Dã thú trong lòng Hứa Kiệt nói khiến trong lòng tôi hơi sửng sốt, quanh thân nổi lên một tia ớn lạnh. Hồi lâu tôi mới hồi thần, cậu nói cậu mơ thấy tôi chết rồi. Những lời này lại càng khiến tôi chấn động hơn, cậu đại khái chưa từng nghĩ đến đó là thật. Tôi thực sự đã chết một lần, hơn nữa lần chết ấy cực kỳ uất ức, những năm tháng bất lực không thể giãy giụa lần thứ hai hiện lên trong đầu tôi, tôi trừng mắt nhìn, rồi đem cậu ôm vào trong lòng, đôi mắt cậu khi chạm tới tôi thì bất giác nóng lên. Hứa Kiệt, trong đoạn hồi ức về khoảng thời gian tôi bất lực nhất, là người cho tôi ánh sáng và hy vọng. Cái ôm vội vàng và siết chặt, không chỉ vì muốn bình ổn hoảng loạn của cậu, cũng muốn cậu có thể cho tôi sức mạnh, ngày hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện lắm, khiến tôi cả người mệt mỏi. Sau một hồi, tôi cố gắng bình ổn tâm tình đang loạn lên, đem cậu ôm thật chặt, thấp giọng dùng ngôn ngữ an ủi: “Cũng chỉ là giấc mộng mà thôi, không phải người ta thường nói mộng tốt thì không phải thực sao, cảnh trong mơ sẽ là tương phản.” Hứa Kiệt nghe xong ngẩng đầu nhìn tôi, trong con ngươi vẫn mang theo tia sợ hãi cùng luống cuống, đôi môi xinh đẹp căng mọng lúc này đây có vẻ cực kỳ tái nhợt, còn càng run rẩy không ngừng. Tôi lấy tay vuốt nhẹ khuôn mặt xinh đẹp đó, cúi đầu ở trên môi cậu ấn xuống một cái hôn không mang theo bất cứ tình sắc nào: “Đừng sợ, chuyện này sẽ không phát sinh đâu, anh vẫn ở đây mà.” Cậu hơi nhắm mắt lại, lông mi thật dài run run, tay cố sức níu lấy quần áo tôi, nhỏ giọng nói: “Hàn Hiểu, anh… Anh đừng rời khỏi em, đời này cũng đừng rời đi nha.” Tôi nghĩ đại khái là cái mộng kia dọa đến cậu rồi đi, vì vậy vội vàng đáp ứng, lúc này có thể làm cho cậu an tâm là tốt rồi. Cậu nghe xong mở mắt nhìn tôi rồi xấu hổ cười cười, dung nhan đoan trang diễm lệ, lòng tôi hơi khẽ động, cúi người tiến đến, nâng đầu của cậu, hôn lên môi cậu. Bất đồng với cái hôn không mang chút tình sắc nào lúc nãy, lúc này nụ hôn mang theo nặng nề mà tôi không cách nào nói ra, tôi rất muốn đem câu chuyện chôn sâu dưới đáy lòng nói ra, hôn thôi mà cũng cảm thấy kích động lên, lửa nóng đây đó trong thân thể dán vào cùng một chỗ. Chờ tôi lấy lại tinh thần thì phát hiện mình đã đem cậu đặt ở trên ghế salon rồi, áo cậu đang mặc bị tôi cởi ra, thứ nhỏ xinh trước ngực đang run rẩy đứng thẳng trước không khí lạnh, mà tay tôi cũng đã cởi ra quần của cậu rồi. “…Anh đi tắm.” Trầm mặc một lúc, tôi nhẫn xuống dục vọng trong lòng, thấp giọng nói, bởi vì ngày mai phải lên máy bay, tôi không muốn cậu đi không được. Ai biết tôi mới vừa đứng dậy, Hứa Kiệt bỗng nhiên đem tôi kéo xuống, cậu nhìn tôi, sắc mặt ửng đỏ, thần sắc trong mắt có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nhỏ giọng hỏi một câu: “Hàn Hiểu, anh không muốn à?” Không muốn? Thế nào lại không muốn chứ, về đến nhà thì chúng tôi sợ phải cấm dục cả tháng. Lúc này tôi hận không thể đem cậu nhu tiến trong cơ thể. Nhưng là không thể mà thôi. (Hạ Nguyệt – Lai Khứ ) “Anh sợ ngày mai em sẽ đi không được.” Thấp giọng cười cười, tôi giải thích, Hứa Kiệt nhìn tôi, mắt cậu liếc qua một bên nhưng cái tay lôi kéo tôi lại không buông ra, trái lại lại run rẩy chỉ dẫn nó bao trùm lên trên dục vọng ở giữa hai chân cậu. Cậu buông tay ra đem mắt nhìn sang hướng khác, thân thể hơi run lên rồi đỏ ửng. Tôi hé mắt, con ngươi bỗng nhiên tối sầm xuống, sau đó đem cậu kéo vào trong ngực, hung hăng hôn lên môi cậu, tay thuận thế thâm nhập quần lót của cậu, trực tiếp tiếp xúc với dục vọng kia. Đại khái đã biết kết quả sau lần triền miên này, Hứa Kiệt dứt bỏ ngượng ngùng ngày xưa, rất thành thực rên rỉ, ở dưới thân tôi mở ra thân thể của mình, tôi ôm cậu đi tới phòng bên cạnh, áp cậu xuống giường. (Dưới này là đoạn hài hòa, gạch men xử lý, mọi người xin tự tưởng tượng đi, khụ khụ. Có cơ hội sẽ bổ sung cho mọi người nha, hắc hắc ) (Ê đít: *cầm chai dầu hỏa* Tôi muốn đốt nhà chị tác giả =//_//= Ngạo: anh tặng cô thêm chục lít xăng =”=) Chờ tôi rốt cuộc từ trong bể dục vọng thanh tỉnh lại thì đã là ba giờ đêm, Hứa Kiệt đã mệt đến không mở mắt nổi mà nằm luôn trên giường tiến nhập mộng đẹp. Tôi bình ổn hô hấp, chậm rãi từ trong cơ thể cậu rút ra dục vọng của mình, nhìn ấn ký lưu lại trên người cậu, tôi khẽ nhăn lại mi, mặt trên có cả dấu răng, thật y như là đang cắn xé vậy, xem ra bản thân đã rơi vào ma chướng rồi. Khi ôm cậu đi tắm rửa, cậu chỉ nức nở một tiếng, đôi mắt vẫn luôn nhắm chặt, giống y như con mèo lười ngủ trưa, bộ dáng thập phần khả ái. Cẩn thận tẩy trừ dịch thể trong cơ thể Hứa Kiệt, từ lần đầu tiên do sơ ý khiến cậu bị bệnh, hiện tại tôi đều cẩn thận vì cậu rửa sạch thân thể, rất sợ cậu lại bởi vậy mà sinh bệnh lần nữa. Tắm rửa xong, đem cậu ôm trở về trên giường, sau đó cầm lấy cồn vì cậu chà lau những vết thương nhỏ mà tôi lưu lại trên người cậu. Cậu cau mày giật giật thân thể, cuối cùng xích tới gần bên cạnh tôi rồi cũng chẳng động đậy gì nữa, nhìn cậu tin cậy chẳng hề phòng bị thế này, tôi không tiếng động cười cười, tay cẩn thận từng ly vuốt ve khuôn mặt cậu, sau đó ở trên trán cậu khẽ hôn một cái, mới nằm xuống rồi đem cậu ôm vào. Nhưng chính mình cũng ngủ không được, trong đầu không ngừng nghĩ tới chuyện phát sinh ngày hôm nay, khuôn mặt của Hứa Khả, ba mẹ Tạ Minh, Tạ Đình cùng Tạ Minh từng người một cứ ở trong đầu tôi ập tới, cảm giác tất cả đều buồn cười, nhưng thật không cười nổi. Hứa Khả giả tâm, Tạ Minh con mẹ nó giả cười, tất cả tất cả đều là hoang đường… Trong lúc nhất thời tôi đã phải xác nhận rồi, ở trên đời này tôi có một cô em gái cùng mẹ khác cha, thế giới này có thể không điên cuồng sao? Một đêm này tôi không biết mình ngủ từ lúc nào, chỉ biết là đó cũng coi như ngủ, trong tâm vô cùng mỏi mệt. Nhưng cho dù như vậy, ngày thứ hai tôi vẫn 7 giờ rời giường như thường lệ, bởi vì 10 giờ phải lên máy bay. Hơn nữa cũng sắp cuối năm, vì tránh bị tắc đường thì đi sớm một chút tốt hơn. Hứa Kiệt còn đang nặng nề say ngủ, mặt mày thanh minh, nom rất đẹp. Tôi thấp giọng cười hôn lên trán của cậu, sau đó cẩn thận giúp cậu mặc quần áo, dấu hôn trên người cậu rất rõ ràng, may mà bây giờ là mùa đông, có thể mặc áo cao cổ che đi, không thì một hồi về đến nhà bị cha thấy được, Hứa Kiệt sợ rằng sẽ xấu hổ và giận dữ đến mặt đỏ tới mang tai rồi. Trong mông lung cậu mơ hồ hỏi một cậu: “Lúc nào rồi anh?” “Còn sớm, em ngủ thêm một lúc đi.” Tôi giúp cậu mặc quần vào, cậu ừ một tiếng, trở mình ngủ tiếp. Giúp cậu chỉnh lý tốt, tôi lại đi thu dọn đồ đạc của mình, nhưng vì cậu đã chuẩn bị sắp xếp giúp tôi hết cả rồi cho nên tiết kiệm được không ít thời gian. Cuối cùng tôi gọi điện thoại kêu xe taxi chờ ở dưới lầu, sau đó đem hành lý kéo xuống phía dưới, đồ đạc của tôi với cậu không nhiều lắm, hai người chỉ một va ly nhỏ mà thôi. Làm xong tất cả tôi mới gọi cậu dậy, cậu lăn lăn lóc lóc rồi mãi mới dậy, mơ hồ hỏi mấy giờ rồi. “Tám giờ.” Cậu gật đầu xuống giường đi dép, đột nhiên trừng mắt to nhìn tôi: “Cái gì, tám giờ rồi? Sao anh không gọi em sớm hơn, giờ này đã muộn… Ai…” Cậu đang nói bỗng nhiên đứng lên, nhưng lại lảo đảo muốn ngã, tôi vội vàng đỡ lấy cậu thấp giọng nói: “Em khẩn trương cái gì, còn hơn một tiếng nữa, kịp mà.” Tai cậu ửng đỏ, liếc mắt nhìn tôi, tự nhu nhu thắt lưng mình. Tôi thấp giọng cười cười nói: “Lát nữa có cần anh bế em xuống lầu không.” Cậu tàn bạo trừng tôi, chóp mũi hơi đỏ, tôi hôn hôn cái trán trơn bóng của cậu. Cậu vội vã rửa mặt rồi chạy tới tủ quần áo tìm kiếm chiếc áo cao cổ mặc vào, che khuất dấu hôn giữa cổ, tôi một bên nhìn rồi khoác thêm cho cậu một cái áo khoác đen: “Bên ngoài trời giá rét, mặc nhiều một chút không thì cảm đấy.” Cậu nghe xong khóe miệng hé ra, lộ ra nụ cười xinh đẹp văn nhã. Vốn định mua bữa sáng, nhưng Hứa Kiệt cứ lôi kéo lên xe, xem ra là bởi vì phải đối mặt với cha tôi nên cậu lại khẩn trương. Trên đường đi, Hứa Kiệt đều cầm lấy tay tôi, sống chết nắm chặt, tôi an ủi cậu nhưng không được, không thể làm gì khác hơn là tùy ý cậu thôi. Khi ngồi trên máy bay, cậu tựa ở trên vai tôi nhắm mắt lại, sắc mặt có chút khó coi, tôi nhìn tự dưng thấy yêu thương. “Chờ một lát về đến nhà, để ba ba làm chút đồ ăn cho em tẩm bổ nha.” Tôi thấp giọng nói, Hứa Kiệt giương mắt nhìn tôi, ừ một tiếng lại nhắm nghiền hai mắt. “Còn mấy tiếng đồng hồ nữa mới tới nơi, em nghỉ ngơi chút đi.” Cậu vô thức gật đầu, tựa ở trong lòng tôi an tĩnh nhắm mắt lại, sau một hồi, hô hấp cậu trầm tĩnh hơn. Bốn giờ nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng chẳng phải ngắn, Hứa Kiệt ở lúc máy bay hạ cánh thì tỉnh lại. Tôi xoa xoa mái tóc cậu, cùng cậu xuống máy bay. Ra khỏi cửa bảo vệ, tôi tìm kiếm bóng dáng cha mà không thấy đâu. Tôi còn đang nghi hoặc thì thấy Tiểu Lý lái xe của cha đi tới. “Ba của tôi đâu?” Thấy chú , tôi vội hỏi một câu. “Hàn tổng ông ấy mới nhận điện thoại phải đi họp đột xuất.” Tiểu Lý cười nói. Lòng tôi hơi thả lỏng, Hứa Kiệt ở một bên cũng thở phào nhẹ nhõm. Tôi hướng cậu nở nụ cười, cậu liếc mắt trừng tôi. Về đến nhà, tôi cùng Hứa Kiệt cảm ơn Tiểu Lý, chú lái xe đi đón cha tôi, tôi trước đem hành lý để ở trong phòng, lại đi ra ngoài đem Hứa Kiệt đang cố gắng tựa ở trên tường không dám nhúc nhích ôm vào phòng khách. “Anh… Bị người thấy được… Anh…” Khi đem cậu đặt ở trên ghế salon, cậu kéo tay của tôi khẩn trương nhỏ giọng nói, lại nhìn về phía xung quanh, rất sợ có ai rình coi. “Có ai thấy đâu, đây là nhà anh mà.” Tôi cúi đầu cười ra tiếng, sau đó trầm mặc rồi nói: “Cho dù bị ba biết, anh cũng không sợ nói thật với ba.” Hứa Kiệt bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, con ngươi kinh nghi mở lớn. Cậu mẫn cảm tôi sao không biết, cậu khẩn trương đều là vì sợ cha biết quan hệ giữa hai chúng tôi, nếu để cậu mãi chịu áp lực thì tôi là một tên khốn. Tôi nói cậu muốn tôi sẽ cho, hôm nay sao có thể để cậu chịu đựng những áp lực này. Hứa Kiệt bình tĩnh nhìn tôi hồi lâu, sau đó ôn nhu cười, ngáp một cái nói: “Hàn Hiểu, em mệt.” Tôi nở nụ cười xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, đem cậu ôm trở về phòng mình. Sau đó tôi đứng ở bệ cửa sổ hút thuốc, một điếu thuốc hút xong mà thời gian vẫn còn sớm. Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó thuận theo suy nghĩ trong lòng đi tới phòng đọc sách, tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng ở tầng sâu nhất của giá sách tìm được tờ giấy đăng ký kết hôn từ hai mươi năm trước. Giấy chứng nhận màu đỏ nay đã ố vàng, nhưng người ở bên trong vẫn đoan chính anh tuấn, khi đó cha cùng mẹ ăn mặc trang phục sạch sẽ giản dị, cha tuổi còn trẻ nên dù trên mặt mang theo chút nghiêm túc, khóe miệng vẫn có ý cười, ngồi bên người là cô vợ đang xấu hổ, tay hai người nắm cùng một chỗ. Mà hôm nay, cái người mang danh mẹ tôi kia, đã là một người vợ trang nhã quý khí, nhưng lại là của người đàn ông khác, không phải cha tôi. Nhìn ảnh chụp tôi nhíu mày, sau đó cười nhạo, quả nhiên là trong tăm tối tự có thiên ý, thế giới đúng là nhỏ, nếu tôi không sống lại một lần, nếu tôi không thấy bà ta rời khỏi cha tôi, nếu tôi không cùng Hứa Kiệt cùng nhau rời đi, tôi nghĩ tôi cả đời đều không biết mẹ mình còn sống… Hơn nữa sống tới phong quang vô hạn. “…Hàn Hiểu?” Đang lúc tôi thất thần thì nghe được thanh âm của cha, quay đầu lại thấy ông đứng ở cửa phòng đọc sách nghi hoặc nhìn tôi. Vừa nhìn đến thứ trong tay tôi, sắc mặt hơi đổi. Cha, cha còn tình cảm với bà ta sao?