Phượng Nhan cười nói “Thế nào?” Tiêu Lạc Ngọc gật đầu “Rượu ngon thượng đẳng.” Hắn nhìn thoáng qua Phượng Nhan, “Tiên tử, Tiêu mỗ còn có chuyện cần làm, có thể sớm nói rõ ngọn nguồn?” Phượng Nhan cười cười, từ trong người lấy ra một phong thư. “Đây là thư Tàng Kiếm sơn trang gửi Thanh bang.” Tiêu Lạc Ngọc tiếp nhận thư, nhìn thoáng một lượt, trên viết Tàng Kiếm sơn trang sai sử Thanh bang đi đoạt bí tịch Cái Bang, nếu không thì sẽ ngừng cấp giải dược cho bọn họ. Từ nội dung có thể nhìn ra, hẳn là viết mấy ngày trước khi Thanh bang đến Cái Bang gây loạn. “Thư này là một đệ tử từ Tàng Kiếm sơn trang truyền đến, ta vốn là không tin, nhưng mấy ngày trước Thanh bang thật sự đến Cái Bang gây sự, tuy rằng sau đó Cái Bang giúp Thanh bang thoát tội, nhưng ta nghĩ người đứng sau khẳng định không đơn giản như vậy.” Phượng Nhan nói. Tiêu Lạc Ngọc trầm tư, hắn đơn giản đáp ứng La Thường Ngôn, chủ yếu là bởi vì hắn đã sớm biết phía sau màn độc thủ là ai, Tàng Kiếm sơn trang cùng Thanh bang giống nhau, cũng chỉ là quân cờ mà thôi. “Ta cùng Tàng Kiếm sơn trang không thù không oán, hà tất hãm hại bọn họ. Nói ra chuyện này, chỉ là tận lực vì võ lâm đồng đạo mà thôi.” Phượng Nhan nói xong, rót đầy ly rượu của Tiêu Lạc Ngọc. “Ngươi và ta cũng nhiều ngày không gặp, nửa năm qua sớm chiều cận kề, đột nhiên trở lại Phượng Tiên các có chút khó chịu… hôm nay cùng uống thêm vài chén, coi như là vì cảm tạ nửa năm quấy rầy.” Tiêu Lạc Ngọc không nói, hắn cất thư lại trong phong thư, thản nhiên nói “Ý của Tiên tử thế nào? Là công bố với quần chúng, hay là giao cho Tiêu mỗ điều tra?” Phượng Nhan không nghĩ tới Tiêu Lạc Ngọc vẫn đảo quanh đề tài này, trong mắt hiện lên tức giận, sau đó nói “Ta vốn là hy vọng Bảo chủ đi thăm dò, nhưng chuyện này lớn như thế…” Tiêu Lạc Ngọc cười cười, đem thư giao cho Phượng Nhan. “Một khi đã như vậy, liền để tiên tử quyết định. Tiêu mỗ không tiện can thiệp.” Phượng Nhan không nghĩ tới Tiêu Lạc Ngọc sẽ nói như vậy, có chút mất tự nhiên cười khẽ, miệng vẫn nói “Bảo chủ khách khí.” Đúng lúc này, ngoài cửa Phượng Tiên các, Tiêu Vân vội vàng chạy tới, vừa muốn vào cửa, đã bị một nữ kiếm sĩ đeo kiếm bên hông ngăn chặn “Đứng lại, ngươi muốn làm gì?” Tiêu Vân vội vàng vội đáp “Ta là người hầu của Bảo chủ Tiêu gia bảo, có việc muốn gặp Bảo chủ.” Nữ kiếm sĩ lạnh lùng nhìn hắn, “Trong Các không tiếp đãi nam khách, ngươi có thể ở chỗ này chờ.” Tiêu Hàn bọn họ đều phân tán ra ngoài tìm Hoa Diệc Khê, lúc này chỉ có mình Tiêu Vân chạy đến, không nghĩ tới lại bị ngăn lại, hắn khẩn cấp đảo quanh. “Trong Bảo có việc gấp, hy vọng cô nương cho ta qua hoặc là thay ta thông truyền.” Trên thực tế nữ kiếm sĩ này đã sớm nhận được chỉ thị không cho bất luận kẻ nào quấy rầy, Tiêu Vân nói đi nói lại đều không được, hắn cũng không có võ công, xông vào mấy lần đều bị nữ kiếm sĩ ngăn lại. “Đã xảy ra chuyện, Bảo chủ, Bảo chủ!” Tiêu Vân dưới tình thế cấp bách la lớn lên, trong thanh âm như chực khóc. Tiếc là Tiêu Lạc Ngọc lúc này ở trong phòng tận cùng, mà hắn lại không có nội lực, thanh âm của hắn Tiêu Lạc Ngọc dĩ nhiên không cách nào nghe được. Nữ kiếm sĩ có chút tức giận, một chưởng đánh bay Tiêu Vân. “Làm cái gì vậy? Lần đầu tiên thấy có người trước cửa Phượng Tiên các ầm ĩ.” Thẩm Khanh chậm rãi đi tới. Sau buổi sáng hôm đó hắn rời đi, trong nhà phái thương đội đi Tây Vực, từ Tây Vực mang về mấy hộp son phấn. Son này quý tựa hoàng kim, hơn nữa không thể tìm thấy trong thành, Thẩm Khanh nghĩ đưa tới cho Phượng Nhan, vừa vặn gặp Tiêu Vân đang hét lớn bị đánh ngã. “Thẩm công tử?” Nữ kiếm sĩ thoáng chút bất an, nàng biết Thẩm Khanh là khách nhân rất quan trọng của Phượng Nhan, nhưng hiện tại có Tiêu Lạc Ngọc ở trong, nếu như Thẩm Khanh lúc này muốn vào, nàng không biết có thể ngăn được hay không. “Ta muốn tìm Bảo chủ nhà ta, nàng không cho ta đi vào.” Tiêu Vân ho khan chạy tới, đôi mắt dần dần biến hồng. Hắn lau nước mắt, “Đều tại ta vô dụng, tìm không được Hoa thiếu gia, hiện tại cả Bảo chủ cũng không thấy được.” Thẩm Khanh biến sắc, “Bảo chủ? Tiêu gia bảo… ta nghe nói hắn đến Tô Châu, không nghĩ tới lập tức đến tìm Phượng tiên tử… quả nhiên…” “Cái gì đến tìm Phượng tiên tử, rõ ràng là Phượng tiên tử viết thư đưa tới biệt viện, Bảo chủ hiện tại chỉ có Hoa thiếu gia…” Tiêu Vân quát, rồi sau đó mang theo nức nở hét toáng lên “Bảo chủ, Bảo chủ người mau ra đây!” Thẩm Khanh lắc đầu, “Ngươi hét như vậy hắn nghe không được, cùng ta vào đi.” Hắn kéo tay Tiêu Vân, muốn đi vào trong, nữ kiếm sĩ vội vàng ngăn cản, lại bị phiến quạt trong tay Thẩm Khanh nhẹ nhàng vung lên, bắn trúng ma huyệt, nàng chỉ nhận thấy nửa người tê rần, sau đó mắt mở trừng trừng nhìn Thẩm Khanh mang theo Tiêu Vân đi vào. Hai người đi vài bước, liền gặp Thi Kỳ Nhi mang theo vài nữ kiếm thủ đuổi tới đây. “Làm cái gì vậy?” Thẩm Khanh khẽ cười, chỉ chỉ Tiêu Vân một bên “Con thỏ nhỏ này đến tìm chủ nhân.” Chỉ là tươi cười vẫn chưa truyền đến đáy mắt. Thời khắc giương cung bạt kiếm, Tiêu Lạc Ngọc đã muốn đứng dậy cáo từ, trong lòng hắn bất an dần dần tăng lớn, không cách nào tiếp tục ứng phó Phượng Nhan. Trong lòng Phượng Nhan âm tình bất định, nàng vốn tưởng rằng Tiêu Lạc Ngọc đến Tô Châu là vì nàng, nhưng sau khi gặp mặt hắn lại lạnh lùng không giống ngụy trang. “Bảo chủ cần gì phải gấp gáp rời đi, để ta thể hiện hết mức nghĩa tình.” Phượng Nhan nói, do dự một chút, vươn tay giữ chặt ống tay áo Tiêu Lạc Ngọc. “Kỳ thật sau vài ngày tách ra, ta nghĩ thật lâu, đột nhiên phát hiện…” Phượng Nhan nghĩ, Tiêu Lạc Ngọc là bởi vì mình lâu không chịu đáp lại mà tức giận, lạt mềm buộc chặt. Nàng trước là có ý muốn làm giá, nhưng qua thời gian lâu, chọn Tiêu Lạc Ngọc hẳn là thích hợp nhất. Thẩm Khanh mặc dù tốt, nhưng mà Thẩm gia chỉ là thương nhân thông thường, sao có thể so sánh với Tiêu gia bảo. Lời nói của Phượng Nhan bị tiếng gọi bên ngoài cắt ngang, đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại, nguyên bản chỉ có người ta truy đuổi nàng, giờ lại phải cố lấy lòng Tiêu Lạc Ngọc, thật vất vả mới đem lời nói ra, lại bị người chen vào. Tiêu Lạc Ngọc nhìn nàng, nữ tử này hắn trước kia yêu sâu sắc, vốn là xóa đi bề ngoài mạ vàng kia, hắn mới chính thức nhìn đến bộ dáng bên trong. Nếu là Phượng Nhan đời trước cùng hắn nói như vậy, hắn nhất định sẽ mừng rỡ như điên, chính là hiện giờ biến thành bình tĩnh. Mặc dù có cảm khái, tim đập nhanh thêm một nhịp, lại không có chút nào dao động — Cả đời này, hắn chỉ thuộc về Hoa Diệc Khê. “Tiên tử, Tiêu mỗ còn có việc, cáo từ.” Nhẹ nhàng thu hồi tay áo chính mình, Tiêu Lạc Ngọc nhanh chóng rời đi. Tiền viện tranh cãi ầm ĩ càng thêm rõ ràng, Tiêu Lạc Ngọc mơ hồ nghe được giọng của Tiêu Vân, trong lòng bất an càng tăng thêm, vội đề khởi nội lực phi nhanh đến tiền viện. Các nữ kiếm sĩ của Phượng Tiên các đã bị điểm huyệt rất nhiều, Thi Kỳ Nhi trên đầu cũng tích đầy mồ hôi. Nàng không nghĩ tới Thẩm Khanh công phu thế nhưng không tồi. Giờ phút này Thẩm Khanh vẫn là khóe miệng khẽ nhếch, Tiêu Vân ngay phía sau hắn, trông thấy Tiêu Lạc Ngọc phi thân hạ xuống kinh hỉ gọi lớn “Bảo chủ!” Thẩm Khanh sớm đã phát hiện Tiêu Lạc Ngọc, hắn nhịn không được đánh giá. Một thân hắc y cực kỳ tinh tế, dáng người cao lớn khuôn mặt tuấn lãng, ẩn ẩn có một tia khí tức kẻ bề trên. “Bảo chủ, không tìm thấy Hoa thiếu gia.” Tiêu Vân nức nở như muốn khóc. Cái gì? Tiêu Lạc Ngọc cả kinh, ngay sau đó đã đến trước mặt Tiêu Vân “Không thấy Diệc Khê?” Thẩm Khanh chỉ cảm thấy một trận mồ hôi lạnh, vừa rồi thân pháp Tiêu Lạc Ngọc đích xác hắn hoàn toàn không thấy rõ ràng, nếu người này muốn giết hắn, không cần xuất quá mười chiêu. Lúc này Tiêu Lạc Ngọc hoàn toàn không chú ý tới Thẩm Khanh, chỉ nghe Tiêu Vân nói “Ta đi lấy điểm tâm cho Hoa thiếu gia, khi trở về đã không thấy tăm hơi người đâu nữa. Chỉ còn lại Canh Tinh.” Tiêu Lạc Ngọc chỉ cảm thấy trong đầu “Ầm” một tiếng, ngực thắt lại lợi hại, cơ hồ không thể hô hấp. Cố khống chế tâm tình, một cái lắc mình liền biến mất trước mặt mọi người. Tiêu Vân lăng lăng quên khóc, Tiêu Lạc Ngọc đi rồi lại bỏ hắn lại. Trông thấy Phượng Nhan theo Tiêu Lạc Ngọc mà đến, cùng Thi Kỳ Nhi sắc mặt không tốt, Tiêu Vân nuốt một ngụm nước bọt. Thẩm Khanh đã lấy lại tinh thần, cười khẽ che giấu luống cuống vừa rồi. “Tiên tử, Thẩm mỗ cũng cáo từ trước.” Hắn xoay người rời đi, nhân tiện kéo Tiêu Vân còn đang ngẩn người “Đi a, ngốc cái gì nữa?” Tiêu Lạc Ngọc đẩy tốc độ tới cực hạn, vài cái phi thân liền về đến biệt viện, bọn gia đinh đã tìm khắp chung quanh một lần, tất nhiên là cái gì cũng không tra được. Bọn hộ vệ đều phân tán ra ngoài hỏi thăm. Tiêu Lạc Ngọc chạy vào hậu viện, Canh Tinh vẫn như cũ xoay quanh bên cạnh bàn, hắn hít sâu, đi qua vỗ vỗ đầu Canh Tinh, lúc này nó mới an tĩnh lại. “Bảo chủ.” Tiêu Hàn đi đến, thấp giọng thỉnh tội “Thuộc hạ làm việc tắc trách, thỉnh bảo chủ trách phạt.” Để người mình trông coi mất tích, Tiêu Hàn vô cùng tự trách. Tiêu Lạc Ngọc cũng không để ý tới, ngồi xuống ghế đá Hoa Diệc Khê đã từng ngồi, cúi đầu suy nghĩ. Thực rõ ràng Hoa Diệc Khê là bị người bắt đi, người có thể ở trong hoàn cảnh này bắt y, võ công khẳng định không tệ, hơn nữa ở trên giang hồ có thể nói là cao thủ hàng đầu. Hơn nữa, thời gian còn quá trùng hợp, hắn mới vừa đi Phượng Tiên các, đã có người tới cướp Hoa Diệc Khê… “Lục soát toàn thành cho ta, đi tìm Bang phái lớn nhất bản địa hỗ trợ, nói rằng có thể giao phó một nửa sinh ý tại Giang Nam của Tiêu gia bảo, tìm được người… Tiêu gia bảo có thể đồng ý một yêu cầu. Mua chuộc du côn bản địa, người cung cấp được manh mối thưởng một ngàn lượng bạc.” “Vâng.” Tiêu Hàn khom người lui ra, Tiêu Lạc Ngọc chỉ cảm thấy một câu nói kia, cơ hồ dùng hết khí lực của hắn. Hắn đã không xem trọng Hoa Diệc Khê… mà hiện tại Hoa Diệc Khê, trên người không có một chút nội lực… Hắn quả thật cải biến rất nhiều sự tình, lúc này vốn là thời điểm Thanh bang vây công Cái Bang, qua nửa năm nữa, chính là đại loạn của giang hồ… thế nhưng hắn cũng cải biến quỹ đạo của Hoa Diệc Khê… còn đánh mất Hoa Diệc Khê… Nếu y xảy ra chuyện gì, mọi sự thay đổi như vậy còn có nghĩa gì. Người tốt nhất với hắn nếu không tìm thấy, như vậy hắn sống lại, còn có tác dụng gì? Tiêu Hàn làm việc quả rất hiệu quả, thực nhanh bang phái lớn nhất Tô Châu, Bang chủ Xích Hỏa bang đã đi vào biệt viện, vỗ ngực cam đoan nhất định sẽ tìm được Hoa Diệc Khê, một số tên du côn bản địa cũng bắt đầu vì số bạc Tiêu Lạc Ngọc đưa ra mà nỗ lực tìm kiếm manh mối. Chính là, hai canh giờ đi qua, một chút tin tức đều không có. Thật nhanh mặt trời đã xuống núi, Xích Hỏa bang cơ hồ lật tung toàn bộ Tô Châu, mà ngay cả phủ nha cũng không bỏ qua, chính là vẫn không có một chút tin tức. Mà ở địa phương cách xa biệt viện, Hoa Diệc Khê cảm thấy đau đầu dị thường, rồi sau đó chậm rãi mở mắt. Đập vào mắt là màn trướng đỏ chói, y ngồi dậy, là một gian phòng thực tinh xảo, thoạt nhìn tựa như khuê phòng nữ tử, nhưng lại mang vài phần khí tức phong trần. Trong phòng không có người, y cũng không bị trói, nhìn như đối với y rất yên tâm. Hoa Diệc Khê đi đến bên cửa sổ, vươn tay đẩy cửa sổ vài cái, lại đi đẩy cửa chính bên cạnh. Cửa sổ đều đóng rất chặt, Hoa Diệc Khê cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, lúc này mới chú ý tới huân hương trong lò bên cạnh, huân hương đốt lên, hương khí thực nhạt, cơ hồ thường xem nhẹ. Y nhíu mày, đi qua đi dập tắt huân hương. “Kẹt” cửa mở ra , một hồng y nữ tử xuất hiện, đóng cửa rồi đi đến. Nữ tử thực đẹp, nhưng nhìn ra được đã nhiều tuổi, một thân hồng y lộ ra hơn phân nửa bộ ngực đầy đặn. “Tỉnh rồi? Chỉ nhẹ nhàng gõ ngươi một cái liền ngủ lâu như vậy, xem ra thân thể của ngươi thật sự quá kém cỏi.” Hồng y nữ tử nói “Trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy thần y Hoa Diệc Khê thế nhưng vì muốn làm nam thiếp của một tên nam nhân mà tự hủy nội lực, thật đúng là khiến người kính nể.” Hoàn chương 15.