Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ
Chương 122 : Người cha bất lực! Giá y* vô song!
Edit: Ms Halloween
Beta: Sally
*Giá y: áo cưới.
“Chuyện Nam Thái?” Trên mặt Đinh Tử vô cùng nghi hoặc, có tin tức tiết lộ, Ninh vương lần này hồi kinh chính là vì Đại Tề cùng Nam Thái hai nước chung sống hòa bình, nói là Nam Thái hi vọng ký một bản hiệp nghị chung sống hòa bình, đồng thời giữa hai nước tiến hành mở ra thương nghiệp vì tiền đề thủ tục Hòa Bình, Ninh vương gia vẫn gác ở biên quan Nam Thái, nếu không phải Nam Thái kiêng dè lời của hắn, sợ rằng hiệp nghị này cũng chưa chắc có thể thực hiện được, cho nên lúc ban đầu Ninh vương gia hồi kinh cùng Hoàng thượng trao đổi, bất quá là chọn người thích hợp.
Ninh vương gia đột nhiên ly khai, chuyện có kỳ quặc.
Lam Thanh Lăng gật đầu nói: “Nam Thái bên kia Thái tử vốn chủ trương ký hiệp nghị chung sống hòa bình đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.”
Đinh Tử trong lòng vừa động, nhất thời cảm thấy vài tia âm mưu trong chuyện này, Thái tử này lúc nào chết không tốt, mà lại vào lúc chủ trương hiệp nghị hòa bình vừa xong, lúc Ninh vương trở lại Đại Tề cùng Hoàng thượng trao đổi, lúc biên quan không có tướng lĩnh cao nhất canh giữ lại chết đi, nghĩ như thế nào cũng thấy quá mức trùng hợp!
Đinh Tử không khỏi nghi hoặc hỏi: “Thái tử Nam Thái thật sự đã chết?”
“Có thể xác định, nghe nói Thái tử Nam Thái là bởi vì đau tim, chết rất an tường, hắn vừa mới xảy ra chuyện thì chuông tang của Nam Thái liền vang lên, Ninh vương trở lại cũng có thể tham gia tang lễ của Thái tử Nam Thái.”
Trong lòng Đinh Tử càng thêm băn khoăn, Thái tử là tương lai của một quốc gia, nếu Nam Thái làm tang lễ, hắn sau sẽ chuyển nhập hoàng lăng, tương lai cho dù hắn xuất hiện ở trước mặt mọi người, mọi người cũng sẽ coi hắn là người chết, vì thế Đinh Tử phỏng đoán là Nam Thái làm tình huống giả có thể không đáng kể.
“Thái tử Nam Thái vừa chết, hiệp nghị hòa bình tạm hoãn, hơn nữa tranh đoạt Thái tử vị kế tiếp sẽ rất kịch liệt.”
“Vì thế Ninh vương rời kinh.”
Đinh Tử gật gật đầu, mặc dù nàng còn có rất nhiều nghi hoặc, chỉ bất quá những chuyện khác cũng chỉ có chờ Ninh vương trở lại biên quan có tin tức truyền về rồi lại phân tích, hiện tại tình huống này Ninh vương sợ là một khoảng thời gian dài cũng chưa về. Ít nhất diễn biến tang lễ của Thái tử Nam Thái rồi kế tiếp các vị hoàng tử tranh đấu, triều đình Nam Thái sẽ có một khoảng thời gian náo động, Ninh vương vạn không dám tùy tiện hồi kinh.
Nói về điểm này, hoàng gia Đại Tề thật ra đơn giản hơn, đương kim thánh thượng tử nữ (nhi tử + nữ nhi) không nhiều, hiện nay Thái tử Lam Thanh Trọng kỳ thực đứng thứ ba, trên có hai vị hoàng tử, bất quá trước kia đều bởi vì ngoài ý muốn mà chết. Kế tiếp là Tứ hoàng tử do ‘sủng phi số một tiền nhiệm’ Lưu phi tiến cung trước Hạ quý phi sinh (Hạ quý phi là sủng phi số một hiện nay), Tứ hoàng tử vừa sinh ra thì thể chất yếu nhiều bệnh, lại thêm sau đó Hạ quý phi nhận được thánh sủng, Lưu phi vì có thể mau chóng chữa bệnh tốt cho Tứ hoàng tử, tính tình thay đổi có chút nóng nảy hơn nữa bao che cho con, có một lần thậm chí cãi vã trực diện cùng Hoàng thượng, sau này Hoàng thượng đối Lưu phi càng ngày càng lãnh đạm, đối với Tứ hoàng tử – còn gọi là ‘hoàng tử bệnh’ này càng ít nhắc đến, Lưu phi cùng Tứ hoàng tử ở trong cung dần dần thất sủng, nhưng thân phận nhất định vẫn còn đó, tự nhiên cũng áo cơm không lo.
Dưới Tứ hoàng tử còn có hai vị công chúa, Đại công chúa Lam Nhược Lâm do Hoàng hậu sinh, Nhị công chúa Lam Nhược Thanh do Hoàng Quý phi đã mất sở sinh, Nhị phò mã là nguyên đích trưởng tử của thái phó của Hoàng thượng, dưới hai vị công chúa còn có một vị cùng Hoàng cung có chút không hợp – Ngũ hoàng tử, năm nay vừa vặn mười lăm tuổi.
Nói về hoàng tử ‘không hợp đàn’ này, lời đồn rất nhiều, Ngũ hoàng tử danh Lam Thanh Hoa, lúc mới sinh ngọc tuyết đáng yêu, hoạt bát cơ linh, cái miệng ngọt ngào có thể khiến người chết muốn sống lại, trong hoàng thất có chút khiến người ta thích, nếu nói Thái hậu thích Lam Thanh Trọng là bởi vì hắn là Thái tử thì đây là thật tình thích vị Ngũ hoàng tử Lam Thanh Hoa này. Bất luận hắn mở miệng nói cái gì, nói lời thật hay giả, dù sao có thể làm cho Thái hậu cao hứng, thích hắn cũng là tất nhiên.
Lam Thanh Hoa kế tục gien tốt đẹp của hoàng gia, diện mạo thập phần tuấn lãng, mẫu phi là Mai phi, Hoàng cung ngoại trừ Hoàng hậu và Hạ quý phi, trong tứ phi Mai Lan Trúc Cúc thì đứng đầu là Mai phi, nhà mẹ đẻ Mai phi có người làm quan ở trong triều, mặc dù không phải chức cao nhưng lại là thế gia vọng tộc lâu năm của Đại Tề, phần căn cơ kia cũng không phải những quý tộc mới nổi có thể sánh bằng. Mà Lam Thanh Hoa này có thể đem nữ nhân hậu cung dỗ đến vui vẻ a, dù là Hoàng hậu thấy Ngũ hoàng tử này, cũng rất ít khi có thể lộ ra biểu tình không vui.
Vốn đây là chuyện tốt, bất quá không biết ai ở trước mặt Hoàng thượng nói nhỏ, Lam Thanh Hoa được nữ nhân hậu cung thích như thế cũng không nhất thiết là chuyện tốt. Từ xưa đến nay hậu cung nhiều thị phi, một hoàng tử biết ăn nói như vậy, ‘Nam nhân’ được nữ nhân xem là niềm vui như thế, thời gian lâu dài chẳng lẽ sẽ không gặp chuyện không may?
Hoàng thượng trong lòng có chút kiêng dè, nhưng Hoàng thượng còn chưa có động tác thì Ngũ hoàng tử đột nhiên bị nhiễm bệnh hiểm nghèo, tìm danh y cũng trị không tốt, về sau một gã đạo sĩ nói Ngũ hoàng tử đây là bị ác quỷ quấn lấy, là ác quỷ pháp thuật cao cường, cần vào miếu am tu hành và độ hóa, nhưng vẫn không xuống tóc gọi là tục gia đệ tử. Hoàng thượng nhất thời do dự, bởi vì theo như lời đạo sĩ thì thời gian cũng không ngắn, chậm thì một hai năm, lâu thì năm năm mười năm, như vậy Ngũ hoàng tử đã đánh mất tư cách kế thừa hoàng vị, đêm đó Ngũ hoàng tử sốt cao không ngừng, tính mạng nguy kịch, Hoàng thượng bất đắc dĩ thả người đi, ai biết Ngũ hoàng tử vừa mới rời kinh thì sốt cao liền hết, Hoàng thượng thấy vậy cũng không có biện pháp, chỉ cảm thán đây là thiên mệnh không thể trái.
Ngũ hoàng tử ở bên ngoài tu hành, nhưng Hoàng thượng vẫn cảm thấy đối với nhi tử này có chút thua thiệt, mặc dù tương lai không có tư cách kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, bất quá trong cung vừa có thứ gì thú vị cũng sẽ đưa đi cho Lam Thanh Hoa.
Dưới Ngũ hoàng tử còn có mấy hoàng tử nữa nhưng đã sớm mất. Người cuối cùng vừa mới được năm tuổi là Thập hoàng tử —— Lam Thanh Nguyên, mẫu phi chỉ là một cung nữ, ở hậu cung không có thế lực gì, nhà mẹ đẻ cũng không có khả năng giúp Thập hoàng tử đăng cơ, hơn nữa Hoàng thượng chỉ là thỉnh thoảng say rượu lâm hạnh, cũng không có nhiều sủng ái, cũng là người không được sủng.
Đinh Tử nghe Lam Thanh Lăng ở bên tai thấp giọng nói mấy chuyện quan hệ nhân vật hoàng gia, không khỏi chau chau mày, nàng không có nghe sai, hiện tại hoàng tử còn sống chỉ có Thái tử, thân mang trọng bệnh Tứ hoàng tử, nhiều năm ở bên ngoài Ngũ hoàng tử, mẫu phi không có thế lực Thập hoàng tử. Tuy nói đương kim thánh thượng đang tuổi sung mãn, còn có cơ hội sinh hạ vô số hoàng Tử công chúa, thế nhưng những người sau này sẽ nhỏ hơn Lam Thanh Trọng hai mươi tuổi, khoảng cách như vậy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì ai biết, hơn nữa sinh hạ sau niên kỷ nhỏ như vậy, muốn leo lên vị trí kia, khả năng thực sự không cao.
Nhìn tình huống hiện tại này, duy nhất có thể đăng cơ tương lai chỉ có Lam Thanh Trọng, Đinh Tử chau mày, Lam Thanh Trọng kia là sắc lang ba bốn lần gây xích mích khiêu khích nàng, Đinh Tử cũng không chỉ một lần muốn phế hắn, nghĩ bộ dáng đăng cơ tương lai của hắn, trong lòng Đinh Tử liền không thoải mái.
Tựa hồ biết suy nghĩ của Đinh Tử, ánh mắt Lam Thanh Lăng có chút xa xưa nói: “Hoàng thượng thân thể khỏe mạnh, kia có thể là chuyện mấy chục năm sau, trong khoảng thời gian này sẽ có rất nhiều biến cố, chuyện tương lai ai cũng không khống chế được.”
Đinh Tử cảm thấy Lam Thanh Lăng lời ít ý nhiều, bất quá cũng không tìm hiểu sâu, hắn nói rất đúng, kia đều là chuyện sau này, bọn họ cũng không quản được, hiện tại phí tâm nghĩ chỉ mệt mỏi chính mình, nhưng thật ra Trí nhi lập tức sẽ thi hương …
Ngoài thành, Ninh vương gia mang theo kỵ đội, đứng ở khoảng cách không xa nhìn về phía kinh thành xa xa.
“Vương gia, nếu không gấp rút lên đường chúng ta sẽ phải qua đêm ở bên ngoài.” Phó thủ hạ của Ninh vương cẩn thận nhắc nhở.
Lam Diệc híp mắt nhìn kinh thành, từ biệt lần này còn không biết phải mất bao lâu, hắn vừa muốn xuất thủ thế nhưng liền bị bức đình chỉ, sau này trở lại kinh thành thì Đinh Tử kia sợ cũng đã cùng Lam Thanh Lăng thành thân, đến lúc đó có thể cùng bọn họ đùa càng khoái trá, trong mắt Lam Diệc đột nhiên hiện lên một mạt ý vị thâm trường, hắn rất mong đợi bọn họ sau này giao phong!
Hậu nhai kinh thành, trên phố hoa nổi danh (con đường có nhiều kỹ viện á).
“Xem một chút đi, loại mặt hàng này cũng dám đòi một trăm lượng bạc, ngươi cho là thiên hương quốc sắc ư, mau cút!”
“Giá còn có thể thương lượng mà, aiz, chờ một chút!”
“Rầm!”
“Phanh!”
Cửa vừa đóng, Trương Tam Lý Tứ hai nam nhân hèn mọn kéo Mã di nương Đinh Tĩnh bị đá ở bên ngoài, Trương Tam vừa đứng lên thì ác độc đá vào người Mã di nương một cước khiến bà ta không thoải mái nôn khan, nhất thời cảm thấy trong bụng như phiên giang đảo hải, Trương Tam Lý Tứ nhìn mà nhíu mày.
“Thật con mẹ nó xui, vốn định lấy hai ả này đổi một chút tiền thưởng, ai biết ai cũng không mua.”
“Dựa vào, cũng không ít yếu điểm năm mươi hai đi.”
“Nhan sắc hàng như này năm mươi hai ngươi có thể mua.”
“Được, nếu không một người mười hai đi, giá này cũng không thấp, nhìn con quỷ nhỏ này da hồng thịt non, với ngươi nói thật đi, hai cái con quỷ nhỏ này là từ nhà đại gia đi ra, cô nương bình thường làm sao so được.”
Trương Tam, Lý Tứ còn đang oán giận không có khách tới cửa, đột nhiên có một lão bà tử trung niên đến gần, mặc một thân đỏ tươi bộ dáng có chút rêu rao, ba người liền kêu giá.
“Đứa tuổi còn trẻ này sắc mặt tạm được, còn nữ nhân lớn tuổi này sao lại che mắt, mở mắt ra ta nhìn xem.” Lão bà tử cau mày nói.
Trương Tam, Lý Tứ trầm mặc một chút, lúc trước vội vã thượng Mã di nương bọn họ cũng không chú ý, sau đem vải bố trên mắt Mã di nương kéo xuống, thế nhưng phát hiện toàn bộ tròng mắt cũng bị mất, lúc đó hai người bị dọa đem Mã di nương đánh điên cuồng một trận, trực giác cho là Mã di nương câu dẫn bọn họ, làm cho hắn hiện tại tâm linh bị thương, tất cả đều là Mã di nương sai!
Con ngươi Lý Tứ đảo một vòng nói: “Nếu không thì mua một tặng một, nha đầu tuổi còn trẻ ngươi muốn thì nữ nhân này cũng tặng ngươi. Hai mươi hai thế nào.”
Lão bà tử ghét bỏ liếc mắt nhìn Mã di nương một cái, Mã di nương và Đinh Tĩnh ô ô ô gọi không ngừng, hai người hai tay bị trói, Trương Tam, Lý Tứ dùng dây thừng kéo các nàng đi bán ở phố hoa, các nàng cảm giác ánh mắt mọi người nhìn các nàng đều giống như là đang đánh giá hàng hóa, Mã di nương cùng Đinh Tĩnh khi nào thì chịu qua ô nhục như vậy, hận không thể uống thuốc độc trực tiếp chết để quên đi, nhưng mà miệng các nàng bị ngăn chặn, muốn cắn lưỡi tự sát đều không có khả năng, các nàng thực sự là hận a!
Lão bà tử kia nâng cằm Đinh Tĩnh, trên dưới quan sát một chút, đột nhiên đưa tay ở trước ngực Đinh Tĩnh chụp xuống, Đinh Tĩnh hút một hơi khí, lúc lão bà tử kia thu tay lại còn nhéo một cái: “Mặc dù sắc mặt kém một chút, thân thể thì còn có thể, nhìn phản ứng cũng đã hầu hạ qua không chỉ một nam nhân, là một kỹ nữ. Mười lượng bạc thì ta mua.”
“Như vậy sao được a, đây chính là mua một tăng một a.” Trương Tam Lý Tứ lập tức phản đối.
Lão bà tử kia lại âm thầm nhìn lại Mã di nương, lúc đang cùng người nói chuyện thì đột nhiên tháo vải trên mắt Mã di nương ra, nhất thời “A” kêu to lên: “Không có mắt, người mù a, vậy mà là người mù. Không muốn không muốn, loại này đi cũng không hầu hạ khách nhân được, ta còn muốn quản cơm quản ngủ, mua một tăng một thì ngược lại đập bể tiền sinh ý, bỏ đi, hai kẻ này ta đều không muốn.”
Lão bà tử vừa thấy Mã di nương kia đóng chặt một con mắt, nhất thời kêu to lên xoay người muốn đi, Trương Tam, Lý Tứ lập tức kéo người nói: “Mười hai, vậy mười hai đi chúng ta bán!”
“Loại mặt hàng này mười hai là quá nhiều, năm lượng thì ta đều mang đi!”
“Đây cũng quá ít đi!”
“Vậy các ngươi tìm người khác đi!”
“Chín lượng chín lượng, không thể ít hơn nữa.”
“Năm lượng không thể nhiều hơn nữa!”
“Bảy lượng đi bảy lượng.”
“Năm lượng!” Lão bà tử lại thập phần kiên trì.
“Sáu lượng, ít hơn nữa chúng ta không bán đâu!”
Lão bà tử nhìn nhìn Đinh Tĩnh, gật đầu: “Vậy sáu lượng đi!”
Mã di nương cùng Đinh Tĩnh nghe mà hận muốn chết, nha hoàn ở trong Thị Lang phủ dù có nhan sắc khá một chút thì nhiều lắm cũng mười hai lượng, các nàng hiện tại mua một tặng một mà mới có sáu lượng bạc, mà lại vẫn làm cái loại việc thấp hèn này, các nàng làm sao mà rơi xuống tình trạng như vậy đây, hiện tại các nàng trong lòng hối hận gì cũng có.
Hai phe giao bạc, lão bà tử lại bảo hai đại hán đi theo dẫn người trở lại, tới một bên ngoài một tòa nhà trang hoàng xanh đỏ thập phần tục khí.
Mã di nương Đinh Tĩnh vừa mới được mở trói liền lập tức kêu lên: “Bà bà, bà bà ngươi thả chúng ta, chúng ta là di nương cùng tiểu thư gia Thị Lang phủ, chỉ cần ngươi thả chúng ta, chúng ta sẽ cho ngươi rất nhiều ngân lượng, cam đoan sẽ không để cho ngươi thua thiệt. Chúng ta cho ngươi năm mươi hai, không, một trăm lượng, hai trăm lượng đều được a, chỉ cần ngươi thả chúng ta.”
Lão bà tử kia cười lạnh một tiếng, chỉ vào hai người khác trong phòng trên người họ mặc sa mỏng, khinh bạc có thể nhìn thấy ngực tuyết trắng nói: “Thấy không, đây chính là khuê nữ của Ngọc hoàng đại đế, là tiên nữ hạ phàm. Lâu của chúng ta dạng người thế nào mà không có a, đừng nói là tiểu thư Thị Lang phủ, đích nữ đại tướng hay thậm chí quận chúa cũng có, ở đây tất cả đều là hậu nhân của danh môn.”
“Ái chà, người ta là tiên tử sao, nương, ngài thật là nhìn trúng ta nha.”
“Tâm can của nương, ngươi ở trong lòng nương cũng không phải là tiên tử sao?”
“Cho ngươi tiền thì toàn đều là tâm can a.”
“Kia ngươi cho là gì a?”
Nữ tử mặc sa mỏng kia cười nâng không dậy nổi thắt lưng, thân thể lung lay, phong cảnh bên trong đều bị Mã di nương Đinh Tử nhìn thấy, thực sự là dung tục đến kinh ngạc. Nữ tử kia mềm mại dựa vào thân thể lão bà tử, cũng chính là tú bà của kỹ viện này nói: “Ta nói nương a, nhìn bộ dáng các nàng là cùng một loại, nhìn cũng không ngoan ngoãn hầu hạ nhiều nam nhân, ngươi tính toán dạy dỗ thế nào a.”
Lão bà tử kia đột nhiên câu môi cười: “Hắc hắc, mama ta gần đây không phải muốn thay đổi khách nhân đến lâu sao, dòng người phú quý có thể nói rõ là của cô nương tốt của lâu chúng ta, còn nhiều khách nhân khác thì sao?”
Nữ tử kia sửng sốt, hướng về phía Mã di nương cùng Đinh Tĩnh lộ ra biểu tình ý vị thâm trường lại vui sướng khi người gặp họa, Mã di nương cùng Đinh Tĩnh nhất thời trong lòng cả kinh, không bao lâu các nàng liền rõ ràng tú bà cùng cô nương kia nói là có ý gì.
Tú bà này muốn kéo một chút sinh ý từ bình dân, những người này mặc dù tiền không nhiều, nhưng nhân sinh cũng háo sắc, tự nhiên cũng sẽ không chỉ thích lão thê tử trong nhà, tổng cũng cần thay đổi mới mẻ, nhưng bình thường thì kỹ viện một lần không có mấy chục lượng thì đi vào đừng mơ tưởng đi ra ngoài, những người này không thể vào cửa, tú bà này liền ra giá thấp mua một vài người nhan sắc bình thường còn chưa có kinh nghiệm hầu hạ người. Mà những người này cũng không phải số ít, Mã di nương và Đinh Tĩnh những ngày kế tiếp một ngày chí ít tiếp bảy tám khách nhân trở lên, thời gian sống là buổi tối, đến sáng ngày thứ hai thì ở trên giường căn bản không dậy nổi, đừng nói có thời gian nói cho người ta biết thân phận chủ tử Thị Lang phủ, thường thường các nàng ở trên giường ngoại trừ tiếng rên rỉ cái gì cũng không làm được.
Đến cuối cùng thậm chí mệt đến ngủ luôn, có đôi khi một ngày cũng chỉ ăn một bữa cơm, quả thực đã sống cuộc sống như địa ngục… Hai người không chỉ một lần nghĩ muốn tìm cái chết, nhưng tú bà cực kì tinh tường, mỗi lần cứu được thì Mã di nương cùng Đinh Tĩnh sẽ phải chịu dằn vặt lớn hơn nữa, quả thực so với chết còn muốn thống khổ hơn, các nàng dần dần bỏ đi ý niệm tìm chết, mỗi ngày chỉ có thể hầu hạ vô số nam nhân, cho đến khi chết…
Kinh qua chuyện Bạch di nương, Đinh Tử ở trong Thị Lang phủ thần kỳ cao quý, hiện tại mỗi hạ nhân ngoại trừ lấy lòng vẫn là lấy lòng, căn bản không dám ở trước mặt Đinh Tử có một chút xíu lơ là, thấy nàng so với chuột thấy mèo còn muốn sợ hơn, Đinh Bằng cùng Vương thị qua chuyện Bạch di nương cũng có chút sợ, trong phủ bây giờ còn có hai thông phòng, một là Tinh nhi được sủng ái, một là Phương di nương trong viện, đáng tiếc Đinh Bằng hiện tại lại đối với hai người này hoài nghi, cảm thấy hai người này cho dù hiện tại không có, nói không chừng tương lai cũng sẽ đeo nón xanh cho hắn.
Ý niệm như vậy, mỗi khi lên giường, khi đang tiến hành đến lúc mấu chốt liền quấn quanh ở trong đầu hắn, làm cho hắn mỗi khi đến loại thời gian này đều giống như bị một thùng nước lạnh đổ xuống, lập tức tắt lửa, sau nhiều lần như vậy, Đinh Bằng phát hiện chỗ kia của hắn cũng không đứng dậy nữa, nam nhân hùng phong không dậy nổi, đây là cực kỳ tổn thương lòng tự trọng.
Đinh Tử giỏi y thuật, nhưng phương diện này tự nhiên cũng không thông thấu, còn là nữ nhi của mình, Đinh Bằng khẳng định cũng sẽ không nhờ đến, mà trong kinh thành này đại phu hắn biết rõ cũng vì mặt mũi mà căn bản không dám tìm đến, hết cách nên Đinh Bằng cuối cùng cũng ở bên ngoài tìm đại một đại phu, bị đâm mấy châm uống mấy lần dược, giờ thì được rồi, hắn thậm chí ngay cả tâm tư kia đều không có nổi.
Đinh Bằng tức giận, ai biết hỏi thăm một chút, lại biết đại phu kia chính là một tên lường gạt, đồng thời bị lừa mua không ít thuốc, bất quá những thuốc kia đều là thứ thập phần ôn hòa, mặc dù không thấy khá cũng không có hại, cứ như vậy Đinh Bằng bị phá hủy cũng không dám đi tìm đại phu, Vương thị nghe nói cũng cảm thấy thực sự quá mức mất mặt, nhưng nghĩ đến hương hỏa của Đinh gia, không thể không tìm Hoàng đại phu quen biết đến đây chẩn bệnh, Hoàng đại phu chỉ nói một câu: “Kéo dài quá lâu, sau này sợ là…”
Vương thị, Đinh Bằng liền bối rối, như vậy chẳng phải nói Đinh Bằng sau này cũng không thể có hài tử nữa, hương hỏa trong nhà cũng chỉ còn lại có Đinh Trí là độc tử, vì chuyện này Đinh Bằng, Vương thị thoáng cái đều bị bệnh hơn nửa tháng, ăn không ít dược liệu quý báu, thân thể mặc dù còn có chút hư, bất quá cuối cùng cũng ổn định. Bất quá tinh thần rõ ràng so với trước khi bệnh tệ hơn, đả kích này không thể nói là không lớn!
Mà khi Đinh Tử nghe được chuyện này, chỉ phái người đưa qua một ít thuốc bổ, loại sự tình này cũng không phải là nàng – một tiểu thư chưa lấy chồng có thể quản. Đinh Tử ở trong phủ đầu tiên là đem một ít dư nghiệt của Bạch di nương và Mã di nương toàn bộ cần bán thì bán đi, cần xử lý thì xử lý, trong phủ trên cơ bản đều đã xem lời Đinh Tử là mệnh phải tuân.
Kế tiếp Đinh Trí thi hương lập tức đến gần, từ sau lần Đinh Trí bị trúng độc, Đinh Tử liền đem Đinh Trí về an bài ở Thanh Trúc Viện cách Tử Trúc viện không xa, đồng thời an bài vài người cho hắn, trong khoảng thời gian này nàng vẫn cùng Đinh Trí nghiên cứu thi thư, cùng với sử học, đến mưu lược binh pháp cũng có đọc lướt qua, tỷ đệ hai người một dạy nghiêm túc, một học nghiêm túc, về sau Đinh Tử buông tay, thường thường cho Đinh Trí một đề mục để cho hắn tự do phát huy, mặc dù ngay từ đầu kém một chút, nhưng Đinh Tử mỗi lần đều nhìn ra vấn đề cùng với cách cải tiến nên giải đáp kỹ càng tỉ mỉ cho Đinh Trí, thời gian sau này, Đinh Trí tự học cũng không khó.
Hơn nữa Đinh Trí vốn rất thông minh cơ linh, kết quả so với Đinh Tử tưởng tượng còn tốt hơn.
Thi hương bắt đầu, mấy ngày nay Đinh Tử so với Đinh Trí còn khẩn trương hơn, bất quá kết quả rất tốt, thi hương thuận lợi qua.
Trong lúc này Hộ Quốc Hậu phủ còn có một chuyện tốt, Vân Hi Văn cùng Bạch Sương Tuyết mấy lần gặp mặt, không biết thế nào nhìn trúng nhau, Bạch Sương Tuyết là đích nữ của Tả Ngự sử đương triều Bạch Soạn, mặc dù chức quan so với Hộ Quốc Hậu phủ thấp hơn một bậc, nhưng là nhân vật trọng yếu nêu ý kiến với quan viên trong triều, hơn nữa Bạch Soạn cương trực công chính, cùng Vân Hồng Vũ cũng hợp nhau, hai nhà cũng coi như là môn đăng hộ đối, việc hôn nhân này liền tự nhiên thành.
Đinh Trí thi hương vừa qua, hai phủ liền thiết lập hôn sự, hôn lễ nhà hai vị trọng thần một văn một võ tự nhiên cũng được Hoàng thượng coi trọng, đến Lam Thanh Trọng là Thái tử đều phái đi tham gia hôn lễ, hôn sự kia có thể tưởng tượng có bao nhiêu náo nhiệt.
Đồng thời Ngũ Hổ lên làm lão đại cũng cấp tốc tiếp nhận toàn bộ địa giới thành Nam, lúc tra gia sản Hùng Sư, trực tiếp tra được ngân lượng có gần trăm vạn hai, Ngũ Hổ lấy ra số lượng bọn họ tuyên bố bị trộm là hai mươi vạn lượng, còn hơn lại tám mươi vạn lượng, lúc đó Đinh Tử cũng ở trong phủ tra xét lục soát Bạch di nương cùng với cái cửa hàng kia nhận lấy bốn mươi vạn lượng bạc.
Đinh Tử trực tiếp cầm bốn mươi vạn lượng này tiến cung giao cho Hoàng thượng, đến sổ sách tìm được từ chỗ Bạch di nương đều trực tiếp đưa ra, đồng thời Lâm Hổ cũng đi qua Kinh Triệu phủ doãn trực tiếp nộp lên tám mươi vạn lượng bạc, một trăm hai mươi vạn lượng bạc này tuyệt đối không ít, là rất nhiều. Hoàng thượng đối với hành động Đinh Tử cùng Ngũ Hổ nộp bạc lên rất là hài lòng, tự nhiên cũng phong thưởng khen ngợi một ít, mặc dù không nhiều như ngân lượng kia thế nhưng thanh danh lại là vô cùng tốt.
Hoàng thượng đồng thời đối với địa giới thành Nam kia cũng hoàn toàn yên tâm, hắn không phải nghĩ không ra nguyên nhân Ngũ Hổ thành Nam này dâng bạc đưa lên, lưu manh bọn họ còn không phải là tiêu xài tùy tiện tiền của ‘bề trên’, thế nhưng có thể nghĩ đến giao tang vật ra thì cũng nói rõ những người này có một chút thông minh, hiểu được đúng mực đồng thời cũng biết vị trí của mình, người như vậy náo không được gì lớn, hơn nữa chỉ cần Hoàng thượng muốn, trọng dụng những người này cũng không phải không có khả năng! Bất quá đối với Đinh Tử, Hoàng thượng nghĩ phức tạp hơn, lúc trước nếu không phải có Đinh Tử, đầu cơ trục lợi tư muối này hắn nhất thời sẽ không phát hiện, số bạc trước cũng thu không được, Hoàng thượng quả thật có chút hối hận, hắn hạ thủ chậm!
Thi hội ba năm một lần, Đinh Trí đã là thân phận cử nhân, không cần đi học đường nữa, trái lại thích ở trong phủ cùng Đinh Tử tham thảo một ít đại sự triều chính, nghe Đinh Tử bày mưu đặt kế, Đinh Trí cũng thường xuyên đi Hộ Quốc Hậu phủ cùng Vân Hi Văn còn có cậu Vân Hồng Vũ thảo luận học vấn, hai người tuy là võ tướng, thế nhưng đối với một ít mưu lược lại không thua ai.
Cũng không biết có phải hay không là trùng hợp, Đinh Trí trong lúc vô tình biết Tiết Vũ, đối với hắn rất bội phục, quả thật muốn bái sư, mặc dù Tiết Vũ không đáp ứng, nhưng nhìn mặt mũi Đinh Tử, chỉ cần Đinh Trí đi tìm hắn, hắn đều rất nghiêm túc giải đáp. Tiết Vũ đứng hàng Lễ bộ thượng thư, lại vẫn có thể ngẫu nhiên gặp Đinh Trí, có thể thấy được có bao nhiêu mặt mũi, không, phải nói Đinh Tử có bao nhiêu mặt mũi.
Đương nhiên sau khi việc này bị Lam Thanh Lăng biết được, người nào đó trực tiếp tìm Đinh Tử oán giận nói, cậu em vợ của mình tại sao có thể đối với ngoại nhân so với mình tốt hơn, Lam Thanh Lăng chủ động đảm nhiệm lão sư của Đinh Trí, lại là dạy võ và mưu lược hành quân đánh giặc, Đinh Trí thật đúng là văn võ song toàn.
Có nhiều lão sư như vậy, đều là hạng nhất văn võ giáo dục, Đinh Trí nếu như vẫn không thể trong ba năm sau thi hội một lần liền đậu thì thật là có chút xin lỗi những người này khổ tâm giáo dục. Bản thân hắn vẫn nhớ Đinh Tử nhiều năm qua vì bảo vệ hắn mà đã bị dằn vặt, đồng thời hắn nhận định nhất định phải mau mau trưởng thành bảo hộ Đinh Tử, học rất nghiêm túc, thật tới tình hình mất ăn mất ngủ, mấy lão sư thấy vậy càng cảm thấy vui lòng, trái lại càng nghiêm khắc giáo dục…
Thời gian tựa tên tên bắn, ba năm nhoáng cái liền qua.
Hôn sự của Đinh Tử cùng Lam Thanh Lăng được Thái hậu định, ở đầu tháng tám tổ chức, khi đó Đinh Trí vừa lúc kết thúc thi hội, thậm chí sau thi đình cũng đều đã kết thúc, Đinh Tử cũng có thể buông tâm, bắt đầu từ đầu năm, Thị Lang phủ, Hộ Quốc Hậu phủ liền bắt đầu vì hôn sự Đinh Tử mà chuẩn bị đủ thứ, lại là trai giới tắm rửa rồi đến Bạch Vân am vì Vân Tề Nhu dâng hương tế điện, cầu vong mẫu ở trên trời phù hộ, lại muốn vì những chi tiết khác của hôn sự mà bận rộn.
Nhưng một việc khó khăn nhất nơi này, sẽ thuộc về tân nương tử chính là chuyện tự tay thêu giá y, Đinh Tử có thể đối mặt với bất kỳ người nào mà nói thế giới này không có gì có thể làm khó nàng, cho dù nàng không biết, chỉ cần nàng muốn học nhất định có thể học giỏi. Vậy mà chuyện thêu hoa may vá, nàng một chút thiên phú cũng không có, chính là dù có học cũng sẽ không giỏi, Đinh Tử cố gắng học tập lại chỉ thêu hai đóa hoa nghiêng ngả, nàng buông tha.
“Tiểu thư, ngài nhẫn nại đi, ngài thông minh như vậy sao có thể học không thành, đồ cưới này phải là tân nương chính mình thêu, đó là quy cư, tiểu thư phải kiên nhẫn học giỏi đồng thời hoàn thành, đây chính là chứng minh tiểu thư tương lai lập gia đình, bất luận đụng tới chuyện gì cũng có thể giải quyết dễ dàng, tiểu thư ngài lại kiên trì một chút đi.” Việc thêu thùa này, Lâm ma ma mỗi một ngày đều nhiều lần ở bên tai Đinh Tử nói thầm, Đinh Tử mặc dù có thể đối với địch nhân cực kì ngoan độc, thế nhưng đối với người mình lại vô cùng tốt, những người đi theo bên cạnh nàng rõ ràng nhất.
Vì thế Hỉ nhi, Linh nhi, Ngọc Du gần đây thường thường nhìn thấy Đinh Tử nhăn đôi mi thanh tú, gương mặt khổ sở thêu hoa, kỳ thực, thêu giá y này thật đúng là không phải Đinh Tử chính mình hoàn thành, bình thường mà nói giá y đều là nữ tử chưa gả tự làm, nhưng cũng có vài người nữ hồng thực sự không tốt, người khác phải gánh chịu vài bộ phận, Đinh Tử mấy phen đấu tranh, chỉ còn lại nhiệm vụ đem chỗ cổ áo thêu đóa hoa nhỏ, nhưng chính là điểm này cũng làm cho nàng kêu khổ liên tục. Cảm thán nữ hồng là chuyện khó khăn nhất trên đời, Đinh Tử thường xuyên nhìn người có được một tay thêu sống động – Ngọc Du, ánh mắt mang theo lên án cùng ghen tị kia, thường thường nhìn đến mức Ngọc Du lạnh cả chân, phi thân ly khai.
Bất quá việc này chỉ có thể Đinh Tử tự làm, nhưng càng nghĩ càng giận, nàng ở đây vì giá y cố gắng, Lam Thanh Lăng đang làm gì, nàng cực kỳ không phục cùng tâm lý không thăng bằng!
Cũng may Đinh Trí là người có tiền đồ, ba năm sau thi hội dưới sự cố gắng của chúng lão sư cùng hắn đoạt được khôi, năm đó, văn được đứng thứ nhất đạt giải Nguyên, tháng sau thi đình, Đinh Trí cũng lấy được thành tích cực kỳ không tệ, Hoàng thượng có mấy vấn đề cũng không có làm khó hắn, trái lại bởi vì hắn nhạy bén thông tuệ, đương nhiên còn có một chút quan hệ với Đinh Tử, Hoàng thượng lập tức đề bút, phong làm trạng nguyên. Trước hết để cho hắn tạm nhậm chức với giám sát viện, ban chức Ngự Sử giám sát, quan không lớn, bất quá cũng có quyền chức buộc đủ loại quan lại, chỉ bất quá trạng nguyên tài cao quả thật có chút ủy khuất. Đương nhiên đây chỉ là cái chức tạm, sau còn có thể điều phối thêm, triều đình cũng cần tiến hành quan sát Đinh Trí một phen.
Lam Thanh Lăng lại ở lúc Đinh Tử tâm tình không tốt chủ động phái người đưa thiệp mời tới, nói thỉnh nàng đi vùng ngoại ô du ngoạn, kỳ thực nam nữ chưa kết hôn trước khi thành thân vẫn không dễ gặp mặt, chỉ bất quá hôn kỳ hai người đều định rồi, hơn nữa lén gặp mặt cũng không phải một lần hai lần, ai cũng sẽ không để ý tới chuyện này. Đinh Tử cầm thiếp mời, nhẹ cong môi, chính nàng có một bụng tức muốn phát ra đây.
Ngày hôm sau Lam Thanh Lăng tự mình đến đón, Đinh Tử chỉ mang theo Hỉ nhi, Linh nhi xuất hành, Ngọc Du bị an bài ở trong phủ tiếp tục thêu giá y. . .
Một đường đi tới Hoa Quế lâm vùng ngoại ô, lúc này ở đây hoa quế còn chưa nở, nhưng một mảnh rừng trúc xanh um tươi tốt lại mang đến một cảm giác thơm ngát u tĩnh, trách không được tổ tiên Hoàng đế xây phiến cánh rừng này, thật đúng là một năm bốn mùa đều là địa phương ngắm cảnh rất tốt.
Chỉ bất quá Đinh Tử đầu tiên là gương mặt bình tĩnh, trừng Lam Thanh Lăng liếc mắt một cái liền không nói thêm gì nữa. Lam Thanh Lăng có chút nghi vấn, trực tiếp nhíu mày hướng Hỉ nhi, Linh nhi hỏi, hai người trực tiếp cúi đầu, các nàng cũng không dám nói, tiểu thư nói không chừng sẽ trả thù a, việc này vẫn để cô gia tương lai tự mình giải quyết mới tốt.
Lam Thanh Lăng trực tiếp chau mày nhìn về phía Lam Trác ở một bên, hắn trong lòng thở dài, lén lút đi hướng Hỉ nhi, Linh nhi, chuẩn bị hội đàm thân thiết, thuận tiện tìm hiểu, nhìn xem Đinh Tử tại sao tâm tình không tốt. Chỉ là hai cái nha đầu này miệng tựa như vỏ trai, chặt muốn chết, Lam Trác thế nhưng mất sức của chín trâu hai hổ mới hỏi ra, nữ hồng của Tử công chúa không tốt, chính là vì đồ cưới a.
Chỉ là lúc hắn muốn đi báo cáo thì lại phát hiện chủ tử nhà hắn cùng Đinh Tử thế nhưng đều không thấy.
Hỉ nhi, Linh nhi cũng chú ý tới, Hỉ nhi nhất thời hướng về phía Lam Trác tức giận nói: “Ngươi… Ngươi nói tiểu thư đi đâu.”
“Này… Ta cũng chỉ mới biết được chủ tử cùng Tử công chúa không thấy, ta cũng không rõ ràng lắm a!”
“Ngươi gạt người, vừa rồi ngươi vẫn quấn quít lấy ta cùng với Linh nhi nói linh tinh, nhất định là kéo chúng ta lại để mang tiểu thư đi, hảo tâm tư a, tiểu thư nếu có chuyện gì ta tuyệt đối không tha cho ngươi!”
“Ba!” Nói xong Hỉ nhi hướng về phía Lam Trác chân hung hăng đạp một cái, Lam Trác “A” kêu một tiếng, Hỉ nhi nhất thời hướng về phía hắn cười đắc ý, kéo Linh nhi đi tìm Đinh Tử, kỳ thực Đinh Tử cùng Lam Thanh Lăng cùng nhau khi rời khả năng có nguy hiểm thật đúng là không lớn, chỉ là Hỉ nhi, Linh nhi rất chán ghét hành vi Lam Trác kéo các nàng lại mà thôi.
Lam Trác giật giật khóe miệng, nha hoàn của Tử công chúa cũng thật bưu hãn a, nếu không phải hắn làm bộ chân bị giẫm rất đau, việc này thật đúng là không xong.
Nhưng nhìn hai nữ tử một mình ly khai, Lam Trác cũng không yên lòng, nhất thời kêu to: “Hỉ nhi cô nương, Linh nhi cô nương, các ngươi chờ ta một chút, chúng ta cùng nhau tìm.”
Đi ở phía trước, Hỉ nhi, Linh nhi cười híp mắt liếc mắt nhìn nhau, Linh nhi che miệng nói: “Lam Trác này cũng rất có ý tứ.”
“Hừ! Ta xem rất nhiều tâm nhãn, chân ta có bao nhiêu khí lực, nhìn hắn kêu đến tê tâm liệt phế, thật xem chúng ta như đồ ngốc dễ lừa như vậy sao?” Hỉ nhi hừ mạnh một tiếng.
Linh nhi lại nhìn Hỉ nhi mím chặt môi vẻ mặt đầy lửa giận, nàng tựa hồ phát hiện chuyện không nên phát sinh nào đó a, Hỉ nhi tỷ tỷ bình thường là rất ít phát hỏa, ngày thường trong mấy nha hoàn là người ôn hòa nhất, ngoại trừ lúc phối hợp tiểu thư diễn kịch, rất ít khi nhìn thấy nàng tức giận như vậy a.
Ha ha ha, Linh nhi tiếp tục che miệng cười, Lam Trác phía sau lau mồ hôi, chạy đuổi theo tới.
Lúc này Đinh Tử đã bị Lam Thanh Lăng kéo đến chỗ xa ngoài Hoa Quế lâm, chính là chỗ lúc trước Lâm Giai Thiến phái người muốn giết Đinh Tử, Lam Thanh Lăng kéo tay Đinh Tử, đứng ở chỗ đó, khẽ cười một tiếng rồi nói: “Nương tử nói thật đi, nàng có phải hay không từ nơi này bắt đầu động tâm tư đối với vi phu.”
Đinh Tử nhíu mày, liếc mắt một cái rồi vẫn không nói lời nào, Lam Thanh Lăng lại không quan tâm chỉ cười tiến vào trầm tư, nhớ tới chuyện trước kia: “Ta a… lại từ rất sớm rất sớm trước đây đã đối với nàng động tâm tư, nàng có lẽ không biết đâu, ngày đó ta mang theo bọn Lam Trác từ đường nhỏ vừa mới đi ra liền nhìn thấy một nữ tử dưới ánh mặt trời, cầm trường tiên trong tay, sắc mặt mang theo uy nghiêm cùng tàn nhẫn, đối với một đám côn đồ dạy bảo. Ta cảm thấy rất có ý tứ, ta từ khi sinh ra đến bây giờ, cũng không đụng tới một nữ tử thú vị như thế, quả thực làm ta quá hiếu kỳ. Thế nhưng điều kế tiếp ta thấy được lại càng làm ta khiếp sợ.”
Nghe Lam Thanh Lăng nói, Đinh Tử đột nhiên cả kinh, nghẹn đỏ mặt, lúc trước ở trên đường đi Bạch Vân am nguyên lai không chỉ có nàng cùng Lâm Hổ bọn họ sao, Lam Thanh Lăng thế nhưng cũng có mặt. Nhìn Đinh Tử mặt phiếm hồng, Lam Thanh Lăng thực sự không nhịn được, ở trên mặt của nàng liền mạnh mẽ hôn một ngụm, rồi ôm không buông tay, Đinh Tử đỏ mặt mặc hắn ôm.
Thanh âm Lam Thanh Lăng thập phần trầm thấp, còn mang theo vài phần khàn khàn, thế nhưng tiếng nói lại mang theo ma lực cực kỳ có từ tính, Đinh Tử chỉ cảm thấy một giọng nam dễ nghe không ngừng vang vọng ở bên tai: “Đó là nữ tử mạnh mẽ nhất ta gặp qua, quả thực có thể phủ định mọi người ta đã gặp qua, bao gồm nam nhân, lúc đó ta liền suy nghĩ, nữ tử như vậy ai có thể hàng phục nàng đây, quả thực rất có tính khiêu chiến. Khi đó ta còn không ý thức được tâm tư của ta, về sau lúc ở Bạch Vân am ta vì nương tế bái thế nhưng lại gặp được nàng, nàng tự nhiên không biết chúng ta đã gặp mặt, hơn nữa làm cho ta lưu lại ấn tượng rất sâu, ta nhìn nàng đối mặt với thứ muội chỉ trích còn có thể thản nhiên xảo ngôn thiện biện, thậm chí mượn tay ta đem nàng xử phạt. Đối mặt ta làm khó dễ lại vẫn mặt không đổi sắc, tựa hồ không chút quý trọng chính mình mà trực tiếp hướng về phía mặt đất băng lãnh dập đầu, khi đó ta chỉ cảm thấy trong lòng thật quái dị, mặc dù không thể xác định cái gì, nhưng ta đã nhớ kỹ nàng .”
“Ha ha, đương nhiên lần gặp mặt kế tiếp càng làm cho ta đối với nàng có hứng thú.” Lam Thanh Lăng hai tay nắm lại khẽ đặt ở bên miệng nhìn biểu tình Đinh Tử hơi nghi hoặc, thấp giọng nói, “Con mẹ nó, tên khốn kiếp kia quấy rầy chuyện tốt của lão tử, con mắt của ngươi để đó làm gì?”
“Phi, lời dơ bẩn ngươi cũng nói ra, không có nương ngươi làm chuyện dơ bẩn này, có thể có ngươi? Ngươi không chỉ ghét bỏ còn cảm thấy hành vi này vô sỉ, ngươi đây là đối với nương ngươi ô nhục, ngươi nói ngươi không phải là bất hiếu, là người dơ bẩn sao? “
Lam Thanh Lăng càng nói mặt Đinh Tử càng hồng dữ dội, nàng không ngờ sự kiện lúc trước bị Lâm Giai Thiến ngăn ở trong phòng Phúc Vân tửu lâu, cái khó ló cái khôn trang điểm giả dạng làm tên côn đồ, Lam Thanh Lăng thế nhưng cũng ở đó, càng không có nghĩ tới Lam Thanh Lăng có thể phát hiện người nọ chính là nàng. Lúc đó nàng chỉ bất quá vì không muốn bị hoài nghi mới nói thế, thế nhưng nói năng bậy bạ, làm một nữ tử, Đinh Tử vẫn rất xấu hổ. Chỉ bất quá nàng lại dùng sức nhìn Lam Thanh Lăng, tên hỗn đản này thế nhưng một mực ở chỗ tối xem cuộc vui, quá đáng ghét!
Nhìn Đinh Tử mặc dù là trừng mắt, trong ánh mắt đầy lửa giận nhưng vẫn xinh đẹp chói mắt như cũ, siết chặt cánh tay thấp giọng nói: “Tử nhi, ta chưa bao giờ biết ta sẽ đối với một nữ tử để bụng như vậy. Nàng biết không, từ khi đó bắt đầu ta dần dần nhận rõ tim của mình, ta không chịu được nhìn nàng chịu khổ, ta không muốn nhìn nàng rơi vào âm mưu quỷ kế, ta cũng không hi vọng nàng bị nguy hiểm. Nhưng đồng thời ta lại rất mâu thuẫn, thưởng thức lúc nàng xử lý phiền phức ở trên người tản ra bộ dáng tự tin cùng mị lực, ở trong mắt ta trên đời này không có ai có thể so với nàng. Ta tiến cung hướng Thái hậu hỏi bà muốn cưới nàng làm thê tử, đáng tiếc như vậy nàng sẽ không thể không bị ta liên lụy, không thể không rơi vào vòng xoáy lớn hơn nữa, nhưng ta không muốn buông tay, không thể thả tay, cũng căn bản sẽ không buông tay. Khó khăn tương lai nàng phải đối mặt, có thể sẽ càng nhiều càng nhiều, thế nhưng nàng chỉ có thể bị ép lựa chọn, nàng biết không, chuyện này vẫn là nỗi đau trong lòng ta! Nữ nhân của ta, bởi vì ta mà bị khổ, tựa như mẫu thân ta vậy, ta rất sợ các ngươi sẽ có kết quả giống nhau.”
Đinh Tử cảm giác được tâm tình kích động của Lam Thanh Lăng, theo bản năng xoay tay lại ôm thắt lưng rất nặng của hắn, dựa vào lồng ngực rộng: “Ngươi cũng đã nói, chúng ta là cùng một loại người, ta không gả cho ngươi thì gả cho ai!”
Lam Thanh Lăng không nói gì, Đinh Tử cắn môi, có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn nương tựa ở trong lòng Lam Thanh Lăng nói: “Lam Thanh Lăng, ta hẳn là thích huynh, nhưng muốn cho ta yêu huynh nhiều như yêu Trí nhi vậy, ta cần thời gian.”
Lấm tấm hôn vào trán, mí mắt, chóp mũi của Đinh Tử, cuối cùng ở môi đỏ mọng triền miên không dứt, Đinh Tử bị động thừa nhận nụ hôn này, môi nhỏ khẽ mở, nụ hôn lại biến thành mưa rền gió dữ cuốn lấy nàng, nàng mềm nhũn thân thể tựa ở trong lòng Lam Thanh Lăng, ánh mắt có chút mông lung, nàng nhìn thấy mặt Lam Thanh Lăng mang theo tình dục. van-trung-ca-050829-01
Sau một hồi, thẳng đến khi Đinh Tử bị hôn không còn khí lực, Lam Thanh Lăng kết thúc nụ hôn này, trong mắt còn có ý vị chưa thỏa mãn, thanh âm thập phần khàn khàn nói: “Không quan hệ, kiếp này nàng chỉ có thể là nữ nhân của ta, ta có rất nhiều cơ hội cho nàng yêu ta!”
Đinh Tử nhìn Lam Thanh Lăng biểu tình nghiêm túc, cặp mắt kia vẫn như vòng xoáy đen hút hồn, mang theo lực hấp dẫn trí mạng, cứ như vậy chằm chằm nhìn mình, Đinh Tử thậm chí có thể từ trong mắt Lam Thanh Lăng nhìn thấy nàng lúc này trên mặt mang xấu hổ, thật giống như nụ hoa đang hé nở, đã triển lộ phong tư, thần tình kia thuộc về thiếu nữ nên có, là thần tình kiếp trước chưa từng có.
Thần sắc Đinh Tử có chút hoảng hốt, chỉ là nhẹ giọng nói: “Được! Ta sẽ cố gắng!”
Lam Thanh Lăng ôm Đinh Tử, lại một nụ hôn thật sâu, xa xa đi tới Lam Trác, Hỉ nhi, Linh nhi nhìn bộ dáng hai vị chủ tử, cũng không khỏi đỏ mặt trốn ở trong rừng cây nhìn lén, nửa điểm cũng không muốn đi lên phía trước phá hư, mặc dù thế nào các nàng đều cực kỳ thưởng thức hình ảnh này.
Chủ tử cùng cô gia nhìn giống như là Kim Đồng Ngọc Nữ, thật xứng đôi a.
Lam Trác thở dài, dáng vẻ này của chủ tử sao có thể giống bên ngoài đồn đại không hiểu nữ nhân a, này không phải rất hiểu sao?
Trên đường trở về, trên mặt Đinh Tử còn hơi có chút phiếm hồng, hai nha hoàn Hỉ nhi, Linh nhi không ngừng cười trộm, thỉnh thoảng bị ánh mắt Đinh Tử cảnh cáo cũng vô ích.
Ngày đó Đinh Tử vừa mới dùng xong bữa tối, Hỉ nhi đến đây thông truyền, nói là Lam Thanh Lăng đưa tới một chút đồ dùng gì đó lúc thành thân, muốn cho Đinh Tử tự mình kiểm tra.
Đinh Tử gật đầu: “Đều chuyển lên đây đi.”
Thẳng đến lúc đồ được đem bày ra chiếm hết toàn bộ gian phòng, đến Đinh Tử cũng không khỏi khẽ biến sắc mặt, người tới là một lão ma ma nhìn rất khôn khéo, cười nói: “Lão nô trước xin chúc mừng Tử công chúa, mấy thứ này đều là Thế tử gia tỉ mỉ vì Tử công chúa chuẩn bị, đây là giá y của tân nương, ở trên đời này có thể xưng là độc nhất vô nhị.” Nói xong, ma ma kia mở một hộp gỗ tinh xảo dài hơn hai xích*, nhất thời trong phòng một mảnh hào quang thoáng hiện.
*Có nhiều tài liệu về 01 xích (尺), theo cổ đại thì khoảng 40 cm, theo hiện đại thì = 10 tấc = 1 m.
Cho dù kiếp trước thân là đại công chúa nhưng lúc Đinh Tử nhìn thấy giá y trong hộp cũng không khỏi kinh ngạc mở to mắt…
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
22 chương
10 chương
415 chương