Chu Thái Bình tiếp điện thoại, chợt thấy một giọng nói trầm thấp truyền sang, ngữ điệu bình thản, rất ngắn gọn mà hỏi: “Anh trai em thế nào rồi?” Chu Thái Bình suy nghĩ một thoáng, rồi trả lời: “Em muốn nghe lời ngon ngọt, hay muốn nghe khả năng tồi tệ nhất?” An Trạch quả quyết đáp: “Nói cho em biết khả năng tồi tệ nhất.” Chu Thái Bình nói: “Khả năng tồi tệ nhất là, sau này anh ấy… có thể sẽ tàn phế. Tất nhiên là anh nói chỉ có thể thôi.” An Trạch không nói gì. Đầu bên kia điện thoại truyền sang tiếng hít thở không có nhiều biến động, khiến bầu không khí dường như thoáng cái trở nên cứng ngắc. Chu Thái Bình im lặng trong chốc lát, thấp giọng giải thích: “An Trạch, anh trai em hai chân đều bị thương, đùi phải nghiêm trọng hơn, phán định sơ bộ là do bị vật nặng đánh khiến xương vỡ nát, có lẽ là do bọn bắt cóc làm.” An Trạch tiếp tục im lặng, tựa hồ như đang suy nghĩ. Chu Thái Bình nói tiếp: “Anh ấy mất tích mấy ngày, sau được vài công nhân xây dựng phát hiện bị vứt lại trong một nhà máy, lúc xe cứu thương của bọn anh chạy tới, anh ấy đã hấp hối rồi, thậm chí khi đưa đến viện tim đã ngưng đập, vất vả lắm mới có thể cứu sống…” An Trạch vẫn im lặng không nói. Chu Thái Bình không thể làm gì khác là tiếp tục nói: “Bác sĩ khoa chỉnh hình sẽ tiếp nối, theo anh thấy, khả năng chân anh ấy khỏi hẳn không phải là cao, tất nhiên là còn để xem tâm trí và tình trạng khôi phục thân thể của bản thân anh ấy…” Dừng lại, “Sao nãy giờ không nói gì?” Rốt cục An Trạch cũng mở miệng: “So với tưởng tượng của em còn tốt hơn.” Chu Thái Bình kinh ngạc: “Chẳng nhẽ cậu còn có thể tưởng tượng tồi tệ hơn?” An Trạch trả lời: “Khi vừa nhận được tin, em cho rằng anh ấy sẽ chết trên bàn cấp cứu, hoặc biến thành người sống đời thực vật.” Chu Thái Bình trầm mặc trong chốc lát, “Lời em nói cũng có khả năng, quả thực nó tệ hơn.” An Trạch bình tĩnh nói: “Vào thời khắc bi thảm, suy nghĩ đến khả năng càng kinh khủng thì trong lòng sẽ càng thấy dễ chịu hơn rất nhiều.” Khẽ cười, “Anh ấy có thể sống sót, với em mà nói, đã là một ân huệ của ông trời rồi.” Giọng điệu của An Trạch nghe không ra tâm tình gì, Chu Thái Bình cẩn thận suy nghĩ lời cậu ta nói, đột nhiên thấy hình như cũng có lý, còn hơn là chết thật hay biến thành người thực vật, gãy xương quả thực tốt hơn rất nhiều. Chu Thái Bình đồng ý gật đầu: “Em nói như thế, anh cũng thấy được anh trai em còn sống đã là rất may mắn rồi.” An Trạch rất bình tĩnh nói sang chuyện khác: “Còn hai người kia đâu? Về nước chưa?” “Hai người kia? À… Em bảo An Nham và An Mạch sao?” An Trạch gật đầu: “Vâng.” “Chúng nó chưa về. Nghe bố em nói, An Nham đang tham dự tuần lễ thời trang ở Paris, còn An Mạch thì ở New York xem triển lãm tranh. Đúng rồi, ông nội em vừa ở ngoài phòng cấp cứu phát hỏa đấy, gọi anh em mấy đứa tụi em trong vòng 3 ngày phải về ngay lập tức. An Trạch nói: “Đã biết.” Chu Thái Bình khó hiểu hỏi: “Đã biết là sao? Em có định về không?” “Không định.” Chu Thái Bình dừng lại, “Anh trai em bị thương nghiêm trọng như thế, em không định về thăm anh ấy sao?” “Hiện giờ anh ấy được đưa vào phòng theo dõi đặc biệt rồi, đúng không?” Chu Thái Bình trả lời: “Đúng vậy.” “Anh cho rằng em nên bỏ nhiệm vụ quan trọng hàng đầu, về nhà ngồi đợi ngoài phòng theo dõi đặc biệt, ngây người nhìn chằm chằm vào dòng chữ ‘Xin miễn thăm hỏi’ trên cửa cách ly sao?” “…” Tưởng tượng cảnh cậu em đờ mặt ngồi đợi bên ngoài cửa cách ly, Chu Thái Bình đột nhiên có chút buồn cười. An Trạch từ trước đến nay luôn bình tĩnh vững vàng, đương nhiên sẽ không giống một đứa ngốc làm ra bộ ‘ngồi đực người đợi bên ngoài phòng theo dõi’. “Anh ấy sống là tốt rồi, em sẽ về thăm anh ấy, tạm thời chưa vội.” An Trạch nói. Chu Thái Bình gật đầu, nhớ tới lời cậu ta vừa mới nói, hiếu kỳ hỏi: “Đúng rồi, em bảo nhiệm vụ quan trọng… Là gì vậy?” “Bí mật quân sự.” “…” Chu Thái Bình không nói gì. An Trạch mỉm cười, “Em cúp máy trước.” “…” Nghe bên tai vang lên âm thanh tút tút vội vàng, trong bụng Chu Thái Bình không khỏi có chút buồn bực. Thằng An Trạch này, cứ như vậy mà tìm y hỏi thăm tin tức, hỏi xong thì cúp máy luôn, câu cảm ơn cũng không nói một tiếng. Quả nhiên là người tốt nghiệp từ trường quân đội, thói quen làm việc là dùng cách đơn giản trực tiếp nhất, kiểu nói chuyện cũng theo tác phong của quân đội, giọng điệu như mệnh lệnh, nói một là một, nói hai là hai. Tiếp xúc với cậu ta, Chu Thái Bình cảm thấy dường như có một cảm giác quái lạ áp bách phủ lên đầu. Cẩn thận suy nghĩ một chút mới đột nhiên phát hiện, trong toàn bộ quá trình nói chuyện, cậu ta vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh, còn mình thì thành thật trả lời, cứ như cấp trên với lính tốt… Chu Thái Bình lại càng buồn bực hơn. Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên lần thứ hai. Chu Thái Bình nhìn tên người gọi đến, lại buồn bực thêm lần thứ ba. Tính cách mấy người anh em An gia khác hẳn nhau, Chu Thái Bình là anh họ của bọn họ, từ nhỏ đã lớn lên cùng. Từ khi làm bác sĩ, mấy người An gia thân thể có ốm đau gì luôn gọi điện tìm y cố vấn, Chu Thái Bình nghĩ mình đã biến thành đường dây nóng cố vấn chuyên dụng của An gia rồi. Như lúc này đây, vừa cúp điện thoại với An Trạch, An Nham đã gọi tới. Chu Thái Bình bất đắc dĩ nhận điện thoại, nói: “An Nham.” Bên tai vang lên một giọng nói vui vẻ, “Anh họ, gần đây có khỏe hông?” Không giống với kiểu nói chuyện ngắn gọn vào thẳng vấn đề của An Trạch, lão nhị An gia, An Nham, là điển hình của một ông anh công tử, tính tình phong lưu phóng khoáng, cuộc sống vô cùng hữu tình – giọng điệu hay cách nói chuyện cũng rất chú trọng “nghệ thuật”, mở miệng ra là thường xuyên lừa người ta đến rối tung rối mù mà không biết. Chu Thái Bình khó tránh khỏi cái miệng vòng vo xe lửa của cậu ta, vội vàng vào chủ đề: “Ừ, anh rất tốt, vừa cứu anh trai em thoát chết trở về, giờ anh ấy được đưa vào phòng theo dõi đặc biệt rồi.” An Nham im lặng một chốc, rồi mỉm cười: “Cứu sống rồi ư? Thực sự là một tin tốt. Bác sĩ Chu khổ cực quá, bác sĩ Chu đúng là ân nhân cứu mạng của An gia tụi em, chờ em về nước nhất định sẽ tự mình đến tận nhà bái tạ.” “… Anh cúp máy trước.” “Đừng vội cúp máy thế chứ, lâu rồi không liên lạc, chúng ta ôn chuyện qua điện thoại chút đi.” “… Chỗ anh là hai giờ sáng rồi.” Chu Thái Bình ngáp, “Hôm nào ôn chuyện sau, cúp đây.” Không đợi phía bên kia trả lời, Chu Thái Bình vội vàng cúp điện thoại. Chẳng qua bao lâu thì nhận được một tin nhắn, nội dung là một bức ảnh phóng đại của một khuôn mặt đang tươi cười, phía dưới còn kèm theo hàng chữ: “Nhanh đi nghỉ ngơi đi, mộng đẹp nha ^_^” Biểu tượng mặt cười và bức ảnh tươi cười nhìn qua đều vô cùng thiếu đòn **… ** Nguyên văn là khiếm tấu; khiếm: thiếu, mắc nợ; tấu: đòn, đánh… hiểu môm na là ngổ ngáo, nhìn chỉ muốn cho ăn đập Chu Thái Bình lắc đầu, trực tiếp tắt điện thoại di động cá nhân. Tuần tra một vòng khu cấp cứu khẩn lần thứ hai, tình trạng bệnh nhân cơ bản đã ổn định, Chu Thái Bình mới yên lòng, xoay người vào phòng trực nghỉ ngơi. Có thể là do quá mệt mỏi, y nhanh chóng nhắm mắt ngủ. Trong mơ tái hiện một hình ảnh rất buồn cười. Y cùng mấy người anh em An gia dường như trở lại thời thơ ấu đơn thuần ngây thơ từ rất lâu trước đây, một đám trẻ con cùng chơi đùa chung một chỗ với nhau, vô cùng vui vẻ. Từ nhỏ An Lạc đã là một người lạnh lùng bàng quan, thường chui vào một góc chuyên tâm xếp gỗ. An Nham khi còn bé đặc biệt nghịch ngợm, lúc nào cũng thoáng một cái là đánh đổ chồng xếp gỗ đẹp đẽ của anh trai. Mỗi lần đến lúc này là An Trạch lại cứ như một ông cụ non, đứng ra giáo dục nó: “Chồng gỗ anh cả xếp đã lâu như thế, sao anh lại làm như vậy!” An Nham không phục cự lại: “Cũng không phải chồng gỗ của mày, quan hệ gì tới mày chứ?” Thế là hai đứa vung tay đánh nhau một trận, mày đánh tao một cú, tao đạp mày một cước, nhanh chóng khiến mặt mũi đứa kia bầm dập. Chu Thái Bình trốn sang một bên xem kịch vui, An Mạch thì vội vã chạy tới khuyên can: “Sao lại đánh nhau, không nên đánh nhau! Không nên đánh nhau!” An Nham và An Trạch càng đánh càng hăng. Nguyên là nhân vật chính, nhưng từ đầu đến cuối An Lạc vẫn tỏ ra lạnh nhạt chẳng liên quan gì đến mình, dù là An Nham hất đổ chồng xếp gỗ của mình, hay là An Trạch đứng ra bảo vệ mình, đứa nào cũng chẳng giúp, cũng chẳng quan tâm. Nhìn hai đứa em trai đánh nhau đến nửa ngày mà chưa dừng tay, An Lạc chỉ đơn giản là ngáp một cái, xoay người lên lầu, nhắm mắt làm ngơ… *** Một tiếng chuông điện thoại chói tai đột nhiên vang lên đánh thức Chu Thái Bình tỉnh dậy từ giấc mộng. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức treo trên tường, lúc này là 7h sáng, chân trời phía Đông đã hé ra một vài tia nắng xuyên qua tầng mây, khiến cả thành phố bao phủ trong một vầng sáng vàng nhạt. Lại một ngày mới tinh bắt đầu. Chu Thái Bình tiếp điện thoại, giọng nói dịu nhẹ của y tá trẻ tuổi vang lên: “Bác sĩ Chu, bệnh nhân An Lạc tối hôm qua được đưa vào ICU* là anh họ của anh đúng không ạ? Anh ấy vừa tỉnh lại, anh có muốn đến xem không ạ?” *ICU: viết tắt của cụm từ Intensive–care unit, khoa hồi sức tích cực – chống độc. Chu Thái Bình lập tức ngồi ngay ngắn, “Tôi biết rồi, tôi tới ngay đây.”