Trùng Sinh Chi Cố Thanh

Chương 37 : Nghiêm phạt

Việc khiến Cố Thanh sầu não gầy đây nhất, đương nhiên là cuộc thi tiếng Anh. Dù sao cũng từng học ở trung học, tuy rằng bỏ qua đã nhiều năm, những thứ cơ bản như ngữ pháp, từ vựng, khả năng viết cậu đều có thể tu bổ, nhưng nghe và nói chính là 1 nan đề, Cố Thanh khi còn ở trung học chỉ đạt mức đủ đối phó đề thi đại học, trường học chỉ muốn nâng cao điểm của học sinh, đối với phương diện ứng dụng của tiếng Anh lại không mấy chú ý. Khi còn trung học, tiếng Anh của Cố Thanh chỉ có thể xếp vào hàng giữa trong lớp, còn khả năng nghe chính là trở ngại hàng đầu, hôm nay, rõ ràng, tiếng Anh cấp 6 thật sự khó hơn so với đề thi đại học, đó là cái gai trong lòng Cố Thanh; cấp 6 thật ra không cần thi nói, nhưng Cố Thanh không phải người thích lợi dụng, cậu bây giờ không chỉ … muốn ứng phó kỳ thi, mà là vì để học giỏi một môn ngoại ngữ, cho nên đối với kĩ năng nói dù thế nào cũng phải huấn luyện. Đứng ở cửa sổ sát đất, Tần Lực Dương nhìn người mỗi ngày sáng sớm đã rời giường đứng trong vườn dưới tàng cây chăm chú học tiếng Anh, ánh sáng mặt trời rọi qua cành lá, chiếu vào lên người cậu, một chút ánh sáng, bóng cây loang lổ, giống như mộng ảo. Cố Thanh nỗ lực phấn đấu, chăm chú cẩn thận, khiến Tần Lực Dương mừng rỡ và yêu say đắm. Cố Thanh đang chìm đắm vào thế giới riêng, không hề phát hiện, phía sau từ lâu đã có 1 người đàn ông đang đứng đó, thắt lưng bị người kia đột nhiên ôm lấy kéo vào ***g ngực rắn chắc. Tiếng đọc bài lảnh lảnh ngừng lại. Cố Thanh tức giận, nhắm mắt không dám đọc tiếp, cậu biết rõ tiếng Anh dở tệ của mình buồn cười bao nhiêu, cậu cũng không muốn bị ai cười nhạo, nhất là cái người có thể phát âm tiếng anh theo chuẩn của Mỹ 1 cách lưu loát đang đứng phía sau. “Sao không đọc tiếp?” Môi cắn khẽ lên cần cổ trắng nõn mềm mại của Cố Thanh, trên đó còn lưu lại dấu hôn của cuộc làm tình đêm qua. “Tránh xa em 1 chút.” Cố Thanh cố gắng gỡ cánh tay đang ôm mình, nhưng vẫn không được, cuối cùng đành từ bỏ nhụt chí không giãy dụa nữa, dù sao thì có đánh hai tay cũng không thắng được hắn, huống chi hiện tại chỉ có 1 tay. “Anh lại muốn chê cười em à?” Tần Lực Dương nghe âm điệu kỳ lạ của Cố Thanh, không cần nhìn, cũng biết trên mặt đối phương lúc này là phẫn uất và tức giận. Tần Lực Dương cảm thấy mình thật oan uổng, nếu hắn không phải lần trước khi nghe Cố Thanh học bài thì nhịn không được cười ra tiếng, thì làm sao lại đổi lấy ấn tượng rằng mình sẽ cười nhạo cậu a. “Vợ yêu à, anh sai rồi. Lần này đến lượt anh xin em, để anh dạy em nha.” Chủ động nhận sai, cho người ta mặt mũi, Tần Lực Dương dùng vô cùng lưu loát. Cố Thanh dùng khuỷu tay đẩy cái người đang dựa vào ngày càng gần, trực giác cảm thấy nguy hiểm, nhanh chóng đáp ứng để dời sự chú ý của đối phương, hơn nữa tình huống hiện tại của cậu, đúng là cần 1 người cùng luyện tập tiếng Anh. Một giờ sau hai người bình thản vượt qua. Lúc ăn điểm tâm, Cố Thanh ôm Tần Gia Bảo đút sữa cho bé, chợt nghe Tần Lực Dương hỏi: “Trường em vào ngày một tháng năm được nghỉ mấy ngày?” Lấy khăn lau sữa dính trên miệng Tần Gia Bảo, Cố Thanh trong lòng nhẩm tính, trả lời: “Thêm hai ngày cuối tuần nữa, hẳn là năm ngày. Sao vậy?” “Định đi nước M a.” “Không đi.” Cố Thanh lập tức từ chối, cậu đối với việc xuất ngoại du lịch không chút hứng thú, rất phiền phức, còn tốn tiền. Nếu như để cậu chọn, cậu thích phong cảnh trong nước hơn, tuy có kém hơn nước ngoài. Cố Thanh có đôi khi, chính là một thần giữ của, Tần Lực Dương đã sớm biết rõ, nhưng bây giờ hắn cũng không thể thỏa hiệp, việc này liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau của hắn, nếu “tân nương tử” không cùng đi ký tên, hắn làm sao mà cưới vợ a. “Kỳ thực tiếng Anh của em chưa tiến bộ, chính là thiếu cơ hội, có thể đến 1 đất nước nói tiếng Anh chân chính sẽ tốt hơn, anh muốn mang em đi nước M vài ngày để cảm nhận một chút a.” Tay bị nắm lấy, Cố Thanh rõ ràng đã động tâm, lý trí nói cho cậu biết ở nước ngoài vài ngày căn bản không có nhiều tác dụng, nhưng cậu gần đây thật sự đã bị tiếng Anh dằn vặt muốn điên rồi, phàm là có chút cơ hội để hồi sinh, cậu cũng không muốn buông tha. “Thật ra anh đã chuẩn bị rồi, vé máy bay cũng đã đặt, em nếu không đồng ý, cũng chỉ lãng phí a.” “Ba ba, cục cưng cũng muốn đi, cục cưng cũng muốn đi.” Tần Lực Dương từ trên đùi Cố Thanh ôm lấy Tần Gia Bảo, gõ nhẹ mũi con trai, cười giống như hồ ly: “Được, thế nhưng anh Thanh của con không đồng ý a, làm sao bây giờ?” “Anh gấu lớn, anh phải đi a, cục cưng rất nhớ ông nội và bà nội.” Tần Gia Bảo bỉu môi, vẻ mặt chờ mong. Cố Thanh lúc này đã biết Tần Lực Dương sớm có dự mưu, chỉ có thể đồng ý, tưởng tượng chính mình giao tiếp với người nước ngoài, điều này làm cho Cố Thanh rất háo hức. Cố Thanh vì chuyện kết hôn quyết tâm sẽ nói với mẹ quan hệ của cậu và Tần Lực Dương, chỉ là lúc này chưa phải lúc, cậu nghĩ chờ nghỉ hè sẽ nói rõ ràng. Trước khi nghỉ lễ 1/5 hai ngày, Cố Thanh gọi điện cho mẹ, nói dối là ngày nghỉ phải đi làm thêm, hôm đó không thể về nhà, mẹ Cố không hề nghi ngờ, chỉ dặn cậu cẩn thận sức khỏe, đừng quá mệt mỏi, ngày nghỉ nên cùng bạn bè đi chơi, đừng chỉ lo kiếm tiền và học tập. Cố Thanh im lặng nghe, trong lòng vừa cảm động vừa hổ thẹn. Tần Lực Dương nhìn Cố Thanh ngồi bên cạnh nắm chặt microphone, cắn môi vẻ mặt khó chịu, vô cùng thương yêu, kéo người ôm vào lòng. Đối với việc nhà, và mẹ vợ tuy chưa từng có công việc chính thức nhưng tay nghề vô cùng tốt, Tần Lực Dương đã lên kế hoạch sẵn sàng, thừa dịp 1/5 mang Cố Thanh xuất ngoại, sẽ chuẩn bị cho mẹ vợ 1 tiệm cơm nhỏ, mặt tiền cửa hiệu và nhân viên hắn đã tìm xong rồi, là do bạn bè giới thiệu, có thể tin được, hiện tại cũng chỉ còn chờ lắp đặt nội thất, không đến một tuần, tiệm cơm hẳn là có thể khai trương. Làm lễ vật tân hôn, đây là sự kinh hỉ mà Tần Lực Dương muốn tặng Cố Thanh; về phương diện khác, hắn cũng biết Cố Thanh rất cố chấp, nếu như không phải im lặng gạt cậu, tiền trảm hậu tấu, sợ là mọi chuyện sẽ không thành được. Cố Thanh chưa bao giờ ngồi máy bay, liên tục bay mười mấy tiếng đồng hồ, cậu đã sớm tối tăm mặt mày, sắc mặt vàng đi, tinh thần uể oải. Tới khách sạn, ba người vệ sinh đơn giản, trùm chăn liền ngủ, Cố Thanh và Tần Gia Bảo vì mệt, Tần Lực Dương là vì ngày mai nên cần nghỉ ngơi dưỡng sức. Do lệch múi giờ, Cố Thanh hôm sau vẫn ngủ thẳng đến buổi trưa mới tỉnh lại, vừa mở mắt ra, đã thấy gương mặt phóng đại của Tần Gia Bảo. “Anh gấu lớn, anh dậy rồi.” “Ân, chào buổi sáng a.” Cố Thanh xoa bóp cái cổ đau nhức cười trả lời. “Không còn sớm, cục cưng đã ăn xong bữa trưa.” Tần Gia Bảo hiểu chuyện bưng ly nước đưa cho Cố Thanh. Cố Thanh không ngờ mình ngủ lâu như vậy, tiếp nhận nước uống xong, nhìn xung quanh, phòng to như vậy chỉ có mình Tần Gia Bảo, “Ba ba đâu?” “Ba ba không cho cục cưng đánh thức anh, ba ba nói có việc đi ra ngoài, rất nhanh trở về. Anh gấu lớn, anh có đói bụng không?” Giống như rất hiểu tình hình, bụng Cố Thanh phối hợp càu nhàu một tiếng, làm cậu ngượng ngùng. Tần Gia Bảo che miệng cười trộm, sau đó đi đến đầu giường, lấy điện thoại nhấn 1 dãy số, gọi 1phần cơm trưa. Cố Thanh kinh ngạc há hốc, bé rõ ràng là rất quen thuộc với việc này, tuy rằng chỉ là đối thoại đơn giản, nhưng tiếng Anh lại rất tốt. Chờ Cố Thanh ăn xong, thân thể cuối cùng đã khôi phục khí lực, cảm thấy không có việc gì, liền ôm Tần Gia Bảo ở sô pha xem hoạt hình. Toàn bộ đều là tiếng Anh, phối hợp với phụ đề cũng là tiếng Anh, Cố Thanh nghe rất khổ cực, nhưng Tần Gia Bảo lại rất thích, thỉnh thoảng lại vỗ bàn tay nhỏ bé nói con mèo kia thật khờ. Cố Thanh có loại dự cảm điềm xấu mọc lên, “Cục cưng, những gì trong TV, em đều nghe hiểu được?” “Hiểu a,” Tần Gia Bảo gật đầu, khi còn bé đã theo ông bà ra nước ngoài, tiếng Anh của bé đương nhiên không phải vấn đề lớn. Cho rằng Cố Thanh nghe không hiểu, Tần Gia Bảo còn hảo tâm chỉ vào đối thoại của mèo và chuột, tỉ mỉ phiên dịch cho cậu, chỉ là bé quá nhỏ, cách biểu đạt văn tự rất hữu hạn, khó tránh khỏi xảy ra sai sót, nhưng đại thể cũng có thể hiểu được. Cố Thanh cảm thấy đổ mồ hôi lạnh, lại càng kích thích quyết tâm muốn học giỏi tiếng Anh. Tiếng mở cửa bỗng dưng vang lên, Cố Thanh nhìn ra, thấy Tần Lực Dương mặc áo vest được đặt may, trên mặt tươi cười rạng rỡ. “Dậy rồi à? Đã ăn chưa?” “Ăn rồi. Anh ra đường nhặt được tiền à?” Tần Lực Dương nhíu mày, khó hiểu nhìn Cố Thanh, sau khi hiểu được thì, hai tay vươn ra đem Cố Thanh và Tần Gia Bảo ôm vào lòng, “Đúng vậy, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của anh.” Cố Thanh lúng túng, hé miệng nhưng không hỏi gì. Ba người ngồi ở sô pha xem hoạt hình 1 lúc, Tần Lực Dương kéo Cố Thanh và Tần Gia Bảo ra cửa, ngồi xe đến một của hàng quần áo. Không đợi Cố Thanh hỏi, cả người đã bị nhân viên cửa hàng đẩy mạnh vào phòng thử đồ, lúc trở ra, Tần Lực Dương đang ngồi ngay ngắn ở sô pha xem tạp chí, Tần Gia Bảo đang mặc 1 bộ vest màu trắng nhỏ nhắn, đeo 1 cái nơ nhỏ màu hồng, trong tay đang cầm trò chơi. Nhân viên cửa hàng hướng Tần Lực Dương gọi một tiếng, nói dù rất nhanh, nhưng Cố Thanh vẫn nghe được, là bảo hắn nhìn. Tần Lực Dương ngẩng đầu, con ngươi trong nháy mắt mở to, trong mắt đều là kinh diễm, ngay cả Tần Gia Bảo cũng mở to đôi mắt trò xoe của mình, lập tức vứt máy chơi game, chạy vội tới chỗ Cố Thanh. “Anh gấu lớn, thật đẹp trai a.” Cố Thanh bị hai cha con này làm xấu hổ đỏ mặt, cảm thấy bọn họ cũng quá khoa trương rồi, nhân viên cửa hàng bên cạnh chẳng biết từ khi nào đã đem ra 1 tấm gương nguyên người đặt trước mặt Cố Thanh. Cố Thanh nhìn từ trên xuống dưới tỉ mỉ kiểm tra một hồi, thấy thế nào cũng không được tự nhiên, cả người không thoải mái, không phải vì bộ vest trắng được đặt may này, ngoại trừ nghiêm túc hơn thường ngày,thì mọi thứ đều hoàn hảo; kỳ thực Cố Thanh không muốn quá xa hoa, bộ vest này dù là hình thức, đừng may, chất liệu vải, đều vô cùng tốt, nghĩ đến giá trị tất nhiên xa xỉ. Càng nghĩ, Cố Thanh càng cảm thấy đau xót. Tần Lực Dương nếu biết mình đã đặt trước nhà thiết kế hàng đầu thế giới để may bộ vest mà trong mắt Cố Thanh lại thành đốt tiền, phỏng chừng sẽ bị tức chết. Cố Thanh tuy rằng không có khiếu thẩm mỹ cao, nhưng Tần Lực Dương lại rất hài lòng, bộ vest này làm cho vợ yêu của hắn càng thêm đẹp, vòng eo càng thêm tinh tế, cái mông cũng càng vểnh lên mượt mà. Ngồi trong limousine, trong lòng Cố Thanh không biết là cảm giác gì, nghĩ đến mình không biết đang đi đâu, giống như bị người tính kế, nhưng cậu có cố gắng nghĩ, cũng nghĩ không ra, mãi đến khi bị Tần Lực Dương kéo vào 1 tòa nhà lớn, không hiểu được đối thoại, mơ hồ ký tên, cuối cùng cũng hiểu được, xác thực mà nói, đúng là đã bị Tần Lực Dương tính kế, hơn nữa cái giá còn rất thê thảm, chính là nửa đời sau của cậu. Cố Thanh thấy mình giống thằng ngốc, bị Tần Lực Dương gạt hôn nên vô cùng tức giận, trong lòng suy nghĩ làm thế nào để nghiêm phạt hắn, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có 1 chiêu có thể đối phó hắn, đó là —— cấm dục. Chiêu này rất độc ác, nhất là đối với người đang đói như lang như hổ, Tần đại lão bản đây mà nói, vốn dự định tối hôm nay sau khi đang ký, sẽ có 1 “đêm xuân” khó quên, có thể cùng vợ yêu hưởng thụ “đêm động phòng hoa chúc” vui vẻ, nhưng lại gặp phải sự cự tuyệt vô cùng kiên định, lý do còn rất chính đáng: “Sách dưỡng sinh có nói, nếu làm quá nhiều, thận hư tảo(*) tiết, nên tiết chế vẫn tốt hơn. Đi ngủ sớm một chút, đừng để mệt nhọc.” Tần Lực Dương không còn gì để nói đành hận trời xanh, đây rõ ràng là “vợ yêu” nhà mình tức giận dùng nghiêm phạt tàn khốc máu chảy đầm đìa a! Chú giải: (*)Tảo: là sớm a, còn sớm cái gì thì tự hiểu ha, hắc hắc