Edit: Otaku Bi
"A?" Hoa Ấu Lâm giật mình. không chỉ là cô giật mình, những người khác cũng giật mình.
"Chị đang xử lý việc xuất ngoại, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, tuần sau chị sẽrời đi."
"Xuất ngoại? Vì sao người đi lại là chị được? Muốn đi, cũng là đôi cẩu nam nữ kia chứ?" Hoa Ấu Lâm nổi giận.
"Chị không muốn cùng bọn họ dây dưa, chị cũng chẳng thiếu tiền, chị xuất ngoại để hướng tới tương lai tốt hơn mà." Lâm Viện Viện mạnh mẽ giả kiên cường, trêu đùa.
"Viện Viện đi là đúng” Kiều Kiều vẫn ngồi im không mở miệng giờ mới nói.
Mọi người đều nhìn cô, không hiểu vì sao cô nói vậy.
"Lời nói thẳng không dễ nghe, không phải là y nhắm tới là tiền của nhà chị sau? Coi như hai người các chị nối lại với nhau, nhưng đối với một người không thật tâm thích chị, làm sao mà chị đảm bảo được y sẽ không ngoại tình nữa, một khi y tốt nghiệp ở đại học rồi vào công ty nhà chị làm, lại trở thành giống như con sâu mọt vơ vét gia sản nhà chị, sau đó cùng với người y yêu ở bên nhau hạnh phúc, đến lúc đó thì chị tìm ai mà khóc? Chị có nghĩ đến mẹ chị không? một khi kết cục như vậy, mẹ chị có chịu nổi hay không?"
Chẳng ai ngờ rằng Kiều lại nói như vậy, đều là những suy nghĩ kỹ lưỡng tường tận.
Lâm Viện Viện nghĩ tới chính mình từng tự hoạch định ra một tương lai như vậy, đúng, Nam Phong tốt nghiệp sẽ vào công ty nhà cô để làm việc, nghĩ tới những lời vừa rồi của Kiều Kiều, Lâm Viện Viện lạnh run người. Đúng vậy, một khi kết quả sẽ diễn ra như thế, mẹ của cô, người mẹ nuôi cô lớn luôn ở bên cô từ nhỏ, sẽ như thế nào? Người người đều nói bà Thiết Nương tử, là người kiên cường, thế nhưng, cô biết, con người càng kiên cường thì nội tâm càng yếu đuối, giống như chính bản thân cô, khôngcó ai biết, lần này nội tâm của cô bị thương nặng bao nhiêu.
Lâm Viện Viện trở nên kiên định.
"Đúng, kẻ hỗn đản như vậy, không đáng để lưu luyến."
Nhìn Lâm Viện Viện giống như là đã nghe lọt lời của mình nói, Kiều Kiều thở phào nhẹnhõm, cô không muốn nói quá chuyện lên, điều cô nói đều là những điều từng phát sinh qua. Lâm Viện Viện là cô gái tốt như vậy, không nên, không thể có kết quả bi thảm như vậy.
Vì để hòa hoãn bầu không khí, Kiều Kiều cười: "Mình từng nghe tới một câu nói, mọi người có muốn nghe không?"
"Cái gì?"
"Có ai lúc còn trẻ mà chưa được yêu mấy tên tra nam."
*tra nam: nam nhân cặn bã
Phì!
Mọi người đều bị cô chọc cười, thế nhưng trong nụ cười lại có chút cay đắng.
Sau đó không bao lâu, Lâm Viện Viện xuất ngoại, lúc đi, người đưa tiễn cô, chỉ có mấy chị em mới quen biết chưa được bao nhiêu lâu.
Lộ Nam Phong bị mất chức ở hội học sinh, bởi vì, có người viết một bài viết dài hành văn lưu loát nội dung là về đạo đức phẩm hạnh của y, bài viết được dán ngay bảng thông tin ngay cổng chính của trường.
Trường học đã thẩm tra lại, cảm thấy sự tình không phải hoàn toàn bịa đặt, vì để tránh cho ảnh hưởng không hay, mà Lộ Nam Phong phải rời hội học sinh.
Trừ Kiều Kiều, không ai biết bài viết đó là do ai làm ra, đúng vậy, cô biết, nhìn cách hành văn câu cú được sử dụng, Kiều Kiều biết, trừ Phương Khuynh Nhan, không ai có thể viết ra được như thế, Phương Khuynh Nhan là người có khả năng viết lách nhất trong khoa hành chính của bọn họ, Kiều Kiều đã đọc qua rất nhiều thứ mà cô ấy viết, đối với phong cách viết của cô đã quá quen thuộc. không nghĩ tới, Phương Khuynh Nhan bình thường tính tình lạnh nhạt lại có thể làm ra chuyện như vậy, Kiều Kiều biết,cô ấy là muốn bênh vực Lâm Viện Viện, cô ấy tính ra cũng là một người sống nội tâm.
Lâm Viện Viện đi, Lộ Nam Phong rời hội học sinh. Hội trưởng hội học sinh mới của trường lại là nguyên trưởng ban thể dục Quách Vũ Phi.
Lộ Nam Phong đã chuyển ra khỏi phòng ngủ ở ký túc, y thuê một phòng ở chung với Từ Tĩnh.
Quách Vũ Phi cùng tiểu Tam Nhi đều có điểm không vừa lòng với Lộ Nam Phong nóinhư thế nào được nhỉ, mấy người cùng là anh em tốt với nhau, nên cũng vì việc y là kẻ bắt cá hai tay mà có ý kiến gì, dù sao, ở trong lòng mấy thằng đàn ông, chuyện nàykhông phải vấn đề to tát lắm, nhưng mà xét về động cơ của y, hai người đều phản cảm, vì đỡ phải vất vả phấn đấu vài năm, mà lại chấp nhận dựa vào đàn bà, đã dựa vào đàn bà lại còn bắt cá hai tay, càng khiến cho người ta ghê tởm.
Hai người uống bia trong phòng ngủ.
"Nào, mời cậu một chén. Ôi, phòng ngủ của chúng ta có bốn người hai người rời đi, bây giờ chỉ còn mỗi anh em ta thôi."Tiểu Tam Nhi cảm khái.
"Dù gì đi chăng nữa tôi cũng không chuyển đi, chỉ có hai chúng ta thì sao?" Quách Vũ Phi vẫn còn ra vẻ ngậm môi.
"Ha ha, cậu không chuyển ra ở cùng Từ Mạn sao?" Tiểu Tam Nhi trêu chọc.
"Ha ha, cả ba mẹ của cô ấy đều làm trong ngành giáo dục đó, nếu như biết chúng tôi ở chung với nhau, tôi sợ tính mạng của tôi không còn nữa quá." Quách Vũ Phi xoa xoa tay của mình, ra vẻ sợ hãi.
"Ha ha. Nhìn cái bộ dạng run rẩy của cậu kìa. Đúng rồi, hôm nay tôi nhìn thấy Nam Phong đó, trông nó có vẻ ít nói hơn trước kia nhiều, trước kia đã trầm mặc không haynói chuyện rồi, bây giờ lại càng lặng lẽ hơn, trông còn âm trầm hơn so với tiểu Bạch. Cậu xem, nếu biết trước có ngày hôm nay, sau lúc đầu còn như vậy?" Tiểu Tam Nhi cảm khái.
"Haizz. Chuyện này, thực ra là do cậu ta làm chuyện không tốt, ai lại như vậy, chỉ vì tiền mà mệt mỏi! Chưa nói đến chuyện gia đình của cậu ta, gia cảnh nhà chúng ta cònkhông bằng nhà cậu ta đâu phải không?"
Gia đình Quách Vũ Phi cùng tiểu Tam Nhi có chút khó khăn.
Nhưng cả hai luôn luôn cố gắng.
"Đúng vậy, nhưng mà chúng ta không có tiền mới phải nỗ lực, vì sao có tiền mà lạikhông nỗ lực thêm nhỉ, cậu nhìn Giang Phóng, Giang Viên, cả tiểu Bạch nữa, trông họ làm cho công ty nhà mình cứ như là người làm công nô dịch ấy thê? thật sự, thì khôngcó người nào hạnh phúc hơn người nào cả. Con người, phải biết mình là ai” Hai người nhìn nhau rồi lại cụng chén.
"Cho dù là kẻ có tiền, cũng có nỗi buồn phiền mà chúng ta nhìn không thấy. Tâm tư của Nam Phong lại sai lầm. Có mấy ai được như Nhị Hắc chứ?” Trong đám người bọn ho, người thoải mái sống nhất, hưởng thụ nhất là Nhị Hắc.
"Bây giờ Nhị Hắc sống sung sướng khoái hoạt, nhưng chuyện về sau này của cậu ta chưa chắc đâu! Cậu quên cậu ta lần trước khi uống say đã nói gì rồi à? Đến cả chuyện kết hôn cũng bị người khác bố trí, mỗi một bước đi trên đường đời đều được người chuẩn bị uốn nắn rồi. Đời người như vậy còn có cái gì mà vui vẻ nữa "
"Đúng vậy."
"không có tiền thì vui theo kiểu không có tiền, để chúng ta tự do tự tại, để nỗ lực bằng chính bản thân mình, phấn đấu cho tương lai của chính mình, nào cụng ly."
"Cụng ly."
Bên đó hai anh chàng còn mải mê uông, bên này Kiều Kiều đang phải dỗ dành Giang đại ca nhà cô.
"đi mà, đi đi mà!"
"Bọn họ có thái độ như vậy với em, vậy mà em còn đi, em ngốc hả, người ta mới nóivới em mấy câu ngon ngọt vậy mà ngốc nghếch cái gì cũng gật."
Ô ô, hu hu, ai bảo là cái gì cô cũng gật chứ, cô cũng sợ Tần gia mà, thế nhưng hiệu trưởng đại nhân tự mình đích thân gọi điện thoại cho cô, mời cô cuối tuần về nhà ăn cơm, lời của người lớn, cô cự tuyệt kiểu gì đâu? Khi về nhà, thương lượng với vị đại gia này, anh ta còn không vui, nói là không cần đi cho thoải mái. cô làm thế nào đây!
"Giang Phóng... Ông xã tốt của em, đi đi mà, ông ngoại, bà ngoại lớn tuổi rồi, bọn họ muốn gặp cháu ngoại của mình là chuyện bình thường mà, hơn nữa, anh không cảm thấy từ khi đi du lịch, mọi người đều vui vẻ với nhau sau? anh yêu… "
Nhìn Kiều Kiều mềm mại tựa lên người của hắn, người nào đó nổi lên sắc tâm. một tay mò vào phía trước cô, ôm cô siết vào trong lòng, hai người nằm trên sô pha, hắn dán môi vào lỗ tai cô nói thầm, đùa cho cô cười.
Cũng không biết hắn nói cái gì, mặt Kiều Kiều đỏ hồng.
"Được rồi, được rồi! Tên vô lại nhà anh, chỉ biết nghĩ đến chuyện này."
Ngay lập tức hắn ôm lấy cô nhấc lên khỏi ghế, hai người chạy nhanh về phía phòng ngủ.
Đêm tối lờ mờ. Nam nhân cường tráng nằm đè trên thân thể mảnh mai xinh xắn củacô gái nhỏ, động tác ra vào mạnh mẽ, mồ hôi đầm đìa chảy loang trên da thịt.
"yêu em... Rất yêu em..."
"Em cũng vậy..."
Sau hoan ái, hai người ôm chặt nhau nằm trên giường.
"Vợ yêu, em thật là tuyệt vời. thật là sung sướng."
Bình thường khi ở trên giường, Kiều Kiều mềm mại như không xương để mặc Giang Phóng muốn làm gì thì làm, Giang Phóng cảm thấy vô cùng thích thú.
Hai người nói với nhau một vài chuyện.
Khi nói tới hai người Quách Vũ Phi cùng Từ Mạn.
Giang Phóng mở miệng: "anh tính để đến học kỳ sau gọi Vũ Phi tới công ty nhà mình để làm việc."
"Hử? anh nghĩ gì mà lại bảo anh ấy đến làm?"
"không chỉ là cậu ta đâu, cả tiểu Tam Nhi nữa, hai người đó đều là bạn học của anh,anh hiểu được nỗ lực và nhân phẩm của họ. Bọn anh cũng sắp lên năm tư rồi, chỉ cònmột tháng để nghỉ hè, anh tính để nghỉ hè rồi cho cả hai người họ vào công ty làm việc cùng với anh. Yên tâm đi, tính của anh em hiểu mà, anh không bao giờ để lỗ vốn đây, đã gọi họ tới làm, anh đã nhìn ra khả năng của họ rồi."
"Vâng, anh cứ làm những gì anh thấy đúng, em theo anh."
"Ha ha, chuyện gì thì anh cũng phải nói với vợ yêu của anh một câu chứ!" Bàn tay của Giang Phóng không biết xấu hổ mà xoa xoa cặp mông của Kiều Kiều. Bị Kiều Kiều đánhmột cái.
"Trong vòng nửa năm, anh để cho họ đến hỗ trợ công việc, về tiềng nong sẽ khôngbạc đãi hai người, nếu như họ không có vấn đề gì, sau thời gian thực tập, anh sẽ cho họ làm nhân viên cố định luôn. Nếu như không được, thì cũng không khiến cho họ bỏ lỡ cơ hội tìm việc làm." Giang Phóng nói ra dự tính của mình.
"anh thấy thế nào tốt thì làm. Tránh đừng ảnh hưởng tới tình bạn là được."
"Biết mà."
"Mà anh, Giang Phóng, nhưng mà Quách Vũ Phi không phải là hội trưởng hội học sinh sao? anh ấy bận như vậy có làm được không?" Kiều Kiều hiếu kỳ.
"Ngày nào mà cậu ta chả hăng như gà chọi, lúc nào tinh thần cũng năng nổ. không có việc gì. Bây giờ cậu ta vẫn còn đi làm thêm bên ngoài nữa đó kìa? Hơn nữa, cũng chỉ là nửa học kỳ, chờ tới lên năm tư, đoán là vị trí của cậu ta cũng sẽ có người thay thế thôi, nếu như không có gì ngoài ý muốn, chắc là Lâm Hiểu Nam làm thay cậu ta."
"Ai?" Kiều Kiều nhỏm người lên nhìn hăn.
"Lâm Hiểu Nam. Bạn tốt của em đó."
"Nhưng sang năm bọn em mới năm thứ hai mà, sao có thể làm được chứ, lúc trước em nghe nói Lộ Nam Phong lên năm thứ 3 nhận chức đã bị nhiều người lên án đó, Hiểu Nam sang năm tiếp nhận, cũng vẫn chỉ là học kỳ sau của năm thứ ha, sao có thể được chứ?"
"không có chuyện gì. Cậu ta có khả năng là được. Giờ đã có Vũ Phi trợ giúp cho cậu ta rồi, hơn nữa Lâm Hiểu Nam cũng không là kẻ dễ bắt nạt, chắc chỉ có em mới cảm thấy cậu ta là cậu trai thiếu niên thôi."
"Sao anh lại nói thế!" Kiều Kiều lại bò vào trong ngực hắn.
Còn mình thì thở dài: "Ai, anh nói em xem, em cảm giác mình là người rất thất bại, cứ như là động vật ký sinh ấy, từ khi học cấp hai rồi, cậu ta đã học tốt hơn cả em, anhnghĩ cậu ta chăm học lắm sao? không phải đâu! Chẳng hiểu đầu óc cậu ta làm bằng cái gì, anh không biết đâu, có một lần thời trung học, đi học mà cậu ta ngủ, không biết mơ cái gì mà mồm chảy nước miếng khiến cho cả lớp đều cười sặc sụa”.
Giang Phóng muốn cái kia hình dáng, cũng vui vẻ.
Xoa xoa cô gái nhỏ trong lòng mình, "Quan tâm cậu ta là người thế nào làm gì, ở trong lòng anh, Kiều Kiều của anh mới là cô gái thông minh nhất."
"anh chỉ biết nịnh thôi."
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
106 chương
97 chương
10 chương
70 chương
8 chương