Tề Quân Mộ vẫn luôn nghĩ người trên đời này chỉ cần đã làm thì chắc chắn sẽ có sơ hở. Cho dù ban đầu không bị phát hiện, nhưng chỉ cần đủ sự cẩn thận và kiên trì luôn luôn sẽ phát hiện ra điểm bất thường. Trong lòng y đã sớm có nghi ngờ, để Hạ Quả tập trung quan sát chuyện mà ý nghi ngờ từ lâu tuy rằng hiện tại chưa có kết luận chính xác, nhưng vẫn có chút manh mối có thể điều tra. Quan trọng chính là bây giờ thiên thời địa lợi nhân hòa đều vô cùng tốt, Tề Quân Mộ không muốn đợi cũng không có thời gian chờ. Bởi vì một chuyện mà liên lụy nhiều người như vậy, ai vô tội, ai có tội, bây giờ trong lòng các triều thần không dám chắc. Tề Quân Mộ thầm muốn nhanh chóng vén bức màn của việc này lên, còn trả trong sạch cho người vô tội, nghiêm phạt cho người phạm tội, sau đó mới có thể hoàn toàn yên tâm làm Hoàng đế của y. Dưới sự ưng thuận ngầm của Hoàng đế, ngày mở tiệc chiêu đãi sứ thần Tây Địch rất nhanh được xác định, trước một ngày sinh nhật của Hoàng đế. Lễ bộ và Lâm Tiêu vì ngày này mà lo lắng cái này cân nhắc cái kia, thương lượng lần này đến lần khác. Chủ yếu là Hoàng đế không muốn làm sinh nhật, nhưng mở tiệc chiêu đãi sứ thần Tây Địch cũng là chuyện quan trọng. Vướng mắc điểm quan trọng ở đây là yến hội này cũng không thể long trọng hơn sinh nhật của Hoàng đế, lại phải khiến sứ thần Tây Địch cảm nhận được danh tiếng của Đại Tề và uy nghiêm Hoàng đế. Nếu như không phải Hoàng đế muốn khiêm tốn hành sự, Lễ bộ có quan viên hận không thể đều muốn quấn lụa màu cho mỗi cây dể Tây Địch càng trực tiếp cảm nhận được sự giàu có của Đại Tề. May mắn đề nghị này đều bị mọi người phủ quyết, bằng không Lễ bộ sẽ thiếu đi một gã quan viên. Yến hội lần này là yến hội đầu tiên được tổ chức trong cung sau khi Cảnh đế qua đời, để khiến cả chủ lẫn khách đều cảm thấy vui vẻ, Lễ bộ xem như đã hao tổn hết tâm tư đã chuẩn bị mấy tiết mục biểu diễn và pháo hoa. Cách ngày mở tiệc chiêu đãi sứ thần Tây Địch càng ngày càng gần, Thẩm Niệm càng thêm nóng lòng. Đã quen nhìn sống chết nên hiếm khi có chuyện gì khiến tâm trạng của hắn nóng nảy, nhưng lần này không giống như thế, vẻ ngoài Tề Quân Mộ càng bình tĩnh, Thẩm Niệm càng nghĩ đến nguy hiểm tầng tầng lớp lớp trong yến hội lần này. Lần đầu tiên Thẩm Niệm cảm nhận được mùi vị vì một người mà thấp thỏm lo sợ, đây là một loại tâm tình hận không thể thay người trước mặt nhận hết tất cả đau khổ, hận không thể thay y loại bỏ hết tất cả cản trợ. Vì những tâm sự vụn vặt trong lòng này, Thẩm Niệm mất ngủ. Chẳng qua cũng chỉ mất ngủ một đêm, đêm thứ hai, sau khi hắn cảm nhận được hơi thở Hoàng đế trở nên ổn định nhẹ nhàng, bản thân hắn từ từ mở mắt ra, dưới đêm khuya thanh vắng suy nghĩ bản thân đã làm gì chưa đúng. Kết quả vừa mới mở mắt, đã đối diện với dôi mắt của Hoàng đế. Tề Quân Mộ mỉm cười hỏi hắn: “Không ngủ được?” Thẩm Niệm không ngờ bản thân sẽ bị Hoàng đế bắt gặp, phản ứng đầu tiên là Hoàng đế làm sao biết hắn không ngủ được. Suy nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu, ngón tay ấm áp của Hoàng đế đã đảo qua khóe mắt của hắn, lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của Tề Quân Mộ: “Em là người bên gối của trẫm, em có ngủ ngon hay không tất nhiên là trẫm có thể nhìn ra được.” Thẩm Niệm nghe vậy lập tức cũng cười, sau đó hắn đưa tay nắm lấy tay của Tề Quân Mộ rồi nói: “Vậy Hoàng thượng còn nhìn ra được điều gì nữa.” “Các khác thì không biết, nhưng có thể nhận ra em đang rất lo lắng.” Tề Quân Mộ nắm lại tay của hắn yếu ớt nói. Thẩm Niệm không phủ nhận cũng không cần phủ nhận, hắn nói: “Ta quả thật rất lo lắng.” Nói đến đây, hắn dừng lại giây lát, ngước mắt lên chăm chú nhìn vào đôi mắt của Tề Quân Mộ nói: “Nhưng ta càng tin Hoàng thượng hơn.” Tề Quân Mộ vì lời nói của hắn mà nở nụ cười vô cùng vui vẻ, y nắm lấy tay của Thẩm Niệm đưa lên miệng hôn rồi mở hồ nói: “Thẩm Niệm, em thật sự khiến trẫm rất thích, trẫm rất muốn…” Lời sau đó chìm ngập ở nơi bàn tay đặt trên lưng, Thẩm Niệm không nghe thấy âm thanh. Trong ánh trăng mờ ảo, hắn nhìn thấy nụ cười hiện lên trên gương mặt của Tề Quân Mộ, hắn cảm thấy tất cả đều đáng giá. Đêm nay, có lẽ vì hai người trò chuyện quá khuya, Thẩm Niệm nằm ngủ vô cùng yên ổn trong lòng của Tề Quân Mộ. Còn Hoàng đế lại mất ngủ, cũng không phải là vì lo lắng, mà là đang suy nghĩ vì sao ở kiếp trước y và Thẩm Niệm lại bỏ qua nhau. May mắn, đời này bọn họ ở bên nhau, bọn họ cũng không bỏ lỡ điều gì. Khi yến hội đến gần, trong cung tin đồn có liên quan Phù Hoa phải gả đến Tây Địch càng ngày càng nhiều. Vì thế, Tề Quân Mộ nổi giận một trận, tin đồn trong cung mới lắng xuống. Sau khi Phù Hoa nghe thấy chuyện này, tự mình đến tạ ơn. Tề Quân Mộ nhận ra sắc mặt của nàng không tốt lắm. Bèn nói: “Tỷ là chị gái của trẫm, trẫm không hướng về tỷ thì hướng về ai?” Phù Hoa mỉm cười nói: “Vì như vậy, ta mới muốn tạ ơn Hoàng thượng.” Tề Quân Mộ nhìn nụ cười khó coi của nàng mà không nhịn được nhíu mày nói: “Trong chuyện này, chỗ mẫu hậu suy nghĩ thế nào?” Phù Hoa sửng sốt, mờ mịt hiện lên trong mắt, gần đây nàng cứ như trong suốt trong mắt của Thái hậu. Nàng từng là bảo bối trong lòng cùa Thái hậu đột nhiên trở thành người không muốn nhìn thấy nhất trong mắt bà. Những ngày đã từng được Thái hậu nắm tay dạy nàng vẽ tranh luyện đàn bây giờ thật xa xôi tựa như kiếp trước, nàng có lúc giật mình tỉnh lại từ trong cơn mơ không ngừng tự hỏi, rốt cuộc là sai ở chỗ nào, mọi chuyện tại sao lại trở nên như bây giờ? Rõ ràng là mẹ con thân cận nhất, hôm nay là xa lạ đến mức khiến người ta không dám tin tưởng . Cũng vì lời đồn đại gần đây nhất mà quan hệ giữa nàng và Thái hậu mới hòa hoãn một chút. Dưới tình huống như vậy, ý của Thái hậu vẫn muốn gả nàng cho Lâm Ân. Như vậy, tránh bị gả đến Tây Địch là một, hai là Thái hậu vẫn nghĩ đây là một nhân duyên không tệ. Nhìn dáng vẻ của Phù Hoa, Tề Quân Mộ đã biết Thái hậu suy nghĩ gì, y khẽ thở dài rồi nói: “Vậy tỷ suy nghĩ như thế nào.” Trong mắt Phù Hoa vẫn mờ mịt, nhưng bên trong càng thêm kiên định, nàng nói: “Ta vẫn không muốn gả cho biểu ca Lâm Ân.” Hoàng đế nhướng mày, không ngờ Phù Hoa sẽ kiên quyết như vậy, chí tình huống này không xảy ra ở kiếp trước. “Hoàng thượng, ta quan tâm đến cảm nhận của mẫu hậu, ta cũng không hy vọng bởi vì chuyện này mà khiến quan hệ với mẫu hậu trở nên bế tắc.” Phù Hoa nhắm hai mắt khẽ nói: “Nhưng mấy ngày nay ta vốn không hiểu mẫu hậu đang suy nghĩ cái gì.” “Bà dạy ta cầm kỳ thi họa, cho ta tất cả những gì bà có thể cho, kết quả lại bởi gì hôn sự của biểu ca Lâm Ân …Ta không hề nghĩ được rốt cuộc mẫu hậu đang suy nghĩ cái gì.” Nói đến câu cuối, giọng nói của Phù Hoa có chút thất vọng. Tề Quân Mộ gục đầu xuống, y nói: “Tâm tư của mẫu hậu có ai đoán được đâu.” “Cho nên, ta không còn muốn đoán nữa.” Phù Hoa ngẩng đầu lên, giọng nói thoáng hiện vẻ thoải mái: “Đã đến mức này rồi, ta không muốn quay đầu lại nữa.” Tề Quân Mộ hiểu Phù Hoa muốn nói gì, Thái hậu đã vì Lâm Ân mà lạnh nhạt với nàng. Bây giờ nếu như Phù Hoa vì lời đồn đãi ép mình quay đầu lại, quan hệ giữa nàng và Thái hậu cũng không thể phục hồi được, vậy càng không cần thiết phải làm như vậy. Phù Hoa là nữ nhi mà Thái hậu yêu thương nhất, thân là trưởng nữ của Cảnh đế, nàng có kiêu ngạo của chính mình, có kiêu hãnh của trưởng công chúa. Nghĩ thông suốt những điều này, Tề Quân Mộ nói: “Vô luận thế nào, tỷ chỉ cần nhớ kỹ, tỷ là tỷ tỷ của trẫm. Trẫm sẽ không để tỷ gả đến Tây Địch, cũng không cưỡng cầu tỷ gả cho biểu ca Lâm Ân.” Phù Hoa mỉm cười, vẻ lo lắng trong mắt cũng tan biến không ít, nàng nói: “Ta biết , cũng vì có Hoàng thượng, ta mới có suy nghĩ như vậy.” Tề Quân Mộ ừ một tiếng , sau đó để Phù Hoa trở về. Phù Hoa bước đi trở về trong vẻ thoải mái nhẹ nhàng, khi về đến cung của mình, nàng nghe thấy cung nhân nói Nhạc Thanh đang đợi nàng. Phù Hoa ừ một tiếng, sau đó thản nhiên tiêu sai bước vào. Quan hệ của Phù Hoa và Nhạc Thanh thật ra cũng không tệ, trong cũng chỉ có hai nàng à công chúa, chỉ là so với Phù Hoa, mẫu thân là Thái hậu, em trai là Hoàng đế, Nhạc Thanh kém nổi bật hơn nhiều. Chính là gần đây Thái hậu vì để dằn vặt Phù Hoa mà có ý định coi trọng Nhạc Thanh, để nàng ta không còn là người mờ nhạt trong cung nữa. Nhạc Thanh thật ra cũng rất kiềm chế đối với việc này, mẫu phi của nàng ta lại vô cùng trông ngóng ở Thái hậu. Sau khi Phù Hoa thấy Nhạc Thanh cũng lên tiếng nói chuyện với nàng. Nhạc Thanh tương đối cẩn thận nhìn Phù Hoa, khi nhìn thấy tâm trạng của nàng không tệ, cũng nói chuyện với Phù Hoa. Chị em hai người ở chung như vậy nhìn vào có lẽ tương đối hài hòa. Sau khi uống chén trà, hai người đều im lặng. Cuối cùng Nhạc Thanh không nén được, nàng nói: “Tâm trạng của tỷ tỷ hôm nay không tệ.” Đây là một câu nói khẳng định, Phù Hoa không phủ nhận gật đầu nói: “Lời đồn gần đây muội cũng nghe rồi chứ, ta vừa mới đi gặp Hoàng thượng, Hoàng thượng nói chuyện này đệ ấy sẽ xử lý.” “Như vậy sao.” Nhạc Thanh nhỏ giọng lên tiếng, sau đó nàng nhìn Phù Hoa nói: “Tỷ tỷ có từng vì Thái hậu mà oán muội không?” Phù Hoa nhíu mày, vẻ mặt nghiêm nghị: “Mẫu hậu vốn là yêu thương ta nhất, bây giờ bà đem tình cảm ấy chuyển lên người của muội, ta nhìn thấy hình ảnh như vậy tất nhiện trong lòng không vui vẻ. Nhưng muội cũng nên biết tính tình con người ta của ta, ân oán phân minh, Thái hậu coi trọng muội. cũng không phải là muội sai, cho nên chưa từng nghĩ sẽ oán giận đến muội.” Nhạc Thanh nghe xong lời này, im lặng một thoáng rồi sắc mặt có vài phần mỉa mai nói: “Tỷ tỷ là người yêu thương nhất trong lòng Thái hậu, muội chẳng qua là món đồ chơi mà Thái hậu chọc tức tỷ tỷ mà thôi. Trước đó vài ngày Thái hậu đã ám chỉ với mẫu phi, nếu như Tây Địch thật sự muốn cưới công chúa, vậy cũng không phải là tỷ tỷ. ” Trong cung có hai vị công chúa, không phải Phù Hoa, thì chỉ có thể là Nhạc Thanh. Vẻ mặt Phù Hoa bất biến, nàng nói: “Nếu muội không muốn, vậy nên nói rõ với Hoàng thượng.” Nhạc Thanh mỉm cười, vẻ mặt không buồn không vui, nàng nói: “Muội cũng không phải là tỷ tỷ, muội có thể được Thái hậu chú ý, hoàn toàn là ngoài ý muốn. Trước đó, không ai chú ý đến muội. Muội dựa vào Thái hậu, tất nhiện là muốn được bà ấy che chở. Nếu như lại đi tìm Hoàng thượng hỗ trợ, vậy trong mắt của Thái hậu, muội trở thành tiểu nhân không biết trời cao đất rộng tâm tư bất định. Hoàng thượng tuy rằng là Hoàng thượng, nhưng không thể lúc nào cũng chú ý đến chỗ hậu cung, hậu cung là hậu cung của Thái hậu. Mà một tiểu nhân đang ở hậu cung đắc tội với Thái hậu thì có kết cục thế nào, tỷ tỷ không phải là người rõ ràng nhất sao” Phù Hoa ngước mắt nhìn nàng ta không nói gì. Nhạc Thanh lại ngồi một lát, sau đó đứng dậy nói: “Thời gian không còn sớm nữa, Nhạc Thanh xin cáo lui.” Phù Hoa nhìn bóng dáng nàng ta rời đi thì lên tiếng: “Lúc ở Ngự hoa viên, muội cố gắng cứu ta, chính là còn có tâm tư khác phải không?” Nhạc Thanh dừng lại một chút, không trả lời mà rời đi. Phù Hoa nhìn nàng, nhắm mắt lại. Thật ra nàng sở dĩ thoải mái từ chối hôn sự với Lâm Ân như vậy, ngoại trừ không có cảm giác, Nhạc Thanh cũng là một trong những nhân tố trong đó. Quan trọng chính là Nhạc Thanh không chán ghét Lâm Ân, đương nhiên, nàng cũng không tự đại mà làm chủ chọn thê tử cho Lâm Ân. Lúc đó Phù Hoa chỉ nghĩ đơn giản, nàng không muốn thành thân với Lâm Ân, nên đã từ chối. Nếu như Nhạc Thanh có ý, tự nhiên sẽ tranh thủ. Bây giờ ngẫm lại, việc lúc ở Ngự hoa viên lại trùng hợp như vậy, Nhạc Thanh rốt cuộc muốn cứu mình hay là còn ẩn chứa tâm tư khác, không ai biết. Hôm nay Nhạc Thanh nói những lời này, nàng biết là có ý khác. Nhạc Thanh vẫn nghĩ thân phận bản thân thấp kém, gặp chuyện như vậy, nàng tự nhiên không dám nói tâm tư của mình với Hoàng đế, muốn nàng nói giúp cho nàng ta. Nhạc Thanh là người thông minh, nàng ta biết tất cả công chúa đếu nằm trong tay của Thái hậu và Hoàng đế nên nàng không dám đắc tội với bất cứ ai trong đó, nàng ở tầng đáy nên sẵn sàng nắm mọi cơ hội để đi ra khỏi vũng bùn. Nghĩ đến đây, Phù Hoa lại mỉm cười, thế nhưng Nhạc Thanh lại không biết , Hoàng đế căn bản không có dự định để bất cứ công chúa nào gả đến Tây Địch. Thật khó cho Nhạc Thanh, hôm nay đã nói hết những lởi trong lòng với nàng, chỉ là trong đó có phần nào là thật phần nào là giả thì chỉ có Nhạc Thanh mới biết mà thôi. Trải qua cuộc sống thăng trầm, Phù Hoa thấy rằng bản thân sau này gặp phải chuyện gì cũng phải suy nghĩ thấu đáo mới được. Chuyện phát sinh giữa hai công chúa, tất nhiên Hoàng đế không biết. Bây giờ toàn bộ tâm tư của y hoàn toàn đặt vào chuyện trấn an Thẩm Niệm, bởi vì Thẩm Niệm vẫn luôn canh cánh trong lòng vẫn chưa từng bỏ xuống. Cũng may thời gian không thể đếm rõ, an ủi lại an ủi, ngày chiêu đãi sứ thần Tây Địch cuối cùng cũng đến. Đây là một ngày vô cùng tuyệt đẹp, ánh nắng trong ngày lạnh cảm thấy có chút ấm áp.