Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã Edit: Tử Hầu bà bà Chương 32 Mật thư với tốc độ nhanh nhất được đưa đến Thanh Châu, theo mật thư còn có tin tức tân hoàng vào mùng một tháng ba chuẩn bị thay đổi niên hiệu thành Nhân Khánh. Bình vương Tề Quân Hữu từ kinh thành đến Thanh Châu vẫn luôn bị người trông coi ngay cả tự do thân thể cũng không có cũng nghe được tin này, ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng không vui lẩm bẩm hai câu, sau đó phẫn nộ trở lại căn phòng tứ phía đều có cấm vệ. Dương Kinh Lôi nhìn Tề Quân Hữu thành thật, tim hắn treo lơ lửng cũng được yên tâm. Bởi bị sự kiện Tề Quân Chước bị ám sát, không có người mỗi giờ mỗi phút đều chăm chú nhìn Bình vương, Dương Kinh Lôi vốn cho rằng Tề Quân Hữu sẽ nhận cơ hội liên hệ cùng với người Chu gia Thanh Châu, không ngờ hắn thật sự thành thật như thế. Ngoại trừ xé rách vẻ mặt từng ôn nhu nho nhã quân tử như lan kia, bình thường đại khái hay nói mấy lời châm chọc khiêu khích, lạnh lùng chế giễu với Tề Quân Chước, thời gian còn lại Tề Quân Hữu đều ở trong phòng tùy ý để bọn Dương Kinh Lôi lấy danh nghĩa làm việc. Tề Quân Hữu cũng không phải không muốn làm quân tử, nhưng hắn bị Tề Quân Chước bức bách, bất luận lúc nào cũng bị Tề Quân Chước dòm ngó như vậy, thể xác lẫn tinh thần sẽ bị tổn thương cực đại, cho dù không điên thì cũng đánh mất nội tâm cường đại. Thật sự miễn cưỡng ép buộc người khác hòa nhã với kẻ đối xử với mình như vậy. Trong lòng Dương Kinh Lôi hiểu rõ điều ấy, cho nên đối với Tề Quân Hữu, chỉ cần người này không gây phiền, hắn cũng không nói gì. Thu hồi ánh mắt nhìn về phía gian phòng của Tề Quân Hữu, Dương Kinh Lôi lại quan sát nơi ở của Tề Quân Chước. Thân là Tả thống lĩnh cấm vệ cấm vệ, hắn là người gần hoàng đế nhất, tất nhiên biết rõ vị trí của Tề Quân Chước trong lòng hoàng đế. Cho nên trong sự kiện ám sát này, hắn thật sự lo lắng Cẩn thân vương sẽ phụ lòng kỳ vọng của hoàng đế. Nếu như hoàng đế nổi lòng nghi ngờ với Tề Quân Chước, sau chuyện này vô luận Cẩn vương muốn làm cái gì cứu vãn hình tượng trong lòng hoàng đế đều vô dụng. Chờ đến khi sự nghi ngờ trong lòng hoàng đế đến mức độ nhất định, Tề Quân Chước không có kết quả tốt. Từ xưa đến nay hoàng thân quốc thích đại tướng quân chết dưới lòng nghi ngờ của hoàng đế nhiều vô kể, có mấy người ngoại lệ chứ? Dương Kinh Lôi suy nghĩ cái gì, Tề Quân Chước và Tề Quân Hữu có thể đều biết, cũng có thể không biết. Tề Quân Hữu nhàn hạ nằm trong phòng đột nhiên cười nhạo hai tiếng, cấm vệ cho dù có nghiêm ngặt tới đâu, hắn vẫn có cơ hội liên hệ với người Chu gia, nhưng mấy ngày nay hắn không có hành động. Mặc cho kế sách của Tề Quân Mộ thành công, đem tình hình tai nạn của Thanh Châu giảm tổn thất đến mức thấp nhất. Tề Quân Hữu có lúc nghĩ, vì sao hắn muốn làm vậy, sống chết của những kẻ này có liên quan gì đến hắn cơ chứ, hắn hoàn toàn có thể dùng máu và cái chết của người dân Thanh Châu đổi lấy danh tiếng tốt. Rồi đến một ngày, hắn sẽ trả lại cho người dân Thanh Châu một phong cảnh huy hoàng. Việc này hắn phiền muộn suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại chưa từng thật sự thay đổi hành động. Nếu như cả đời hắn cứ ngây ngốc ở kinh thành, có lẽ hắn thật sự có thể ngoảng mặt với sống chết của dân chúng Thanh Châu. Nhưng hiện tại hắn ở Thanh Châu, từ kinh thành đến Thanh Châu khoảng cách rất xa. Trên đường đến đây bọn họ nhìn thấy nhiều người nhiều việc, đều không thể thấy ở kinh thành. Nhất là tới Thanh Châu, có người trong bão tuyết ngay cả bánh màn thầu cũng không có ăn, cuối cùng bị đông chết, cũng có người ấm êm rượu thịt liên miên. Giá cả lương thực của Thanh Châu trước khi hắn đến đã tăng đến mức khó mà tưởng tượng nổi, rất nhiều gai đình ngay cả lương thô cũng không mua được, giá cả gấp mất lần so với ngày thường. Tề Quân Hữu vẫn còn nhớ khi hắn vừa đến Thanh Châu, nhìn thấy một cô nương đơn bạc cầm tiền đứng trước tiệm bán lương thực, cô rất lạnh cũng rất nghèo, tiền bạc ngày thường có thể mua được một đấu lương thực, nay mua không được một gáo, còn không ngừa khóc xin chưởng quỹ cho cô thêm chút lương khô. Căn nhà của bọn họ bị sập do bão tuyết, cha thì bị gãy một chân không thể đi làm công, mẹ vốn kiếm sống với nghề giặt quần áo cho người ta. Bởi vì tình thế nghiêm trọng, cũng không ai thuê bà làm nữa. Hiện tại người nhà miễn cưỡng sống trong lều cỏ, sau cùng tiểu cô nương bị đẩy ra ngoài kiếm đồ ăn, nói để cô cầm tiền mua đồ ăn. Lúc đụng vào đoàn người bọn họ, tiểu cô nương quỳ xuống đất, hai mắt ngấn lệ ngẩng đầu hỏi bọn hắn có muốn mua nha đầu không, cô muốn bán chính mình, hai lượng bạc là được. Lần đầu tiên Tề Quân Hữu thấy có người muốn bán bản thân, trước đây hắn chưa từng gặp chuyện như thế. Kinh thành hoa nhiều như gấm, hắn ở Bình vương phủ, mỗi ngày đãi tiệc ăn uống, cho dù lúc quốc tang, ăn uống đều dùng tốt nhất. Kết quả đổi chỗ, vẫn là khu vực của Đại tề, cuộc sống của người lại không giống người. Lúc Tề Quân Hữu nhìn tiểu cô nương kia, đột nhiên nghĩ đến mẫu phi với vương phi của hắn. Hắn không thích quản chuyện trong nhà, nhưng hắn nhớ mẫu phi với vương phi của hắn tiện tay ban thưởng cho hạ nhân cũng không chỉ có hai lượng. Ở Thanh Châu, hai lượng lại mua được mạng người. Mấy ngày nay hắn thấy rất nhiều tình trạng như vậy, thấy đến chết lặng đi, chỉ là mỗi buổi tối nhắm mắt lại muốn ngủ, thì trước mắt lại xuất hiện khuôn mặt của tiểu cô nương kia. Giọng nói cô vụn vỡ, ‘các ngài có thiếu hạ nhân không, hai lượng bạc, ta bán chính mình.’ Có lúc Tề Quân Hữu suy nghĩ, Tề Quân Mộ ngồi trên long ỷ không phải cố ý chứ. Để hắn tận mắt nhìn thấy Thanh Châu trong tay Chu gia rốt cuộc là bộ dạng gì, để hắn cam tâm tình nguyện bị lợi dụng. Hắn đối với Tề Quân Mộ là nghiến răng nghiến lợi, cho đến khi nhìn thấy tình hình tai họa được khống chế, mọi thứ ở Thanh Châu đều được tình hành đâu vào đấy, hắn còn chưa động đến gì. Chỉ là Tề Quân Mộ mưu tính bản thân hắn như vậy cũng phải trả công một chút chứ, cho dù y là hoàng đế, cũng không thể cái gì cũng chiếm hết cái tốt vào người. Nhân tâm này nọ rất phức tạp, nhưng cũng dễ dàng nắm trong tay. Thái độ của Dương Kinh Lôi với hắn cũng dịu đi rất nhiều, hoàn toàn không phải dáng vẻ bài xích như trước đây, hắn có thể nhân cơ hội mượn hơi từ trọng thần của Tề Quân Mộ. Nói không chừng còn có hiệu quả không ngờ tới. Còn Tề Quân Chước ghê tởm kia, nếu chuyện hắn ta bị ám sát mà làm được, chắn chắc không nhìn chằm chằm uy hiếp hắn trong mấy ngày này. Hắn ta hiện này là em trai tốt trong lòng Tề Quân Mộ, nhưng sau đó thì sao? Hắn cũng không tin Tề Quân Chước cùng Tề Quân Mộ, hai người bọn họ một quân một thần, mà hoàn toàn tín nhiệm lại không có ngăn cách nào. Nếu thể diện của bản thân đã bị kéo xuống, thì tất cả mọi người hãy dùng vẻ mặt thật mà nói chuyện đi. Đây là suy nghĩ điên cuồng nhất bị kiềm nén của Tề Quân Hữu. @@@ Chuyện Thanh Châu bị Tề Quân Mộ tạm thời đặt sang một bên, chuyện Thanh Châu, y quyết định chờ bắt được thích khách hộ tống về kinh thành thậm chí chờ Tề Quân Chước quay về kinh sẽ giải quyết. Hiện tại đã có kết quả liên quan đến chuyện xuân cung đồ xuất hiện ở hậu cung, thái hậu mời y qua cung Nhân Thọ một chuyến. Tề Quân Mộ tới cung Nhân Thọ, sắc mặt thái hậu bất biến, Ôn Uyển đứng bên cạnh bà, dáng vẻ phục tùng rủ mắt, biểu cảm rất là ôn hòa. Tề Quân Mộ thỉnh an với thái hậu, sau đó hỏi là chuyện gì xảy ra. Sắc mặt thái hậu trầm trọng nói: “Đã điều tra rồi, chuyện này là người của Túc vương làm. Ta đã đem toàn bộ những dư nghiệt của Túc vương đánh chết rồi.” Lời của thái hậu có vẻ qua loa sơ sài, Ôn Uyển đứng đằng sau nghĩ tới cảnh tượng lúc có, cả người không khỏi run rẩy. Túc vương, là anh trai của Cảnh đế tên Tề Doãn, năm đó Tề Doãn là người vô cùng có điều kiện trở thành hoàng đế, lúc ấy hoàng hậu không có con, gã là con trưởng, được hoàng hậu nuôi dưỡng, là trưởng của trưởng, người theo gã tất nhiên rất nhiều. Cảnh đế Tề Anh vẫn biểu hiện rất bình thường, không tranh không đoạt, trong đám anh em đông đảo cũng chẳng phải chói mắt. Năm đó Thẩm gia ủng hộ chính là Túc vương Tề Doãn. Mẫu phi của Cảnh đế cùng mẫu phi của Túc vương hai bên không có thâm cừu đại hận,  cũng không có hiềm khích quá lớn. Đối với Túc vương, Cảnh đế không theo cũng không bài xích. Lúc Cảnh đế còn trẻ, biểu hiện vẻ không tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, điều này khiến cho lão hoàng đế cùng các anh em khác rất yên tâm. Y không phải con trưởng, tự mình không thích thì cũng chẳng ai thèm kéo y đi tranh giành. Thẩm Dịch trở thành thư đồng của Cảnh đế, có người nói có một phần nguyên nhân là ý của Túc vương, muốn Thẩm Dịch giám thị Cảnh đế, Thẩm lão gia tử đồng ý đưa người vào cung. Kết quả sự việc bại lộ, Cảnh đế với Thẩm Dịch trở mặt, khi đó Cảnh đế từng nói, trên đời này ai cũng không đáng tin, sau đó bắt đầu bồi dưỡng thế lực của riêng mình. Đại khái ba năm, lão hoàng đế đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, Cảnh đế thượng vị, giết Túc vương giết luôn anh em nào ủng hộ Túc vương, còn có anh em muốn tranh đoạt hoàng đế, lưu lại đứa em trai nhu nhược nhát gan đần độn Tề Lượng, phong làm Anh vương chỉ được bề ngoài. Năm đó rốt cuộc trong hoàng cung xảy ra chuyện gì, không ai biết, mọi người chỉ biết, cuối cùng Cảnh đế từ trong cung đi ra thì cả người đã đầy máu. Cũng bởi vậy, có dã sử viết, Cảnh đế giết cha giết anh em, chính là bạo quân. Hậu nhân của Túc vương đều bị truy sát, vương phi tự sát đốt phủ Túc vương, xương cốt chất chồng. Túc vương được người ủng hộ, dã sĩ tài ba bên người vô số, tất nhiên Cảnh đế giết không hết, người muốn giết Cảnh đế báo thù cho Túc vương cũng còn rất nhiều. Khi Tề Quân Mộ còn là hoàng tử, bị người ta hãm hại, xuất phát từ tay của dư nghiệt Túc vương. Nếu không phải có Tề Quân Chước, Tề Quân Mộ thiếu chút nữa chịu thiệt. Cũng bởi vì vậy, thái hậu đối với dư nghiệt của Túc vương vô cùng không thích. Cho nên lần này bắt được người, hỏi rõ nguyên do, liền trực tiếp giết người. Nói đến dư nghiệt của Túc vương cũng rất thú vi, cách một hai năm lại xuất hiện một lần, mỗi lần đều gây chuyện với hậu nhân của Cảnh đế. Cũng không biết bọn họ thật là dư nghiệt của Túc vương hay là người nào đó mượn danh tiếng của Túc vương mà gây chuyện. Hiện tại người đã bị thái hậu trực tiếp đánh chết, toàn bộ đầu mối đều đứt, y muốn làm gì cũng vô dụng. Chỉ là trong đầu Tề Quân Mộ hiểu rõ, việc này còn chưa xong. “Hoàng thượng đang suy nghĩ gì.” Thấy Tề Quân Mộ nhíu mày suy tư, thái hậu không nhịn được hỏi. Tề Quân Mộ ngẩng đầu cười nhàn nhạt nói: “Không có gì, mẫu hậu đã kiểm chứng do dư nghiệt của Túc vương gây nên, người cũng đã chết, việc này cứ như vậy đi.” Thái hậu nghe lời này rất khó chịu, bà nghĩ Tề Quân Mộ hình như trong lời nói rất không ủng hộ cách làm của bà, vì vậy tiện thể nói: “Hoàng thượng lại có cách nghĩ khác?” Tề Quân Mộ lắc đầu: “Không có.” Thái hậu: “…” Thái hậu chán nản, thần sắc nhàn nhạt. Tề Quân Mộ nhìn thấy vẻ mất hứng của thái hậu, y cũng không muốn ở đây bị ức hiếp, liền đứng dậy lấy lý do còn bận công vụ muốn rời đi. Đến khi hoàng đế rời đi, thần sắc thái hậu cứng đơ đến cực điểm, bà lẩm bẩm nói: “Đây là hắn làm hoàng đế cánh cứng cáp rồi, hoàn toàn không để mẫu thân ta trong lòng nữa.” Bà nói rất nhỏ, nhưng Ôn Uyển đứng sau lưng bà nghe rất rõ ràng. Thật ra Ôn Uyển cũng không muốn ý kiến gì trong chuyện của hoàng đế với thái hậu, dù thế nào đi nữa, hai người là mẹ con. Chỉ là nhìn thần sắc của thái hậu như vậy, nàng do dự chốc lát rồi tự mình bưng ly trà dâng lên cho thái hậu nhỏ giọng nói: “Mẫu hậu, trong lòng hoàng thượng vẫn kinh trọng ngài, hoàng thượng hiếu thảo, thiên hạ ai chẳng biết ạ.” “Hiếu thảo?” Thái hậu không nhận trà, bà cười lạnh nói: “Ta thật chẳng nhìn ra.” Ôn Uyển không nói nữa, nàng bưng trà cung kính đứng ở đó, trong đầu nàng biết rõ, nói nhiều có phần không tốt, rất bất lợi với nàng. Nàng đã thay hoàng đế giải thích rõ, thái hậu không muốn nghe lời nàng nói, việc này cho dù truyền ra, cũng không phải là lỗi của nàng. Trong đầu thái hậu vốn đang tức giận Tề Quân Mộ, đột nhiên giật mình, bà giương mắt nhìn Ôn Uyển, trong lòng có chút nghi ngờ, đứa con hoàng đế này bà rất rõ ràng, bình thường rất quan tâm đến Ôn Uyển, rất sợ Ôn Uyển ở chỗ bà chịu oan ức, hôm nay ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc mắt. Nghĩ đến thái độ gần đây của Tề Quân Mộ đối với Ôn Uyển, thái hậu nhịn không được nhíu mày nói: “Ngươi cùng hoàng thượng rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Còn đang giận dỗi?” Ôn Uyển nghe lời này tay hơi run lên, nước trà tràn ra rơi vào bàn tay trắng nõn của nàng, nàng hít một hơi, vội vã thu biểu cảm lại, nói: “Mẫu hậu, đại khái là con dâu làm hoàng thượng tức giận, chỉ là con dâu ngu dốt, không nghĩ ra rốt cuộc hoàng thượng tức giận cái gì.” Có liên quan đến chuyện Ôn gia, trong đầu thái hậu rất rõ, lại nghe Ôn Uyển đem tội đẩy lên người mình, thái hậu cũng không trách cứ nàng, chỉ nói: “Tính tình hoàng thượng bướng bĩnh, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, quản lý cho tốt hậu cung mới là đại sự.” Ôn Uyển ôn nhu đáp ‘Dạ’.