Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ
Chương 114 : Chúng nữ tranh phu, tài nghệ tranh phong!
Sáng sớm hôm sau, Mã Song Nhi cùng với mẫu thân Dương thị vào phủ thăm Mã di nương. Đinh Tử sáng sớm đi nơi ở của Đinh Trí nên
Hoàng Oanh, Lý Tú vội vã ra nghênh tiếp.
“Đại tiểu thư ngài đã tới, thiếu gia vừa mới tỉnh, đại tiểu thư chờ, nô tỳ vào báo ngay.” Hoàng Oanh ngọt ngào cười, thanh âm thanh thúy êm tai, Đinh Tử gật gật đầu, Lý Tú vội vàng đuổi theo.
“Nô tỳ còn không có cơ hội chúc mừng đại tiểu thư vinh thăng Tử công chúa, lúc nô tỳ nghe nói đại tiểu thư được phong làm công chúa, mấy ngày đều cao hứng đến ngủ không được, nô tỳ thật vì đại tiểu thư cao hứng.” Lý Tú là Đinh Tử đưa vào phủ, coi như là người của nàng, tự nhiên vô cùng thân thiết, phần chúc mừng này cũng không phải giả, Đinh
Tử nếu sống tốt, đối xử với nàng cũng không kém được.
“Ngươi có lòng là được rồi” Đinh Tử gật gật đầu ngồi xuống, ngữ khí không có thân thiện như dĩ vãng.
Lý Tú trên mặt hơi đổi, trong lòng mặc dù không thoải mái, nhưng là minh bạch thân phận hiện tại của Đinh Tử, tất nhiên sẽ không đối xử với nàng giống như trước, như vậy chẳng phải là mất thân phận sao.
“Tỷ tỷ, ngươi đã đến rồi.” Đinh Trí lúc này vừa rửa mặt xong, mặc một thân áo gấm ngắn thêu phi điểu màu lam nhạt, đầu đội ngọc quan, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đỏ bừng như một tiểu công tử nhẹ nhàng, nhưng không cách nào che giấu phần thuộc về hài đồng đáng yêu kia.
“Trí nhi của chúng ta thực sự quá đáng yêu, cũng càng ngày càng đẹp trai, tỷ tỷ nhìn cũng phải động tâm.” Đinh Trí đã mười tuổi, mấy năm nữa đã có thể lấy vợ, Đinh Tử sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Đinh Trí, thế nhưng lại thấy vẫn là tiểu hài tử, nàng thật hy vọng Trí nhi vĩnh viễn như vậy thì tốt rồi. (tình địch lớn nhất của Lăng ca =)))
“Tỷ tỷ, Trí nhi đã là nam tử hán, không thể lại bị nói đáng yêu.” Đinh Trí mím môi hồng, chu cái miệng nhỏ nhắn. Đinh Tử cười híp mắt, trong nháy mắt nhìn cái môi đáng yêu của Đinh Trí, không biết sao liền nghĩ đến ngày hôm qua ở trong xe ngựa, tình cảnh lúc bị Lam Thanh Lăng hôn môi.
Kia là lần đầu tiên a, Đinh Tử muốn quên nhưng thật không dễ dàng, từ tối hôm qua bắt đầu nhìn thấy môi đỏ mọng nàng liền nhớ lại, quả thực chính là tai họa. Đinh Tử thở dài một tiếng, lại làm cho Đinh Trí hiểu lầm, vội la lên: “Tỷ tỷ, so với trước đây Trí nhi đã lợi hại hơn nhiều, không lâu nữa, Trí nhi sẽ có thể bảo hộ tỷ tỷ, tỷ tỷ phải tin tưởng Trí nhi.”
Đinh Tử sửng sốt, mới hiểu được suy nghĩ của Đinh Trí, ha hả cười không ngừng ôm Đinh Trí, đôi môi đỏ mọng lập tức hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn.
Hoàng Oanh cùng Lý Tú đều sửng sốt, chưa từng thấy đại tiểu thư đối với người khác thân thiết như vậy, nhưng thấy động tác của Đinh Tử, các nàng đều có cảm giác không thoải mái. Ở trong lòng các nàng, Đinh Trí đã là nam nhân tương lai của các nàng, nam nhân của mình bị hôn, lại ở trước mặt các nàng, các nàng sao có thể thoải mái chứ. Dù Đinh Tử cùng Đinh
Trí là chị em ruột, thế nhưng nam tử, nữ tử chín tuổi không thể thân cận đều là quy củ, đại tiểu thư sao lại không biết cảm thấy thẹn như thế.
Hỉ nhi chú ý tới thần sắc của hai người, không vui hừ lạnh một tiếng.
Hoàng Oanh, Lý Tú dừng lại, thân thể cứng đờ lập tức cúi đầu.
Lâm ma ma lúc này đi tới nói: “Tiểu thư, phu nhân phủ Mã Thị lang cùng biểu tiểu thư còn có nhị tiểu thư đều ở Tử Trúc viện chờ, nói là tới thỉnh an ngài.“
Đinh Tử chau chau mày, mấy ngày hôm trước Đinh Tĩnh mặt dày mày dạn ở Tử Trúc viện làm bộ thân thiện một hồi, nay liền đổi thành Dương thị cùng
Mã Song Nhi, Tử Trúc viện của nàng gần đây thật đúng là náo nhiệt a.
“Đi, Trí nhi cùng tỷ tỷ cùng nhau đi nhìn.” Đinh Tử kéo Đinh Trí ly khai, Hoàng Oanh cùng Lý Tú lại đuổi theo.
“Đại tiểu thư, thiếu gia còn chưa có dùng đồ ăn sáng.” Hoàng
Oanh là người hầu hạ Đinh Trí sớm nhất, dù là Đinh Tử cho tới nay đối với nàng cũng là kính trọng có lễ, lần này Đinh Tử lại cũng không để ý nàng, trực tiếp kéo Đinh Trí ly khai.
Lâm ma ma đi ở phía sau, quay đầu cười lạnh: “Đại tiểu thư còn có thể làm cho thiếu gia bị đói sao? Ở Tử Trúc viện chẳng lẽ còn không dùng thiện được, Hoàng Oanh, ngươi chẳng lẽ đã quên mình là thân phận gì rồi, cũng dám đối với chủ tử vung tay múa chân, hôm nay là đại tiểu thư không đếm xỉa tới ngươi, nếu không ta sẽ là người đầu tiên đánh ngươi tìm không ra hướng bắc.“
Hoàng Oanh trên mặt cứng đờ, Lý Tú âm dương quái khí nói: “Ha ha ha, ỷ vào mình là đại nha hoàn của thiếu gia, lại quên bản thân sinh ra chỉ là tiện tỳ, vĩnh viễn đều là tiện tì.”
“Ngươi! Ngươi lại là thứ gì chứ?” Hoàng Oanh hí mắt tức giận vô cùng nói. Lý Tú cười lạnh, “Nói cho cùng ta là người của đại tiểu thư, đối với nàng còn hiểu biết một
ít, ngươi đừng tự đem chính mình đánh giá quá cao đi, ngươi không xứng!“
Tử Trúc viện
Đinh Tử kéo Đinh Trí vừa mới vừa vào viện, Dương thị, Mã Song Nhi, Đinh
Tĩnh liền đón qua đây, ba người đều trang điểm, vừa thấy Đinh Tử tiến viện, liền thỉnh an nói.
“Thần phụ thỉnh an Tử công chúa.”
“Ngưng Nhi thỉnh an Tử công chúa.”
“Tỷ tỷ bình an.”
Đinh Tử cố ý nhìn Đinh Tĩnh liếc mắt một cái, tóc búi cao, cố ý búi nghiêng, tóc giả kia vừa vặn dừng ở bên mặt, lại che chỗ không có tóc của nàng rất tốt, trên mặt nồng trang diễm mạt (trang điểm đậm, kỹ càng), bên Ngự Sử phủ không thể mặc đỏ thẫm, lúc này lại hung hăng mặc lên người, đứng ở đó như đóa hoa mẫu đơn nở ra đỏ thẫm, đúng là rất chói mắt.
Dương thị hôm nay mặc một kiện váy thêu xanh sẫm, trâm chân cắm đầy đầu, tai, cổ tay đều mang trang sức vàng. Mã Song Nhi kia so với hai người lại khiêm tốn hơn, trên đầu chỉ cài một trâm thủy tinh lóe sáng, dưới
ánh mặt trời quang mang bốn phía, cũng không phải không thu hút người khác.
Đinh Tử trong mắt có mấy phần nghiền ngẫm mà cười, trước đây nàng cũng đã gặp mẹ con Dương thị này, các nàng cũng không dám đường hoàng như thế, hôm nay ăn mặc thập phần chói mắt, giống có ý định ra oai phủ đầu?
“Hãy bình thân.” Đinh Tử khóe miệng cong lên, tiếu ý ấm dần, nhưng tiếu ý vẫn chưa đạt đáy mắt, “Thị lang phu nhân có ý, còn cố ý thỉnh an bản công chúa, mệt không, mau ngồi xuống uống chén trà đi.“
Đinh Tử kéo Đinh Trí đi vào nhà trước, đem mọi người ném ở sau người.
Dương thị cùng Mã Song Nhi liếc mắt nhìn nhau, trong mắt cũng có chán ghét nhưng lại đứng lên bước nhanh đuổi kịp, lúc này vội vàng nói: “Trà của Tử công chúa tất nhiên là trà ngon, thần phụ hôm nay thực sự là có lộc ăn.“
Lâm ma ma cùng Hỉ nhi bày trà quả, cũng châm trà bưng cho mọi người.
Đinh Tử bưng lên nhấp một ngụm, Long Tĩnh tốt nhất, trong miệng nhất thời hương thơm lan tràn. Đinh Tử híp mắt hưởng thụ một hồi, khi mở mắt ra nhìn thấy trên mặt ba người Dương thị, Mã Song Nhi, Đinh Tĩnh hiện lên khó xử nói: “Thật có lỗi, ta lo phẩm trà, lại quên mất ba vị còn ở đây, thực sự là thất lễ, thất lễ.” Đem chén trà buông xuống, Đinh Tử lại nói, “Thị lang phủ phu nhân vào phủ là đến thăm Mã di nương đi, nhắc tới cũng thực sự là bất hạnh, Mã di nương lại ở trong phủ bị thương, tuổi già cũng phải nằm ở trên giường, Thị lang phủ chúng ta thật đúng là có lỗi.”
Thần tình trên mặt Dương thị cứng đờ, các nàng mới từ Lãm Nguyệt viện đi ra, sao lại không biết đã xảy ra chuyện gì, mặc dù Dương thị biết rõ Mã di nương nói chuyện rất khuếch đại, nhưng bị Đinh Tử đánh bại tới bản thân co quắp cũng là sự thực.
Dương thị thực sự nghĩ không ra, Đinh Tử bất quá nhìn qua là tiểu nha đầu có chút kiêu ngạo xúc động tự đại không sợ chết, thế nhưng đánh bại di nương của nàng, bà nghĩ đến chính là Mã di nương quá tự tin, vì thế sơ sẩy mới đưa đến kết quả hôm nay.
Về phần Mã di nương nói Đinh Tử quá khó ứng phó, bà một chút cũng không tin, trong lòng chẳng đáng, trên mặt tràn đầy tươi cười nói: “Cũng do Nguyệt Ny chính mình không cẩn thận, cứ như vậy tự làm mình bị thương, bất quá Tử công chúa nhân từ rộng lượng, cũng sẽ không bỏ mặc.“
Đinh Tử cong môi cười, lại không trả lời, chỉ nói: “Làm phiền người
Thị lang phủ cố ý đi một chuyến thỉnh an bản công chúa, không có việc gì, bản công chúa sẽ không làm lỡ thời gian Dương phu nhân.“
Dương thị đối với Đinh Tử rõ ràng đuổi khách một chút cũng không để ý, trái lại cười nói: “Tử công chúa có điều không biết, thần phụ cũng là ngẫu nhiên biết được một tin tức, cố ý chạy tới nói cho ngài.”
“Hửm?” Đinh Tử nhíu mày.
Dương thị lập tức nói: “Ninh Vương gia vừa hồi kinh, Thái hậu nói
Ninh Vương gia đã quá tuổi thú phi, trong phủ còn chưa có người hầu hạ, muốn vì Ninh Vương gia làm một buổi tiệc ngắm hoa ở trong phủ, đem nam nữ trẻ tuổi kinh thành đều mời đến, coi như xem náo nhiệt.”
“Như vậy rất tốt, Ninh Vương gia cũng nên sớm chọn thê, Mã cô nương chắc hẳn đã trong hàng ngũ nhận lời mời đi.” Đinh Tử nhìn Mã Song Nhi bộ dáng e thẹn đỏ mặt, đã thập phần khẳng định. Đinh Tĩnh ở một bên níu chặt khăn tay, nếu không phải gả cho Phùng Ngọc Hoa, hiện tại nàng cũng có thể tham gia, nếu không những nữ nhân kia nào có phần tranh sủng.
Bất quá Đinh Tĩnh cũng không cam lòng nghĩ, nàng coi như là duyệt không
ít người, hơn nữa thân thể này cũng từng hầu hạ hai nam nhân, đối với tâm địa gian xảo của nam nhân coi như là biết không ít, nếu lần này nàng đi yến hội, cùng Ninh Vương gia nổi danh có phu thê chi thực, Ninh
Vương gia nhất định đối với nàng yêu thích không buông tay, đến lúc đó cùng Hữu Ngự Sử phủ đòi người, Phùng Ngọc Hoa nào dám nói một chữ không.
Đinh Tĩnh tất nhiên là đã nhìn thấu, Hữu Ngự Sử Phùng Thiệu Nguyên ở bên ngoài biểu hiện công chính biết bao nhiêu, kỳ thực hắn mới là sắc quỷ trong sắc quỷ, còn nghe nói đã từng cùng Mẫu Đơn ở trong sân trực tiếp hành sự thấp hèn. Người thích bắt nạt kẻ yếu như thế, Ninh Vương gia nếu là muốn người, hắn khẳng định không chút do dự giao nàng ra, đến lúc đó nàng chẳng phải là có thể có cơ hội xoay người!
Đinh Tử mặc dù là công chúa, lại không có thực quyền gì, nhưng Ninh
Vương gia kia tay cầm trọng binh, là đệ đệ của Hoàng thượng, là nhị thân vương Đại Tề, cho dù ở Ninh Vương phủ làm thiếp, nàng lại dùng sức lực làm cho Ninh Vương phong làm trắc phi hoặc càng cao là chính phi, đến lúc đó Đinh Tử cũng phải hướng nàng hành lễ.
Nghĩ tới những thứ này Đinh Tĩnh liền hưng phấn, vội vã cười nói: “Chuyện này ta cũng nghe nói, còn có chút hiếu kỳ phải làm thế nào để có thể tham dự yến hội đây, mợ không bằng cho Tĩnh nhi đi chung có được không?”
Dương thị trên mặt lạnh lẽo, nhìn ánh mắt Đinh Tĩnh tỏa ánh sáng, không khó tưởng tượng ý tưởng của nàng, Mã Song Nhi nhìn Đinh Tĩnh như cừu nhân, dám cùng nàng cướp Ninh Vương, muốn chết!
Đinh Tử nhìn ba người sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, vốn không có hứng thú gì, ngược lại vui vẻ: “Dịp này dành cho người chưa định thân gặp gỡ, bản công chúa không thích hợp tham dự.”
“Không không không, thánh chỉ chỉ nói là nam nữ trẻ tuổi, Tử công chúa không nên suy nghĩ nhiều, kỳ thực chẳng qua là Thái hậu muốn bọn vãn bối có dịp vui vẻ, hơn nữa khuê trung nữ tử giống Song Nhi chúng ta những dịp như vậy, thế nào không biết xấu hổ tự đi vào, vậy thì không có hiệu quả gặp gỡ. Kỳ thực Song Nhi chúng ta cũng đã tới tuổi thành thân, lần này danh môn công tử cũng không ít, ta cũng hi vọng nàng có thể nhìn trúng một người, thành một đoạn nhân duyên tốt đẹp. Thần phụ cũng biết Tử công chúa hiện đã định thân cùng An Vương Thế tử, đối với mấy dịp này tự nhiên sẽ không cảm thấy hứng thú, bất quá hai phủ chúng ta vốn là thân thích, ngài cũng sẽ không nhìn Song Nhi biểu tỷ vẫn không có người trong lòng, thần phụ cũng là lớn mật, đã nghĩ cầu Tử công chúa một ân điển, ngài đi, Ngưng Nhi gặp gỡ cũng thuận lợi hơn một ít.” Dương thị lời ít ý nhiều, không ngừng làm thiếp phục thấp.
Đinh Tử trước đây nếu giải vây cho phụ tử Tưởng Quá, Tưởng Phàm, cũng hiểu rõ ràng Dương thị là tính tình gì, bà ta càng làm như thế, Đinh Tử càng cảm thấy trong chuyện này có vấn đề. Đinh Tử không phải người gặp chuyện là sợ, hơn nữa nàng không đáp ứng tâm nguyện các nàng thì bọn họ sẽ một người lại một người tiếp tục đến thiết kế nàng, lần này là Thái hậu hạ chỉ, lại tổ chức ở Ninh Vương phủ, Đinh Tử cũng không cảm thấy sẽ xảy ra đại sự gì.
Chỉ cười gật đầu: “Cũng tốt, bản công chúa xem như nể mặt mũi muội muội đi xem náo nhiệt, muội muội ở trong phủ sợ cũng buồn chán, không bằng chúng ta cùng nhau đi đi.”
“Tĩnh nhi tạ ơn tỷ tỷ.” Đinh Tĩnh đang lo dùng cái cớ gì, Đinh Tử liền đáp ứng như thế, trên mặt nàng lập tức cười nở hoa.
Dương thị cùng Mã Song Nhi đều khẽ biến sắc, trong lòng rõ ràng ý nghĩ của Đinh Tĩnh, trên mặt toát ra lãnh khốc cùng trào phúng cười, một nữ tử phóng đãng cũng xứng đến cửa Ninh Vương phủ, si tâm vọng tưởng!
Tiễn ba người Dương thị, Đinh Tử khoát tay để cho Lâm ma ma, Hỉ nhi bày thức ăn. Đinh Tử cùng Đinh Trí lại dùng một chút đồ ăn sáng, Đinh Trí vẫn bảo trì trầm mặc đột nhiên ngẩng đầu nói với Đinh Tử: “Tỷ tỷ, ta cảm thấy Dương thị không có ý tốt, tỷ tỷ không nên đi.” Đinh Trí mím chặt môi, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Trước đây Đinh Tử có kế hoạch gì, ít khi làm trước mặt Đinh Trí, lần này nàng mang Đinh Trí đi ra, cũng có ý cho Đinh Trí trưởng thành một ít.
Nàng trở thành công chúa, mặc dù thân phận địa vị có nâng cao, nhưng đối mặt nguy hiểm cũng tăng gấp bội, Đinh Trí cũng tới lúc đối mặt với thế giới người lớn, lúc này cũng là thời gian cho hắn biết.
Đinh Tử vuốt Đinh Trí đầu: “Đã biết rõ đây là cạm bẫy đang chờ Trí nhi, Trí nhi sẽ né tránh hay là dũng cảm đi về phía trước?“
Đinh Trí mím chặt môi, nghĩ nghĩ nói: “Trí nhi là nam tử hán, muốn phá hư âm mưu của bọn họ, bởi vì có một thì có hai, người xấu sẽ vẫn rất xấu, bọn họ sẽ không bỏ qua cho ta. Vì thế Trí nhi muốn tiêu diệt người xấu trước! Không để cho hắn làm thương tổn người trọng yếu của Trí nhi!“
Đinh Tử cười gật đầu: “Vì thế, tỷ tỷ muốn đi xem các nàng muốn làm cái gì, tỷ tỷ có đầy đủ năng lực tự bảo vệ mình, cứ chờ xem cuộc vui là được, ai biết người xấu có thể ác hữu ác báo hay không. Bất quá Trí nhi phải nhớ, dũng cảm cũng chia theo thời gian, ở dưới tình huống đối mặt tình huống không có nắm chắc, tuyệt đối không thể xúc động, phải chờ cơ hội để chính mình cường đại lên, hoặc là bắt được nhược điểm của đối phương, một kích tiêu diệt bọn họ!“
Đinh Trí nghĩ nghĩ, hỏi: “Tỷ tỷ, này có phải từ trong sách nói hay không, ý tứ nuôi binh ngàn ngày để dùng ở một ngày?”
“Đúng! Trí nhi thật thông minh, suy một ra ba, tương lai Trí nhi của chúng ta nhất định là nam tử hán có bản lĩnh nhất.” Đinh Tử cười như hoa, rất mỹ lệ.
Đinh Trí trên mặt hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói thầm: “Vậy Trí nhi nhất định phải so với An Vương Thế tử còn lợi hại hơn, Trí nhi muốn làm đệ nhất nam tử hán trong lòng tỷ tỷ.”
Đinh Tử biểu hiện trên mặt chậm lại, đột nhiên ánh mắt lóe ra một cái, không biết nên khóc hay nên cười. Hỉ nhi, Linh nhi, Ngọc Du bên cạnh còn có Lâm ma ma, rõ ràng cố nén cười, nghẹn đến sắc mặt đỏ bừng, Đinh Tử cảm thán một tiếng, cười khổ một cái, sau đó ôm Đinh Trí thân thiết hôn hai gò má của hắn.
Trí nhi nói không chừng cũng là tiểu phúc hắc! Tương lai đừng biến thành Lam Thanh Lăng là được rồi…
Hai ngày sau, Đinh Tĩnh không có việc gì liền đến Tử Trúc viện, rõ ràng là lấy lòng Đinh Tử, Đinh Tử cũng vui vẻ tùy tiện ứng phó một chút.
Ba ngày sau
Hoàng thành có thể nói ngựa xe như nước, phàm là các quan gia, thương gia ở kinh thành đều xe cộ không ngừng chạy xen kẽ, đem cửa trước Ninh
Vương phủ đẩy chật như nêm cối.
“An Quốc Hậu phủ Bình phu nhân đến.”
“XX phủ phu nhân tiểu thư đến.”
“XX phủ hai vị tiểu thư đến.”
“Tử công chúa đến.”
Những người xướng danh ngoài cửa Ninh Vương phủ hôm nay đã mệt muốn tắt thở, vừa mới xướng đến Đinh Tử giá đáo, ở đây nhất thời một mảnh yên lặng, hiện tại Đinh Tử xuất hành cần ngồi xe ngựa dành cho công chúa. Cỗ xe dành cho công chúa trở lên này dùng gỗ lim làm thân xe, đỉnh bát bảo châu bốn phía, màn xe cũng là gấm tuyết thượng hạng. Hỉ nhi vạch trần vải mành, mọi người lại nhíu mày, Đinh Tĩnh một thân hồng y đỡ tay Hỉ nhi xuống xe trước, nhìn thấy ánh mắt hâm mộ tôn kính xung quanh, vẻ mặt kiêu ngạo ngẩn cao đầu. Xung quanh có người nhận ra Đinh Tĩnh, không khỏi cười ra tiếng, một di nương thiếp thất đã lập gia đình cũng dám mặc màu đỏ, đúng là không biết quy củ.
Lúc này một bàn tay ngọc nhỏ và dài vươn ra, trong ánh dương quang chiếu xuống trở nên trong suốt sáng như trân châu, mọi người lập tức nhìn qua, lại thấy Đinh Tử một thân màu trắng vân đế nho sam, áo ngoài màu xanh da trời thêu ngân ảnh mây án phi bạch, nhìn đơn giản, nhưng ngân tuyến được dương quang chiếu xuống lại lộ ra một loại quang mang lấp lánh phức tạp, tuyệt không bình thường.
Đinh Tử trang dung vẫn đơn giản nhưng mê hoặc ánh nhìn, nhưng nàng phong thái cao hoa, giơ tay nhấc chân sớm đã không phải ngoại vật có thể soi mói, trong lòng mọi người cảm thán. Mặc dù có không ít tiểu thư hâm mộ ghen ghét Đinh Tử vận khí tốt, được phong công chúa còn được ban cho Lam Thanh Lăng làm chính phi, nhưng phần phi phàm mỹ lệ này, vẫn khiến các nàng cảm thán, trong lòng càng thêm mấy phần cảm thấy không bằng.
Một khắc trước khi lực chú ý chuyển hết tới Đinh Tử, Đinh Tĩnh trên mặt tiếu ý vừa kéo, trong lòng đã khó chịu nhưng lại thân thiết nắm cổ tay
Đinh Tử: “Tỷ tỷ, thật là nhiều người a, hôm nay quả nhiên náo nhiệt, muội muội quả nhiên đến đúng nơi rồi.”
Đinh Tử nhẹ cười, sóng mắt lưu chuyển, càng như tinh quang chớp động: “Muội muội cao hứng là tốt rồi.”
Đinh Tử không đẩy Đinh Tĩnh ra, cùng nàng ta bước vào Ninh Vương phủ, phía sau lập tức có người bất mãn nói: “Chẳng qua là một di nương, cũng xứng tới yến hội này.”
“Ỷ vào chính mình có một công chúa tỷ tỷ thôi, ngươi không có thì cũng dám đến sao?”
“Đinh Tĩnh kia vừa nhìn là biết không an phận, hôm nay tới nói không chừng muốn làm cái gì đây?”
“Nàng đã lập gia đình còn có thể làm cái gì, ngu xuẩn!”
“Không tin ngươi liền nhìn, nhìn tính tình nàng kia, liền không yên lòng!”
“Ý tứ của ngươi, chẳng lẽ nàng cũng mơ tưởng Ninh Vương gia? Thực sự đáng cười!”
Ngoài miệng mặc dù nói như thế, nhưng đến đây hôm nay chúng nữ tử đều có cùng mục đích, ai lại không rõ ràng, nếu trong khuê tú các nàng ai được Ninh Vương gia để mắt, tuy nói trong lòng không thoải mái thì cũng không có biện pháp, nhưng nếu cái loại đê tiện như Đinh Tĩnh này mà cũng có thể được Ninh Vương gia để mắt, các nàng trực tiếp nhảy sông tự sát tập thể đi.
Ngoài cửa phu nhân tiểu thư các phủ đã trực tiếp đem Đinh Tĩnh trở thành địch nhân lớn nhất, thậm chí nổi lên không ít tâm tư.
Đinh Tĩnh theo Đinh Tử tiến vào Ninh Vương phủ, vừa mới đi vào liền bị sự tráng lệ của Ninh Vương phủ hấp dẫn, Ninh Vương phủ này là do tiên hoàng ngự tứ, lúc đó vẫn chỉ là hoàng tử phủ.
Khi đó Ninh Vương Lam Diệc có thể nói là hoàng tử được tiên hoàng sủng
ái nhất, Hoàng thượng có vật gì tốt đều tặng cho Ninh Vương phủ, những thứ kia mặc dù không xa hoa như hoàng cung nhưng cũng tuyệt đối là số một số hai.
Bạch ngọc lầu các, phỉ thúy giai thai, giả sơn vân cảnh cũng thật là huyễn hoặc, trong hoa viên các loại hoa quý báu tranh nhau đua nở, tạo hình cũng cực đỉnh, đến Đinh Tử cũng không khỏi ca ngợi, tiên hoàng đối với Lam Diệc sủng ái quả thật không phải bàn cãi. Thế nhưng sủng ái như vậy, chẳng lẽ không phải đối với Lam Diệc cũng là dằn vặt, thiên vị như vậy, những hoàng tử khác làm sao chịu được! Lam Diệc như thế, Hoàng thượng không kiêng dè mới là lạ!
Chúng khách nhân được hạ nhân Ninh Vương phủ trực tiếp mang đến hoa viên ngắm hoa, đến nơi này Đinh Tử lại thầm khen một câu, vườn hoa này được chia làm năm khu, bên trái một mảng lớn hoa hải đường hồng nhạt đang nở, kiều diễm dục tích, chính giữa là mẫu đơn màu trắng cao quý trang nhã, đoan trang đại khí, phía sau là hoàng sắc của cây thược dược, cây uất kim hương màu tím, cùng với hoa hồng đỏ như lửa hình thành năm khu vực, đem đình nghỉ mát bạch ngọc vây quanh ở trong đó, bên ngoại là một mảng lớn đất trống, ít nhất có thể chứa một hai trăm người.
Phía cuối đuôi hoa viên chậm rãi chảy xuôi một hồ nước, hoa sen trắng và hồng đan xen bừng nở, bắc qua hồ nước là cây cầu hình vòm để ngắm cảnh thật tốt, làm người ta cảm thán, so với hoa quế lâm ở vùng ngoại ô còn làm cho người ta kinh diễm hơn nhiều a!
Đinh Tử từ xa nhìn ngắm ao hoa sen xa xa, khóe miệng không khỏi hơi cong lên, loại địa phương này quả thật thích hợp thân cận, cảnh sắc này làm cho lòng người đẹp hơn mấy phần.
Lúc này không ít tiểu thư lần lượt đến gần hoa viên, sôi nổi lên tiếng ca ngợi, cười híp mắt nhẹ giọng nói cười, nhìn thấy một ít danh môn công tử đã tới không khỏi hai gò má ửng hồng, vui vẻ không ngừng tự chỉnh lại trang phục.
Hôm nay xem như là tập thể thân cận, nam nữ rất nhiều, còn có vài phu nhân đến đây tọa trấn vì sợ mọi người xấu hổ nên giúp giảm bớt xấu hổ rất tốt. Đối với dịp gặp gỡ này nam nữ cũng không khỏi lớn mật một chút, đã có mấy công tử đi hướng cô nương mình nhìn trúng nhỏ giọng tìm chỗ trò chuyện sôi nổi.
Đinh Tĩnh khẩn trương nhìn Đinh Tử cũng không có động tác gì, chỉ ở bên kia ngắm hoa, không biết nàng tới làm gì sao? Lúc này Mã Song Nhi cùng
Dương thị cũng đã tới, nhìn thấy Đinh Tĩnh lập tức đi tới, đi theo bên người Đinh Tử, luôn muốn được người cao liếc mắt nhìn.
“Biểu muội tới sớm thật, không ngờ Ninh Vương phủ mỹ lệ phú quý như vậy.” Mã Song Nhi vừa đi tới, trong mắt cũng sáng ngời.
Chỉ có thể nói hoa viên này, không phải có hoa quý là có thể trồng, nếu không phải có sư phụ hoa tượng (người tạo hình cây cảnh) giỏi là có thể làm được, đây là cần bỏ ra một số tiền tài cực lớn, nhìn tiếp bạch ngọc đình bên cạnh, ở dưới ánh nắng chiếu tỏa ra một tầng ôn nhuận sáng bóng, tuyệt đối không thua bạch ngọc cất kỹ trong phủ các nàng a. Ninh Vương phủ thực sự là quá phú quý, Mã Song Nhi hiện tại trong đầu đều mộng tưởng được gả vào Ninh Vương phủ, Đinh Tĩnh tự nhiên cũng là cái ý nghĩ này.
“Ta với tỷ tỷ cũng vừa tới không lâu.” Đinh Tĩnh tròng mắt chuyển loạn, cuối cùng dừng lại ở lối vào, trong lòng vội vã Ninh Vương gia làm sao còn chưa tới, danh môn tiểu thư càng ngày càng nhiều, nàng sao thực hành kế hoạch được.
“Tử nhi, ngươi đã đến rồi.” Lúc này từ cầu hình vòm bên kia đi qua ba nữ tử, Vân Hi Vũ, Bạch Sương Tuyết còn có Hạ Linh Nguyệt đều ở trong đó, Đinh Tử vừa thấy liền cười nghênh đón, ba người các nàng là ở một bên ngắm hoa, lúc này mới thấy Đinh Tử đến.
“Đúng vậy, Ninh Vương tuyển phi là đại náo nhiệt a, ta tự nhiên cũng tới xem giúp vui.” Đinh Tử mỉm cười, khuyên tai ngân thủy tinh bên tai lấm tấm tản ra quang mang, Hạ Linh Nguyệt liếc mắt nhìn, trong lòng ca ngợi.
Khuyên tai này nhìn như là vật bình thường nhưng lấy ngân làm đế, khắc ra đồ án, thủy tinh màu trắng thuần trong suốt, xa xa căn bản nhìn không ra cái gì, đến gần nhìn lại mới có thể nhìn ra hoa văn. Đôi khuyên tai này sợ là so với một ít đồ trang sức kim tương hồng ngọc các loại còn muốn trân quý hơn.
Đinh Tử vẫn thích điệu thấp xa hoa…
Đinh Tử không chú ý tầm mắt Hạ Linh Nguyệt, chỉ là cười trêu ghẹo Vân Hi Vũ nói: “Biểu tỷ lần này cần phải nhìn kỹ một chút, chọn trúng người nào thì lúc trở lại nói cùng mợ, nói không chừng ngày thứ hai sẽ bị mợ đóng gói gả đi đấy.“
“Tử nhi, ngươi dám chọc ghẹo ta!” Vân Hi Vũ đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi đưa tay hướng về phía Đinh Tử oán trách, Đinh Tử ha hả cười chuyển tới Bạch Sương Tuyết phía sau, “Xem đi, bị ta nói trúng rồi, biểu tỷ quả nhiên động tâm tư.”
“Mới không có, là Thái hậu hạ chỉ mời kinh thành tiểu thư chưa lấy chồng thất phẩm trở lên, người ta mới không có!” Vân Hi Vũ mặt đỏ lên tức giận giậm chân, ở Hộ Quốc Hậu phủ không đứng thành hàng trước, tuyệt đối sẽ không đem Vân Hi Vũ gả cho nhân gia mẫn cảm, Vân Hi Vũ chẳng qua là đến giúp vui, có vài người mà nàng phi thường không muốn lập gia đình với.
Đinh Tử thấy Vân Hi Vũ có chút tức giận cũng không cười nàng: “Biểu tỷ yên tâm đi, ta xem viện này hướng về phía Ninh Vương chiếm chín phần, không phải cũng chen nhau phá đầu sao? Biểu tỷ thả lỏng tâm đi, sợ là
Ninh Vương gia muốn nhìn ngươi một chút, cũng không cơ hội gì đâu.“
Vân Hi Vũ âm thầm thở dài một hơi. Vân Hi Vũ cũng là mỹ nhân, không phải nàng quá tự tin, bản thân có tướng mạo này tự nhiên rất là đắc ý, hôm nay lúc nàng xuất môn cố ý chọn kiểu dáng y phục tương đối bình thường.
“Ninh Vương đến.”
Hoa viên vốn ầm ĩ lập tức an tĩnh lại, mấy người Đinh Tử đều cùng nhau hướng lối vào nhìn lại.
Ninh Vương gia tựa hồ thực sự rất thích màu tím, một thân tử đế cẩm bào thêu ngân ảnh mây án, bên hông thắt lưng bạch ngọc, cầm trong tay một cây quạt sắc màu rực rỡ, thỉnh thoảng lay động, ngoại hình có vẻ quá mức đơn bạc, nhưng vai rộng ngực khoan kiên, tuyệt không có thiếu khí khái nam tử, gương mặt mỹ mạo cũng càng hiện ra mấy phần tuấn mỹ.
Trên đầu Lam Diệc cũng dùng một dây cột tóc cùng màu tím thêu ngân ảnh mây án, buộc lên phân nửa tóc, những sợi còn lại tùy ý xõa tung, theo gió bay bay, càng hiển lộ phong tư trác việt phong thái phi phàm. Chính yếu chính là Lam Diệc vẫn nhẹ nhàng cười, vẻ mặt ôn hòa, khiến rất nhiều nữ tử, càng thêm một ít nam tử đều đỏ mặt.
Đinh Tĩnh đột nhiên lên tiếng: “Ninh Vương gia cũng mặc y phục thêu ngân vân…”
Mọi người vốn đang ca ngợi đột nhiên quay đầu, nhìn Đinh Tử một thân bạch y trong lòng tự nhiên có suy nghĩ khác nhau, y phục hai người mặc dù màu sắc không giống nhau, thế nhưng hoa văn chỉ thêu ngân tuyến đều là giống nhau, đây rốt cuộc chỉ là trùng hợp, hay là dụng tâm kín đáo?
Mấy tiểu thư tự nhiên rất ác ý nghĩ Đinh Tử khẳng định cũng là nhìn trúng Ninh Vương gia, trong lòng hướng tới, cố ý hỏi thăm sở thích của
Ninh Vương gia, muốn khiến cho Ninh Vương gia chú ý mà thôi, thực sự là thấp hèn không biết xấu hổ, rõ ràng đã cùng An Vương Thế tử đính hôn, còn không tuân thủ phụ đức như vậy.
Rất nhiều người trong lòng không khỏi nghĩ tiếp, muội muội nàng Đinh
Tĩnh đã dám ở trong hoàng cung cùng nam nhân tư thông, nàng tỷ tỷ này nói không chừng càng thêm quá mức, giả bộ ngây thơ cao quý, kì thực lại là thấp hèn nhất!
Đinh Tử giận tái mặt, nhìn thấy Ninh Vương lộ ra một tiếu ý nhàn nhạt, nàng lại từ trong mắt đối phương nhìn thấy sự hứng thú. Đinh Tử đây là lần thứ ba thấy Ninh Vương, hắn ba lần đều mặc tử y, Đinh Tử đã nghĩ rằng Ninh Vương thích màu tím, cố ý mặc áo lam vì sợ cùng màu, nhưng không nghĩ vẫn là trùng hợp? Đinh Tử nhướng mày, y phục này úng là mới làm đưa về trong phủ, Đinh Tĩnh thế nhưng thấy được.
Đinh Tử ý vị thâm trường nhìn Đinh Tĩnh liếc mắt một cái, đối với thần tình mọi người khinh bỉ không thèm để ý chút nào, chỉ là thi lễ nói: “An Vương gia bình an.“
Những người khác mới như từ trong mộng tỉnh lại, sôi nổi quỳ xuống đất thỉnh lễ: “Ninh Vương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.“
An Vương gia khoát tay chặn lại, ôn thanh nói: “Miễn lễ, hãy bình thân, hôm nay bất quá náo nhiệt tụ tập một chút, không có lễ tiết gì, tùy ý là được rồi.” Lập tức Ninh Vương lại nhìn mọi người liếc mắt một cái, cười nói, “Các vị có thể tới Ninh Vương phủ ta ngắm hoa cũng là nể mặt mũi bản vương, hôm nay đến đây đều là tài tử giai nhân nổi danh kinh thành, chỉ là ngắm hoa thưởng thức trà không khỏi có chút mất hứng, không bằng bản vương làm chủ, chúng ta tổ chức thi đấu một chút thế nào a?”
“Ninh Vương gia quả nhiên suy nghĩ chu đáo, đây đương nhiên là ý kiến hay.”
“Đúng vậy đúng vậy, tiểu sinh nhìn thấy Ninh Vương phủ mỹ cảnh như vậy, sớm có cảm hứng làm thơ, tạ ơn Ninh Vương gia.”
“Không biết Ninh Vương gia muốn thi đấu tài năng thế nào? Nơi này là Ninh Vương phủ, Ninh Vương gia không bằng định ra quy tắc.”
“Đúng vậy đúng vậy, còn muốn Ninh Vương gia làm chủ.”
Phía dưới một đống người phụ họa, Lam Diệc cũng không chối từ, chỉ là cười nhìn Đinh Tử liếc mắt một cái, lại quay đầu liếc nhìn những đóa hoa khác xung quanh, cùng từng nam tử nữ tử đang chờ mong, cười nói: “Hôm nay Viên Uyển xuân sắc, các vị danh môn công tử tiểu thư ở đây từ nhỏ mưa dầm thấm đất các loại tài nghệ chính là bình thẩm tốt nhất, hôm nay không phân biệt nam nữ, đều lên sân khấu biểu diễn tài nghệ, mọi người không cần cố kỵ chỉ bình chọn người trong lòng cho là tài nhất, cuối cùng tuyển ra ba đôi nam nữ tiến hành quyết đấu cuối cùng, sau đó tuyển ra một đôi ưu tú nhất, bản vương trọng trọng có thưởng.”
Ninh Vương vừa nói xong, loại phương thức thi đấu kỳ lạ này lập tức khiến cho toàn trường phụ họa, cũng rất chờ mong lần này phải so tài như thế nào.
“Đã náo nhiệt như thế này, bản Thế tử sao có thể không tham gia đây? Hoàng thúc sẽ không phản đối hoàng chất tham gia đi?” Đột nhiên một giọng nam lành lạnh xuất hiện, lại thấy ba nam tử tư sắc khác nhau, đều là mỹ nam tử lững thững đi tới.
Dẫn đầu là Lam Thanh Lăng, hôm nay một thân lam sắc gấm sam, đỉnh đầu cài bạch ngọc quan, khuôn mặt tuấn dật vô song có vẻ càng thêm thanh nhuận, con ngươi trong trẻo như hắc lưu ly lóe ra ánh mắt sáng quắc, khóe miệng cười nhạt, làm cho khí chất lành lạnh của hắn càng thêm một khoản thần thái.
Tiết Vũ đi ở bên trái, một thân bạch y như ngày xưa không nhiễm bụi trầm, khí chất thoát tục, phiêu phiêu dục tiên, chỉ là ánh mắt kia lúc nhìn đến Đinh Tử, mắt rõ ràng sáng ngời.
Vân Hi Văn hôm nay một thân hắc y, hắn vốn là tướng mạo nho nhã, hôm nay mặc một thân này lại hơn một phần khí phách nam tử, so với hai người kia không thua nửa phần.
Ninh Vương quay đầu lại, nhìn thấy Lam Thanh Lăng cũng cười nói: “Hoàng chất đã có nhã hứng này, Hoàng thúc sao có thể không cho ngươi tận hứng, có ba người thêm vào, thi đấu sẽ càng thêm đặc sắc!“
Tựa như Đinh Tử là nữ tử đã đính hôn không được trực tiếp phát thiếp mời, Ninh Vương đồng dạng cũng không có phát thiếp mời Lam Thanh Lăng, vậy cũng là không mời mà tới. Lam Thanh Lăng, Tiết Vũ, Vân Hi Văn đi tới liền đứng yên ở bên người Đinh Tử các nàng, hiển nhiên cho thấy bọn họ là cùng nhau, Đinh Tĩnh nhìn ba nam tử này xuất hiện, thần sắc không khỏi cứng nhắc.
Hôn sự của Đinh Tĩnh vẫn đau xót trong lòng, nàng là bị ép, nàng lúc chưa gả đã từng mê luyến ngũ đại mỹ nam tử Đại Tề này, hiện tại đồng thời xuất hiện bốn người, nàng lúc này tâm lăn lộn, càng về sau càng oán hận Đinh Tử.
“Hảo, thi đấu bắt đầu.” Ninh Vương nhìn Lam Thanh Lăng cố ý trực tiếp đứng ở trước mặt Đinh Tử, chuôi quạt nhịp tay một hồi, cười ý vị thâm trường quay đầu nói.
“Ta… Ta tới trước.” Một thiên kim tiểu thư nói, hiện tại cũng bất chấp xấu hổ, ở đây chín phần thiếu nữ là hướng về phía Ninh Vương gia mà tới, kỳ thực trong lòng các nàng rành mạch, muốn tại trong nhiều tiểu thư khuê các như vậy trổ hết tài năng cũng là cực kỳ không dễ dàng, các nàng đều có ý nghĩ nếu không được Ninh Vương phủ để mắt thì cũng có con đường thứ hai, tìm con của trọng thần.
Vị tiểu thư đầu tiên này vừa đi lên liền muốn dùng sở trường thư pháp của nàng để tranh thắng thua, nàng viết cũng thập phần nghiêm túc, mọi người không khỏi bình ổn hô hấp để xem.
Mộc thị hôm nay cũng đến một là bởi vì Hạ Linh Nguyệt được Bạch Sương
Tuyết cùng Vân Hi Vũ mời cùng đi, bà tiện thể cùng đến xem, hai cũng là vì trông thấy Tiết Vũ.
Từ khi Tiết Vũ bắt đầu rời nhà, ngoại trừ hoàng cung thịnh yến lần trước, đây là lần thứ hai bà nhìn thấy Tiết Vũ. Nhi tử trước đây hầu hạ dưới gối hiếu thuận có thừa đột nhiên đối với bà lãnh đạm như vậy, Mộc thị thực sự vô pháp bình tĩnh trở lại. Bà ở trong hoàng cung thịnh yến lại bị phế nhị phẩm cáo mệnh, bị cách chức làm bình thê, Mộc thị tính tình rất cao ngạo, nhưng cũng không ngốc.
Bà tuy là bị hạ làm bình thê nhưng An Quốc Hậu phủ này do bà quản lý lâu như vậy, còn có không ít người của bà, bà tự nhiên nghe thấy tiếng gió
An Quốc Hậu cùng Bạch lão thái quân đã vì An Quốc Hậu tìm thê tử mới, nếu như chọn trúng, nhất định sẽ rất nhanh làm thỏa đáng, đem người thú vào cửa. Biết tin tức này, Mộc thị cũng đã tìm Bạch lão thái quân náo, bất quá lão thái quân đóng cửa không gặp, nhắm thẳng vào lý do bà không tuân thủ quy tắc, không tuân mệnh lệnh bế môn tư quá mà xuất viện, phạt thêm mỗi ngày niệm kinh một canh giờ.
Mộc thị bất đắc dĩ cho người truyền tin cho nhà mẹ đẻ, người nhà mẹ đẻ tới, nhưng không nghĩ lần này An Quốc Hậu cùng Bạch lão thái quân đã quyết tâm, đến nhà mẹ bà cũng không cho mặt mũi, nhắm thẳng vào lý do
Mộc thị tâm tính ác liệt, bị Thái hậu xử phạt. Bọn họ chỉ theo ý chỉ
Thái hậu thú chính thê khác, đó là cống hiến với Thái hậu, trực tiếp đem người nhà mẹ nàng nói đến xám xịt trở về, Mộc thị việc này bị vỡ lở ra, các nàng vốn là không để ý, tự nhiên cũng không thể nói rõ nói cái gì.
Mộc thị đối với việc lần này gấp không được, đột nhiên nghĩ đến Tiết Vũ. Tiết Vũ là trưởng tử của An Quốc Hậu phủ, là bảo đảm lớn nhất kiếp này của bà, hiện tại hắn giận lẫy ở bên ngoài, nếu bà có thể đem Tiết Vũ khuyên trở về, An Quốc Hậu cùng Bạch lão thái quân cao hứng, nói không chừng sẽ không trách bà, cũng không vội vã chuyện thú tân thê. Đến lúc đó Mộc thị nỗ lực cố gắng, việc này sẽ có thể bỏ qua như thế.
“Vũ nhi, ngươi ở bên ngoài chịu khổ, nhìn ngươi đều gầy hai vòng.” Đi tới bên người Tiết Vũ, lời này của Mộc thị cũng không phải làm giả,
Tiết Vũ cuối cùng là thịt từ trên người bà rớt xuống, bà không đau thì ai đau, “Nương biết nương lúc trước quá cố chấp, làm cho trong lòng ngươi rất thống khổ, thế nhưng nương cũng là vì tốt cho ngươi a, trong thiên hạ nào có cha mẹ không phải đây. Ngươi bây giờ giận nương dọn ra bên ngoài, không biết ở trong lòng nương so với ngươi còn khó chịu hơn sao, Vũ nhi a, tức giận coi như xong đi, ngươi xem một chút ngươi cũng không biết chiếu cố chính mình, làm cho nương không thể nào yên tâm, nghe lời, đừng tức giận, mau cùng nương hồi phủ có được không, cha ngươi cùng lão thái quân cũng mỗi ngày nhắc tới ngươi. Vũ nhi hiếu thuận nhất, làm sao để mặc các trưởng bối mỗi ngày hao tổn tinh thần lo cho ngươi đây.“
Tiết Vũ sắc mặt có chút buông lỏng, nhìn Mộc thị rõ ràng so với mấy ngày trước tiều tụy hơn, trong lòng cũng có chút yêu thương, hắn vừa muốn nói gì, lại thấy vẻ mặt chờ mong của Hạ Linh Nguyệt ở một bên đi tới, nhất thời sắc mặt hắn lại lạnh lẽo, nhàn nhạt mở miệng: “Nương, nhi tử trưởng thành luôn muốn độc lập, ta không thể luôn được các ngươi chiếu cố, nương cũng đừng suy nghĩ nhiều, cuộc sống của Vũ nhi hiện tại rất tốt, sẽ không hồi Hậu phủ. Tổ mẫu cùng cha mẹ liền nhờ nương chiếu cố nhiều.”
Hạ Linh Nguyệt mới vừa đi tới bước chân liền cứng nhắc, rõ ràng nhìn thấy chán ghét trong mắt Tiết Vũ, trên mặt trắng nhợt, cắn môi dưới, thân thể hơi run lên. Bên kia Bạch Sương Tuyết nhìn không được, đi tới kéo Hạ Linh Nguyệt vừa mới muốn nói gì, Biên tiểu thư kia đã viết xong, chúng nam nữ tiến lên thưởng thức một hồi, cùng nghị luận, cũng đã đem lời muốn Bạch Sương Tuyết nói thoáng cái che lấp.
“Không sai không sai, kiểu chữ nhỏ trâm hoa này viết đoan trang diễm lệ, quả nhiên là bút pháp thần kỳ.”
“Vậy liền bỏ phiếu đi.” Ninh Vương nói xong, mọi người bắt đầu bỏ phiếu.
Hôm nay rất đúng dịp, người tới tổng cộng hai trăm, bỏ nam nữ đã thành thân hoặc đính hôn, một trăm bảy mươi người, nam nữ ở đây tổng cộng bảy mươi người, nàng ta được ba mươi lăm lá phiếu, coi như là không tệ.
Kế tiếp tiểu thư công tử các phủ sôi nổi hiến nghệ, thành tích khác nhau, nhưng là có biểu hiện hăng hái, mà lúc này cầm kỳ thư họa cũng đều sôi nổi biểu diễn một phen, trước mặt mọi người đối thơ cũng không hoảng sợ nhiều lắm.
“Phía dưới…”
“Bản công chúa còn chưa có so đâu.” Lam Thanh Trọng cùng Lam
Nhược Lâm một thân cung trang mang theo một đội cung nữ thị vệ đi vào, trận thế lớn như vậy lập tức hấp dẫn mọi người chú ý, hướng hai người hành lễ.
“Cung nghênh Thái Tử, công chúa, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Lam Nhược Lâm chỉ gật đầu một cái, hướng về phía Lam Diệc nói: “Hoàng thúc tuyển phi là đại hỉ sự như vậy, tại sao không gọi Nhược Lâm đến giúp vui đây? Nhược Lâm cùng Thái tử ca ca không mời mà tới, Hoàng thúc sẽ không để ý đi?“
Chính ngươi đã nói vậy, ai có thể nói để ý đây.
Ninh Vương cười nói: “Là bản vương sơ sót, quên thiếp mời của Thái tử cùng công chúa, nhất định sẽ xử phạt hạ nhân làm việc không chu toàn. Công chúa đã có hứng thú tham gia, chúng ta đương nhiên hoan nghênh.”
Lam Nhược Lâm cười nói: “Bản công chúa nếu so tài thì phải so lớn, nơi này dám cùng bản công chúa ngang vai ngang vế, dám cùng bản công chúa cạnh tranh chính là Tử công chúa, Tử công chúa, có dám hay không cùng bản công chúa so tài a?“
Ninh Vương đứng ở một bên trong mắt có tiếu ý ý vị thâm trường, lúc này xa xa một tỳ nữ trang điểm làm cái thủ thế phức tạp, Ninh Vương ánh mắt sáng ngời liếc mắt nhìn Đinh Tử một cái, xua tay cho tỳ nữ kia ly khai, trên mặt có chút quỷ dị.
Lúc này Đinh Tử đã hướng Lam Thanh Trọng, Lam Nhược Lâm thi lễ một cái, mỉm cười nói: “Bản công chúa có thể cự tuyệt?”
“Tử công chúa chẳng lẽ là sợ, ngươi nếu sợ cũng không sao, trước mặt ta chịu thua, nói ngươi sợ ta, bản công chúa liền không bắt buộc ngươi. Nói đi, bản công chúa nghe đây.” Lam Nhược Lâm cười lạnh, hôm nay nàng là đến có chuẩn bị, tuyệt kế sẽ làm Đinh Tử mất mặt, hơn nữa… Hừ!
“Nhược Lâm công chúa thịnh tình, bản công chúa há có thể quấy rầy nhã hứng của ngài, đương nhiên là tiếp nhận.” Đinh Tử cười nói, lại nhìn thấy Lam Nhược Lâm trên mặt lộ ra tiếu ý trào phúng.
“Bản công chúa ngày hôm trước xoay chân bị thương, hôm nay liền phái cung nữ bên cạnh ta so đấu với ngươi, hi vọng Tử công chúa đừng thua quá khó coi.” lúc Lam Nhược Lâm chỉ người xuất hiện, ở đây không ít người mở to mắt, hút khẩu khí.
Người này thế nhưng là danh nhân kinh thành —— Phi Sương, chính là kinh thành đệ nhất danh kỹ, bán nghệ không bán thân. Đồn đại nàng nhất vũ khuynh thành, từng làm cho chủ bán một đêm phất nhanh, sau bị ma ma trong cung chọn trúng đưa vào trong cung, từ đó hiếm khi có người gặp qua nàng, không ít người hoài nghi có thể là bị Hoàng thượng thu vào trong cung, không ngờ bị Lam Nhược Lâm thu.
Đinh Tử ở trong hoàng cung thịnh yến khiêu kiếm vũ, ở đây không ít người gặp qua, mà vũ cơ này bọn họ cũng đã từng gặp qua, Đinh Tử mặc dù thần kỳ, hơn nữa khí chất văn hoa nhất cử nhất động đều phong hoa tuyệt đại, thế nhưng bàn về vũ kỹ, cũng không phải đối thủ của người từ nhỏ luyện vũ mà sống, xem vũ là mạng. Còn nữa, rõ ràng là Lam Nhược Lâm đề nghị hai vị công chúa tỷ thí, nàng không tham gia lại gọi một vũ kỹ cùng Đinh Tử công chúa so sánh, chẳng phải là đang cười nhạo Đinh Tử mặc dù là công chúa, cũng chỉ xứng cùng hạ nhân bên người nàng tranh nhau phát sáng sao?
Đinh Tử lạnh lùng cười, quay đầu nhìn phía Lam Nhược Lâm: “Không ngờ Nhược Lâm công chúa thân thể yếu ớt như thế, ngay lúc này bị thương, cũng tốt, hôm nay là ngày công tử tiểu thư kinh thành tỷ thí náo nhiệt, mọi người tỷ thí cũng bất quá là bày ra tài nghệ bản thân. Vốn cũng không nên có phân biệt giai cấp, công chúa đã đem Phi Sương cô nương vì ngươi hiến nghệ, nàng kia hôm nay chính là Nhược Lâm công chúa thứ hai, bản công chúa chắc chắn sẽ nghiêm túc đối đãi.”
“Ngươi!” Lam Nhược Lâm trên mặt vừa xanh vừa trắng, thấy công tử tiểu thư xung quanh nhìn nàng biểu tình đều khẽ biến. Ninh Vương thế nhưng nói công tử tiểu thư danh môn tỷ thí, nếu là Lam Nhược Lâm kêu lên Phi Sương đến, chẳng phải là đang nói mấy người bọn họ cũng không bằng một cung nữ bên người Lam Nhược Lâm, đây xem như là đắc tội tất cả mọi người.
Lam Nhược Lâm nghiến răng thiếu chút nữa cắn môi, Đinh Tử, coi như ngươi ngoan! Bất quá hôm nay ngươi tuyệt đối không có trái cây ngon mà ăn!
Mà khi Đinh Tử nhìn thấy Phi Sương biểu diễn xong, trên mặt cũng là hơi đổi, cái gì gọi là một vũ kinh hoa, chính là nói Phi Sương!
Thân thể của nàng mềm dẻo tựa như tơ lụa thượng đẳng, bất luận động tác nào yêu cầu cao độ đều không làm khó được nàng, mềm dẻo như có thể đến cả khung xương, người ở chỗ này nhìn đều kinh ngạc. Nhìn ngược về phía
Đinh Tử ánh mắt không khỏi đều mang theo trào phúng, vũ giả như vậy,
Đinh Tử tuyệt không có khả năng chiến thắng.
Khuôn mặt bình tĩnh của Đinh Tử đột nhiên biến đổi, khóe miệng câu dẫn ra tiếu ý tự tin, nàng sẽ không dùng vũ (múa) để thủ thắng, chẳng nhẽ không thể mưu lợi sao?
Ninh Vương nói tài nghệ gì đều có thể, hạng mục kia, đồng dạng là tài nghệ…
Các ngươi chờ thất kinh đi!
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
22 chương
10 chương
415 chương