Hàn Vũ và Kinh Vĩ Quốc phải hợp lực mới kéo Tả Duy Đường lại được, ba người ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm một chồng giấy tuyên truyền ngẩng người, thật lâu sau, Kinh Vĩ Quốc mới mở miệng. “Trước tiên mặc kệ ai làm, phải nghĩ cách giải quyết chuyện này thế nào đã! Tiểu Ngũ, ngày mai em cứ đến bệnh viện thực tập như bình thường, anh về trường thăm dò trước, xem tình huống thế nào, nếu ồn ào đến cấp trên của trường học…..” Kinh Vĩ Quốc cũng không nói hết câu, Hàn Vũ đã đoán được, huyên náo qua lớn không dễ dọn dẹp, xuất phát từ đủ loại suy tính, bên trên có lẽ sẽ quyết nghị đuổi học cậu. “Không cần! Sẽ không ồn ào đến bên trên.” Tả Duy Đường nắm chặt tay, oán hận nói. Hàn Vũ và Kinh Vĩ Quốc đồng loạt quay đầu nhìn y. “Tôi sẽ cùng ông già tìm người đè xuống — mặc kệ là bên nào.” Tả Duy Đường liếc nhìn bọn họ một cái, đứng dậy vào phòng sách, lấy điện thoại ra. Hàn Vũ nhìn theo Tả Duy Đường vào phòng sách, cười khổ với Kinh Vĩ Quốc, “Hôm nay thật sự cám ơn sư huynh, đám bạn em đều ra ngoài thực tập hết, thừa dịp hiện tại làm mấy chuyện này trong trường, chứng tỏ đã chọn thời cơ tốt, may mắn có anh ngăn cản mấy thứ này phát tán.” Kinh Vĩ Quốc cũng mệt mỏi xoa xoa mi tâm, “Lần này thật đúng là không dám nhận, anh chỉ mang theo sinh viên đi một vòng trường vơ vét, còn không biết có lấy sạch hết chưa, mà cho dù dọn sạch rồi, đã có vài người nhìn thấy đại khái cũng không chặn hết được.” Hàn Vũ vẫn cảm kích cười cười với Kinh Vĩ Quốc, “Sư huynh, anh nói vậy là muốn em áy náy chết à, những gì anh làm, đã có thể khống chế trong một phạm vi nhất định rồi!” Nói xong, Hàn Vũ lại cầm mấy tờ giấy tuyên truyền kia, tự trào phúng cười cười, “Có một số việc, anh càng xem nó là bí mật, nhưng không có quyết tâm giữ bí mật, tới thời điểm không giấu được, thì sẽ giấu không được.” Nói rồi, Hàn Vũ như đột nhiên nhớ tới thứ gì, cầm tờ tuyên truyền xông vào phòng sách, thấy Hàn Vũ mặt mày trắng bệch chạy vào phòng sách, Kinh Vĩ Quốc cũng đột nhiên ý thức được gì đó, lập tức nghiêm túc hẳn, theo vào. Hàn Vũ vừa vào trong, đã thấy Tả Duy Đường sớm hơn cậu một bước ngồi trước bàn máy tính, tay cầm điện thoại chỉ thị người bên kia làm việc. “Đúng….. Hack hết trang web trường học này đi, hễ là trang xuất hiện mấy tấm ảnh và bài viết kia đều xóa hết….. Vậy thì up một lần hack một lần, tới khi nào mấy thứ này sạch sẽ hết, lúc đó hẵng dừng tay…… Ừm, được, hiện tại tôi sẽ chờ kết quả……” Hàn Vũ vừa nghe Tả Duy Đường nói chuyện điện thoại vừa tới sau lưng y, Tả Duy Đường thấy Hàn Vũ trắng bệch cả mặt tới gần, sắc mặt cũng không khỏi khó coi thêm vài phần, muốn mở miệng bảo cậu đừng xem, nhưng đối phương đã chạy tới phía sau mình. Hàn Vũ nhìn trang web trường trên máy tính đều xuất hiện ảnh chụp và bài viết giống y như tờ tuyên truyền, không khỏi cảm thấy choáng váng, người này ra tay đúng là muốn đuổi tận giết tuyệt, mặc kệ chuyện gì, sau khi biến thành số liệu và dữ liệu, cho dù có làm triệt để, cũng không thể hoàn toàn xóa sạch dấu vết. Kinh Vĩ Quốc há miệng thở dốc, lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng yếu ớt thở dài, bước qua vỗ vỗ vai Hàn Vũ. Tả Duy Đường đợi một lát, bấm refesh một lần, phát hiện trên trang web đã hiện ra hiệu quả mình muốn liền đứng lên, từ sau bàn học vòng ra, nhìn Hàn Vũ vẫn đang rủ mí mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, bước nhanh đến, rút tờ giấy trong tay cậu, xé nát vụn. “Là con nhỏ hèn hạ kia làm!” Tả Duy Đường ác độc nhìn lướt qua màn hình máy tính, mang hai người trở lại phòng khách, nhìn một chồng tuyên truyền còn đặt trên bàn, quơ lấy vò thành một đống, “Cũng tốt, nếu ả đã nghĩ ra cách hay ho này, không cần thấy đáng thương cho thân thể ả nữa!” Hàn Vũ đang hoảng hốt và Kinh Vĩ Quốc nghe y nói xong, đều kinh sợ, cùng kêu lên, “Anh/Cậu muốn làm gì?” Ngàn vạn lần đừng tự mình làm ra án mạng đó! Tả Duy Đường từ trên cao liếc nhìn bọn họ, nhếch một bên môi, vẻ mặt dữ tợn cười cười, “Phải nói, muốn xem cô ả chuẩn bị làm gì!” Tả Duy Đường vừa nói xong, Hàn Vũ lập tức phản ứng được ý tứ trong lời y, mày không khỏi nhăn lại, “Anh hỏi ra được tin tức khác?” Tả Duy Đường nhẹ bắn cục giấy trong tay, ném vào giỏ rác sau sofa, sau đó ngồi xuống sát Hàn Vũ, úm tay cậu vào trong tay mình, “Chỉ có thể nói, vật phân theo đàn*. Còn lại em đừng quan tâm, thực tập ngày mai cũng xin nghỉ phép mấy ngày, ngốc ở nhà mấy hôm đi.” (gốc 方以类聚, 物以群分 =  Phương dĩ loại tụ, vật dĩ quần phân. Vốn để chỉ những loại người giống như thì tụ tập với nhau, các sự vật bởi vì chủng loại khác biệt mà bị phân chia. Về sau chỉ người hoặc sự vật dựa theo phân chia tính chất mà tự tụ tập lại với nhau.