Trùng sinh chi hôn quân
Chương 73
Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã
Edit: Tử Hầu bà bà
Chương 73
Thích khách xuất hiện ở kinh thành, trước tiên Hoàng đế lập tức ra lệnh triệu hồi hai anh em ở bên ngoài, chuyện này ngay cả trong mắt dân chúng bình thường cũng không phải chuyện bình thường.
Tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung vào chuyện của Hoàng Gia, không biết sự tình sẽ chuyển biến theo hướng nào.
Lúc này Anh vương lại là người đứng đầu ngọn gió, mỗi ngày ông vào cung khóc lóc kể lể với Hoàng đế, yêu cầu trừng trị nghiêm khắc thích khách báo thù cho đứa con trai bảo bối của ông.
Ôn gia càng không cần phải nói, rõ ràng thích khách nhắm tới Ôn Diệu, Tề Phàm chẳng qua lúc đó ở bên cạnh Ôn Diệu nên bị liên lụy, bởi vậy vết thương của Tề Phàm nhẹ hơn của Ôn Diệu.
Ôn Diệu bị thương khiến Ôn gia tràn ngập một bầu ảm đạm, bởi vậy mà Ôn Uyển càng bệnh nặng hơn. Cũng may là nàng ta mong nhớ Ôn gia vì thế mà chống đỡ gắng gượng được.
Sau khi thích khách bị bắt đã bị Hoàng đế trực tiếp mang đi bí mật giam giữ, không ai biết Hoàng đế chung quy nhốt người ở đâu. Nhưng tất cả mọi người đều nhận ra sắc mặt của Hoàng đế càng ngày càng khó coi.
Trong sự kiện thích khách này danh tiếng của Tề Quân Hữu một lần nữa đi vào tầm mắt của mọi người, nhưng hắn lại rất khiêm tốn, chỉ nói trong lúc vô tình cứu người, công lao không đáng nhắc tới.
Chẳng qua hắn chỉ nói miệng vậy thôi, quà cáp mà Ôn gia và Anh vương đưa tới vẫn thu vào tay không chút nương tay.
Vào lúc này, Hoàng đế triệu kiến Tề Quân Hữu một lần, không ai biết hai anh em bàn bạc những gì, chỉ là từ lúc đó sắc mặt của Hoàng đế càng âm trầm thêm.
Loáng thoáng trong kinh thành xuất hiện một lời đồn, nữ thích khách đó có liên quan đến Cẩn thân vương.
Sau khi Hoàng đế nghe được chuyện này thì vô cùng tức giận, vì mấy lời đồn đó xém chút nữa đã đập nát Ngự thư phòng rồi.
Qua không bao lâu, Hoàng đế lập tức gửi một đạo thánh chỉ đến Bắc Cảnh, yêu cầu Cẩn thân vương nhanh chóng trở về kinh thành.
Trong một thời gian ngắn Hoàng đế đã gửi liên tục hai đạo thành chỉ giục Tề Quân Chước về kinh, trong mắt người ngoài nhìn ra chuyện này cực kỳ không tầm thường. Đương nhiên rồi, chuyện này quả thật không bình thường. Khi Tề Quân Chước nhận được thánh chỉ thì hắn đã đi được nửa đoạn đường trở về kinh.
Chuyện trong kinh thành cũng truyền đến tai của bọn họ, sau khi Tề Quân Chước tiếp nhận thánh chỉ thì nhíu mày cụp mắt xuống không nói lời nào.
Khi Dương Kinh Lôi nghe đến nữ thích khách kia, trái tim lập tức đập mạnh.
Người khác không biết nhưng hắn ta lại biết, ở Thanh Châu Tề Quân Chước đã từng thả một tên thích khách, còn tên thích khách còn lại trực tiếp bị áp giải về kinh. Sau khi về kinh, hắn cũng không còn nghe đến chuyện thích khách lần này, hắn vẫn cho rằng Hoàng đế đã cho qua chuyện này, bây giờ xem ta Hoàng đế chỉ là ngầm kiềm chế ẩn nhẫn mà thôi, nhưng trong đầu của y vẫn hoài nghi Cẩn thân vương.
Cho nên chuyện thích khách vừa xảy ra, Hoàng đế lập tức vội vàng gọi người trở về, ở trên đường không ngừng thúc giục, cho lo Cẩn thân vương không trở về, tâm tư của Hoàng đế quả thật đủ sâu.
Nghĩ đến đây Dương Kinh Lôi rùng mình, nhớ tới chuyện lúc trước vô ý bị Tề Quân Hữu đầu độc, nếu như không được Thẩm Niệm đánh thức, không biết kiếp này sẽ rơi vào kết cục như thế nào.
Ngẫm lại mà cảm thấy sợ.
Đồng thời Dương Kinh Lôi lại cảm thấy Tề Quân Chước im lặng không lên tiếng hơi đáng thương, chung quy chân tướng của chuyện này là gì, hắn cũng không biết.
Hắn chỉ biết, chuyện này vừa xảy ra thì giữa Hoàng đế và Tề Quân Chước chắc chắn có vết rạn nứt, làm anh em với Hoàng đế không tốt đẹp chút nào, lời này tuyệt đối không hề giả.
Tề Quân Chước biết hiện nay mọi ánh mắt đều nhắm vào hắn, hắn sờ sờ thánh chỉ lạnh lẽo trong tay, sau đó nhếch miệng, ánh mắt trở nên cực kỳ sắc bén.
Khi người ở bên ngoài đang bàn tán, Thẩm Niệm từ Bắc Sơn trở về, tin đồn thích khách có liên quan với Tề Quân Chước thì hắn cũng có nghe qua, chẳng qua khi nhìn thấy Hoàng đế, hắn cũng không lên tiếng hỏi gì.
Trong vấn đề có nhiều khúc khuỷu này, hắn không dám cam đoan tâm của Tề Quân Chước là thật hay là giả, cho nên trước khi Hoàng đế đưa ra quyết định, hắn cũng không mở lời.
Quan trọng nhất là hắn tin tưởng Tề Quân Mộ.
Tề Quân Mộ đã mấy ngày rồi không được ngon giấc, sắc mặt thật sự rất khó coi còn có hơi u ám. Khi nhìn thấy Thẩm Niệm, y cười khẽ với, gương mặt mệt mỏi, đi tới trước mặt Thẩm Niệm, đặt đầu lên vai Thẩm Niệm, giọng nói khàn khàn: “Thẩm Niệm, ngủ cùng ta một lát.”
“A?” Thẩm Niệm sửng sốt rồi gương mặt hơi đỏ lên.
Hoàng đế hơi khó chịu ghé vào vai của hắn: “Mấy ngày rồi trẫm thật sự rất mệt, chỉ cảm thấy cả hoàng cung này không có lấy một người đáng tin, không ngủ được một giấc, trẫm cũng hối hận đã để em đến Bắc Sơn, may mà em trở về rồi. Có em ở đây, trẫm có thể ngủ được rồi. ”
Khi hai người ở bên nhau, không có cung nhân ở đây.
Khi chỉ một mình Nguyễn Cát Khánh, trước mặt Nguyễn Cát Khánh, Hoàng đế cũng không áp chết tình cảm của mình, chẳng qua cũng không quá phận. Khi không có một ai, Hoàng đế sẽ nói tùy ý hơn.
Tựa như lúc này.
Tề Quân Mộ vừa dứt lời, trong đầu Thẩm Niệm trống rỗng không suy nghĩ gì, toàn bộ công việc hay bất cứ thứ gì đều ném sang một bên. Hắn hơi đau lòng nói: “Vậy Hoàng thượng ngủ đi, ta…ta cùng với người.”
Tề Quân Mộ khẽ nhếch miệng, y đứng thẳng dậy, nét cười hiện lên từ đáy mắt trực tiếp kéo Thẩm Niệm vào tẩm điện.
Khi nằm trong trên long sàng, Thẩm Niệm cũng rất thoải mái, Tề Quân Mộ quả thật rất buồn ngủ nhưng không quên chọc người, y ngáp một cái rồi lơ mơ nói: “Thích khách trong kinh thành chắc em qua rồi nhỉ, là một nử tử, vậy mà còn có tên Niệm Niệm. Trẫm cảm thấy chói tai, bảo nàng ta đổi tên, em cảm thấy thế nào, Niệm Niệm.”
Câu tiếng gọi khàn khàn mờ ám khiến một người đang rất thanh thản lập tức cứng người, sau khi Tề Quân Mộ phát hiện, khẽ cười rất nhẹ.
Sau đó y nắm tay Thẩm Niệm, nhắm mắt lại.
Nhanh chóng, Hoàng đế đã ngủ say.
Gương mặt yên lặng, hơi thở đều đều.
Thẩm Niệm nhìn người bên cạnh, nhích lại gần Tề Quân Mộ, cách lớp quần áo, hai người nằm sát bên nhau.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Niệm cũng ngủ.
Khi tiếng gõ cửa rất nhỏ vang lên, Thẩm Niệm bỗng nhiên mở mắt, lúc này hắn đang nằm trong ngực của Hoàng đế.
Hắn từ từ mở cánh tay của Tề Quân Mộ đang gác lên hông mình, chậm rãi vuốt lên ấn đường đang nhíu lại của Hoàng đế, sau đó nhẹ nhàng xuống giường. Đi tới trước cửa, hắn khẽ nói: “Ai?”
Âm thanh của Nguyễn Cát Khánh vang lên, hắn nói: “Là nô tài.”
Thẩm Niệm nhẹ nhàng mở cửa ra rồi nói: “Hoàng thượng còn đang ngủ, làm sao vậy.”
Nguyễn Cát Khánh khổ não nói: “Hoàng thượng đã mấy ngày rồi không ngủ được, nô tài cũng đau lòng. Chỉ là quốc chủ của Tây Địch gửi thư tới, Lễ bộ không dám trì hoãn, bảo nô tài đưa tới.”
“Tây Địch?” Thẩm Niệm nhíu mày.
Lúc này, giọng nói lười nhác của Hoàng đế vang lên từ phía sau: “Cầm thư vào đây, bảo Nguyễn Cát Khánh lăn đi.”
Nguyễn Cát Khánh khốn khổ đưa thư cho Thẩm Niệm.
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
46 chương
72 chương
23 chương