Ngày kia khai giảng, hôm nay Kiều Kiều dọn nhà, ngày mai mời khách. Đối với ông nội của mình, Kiều Kiều không còn gì để nói, nhà này bọn họ còn chưa đi mà bà nội đã bắt đầu chuyển đồ sang nhà này rồi, nói là nhà họ mang đồ đi thì ông bà liền dời đến ba gian phòng này. Thời điểm dọn nhà, bà nội nói muốn chuyển đồ sang ba gian này nên không thể giúp nhà họ được còn nhà chú hai thì nói họ sang thăm nhà cậu của Kiều Dĩnh. Theo lời nói của Kiều mẹ chính là: Trốn! Ông ngoại Kiều Kiều đến đây giúp đỡ dọn nhà. Ngoài ông ngoại còn có Giang Phóng và Giang Viễn, tất cả bọn họ dọn cũng nhanh. Lúc Kiều mẹ bắt gà, thì bà nội Kiều Kiều đã cọ rửa gian ngoài rồi, còn ông nội đang khoanh tay đứng ở cửa nhìn chằm chằm Kiều mẹ. Kiều Kiều không hiểu nổi, mẹ nàng bắt gà nhà nàng nuôi, vẻ mặt của ông nội tại sao lại không vui, giống như đang lấy đồ của ông ấy vậy. “Mẹ, sắc mặt ông nội là làm sao vậy?” “Ông ấy muốn chúng ta để gà lại đây mà? Chúng ta mới dọn nhà cũng không dư dả đâu nên mấy con gà này không thể để lại.”-Trucxinh- Kiều Kiều đi theo Kiều mẹ ra cửa, Kiều mẹ lưu luyến nhìn thoáng qua cái nhà này, hốc mắt có chút đỏ: “Lúc trước xây cái phòng này mất không ít công sức, vốn nghĩ rằng đây là ngôi nhà lâu dài của mình không nghĩ tới hôm nay lại phải rời đi.” Hồi đó lúc xây cái nhà này, Kiều mẹ còn chưa gả đến Kiều gia nhưng cũng đã đính hôn nên ngày nào cũng sang đây giúp đỡ. Không chỉ có một mình Kiều mẹ còn có cả ông ngoại và cậu của Kiều Kiều cũng đều đến đây trợ giúp. Nhà ông ngoại ở ngoài vùng ven biển, đi xe mất hai giờ. Nghe Kiều mẹ nói, khi đó rất ít xe, mỗi tuần chỉ có hai chuyến, vì muốn ở đây giúp đỡ cho nên ông ngoại và cậu phải ở ngoài công trường. Hôm nay, ngôi nhà này lại không còn một chút quan hệ nào với nhà bà. “Mẹ, bây giờ chúng ta có nhà mới rồi, nhà của chúng ta.” “Ừ.” Kiều mẹ lập tức mỉm cười, đúng vậy, bọn họ có một ngôi nhà mới, hoàn toàn thuộc về mình. Đồ được chuyển hết sang nhà mới. Ngôi nhà mới này xây lên rất đẹp. Kiều Kiều cũng có phòng của riêng mình. Kiều mẹ hỏi: “Con dám ngủ một mình sao?” “Đương nhiên con dám.” Kiều Kiều ưỡn ngực, cô chờ đợi cái ngày này rất lâu rồi nha. Từ cửa vào, bên trái là phòng ăn, bên phải là phòng bếp, ở giữa là hành lang. Bên cạnh phòng bếp là nhà vệ sinh, cuối hành lang là phòng khách. Hai bên phòng khách theo thứ tự là hai căn phòng, một lớn một nhỏ. Phía đông, trong phòng lớn đặt một chiếc giường, đây là phòng của Kiều ba Kiều mẹ. Trong phòng nhỏ cũng đặt một chiếc giường, một tủ quần áo và một cái bàn học đây là phòng của Kiều Kiều. Còn hai phòng phía tây, một phòng Kiều mẹ nói là phòng của Giang Phóng và Giang Viễn. Bên cạnh là kho hàng. Ở Kiều gia còn có hai gian phòng của họ, hai anh em Giang gia đều bối rối. Ông ngoại của Kiều Kiều nghe sự tích của hai anh em, cũng rất thích bọn họ. Mọi người bận rộn thu xếp dọn dẹp đến hơn bốn giờ chiều mới xong. Lúc chập choạng tối Giang Hải Dương mang theo chút thức ăn tới. Mọi người mừng như điên, không cần nấu cơm nha, Kiều Kiều cảm thấy mình rất rất rất mệt mỏi. Nghe nói Giang Phóng và Giang Viễn cũng có phòng ở Kiều gia, Giang Hải Dương rất gọn gàng, thương lượng muốn cho hai đứa nhỏ ở chỗ này. Trong nhà ông lãnh kháng lãnh lò, từ trước đến giờ ông vẫn cảm thấy mình thua thiệt con cái.-Trucxinh- Nhưng ông cũng nói một tháng đưa Kiều gia ba trăm đồng tiền chứ không ở không. Kiều mẹ và Kiều ba kiên quyết không chịu, cho rằng như vậy thì nhiều quá rồi, cuối cùng Kiều Kiều nói, một tháng lấy hai trăm đồng. Kiều ba Kiều mẹ còn muốn nói tiếp nhưng ý tứ của Kiều Kiều là đồ dùng sau này của Giang Phóng và Giang Viễn đều do bọn họ mua sắm. Nghe được như vậy Kiều mẹ mới an tâm, cứ mua mấy thứ mà đứa nhỏ cần đi. Giang Hải Dương nhìn Kiều Kiều nho nhỏ, rồi lại nhìn hai đứa con trai của mình một chút, đột nhiên nở nụ cười, cũng đồng ý với những lời mà Kiều Kiều đã nói. Kiều Kiều không hiểu, Giang Hải Dương như vậy là thế nào? Từ sau khi sống lại, Kiều Kiều thấy sợ người, cha mẹ cô thì không thể nào sợ được nhưng Giang Hải Dương thì cô hơi sợ đấy. Cho tới bây giờ bọn họ đều chưa từng tiếp xúc với những người như vậy. Trời tối, hai anh em Giang gia đều mang những thứ cần thiết tới. Giang Phóng nói, cha hắn bảo đến lúc khai giảng thì tới tiểu học Thanh Nham học. Nơi đó gần, con trai ông có thể ngủ thêm một chút, Kiều Kiều lạnh run, mấy người ngày nào cũng đi học muộn không phải là con trai ông ư? Kiều Kiều giúp hai anh em Giang Phóng sắp xếp xong liền chạy vào giúp mẹ chuẩn bị thức ăn ngày mai. Cô cảm thấy rất kỳ quái, có rất ít người mời khách bên ngoài, bình thường đều làm ở nhà của mình. Tính những người mời đến, Kiều mẹ nói, nếu cộng thêm cả người nhà thế nào cũng tới năm bàn. Thật ra thì người ngoài cũng không có mấy người, chỉ có hàng xóm láng giềng, vài đồng nghiệp của Kiều ba và Kiều mẹ mà thôi. Tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, mọi người ngồi trên ghế salon trong nhà mới, Kiều mẹ lo lắng hỏi Kiều Kiều có muốn ngủ cùng bà không, vỗ cái mông của cô nói: “Nha đầu thối, buổi tối có khóc cũng không ai quan tâm con.” Giang Phóng và Giang Viễn đều ngoác mồm cười, ngay cả ông ngoại Kiều Kiều cũng cười. Kiều Kiều chu môi.-Trucxinh- Trong nhà chỉ có một cái tivi, đặt trong phòng Kiều ba Kiều mẹ. Mọi người lên trên giường gạch ngồi, muốn xem tivi. Kiều Kiều thu dọn cả ngày, mệt mỏi không chịu được liền nói trở về phòng đi ngủ. Một đêm ngủ thật ngon. Hôm nay cũng là một ngày bận rộn, Kiều mẹ đặt mua năm bàn ăn, cuối cùng người đến nhiều hơn một chút, ngoài Kiều ba ngồi ở ngoài ăn thì Kiều mẹ và ông ngoại còn cả hai anh em Giang gia đều không ngồi ăn cơm. Bởi vì còn phải tiếp khách lên Kiều ba phải lên bàn ngồi, mà ông ngoại Kiều Kiều là người thật thà, thấy nhiều người đến cũng mặc kệ con gái mình nói thế nào kiên quyết ăn ở phòng bếp. Kiều mẹ khuyên thế nào cũng không được. Lúc thím hai đến là lúc sắp mở tiệc, bà ấy còn lâu mới tới giúp đỡ, hôm nay đến giúp là mẹ béo mập còn có Kiều Kiều, Giang Phóng và Giang Viễn. Mẹ béo mập trêu ghẹo Kiều mẹ, đây là con rể của bà phải không, nhỏ như vậy đã biết giúp người lớn làm việc. Kiều mẹ không giận, bà cãi lại, có giỏi thì bà cũng tìm một đứa đi! Kiều Kiều đổ mồ hôi. Nhưng nhìn vẻ mặt Giang Phóng rất bình thường nên Kiều Kiều cũng không để ý những chuyện ấy, Giang Viễn thì đang ở ngoài thêm món ăn. Mẹ béo mập à, trong lòng cháu, Giang Phóng là một đứa bé rất đáng ghét đấy. Phải đến hơn hai giờ chiều mấy người bận việc trong phòng bếp mới bắt đầu ăn cơm. Nhìn Giang Phóng ăn một mạch ba bát cơm, mẹ béo mập tặc lưỡi, đứa nhỏ này ăn khỏe thật nha. Những người còn lại thấy thế nhưng không thể trách. “Này, buổi sáng hai người đi ra ngoài làm gì vậy?” Kiều Kiều hiếu kỳ hỏi. Lúc sáng Giang Hải Dương mang hai đứa trẻ ra ngoài một lát, chắc là khoảng nửa tiếng. “Bọn anh ra ngoài gặp hiệu trưởng. Sau này tiểu Viễn sẽ học cùng lớp với em, còn anh học ở lớp hai năm thứ năm.” Giang Phóng vừa ăn vừa nói, Giang Viễn vẫn còn đang tập trung ăn thì nghe thấy anh nó nói chuyện, nó liền gật đầu. “Hai cháu thật sự chuyển đến đây hả. Aiz, trường tiểu học Trung Tâm tốt hơn đấy.” Bên kia dạy kiến thức tốt hơn bên này nhiều. “Thuận tiện.” Giang Phóng nói hai chữ xong liền tiếp tục ăn cơm. Kiều Kiều trợn mắt.-Trucxinh- Rốt cuộc nàng cũng chuyển sang nhà mới, nhờ phúc của Giang gia mà nhà nàng không túng quẫn như đời trước. Giang Hải Dương gửi liền một lúc tiền nhà một năm, sau khuyên can mãi mới quyết định để lại nửa năm. Chỗ này là một ngàn hai đó! Một ngàn hai này đã hóa giải áp lực cho nhà Kiều Kiều. Dù sao thì cha mẹ nàng mỗi tháng cũng kiếm được tiền cơ mà?