Trùng Sinh Chi Độc Phi
Chương 48 : Công Phá Hương An Thành
Khi ngoài Bạch Ngọc quan Chu Nghi nhận được mật thư của Thế Tông thì
Bạch Châu Vệ tướng quân Đoạn Kế Thừa đã lãnh binh tiến vào bình định
Phượng Châu được nửa tháng. Chu Nghi không hiểu chiến sự Phượng Châu, chỉ nghe theo mệnh lệnh Thế Tông giao đại quân quan ngoại cho Bạch Ngọc quan đại soái Dương Duệ, chính mình điểm tám ngàn tinh kỵ binh, suốt đêm nhập quan, rong ruổi đêm tối chạy về phía Phượng Châu.
Trong tám ngàn binh tinh nhuệ Chu Nghi mang theo có Thượng Quan Dũng, theo quân lệnh Chu Nghi thống lĩnh đội quân tiên phong.
“Phượng Châu với kinh đô và vùng lân cận nối tiếp nhau” trước khi nhập quan,
Chu Nghi cố ý tìm Thượng Quan Dũng nói qua, đuổi theo Quan Dũng nói:
“Sau khi bình định loạn Tín Vương, ngươi cũng nên hồi kinh đi, hiện giờ nhi tử ngươi cũng đã một tuổi cũng nên trở về xem hắn.”
Sau một lần nhận được thư nhà từ An Cẩm Tú và Thượng Quang Duệ, Thượng Quang
Dũng không còn nhận được thư nhà từ kinh đô nữa, việc này làm cho Thượng Quang Dũng chân chính cảm nhận được cuộc sống chiến tranh, mùi vị của thư nhà sánh ngang với vạn kim. Từ ngày thứ hai rời kinh đến biên quan, thoáng đó mà đã hơn một năm trôi qua, Thượng Quang Dũng đôi khi tưởng niệm An Cẩm Tú, cảm thấy ddl3quyd0n bóng dáng tiểu thê tử trong đầu mình đã có chút mơ hồ, còn hài tử của bọn họ, Thượng Quang Dũng đến nay cũng không biết là nhi tử hay vẫn là nữ nhi. Thượng Quang Dũng không hề nảy sinh ý niệm đào binh, tuy nhiên tư vị của loại tưởng niệm này thật sự không hề dễ chịu. Bất kể Chu Nghi dẫn hắn đi bình định vì mục đích gì, nhưng chỉ vài câu quan tâm đến nỗi khổ nói không nên lời của hắn cũng đủ để Thượng Quang Dũng cảm kích Chu Nghi.
Chờ đến khi đội quân thiết kỵ tinh nhuệ từ biên quan Bắc cương chạy đến Phượng Châu đã là nửa tháng lại trôi qua. Quân đội Đoạn Kế Thừa đã quét toàn bộ Phượng Châu qua một lần, ngoại trừ phủ Tín Vương ở Hương An thành, Phượng Châu đã không còn phản quân náo loạn. Chính vì nguyên nhân này mà Đoạn Kế Thừa không chào đón chút nào với việc Chu Nghi đến đây, bây giờ tới không thể nghi ngờ chính là để tranh công với Đoạn Kế Thừa hắn.
Đoạn Kế
Thừa muốn cạnh tranh với Chu Nghi một chút, trước khi người nào có thể đánh hạ Hương An thành, Nhạc an hầu Hạng Tích mang thánh chỉ của Thế
Tông theo tới, Thế Tông ra lệnh Chu Nghi tấn công thành Hương An, Đoạn
Kế Thừa thì bị Thế Tông nghiêm lệnh lãnh binh cách xa địa giới Hương An thành ba trăm dặm.
Thánh chỉ đã hạ, trong d.d.l.q.d.u.m.u.m lòng Đoạn Kế Thừa có nhiều câu oán hận thế nào cũng không dám nói ra, tiếp chỉ trong ngày ấy mang theo quân bình định rút lui.
Mà Chu Nghi một bên sai người ngoài thành Hương An dựng trại đóng quân, một bên hỏi
Nhạc An hầu: “Hầu gia, thánh thượng định xử trí Tín Vương thế nào?”
Vẻ mặt Nhạc An hầu cứng ngắc: “Đại tướng quân chỉ cần có thể đánh hạ Hương An thành, bản hầu sẽ tự mình xử trí Tín Vương.”
Chu Nghi nói: “Nhưng mà hầu gia, lúc ta ở nơi này công thành, tướng sĩ thủ hạ của ta nếu gặp phải Tín Vương thì phải làm thế nào?”
“Ta tin
Tín Vương sẽ không tự mình ra trận.” Nhạc An hầu nói: “Đại tướng quân vẫn nên ngẫm nghĩ cho thật kỹ làm thế nào đánh hạ Hương An thành đi.”
“Hắn đùa à?” Nhóm thủ hạ của Chu Nghi nghe lời nói của Nhạc An hầu không đau không ngứa trong lòng liền bốc hỏa, người này dựa vào cái gì mà ra vẻ trước mặt tướng quân?
“Hắn tưởng đây là quân doanh của hắn sao?”
“Tiểu tử này biết võ sao? Biết đánh giặc là như thế nào ư?”
“Không quan tâm hắn là cái gì hầu, lão tử lập tức giết chết hắn.”
………
“Đừng tranh cãi nữa.” Một lão quân nhân thấy mọi người muốn náo loạn, lập tức nhỏ giọng nói với đám vũ phu: “Các ngươi cho rằng Nhạc An hầu là ai?”
Thượng Quan Dũng liền hỏi: “Hắn là ai?”
“Hắn họ Hạng, trong triều có thể có mấy cái Hạng hầu gia? Nhạc An hầu là bào đệ của Hoàng hậu nương nương.” Lão võ quan này nhỏ giọng nói: “Nếu không tướng quân chúng ta khách khí với hắn như vậy làm gì? Các người nói ít vài câu đi, không nên gây phiền phức cho tướng quân nữa.”
Một đám vũ phu lúc này mới tạm ngừng, hoàng thân quốc thích, bọn họ võ nghệ cao cường cũng không thể trêu vào.
Chu Nghi vào trong trướng hàn huyên với Nhạc An hầu vài câu, không nghĩ đến vị quốc cữu gia ở trong triều luôn ỷ vào Hoàng hậu và Thái tử tác oai tác phúc sẽ tiếp tục phản ứng này, sai người gọi Thượng Quan Dũng vào giao việc.
“Hắn đi công thành được không?” Nhạc An hầu thấy Chu
Nghi ra lệnh Thượng Quan Dũng làm chủ công Hương An thành, không yên tâm bèn hỏi một câu: “Các người ngàn vạn lần đừng để cho Bạch Vĩnh Tín chạy mất.”
“Ngươi đi triệu tập quân đội đi.” Sau khi Chu Nghi cho Thượng Quan Dũng một lệnh tiễn liền sai hắn lui ra.
“Sao ngươi lại để hắn đi rồi?” Nhạc An hầu thấy Chu Nghi không cho hắn và
Thượng Quan Dũng có cơ hội nói chuyện, cảm thấy bất mãn nói.
“Hắn là nhị nữ tế của thái sư.” Chu Nghi nói: “Ta biết hầu gia không tin người khác nhưng Thượng Quan Vệ Triều người vẫn có thể tin được.”
Biểu tình Nhạc An hầu cứng đờ, ngay sau đó liền nói: “Hóa ra hắn chính là con rể được thái sư chọn vì báo ân.”
Chu Nghi không tiếp tục bàn về chuyện này với Nhạc An hầu, giấu sâu vào lòng việc chán ghét quốc cữu gia này.
Vào lúc nửa đêm nay, Thượng Quan Dũng mang theo đội quân tiên phong tấn công cửa Bắc Hương An thành. Vốn tưởng rằng sẽ là một hồi ác chiến, nhưng không ngờ một lúc sau khi đội tiên phong liều chết, từ giá thang mây trèo xuống đầu tường lại không hề phí một chút sức lực nào.
Binh sĩ tấn công đầu tường mở cửa thành ra, hạ cầu treo xuống. Thượng Quan
Dũng thậm chí còn hơi do dự, sợ đây là kế dụ địch của Tín Vương. Thời khắc này Thượng Quan Dũng mới thể hiện tính cẩn thận của mình, phái ra một đội binh mã vào thành thăm dò, xác định binh mã trong thành không nhiều lắm lại còn không có lòng chống cự, Thượng Quan Dũng mới mang theo quân tiên phong và đám binh mã còn dư lại vọt vào Hương An thành.
Hương An thành đã được xây dựng gần ngàn năm, là một nơi các châu phủ phương bắc muốn đi vào kinh đô và vùng lân cận phải đi ngang qua, cho nên từ xưa đã là một nơi đông đúc tụ tập các phú thương giàu có, trong thành phần lớn kiến trúc đều hoa mỹ, không thua kinh đô của vương triều Kỳ
Thuận chút nào.
Sau khi Thượng Quan Dũng vào thành, chỉ liếc qua vài lần cảnh sắc trong Hương An thành rồi dẫn theo binh mã đến thẳng
Tín Vương phủ.
Đến khi Thượng Quan Dũng đuổi tới Tín Vương phủ, những binh lính hắn phái vào thành trước đó đã vây quanh Tín Vương chật như nêm cối.
“Tín Vương trong phủ?” Thượng Quan Dũng ngồi hỏi quan tướng đến trước.
Quan tướng này trả lời: “Thượng Quan đại ca, chúng ta phải đánh nhau sao?”
Thượng Quan Dũng nhìn Tín Vương phủ ở trước mặt, tường cao thâm viện, đại môn sơn đen ánh vàng, trước cửa có hai sư tử đá giương rộng miệng, quắc mắt, tỏa ra khí phái hoàng gia. “Khuyên họ đầu hàng.” Thượng Quan Dũng ra lệnh cho bộ hạ của mình. Tín Vương tuy lớn nhưng đường phố bốn phía nhỏ hẹp, quân đội xung phong liều chết sẽ gặp bất lợi, Thượng Quan Dũng không muốn lãng phí tính mạng huynh đệ mình tại đây.
“Người ở bên trong nghe đây, các ngươi….”
Binh sĩ hàng phía trước vừa mới nói mấy chữ, đại môn vương phủ bị người từ bên trong mở ra vang lên một tiếng kẽo kẹt.
“Đừng bắn tên.” Thượng Quan Dũng hô lên.
Một bóng quản gia vương phủ từ trong cửa bước ra, liếc mắt nhìn nhóm dài quan tướng một cái, đi tới trước ngựa Thượng Quan Dũng, chắp tay hành lễ nói: “Vị tướng quân này chính là người thống lĩnh đội quân này sao?”“Là ta.” Thượng Quan Dũng nói: “Tín Vương muốn hàng ư?”
Vị quản gia tuổi trạc sáu mươi nhích thân mình qua bên cạnh, nói: “Vương gia nhà ta đang ở trong phủ, thỉnh tướng quân mang theo binh mã của người vào phủ đi.”
Thượng Quan Dũng ra lệnh cho huynh đệ Khánh Nam đang đứng hàng đầu: “Ngươi mang theo người vào trước đi.”
Người thứ nhất xông vào Tín Vương phủ là Khánh Nam tay cầm chiến đao dính máu, ngay sau đó những binh sĩ phía sau giống như thủy triều cùng nhau
ùa vào.
Khi Thượng Quan Dũng xuống ngựa vào Tín Vương phủ thì thấy Khánh Nam từ đại sảnh trong tiền viện vương phủ chạy ra, đến trước mặt hắn nói: “Đại ca, người của Tín Vương phủ đều ở trong đại sảnh, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Lúc này quản gia Tín Vương phủ liền nói: “Quân gia không điều tra vương phủ thử xem sao? Nếu chạy thoát tội phạm quan trọng nào, tiểu nhân sợ quân gia gánh không nổi tội này đâu.”
Khánh Nam nhìn quản gia này, hung hăng đáp lời: “Việc này liên quan gì đến ông?”
“Dẫn người đi lục soát một lát.” Thượng Quan Dũng vẫy vẫy tay với Khánh Nam, tính toán với một lão nhân tuổi gần sáu mươi thì có gì hay ho?
“Tướng quân thỉnh ngài đi theo tiểu nhân.” Sau khi Khánh Nam mang người rời đi, quản gia đuổi theo Quan Dũng, nhỏ giọng nói.
Thượng Quan Dũng nói: “Ông muốn mang ta đi đâu?”
“Tướng quân, hiện nay toàn bộ người trong phủ đều là tù nhân của tướng quân, tướng quân còn sợ tiểu nhân hại ngài sao?” Quản gia trả lời Thượng Quan
Dũng: “Có người muốn gặp tướng quân một lần, mong tướng quân thành toàn.”
Thật ra Thượng Quan Dũng không sợ quản gia này có thể đả thương đến hắn: “Ông đi phía trước dẫn đường.” Hắn muốn thử xem quản gia Tín Vương phủ này muốn chơi trò gì với hắn.
Quản gia mang theo Thượng Quan Dũng đi vào bên trong phủ viện Tín Vương, băng qua mấy cái sân, lại qua một cái hành lang gấp khúc thật dài, sau đó hai người vào một cái sân bên trong hoa viên.
“Tướng quân, mời.” Quản gia đẩy cửa sân này ra, bên trong có một cánh cửa của một gian phòng.
Thượng Quan Dũng đè tay lên bảo kiếm bên hông, cất bước đi vào phòng.
Bên trong phòng rỗng tuếch, một thanh niên gương mặt tiều tụy đang ôm một hài tử ngồi trên ghế thái sư.
“Ngươi là…?” Thượng Quan Dũng đứng bên dưới cách thanh niên này không xa.
Thanh niên này nhìn Thượng Quan Dũng nói: “Bổn vương là Bạch Vĩnh Tín.”
Thượng Quan Dũng nhăn mày lại: “Ngài là Tín Vương?”
Thanh niên buồn cười nói: “Trên đời này đã không còn cái phong hào Tín Vương này sao?”
Sự tình trong triều đình hoàng gia, Thượng Quan Dũng không hiểu được nhiều lắm, hỏi Tín Vương: “Ngài có chuyện gì muốn nói với ta?”
Tín Vương nói: “Ta nói ta không tạo phản, ngươi tin không?”
“Cái gì?” Thượng Quan Dũng khiếp sợ: “Ngài không tạo phản, thánh thượng có thể hiểu lầm thành ra việc tạo phản ư?”
Tín Vương cười đến run người: “Đoạn Kế Thừa đưa quân tiến sát vào Phượng
Châu, ta mới biết thì ra do ta tạo phản, lời nói này có phải rất buồn cười không?”
Thượng Quan Dũng thấy ddl3quyd0n bộ dáng Tín Vương cũng không giống mất trí, chần chờ một lúc nói: “Ta áp giải ngài đến kinh đô, ngài có thể tự mình giải thích với thánh thượng.”
“Ta không sống được đến kinh đô.”
“Cái gì?”
“Có người muốn ta chết.” Tín Vương nói: “Cả nhà ta không thể nào sống sót mà rời khỏi Tín Vương phủ.”
Thượng Quan Dũng không kềm được mà lại hỏi: “Ai muốn ngài chết?”
Tín Vương lấy từ trong ống tay áo ra một tập ghi chép giống như một quyển sách, đưa tới trước mặt Thượng Quan Dũng: “Ngươi nhìn cái này thử xem.”
Thượng Quan Dũng mở quyển sách này ra, bên trong có một ít tên người, còn đánh dấu đỏ, dưới tên người còn ghi số lượng không biết là cái gì.
“Xem hiểu không?” Tín Vương hỏi Thượng Quan Dũng.
Thượng Quan Dũng lắc đầu.
Tín Vương có chút thất vọng, thở dài một hơi: “Xem ra trong triều cấp quan của ngươi không cao, cũng không phải xuất thân thế gia.”
“Rốt cuộc ngài muốn nói cái gì với ta?” Thượng Quan Dũng nói.
Hài tử trong lồng ngực Tín Vương bỗng phát ra âm thanh hừ hừ. Tín Vương vỗ vỗ phía sau lưng hài tử, thanh âm không khỏi có chút mệt mỏi nói với
Thượng Quan Dũng: “Lời ta sắp nói đây nhất định sẽ hại đến ngươi, tuy nhiên ta hiện nay cũng không tìm được người thứ hai để truyền lời, nên ta muốn nói lời xin lỗi ngươi trước.”
“Ngài nói, ta nghe.” Thượng Quan Dũng nói: “Ta một lòng vì nước, có gì phải sợ?”
Tín Vương liền nói: “Chúng ta đều là người trung tâm vì quốc gia, ngươi nhìn xem ta kết cuộc thế nào. Được rồi, thời gian chúng ta không nhiều lắm, ta sẽ nói ngắn gọn, trong tay ngươi là một quyển danh sách, phần trên là Hoàng hậu và Thái tử mua bán hạ nhân, còn có số lượng quân đội bọn họ tự tổ chức.”
Tay Thượng Quan Dũng run lên, làm rớt danh sách xuống đất.
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
104 chương
155 chương
182 chương
7 chương
58 chương