Edit: Otaku Bi Ngày tốt nghiệp, các sinh viên khóc rất nhiều, những chuyện từng mâu thuẫn, từng đối chọi gay gắt, đều như được gió cuốn mây tan. Mỗi người đều có lưu luyến, Kiều Kiều nghĩ, trong bốn năm này cô không hao phí thời gian nào, cô còn thu hoạch được tình cảm. Những người bạn tốt bên cạnh cô, ai cũng đều có một cuộc sống và tương lai tốt đẹp.  cô biết, Giang Phóng từng đi tìm gặp Lâm Hiểu Nam, hi vọng hắn có thể tới Cẩm Giang làm việc, thế nhưng Lâm Hiểu Nam cự tuyệt, cuối cùng, mà hắn lại thi vào làm cơ quan nhà nước ở Tân Dương làm công chức. Kiều Kiều không biết nội dung câu chuyện mà hai vị này đã nói là gì. Kỳ thực Lâm Hiểu Nam nói cho Giang Phóng, hắn, thích Kiều Kiều, rất thích. không biết từ lúc nào mà cô đã đi vào trái tim của hắn, nhưng mà, hắn vĩnh viễn sẽ không nói ra,hắn nghĩ, Giang Phóng là người may nắm, có tới hai tình địch nhưng cả đời này họ sẽkhông bao giờ tiết lộ tình cảm của mình cho cô bé đó. Giang Phóng theo thương trường, vậy hắn sẽ đi theo con đường hoàn toàn đối lập với Giang Phóng. hắn nói hắnkhông muốn cùng không nên tới Cẩm Giang. hắn làm ở trong lĩnh vực của mình sẽ trở nên thành công rực rỡ.  Tất cả những điều này, Kiều Kiều không biết. Lúc này, cô đang chuẩn bị hôn lễ, về phần phương án tổ chức, cô suy nghĩ rất lâu, cũng muốn rất nhiều thứ này thứ nọ. Thế nhưng lại cảm thấy không hài lòng, nói vì sao không hài lòng, chỉ là cảm giác như thế chưa thật sự hoàn mxy. cô hi vọng, hôn lễ duy nhất của cô ở kiếp này, tất cả đều phải là tốt nhất. Bà Tần nói, lúc nhỏ bà chỉ mơ ước, có thể được khoác lên mình bộ đồ tân nương giá y đỏ thẫm, gả cho người trong trái tim mình, mặc dù hiện đại mode là chiếc áo cưới trắng tin, nhưng mà bà vẫn chỉ thích nhất là bộ đồ cổ điển mũ phượng khăn quàng. Nghe được những lời của bà, đôi mắt của Kiều Kiều sáng lên, đúng vậy, cô cũng rất thích như vậy, cô không quá thích áo cưới hiện đại. Sau khi cùng bà Tần thảo luận thậtlâu, cuối cùng, Kiều Kiều quyết định làm một hôn lễ đặc biệt kiểu Trung Quốc, nhìn ngày ngày Kiều Kiều cùng với bà Tần thi nhau bàn luận chi tiết hôn lễ, thảo luận đủ chuyện, hai bà cháu ở cùng với nhau vô cùng thân thiết hài hòa, làm cho người mẹ chồng đương chức là Tần Tố Cẩm tự dưng sinh ra một cảm giác không phù hợp, thậtlà không nghĩ tới, giờ đây mình cũng làm mẹ chồng rồi, nhìn mình trong gương, vẫnkhông có nhiều thay đổi, nhưng mà đã già rồi, đến cả con trai cũng kết hôn rồi. Giang Hải Dương biết được điều băn khoản của vợ mình thì cười an ủi. Hôn lễ của Kiều Kiều chuẩn bị đầy khí thế, thật ra, mọi chuyện về cơ bản đã được sắp xếp đâu vào đấy rồi, giá y mũ phượng. Tóc Kiều Kiều ngắn, không thích hợp lắm, nhưng mà người thợ trang điểm cho cô là một thiên tài, làm cho tóc ngắn của cô xù lên trông giống như tóc dài được vén lên, đến cả Từ Mạn cũng không ngần ngại rụt rè tuyên bố, đến khi cô ấy kết hôn, kiểu gì cũng tìm người này đến trang điểm cho, quá đẹp mà. Còn có nửa tháng nữa là tới thời điểm kết hôn. Kiều tiểu thư trong một ngày nào đó mệt mỏi không cẩn thận đã ngã xỉu, tất cả mọi người loạn hết cả lên, tất nhiên! Giang Phóng bị dọa muốn chết. Kiều Kiều không phải là cô gái có thể chất đặc biệt tốt, thế nhưng không phải mới hơi mệt tý đã té xỉu. Mọi người vội vàng chạy tới bệnh viện, khi lấy được tin tức khiến cho mọi người nghẹn họng nhìn nhau.  Trong đó, Giang Phóng là chậm tiếp thu nhất. "Ông, ông, ông, ông ông ông ông, nói cái gì?" "Tôi nói chúc mừng cậu, sắp được lên chức bố rồi." Người bác sĩ lớn tuổi phản ứng vô cùng trấn định trước cậu trai trẻ. Dù sao nhiều năm làm bác sĩ rồi, đã thấy đủ loại tình huống phát sinh. "Mình, mình sắp làm bố? Trời ạ. Mình sắp làm bố rồi sao? Vậy, cô ấy, cô ấy làm sao vậy? Sao lại bị ngất? Có nặng lắm không? Bé con có nặng lắm không?" Nhìn ông bố trẻđã rơi vào trạng thái lo lắng. Ông bác sĩ mỉm cười. "không có gì, bà mẹ trẻ này chỉ là vì bị mệt mỏi quá thôi, không có chuyện gì cả, tôi đãtruyền cho cô ấy nước dinh dưỡng rồi. Truyền xong, ngủ một giấc là tốt. Nhưng mà về sau nhớ phải cẩn thận, cô bé mang thai ba tháng rồi, mấy tháng đầu phải cẩn thận. Mà vợ chồng trẻ hai người cũng sơ suất quá.” Ý ông bác sĩ muốn nói là, bà mẹ trẻ này tuổi không lớn lắm, thảo nào mà mang thai cũng không biết. không biết có chăm sóc được cho đứa bé hay không. "Cháu biết, sau này chúng cháu sẽ cẩn thận, còn, còn chuyện, mang thai em bé, có gì cần phải chú ý nữa không? Có cần bổ sung dinh dưỡng gì? Nửa tháng sau là đến hôn lễ của chúng cháu rồi, có ảnh hưởng tới cô ấy không? Hay là sinh xong thì làm? khôngđược rồi, phải gọi điện hủy bỏ hôn lễ.” Ông bố trẻ đã rơi vào trạng thái điên cuồng. "Giang, Giang Phóng..." Kiều Kiều tỉnh lại. "Kiều Kiều, em tỉnh rồi sao? Em tỉnh rồi, chúng ta có em bé rồi." Giang Phóng tiến lên cầm tay Kiều Kiều, rất kích động. "Ừm, em biết, em nghe thấy được." cô vừa mới tỉnh, đã nghe đến lời hắn nói hủy hôn lễ, nên nói tiếp: “Em không sao cả, thật sự là không có việc gì, đừng hủy hôn lễ, chúng ta chuẩn bị lâu như vậy rồi, đừng có làm điều xúc động”. "Có thật là không sao không?" Giang Phóng nhìn về phía ông bác sĩ. "không có việc gì. Chỉ cần phải chú ý không được quá mệt nhọc là được." cô vợ trẻ này còn bình tĩnh hơn anh chàng bố trẻ.. "anh, để anh gọi điện thoại cho ba đã, à, cả ông bà ngoại nữa chứ, còn có cả cậu nhỏ, ba mẹ của em nữa chứ, à, cả bọn tiểu Bạch Nhị Hắc nữa, ha, ha, ha cuối cùng thì lão tử cũng được làm ba ba rồi nhá, đúng rồi, anh phải đi gọi điện, phải đi gọi điện đã…” quả nhiên, hắn vẫn đang chìm trong nỗi kinh hỉ cực độ... Lúc Kiều Kiều bị ngất thì Phương Khuynh Nhan cũng ở đó nên cô đi theo tới bệnh viện, biết được Kiều Kiều cũng mang thai, Phương Khuynh Nhan không khỏi nhớ lại, thời điểm mà cô kết hôn cô đã nói với Kiều Kiều, ngàn vạn lần không được giống như cômang thai vào lúc kết hôn, rất rất mệt mỏi. Thế nhưng kết quả thì thế nào, ha ha, thựcsự là, người tính không bằng trời tính. Kiều Kiều lại mang thai đúng thời điểm kết hôn. Biết được tin tức này mọi người đều chấn phấn. Đến cả người luôn luôn bình tĩnh là Tần Chính cũng nói năng lộn xộn. Sau đó thì Kiều Kiều trở thành đối tượng được bảo vệ trọng điểm. Chỉ là một chút việc nhỏ xíu xiu cũng không cho phép cô nhúng tay.  Nửa tháng rất nhanh trôi qua, chớp mắt đã tới ngày kết hôn. Bởi vì cô dâu đã mang thai gần bốn tháng rồi, Giang Hải Dương đã thông báo cho mọi người, nên không cho phép ai được làm ầm ĩ. Trang hoàng rất là long trọng, Từ Mạn cùng mấy chị em đã đến từ sáng sớm đến để cùng trang điểm với Kiều Kiều, làm tóc, mà bộ trang phục cổ đại kia rất khó mặ. Chờ tới khi mọi việc đều chuẩn bị xong, Kiều Kiều yên lặng ngồi một chỗ, chờ đợi tân lang của mình. không biết làm sao mà trong đầu giống như đang chiếu một bộ phim, khôngngừng chiếu ra cảnh của hai người bên nhau trong những năm gần đây. Lúc sao, Giang Phóng bước vào, nỗi vui mừng không thể ngăn dấu, nhẹ nhàng ôm lấycô vợ của mình, rồi Giang Phóng nhanh chóng bước ra ngoài cửa.  Đúng giờ tốt. Hôn lễ bắt đầu, thảm đỏ thật dài, ánh đèn mờ ảo, Giang Phóng mặc một thân trang phục cổ, đứng thẳng nơi đó, chờ đợi cô dâu đẹp nhất của mình. âm nhạc du dương vang lên, mọi người đều rất yên tĩnh, tất cả tầm mắt của mọi người đều chú mục vào hai nhân vật chính. Nhìn cô dâu mặc giá y mũ phượng, chú dể tuấn lãng mạnh mẽ ôn nhu nở nụ cười. Ở trong mắt của hắn, cô chính là tiên nữ hạ phàm, xinh đẹp chói mắt không chân thực nữa. Kiều Kiều của hắn, cuối cùng cô đã mặc lên bộ giá y mũ phượng, đỏ thẫm toàn thân,nhẹ nhàng bước đi về phía hắn... Mộng tưởng của hắn nhiều năm đã thành... Rất nhiều khách mời, nhìn thời điểm khăn voan đỏ được nhấc lên, Kiều Kiều giương đôi mắt long lanh, cười một cái là quyến rũ mê người, nhìn sang chú dể ngây ngốc, có người gật gật đầu, có người thì hâm mộ, có người lại đố kị… Nhưng cho dù người khác nghĩ thế nào, đều không thể ảnh hưởng đến đôi nam nữ thâm tình kia. Mặc dù không có chuẩn bị trước tình tiết này, nhưng mà Giang Phóng vẫn quỳ chân xuống, đem tay của Kiều Kiều đặt lên vị trí trái tim của mình. "anh yêu em, anh chính bản thân ra thề với em, nếu như cả đời này anh mà phản bội em, làm tổn thương em, anh sẽ vạn kiếp bất phục." Lời của hắn đầy hung tàn, nhưng bên trong đó, bao hàm tràn đầy nỗi lòng tình thâm của mình. Những người đã tham gia tiệc đính hôn của hai người đều biết một chút chuyện sâu xa. Ai nấy đều trao cho đôi tình nhân này tràng vỗ tay vang dội. Người hữu tình sẽthành thân thuộc, mỗi người đều có thể đạt được điều đó, thế nhưng, nhìn thời khắc tràn đầy tình yêu này, mọi người đều không khỏi chân thành chúc phúc. Hôn lễ kết thúc, cô dâu chú rể đều không ra mời rượu khách khứa, mọi người đều hiểurõ, đây là lo lắng cho cô dâu ý gì, có thai mà thôi! Mặc dù các vị bạn học của chú rể đều tuyên bố rất mạnh mẽ lấy lý do chúng ta đều là muốn chúc mừng, muốn nháo động phòng, nhưng cuối cùng không thành công, khôngbiết Giang Hải Dương cho đôi phu thê chốn ở đâu rồi. Mọi người bất mãn quay lại, thi nhau mắng Giang Phóng các kiểu, lúc người này nháo họ, không khách khí gì cả, giờhắn kết hôn, lại cậy có bùa hộ mệnh, thực sự là, quá không có liêm sỉ mà. "Cậu ta đi đâu thế nhỉ?" Nhị hắc nói nhỏ. Mọi người đều đồng tình. hiện tại Nhị Hắc đã là cục phó cục thương mại của Tân Dương. sự thực là Kiều Kiều cùng Giang Phóng không đi đâu cả, mà lúc này đang ở trong phòng của mình. Nhìn mọi người bị Giang Hải Dương đùa cợt, Kiều Kiều cảm khái: "Nhìn ba xem, gừng càng già càng cay!" "Em có thấy mệt không?" Giang Phóng rất ân cần xoa bóp cho vợ yêu đang mang thai. "Vâng, có chút chút." Xoay người, đặt tay lên bụng Kiều Kiều. Chậm rãi vuốt ve: "Con trai này, con phải ngoan nha, ngàn lần vạn lần không được làm khổ mẹ xinh đẹp của con đấy, nếukhông, con mà sinh ra, ba đây sẽ xử lý con ngay!" "Ha ha ha." "Con phải ngoan ngoãn, ngoan như mẹ con ý, đợi con sinh ra rồi, cha mang con đichơi nha, cho con ăn McDonald, cho con ra ngoại ô chơi, cho đi công viên trò chơi, đichơi diều này, đi họp phụ huynh cho con này, đá cầu với con này, cùng chơi các trò chơi với con, cha cũng sẽ đánh đứa nào dám bắt nạt con..” Nhìn Giang Phóng đang ngốc ngốc tâm sự với con trong bụng, Kiều Kiều cảm thấy mắt nóng nóng, hình như, những điều này đều là nguyện vọng từ bé của hắn đúng không? hắn nhất định sẽ trở thành một người ba tốt, mà chính cô, cũng sẽ là một người mẹ tốt. Sau khi rửa qua mặt mũi. Hai người cùng nằm ở trên giường, "thật tốt quá, giờ thì tất cả mọi người đều biết em là vợ của anh rồi." Giang Phóng cảm khái. "không phải mọi người đều đã biết rồi sao?" Chuyện của bọn họ vốn đã bị truyền đikhắp nơi khắp chốn rồi. Từ khi còn học trung học, không phải đã bị nói là hai đứa yêusớm hay sao? "Cái đó làm sao mà giống nhau được. hiện giờ chúng ta không chỉ có em bé rồi này, lại còn có một hôn lễ long trọng nữa, đến giờ phút này anh mới an tâm, mới cảm thấy chắc chắn được cả đời này em thuộc về anh rồi." Giang Phóng ngây ngô cười. Nhìn bộ dáng đơn thuần của hắn, Kiều Kiều ôm lấy đầu của hắn. "Em yêu anh." Ngẩng đầu lên khỏi bờ vai trắng nõn của cô, hắn đỡ cô nằm nghiêng gối lên cánh tay của mình, “ anh ý, chắc chắn là yêu em trước khi em yêu anh rồi." cô ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, rồi lại rúc vào lồng ngực ngọt ngào của hắn, “Mới tý tuổi mà đã có sắc tâm rồi." "Ha hả, mặc kệ, bây giờ, em là của anh rồi." trên mặt của hắn có nụ cười thỏa mãn. Nhìn hắn một cái, Kiều Kiều ôn nhu vuốt ve bụng của mình, được trải nghiệm cảm giác được làm mẹ, trong lòng mềm mại, đón chờ đứa con đến. Đứa bé của bọn họ, thật là tốt. hiện giờ bụng của Kiều Kiều không nhìn ra tõ ràng, có thể có liên quan đến thể trạng của cô, thêm nữa là cô ăn uống không nhiều, khẩu vị khi mang thai không tốt, đại kháitrên người cô nơi duy nhất đầy đặt thịt thà là vòng 1. Bộ ngực của Kiều Kiều vốn đã lớn, giờ lại càng thêm mượt mà no đủ. Nhìn tầm mắt của Kiều Kiều nhìn về phía ngực của mình, Giang Phóng cười tà một chút, hắn, khôngđịnh buông tha đêm động phòng hoa chúc của hai người đâu... Ngón tay thô ráp của hắn chậm rãi đưa về phía hai chân của Kiều Kiều, xoa vuốt, thỉnh thoảng kẹp chặt rồi chen lấn, mạnh mẽ vê vuốt khiến cho Kiều Kiều khát vọng mãnh liệt. Đùa giỡn cho tới khi Kiều Kiều không chịu nổi kẹp chặt bắp đùi vào tay của hắn, vòng eo nhỏ nhắn xoay chuyển, cầu xin hắn mạnh mẽ chiếm lấy. cô còn mang trong mình đứa nhỏ của bọn họ, hắn không dám làm xằng bậy, chỉ hi vọng khiến cho thân thể Kiểu Kiều nhiệt tình thoải mái mở rộng, khiến cho hắn ra vào càng thông thuận, càng nhập sâu. Cảm giác được khát vọng của cô, hình như vì có đứa nhỏ, nên thân thể của cô càng trở nên mẫn cảm, càng trở nên nóng bỏng hơn, đặt hung khí nơi hoa huy*t của cô,hắn mạnh mẽ nhấn xuống, vật lớn gấp không biết bao nhiêu lần ngón tay hung hăng tiến mạnh. "Bảo bối..." Đầu của hắn chôn ở bả vai của Kiều Kiều, tiếng hít thở hỗn loạn đầy kích thích, "Em chặt quá... Nóng quá..." "Á, đứa nhỏ..." Kiều Kiều có chút lo lắng. "không sao đâu, thực sự không sao mà, anh sẽ cẩn thận." Giang Phóng nói xong thìgiữ chặt lấy cặp chân của Kiều Kiều, sau đó đem chính mình nhấn xuống càng sâu: "Bảo bối, em sẽ thoải mái thôi, nghe lời... A..." Thân thể của cô bị hắn lay động kịch liệt, không có một chút chậm chạp nào. Kiều Kiều không ngăn cản động tác của Giang Phóng, cuối cùng, hắn được tận hứng, mà cô, cũng bởi vì thân thể mẫn cảm, nên cao trào nhiều lần. "Có ảnh hưởng tới con không em nhỉ?" "An lo cho con mà lại mạnh mẽ dùng sức thế hả." Kiều Kiều lườm hắn một cái. "Ha hả." hắn chồm lên hôn chụt cô một cái."Hôm nay là tân hôn của chúng ta mà. Hơn nữa, anh có chừng mực." "Kiều Kiều, được ở bên cạnh em, lấy em, nhìn thấy em vì anh mà sinh con dưỡng cái,trên đời này không còn có điều gì làm anh hạnh phúc hơn được nữa." Giang Phóng thở phào nhẹ nhõm. "anh yêu em" cô nhìn thẳng vào hắn, nhìn một lúc lâu. Trong mắt của hai người, đều tràn đầy tình cảm sâu nặng. thật lâu sau, cô trịnh trọng nói: “Em cũng yêu anh. Giang Phóng, đời này em sẽ đối xử thật tốt với anh." Giang Phóng sửng sốt một chút, cười xán lạn: "Ha ha, em lại đoạt lời kịch của anh rồi. Những lời này, phải do anh nói. Bảo bối của anh, ta cũng vậy. anh sẽ nhường nhịn em, để em làm công chúa của cả đời anh." Lời cuối cùng của hắn, chìm đắm trong nụ hôn của hai người... (chính văn hoàn)