Hoá ra, An Chi vốn không phải họ An, cha mẹ bà và An Quang Diệu là bạn bè lâu năm. Về sau, vợ chồng hai người gặp tai nạn bất ngờ trong một lần ra nước ngoài, lúc đó bà mới 10 tuổi bỗng chốc trở thành cô nhi, An Quang Diệu thương xót con gái nhỏ tuổi không nơi nương tựa của bạn mình, bèn đưa bà về nước tự mình nuôi nấng, đồng thời nhận bà làm con gái nuôi, đổi thành họ An. Về sau, An Chi lớn lên trở thành một cô gái xinh đẹp xuất chúng, người theo đuổi bà nhiều không đếm xuể, nhưng yêu cầu của An Quang Diệu rất cao, thấy ai ai tới cửa làm mai cũng chướng mắt, ông lại luyến tiếc gả An Chi cho nhà người khác, bèn nghĩ ra cách “Phì thuỷ bất lưu ngoại nhân điền”* – Nước phù sa không chảy vào ruộng người ngoài, quyết định xúc tiến hôn sự giữa An Úc Đông và An Chi, biến con gái nuôi thành con dâu nhà mình. An Úc Đông và An Chi từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm phần lớn là anh trai em gái thanh mai trúc mã, sau khi thành hôn vẫn tương kính như tân**, căn bản là khó phát sinh tình yêu. Sau đó, trong một buổi vũ hội An Úc Đông tình cờ gặp nữ thứ Chu gia, Chu Bích Trân. Hai người vừa gặp đã yêu, An Chi sau khi biết được chuyện này bèn chủ động đề xuất ly hôn, chia tay An Úc Đông trong hoà bình, mang theo con trai rời khỏi An gia. Nghe chuyện cũ từ miệng An Dương, cuối cùng An Lạc cũng tháo gỡ được không ít nghi vấn trong lòng. Bởi vậy, có thể giải thích tại sao An Nham chỉ kém An Lạc có một tuổi, là do sau khi An Lạc ra đời không lâu thì cha mẹ anh ly hôn, mà An Quang Diệu vẫn đối xử với An Chi như con gái thân sinh. Sau khi An Chi chết, An Quang Diệu hiển nhiên càng thêm yêu thương đứa con mà con gái nuôi mình đã sinh hạ, Đây cũng là nguyên nhân vì sao trong số các anh em của An gia, An Quang Diệu đặc biệt yêu quý An Lạc. Mặc dù đã ly hôn với An Úc Đông, nhưng An Chi vốn lớn lên từ nhỏ ở An gia, nên tình cảm của bà với mọi người trong An gia vẫn rất tốt, bởi vậy bà mới có thể không chút kiêng kị nào mà cùng chú thím của An Lạc ra ngoại ô ăn thịt nướng. Chỉ là không ngờ, An Chi và vợ chồng An Úc Thu cùng ra đi trong vụ tai nạn xe bất trắc. Nghĩ tới đây, An Lạc đột nhiên hỏi: “Vụ tai nạn xe năm đó, cảnh sát có điều tra kỹ càng không?” An Dương gật đầu, “Kết luận điều tra là sự cố bất ngờ, xe lăn xuống sườn núi đột nhiên phát nổ, hai vợ chồng An Úc Thu và kể cả An Chi, tất cả đều chết ngay tại chỗ.” An Lạc nhíu mày: “Lúc đó tiểu An Lạc giận dỗi, mẹ anh ta mới đổi vị trí với An Mạch, nếu không đổi, kết quả nguyên bản hẳn là cả nhà ba người An Úc Thu chết tập thể.” Hai đầu lông mày An Dương cũng khẽ nhíu lại, “Nói như vậy là có kẻ muốn giết cả nhà An Úc Thu, còn An Chi chỉ là ngộ thương.” Thoáng dừng lại, “Nhưng theo tư liệu điều tra, vợ chồng An Úc Thu kinh doanh phòng vẽ, không can dự vào công việc làm ăn của An gia, hẳn là sẽ không có thâm thù với người nào đó.” An Lạc trầm mặc một hồi, “Đó gọi là thất phu vô tội, hoài bích có tội***.” An Dương quay sang nhìn anh: “Ý của anh là, hai người bọn họ đã nắm được thứ gì đó quan trọng, hoặc là đã biết bí mật không nên biết, do đó dẫn đến hoạ sát vào thân>” An Lạc gật đầu: “Lời giải thích này rất hợp lý, không phải sao?” Nhìn vẻ tự tin bình tĩnh trên khuôn mặt của anh, An Dương không nhịn được mà mỉm cười: “Suy luận của anh thực sự rất hợp lý, nhưng với công việc điều tra của chúng tôi thì vẫn cần phải có chứng cứ.” An Lạc nhìn An Dương, nói: “Vẫn còn một đầu mối khác, lúc tôi ở An gia, tôi phát hiện trong phòng mình bị lắp đặt máy theo dõi.” An Dương gật đầu, “Xem ra suy đoán của chúng ta không sai, kẻ muốn diệt trừ anh, chính là người trong nhà cực kỳ hiểu rõ anh.” Hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng im lặng. An Lạc tuy cũng không có bao nhiêu tình cảm với những “người nhà” họ An này, nhưng suy đoán ra kết quả như vậy, trong lòng anh cũng không cảm thấy tốt đẹp gì lắm. Nếu An gia thực sự có nội gián, An Mạch là người đáng nghi nhất, nói cho cùng thì năm đó cậu ta đã tận mắt chứng kiến cái chết của cha mẹ mình, nói không chừng bởi vậy mà nuôi hận trong lòng. Chỉ là An Mạch có vẻ rất ngoan, tính tình cực kỳ ôn hoà, từ nhỏ mất song thân nên phải ăn nhờ ở đậu rất đáng thương. An Lạc thực sự không thể tượng tượng ra nổi bộ mặt sát thủ độc ác của cậu ta. Nếu không phải là An Mạch, vậy còn có thể là ai? An Lạc vừa định nói với An Dương ý nghĩ này của mình thì đúng lúc điện thoại của anh ta đột nhiên vang lên, An Dương bắt điện thoại, nói: “Nhanh vậy mà đã tra ra được? Được… Cảm phiền fax sang cho tôi, cảm ơn.” Tư liệu nhanh chóng được fax tới, An Dương xoay người cầm tập tư liệu rồi quay sang nhìn lại ánh mắt khó hiểu của An Lạc, giải thích: “Đồng sự phòng tình báo đã tra ra được tư liệu về An Chi.” An Lạc gật đầu, “Có phát hiện gì không?” An Dương lắc đầu, “Có vẻ tất cả đều bình thường, sau khi ly hôn với An Úc Đông, bà ấy thuê một căn hộ sống một mình, rất ít khi qua lại An gia, cũng không có ghi chép sinh con thêm lần nào.” An Lạc khẽ nhíu mày, như vậy, đứa nhóc kéo tay gọi anh trong giấc mơ kia thì giải thích thế nào? Chẳng lẽ chỉ là một giấc mơ kỳ lạ thôi sao? An Lạc đang trăm mối không lý giải được thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, giọng của An Trạch truyền vào: “Anh à, có muốn ăn chút bữa khuya không?” An Lạc nhìn đồng hồ, bấy giờ mới phát hiện lúc này đã là 11h đêm, anh đã bất tri bất giác ở trong thư phòng đến bốn giờ. An Dương cảm thán: “Cậu em An Trạch này đối xử với anh tốt thật, khuya vậy mà còn chuẩn bị thức ăn cho anh.” An Lạc thấp giọng: “Cậu ta chỉ là tốt với anh trai mình, chứ không phải là tôi.” An Dương khẽ cười, “Kỳ thực, chỉ cần anh không nói ra thì An Trạch sẽ không bao giờ biết. Nếu anh bằng lòng thì vẫn có thể tiếp tục làm anh em với cậu ta. Như vậy, cậu ta sẽ không phải đau khổ vì anh trai đã qua đời, vẹn cả đôi đường, phải không nào?” An Lạc trầm mặc một hồi, rồi nói: “Tôi không muốn lừa dối cậu ta.” Dứt lời liền đẩy xe ra cửa. An Dương đăm chiêu nhìn bóng lưng anh, cảm thấy An Lạc như vậy hết sức kiêu ngạo, nhưng cũng hết sức cô quạnh. Dù biết quyết định lý trí như vậy chắc chắn sẽ khiến mình đánh mất tất cả thân tình, sẽ khiến mình trở nên lẻ loi một mình trong thế giới này, anh ta cũng không từ bỏ tự tôn để trở thành một vật thay thế.  An Lạc hiển nhiên là loại người lý trí hơn tình cảm, loại người này một khi đã quyết định thì sẽ rất khó thay đổi, An Dương cũng không muốn thuyết phục anh thay đổi, chỉ là thấy có chút đáng tiếc. An Trạch đáng tiếc cũng không biết An Lạc trước mặt từ lâu đã không còn là người anh trai mà mình kính yêu. Và An Lạc cũng đáng tiếc, rõ ràng rất để tâm tới cảm nhận của An Trạch, rất yêu mến cậu em này, nhưng xuất phát từ kiêu ngạo và tự tôn, không thể không chặt đứt phần tình cảm anh em đó. *** Vừa mở cửa thì bắt gặp ánh nhìn của An Trạch, chẳng biết tại sao, An Lạc không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, vô thức dời đường nhìn, nhẹ giọng nói: “Đã trễ thế này, cậu còn chưa ngủ sao?” An Trạch nhìn anh, thấp giọng: “Sợ anh đói bụng, em nấu cháo cá anh thích ăn.” An Lạc vội vàng lắc đầu: “Không sao, tôi không đói.” Đáng tiếc cái dạ dày rỗng tuếch đã bán đứng An Lạc, ngay khi vừa nói ra những lời trên thì bụng anh đột nhiên kêu “ùng ục”. “…” Bởi vì xấu hổ mà tai An Lạc trở nên đỏ bừng. An Trạch nhìn cái tai đỏ của anh, ánh mắt trở nên dịu dàng, khẽ cười: “Về phòng đi, em mang vào cho anh.” “Ừm.” An Lạc xoay người về phòng ngủ, vừa dừng bánh thì cửa phòng đã bị đẩy ra, An Trạch nhanh chóng bưng một bát cháo cá tới tay anh. An Lạc vốn hơi đói bụng, hơn nữa trước mặt lại là món cháo mình thích ăn nhất, hương thơm đậm đà nhanh chóng khơi gợi cảm giác thèm ăn, An Lạc không khách khí nữa, cầm thìa, cúi đầu một thìa lại một thìa ăn sạch bát cháo. An Trạch nhìn anh hỏi: “Ăn no chưa?” An Lạc gật đầu, “Ừ.” An Trạch tiếp nhận cái bát không rồi đặt sang một bên, quan tâm mà hỏi: “Vừa rồi anh nói chuyện với An sir lâu như vậy, có phải vụ án đã có tiến triển gì rồi không?” An Lạc lắc đầu: “Vẫn chưa.” An Trạch trầm mặc một chốc, “Hai người ở trong thư phòng tròn bốn tiếng, em không tin hai người chỉ nói chuyện phiếm.” Thấy An Lạc vẫn im lặng, An Trạch bèn bước tới giường ngồi xuống, nhẹ nhàng cầm tay anh: “Anh có chuyện giấu em đúng không?” Cảm nhận được hơi ấm trên bàn tay, tâm trạng An Lạc đột nhiên có chút mâu thuẫn. Thực ra, cho dù có nói ra chân tướng trùng sinh, An Lạc tin rằng An Trạch cũng sẽ không đối xử không ra gì với anh. Chỉ là, người anh trai mà An Trạch vẫn luôn kính yêu, nếu biết anh ta đã qua đời thì cậu nhất định sẽ cực kỳ đau khổ, An Lạc cũng không muốn thấy bộ dạng đau khổ của An Trạch. Từ lúc trùng sinh tới nay, An Trạch là người duy nhất quan tâm đến anh, cũng là người duy nhất sưởi ấm cho anh. Có thể trong khoảng thời gian này, An Trạch đã chăm sóc quá mức dịu dàng cho anh, khiến anh mềm lòng với cậu, điều mà hiếm khi anh thể hiện, đồng thời anh cũng rất để ý đến cảm nhận của cậu, không muốn lừa dối cậu, cũng không muốn thẳng thừng tổn thương cậu, cho nên anh mới rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan này. Thấy An Lạc rơi vào trầm tư, An Trạch bèn vỗ nhẹ lên vài anh, thấp giọng: “Anh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Anh như vậy em sẽ rất lo lắng.” An Lạc nhìn vào đôi mắt của cậu, trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Chờ đến khi thích hợp, tôi sẽ nói cho cậu tất cả.” An Trạch định nói gì đó thì đã thấy An Lạc xoay người chống tay muốn trèo lên giường, cậu đành phải tạm thời buông nghi hoặc trong lòng xuống, dìu anh lên giường, rồi nói sang chuyện khác: “Chân của anh đỡ hơn nhiều chưa?” An Lạc gật đầu, “Hai chân đều có cảm giác rồi.” An Trạch nói: “Em mát-xa giúp anh một chút nhé.” Dứt lời An Trạch liền ngồi xuống mép giường, xắn ống quần An Lạc lên, nhẹ nhàng xoa bóp hai chân anh. An Lạc nằm trên giường thả lỏng thân thể, cảm nhận sự thoải mái khi những ngón tay cậu xoa bóp cẳng chân. Có lẽ do An Trạch mát-xa quá nhẹ nhàng mà dần dần, cơn buồn ngủ đột kích, An Lạc chìm vào giấc ngủ. “Anh à, chân của anh khôi phục rất tốt, chi bằng ngày mai thử đứng dậy xem có được không?” An Trạch vừa mát-xa vừa nói, thấy hồi lâu mà không có trả lời bèn ngẩng đầu lên, An Lạc đã nhắm mắt lại, hơi thở đều đặn, hiển nhiên là đang ngủ. An Trạch không kiềm được mà mỉm cười, ngừng tay, đắp chăn cho anh, rồi cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán anh: “Ngủ ngon.” An Lạc không cảm nhận được sự thay đổi vô hình. Trong sinh mệnh của mười mấy năm trước, lúc anh cảnh giác cực độ, anh chưa từng thiếp ngủ khi có người bên cạnh, nhưng tại lúc này đây, anh lại có thể ngủ ngon lành mà không hề phòng bị bên cạnh An Trạch. Rốt cuộc là do thói quen, hay vì cái khác?