Hoan nghênh Kit mới gia nhập dàn staff. Đây là chương đầu Kit edit, Sút beta. Vỗ tay!!! Hệ thống tu luyện của Lạc Băng Hà là thứ hệ thống cực kỳ không khoa học. Hai bút cùng vẽ, muốn hợp nhất hai loại hệ thống nguyên bản bài xích lẫn nhau, yêu cầu linh khí và ma khí phải áp chế cân bằng lẫn nhau. Thế nhưng sự can thiệp của Tâm Ma kiếm lại vừa khéo làm ma khí tăng mạnh, đánh mất cân bằng, vận chuyển không thông. Lạc Băng Hà vì giải quyết vấn đề này đã sử dụng phương pháp tìm thịt người làm chất dẫn. Vào lúc trăng tròn, tìm kẻ có linh khí cường đại, đem ma khí dư thừa trong cơ thể truyền qua, rồi hấp thu lại lượng lớn linh khí để trao đổi. Như vậy tự nhiên sẽ cân bằng. Nhưng ma khí của Lạc Băng Hà quá mức bá đạo, thường chưa độ khí xong người đã phế rồi. Mà trên cơ bản thì hạn mức sử dụng của bình độ khí chỉ được một lần. Loại công việc bắt thịt dẫn phí công phí sức này Lạc Băng Hà dĩ nhiên sẽ không đích thân làm. Chẳng cần y nhiều lời, Sa Linh Hoa cũng tự động nhốt người trong lồng để y tùy ý chọn lựa. Lạc Băng Hà chỉ cần đến đêm trăng rằm dùng Tâm Ma kiếm bổ một cái khe chui vào ma giới trực tiếp lấy người là được. Chuyện bi kịch là, Sa Linh Hoa tốn công tốn sức, kết quả Lạc Băng Hà lại dan díu với ba đạo cô dung mạo xinh đẹp của Thiên Nhất Quan do chính tay ả chọn. Đúng là bi thảm, nghĩ thôi cũng biết Sa Hoa Linh sắp tức nổ phổi! Thẩm Thanh Thu hỏi: “Lúc ngươi bị bắt có nhìn thấy ai khác nữa không? Bị nhốt ở đâu rồi?” Dương Nhất Huyền lắc đầu: “Sau khi đi vào khe nứt giữa hai giới liền đến sào huyệt Xích Vân Quật của yêu nữ kia. Còn có những người khác bị bắt nữa hả?” Thẩm Thanh Thu vung vẩy tua kiếm: “Ta đoán, không chỉ mình ngươi.” Hắn ngẫm nghĩ, vẫn là quyết định nhìn trộm một chút, dù sao tối nay cũng không phải ngày trăng tròn, không phải thời điểm độ khí, Lạc Băng Hà đang bận gây ra sóng gió, châm ngòi ly gián, khẳng định sẽ không họp mặt với Sa Hoa Linh. Dương Nhất Huyền vội vã đuổi theo: “Ta cũng đi! Kiếm của ta còn trong tay yêu nữ đó.” Thẩm Thanh Thu hỏi y: “Không sợ ả lột đồ?” Dương Nhất Huyền hừ lạnh: “Ta mà thèm sợ. Dù gì một đường ả cũng lột mấy chục lần rồi, có gì mới mẻ đâu.” Xuyên qua khe nứt không gian giống như xuyên qua dòng sông ấm áp cuồn cuộn chảy, mà khi đi ra đã là địa giới của ma tộc rồi. Phía bên nhân giới đã qua nửa đêm, mà ở ma giới hoàng hôn chỉ mới vừa phủ xuống. Không khí quá mức khô ráo, Thẩm Thanh Thu chỉ đứng một chút đã thấy đầu hơi choáng, na ná phản ứng khi lên cao nguyên. Đưa mắt nhìn ra xa, có vẻ không khác nhân giới là mấy, chỉ có cây cối là hơi thưa thớt. Xem ra công tác xanh hóa làm không tốt lắm. Dương Nhất Huyền dẫn đường, băng qua núi đá lỏm chỏm, rất nhanh liền tìm được lối vào Xích Vân Quật. Ngưỡng mộ tiếng tăm văn hóa kiến trúc của ma tộc đã lâu, nay chính mắt nhìn thấy, quả nhiên… không phải tầm thường. Ma tộc bản tính thích chỗ âm u, chỗ ở và hành cung phần lớn đều đặt dưới lòng đất. Nhìn toàn cảnh lối vào sẽ thấy giống như một lăng mộ vô cùng xa hoa. Thẩm Thanh Thu nói thầm trong lòng, ai nói ta biết, trên tảng đá lớn dựng một tấm bia đá, trên bia đá lại viết ba chữ Xích Vân Quật đỏ lét méo mó — cái này không phải bia mộ thì là cái gì? Trong tay hắn tích trữ thêm linh lực, tùy thời chuẩn bị giáp mặt kẻ địch, từ cửa mộ, không, là từ lúc đi xuống, không hề thấy thủ vệ nào. Mà nghĩ lại cũng đúng, trước giờ vốn toàn là ma tộc lẻn đến nhân giới làm mưa làm gió, làm gì có nhân loại chạy đến đây tìm chết, căn bản chả cần phải sắp xếp thủ vệ. Hai người lén lút thâm nhập, xuyên qua hành lang bằng đá chính là đại sảnh lớn. Trong đại sảnh phủ kín da lông hoàn chỉnh của các loại kỳ thú, nhìn qua cứ ngỡ là vật sống. Sa Linh Hoa để chân trần, đang ở trong đại sảnh dẫm tới dẫm lui miếng da hổ bự chảng dưới đất. Thẩm Thanh Thu lo Dương Nhất Huyền phát ra tiếng làm kinh động đối phương, đang muốn nhắc nhở, lại thấy cậu nhỏ tự giác ngậm chặt miệng, liền yên tâm xoay người đi. Hai bên đại sảnh đặt mấy cái lồng, trong lồng đều là tu sĩ phụ sức khác nhau bị trói gô. Nhìn qua có trẻ, có già, có kẻ mê mệt, cũng có kẻ trừng mắt phẫn nộ. Sa Linh Hoa đến trước một cái lồng, khoanh tay nói: “ Người Thương Khung Sơn phái các ngươi vừa khó chơi vừa đáng ghét! Khó khăn lắm mới bắt được hai người, còn có một tên chưa kịp nhốt đã chạy mất.” Ả nghiến răng: “Nếu không phải, nếu không phải… ta thật hận không thể đánh gãy chân các ngươi!” Trong lồng, Liễu Minh Yên đeo mạng che mặt, nhắm mắt xếp bằng, dường như không có vật gì ở bên ngoài có thể tác động đến nàng. Sa Linh Hoa thấy nàng không để ý đến mình, cười lạnh: “Thứ đồ chơi trên mặt ngươi, chưa bao giờ gỡ xuống à? Lẽ nào mặt mũi quá xấu xí, thấy tự ti nên không dám tháo xuống?” Thẩm Thanh Thu: Em gái… em có biết sau này ai mới là kẻ em đố kị nhất không thế? Nói nàng ta xấu chính là tự vả mặt mình đó! Có lẽ bị giác quan thứ sáu quấy phá, Sa Linh Hoa nhìn Liễu Minh Yên không thuận mắt chút nào, ả mở cửa lồng, ném Liễu Minh Yên ra, quát lên: “Quỳ xuống!” Liễu Minh Yên dĩ nhiên không quỳ, tuy linh lực mất hết, lại đứng một cách vững vàng. Sa Hoa Linh xô xô đẩy đẩy, cũng vô pháp khiến nàng khụy gối, tức sùi bọt mép, liền kéo mạng che mặt của nàng xuống. Trong phút chốc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của Sa Hoa Linh lại càng trắng hơn. Thẩm Thanh Thu rít gào trong lòng: Quay qua đây! Quay qua đây! Ông muốn xem! Mau để ông xem đệ nhất mỹ nhân trong sách là cái dạng gì!!! Mấy năm nay hắn phải bảo tồn thân phận, không thể nói “Xin chào, sư điệt, ta muốn nhìn mặt của con, có được không?” Lời đó chẳng khác gì mấy câu chòng ghẹo của bọn đàn ông hèn mọn bỉ ổi. Tới giờ vẫn không thấy được mặt của Liễu Minh Yên, thật sự sắp nghẹn chết rồi! Nhưng Liễu Minh Yên còn chưa xoay mặt qua để hắn nhìn cho sướng mắt, tròng mắt Sa Linh Hoa đã lóe hung quang, năm ngón tay chộp qua, chính là hướng về phía mặt Liễu Minh Yên mà chộp. Dung nhan xinh đẹp hơn ả, tuyệt đối không thể để Lạc Băng Hà nhìn thấy! Thế là, lần thứ hai bị đánh bay trong đêm nay, Sa Linh Hoa cuối cùng nhịn hết nổi, nhổ ra ngụm máu vẫn nghẹn đó, trong đầu bỗng dưng nảy lên ý niệm tự an ủi thoáng qua: lần này tốt xấu gì cũng không bị rách đồ, đúng không… Tuy Thẩm Thanh Thu đẩy ả ra, nhưng tay áo vẫn bị ả nắm thủng năm lỗ, trong lòng sợ hãi: không phải nửa canh giờ trước móng tay ả bị hắn cắt đứt rồi sao? Chẳng lẽ còn có thể mọc lại vô hạn? Hắn đánh bay Sa Linh Hoa, liền vội vã xoay người nhìn Liễu Minh Yên, vừa nhìn liền trượt chân. Trong khoảng thời gian ngắn thế mà người ta đã lập tức đeo mạng che mặt lên. Cho hắn nhìn một cái sẽ chết à?! Dương Nhất Huyền đã cấp tốc mở mười mấy cái lồng, dùng thanh kiếm y mới vừa tìm thấy chặt đứt từng sợi từng sợi dây thừng. Thẩm Thanh Thu câm nín. Hắn thật sự không biết Sa Linh Hoa bắt nhiều người thế này, vốn chỉ muốn đến để cứu người không nên xuất hiện trong này là Liễu Minh Yên, việc này không tính phá hoại tình tiết, trái lại còn được xem là chỉnh lại cho đúng. Nhưng Dương Nhất Huyền loạn thả người, lỡ đâu thả luôn ba vị đạo cô xinh đẹp Lạc Băng Hà dùng để dẫn ma khí thì phải làm sao?! Mắt thấy y đã thả gần hết người, Thẩm Thanh Thu không còn cách nào khác, chỉ có thể cùng thả người. Ai biết được vừa mở lồng ra, liền đối diện một khuôn mặt có hơi quen thuộc, trong lòng lộp bộp. Phắc phắc phắc. Thật đúng là oan gia ngõ hẹp. Thu Hải Đường cuộn mình trong lồng, kinh nghi nhìn hắn chằm chằm. Thẩm Thanh Thu đứng hình hai giây, liền giả bộ không biết, ra hiệu kêu nàng mau đi ra, lại làm như không có gì mà xoay người đi. Với hình dạng bây giờ, (chắc là) không ai có thể nhận ra hắn. Huống hồ năm năm trước biết bao cặp mắt từng chứng kiến màn tự bạo tại chỗ của Thẩm Thanh Thu. Không có gì để chột dạ cả. Sa Linh Hoa mê man, giãy dụa ngồi dậy, định thần nhìn lại, lạnh lùng nói: “Là ngươi? Rốt cuộc ngươi là ai? Lại còn dám đuổi đến đây, đúng là to gan!” Dương Nhất Huyền giống như vừa chợt nghĩ đến vấn đề này, vừa mở lồng vừa thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, tiền bối, người là ai vậy?” “Đúng rồi” cái con khỉ! Phản xạ bật ngược dài quá rồi đó thiếu niên! Hơn nữa cái khẩu khí thuận miệng hỏi chút của ngươi là thế nào! Thẩm Thanh Thu đang suy nghĩ có nên lại một lần nữa nói cái tên Tuyệt Thế Dưa Leo, Sa Linh Hoa đã cười gằn: “Cũng được thôi, đã đến thì đừng hòng rời đi.” Ả vỗ tay, linh âm loạn chiến. Chỉ chốc lát sau, thủ vệ đoàn của Xích Vân Quật đã tràn vào bốn bề đại sảnh. Xích Vân Quật là phủ đệ riêng của Sa Hoa Linh, thủ hạ chính quy đều không ở đây, binh tôm tướng tép trong tay ả cũng không có gì đáng sợ. Nhưng tên tiểu yêu vây bắt hắn chuyển qua chuyển lại, cánh tay giơ lên rồi lại buông xuống, giống như Khiêu đại thần (*). Thẩm Thanh Thu nhìn đến như lọt vào sương mù, tâm tình buồn bực, chuẩn bị một quạt quạt bay hết, bỗng nhiên cảm giác toàn thân hình như bị một sợ tóc vô hình chế trụ. (Khiêu đại thần: một loại nghi thức đạo Tát Mãn của tộc Mãn – wiki) Khốn Tiên Tác. Những tên tạp binh này tuy sức chiến đấu không lớn, nhưng rõ ràng đã được huấn luyện qua. Nắm trong tay Khốn Tiên Tác mảnh như sợi tóc, không ngừng vây quanh hắn, quấn hắn thành một cái kén Khốn Tiên Tác. Sa Linh Hoa còn chưa kịp khen ngợi, chỉ thấy Thẩm Thanh Thu cười một tiếng, mạnh mẽ đạp xuống đất. Trong không khí truyền đến âm thanh như dây đàn đứt đoạn. Nổ rồi. Khốn Tiên Tác thế mà lại bị người này dùng linh lực công kích đến nổ banh! Hơn nửa số quần chúng tại đó đều kinh hãi đến mức quên luôn việc nên làm. Đây thật đúng là lần đầu tiên thấy có người dùng linh lực trực tiếp nổ đứt Khốn Tiên Tác. Đúng là một biện pháp phá giải đơn giản mà thô bạo! Thẩm Thanh Thu quát: “Đi trước đi!” Những người khác chẳng đợi hắn nhiều lời, sớm đã chạy tán loạn. Dương Nhất Huyền và Liễu Minh Yên mới thoát khỏi Khốn Tiên Tác chưa lâu, linh lực vận chuyển chưa ổn định, biết ở lại chỉ tổ kéo chân, hơn nữa nhìn thấy Thẩm Thanh Thu hẳn là ứng phó không chút trở ngại, chỉ để lại một câu “Tiền bối bảo trọng” rồi dứt khoát rút lui. Đám lâu la thấy vậy, không biết có nên đuổi theo hay không, khốn đốn đứng tại chỗ tìm cấp trên ra lệnh. Trong mắt Sa Hoa Linh ánh lên dị sắc, nhắm thẳng vào Thẩm Than Thu lớn tiếng kêu: “Bắt hắn lại! Không cần để ý kẻ khác! Chỉ cần một mình hắn — có chết cũng phải kéo theo hắn cho ta!” Thẩm Thanh Thu một quạt thổi bay mấy tên tạp binh nhào về phía hắn: “Tới bao nhiêu cũng vô dụng!” Trước thân thể được nhào nặn bởi Nhật Nguyệt Lộ Hoa Chi, Khốn Tiên Tác món đồ chơi này chẳng xi nhê gì, trói bao nhiêu nổ bấy nhiêu! Đột nhiên trên đầu hắn dường như có thứ gì đó nặng nề áp xuống. Một tấm lưới cực lớn. Vô số sợi Khốn Tiên Tác to như ngón út đan vào nhau tạo thành một tấm lưới cực lớn đổ ập xuống đầu. Lúc tấm lưới rơi xuống người hắn, chỉ nội trọng lượng thôi cũng đủ khiến đầu gối Thẩm Thanh Thu mềm nhũn, suýt nữa bổ nhào xuống đất. Ở đâu ra cái thứ đạo cụ nghịch thiên này thế. Dây nào dây nấy dày thế này, mấy người xác định là dùng để trói “tiên” chứ không phải trói “voi”?! Sa Hoa Linh đợi một hồi, thấy Thẩm Thanh Thu lần này thật sự không thoát được, mới từ từ lại gần, bộ dạng chật vật lúc nãy đã không thấy đâu, ả cười khanh khách: “Một trăm sợi Khốn Tiên Tác không trói được ngươi, lẽ nào ta không thể dùng một ngàn sợi? Phược tiên võng này vốn dĩ chuẩn bị cho kẻ khác, bây giờ dùng trên người ngươi, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh bội phần đi.” Chế tác thứ này hao tiền tốn thời giờ, tuyệt đối không phải chuẩn bị để đối phó với hắn, chẳng qua là phát huy tác dụng trước thời hạn mà thôi. Sa Hoa Linh hả lòng hả dạ, cảm thấy bản thân lần này lập được đại công hạng nhất, đến quở mắng cũng chỉ như hờn dỗi: “Đừng có lộn xộn! Thành thật đợi ở đó, sẽ không làm gì ngươi.” Thẩm Thanh Thu đáp: “Nếu đã không làm gì ta, có thể cảm phiền bỏ tấm lưới ra không?” Sa Hoa Linh không thèm nói chuyện với hắn, tự mình quyết định: “Thấy ngươi thiên phú dị bẩm, nếu có thể quy thuận tộc ta, quyền thế vinh hoa, dễ như trở bàn tay. Dĩ nhiên, nếu ngươi không chịu quy thuận, cũng chẳng sao. Việc gì nên làm thì phải làm thôi.” Chẳng trách lúc nãy Sa Hoa Linh không để ý những người kia, hỏa lực toàn bộ tập trung trên người hắn. Nha đầu này tính tặng hắn cho Lạc Băng Hà làm thịt dẫn!!! Lạc Băng Hà cần người có linh lực cường thịnh, ả mới bắt những tu sĩ đó, có ai có linh lực mạnh hơn hắn đâu? Dĩ nhiên lười quản bọn họ rồi! Đột nhiên Sa Hoa Linh vội vã sửa sang lại đầu tóc bừa bộn. Thấy hành động này của ả, Thẩm Thanh Thu cảm thấy hình như có một sinh vật lông xù thuận theo sống lưng hắn trèo lên trên. Theo lý mà nói, hôm nay không phải đêm trăng tròn, người kia không đến mới đúng. Sa Hoa Linh lắc mình ra ngoài đại sảnh nghênh đón, cười duyên: “Thuộc hạ vừa nói chuẩn bị cho ngài một lễ vật lớn, đã đưa đến đây rồi.” Tuy Thẩm Thanh Thu vốn chẳng thấy được người, nhưng từng luồng máu nóng xen lẫn giọt mồ hôi lạnh chảy ngược xông vào trong ót. Chẳng biết từ đâu xuất hiện một luồng lực bạo phát, hắn nắm chặt tấm lưới, dùng hình thức bạo kích đem linh khí cuồn cuộn không ngớt từ thân thể bắn ra ngoài. Tiếng nổ vang. Nét cười trên mặt Sa Hoa Linh lập tức cứng đờ, cuống quít xoay người, nhất thời nghẹn họng trân trối. Trong đại sảnh, thuộc hạ Xích Vân Quật ngã trái ngã phải, ngổn ngang đầy đất. Chính giữa Phược tiên võng là một lỗ thủng cực lớn, trên đó còn sót lại những đốm lửa lập lòe, khói trắng lần lượt phiêu tán. Người này quá đáng sợ. Đến cả Phượt tiên võng cực lớn cũng bị hắn cho nổ ra cái lỗ rồi bỏ chạy! Người sau lưng vượt qua ả, chậm rãi bước vào trong sảnh. Xích Vân Quật âm u không ánh sáng, chỉ có thể nhìn thấy hình bóng kéo dài, còn có ánh bạc từ hoa văn chìm bé tí trên áo bào màu đen phản chiếu tới. Chỉ một lát sau, một tiếng nói không vui không giận vang lên. “Đây là đại lễ của ngươi?” Sa Hoa Linh oán hận: “…Nhất thời tính sai, để cho hắn chạy mất!” Trong lòng ả đau như rỉ máu. Hơn một ngàn sợi Khốn Tiên Tác dệt thành Phược tiên võng, vốn là để dùng cho mục đích lớn hơn, kết quả chỉ mới như vậy mà đã bị tạc thủng một lỗ lớn. Nó cũng không phải thứ chỉ cần chắp vá là có thể dùng tiếp được! Người kia đưa lưng về phía ả, cuối đầu nhìn thoáng qua hài cốt trên mặt đất, không nói lời nào như có điều suy nghĩ. Sa Hoa Linh nói: “Người này cực kỳ mạnh, ta trước giờ chưa từng thấy ai có linh lực càng thô bạo hơn tu sĩ như hắn, chỉ cần mình hắn, ngài về sau có thể không cần phải mỗi tháng đổi một người làm vật chứa nữa.” Ả cắn môi nói: “Chỉ cần ngài chịu cho ta… món đồ đó.” Sa Hoa Linh đợi một lát, chợt đưa tay ra tiếp lấy đồ vật tương tự được ném tới, vững vàng nắm chặt trong tay. Ả vui mừng quá đỗi: “Được ngài ban thưởng, thuộc hạ cam đoan, trăng tròn ngày mai hắn nhất định thoát không khỏi tay ngài.” “Người của Thương Khung Sơn phái” người đó nói: “Về sau đừng bắt.” Sa Hoa Linh bĩu môi đáp: “Tuân mệnh.” Ả vốn dĩ trong lòng không phục, linh lực đệ tử Thương Khung phái so với đệ tử phái khác cao hơn một đoạn, lấy làm vật dẫn là thích hợp nhất. Nhưng nghĩ lại, nếu bắt được quái nhân hôm nay, còn cần người của Thương Khung Sơn phái làm gì? Đối phương chẳng hề xoay người lại, không ở lại hơn một khắc, đã tự ý đi ra ngoài, tựa như muốn trực tiếp rời khỏi Xích Vân Quật. Sa Hoa Linh sửng sốt, muốn mở miệng gọi y lại không dám. Y lại muốn đến đó nữa rồi.