Đó chính là Ngọc Tình, một Ngọc Tình với trái tim lạnh lùng và sắt đá tới mức đáng sợ. Ngọc Tình nói xong, cô đứng lên, ánh mắt lạnh lùng của cô hướng về phía Nhạc Chính Hạo đang ngất đi và Lưu Hâm đã nằm chết dưới đất kia, bàn tay cô khẽ di chuyển, một luồng sức mạnh tinh thần được truyền ra, xóa bỏ toàn bộ những ký ức của Nhạc Chính Hạo về kẻ tu luyện thành ma quỷ kia. Còn Lưu Hâm đã chết kia? Cô không có nghĩa vụ phải giúp Nhạc Chính Hạo khắc phục hậu quả. Ồ, đúng rồi, thực ra cô còn định gọi cảnh sát tới nữa kìa. Thị trưởng thành phố mưu sát vợ mình, cái tin giật gân này đủ để cho thành phố X rung động trong một khoảng thời gian. Ánh mắt Ngọc Tình cuối cùng nhằm vào người kẻ tu luyện thành ma quỷ kia: “Đưa cô ta đi, mau cút khỏi đây! Tranh thủ lúc ta còn chưa đổi ý thì mau cút đi.” Ánh mắt người đó từ từ di chuyển nhìn Ngọc Tình, dường như đang phán đoán xem lời cô nói là thật hay là giả. Ngọc Tình cười lạnh lùng, ánh mắt đó lạnh như băng, nhìn cơ thể hắn ra đang run lên, nghiến răng đưa Nhạc Linh đi. Ngọc Tình đứng im một chỗ lạnh lùng nhìn theo, cô hất tay một cái, loại bỏ không gian bảo vệ, tất cả những điều quen thuộc lại dần dần xuất hiện trước mắt Ngọc Tình. Cô lạnh lùng nhìn về hướng kẻ tu luyện thành ma quỷ kia đang rời đi. Trong lòng có một cảm giác phức tạp không nói ra được thành lời. về mặt lí trí mà nói thì thực ra cô không muốn như vậy, nhưng về mặt tình cảm, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Nhạc Linh – kẻ đầy sự thù hận với cô. Có thể chỉ trong giây lát cô có thể bóp chết cô ta, giết cô ta. Nhưng, cô sẽ không làm như vậy. cô muốn cô ta sống trong sự đau khổ. Cô muốn nói cho cô ta biết, cả đời này đừng bao giờ nghĩ tới việc sẽ làm kẻ đối đầu với Ngọc Tình cô. Cô ta, không đủ tư cách! Khẽ thở hắt ra một tiếng, ánh mắt Ngọc Tình nhìn về phía Nhạc Chính Hạo. Người đàn ông này đã làm bao nhiêu năm thị trưởng như vậy thì cũng nên kết thúc rồi. Tuy người đàn ông này đã bị người phụ nữ của mình cắm sừng nhưng Ngọc Tình không hề có cảm giác thông cảm gì với ông ta. Chỉ cần sức mạnh tinh thần khẽ lướt qua, Ngọc Tình đã có thể biết đưuọc bao nhiêu năm nay người đàn ông này đã làm những gì. Không nói tới những cái khác, chỉ nói người đàn ông này có tới 10 người tình, như vậy đã đủ cho người phụ nữ của ông ta phản bội lại ông ta! ở xã hội này nam nữ là bình đẳng. Bản thân mình đã chẳng ra gì thì sao lại mong chờ người khác đối xử tốt với mình. Vì vậy tất cả những điều này đều là báo ứng! Ngọc Tình cầm lấy chiếc điện thoại bàn, cô gọi điện báo cảnh sát, sau đó quay người rời đi. Cô không có ý định bỏ qua cho ông ta! Bởi vì cô biết người đàn ông này cũng sẽ không bỏ qua cho cô. Đơn giản chỉ dựa vào việc cô biết Nhạc Linh không phải là con gái đẻ của ông ta, điều này đã đủ để ông ta canh cánh trả thù rồi! Ngọc Tình từ trước tới giờ không bao giờ dễ dàng để mình vào thế nguy hiểm, tiêu chuẩn hành động của cô đó là ra tay trước để phòng trừ hậu họa. Ngọc Tình vừa mới rời đi, còi của xe cảnh sát liền vang lên. Đúng là thị trưởng từ mình báo cảnh sát lại không có tiếng động gì, như thế này đã đủ để thu hút sự quan tâm của bọn họ. vì muốn nịnh nọt thị trưởng, đám cảnh sát đã nhanh chóng xuất quân, đi tới nhà Nhạc Chính Hạo. Ngọc Tình nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, miệng nhếch mép cười, cơ thể khẽ di chuyển đã biến mất. Lúc này, buổi triển lãm đã kết thúc. Nhưng Tiêu Thần vẫn chưa rời đi, giống anh ta vẫn ở đó còn có Phong Nhã Trần. Hai người đều đang lo lắng, nhưng việc mà bọn họ lo lắng lại không hề giống nhau. Tiêu Thần đang nghĩ tới ánh mắt của Ngọc Tình ngày hôm nay, trong lòng như có vật gì đó đè nặng lên, thực sự thì không biết Ngọc Tình sẽ làm gì với mình. Còn Phong Nhã Trần thì đang lo lắng Ngọc Tình đột nhiên vội vàng rời đi như thế liệu có xảy ra chuyện gì không, và cậu cũng không biết đi đâu để tìm cô, vì vậy chỉ có thể ở đó đợi Ngọc Tình trở về. Sắc mặt hai người đều có vẻ lạnh lùng nghiêm nghị ngồi trên ghế, lặng lẽ đợi Ngọc Tình. Lý do vì sao họ đợi ở đây. Tiêu Thần thì là vì Ngọc Tình có thái độ không hài lòng đối với anh ta, vậy thì nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua, cô nhất định sẽ đến. Còn Phong Nhã Trần thì cũng có ý nghĩ như vậy. nếu Ngọc Tình không xảy ra chuyện gì, vậy thì cô giải quyết xong việc đầu tiên sẽ là dạy bảo cho Tiêu Thần một trận. Không thể phủ nhận, hai người này đều là những người khá hiểu về Ngọc Tình! Ngọc Tình sau khi giải quyết xong việc của Nhạc gia, sự việc đầu tiên chính là trở về buổi triển lãm. Hôm nay cô vô cùng không hài lòng về sự thể hiện của Tiêu Thần! Vì vậy cô nhất định phải dạy bảo anh ta, nếu như con người này không thể thay đổi và không thể dùng được, vậy thì cô sẽ lập tức đổi một người khác, không giữ lại anh ta. Mới tới cửa khu chợ triển lãm, Ngọc Tình hơi đơ người ra, cô dừng bước lại. một bé gái tầm 11, 12 tuổi đứng ở cửa khu vực chợ triển lãm của cô, cười cười nhìn Ngọc Tình. Cái nụ cười nhẹ nhàng đó giống như là nhìn thấy người quen vậy, Ngọc Tình vừa nhìn đã không hiểu và liếc nhìn cô bé đó với thái độ không mấy vui vẻ. Nếu như không phải đúng là cô không hề quen biết cô gái đó, cô còn thật sự tưởng rằng đó là một người bạn. “Ngọc Tình.” Cô gái đó nhìn thấy Ngọc Tình, gọi tên cô một cách vui vẻ, giống như đã lâu ngày không gặp và chạy tới. Ngọc Tình nhìn cô gái đang chạy thẳng về phía mình kia, cô vẫn đang tò mò suy nghĩ nhưng vẫn kịp quay người né đi. Cô gái trong phút giây đó ôm hụt Ngọc Tình, cô quay mặt ra nhìn Ngọc Tình vẻ trách móc. “Ngọc Tình, người ta tìm cậu lâu lắm mới tìm thấy đấy! chẳng có chút tình cảm gì là thế nào!” Âu Dương Nguyệt giậm chân tức giận, bĩu môi nói. “Hả? tôi quen cậu sao?” Ngọc Tình nhìn Âu Dương Nguyệt, cô cố gắng nhớ lại, cuối cùng vẫn là không nhớ ra người này là ai. “Tớ là Âu Dương Nguyệt đây! Cậu nói tớ tìm thấy cậu thì sẽ làm bạn với tớ!” ÂU Dương Nguyệt nói giọng trách móc rồi nhìn chằm chằm Ngọc Tình. “Hại người ta vất cả tìm cậu, thế mà cậu lại chẳng nhớ gì, sớm đã quên mất người ta rồi!” Âu Dương Nguyệt nhìn Ngọc Tình giận dỗi nhue kiểu cô gái đang giận dỗi người yêu. Ngọc Tình nhìn cô ta, hết cảm giác tò mò là một cảm giác lạnh lùng. Âu Dương Nguyệt? Ngọc Tình nghe thấy ba từ này lập tức hiểu ra chuyện gì. Cô nhướn mày nhìn cô gái kia, không nói gì. “Cậu có biết tớ vì tìm cậu mà đã xâm nhập vào hệ thống của chiếc máy tính mà cậu đã dùng, xác nhận xem là quán nét nào của thành phố sau đó lại xâm nhập vào hệ thống camera, nhìn thấy hình dáng cậu. Cuối cùng tấn công vào hệ thống của cục công an, sau đó có một lần tớ tấn công vào hệ thống của cục công thương nhìn thấy cậu đăng ký pháp nhân, vì vậy tớ đã tới đây đợi cậu.” Âu Dương Nguyệt nhìn Ngọc Tình nhìn chằm chằm bản thân mình, cô ta nói một tràng không nghỉ. Đối với Âu Dương Nguyệt mà nói, ở thành phố X này mà tìm một người thì đúng là dễ như trở bàn tay, vốn dĩ cô ta chỉ bị thu hút bởi kĩ năng hacker của Ngọc Tình. Nhưng lại không ngờ rằng, trong quá trình tìm con người này cô ta lại biết được bao nhiêu điều bất ngờ và vui mừng khác. Ví dụ như rõ ràng là xuất thân bình thường, tuổi còn nhỏ nhưng đã tự mình khởi nghiệp. Ví dụ, mới có bảy tuổi đầu mà đã giữ chức đường chủ của bang Chim ưng. Âu Dương Nguyệt từ trước tới giờ cứ tự nghĩ mình là thiên tài, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tự bản thân mình sẽ mở công ty, càng đừng nói tới chuyện tham gia vào thế giới hắc đạo. Hắc đạo! Nhắc tới hai từ này, trong hai con mắt của Âu Dương Nguyệt có vô số những ngôi sao đang nhảy múa. “Ngọc Tình, cậu và tớ làm bạn với nhau nhé! Tớ có thể giúp được cậu rất nhiều, cậu đưa tớ đi chơi! Hắc đạo có thú vị không?” Âu Dương Nguyệt chớp chớp mắt hỏi Ngọc Tình. Ngọc Tình nhìn bộ dạng của cô gái, khẽ cười, cô lắc đầu: “Hắc đạo không có gì thú vị cả, chỉ cần không cẩn thận là phải trả giá bằng tính mạng! Như thế cậu có muốn chơi không? Tới lúc đó cậu sẽ chẳng gặp được ba mẹ cậu nữa, cũng không gặp được ông bà, người nhà hay bạn bè gì, như thế cậu có muốn chơi không?” Ngọc Tình nói rất nhẹ nhàng, với ngưc khí có vẻ thất vọng. Tuy cuộc đời này cô đã chọn đi con đường này, nhưng phải nói thật rằng vẫn còn có vô số những việc không biết làm thế nào được. “Hả? sẽ chết á?” Âu Dương Nguyệt nghe thấy Ngọc Tình nói lập tức há hốc mồm ra, song sau đó như nhớ ra điều gì: “Vậy thì tớ sẽ không đi đánh nhau, ai chết chứ tớ không chết được!” Nói rồi Âu Dương Nguyệt lại nhìn Ngọc Tình với vẻ nghi ngờ: “Cậu đừng có mà dọa tớ! Tớ nghĩ kĩ rồi, có tớ ở đây, kể cả là vệ tinh do con người tạo ra tớ cũng có thể hạ được giúp cậu, vì vậy cậu hãy suy nghĩ kĩ xem nhé!” Ngọc Tình nghe thấy vậy cũng có suy nghĩ nghiêm túc về lời cô gái đó: “Ừm, tớ còn có việc, lần sau cậu lại tới tìm tớ nhé!” Ngọc Tình nói xong liền quay người bước đi, không hề có chút hối hận hay áy náy khi để một mình Âu Dương Nguyệt ở cửa. Âu Dương Nguyệt đứng đó gật đầu ngốc nghếch, sau đó mới đột nhiên phản ứng: “Này. Cậu đồng ý rồi hay chưa thế hả?” Quay đầu lại nhìn, sớm đã không thấy Ngọc Tình đâu rồi, vì vậy cô gái chỉ có thể rủ đầu xuống, chầm chậm bước đi. Ngọc Tình đi vào hội trường, cô nhìn thấy căn phòng triển lãm rộng thênh thang, miệng cô khẽ nhếch cười, cô tiến về phía trước. Lúc này những sự việc xảy ra trong vòng nửa năm gần đây cứ từng việc từng việc một hiện ra trong đầu cô. Vốn dĩ ý đồ của cô rất đơn giản, cô chỉ muốn nắm giữ lấy vận mệnh của mình, muốn làm một người tự do tự tại. Thế nhưng về sau, với việc không gian được khởi động, sự xuất hiện của Ngân Nguyên, tất cả mọi việc đều đi theo hướng mà cô không thể dự liệu trước được. Cô bắt đầu xây dựng lên chợ đấu giá hoa chỉ vì muốn hấp thụ linh khí, mở rộng không gian, thế nhưng bây giờ không gian không ngừng được nâng cấp, một chút sinh lực của hoa cỏ hoàn toàn không có tác dụng rồi. Thế nhưng chợ hoa và công ty đá quý Thụy Tình đã trở thành những công ty thuần túy tính chất thương mại, sự tồn tại của chúng là để kiếm tiền. Và số tiền kiếm được Ngọc Tình dự định sẽ dùng nó vào sự nghiệp công ích, cô luôn tin vào đạo lý lấy dân làm gốc, phục vụ lợi ích nhân dân. Ngọc Tình đi vào trong, đi vào hẳn tới phòng làm việc của chủ tịch hội đồng quản trị, đẩy cửa nhè nhẹ rồi bước vào trong. Bên trong phòng Tiêu Thần và Phong Nhã Trần nghe thấy tiếng cửa được đẩy vòa, cả hai đều giật mình, sau đó một người thì hết sức vui mừng, một người thì nhìn ra cửa với ánh mắt u sầu. Nhưng cả hai đều đứng bật dậy. “Tình Tình!” “Chủ nhân!” hai người xưng hô khác nhau nhưng đều dùng để gọi Ngọc Tình. Ngọc Tình đơ người nhìn Phong Nhã Trần đang vội vàng đi về phía mình, Ngọc Tình cười, mở miệng rồi đỡ lấy cậu ta: “Sao anh vẫn chưa đi?” “Anh...anh lo cho em!” Phong Nhã Trần ngẩng đầu nhìn Ngọc Tình, thấy cô không sao cậu ta thở phào một tiếng: “Em đúng là, đi vội vàng như thế, làm anh sợ hết hồn, anh còn tưởng xảy ra chuyện gì rồi!” Cậu nhìn cô, mặt cô đỏ lên, trong đôi mắt to tròn của cô là hình ảnh cậu, lờ mờ cậu có thể nhìn thấy sự yêu chiều trong đôi mắt ấy. Sự yêu chiều? Phong Nhã Trần đơ người ra, lại ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cô. Chỉ thấy Ngọc Tình khẽ cười, cô dùng ánh mắt với sự yêu chiều để nhìn mình sao? Trong giây lát cậu cảm thấy chán nản, cậu mới là đàn ông mà, hơn nữa cậu còn lớn hơn cô. Sao cô lại dùng ánh mắt đó để nhìn mình cơ chứ! nếu là sự yêu chiều thì phải là bản thân cậu dùng để nhìn cô mới đúng. “Tình Tình!” vậy là Phong Nhã Trần mở miệng nói không hài lòng: “Sau này em có thể đừng dùng ánh mắt đó để nhìn anh có được không!” Ngọc Tình nghe thấy cậu nói đơ người ra, đôi mắt cô chớp liên hồi, dường như không hiểu cho lắm. Chỉ thấy Phong Nhã Trần cúi đầu nghịch nghịch đầu ngón tay: “Rõ ràng anh mới là con trai, là anh nên bảo vệ em mới đúng!chỉ anh mới có thể nhìn em như vậy! vì vậy Tình Tình, sau này em đừng dùng ánh mắt đó để nhìn anh.”