Đêm đó, quả nhiên An Trạch với tư cách là người thân ở lại bệnh viện. Nửa đêm, vì buồn đi vệ sinh nên An Lạc tỉnh dậy. Lần mò tìm bật công tắc đèn đầu giường, anh thấy trên chiếc sô pha cách đó không xa là An Trạch đang nằm ngủ. Sô pha của phòng bệnh tuy có thể làm giường ngủ, nhưng với một người thân cao 1m85 như An Trạch mà nói, chiếc giường bé như vậy căn bản không đủ cho cả cơ thể của cậu. Cậu cuộn người lại nằm trên sô pha như một con tôm, vì tư thế ngủ rất khó chịu nên hai đầu lông mày khẽ cau lại. Vẻ mặt khó chịu đó so với bộ dạng nghiêm túc và lạnh lùng trong bộ quân phục hàng ngày, trông lại có chút sinh động của một nam thanh niên. Rõ ràng có thể về nhà ngủ một giấc ngon lành, nhưng cậu lại nhất quyết ở lại bệnh viện ngủ trên sô pha. An Trạch vì lo cho anh mà khăng khăng đòi ở lại qua đêm, khiến ngực An Lạc có chút cảm động nho nhỏ. Không đành lòng đánh thức cậu em đang ngủ say, An Lạc bèn chống mép giường ngồi dậy, muốn tự mình ngồi lên xe lăn vào toilet. Không ngờ rằng, dù đã cố gắng rất nhẹ nhàng nhưng An Lạc vẫn đánh thức An Trạch đang ngủ lim dim. An Trạch mở mắt, thấy An Lạc đang cau mày nhích dần người lên xe lăn thì cậu liền vội vàng tung tấm thảm lông ra, bước nhanh tới giường bệnh, khẽ giọng hỏi: “Anh muốn gì vậy? Em đi lấy cho anh.” An Lạc im lặng một thoáng, xấu hổ nói: “Tôi muốn đi toilet.” An Trạch gật đầu, “Tại sao không gọi em dậy?” Trong giọng nói của cậu dường như còn chất chứa thêm một chút trách cứ. Dứt lời, cậu liền cúi xuống nhẹ nhàng bế An Lạc ra khỏi giường, “Em đưa anh đi.” An Lạc được An Trạch đưa vào toilet đi vệ sinh, sau đó lại được cậu bế về giường. Đang định mở miệng nói muốn uống một cốc nước, nhưng trước khi kịp mở miệng thì An Trạch đã xoay người rót nước, đưa tới bên môi An Lạc, thấp giọng: “Anh uống nước nhé.” “…” An Lạc hồi lâu không nói thành lời. An Lạc trước đây, bất luận là say rượu nôn đến thiên hôn địa ám*, hay bị ốm nặng đến mức thần trí mơ hồ, bên cạnh anh cũng sẽ chẳng có ai làm bạn. Anh đã quen một mình tỉnh dậy giữa đêm khuya, tự kéo lê thân thể mệt mỏi đi rót nước uống. Cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ rằng, có một ngày, sẽ có một người ở bên cạnh coi sóc anh, chủ động rót nước cho anh khi anh khát nước. * nguyên văn 昏天暗地: mê muội, rối loạn đến mức trời đất quay cuồng; diễn tả một sự việc/cảm giác rất kinh khủng (chém) Lúc này, cốc nước được rót đầy đang hiển hiện ở ngay trước mặt, bàn tay cầm cốc nước của An Trạch thon dài và mạnh mẽ, trong đôi mắt thâm thúy của cậu cũng ngập tràn vẻ ân cần —— Ngực An Lạc đột nhiên có cảm giác kỳ lạ không thể hình dung được. An Lạc nhận cốc nước từ tay cậu, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.” Nhìn dáng vẻ cúi đầu uống nước của anh, khóe môi An Trạch giương lên thành một nụ cười —— Anh à, được chăm sóc anh là một điều may mắn với em, em cũng không cần anh nói lời cảm ơn. Cái An Trạch muốn, từ trước đến nay đều không phải là câu cảm ơn của anh. *** Sáng ngày hôm sau, khi An Lạc tỉnh dậy thì An Trạch đã không còn nằm ở sô pha nữa. Nhìn tấm thảm lông được gấp thành một chiếc hộp vuông vức trên sô pha, An Lạc không kìm được mà phì cười. Tác phong của cậu em này thật đúng là nghiêm cẩn, dù có ngủ tùy tiện trên ghế sô pha một đêm thôi mà lúc rời đi, cậu ta cũng phải gấp chăn chiếu chỉn chu mới được. Sau khi tự mình ngồi lên xe lăn vào phòng toilet vệ sinh cá nhân, bấy giờ An Lạc mới trở ra rung chuông gọi y tá. Tống Nguyên nhanh chóng đến, trong tay còn xách theo một hộp bánh ngọt, vẻ mặt xán lạn tươi cười, “Sớm vậy mà anh đã rời giường rồi ha! Ăn sáng thôi nào, trước khi đi An Trạch đã bảo em đi mua, nghe nói anh thích ăn cái này.” Tống Nguyên đặt chiếc hộp lên bàn, An Lạc cúi đầu nhìn, hóa ra đó chính là bánh ngọt mạt trà mà anh thích nhất. An Lạc bình thường rất ít khi ăn đồ ngọt, món tráng miệng ưa thích nhất của anh là bánh ngọt mạt trà, mùi vị của bánh không giống với chocolate có vị bơ nồng đậm, ngược lại, bánh có vị thơm dịu thấm nhuần. An Lạc rất thích vị này. Nhưng mà, tại sao An Trạch lại biết? Anh nhớ rõ mình chưa bao giờ từng nói cho An Trạch biết điều này mà. An Lạc thầm nghi hoặc, không kìm được mà hỏi: “Tống Nguyên, em và An Trạch quen nhau đã lâu rồi đúng không?” Anh nhớ cuộc đối thoại hôm trước của An Trạch với Tống Nguyên, nhìn có vẻ là bạn bè lâu năm. Tống Nguyên gật đầu: “Vâng ạ, em là bạn học cao trung của cậu ấy.” Dừng một chút rồi lại vui đùa nói, “Thực ra, em còn là fan của anh nữa đấy.” An Lạc ngẩng đầu nhìn cô, “Là sao?” Tống Nguyên nghiêm túc nói: “Hồi học cao trung, anh là hội trưởng hội học sinh của trường chúng ta, đẹp trai, thành tích tốt, thường xuyên đứng đầu kì thi, trường mình có nhiều người sùng bái anh lắm, bao gồm cả An Trạch.” An Lạc kinh ngạc: “An Trạch cũng rất sùng bái anh mình ư?” Tống Nguyên hình như nhớ ra chuyện vui, cười nói: “Vâng, An Trạch vẫn luôn rất sùng bái anh. Hồi lớp 10, có một lần thầy giáo ra đề văn là viết về người mình sùng bái nhất, hầu hết tụi em đều viết về mấy người nổi tiếng mình yêu thích linh tinh, cũng có người viết về cha mẹ thầy cô, duy chỉ có An Trạch là viết về anh trai mình.” “…” Cái tên ngu ngốc này cũng chẳng sợ bị người khác cười nhạo đấy nhỉ, An Lạc quả thực chẳng biết nói gì cho tốt nữa. Tống Nguyên cười hì hì: “Bài văn của An Trạch rất cảm động, được thầy giáo đọc mẫu ngay trước lớp, lúc đó An Trạch còn đỏ mặt nữa cơ.” “Thật không?” Lớp 10, khi ấy An Trạch mới 14 tuổi. Bộ dạng đỏ mặt của An Trạch 14 tuổi nhất định là rất đáng yêu? Đáng tiếc, anh cũng chẳng có cơ hội để nhìn. Nghe Tống Nguyên kể những chuyện cũ này, chẳng hiểu vì sao mà lồng ngực An Lạc lại có chút mất mát. Có thể là bởi vì, lúc này đang là An Lạc ngồi xe lăn, không phải là An Lạc được người khác sùng bái theo lời Tống Nguyên nói kia, lại càng không phải là người anh nguyên bản mà An Trạch tôn kính. Những hình ảnh nghe có vẻ rất ám áp ấy chỉ là những câu chuyện cũ thuộc về một An Lạc đã chết. Hiện tại mình đang hưởng thụ sự chăm sóc và yêu mến của An Trạch, cũng chỉ là bởi mình đã thay thế thân phận của anh trai cậu ta mà thôi. An Lạc rất khó tưởng tượng, nếu như An Trạch biết người anh mà cậu ta sùng bái đã chết, còn An Lạc trước mặt đây chỉ là một kẻ xa lạ… Cậu ta sẽ cảm thấy gì? *** Chạng vạng, An Trạch mang một giỏ hoa quả tới bệnh viện. An Lạc đang ngồi trên xe lăn xem TV. An Trạch đi vào phòng rồi cởi quân trang, khuôn mặt mỉm cười, dưới ánh nắng của chạng vạng trông cậu lại càng thêm phần anh tuấn quyến rũ. “Anh à, đây là vải em mới đi ngang qua siêu thị mua được. Nào, nếm thử xem.” An Trạch lấy vải đặt vào đĩa rồi đưa đến trước mặt An Lạc, lấy quả to nhất ra, bóc vỏ rồi đưa tới bên môi An Lạc. An Lạc nhìn cậu, nhận quả vải rồi cho vào miệng ăn. Hai người mặt đối mặt bóc vải. Sau một lúc lâu, thấy cách An Trạch bóc vải rất vụng, An Lạc không nhịn được bèn nói: “Không nên bóc như vậy, bóc vậy sẽ khiến nước tràn hết ra tay. Ở giữa quả vải có một đường nhỏ, thấy không?” An Trạch không hiểu: “Ở đâu cơ?” An Lạc cầm tay cậu, làm mẫu, “Ở đây, cậu cầm quả vải bóp nhẹ một chút, nó sẽ tự động tách ra.” Nhìn anh cúi đầu chăm chú giảng giải cho mình, An Trạch đột nhiên nhớ lại cảnh tượng hồi còn bé cậu đã từng được anh dạy cách cầm đũa. Tay được anh nhẹ nhàng nắm lấy, mu bàn tay cảm nhận được vị mát lạnh thấm vào ruột gan quen thuộc. Cảm giác được anh nắm tay thoải mái đến mức, An Trạch vĩnh viễn không muốn buông ra. An Lạc không tỏ vẻ gì, nhưng khuôn mặt không có biểu cảm gì của anh như thế này lại có một sức hấp dẫn trí mạng với An Trạch… Ngực khẽ lay động, không kiềm được mà muốn cúi xuống hôn ngấu nghiến lấy anh… Nhưng anh đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Hiểu chưa?” Trong ánh mắt của anh không có một chút tạp niệm nào, hoàn toàn chỉ là tình cảm anh em thuần túy. An Trạch vội vàng đè nén ý nghĩ thất thường hỗn loạn trong lòng xuống, thấp giọng trả lời: “Rồi ạ.”  Sợ rằng nếu còn cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không khống chế được cảm xúc mãnh liệt của mình mà làm ra chuyện gì quá phận, An Trạch vội xoay người sang chỗ khác, mang một chậu nước nóng từ phòng vệ sinh ra, bế An Lạc lên giường, vén chăn sang bên rồi xắn cao ống quần của anh lên. Chân An Lạc thẳng tắp thon dài, chỉ là lâu ngày bị băng bó nên nhìn có chút tái nhợt, làn da máu chảy không thông cũng lộ vẻ khô nẻ. An Lạc nghi ngờ hỏi: “Cậu làm gì vậy?” An Trạch nhẹ nhàng xoa nắn cẳng chân An Lạc, hỏi: “Chân anh có cảm giác không?” An Lạc lắc đầu: “Không.” Ngón tay xê dịch lên trên, cho đến vị trí phía trên đầu gối An Lạc mới nói: “Chỗ này có cảm giác.” An Trạch gật đầu, “Em mát xa giúp anh, bác sĩ nói như vậy sẽ hỗ trợ cho việc khôi phục.” Nói xong cậu cầm khăn mặt nhấp vào nước nóng, vắt khô rồi nhẹ nhàng đắp lên cẳng chân An Lạc, sau đó lấy tay chậm rãi mát xa. “…” Nhìn cậu chăm chú lấy khăn ấm nhẹ nhàng lau chùi, rồi lại lấy tay khẽ khàng xoa bóp cẳng chân cho mình, động tác cực kỳ cẩn thận chú ý, An Lạc đột nhiên chẳng biết nên nói gì. An Trạch quả thực là một người em tốt, đáng tiếc, người em này chỉ thuộc về An Lạc, không phải chân chính thuộc về anh. Không biết trải qua bao lâu, hai chân đều được cậu mát xa kỹ càng một lượt, tuy trên đùi vẫn chưa có cảm giác, nhưng An Lạc cũng cảm thấy toàn bộ thân thể trở nên thư thái rất nhiều sau khi được mát xa. An Trạch cất chậu rửa mặt và khăn mặt đi, nói: “Anh đói bụng không? Em xuống dưới mua gì ăn.” Thấy cậu xoay người định đi, An Lạc đột nhiên mở miệng: “An Trạch, cậu rất thích anh cậu, đúng không?” Lưng An Trạch thình lình cứng đờ, thậm chí ngón tay cũng bắt đầu run nhè nhẹ. Thấy An Trạch không trả lời, An Lạc tiếp tục bình tĩnh hỏi: “Nếu lần trước bị bắt cóc, anh bất ngờ qua đời, cậu sẽ làm thế nào?” An Trạch quay đầu, thấp giọng nói: “Anh đừng nói lung tung, hiện tại không phải anh đang rất tốt sao?” An Lạc ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt của An Trạch, “Tôi nói là nếu như.” An Trạch nhíu mày, không trả lời. An Lạc nói: “Nếu lần trước không cứu sống được anh trong bệnh viện, anh không mất trí nhớ mà trực tiếp qua đời thì sao?” Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, im lặng đối diện, không ai chịu nhượng bộ. Một lúc lâu sau, rốt cục An Trạch cũng mở miệng: “Xin lỗi, em không thể tiếp nhận trường hợp nếu này của anh được.” “An Trạch…” “Anh đừng suy nghĩ bậy bạ, em sẽ không để anh xảy ra chuyện.” An Trạch cắt đứt lời anh bằng khuôn mặt bình tĩnh, sau đó xoay người đi ra ngoài. Tới cửa, đột nhiên cậu dừng lại, nghiêm túc nói, “Anh à, lần này anh có thể sống sót, với em đó là may mắn lớn nhất… Xin anh đừng lấy chuyện này ra làm trò đùa.” Bóng lưng cứng ngắc của An Trạch nhanh chóng biến mất khỏi đường nhìn. Phòng bệnh chỉ còn lại sự im lặng đè nén, An Lạc nhìn cánh cửa bị đóng lại, hai đầu lông mày nhíu lại thật chặt. —— Đáng tiếc, đối với cậu là may mắn lớn nhất, nhưng với tôi lại là bất hạnh lớn nhất. Tôi thà chết trong tai nạn trên không kia, còn hơn là sống lại trong thân xác của An Lạc này và sống sót một cách mạc danh kỳ diệu*. Hồi tưởng lại mấy ngày trước đó khi hai người ở chung với nhau, từng chút ấm áp và yêu mến giống như ảo ảnh trong mơ, nhìn tốt đẹp như vậy, nhưng thực chất lại chỉ là những ảo tưởng không tồn tại. An Trạch, tôi nên nói thế nào với cậu đây… Rằng, anh của cậu, đã chết rồi?