Edit: Otaku Bi Hành trình du ngoạn Hải Nam của đoàn người diễn ra vô cùng êm đẹp, hơn nữa, Kiều gia cùng Giang gia Tần gia trở nên hòa hợp với nhau rất nhiều. Qua thời gian này, Tần Chính nhìn cũng hiểu ra, cô nhóc Kiều Kiều kia, bản thân không phải là người có tâm kế gì, hơn nữa, lại bị Giang Phóng quản gắt gao. Nếu như có thể cho bọn chúng sớm ngày ở chung với nhau, cũng là chuyện tốt, Giang Phóng tính tình quá bá đạo, có người kiềm chế hắn được, không phải chuyện tệ lắm. Đây là lần đầu tiên người nhà Kiều Kiều đón năm mới với người ngoài, cảm giác vẫn có rất nhiều bất đồng, mặc dù Tần Chính hơi chút nghiêm túc, nhưng làm người cũng được. Dường như cũng có thái độ ôn hòa với cô. Có thêm tiểu Mộc nói chuyện ngọt với mọi người, ai cũng cảm giác thời gian trôi qua thật là nhah, mười sáu ngày, giống như “vèo” một cái là hết. Mấy ngày vui vẻ nháy mắt chấm dứt, mọi người cùng lên đường về nhà. Cái cảm giác khi máy bay chậm rãi trượt rồi bay lên, Kiều Kiều ngồi trước cửa sổ yên lặng nói: "Hải Nam, tạm biệt. Tam Á, tạm biệt." "không nỡ sao? Chưa chơi đủ à?" Giang Phóng biết thừa ý của cô. "Hơi hơi. Nhưng mà thế cũng được rồi. Hải Nam cho dù tốt, cũng không tốt hơn được nhà ở quê hương chúng ta!" "Ha ha." Chuyến đi Hải Nam, không chỉ làm cho mọi người được đi chơi vui vẻ, cũng khiến Tần Chính chấp nhận gia đình nhà Kiều Kiều, đây là điều mà Kiều Kiều không nghĩ là có được. Kỳ thực nếu là ông ngoại bình thường khác, với địa vị của Tần gia, là sẽ chia cắtkhông cho Giang Phóng và Kiều Kiều ở cùng với nhau, cho dù có cùng một chỗ, ít nhất cũng khó mà được thuận lợi dễ dàng như thế này, kiểu gì cũng nhận một chút trắc trở. Dù sao, hiện thực không phải tiểu thuyết. Nhưng may là bọn họ không bị như thế, Giang Phóng không chịu nhận Tần gia, vốn quan hệ hai bên đã hòa hoãn nhiều rồi, nhưng bởi sự việc với Vu Tuyết, mà Giang Phóng lại giở chứng. Nếu như không được hai người Tần Phi Dương mà Giang Hải Dương đứng ra hòa giải, không chừng từ giờ Giang Phóng không thèm tới cửa nhà Tần gia nữa. Hơn nữa, còn có tên tiểu tử Giang Viễn kia nữa, haizzz. Đương nhiên, những chuyện này Kiểu Kiều không biết gì cả. Kiều Kiều bây giờ còn đang ở trong nước sôi lửa bỏng kia kìa, nguyên nhân là, cô bị bệnh rồi, cô nhóc này dù không bị mệt mỏi, thế nhưng hai bên chênh lệch nhiệt độ khá lớn, một bên gần tới ba mươi độ, một bên âm tới mười độ, thế là cô trúng chiêu. Giang Phóng cái người này lại càng gây chuyện, nói tiểu Mộc tuổi còn nhỏ, dễ bị lây bệnh, vậy nên để Kiều Kiều ở lại chỗ của hắn, như vậy, hắn sẽ chăm sóc Kiều Kiều. Chuyện này thì làm sao mà Kiều mẹ có thể đồng ý chứ, con gái nhà mình bị bệnh, còn chưa chăm sóc được cho nó, lại cố muốn mang đi, không khỏi có chút tức giận với tên tiểu tử ngu ngốc kia, nó cho hắn một câu, không được.  Nhưng Giang Phóng lại là người cố chấp, thấy rằng không mang Kiều Kiều đi được, thìhắn ở lại Kiều gia, nói chung, hắn là kiên quyết chính mình phải chăm sóc Kiều Kiều mới được. Kiều mẹ nghe Kiều ba nói, bởi vì vừa đi du lịch nửa tháng trời. Trong công ty có rất là nhiều việc cần phải giải quyết, vốn dĩ Giang Phóng vô cùng bận rộn, thấyhắn quan tâm con gái nhà mình như thế, cuối cùng thì Kiều mẹ cũng nói lời đồng ý để Giang Phóng mang Kiều Kiều ra khỏi Kiều gia, còn mình thì thỉnh thoảng lại tới. Dù sao đường cũng không xa lắm. không ở trong nhà cũng là điều tốt, bớt đi lo lắng cho cô nàng Kiều Kiều kia, cả ngày chỉ biết quấn lấy chị gái, kiểu gì cũng lây bệnh. Nhưng mà những chuyện này Kiều Kiều cũng không biết, bệnh của cô tới như núi đổ. Khi còn nhỏ Kiều Kiều sống ở Kiều gia khá cực khổ, Kiều mẹ lại không có nhiều sữa,nói chúng, hồi nhỏ thân thể Kiều Kiều chỉ bình thường, vốn sức khỏe không phải tốt lắm, lần này bị cảm đổ xuống người, thế là Kiều Kiều bán hôn mê. Đáng sợ đến mức Kiều mẹ phải cho người đưa Kiều Kiều đi bệnh viện. Muốn để cho Kiều Kiều nằm nội trú, thế nhưng cô gái nhỏ làm nũng nói không muốn. nói là khôngthích phải ở nơi đó. Kiều mẹ cũng đồng quan điểm với Kiều Kiều, nên đồng ý. Chỉ đến để truyền nước biển. Kiều Kiều vào ở Giang gia, bởi vì thân thể không thoải mái, Kiều Kiều mặc dù hạ sốt, thế nhưng vẫn khó chịu như cũ, mơ màng hỗn loạn tâm tình lại không tốt. "Ô ô ~" Kiều Kiều nức nở khóc lóc. không biết vì sao, cô mơ thấy kiếp trước, mơ thấy từng chuyện một. Những chuyện đã qua, những người đã gặp, đều giống như tiếp diễn lại một lần trong đầu cô. Mờ mờ ảo ảo, Kiều Kiều cực sợ hãi, cô sợ, những điềuhiện tại đây, những thứ cô đang có được đều là giả, chỉ là một giấc mơ của cô, côkhông hiểu đây là Trang Chu mộng điệp hay là cái gì. cô sợ, cha của cô không làm ăn tốt đẹp như bây giờ, không thoải mái như bây giờ. côsợ, mẹ cô không có được cuộc sống viên mãn như bây giờ, áo cơm không lo. cô sợ hãi, sợ mình bây giờ đang có được những thứ chỉ là giả, khi tỉnh mộng, tất cả cũngkhông có, sẽ không có những người bạn tốt Từ Mạn, Lâm Hiểu Nam, Giang Viễn... Càng sợ, càng sợ hãi hơn là không có Giang Phóng người yêu cô như trân bảo, anh ấy là hư ảo, là ký ức đẹp đẽ cô vẽ ra. "Ô ô..." Giang Phóng ở phòng bếp nấu cháo cho Kiều Kiều, lại mơ hồ nghe thấy tiếng của Kiều Kiều. Lo lắng vứt lại mấy thứ trong tay chạy vào phòng ngủ, lại thấy cô bé của hắn, co người lại, đầu chôn thật sâu xuống gối, nước mắt ràn rụa, không ngừng nghẹn ngào. Bộ dáng thoạt nhìn đáng thương cực kỳ. Trong nháy mắt, Giang Phóng cảm thấy như có người cầm kim đâm thẳng vào tim mình. hắn cảm giác trái tim mình thật đau đớn. Nhanh chóng bước tới, ôm lấy Kiều Kiều ở trong ngực của mình, hắn nhỏ giọng an ủi: "Có chuyện gì vậy? Kiều Kiều không khóc, không khóc nha, không thoải mái ở chỗ nào,nói cho anh biết, chỗ nào không thoải mái. Đừng khóc, để anh mặc đồ cho em rồi chúng ta đi bệnh viện, chúng ta lại đi bệnh viện nhé." Giang Phóng rối loạn muốn mặc đồ cho cô. Cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Giang Phóng, cảm nhận được thanh âm của Giang Phóng, Kiều Kiều ôm lấy hắn chặt chẽ: "Giang Phóng, Giang Phóng..." "Làm sao vậy?" Bị Kiều Kiều ôm lấy, Giang Phóng vuốt cái trán của cô, không thấy nóng!"em đau ở đâu?" "Đừng không cần em, đừng không cần em, em rất thích anh, rất thích, đừng khôngcần em..." không nghĩ đến Kiều Kiều lại nói điều này, Giang Phóng sửng sốt một chút, nhanh chóng ấn xuống trán của cô một nụ hôn nhẹ nhàng: "Cả đời này anh sẽ ở bên em, anhvĩnh viễn sẽ không rời khỏi em. Kiều Kiều ngoan, ngoan ngoãn nào. không được khóc, em muốn cho anh thương tâm tới chết sao?" nhẹ nhàng đặt Kiều Kiều xuống, chậm rãi xoa bóp huyệt thái dương cho cô. Kỳ thực cả người Kiều Kiều vẫn hơi mơ màng, thế nhưng cô nghe thấy được lời nói của Giang Phóng, nghe thấy Giang Phóng nói những điều bảo đảm đó, dần dần, trở nên an tĩnh lại, rồi ngủ. Giang Phóng thở dài, lần này cô nhóc bị ốm thật là khủng khiếp nha! Hóa ra, không chỉmột mình hắn có cảm giác bất an, mà cô cũng vậy. Thân ái, Kiều Kiều mà anh yêu thương nhất, chẳng lẽ em không biết rằng, em chính là điều mà anh quyến luyến cả cuộc đời sao? Có lẽ là Giang Phóng chăm sóc rất tốt, nên rất nhanh Kiều Kiều đã đỡ hơn, nhìn lại Kiều Kiều đã khôi phục trạng thái tinh thần, Giang Phóng thì lại bị gầy mất bốn cân. Mất cả một tuần rồi đó. Nhìn Giang Phóng gầy đi, đừng nói là Tần Tố Cẩm, đến cả Kiều mẹ cũng đau lòng không thôi, Giang Phóng cùng Giang Viễn từ nhỏ ở Kiều gia, cùng người của Kiều gia có tình cảm không phải nhỏ. Kiều mẹ nhìn hai người đều gầy cả người, cố gắng bồ bồi cho họ. Còn Giang Phóng thấy Kiều Kiều có thân thể yếu kém, cũng bắt đầu tìm mọi biện pháp để cô cường thân kiện thể. Nhất thời, Kiều Kiều bị đủ loại thứ nhồi nhét đến tròn vo cả người. Chờ tới khi khai giảng, trông Kiều Kiều so với trước kia đầy đặn hơn rất nhiều, khiến cho Hoa Ấu Lâm vừa gặp cô câu nói đầu tiên là, Kiều Kiều, bạn đang mang thai à? Khiến cho Kiều Kiều suýt thì ngã ngửa. cô béo rõ ràng như thế dao? Ô ô. không thể nào! Thấy cô gái nhỏ dẩu môi tức giận không thèm ăn đồ bổ dưỡng nữa, Giang Phóngkhông thèm để ý đến biểu hiện đó, trứng nhỏ mà đòi chọi với đá tảng hả? Hu hu, Kiều Kiều bạo lực từ chối, nhưng vẫn phải ăn, nhưng mà Giang Phóng có nói là có biện pháp ăn vào mà không bị béo lên. hắn có biện pháp giảm béo đó. Kiều Kiều vui vẻ lắm, đoán là hắn có chủ ý hay ho gì. Kết quả của biện pháp hay ho là gì? Là người này bị t*ng trùng thượng não đấy! Hoàn toàn không thể chống cự. Cái hoạt động mà hắnnói là giảm béo, chính là không ngừng OOXX. Ngất! Đến trường học Kiều Kiều lại có thêm một bạn mới nữa, chính là bạn gái của Lộ Nam Phong, ngự tỷ Lâm Viện Viện đẹp trai. Ở đại học A Lâm Viện Viện vừa được khen vừa được chê, người thích cô, nói cô sốngthật lòng, người không thích cô, nói cô kiêu ngạo ngang ngược. Nhưng đối với đám người Kiều Kiều, trái lại đều rất thích cô. Đặc biệt Hoa Ấu Lâm, quả thực đem cô ấy tôn sùng là thần tượng. Lại còn lợi dụng chức vụ làm phóng viên trường của mình, làm hẳn một bài về Lâm Viện Viện. Kết quả kỳ báo đó có số đầu phát hành tăng vọt, khiến cho Hoa Ấu Lâm hưởng được bao nhiêu lợi ích. Cũng làm cho tổng biên của báo trường được hưởng lợi, quyết định mở ra một chuyên mục thảo luận. Cố gắng phỏng vấn các danh nhân của đại học A mỗi người một bài. Kiều Kiều nhìn Hoa Ấu Lâm sung sướng phấn khởi, lắc đầu, cũng phục cô ấy. Đại tỷ này, rất là hợp với công việc này, chẳng trách lúc trước ham muốn được vào làm báo trường như vậy.  Mà Lâm Viện Viện thì sao, bởi vì bài báo trên báo trường, lại một lần nữa bị đưa lên đầu sóng ngọn gió, nhưng mà chuyện này hình như cô ấy cũng quen rồi. Đối với một cô gái chính nghĩa, chuyện này chắc chả coi là cái gì đâu nhỉ? Nhưng mà lại, bạn trai của cô, Lộ Nam Phong, lại thêm một lần nữa bị mọi người cảm khái, đúng là nam nhân tốt thời đại mới! Vốn Hoa Ấu Lâm có ý nhân lúc còn nóng hổi, vào kỳ thứ hai của chuyên mục thì sẽphỏng vấn Lộ Nam Phong. Thế nhưng, lại bị Lộ Nam Phong cự tuyệt, hắn nói Viện Việnnói cái gì cũng là điều mà hắn nói. Trong mắt Hoa Ấu Lâm đôi tình nhân này tỏa ánh sáng chói lòa! Quá là ngọt ngào. không mời được Lộ Nam Phong, Hoa Ấu Lâm cảm thấy có chút buồn rầu! Kiều Kiều trêu ghẹo, vậy cứ đem lời Lộ Nam Phong đáp lại đăng lên báo trường là được mà, vốn Kiều Kiều là nói đùa thôi, ai biết hai mắt của Hoa Ấu Lâm lại sáng lên, liền chạy vụt đi, khiến cho Kiều Kiều mê man nhìn bóng lưng của cô ấy biến mất. Phương Khuynh Nhan ở bên cạnh cười vui vẻ. "Kỳ thực Hoa Hoa cũng không thông minh lắm nhỉ! Cậu ta chẳng chú ý tới, ở ngay bên cạnh mình còn có một đại nhân vật có thể phỏng vấn đấy. Cái này gọi là vùng tối đi. Chắc là cô ấy không nhận ra?" Phương Khuynh Nhan nhìn Kiều Kiều trêu ghẹo. Kiều Kiều biết ý của cô ấy."Thế mà cũng được sao. Tớ mà là danh nhân?" "không phải bạn thì là ai? Người từ khi khai giảng đã náo động rồi, chỉ có thể là bạn thôi, hơn nữa, mặc dù bây giờ bạn đến trường học mới có một thời gian không lâu lắm, cũng không tham gia hoạt động gì, nhưng có người nào lại không biết Kiều Kiều ở khoa tài chính chứ. Cháu dâu của Bí thư tỉnh ủy, con dâu của thương nhân bất động sản nổi tiếng, không cần nói đến những thân phận liên quan tới nhà Giang Phóng, chỉ cẩn chính là bạn thôi, cũng rất trâu bò rồi. Thành tích thứ ba đầu vào của trường, đihọc kém nhất cũng được sếp thứ hai toàn khoa. Ái đồ của Giáo sư Viên. Sinh viên ưu tú nổi danh của kho Tài, tài nữ. Cái quan trọng nhất, bạn còn là một mỹ nhân. Ha ha." "Cứ trêu đùa mình đi. Hừ." Hai người cười đùa vui vẻ.