Cái gọi là vực thẳm Vô Gian, chính là không gian giao giới giữa nhân giới và ma giới. Thân là một không gian chuyển tiếp, vực thẳm Vô Gian tràn ngập nguy hiểm khôn cùng, nơi chốn đều là không gian lốc xoáy vặn vẹo và rách nát, liệt hỏa nham thạch nóng chảy. Chư danh đệ tử có mặt một đường đánh tới, nguyên bản tiêu hao quá lớn, cường chấn qua đi, cư nhiên ngã xuống hơn phân nửa, còn lại miễn cưỡng có thể đứng, chỉ có ba người Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà, Thượng Thanh Hoa. Nếu Vực thẳm Vô Gian đã được mở ra, tức là nói, nhất định có đồ vật Ma tộc từ bên kia đi ra. Ba người nín thở ngưng thần, đề phòng mười phần, lẳng lặng chờ đợi. Từ trong bóng tối, một thân ảnh nam tử cao lớn dần dần xuất hiện. Vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng và biểu tình xa cách người ta vạn dặm, Thẩm Thanh Thu liền biết là ai. Hắn liếc một chút sắc mặt tái nhợt của Thượng Thanh Hoa, muốn cười lại cười không nổi. Tại sao trợ thủ tốt, dầu máy tốt làm xằng làm bậy, giết người phóng hỏa dưới trướng Lạc Băng Hà tương lai, hiện tại lại xuất hiện ở nơi này! Mạc Bắc Quân là một ma tộc thuần huyết, con nhà ma chính tông, kế thừa lãnh địa gia tộc ở biên giới phương bắc ma giới, noi theo vị trí của Ma quân, cả ngày xuất quỷ nhập thần, không biết làm những gì, ai cũng không hiểu. Một nhân vật biệt lập độc hành như thế, sau khi bị Lạc Băng Hà giai đoạn giữa đánh tơi bời một chút, chẳng biết tại sao liền cúi đầu xưng thần, tùy ý sử dụng. Từ đó về sau Lạc Băng Hà liền có thêm cái chân chạy tạp dịch (…). Có điều… Phải làm rõ, dựa theo tiến độ nguyên tác, tối thiểu còn phải năm trăm chương mới đến phiên ngươi lên sân khấu được không đại thần?! Loạn rồi loạn rồi, toàn bộ lộn xộn hết rồi! Thượng Thanh Hoa xông về phía trước trước từng bước, quát hỏi: “Các hạ là người phương nào? Vì sao xuất hiện ở nơi này?” Thẩm Thanh Thu:… Ha ha, tiếp tục giả bộ? Đó không phải là cấp trên ngươi chân chính lệ thuộc trực tiếp sao, chỉ lệnh thả sinh vật nguy hiểm vào bên trong Tiên Minh Đại Hội chính là gã ra cho ngươi, ngươi tiếp tục giả bộ đi! Mạc Bắc Quân hơi hơi nghiêng đầu, hình dáng tuấn lãng cứng cỏi một nửa chìm trong bóng tối, làm cho lòng người phát lạnh. Thượng Thanh Hoa lại đi trước từng bước, gã chỉ vung tay lên, Thượng Thanh Hoa đã bị một cỗ mãnh lực thình lình hất đến giữa không trung, đụng vào một thanh gỗ bị gãy, hôn mê bất tỉnh, máu tươi trong miệng vẫn cứ hộc không ngừng, hộc thẳng đến mức Thẩm Thanh Thu không nhịn được tâm sinh kính nể: Huynh đệ, vì nghiệp vụ, ngươi đúng là liều tới bến! Thẩm Thanh Thu nội tâm thở ngắn than dài. Được rồi, hắn biết ngay mà, vẫn là muốn hắn ra mặt. Hắn chắn đường Mạc Bắc Quân đi tới, giơ ngang kiếm ra trước, không kiêu ngạo không nịnh nọt nói: “Các hạ có phải người trong Ma tộc?” Đây là câu vô nghĩa. Ma khí đen tuyền bao quanh kia không nhìn thấy chính là mù được không. Một đạo bóng trắng hiện lên, Lạc Băng Hà cư nhiên một lời không nói, chắn trước người Thẩm Thanh Thu. Mới vừa rồi còn nổi lên tranh chấp, hiện tại cường địch trước mặt, lại không chút do dự che ở trước người hắn, nói Thẩm Thanh Thu hoàn toàn không cảm động, thì đó là giả. Chỉ là hắn càng cảm thấy chuyện lát nữa phải làm quá có lỗi với Lạc Băng Hà, nói: “Băng Hà, lui ra.” Lạc Băng Hà không trả lời, cũng không rời đi. Cùng Mạc Bắc Quân nhìn đối diện, cư nhiên không chút nào bị uy thế của hắn đàn áp. Mạc Bắc Quân “A” một tiếng, như là phát hiện một thứ có thể khêu gợi hứng thú của gã. Thẩm Thanh Thu tăng cao âm thanh: “Hồ nháo, nào có đồ đệ che ở phía trước sư phụ?” Mạc Bắc Quân nói: “Ngươi là đệ tử Thương Khung Sơn phái?” Lạc Băng Hà đáp: “Thương Khung Sơn phái Thanh Tĩnh Phong tọa đệ tử Lạc Băng Hà, lĩnh giáo các hạ cao chiêu.” Mạc Bắc Quân bỗng nhiên cười lạnh nói: “Tiên giả không tiên, ma giả không ma. Thú vị.” Thẩm Thanh Thu nghe câu này, đột nhiên có chút cảm giác bừng tỉnh đại ngộ. Chẳng lẽ… lý do Mạc Bắc Quân xuất hiện ở nơi này… là để thay thế tác dụng của Hắc nguyệt mãng tê thúc đẩy tình tiết? “Tiên giả không tiên”, có lẽ là nói Thượng Thanh Hoa nằm bên cạnh giả chết còn không quên hộc máu, rõ ràng là người tu tiên mà lại làm trâu làm ngựa cho Ma tộc. Còn “Ma giả”, ở đây ngoại trừ Lạc Băng Hà, còn có thể chỉ ai? Dù sao với cặp hoả nhãn kim tinh như đuốc kia của gã, liếc mắt một cái có thể nhìn ra chỗ không tầm thường của huyết thống trên người Lạc Băng Hà. Thẩm Thanh Thu không thể xác định, liền không dám mạo hiểm, lạnh giọng hạ lệnh: “Băng Hà, lời nói của vi sư ngươi nghe hay không nghe? Hiện tại ta kêu ngươi lập tức rời đi, gọi hết tiền bối toàn bộ các phái khác ở cạnh đến đây, ngươi có đi hay không?” Lạc Băng Hà nhìn không chuyển mắt Ma tộc nam tử thân phận không rõ kia, nói: “Sư tôn, hắn sẽ không để cho bất cứ ai trong chúng ta đi, chẳng bằng hợp lại dốc hết toàn lực, cùng đánh một trận.” Thẩm Thanh Thu nói: “Ngươi ở lại chỗ này, chỉ chết một cách vô nghĩa.” Lạc Băng Hà nói: “Bất luận vì sư tôn mà chết, hay là chết cùng sư tôn, đệ tử đều cam tâm tình nguyện.” Có ai ăn nói như ngươi không hả thằng nhãi này! Mạc Bắc Quân thản nhiên nói: “Cùng ta chiến một trận?” Phần sau “Không biết trời cao đất rộng” rất nể tình mà không nói ra. Thẩm Thanh Thu thầm nghĩ, may mắn ngươi không nói ra, chưa đầy ba năm, Lạc Băng Hà một tay có thể đánh cho ngươi không đứng dậy nổi, ngươi còn không phải thành thành thật thật làm nanh vuốt cho người ta, rõ là tự vả vào mặt! Mạc Bắc Quân lại nói: “Cũng tốt, ta đây liền nhìn xem, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng, liệu có thể chiến một trận với ta không!” Lời còn chưa dứt, sát khí trong không khí đột nhiên tăng vọt. Bộ pháp dưới chân Thẩm Thanh Thu thay đổi không ngừng, nháy mắt vọt đến trước người Lạc Băng Hà, tay trái tung Tu Nhã Kiếm, mặc kệ có đỡ được không chắn trước một trận rồi nói sau, tay phải như diều hâu nhấc gà con nhấc Lạc Băng Hà ném ra ngoài, để y ra ngoài phạm vi ma khí của Mạc Bắc Quân, xoay người liền cùng Mạc Bắc Quân một chưởng chống chọi! Hai người song chưởng đụng vào nhau, ngực Thẩm Thanh Thu một trận huyết khí bốc lên, tựa như bị người đánh chính diện một quyền, linh lực cả người đều sôi trào cuồn cuộn không ngớt. Tuy rằng tu vi hắn không thấp, nhưng Ma quân kế tục ma giới có chuẩn tính gian lận, chính là Ma quân tân nhậm có thể trực tiếp kế thừa bảy phần công lực của Ma quân đời trước, đời đời tích lũy, có thể nghĩ, kim đan ở trước mặt Mạc Bắc Quân căn bản không đủ xem. Nhưng hắn phải cố hết sức liều một phen! Đối phó kiêu hùng trung nhị tính tình cổ quái thế này, chỉ có không để ý tính mạng liều chết chiến một trận mới là kế sách bảo toàn mạng sống. Căn cứ mười mấy năm kinh nghiệm xem các loại tiểu thuyết của Thẩm Thanh Thu, loại này đều sẽ tôn kính vài phần với khúc xương cứng huyết chiến đến cùng, đối với kẻ nhát gan nhũn chân thì tuyệt đối không lưu tình chút nào! (Trung nhị: kiểu như ‘chúng mày cấm có nói anh sai’, ‘anh không có lỗi, lỗi là của cả thế giới’) Lạc Băng Hà bị Thẩm Thanh Thu ném ra một khoảng, tự động lộn trở lại, Chính Dương kiếm ra khỏi vỏ. Mạc Bắc Quân rút một tay, bắn lên lưỡi kiếm trằng huyền đang nghênh diện mà đến, thân kiếm không chịu nổi lượng quán nhập của ma tức, bạch quang nứt ra, vỡ vụn tại chỗ. Gã đơn chưởng cùng Thẩm Thanh Thu đối song chưởng, lại còn áp đảo chiếm thế thượng phong, cảm thấy không hứng thú, phát lực đánh văng Thẩm Thanh Thu, nói: “Tư chất cực kém. Trụ cột tâm pháp cứng nhắc. Cút.” Thẩm Thanh Thu: “…” Nếu như là hàng nguyên bản nghe xong lời này, nhất định hộc hết ba thanh máu. Tư chất của Thẩm Thanh Thu ở nhân giới không thể nói là kỳ tài vô tiền khoáng hậu, ít nhất cũng có thể nói là ưu tú ngàn dặm có một; trụ cột tâm pháp của Thương Khung Sơn không gọi cứng nhắc, gọi là chính thống! Tới miệng Mạc Bắc Quân, liền thành một túi rác… Bội kiếm Lạc Băng Hà gãy, cũng không thèm để ý, nhưng thấy Thẩm Thanh Thu bị chưởng lực tổn thương nội tạng, cắn răng nuốt máu vào trong bụng, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo. Khí tràng quanh thân y, nháy mắt biến hóa! Mạc Bắc Quân cảm thấy được biến hóa làm cho người ta sợ hãi này, hai mắt phát ra ánh sáng lạnh hưng phấn: “Trước tiên giải quyết sư phụ rách việc này của ngươi, lại đến chiến!” Trong không khí bỗng nhiên từ hư vô đọng thành một cả vật thể kiếm băng đen tinh khiết, một sinh hai, hai sinh bốn, bốn sinh tám, nháy mắt phân thành hàng trăm kiếm băng xếp thành hàng, từ bốn phương tám hướng vây quanh đâm vào Thẩm Thanh Thu ở giữa! Phòng ngự bình thường căn bản không thể ngăn cản những kiếm băng này, bởi vì chúng là dùng ma khí thuần chủng nhất ngưng tụ thành. Thẩm Thanh Thu hiện tại linh lực gần khô kiệt, hai người so bì, chính như cách biệt giữa lửa trên sao hỏa với sóng xô bờ cát vậy, kết quả như thế nào, không cần nói cũng biết. Khoảnh khắc kiếm trận như mưa tầm tã trút xuống, Thẩm Thanh Thu trong lòng rít gào. Thù lớn nhường nào, muốn chết cũng không cho chết đẹp chút, cứ vậy hơn một trăm kiếm đen tuyền đâm vào người, người cũng biến thành cái rá, còn nhìn được sao?! Nhưng mà, đợi thật lâu sau, cũng không cảm nhận được thống khổ vạn tiễn xuyên tâm. Tại thời điểm này, nếu không phải Mạc Bắc Quân bỗng nhiên động kinh rút về kiếm trận, vậy chỉ có một người, một khả năng, chống đỡ được công kích sát khí tận trời này. Thẩm Thanh Thu mặt không biểu cảm mở mắt. Quả nhiên. Bốn phương tám hướng trên không, kiếm trận chi chít dày đặc bị đập vỡ. Đập vỡ hoàn toàn, giống như biến mất không thấy bóng dáng, chỉ có bông tuyết màu đen đầy trời, phản xạ ánh trăng, từng hạt rơi xuống. Hình ảnh đó thậm chí có thể dùng từ đẹp để hình dung. Nhưng mà, đứng ở chính giữa hình ảnh, Lạc Băng Hà quanh thân và trong mắt giống như có một hồi bão tuyết đang tụ tập, lại chỉ có thể dùng “đáng sợ” để hình dung. Thẩm Thanh Thu hắn một phản diện cặn bã, có tài đức gì, cư nhiên khiến nam chính vì hắn bạo phát, vì hắn chắn kiếm?! Đây là một cuộc chiến đấu phi nhân loại. Thẩm Thanh Thu ngồi ở cạnh một gốc cây đại thụ, vừa nuốt máu tụ vào trong bụng, vừa vận công chữa thương, vừa quan sát trận đại chiến Hỗn Thế Ma Vương phá núi chém thạch này. Phong ấn huyết thống Ma tộc của Lạc Băng Hà chưa giải trừ, Mạc Bắc Quân cũng chỉ là đang thử y, nhưng vẫn như cũ đánh cho trời đất mịt mù nhật nguyệt vô quang, ma tức hai người sóng gió cuồn cuộn tràn ra, gần như che mây che trời. Vùng này vốn là Thiên diệp tịnh tuyết hoa liên… Cái thứ đồ chơi này gọi vậy không sai đi?! Đúng, là phạm vi tinh hoa của Thiên diệp tịnh tuyết hoa liên, đám sinh vật ma giới căn bản không dám tới gần, nhưng mà bị ma khí long trời lở đất quét qua, đóa tuyết liên linh khí dạt dào đã héo rũ hoại tử đến gốc, những sinh vật tiềm tàng trong bóng đêm này cũng đi ra, tham lam dò hít hơi thở thơm lừng của họ. Thẩm Thanh Thu thấy có vài con Nhện đầu quỷ lén la lén lút đi đến trên người vài đệ tử của Thương Khung Sơn phái, chân lông chuẩn bị cắm vào trong huyệt thái dương. Linh lực hắn lại gần như tiêu hao hết, không thể vận công, chỉ có thể trực tiếp bắt lấy bộ lông dơ bẩn rối rắm của chúng nó ném hướng bên cạnh. Hắn là xem chuẩn mới ném, chuyên môn ném lên trên người phản đồ Thượng Thanh Hoa! Mà bên kia, Mạc Bắc Quân đã gần như thử ra gốc gác Lạc Băng Hà, tính toán thu tay lại cho ra một kích cuối cùng. Ngón tay gã bắn ra, đưa một đạo quang lưu màu đỏ tươi nhập vào trong trán Lạc Băng Hà. Đạo quang lưu kia vào chạm trán Lạc Băng Hà, lập tức thấm qua làn da, hóa thành một họa tiết lửa đỏ. Lạc Băng Hà chóng mặt, không biết đó là cái gì, chỉ cảm thấy đau đầu muốn nứt ra, gần như sắp quỳ rạp xuống đất, cả người bốc lên một cỗ xúc động tàn bạo vô lực phát tiết, tùy tay vung, ma khí bùng nổ như pháo bắn về hướng Mạc Bắc Quân. Uy lực lần này thật lớn, Mạc Bắc Quân nhấc tay hóa giải, hơi hơi kinh ngạc, khen ngợi nói: “Không tệ.” Gã cũng mặc kệ hiện tại ý thức của Lạc Băng Hà không rõ ràng, tự nói: “Nhân giới vốn không phải là nơi ngươi nên ở, sao không trở về bản nguyên?” Hiện tại, Thẩm Thanh Thu rốt cuộc có thể xác nhận trăm phần trăm. Đúng vậy, Mạc Bắc Quân đột nhiên xuất hiện, chính là vì thay thế tác dụng của Hắc nguyệt mãng tê! Chỉ là so với nguyên tác, Mạc Bắc Quân làm càng triệt để. Gã gã gã, gã cư nhiên trực tiếp giải trừ phong ấn áp chế huyết thống Ma tộc trên người Lạc Băng Hà.