Trùng Sinh Chi Độc Phi
Chương 52 : Nguyên Chí Rời Kinh
Qua thêm năm ngày, năm ngày này bầu trời kinh thành lại đổ mưa, trời vừa rạng sáng trong cung Hoàng hậu Hạng thị nhận được tin nhắn từ Nhạc An hầu. Sau khi xem qua tin nhắn từ bào đệ, Hoàng hậu cả đêm không ngủ, không tìm được danh sách thì cái chết của Tín Vương có tác dụng gì chứ?
Đến lúc hừng đông, ngón tay Hoàng hậu gõ nhịp theo ba chữ Thượng Quan Dũng một lúc lâu, sau đó hình như nảy ra được một chủ ý nên thả phong thư vào giữa tim đèn, nhìn phong thư này cháy thành tro. Sau đó Hoàng hậu ra lệnh cung nhân đứng phía sau: “Thỉnh Lâm thống lĩnh đến đây.”
Sau nửa nén nhang, Phó thống lĩnh đại nội thị vệ Lâm Chương lén lén lút lút vào trong cung.
“Người này, ngươi thay ai gia xử lý cho tốt.” Hoàng hậu cho Lâm Chương nhìn tập giấy Tuyên Thành để trên bàn.
Trên giấy Tuyên Thành chỉ có ba chữ: Thượng Quan Dũng.
Lâm Chương nói: “Nương nương, theo thần được biết hiện nay Thượng Quan Dũng đang xuất chinh bên ngoài, chỉ còn người nhà ở lại kinh thành.”
“Hắn đang trên đường hồi kinh, đừng cho hắn vào được trong thành. Về phía người nhà của hắn, ” Lời của Hoàng hậu tạm dừng lại.
“Nương nương,” Lâm Chương nhắc nhở Hoàng hậu: “Phu nhân của Thượng Quan Dũng là Thái tử thứ nữ An Cẩm Tú, họ là người d.i.e.n.d.a.n.lqd được thánh thượng tứ hôn.”
“Ai gia biết hắn là con rể An Thư Giới,” Hoàng hậu nói: “Nhưng ai gia không thể lấy mạng của ai gia và Thái tử ra đánh cược được, đồng thời xử lý. Chỉ là một thứ nữ, An Thư Giới dám vì một thứ nữ không được sủng ái mà trở mặt với ai gia sao? Việc này phải xong càng nhanh càng tốt, hơn nữa nhất định phải hoàn thành.”
Nghe trong ý của Hoàng hậu, nếu Thượng Quan Dũng không chết, mạng bà và Thái tử sẽ gặp nguy hiểm, lời này mang ý nghĩa cực kỳ nghiêm trọng, Lâm
Chương không tiếp tục khuyên Hoàng hậu nữa, lập tức nhận mệnh: “Thần tuân mệnh.”
Trời đổ mưa to suốt đêm, đến hừng đông hôm sau, mưa rơi nhẹ hạt một chút nhưng vẫn tí ta tí tách không ngừng.
An Cẩm Tú ôm Bình An, đuổi theo Quan Duệ và Thượng Quan Ninh cùng nhau tiễn An Nguyên Chí, Viên Nghĩa, Viên Uy rời thành. Sau khi xe ngựa rời khỏi bắc thành kinh đô, đi tiếp về phía trước năm dặm theo đường quan đạo có một đình nghỉ mát, An Nguyên Chí nhất quyết không cho An Cẩm Tú tiếp tục đưa tiễn hắn đi về phía trước nữa.
“Ngoài thành đều là bùn đất, xe ngựa không dễ đi đâu. Tỷ trở về đi.” An Nguyên Chí dừng bên cạnh xe nói với An Cẩm Tú đang ở bên trong: “Đệ đến Bạch Ngọc quan sẽ viết thư về cho tỷ.”
An Cẩm Tú xuống xe ngựa, đi về phía đình, nói với An Nguyên Chí bên cạnh: “Nếu tin tức từ Bạch Ngọc quan có thể đến được thì sao bây giờ tỷ còn chưa có tin của tỷ phu đệ hả?”
“Khi đệ gặp được tỷ phu sẽ nói cho huynh ấy biết tỷ nhớ huynh ấy.” An Nguyên Chí nói giỡn với An Cẩm Tú: “Không phải tỷ viết thư để đệ mang cho huynh ấy sao? Vậy mà vẫn không yên tâm à?”
An Cẩm Tú đứng trong đình hóng gió khẽ trách An Nguyên Chí một chút. Hiện giờ
An Nguyên Chí trước mặt nàng một chút chín chắn cũng không có, làm nàng hiểu lầm lần này đệ đệ mình là một ông cụ non nữa chứ.
“Có Viên Nghĩa và Viên Uy đi chung với đệ mà,” An Nguyên Chí nói: “Có họ đi theo, tỷ còn lo lắng cho đệ gì nữa?”
Lúc này Viên Nghĩa ở phía sau lên tiếng: “Phu nhân yên tâm, chúng tôi sẽ chiếu cố tốt cho thiếu gia Nguyên Chí.”
An Cẩm Tú xin lỗi Viên Nghĩa: “Thật làm phiền các ngươi đi một chuyến.”
“Tỷ đang nói gì đó?” An Nguyên Chí không vui: “Đệ mang theo Viên Nghĩa và
Viên Uy đi xây dựng tiền đồ. Một thân võ nghệ của họ chỉ để mỗi ngày trông coi hoa màu cho tỷ sao?”
Thượng Quan Duệ ôm Bình An đứng bên cạnh nở nụ cười. Hắn từng thấy Viên Nghĩa, Viên Uy và An Nguyên Chí luận võ. Võ nghệ An Nguyên Chí rất cao, hai người kia cũng không hề yếu, cả ngày ngây ngô ở nông trang ngoài thành thật vô cùng lãng phí.
An Cẩm Tú chỉ chỉ vào đầu An Nguyên Chí: “Trên người họ có thương tích, đó là tĩnh dưỡng. Tỷ đã sai Viên Nghĩa và Viên Uy làm ruộng lúc nào? Tỷ đây chính là sợ đệ làm liên lụy người khác đó.”
Lúc này Viên
Nghĩa và Viên Uy nở nụ cười. Vết thương trên người họ không hề nhẹ, An
Cẩm Tú lại không hề keo kiệt tiền chăm sóc điều dưỡng, ước chừng phải qua thời gian một năm thân thể mới khôi phục. Bây giờ muốn Viên Nghĩa và Viên Uy rời đi, họ không thể nào mở miệng. An Nguyên Chí muốn đi nhập ngũ ở biên quan, Viên Nghĩa và Viên Uy muốn báo ân nên chủ động đưa ra ý kiến muốn đi với An Nguyên Chí. An Nguyên Chí biết được võ nghệ của họ liền giơ hai tay tán thưởng. Một lần nữa An Cẩm Tú lại nói lời xin lỗi, giống như An Nguyên Chí liên lụy bọn họ. Việc này ngược lại làm Viên Nghĩa và Viên Uy phát ngượng, trong lòng đối với
An Nguyên Chí càng thêm để ý, nếu không chiếu cố tốt cho An Nguyên Chí thì họ không còn mặt mũi nào về gặp An Cẩm Tú.
“Trên đường nhớ phải cẩn thận.” Sau một hồi nói giỡn, An Cẩm Tú dặn dò An Nguyên Chí:
“Nhập ngũ rồi nhất định phải nghe lời của tỷ phu đệ, không thể đùa giỡn quân kỹ, trên chiến trường đao thương không có mắt, đệ nhất định phải chú ý, không được…”
Những lời dặn dò này An Nguyên Chí nghe nhiều đến nỗi lỗ tai muốn mọc kén, thấy dáng vẻ An Cẩm Tú muốn nhắc những lời này một lần nữa, An Cẩm Tú khoanh tay xin An Cẩm Tú tha cho: “Đệ nhất định sẽ nghe lời tỷ phu, tỷ cứ yên tâm đi, đệ đi rồi, tỷ nhớ chờ đệ trở về.”
“Lên đường bình an,” Thượng Quan Duệ nói với An Nguyên Chí:
“Đại tẫu nói không sai, chuyện trên sa trường không phải trò đùa, Nguyên Chí nhất định phải chú ý.”
An Nguyên Chí sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Bình An, khẽ đánh một quyền vào Thượng Quan Duệ, cười nói: “Về sau trong nhà chỉ còn ngươi là một đại nam nhân, Tiểu Duệ tử, ngươi nhớ chiếu cố ba người trong nhà thật tốt nha.”
Thượng Quan Duệ gật gật đầu, đại tẩu, tiểu muội, và tiểu cháu trai Bình An, ba người này đều là mạng của hắn, người nào hắn cũng không thể bỏ mặc được.
Thượng Quan Ninh đứng dựa vào An Cẩm Tú, hô lên với An Nguyên Chí: “Nguyên Chí đại ca, huynh và đại ca muội nhớ về sớm. Ninh nhi ở nhà chờ các huynh.”
“Được” An Nguyên Chí cười nói theo Quan Ninh: “Chờ chúng ta trở về sẽ cho muội thấy một nhà chồng thật tốt.”
“Đệ cút đi!” Lúc này An Cẩm Tú rốt cuộc bị An Nguyên Chí chọc cười: “Tiểu cô mới bao nhiêu tuổi? Tỷ xem ra sau khi đệ trở về phải cưới vợ ngay thôi.”
An Nguyên Chí cười lớn, cùng với Viên Nghĩa, Viên Uy rời khỏi đình hóng gió, sau khi lên ngựa lại nói với An Cẩm Tú một tiếng:
“Tỷ, đệ đi đây” rồi giơ roi vụt ngựa chạy về hướng bắc.
“Phu nhân, chúng tôi đi.” Viên Nghĩa, Viên Uy lập tức cũng ôm quyền với An Cẩm Tú.
“Đi đường cẩn thận.” An Cẩm Tú phất tay với Viên Nghĩa, Viên Uy: “Nguyên Chí còn nhỏ, nếu nó có sai, các người cứ ngăn cản nó.”
Viên Nghĩa đáp ứng: “Phu nhân yên tâm. Chúng tôi sẽ chăm sóc thiếu gia Nguyên Chí.”
An Cẩm Tú đứng tại đình hóng gió nhìn theo ba người An Nguyên Chí chạy càng lúc càng xa, mạnh mẽ để An Nguyên Chí đi lqd.d.i.e.n.d.a.n xây dựng tiền đồ, nhưng khi nhìn hình bóng đệ đệ khuất dần, trong lòng An Cẩm Tú không hề dễ chịu. Con đường quân ngũ thật không dễ, e rằng từ nay về sau nàng không thể giúp được gì cho người đệ đệ này, mọi việc xảy ra hắn phải tự mình gánh vác.
Đến khi bóng dáng ba người biến mất ở phía Bắc, Thượng Quan Duệ đột nhiên nói: “Đại tẩu, hết mưa rồi. Đây là một dấu hiệu tốt lành.”
An Cẩm Tú chăm chú nhìn không gian bên ngoài đình, mưa nhỏ liên miên đã thực sự ngừng hẳn. Nước mưa tưới mát không gian xanh biếc, mây đen dày đặc lúc mưa đã từ từ tản mác, để lộ ra từng ánh nắng chiếu rọi khắp nơi.
Thượng Quan Duệ cười nói:
“Đại tẩu, trời cao đất rộng, Nguyên Chí phải xông pha giữa trời đất. Tẩu đã buông tay thì cũng đừng nên lo lắng quá mức.”
Sau khi thở dài, An Cẩm Tú gật đầu: “Bọn họ sẽ trở lại.” An Cẩm Tú đi theo Quan Duệ nói: “Bốn người họ sẽ không có chuyện gì.”
“Đệ cũng nghĩ vậy.” Thượng Quan Duệ nói: “Chúng ta về thôi, Tử Uyên còn đang ở nhà chờ chúng ta.”
An Cẩm Tú nhận lấy Bình An từ trong tay Thượng Quan Duệ: “Tiểu thúc cũng phải đi thư viện, chúng ta nên về sớm một chút. Chúng ta đi thôi, tiểu cô.”
Thượng Quan Ninh ngoan ngoãn níu quần áo An Cẩm Tú đi xuống đình hóng gió.
Ngồi lên xe xong, An Cẩm Tú hỏi Thượng Quan Ninh: “Tiểu cô muốn ăn gì không? Chút nữa vào thành, tẩu mua cho muội.”
Thượng Quan Ninh vẫn im lặng, bên cạnh xe Thượng Quan Duệ vội vàng nói: “Đại tẩu không nên cưng chiều nàng, ăn thành heo con, sau này làm sao nàng có thể tìm chồng được?”
“Muội muốn ăn đường cao!” Thượng Quan Ninh ngồi bên cạnh An Cẩm Tú lớn tiếng nói: “Muội không mập, muội cũng không cần tìm chồng. Muội muốn ở với đại tẩu cả đời.”
An Cẩm Tú nở nụ cười, Thượng Quan Ninh mấy ngày nay có một chút béo nhưng thân thể tiểu cô nương nên béo chút mới tốt: “Ai nói tiểu cô nhà ta béo?
Chúng ta không nghe lời của Nhị ca.”
Thượng Quan Ninh thấy An Cẩm Tú đứng về phía mình, lập tức nhếch miệng cười: “Đại tẩu, chút nữa chúng ta đi mua đường cao ăn được không?”
An Cẩm Tú nhìn Thượng
Quan Ninh cười híp mắt bỗng giật mình. Ba người huynh muội Thượng Quan gia, Thượng Quan Duệ tao nhã, Thượng Quan Dũng và Quan Ninh tính tình có chỗ giống nhau, tính tình ngay thẳng, mỗi khi vui vẻ là cười toe toét, muốn bao nhiêu khờ đều có. An Cẩm Tú nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Thượng
Quan Ninh, gật đầu nói được, nàng bắt đầu nhớ đến Thượng Quan Dũng, không biết cái người xuất chinh này khi nào mới có thể trở về.
Đến khi ba người quay lại trong thành, sau khi An Cẩm Tú mua đường cao cho
Thượng Quan Ninh, Thượng Quan Duệ vội vàng cho xe ngựa quay về nhà.
An Cẩm Tú ôm Bình An vừa bước vào cửa, chưa kịp nói với Cố Thượng và Tố Uyên câu nào, quản sự bên người Tần thị đã đến cửa.
“Có việc gì?” An Cẩm Tú hỏi bà tử này. Từ lúc nàng về nhà lần trước, Tần thị chưa đi tìm nàng lần nào.
“Phu nhân sai nô tỳ đến truyền lời cho nhị cô nãi nãi.” Bà tử quản sự nói:
“Sau giờ ngọ hôm nay, phu nhân sẽ mang Tú di nương đi gia am lễ Phật, mong nhị cô nãi nãi đi qua một chuyến.”
“Lễ Phật?” An Cẩm Tú nói: “Vì sao hôm nay đột nhiên mẫu thân muốn đi gia am lễ Phật?”
Bà tử quản sự nói: “Phu nhân chỉ thuận tiện ra phủ giải sầu, nghĩ đến nhị cô nãi nãi lâu rồi không gặp Tú di nương nên sai nô tỳ đến đây truyền lời cho nhị cô nãi nãi.”
Được nhìn thấy Tú di nương là việc mà An Cẩm Tú cầu mà không được, lập tức gật đầu nói: “Được, ta cần an bài một chút. Sau giờ ngọ ta sẽ đi gia am.”
Bà tử quản sự nhìn thoáng qua An Cẩm Tú ôm Bình An, nói: “Nhị cô nãi nãi, phu nhân còn cố ý dặn dò, Lão thái quân cũng sẽ đi chung, lão nhân gia sợ ồn ào nên
Thượng Quan tiểu thiếu gia không cần đi theo.”
“Đã biết, người về phủ đáp lời đi.” An Cẩm Tú ôm Bình An đi về phía nhà chính.
Bà tử quản sự xoay người rời đi ngay. Bà cũng không trông cậy An Cẩm Tú sẽ cho bà được bao nhiêu tiền thưởng.
“Nhà mẹ đẻ của đại tẩu quy củ thật là nhiều,” Thượng Quan Duệ theo sau An
Cẩm Tú vào nhà chính, nói: “Bà ngoại muốn gặp cháu ngoại một lần cũng không phải dễ.”
An Cẩm Tú bất đắc dĩ nói: “Tẩu ngay cả gọi mẹ đẻ một tiếng mẫu thân cũng không được. Bà ngoại Bình An chỉ có thể là An phủ thái sư phu nhân mà thôi.”
“Thực xin lỗi đại tẩu.” Thượng
Quan Duệ nói: “Đệ không nên nói lung tung. Tẩu cứ đi am ni cô đi, Bình
An giao cho bà vú giữ là được.”
Lúc này Bà vú Vương thị từ cửa đi vào, -umum nói: “Phu nhân cứ yên tâm mà đi, thiếu gia Bình An giao cho ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Thượng Quan Duệ lại nói: “Đại tẩu mang Tử Uyên theo đi, đi gia am không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Nói thế nào thì đại tẩu cũng là đương gia chủ mẫu của Thượng Quan gia, không lý nào chỉ đi có một mình.”
An Cẩm Tú gật đầu đáp ứng, đi gia am nhiều nhất là mất nửa ngày. Ở nhà có bà vú trông coi Bình An và
Thượng Quan Ninh chắc sẽ không có chuyện gì.
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
43 chương
123 chương
60 chương
34 chương
15 chương