An Lạc cầm bút máy lên, vừa định ký tên xuống bản di chúc thì chợt nghe thấy luật sư Trương thấp giọng hỏi: “Ngài An, ngài… đã suy nghĩ kỹ càng chưa?” An Lạc kí dứt điểm tên của mình xuống, đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên, thản nhiên nói: “Ừm, rất kỹ càng.” Đem 10 % tài sản cá nhân nặc danh quyên tặng cho trung tâm nghiên cứu cấy ghép nội tạng của bố con Thiệu Vinh ở Anh Quốc, còn lại toàn bộ tài sản do anh cả An Dương thừa kế. Đây là khả năng tốt nhất An Lạc nghĩ đến, cũng là cách xử lý duy nhất. Dù sao đời này cũng không có ý định kết hôn và có con, người thân duy nhất bên cạnh cũng chỉ có mình An Dương, nếu An Dương không muốn tiếp nhận phần tài sản này, đến lúc đó xử lý thế nào thì tùy ở anh ấy. Có lẽ để lại toàn bộ tài sản cho Thiệu Quang Vinh cũng không phải là nhất định. Lập di chúc xong, An Lạc xoay người vào phòng họp, kết thúc cuộc họp thì vội vã lái xe về nhà. Chẳng biết vì sao, cậu cảm thấy ngày hôm nay tinh thần không được thoải mái, có thể là do cơn ác mộng về vụ tai nạn xe hơi khiến cậu hồi tưởng lại rất nhiều chuyện trong quá khứ. Ban nãy ở công ty liên tục thất thần, trạng thái cũng rất xấu. Buổi chiều sẽ về nước, vậy nên bây giờ nên về nhà sửa soạn hành lý một chút. Về đến nhà, An Dương đang ngủ. An Lạc mở cửa phòng anh, nhìn gương mặt mỉm cười sau khi ngủ của anh… Bản năng khát vọng dưới đáy lòng bị thúc đẩy, như bị ma xui quỷ khiến, An Lạc nhẹ nhàng tiến tới gần chiếc giường, từ từ cúi người xuống… Tim bắt đầu không kiểm soát đập nhanh hơn, con người ngày đêm mong chờ giờ đang gần ngay trong gang tấc trước mặt, chỉ cần cúi xuống vài cm nữa thôi là có thể chạm vào khuôn mặt của anh, bờ môi của anh. Bao nhiêu lần trong giấc mơ được hôn anh, nhưng lúc này đây, anh đang ở ngay trước mặt, An Lạc lại phát hiện mình tuyệt nhiên không thể làm ra hành động hôn một người khác như vậy. Trên tay An Dương đeo một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn kim cương kết hôn này anh đã đeo rất nhiều năm, chứng minh rằng địa vị của Tô Tử Hàng trong lòng anh không ai có thể chạm đến, giờ phút này nó lại trở thành thứ giễu cợt nhất trong mắt… Khóe miệng anh cong lên mỉm cười, có lẽ là anh mơ thấy mình được ở bên Tô Tử Hàng trong giấc mơ. Ngay cả trong mơ mà anh cũng có thể lộ ra vẻ tươi cười ấm áp và hạnh phúc đến vậy… Bởi vậy, An Lạc không thể hôn anh. Thậm chí cậu cảm thấy, nếu mình làm như vậy, đối với cậu, là một sự xúc phạm tới Tô Tử Hàng. Không thể làm gì khác là cố gắng đè nén tình cảm mãnh liệt trong nội tâm xuống, cậu cứng ngắc xoay người, ra khỏi phòng ngủ của An Dương, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cũng không phải không muốn tranh thủ cho mình, chỉ là cậu quá hiểu An Dương và Tô Tử Hàng, mắt đã chứng kiến hết thảy quá trình hai người bọn họ từ lúc quen biết cho tới khi yêu nhau, tình cảm của hai người đã không kẻ nào có thể chen chân vào được nữa rồi. Không dám bày tỏ cõi lòng với An Dương, lại càng không muốn tự biến mình thành một trò cười đáng buồn, vậy nên chỉ có thể yên lặng đè nén tình cảm này trong lòng, để nó mục nát, mốc meo dưới đáy, rồi dần dần biến thành một khối u ác tính. An Lạc thở sâu, làm cho hô hấp đau đớn khó khăn từ từ giảm xuống, lúc này mới xoay người trở về phòng ngủ, lấy va li đóng gói hành lí. *** 2h chiều, An Dương tỉnh dậy, xuống phòng khách đã thấy An Lạc đang ngồi trên ghế sô pha xem TV. TV đang phát lại trận đá bóng tối hôm qua, sự chú ý của An Lạc không nằm trên trận bóng, trái lại cậu cúi đầu nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, đầu gục lên gục xuống, hiển nhiên là đang đấu tranh với cơn buồn ngủ. An Dương không khỏi nở nụ cười, đi tới vỗ nhẹ lên bờ vai cậu, “Tiểu Lạc, buồn ngủ thì lên giường mà nằm chứ.” An Lạc bỗng nhiên bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt mỉm cười của An Dương, khuôn mặt khẽ đỏ, khụ một tiếng: “Em… không buồn ngủ.” An Dương hỏi: “Vậy tại sao lại ngủ trên ghế sô pha? Không sợ bị cảm lạnh ư.” An Lạc cọ cọ mũi: “Em sợ lỡ mất chuyến bay, nên không về phòng ngủ…” Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cậu, An Dương liền mỉm cười, nói sang chuyện khác: “Đặt xong vé máy bay rồi chứ?” An Lạc gật đầu: “Vâng, 3h30 chiều lên máy bay, mấy giờ rồi anh?” An Dương cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, “2h.” An Lạc nói: “Vậy chuẩn bị đi anh, ra sân bay thôi.” An Dương gật đầu, quay người vào phòng ngủ, “Anh thay quần áo, em ra lấy xe đi.” An Lạc nhìn bóng lưng anh, hỏi: “Có cần gọi tài xế qua không?” An Dương xua tay: “Không cần đâu, để anh lái.” *** Kỹ thuật lái xe của An Dương rất tốt, trong hai năm ở Vancouver, anh đã có thể đại khái nhớ hết những biển báo giao thông ở đây, bình thường lái xe ra ngoài cũng sẽ chẳng bao giờ bị lạc đường. Nhìn những kiến trúc hiển hiện bên ngoài cửa xe, An Lạc chợt cảm thấy mình vẫn còn rất xa lạ đối với thành phố này. Có thể bởi cậu là một người hoài cổ, cố hương trong tim là thị trấn nhỏ bé khi còn nhỏ đã từng lớn lên kia, về sau mới chuyển qua sinh sống tại thành phố cũng là nơi định cư đến tận bây giờ, Vancouver. Với cậu, thành phố này chỉ là một nơi an thân, cậu cũng không tiêu phí thời gian vào việc để ý tới người dân, kiến trúc hay giao thông ở nơi này. Không giống An Dương, trong thời gian 2 năm ngắn ngủi, ở chỗ hỗn độn này như cá gặp nước. An Dương khi lái xe không thích mở nhạc, bên trong rất yên tĩnh, ở một mình với anh khiến An Lạc cảm thấy có chút bối rối, không thể làm gì khác hơn là xoa tay, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe. Thấy em trai vẫn quay đầu lại với mình, An Dương không nhịn được bèn tò mò hỏi: “Em nhìn gì vậy?” Phía sau lưng An Lạc cứng đờ, vội nói: “Không có gì đâu.” An Dương không nhận ra cậu có điểm khác thường, bèn khẽ mỉm cười, nói: “Lần về nước này anh muốn ở lại thêm mấy ngày. Em không cần để ý đến anh, xong xuôi mọi việc thì anh sẽ về Canada.” “Vâng…” An Lạc thoáng dừng lại, “Anh ở lại mấy ngày là có chuyện gì quan trọng vậy?” An Dương lắc đầu: “Không có, chỉ là muốn ở lại lâu thêm một chút, tiện thể đến thăm nơi cậu ấy từng kể.” —— “Cậu ấy” theo lời An Dương, hiển nhiên là Tô Tử Hàng. Đột nhiên mũi An Lạc có chút chua xót. Có thể An Dương không hề kiêng dè chút nào mà nhắc tới Tô Tử Hàng trước mặt cậu, nhưng chính cậu lại chỉ có thể giả vờ điềm nhiên nghe như không có việc gì. An Dương sẽ mãi mãi không biết, con người im lặng lắng nghe kia, thực ra vẫn luôn thích anh, thích anh từ rất nhiều năm trước rồi. Dọc đường đi, An Lạc cũng không nói gì nữa. Cuối cùng đến 3h xe chạy tới sân bay, thời gian không còn nhiều, hai người không dừng lại ở sân bay quá lâu mà trực tiếp đến thẳng khu soát vé, lên máy nay, quả nhiên là ngồi cũng một chỗ. Hai người cất kỹ hành lí, ngồi xuống thắt dây an toàn, nghe theo lời yêu cầu của phi cơ, tắt máy di động. Sau khi xem xong đoạn video hướng dẫn an toàn đến nhàm tai, rốt cục máy bay cũng cất cánh. An Dương thấy An Lạc cau mày mệt mỏi, bèn dịu dàng nói: “Buồn ngủ thì em ngủ một giấc đi.” Dứt lời liền quan tâm mà giúp cậu điều chỉnh tư thế của ghế ngồi cho thoải mái một chút. Hãy vào DĐLQĐ.com để đọc truyện nhanh hơn! An Lạc quay sang nhìn vào mắt An Dương, “Vậy… em ngủ trước một lát.” An Dương mỉm cười, “Ừ, ngủ đi, có việc thì anh sẽ gọi em.” An Lạc thật sự rất mệt mỏi, bởi vậy nhanh chóng tiến vào giấc ngủ say, bất tri bất giác nghiêng đầu sang bên cạnh, nhẹ nhàng dựa lên vai An Dương. An Dương cũng không đẩy cậu ra, điều chỉnh tư thế để cậu thoải mái hơn. An Dương buồn chán bèn tiện tay cầm quyển tạp chí trên lưng ghế lật ra xem, vừa mới mở được 2 trang, máy bay đột nhiên bắt đầu rung động dữ dội, tất cả túi dưỡng khí cứu trợ khẩn cấp trên đỉnh đầu rơi hết xuống dưới, đồng thời một âm thanh radio vang lên: “Quý vị hành khách…” Phần còn lại của âm thanh radio bị bao phủ bởi tiếng thét chói tai rát cổ bỏng họng của các hành khách. An Dương quay đầu nhìn bên ra ngoài cửa sổ, máy bay lúc này đang ở trên cao, chiếc cánh bên trái bất thình lình bốc cháy thành ngọn lửa hừng hực, hiển nhiên là tai nạn bất ngờ, có thể chưa đến một phút đồng hồ máy bay sẽ nổ tung, xác suất thoát chết… có lẽ bằng 0. Khoang máy bay trở nên hỗn loạn, những tiếng thét chói tai, những tiếng khóc thảm thiết, đủ mọi giọng nói của nam nữ già trẻ pha trộn lẫn nhau, làm màng nhĩ đau đớn khủng khiếp. Có nên đánh thức An Lạc tỉnh dậy không? An Dương do dự, cuối cùng bỏ suy nghĩ trong đầu ấy đi. Nếu thật sự kết thúc cuộc sống ở đây, để em ấy chết đi trong lúc ngủ say, không phải trải qua cơn vùng vẫy, có lẽ là một chuyện tốt. So với những người chung quang đang hoảng loạn, An Dương ngược lại rất bình tĩnh, anh thậm chí còn cảm thấy dưới đáy lòng vô cùng thoải mái. Bởi vì đã từ lâu anh không còn gì để lưu luyến nữa, người duy nhất anh không muốn rời xa, đã nằm dưới bia mộ lạnh giá từ lâu rồi. An Dương nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chờ đợi Tử Thần đến đón, trong đầu chớp mắt hiện lên hàng ngàn hình ảnh, nhiều nhất, chính là đoạn thời gian ngắn ngủi của năm ấy khi anh cùng Tô Tử Hàng vào sinh ra tử với nhau, lần đầu tiên gặp cậu tại vũ hội hoa lệ ấy, lần đầu tiên hôn cậu dưới bầu trời ngập tràn ánh vì sao lấp lánh ấy… Những ký ức rõ ràng này, vẫn còn y nguyên như vừa mới của ngày hôm qua. Tất cả về Tử Hàng, thực ra không cần phải nhớ lại cẩn thẩn, bởi vì anh… Cho tới bây giờ chưa từng một lần quên. Đúng lúc này, trên lối đi nhỏ đột nhiên xuất hiện một cô gái trẻ điên cuồng chạy qua, chiếc giày cao gót của cô hoảng loạn thoáng cái dẫm lên chân An Lạc. An Lạc đang ngủ bị dẫm phải chân, cau mày mà tỉnh dậy. Xung quanh tất cả là những âm thanh kêu gào khóc lóc, An Lạc giật mình vài giây, bỗng kịp phản ứng, vội vàng kéo tay An Dương mà nói: “Anh! Đi mau!” An Dương bình tĩnh đè lại tay cậu, “Em có thể đi đâu?” Nhìn ngọn lửa gần ngay trước mắt, hốc mắt An Lạc nóng lên, nghẹn ngào: “Anh…” An Dương quay đầu nhìn vào mắt An Lạc, khẽ cười: “So với việc chết bệnh chết già, chúng ta chết cùng nhau như thế này, thực sự thì tốt hơn.” Nhìn nụ cười bình thản của anh, An Lạc đột nhiên không nói nên lời. Dù bất cứ trong hoàn cảnh nào An Dương cũng đều nhẹ nhàng, bình tĩnh như thế này. Nhưng An Lạc không thể hờ hững như vậy được, cậu còn rất nhiều thứ không thể bỏ lại… Không, thật ra cũng chẳng có gì là không bỏ lại được. Tiền tài, danh dự, quyền lợi, địa vị, thậm chí cả tình cảm, những thứ này đều không thể mang theo, chết cũng không thể mang đi, có cái gì không thể bỏ lại được? Có thể chết cùng An Dương, trên cùng một chiếc máy bay, trong cùng một ngày, sau đó thi thể hóa thành tro vẫn ở cùng một chỗ, có lẽ là cái kết tốt nhất cho cả một cuộc đời của cậu. An Lạc im lặng trong chốc lát, nắm chặt tay mình, rồi quay đầu sang, nghiêm túc nói: “Anh, thực ra em…” Đột nhiên một tiếng nổ vang lên, mọi thứ trước mắt đều bị bao phủ trong ánh lửa, An Dương mang theo khuôn mặt mỉm cười, trí nhớ dừng lại trước hình ảnh cuối cùng của một người. Thế giới trong phút chốc trở nên yên tĩnh, ý thức cũng trở nên mờ nhạt. Thực ra em… thích anh. Thích thầm từ rất lâu, rất lâu rồi. Những lời này, cuối cùng cũng chẳng kịp cất lên. Ngày 23 tháng 5, một chiếc máy bay của Canada cất cánh từ sân bay quốc tế Vancouver từ 15h30 theo giờ địa phương, mất liên lạc với trung tâm điều khiển vào lúc 15h50, sau đó cách sân bay 3km rơi xuống. Toàn bộ 117 hành khách trên chuyến bay đều gặp nạn, không một ai sống sót.