Trùng sinh chi hôn quân
Chương 67
Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã
Edit: Tử Hầu bà bà
Chương 67
Không ngoài dự đoán của Nguyễn Cát Khánh, tin tức Thường Thắng chết ở Bắc Cảnh khiến Lâm Tiêu nhíu chặt mày.
Trấn Tây tướng quân mất tích và Trấn Tây tướng quân chết, đây là hai sự kiện hoàn toàn khác biệt. Mất tích chỉ cần không tìm thấy thi thể, vậy còn có hy vọng còn sống.
Đã chết, tức là thật sự đã chết.
Bí mật trên người người chết sợ rằng không còn người nào có thể giải đáp.
Lâm Tiêu vốn dự định sẽ giấu tin tức cái chết của Thường Thắng, bởi vì quá dễ xảy ra tranh chấp, nhưng Tề Quân Mộ đã quyết định, y nói: “Trấn Tây tướng quân đã chết, bất luận là vì nguyên nhân gì, đều phải trả công đạo lại cho người nhà bọn họ và thiên hạ.”
Lâm Tiêu không còn cách nào khác, cuối cùng nói với triều thần.
Chuyện này tất nhiên dậy sóng, ngay cả chuyện Hoàng đế muốn mở thêm ân khoa cũng bị tin tức này cướp đi sự chú ý. Trong triều đều nghị luận, một lần nữa bọn họ lại đặt sự chú ý lên người Thẩm Niệm.
Thi thể của Thường Thắng được phát hiện cách Bắc Cảnh mười dặm, nhưng cũng không thể nói lên rằng cái chết của Thường Thắng không có liên quan đến quân Bắc Cảnh. Thường Thắng phụng mật chỉ đến Bắc Cảnh, nhưng trong kinh có Thẩm Niệm, hắn còn hành tẩu trong cung thường thường có thể nhìn thấy Hoàng đế, nói không chừng đã sớm nhìn thấy gì, thế cho nên quân Bắc Cảnh đã sớm chuẩn bị.
Thường Thắng còn chưa đi tới Bắc Cảnh, chờ khi gã đến chỉ còn là một chữ chết.
Khi một người muốn sắp xếp tội danh cho một người khác, thường thường sẽ nghĩ ra một loạt suy đoán, lời thốt ra cũng xen lẫn ác ý lớn nhất. Đao kiếm của võ tướng có thể giết người, miệng lưỡi của văn nhân có thể vạch trần.
May mắn Thẩm Niệm ở trong cung, ở trước mắt Hoàng đế, có rất nhiều lời ác ý không truyền được đến tai của hắn.
Lời nói không ai dám tùy tiện nói, nhưng ánh mắt lại không cách nào che giấu.
Thẩm Niệm ở trong cung đi đứng đều cảm thấy được ánh mắt quan sát ẩn ẩn hiện hiện, nhưng hắn không thẹn với lương tâm. Hắn đi hay ngồi đều thẳng tắp, cũng không quan tâm đến những ánh mắt ở phía sau kia.
Quan hệ giữa hắn và Tề Quân Mộ khác với trước kia, chẳng qua hai người đều là người rất lý trí, tình cảm là chuyện riêng tư, chuyện trên triều đình là chuyện công. Tề Quân Mộ không có nói nguyên nhân ra tay với Thường Thắng, Thẩm Niệm cũng không hỏi tới, trên chuyện này, hai người thật sự rất ăn ý.
Chẳng qua thái độ bất mãn với Thường Thắng, Tề Quân Mộ hoàn toàn không che giấu trước mặt Thẩm Niệm.
Thái độ của Hoàng đế khiến Thẩm Niệm rất thoải mái, công là công mà tư là tư, không trộn lẫn vào nhau đồng thời cũng không phân ranh giới quá rõ ràng
Hoàng đế nắm bắt mức độ rất thích hợp.
Thẩm Niệm là người thông minh, từ thái độ của Hoàng đế có thể nhận ra, Thường Thắng chắc chắn đã làm điều gì đó khiến Hoàng đế chán ghét đến cực điểm, nhưng lại bị Hoàng đế nắm được nhược điểm.
Nếu quả thật như vậy thì Thường Thắng chắc chắn đã phạm vào một tội không hề nhỏ.
Thẩm Niệm nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có chuyện mưu phản cấu kết với kẻ thù bên ngoài, nếu không Hoàng đế sẽ không thừa cơ hội tu sửa biên phòng mà điều người đến Bắc Cảnh để trừ khử.
Hoàng đế đã mất nhẫn nại với Thường Thắng, cho nên gã chỉ có thể chết mà thôi.
Thẩm Niệm đến cùng không có ký ức của kiếp trước nhưng hắn có thể suy đoán đến những điều này. Bởi vì ở trong lòng hắn, Hoàng đế được cho là một quân vương khá nhân từ, nếu như không phải không thể nhẫn với Thường Thắng được nữa thì sẽ không hạ sát thủ.
Tóm lại, ở trong lòng của Thẩm Niệm, Hoàng đế ra tay với Thường Thắng như thế, chắc chắn là có ý sâu xa.
Đương nhiên, chuyện này quả thật có vài chỗ thất thường, vì dụ như nếu như Hoàng đế đã chắc chắn như thế vậy vì sao không lấy ra bằng chứng quang minh chính đại áp giải người về kinh.
Chuyện này hắn vẫn chưa nghĩ ra và cũng không dự định tiếp tục suy nghĩ. Thẩm Niệm tin tưởng vào ánh mắt của mình, cũng tin tưởng vào trái tim của chính mình, Hoàng đế cũng không phải là kẻ lạm sát người vô tội.
Nếu như Hoàng đế biết được suy nghĩ của Thẩm Niệm, sợ là sẽ bật cười.
Bây giờ Hoàng đế tất nhiên không biết suy nghĩ của Thẩm Niệm, cho nên sẽ không cười.
Không cười nhưng sắc mặt còn rất khó coi.
Bởi vì một số đại thần mạnh mẽ bức bách, bọn học cho rằng Thẩm Niệm khó mà thoát khỏi liên can trong chuyện này. Nếu là trước kia, Tề Quân Mộ chỉ khó chịu trong lòng chứ không thể hiện ra ngoài.
Nhưng hôm nay, khi các quan lại một lần nữa buộc tội Thẩm Niệm, trong lòng Hoàng đế bỗng nhiên dâng lên cơn tức giận.
Những người này muốn làm gì, y và Thẩm Niệm vừa mới thổ lộ tâm ý, những người này lại muốn bức bách y, dường như người nào cũng xác định Thẩm Niệm có tội, khiến cho kẻ Hoàng đế như y gần như không cách nào bảo vệ được người của mình.
Vào thời khắc này, Hoàng đế lại phát tác tính tình cố chấp của mình, người của y chắc chắn y sẽ bảo vệ được trong phạm vi năng lực của mình.
Y đã từng như thế với Ôn Uyển, bây giờ thì như thế đối với Thẩm Niệm.
Vào lúc có người nhắc tới tên của Thẩm Niệm thì Hoàng đế đột nhiên hừ lạnh hai tiếng.
Âm thanh của Hoàng đế không lớn không nặng, nhưng khi rơi vào tai của người có tâm cũng như đập vào lòng của hắn. Quan viên đứng hàng trước đều im lặng, sau đó là phía sau, từ từ không còn âm thanh nào nữa.
Rốt cuộc trên đại điện tĩnh lặng yên ắng.
Hoàng đế ngồi trên ngai vàng lạnh lùng nói: “Sao không cãi nhau nữa?”
Bách quan im lặng, Hoàng đế cười nhạo: “Bây giờ một bằng chứng cũng không có, các ngươi dự định định tội gì cho Trấn Bắc hầu? Là muốn nói cho thế nhân biết trẫm không có đầu óc chuẩn bị xử oan trung thần hả, còn nguyên nhân cái chết của Thường Thắng là dựa vào sự tưởng tượng hay là cái miệng của các ngươi hả?”
Các triều thần đều quỳ xuống hô Hoàng đế bớt giận, một số người có sắc mặt thật sự rất khó coi. Lời này của Hoàng đế quả thật rõ rành rành nói bọn họ không có đầu óc.
Lâm Tiêu hơi ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, sắc mặt của Hoàng đế tối sầm, tiếp tục nói với giọng điệu lạnh lùng: “Trấn Bắc hầu có tội hay không, phải có chứng cứ. Nếu như còn có người nào bán tán nữa, vậy đừng trách trẫm không cho các ngươi thế diện. Không có bằng chứng oan uổng Trấn Bắc hầu, trẫm có lý do hoai nghi các ngươi muốn mượn cơ hội tiêu diệt đối lập.”
“Vi thần không dám.” Không có người nào muốn trên đầu mình bị treo danh như thế, đều hô to như thế.
Trong ánh mắt của Hoàng đế chứa đầy vẻ mỉa mai, y nói: “Không dám, trẫm nhìn không ra có cái gì mà các ngươi không dám. Thường Thắng đã chết là sự thật, hiện tại bây giờ phải làm chính là trấn an người nhà và quân Tây Cảnh.”
Hoàng đế vừa nói lời này xong thì liền nêu lên dự định của mình với Thường Thắng, để cấm vệ tự mình nghênh thi thể của Thường Thắng trở về kinh, cử hành lễ tang long trọng.
Còn ban thưởng vô số bạc và ruộng đất tốt cho người nhà của Thường Thắng để cam đoan sau này bọn họ không lo cơm áo.
Những người chết cùng với Thường Thắng cũng được ban thưởng.
Thường Thắng khi còn sống bị so sánh với cha con Thẩm gia đến không thể nào nổi bật, thậm chí biểu hiện bên ngoài cũng không bằng, nhưng sau khi chết được cho là nở mày nở mặt, danh tiếng không người nào sánh kịp.
Tề Quân Mộ dằn vặt xong những người này liền trực tiếp bãi triều, để lại quần thần nhìn nhau
Có người khó hiểu hỏi Lâm Tiêu rốt cuộc Hoàng đế có ý gì, lại không có bất cứ thái độ gì với Thẩm Niệm.
Lâm Tiêu im lặng thở dài nói: “Cái chết của Trấn Tây tướng quân quá đột ngột, sợ rằng trong lòng hoàng thượng đau buồn, nhất thời không muốn oan uổng những người khác. Khi nhìn thấy tin tức của Cẩn thân vương và Dương thống lĩnh truyền về thì Trấn Bắc hầu không có quan hệ vì với chuyện này.”
Ngụ ý của Lâm Tiêu, Thường Thắng đã chế, quân Tây Cảnh bất ổn dễ bị Tây Địch thừa kịp lực lượng suy yếu mà xâm nhập. Để giữ gìn an bình, Hoàng đế tạm thời không động vào Bắc Cảnh.
Những người khác suy nghĩ một lát quả thật có lý, có ngưởi khẽ lẩm bẩm: “Số phận của Trấn Bắc hầu thật tốt, lần này hắn được lợi.”
Lâm Tiêu mặt không biểu cảm nhìn hắn một cái rồi xoay người rời đi.
Quần thần nhìn thái độ của Lâm Tiêu, cũng không dám lên tiếng, tốp ba tốp năm rời đi.
Không có ai biết trong lòng Lâm Tiêu hối hận như thế nào, chuyện này cứ lui một bước nhường một bước thế này. Sớm biết có ngày hôm nay, khi Hoàng đế vừa mới đăng cơ vào lúc Thẩm Niệm ở Bắc Cảnh kháng chỉ nhiều lần, ông nên cực lực kiến nghị Hoàng đế nhân cơ hội đó giết chết đi.
Nếu thật sự như vậy thì sẽ không có nhiều chuyện như vậy xảy ra.
Từ khi Thẩm Niệm trở về kinh, nhìn thấy Thẩm Niệm nhiều lần làm ra bao nhiêu chuyện. Không nói đến việc đổi thống lĩnh của cấm quân Bắc Sơn, còn khiến cho Hoàng đế chịu vô số kìm hãm. Quan trọng nhất chính đôi khi còn cung cấp cho Hoàng đế một số ý tưởng hồ đồ.
Cách hành sự không theo quy tắc bình thường như vậy khiến cho Lâm Tiêu-một người đi theo con đường vững chắc cảm thấy rất chướng mắt, hơn hơn ông có dự cảm cảm thấy Thẩm Niệm có thể gây ra chuyện rắc rối còn lớn hơn nữa.
Sự hối hận trong đáy lòng Lâm Tiêu quả thật không thể thốt nên lời, sao lúc đó ông không khuyên Hoàng đế chứ.
Cũng không biết Hoàng đế có hối hận hay không, nếu như không thu lại đạo thánh chỉ lên án Thẩm Niệm kia, có lẽ Thẩm Niệm sẽ không nhân cơ hội đạp lên mặt lên mũi, vẫn luôn thăm dò điểm mấu chốt của Hoàng đế.
Lâm Tiêu suy nghĩ nhưng điều này khiến ông cảm thấy như có khối đá đè nặng trong lòng.
Khi ông đến gặp Hoàng đế nói chuyện liên quan đến ân khoa thì mọi người vẫn còn hoảng hốt, tinh thần đều không tốt. Tâm sự của Lâm Tiêu hiếm khi thể hiện hết trên mặt khiến Tề Quân Mộ nhìn thấy rõ ràng.
Vì thế Hoàng đế hỏi: “Cữu cữu làm sao vậy.”
Lâm Tiêu hoàn hồn: “Bẩm hoàng thượng, thần đang suy nghĩ về Trấn Bắc hầu.”
Hoàng đế nhíu mày nhưng nhanh chóng thả lỏng, gương mặt biểu lộ vẻ mất kiên nhẫn, y nói: “Cữu cữu đề cập đến hắn làm gì, bây giờ trẫm không muốn nghe đến bất cứ chuyện gì liên quan đến Trấn Bắc hầu.”
Lâm Tiêu nhìn thấy hoàn toàn vẻ mặt của Tề Quân Mộ ở trong mắt, ông vội vàng cười nói: “Thần đang suy nghĩ vốn ban đầu Trấn Bắc hầu kháng chỉ bất tuân coi thường hoàng thượng, nếu như ban đầu hoàng thượng không mềm lòng, cục diện triều đình hôm nay sẽ không như vậy.”
“Đây là chuyện trước đây rồi.” Tề Quân Mộ hời hợt nói: “Cữu cữu không nhắc thì trẫm thật sự đã quên rồi.”
Nói đến đây, y mỉm cười: “Nói đến cũng là trẫm đã tập thói quen cho Thẩm Niệm đến bây giờ.” Không chỉ cả gan làm loạn còn tơ tưởng đến Hoàng đế, nhưng quan trọng nhất chính là còn tơ tưởng thành công nữa chứ.
Câu cuối cùng của Tề Quân Mộ là thật tâm, Lâm Tiêu lại cho rằng y đang trách cứ bản thân, vội nói: “Hoàng thượng chớ nên suy nghĩ như vậy, chắc hẳn Trấn Bắc hầu sẽ cảm thông một mảnh tâm ý của hoàng thượng.”
Hắn đương nhiên cảm thông, Hoàng đế lén nói ở trong lòng, chẳng qua ngoài miệng lại nói khác: “Cữu cữu, chúng ta không cần nhắc đến hắn nữa. Ngươi vừa nhắc đến thi Hội, Lễ bộ chuẩn bị ra sao rồi?”
“Lễ bộ đã bắt đầu bắt tay chuẩn bị rồi.” Lâm Tiêu đem tâm trí dặt vào chuyện khoa cử, ông nói: “Đang đợi đề thi và xác định thời gian khoa thi.”
“Cữu cữu có kiến nghị gì không?” Tề Quân Mộ lại hỏi.
“Thi Hội hằng năm là bắt đầu tháng hai năm sau, nếu năm nay là ân khoa, thần và Lục bộ bàn bạc nghĩ rằng có thể tổ chức sau ngày tròn một năm của Tiên hoàng, có thể cử hành vào tháng mười.”
“Đề thi thì sao? Đến lúc đó có thể chuẩn bị kịp không?” Dù sao ra đề xong còn phải in mấy vạn bài nữa.
“Ngày đêm không ngừng tất nhiên có thể chuẩn bị kịp.” Lâm Tiêu nói.
“Đã như vậy thì cứ theo ý của cữu cữu mà làm đi.” Tề Quân Mộ nói, thời gian cũng như nhau mà ân khoa ở kiếp trước không xảy ra chuyện gì, vì thế y nói: “Quan chủ khảo do cữu cữu đảm nhiệm, Lễ bộ thượng thư làm phó, có thể chọn thêm hai phụ tá được không?”
Lâm Tiêu từ chối một phen, Tề Quân Mộ nhiều lần yêu cầu nên ông mới nhận đảm nhiệm chức quan chủ khảo.
Tề Quân Mộ có hơi mất kiên nhẫn, y nghĩ nếu như là lời của Thẩm Niệm, chắc chắn hắn sẽ trực tiếp mở miệng nói tạ ơn rồi, nào có chuyện dài dòng như vậy.
Hoàng đế nhìn Lâm Tiêu rồi nghiêm túc nói: “Cữu cữu chọn người trước, đây là khoa cử lần đầu tiên tổ chức khi trẫm đang trị vì, cần phải thận trọng, không thể xảy ra một chút sơ sót nào.”
Lâm Tiêu tất nhiên hiểu được ý của Hoàng đế, ông biến sắc, khom người nói: “Hoàng thượng yên tâm, vi thần biết nên làm thế nào.”
Thi Hội là một cuộc thi long trọng rất dễ dàng xảy ra chuyện không may. Đôi khi đề thi bị tiết lộ chính là vì sự thúc đẩy của quyền lợi.
Sau khi chọn được quan chủ khảo, lúc bắt đầu sẽ ở trong hoàn cảnh hoàn toàn đóng kín mà ra đề thi, chờ sau khi thi xong, bọn họ mới được trở về nhà.
Trong lúc đó, bọn họ sẽ không tiếp xúc với người khác.
Cũng là vì tận lực tránh cho việc đề thi bị lộ ra ngoài, nhưng chuyện này cũng khó lòng phòng bị.
Trong thời Cảnh đế có một năm xuất hiện sự kiện làm rối kỷ cương khoa cử, lúc đó Cảnh đế trực tiếp hủy bỏ xếp hạng của tất cả những người trúng tham gia thi Hội năm đó. Tất cả những người có liên quan đến việc tiết lộ đề thi đều được ban cho cái chết, học sinh liên quan đến chuyện này thì bị lưu vong, những học sinh khác không liên quan đến chuyện này thì có rất nhiều người nhân tâm bất ổn nên đã từ bỏ không ít.
Tề Quân Mộ nhận được sự cam đoan của Lâm Tiêu thì đế ông rời đi.
Sau khi Lâm Tiêu rời đi, y cẩn thận suy nghĩ tình huống trước mắt, cảm thấy không bỏ sót điều gì, y mới dựa người vào ghế.
Y đang đợi tin tức của Tây Cảnh, hiện tại Thường Thắng có bao nhiêu vẻ vang, đến lúc đó sẽ có bao nhiêu thảm hại.
Nghĩ đến đây, Tề Quân Mộ híp mắt, đáy mắt tràn ngập vẻ lạnh lẽo.
Khi Thẩm Niệm đến, Tề Quân Mộ đi qua đỡ lấy cánh tay Thẩm Niệm không cho hắn hành lễ, trực tiếp lên tiếng: “Trẫm dự định để Yến Vân Đài làm Trấn Tây tướng quân, khanh cảm thấy thế nào?”
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
46 chương
72 chương
23 chương