Trùng Sinh Chi Cố Thanh
Chương 30 : Tình hình
Sau tết, Cố Thanh một mình ngồi xe lửa về trường học, còn hai ngày nữa là khai giảng.
Trước đó vài ngày vốn đã hẹn sẽ để Tần Lực Dương đến thành C đón Cố Thanh về trường, nhưng hôm qua đối phương gọi điện thoại tới, nói là công ty đến có việc phải đi nước R công tác, không thể tới. Cũng chỉ mất khoảng 5 tiếng đi đường, rất tiện, Cố Thanh đã nói đừng lo, bảo Tần Lực Dương lo làm việc. Cố Thanh trước đây rất thích xem tạp chí, đột nhiên nhớ tới lúc này ở nước R rất lạnh, khắp nơi đều đóng băng, gió lạnh đến thấu xương, người bình thường bất đắc dĩ lắm chứ nếu không sẽ không ra ngoài, trong lòng không khỏi lo lắng, nhưng cậu biết việc làm ăn không phải có thể tùy ý cự tuyệt, chỉ có thể dặn hắn đừng quên mang theo áo ấm, áo lông, khăn quàng cổ và bao tay, nhớ tới một vài món ăn chống lạnh, tiện thể nói luôn 1 danh sách dài, sợ Tần Lực Dương không nhớ rõ tên thực phẩm và nguyên liệu nấu ăn, liền bổ sung nói sẽ gửi mail cho hắn, căn dặn hắn đừng quên xem.
Cầm điện thoại di động, nghe Cố Thanh nói liên miên cằn nhằn những thứ cần chú ý, Tần Lực Dương không nói gì, chỉ thỉnh thoảng chen vào vài từ đơn giản để đáp lại “Ân”, “Đã biết”, “Anh sẽ làm” . Đối với sự căn dặn không ngừng của Cố Thanh, nếu đổi lại là những chuyện làm ăn, Tần Lực Dương nhất định sẽ phản cảm chán ghét, hắn thích ngắn gọn rõ ràng, vừa xem hiểu ngay, nhưng lúc này hắn lại cười, những điều lải nhải, rườm rà đều hóa thành sự ấm áp ngọt ngào hạnh phúc nhất. Tần Lực Dương đột nhiên có 1 loại ảo giác, đây giống như 1 người vợ đang căn dặn chồng khi đi công tác xa, nhưng người khác là cảnh cáo chồng bên ngoài đừng…, còn “vợ yêu” của hắn lại bảo hắn phải chú ý thân thể.
“Vợ yêu, anh sẽ nhớ kỹ.”
Đầu kia của điện thoại đột nhiên im lặng, Tần Lực Dương tuy rằng không nhìn thấy Cố Thanh, nhưng có thể tưởng tượng bộ dáng đối phương lúc này, hẳn là hai má đỏ bừng.
Nhưng, Tần đại lão bản lúc này lại đoán sai, Cố Thanh chỉ là ngây người, không có đỏ mặt, cậu đang tự hỏi chính mình có phải vừa nghe nhầm không.
“Cố Thanh?”
Tần Lực Dương tò mò kêu một tiếng, Cố Thanh cuối cùng cũng nghe, trong lòng càng thêm xác định vừa rồi mình đã nghe lầm.
Đi ra từ cửa tây của nhà ga, gió lạnh thổi vào người, cậu run rẩy 1 chút, quấn chặt khăn trên cổ, đi đến chỗ bến xe gần nhà ga. Hôm nay về trường, Cố Thanh không báo trước với bạn cùng phòng, đầu tiên vì không biết họ có ở đó hay không, thứ hai là cũng không muốn phiền họ đến đây đón mình.
Sau 1 tháng rưỡi mới trở lại trường, hai chân dẫm lên lá vàng rơi đầy trên đường, phát ra tiếng xoàng xoạt, nghĩ có thể gặp lại bạn bè, trong lòng Cố Thanh đột nhiên nảy lên một cảm giác khó hiểu, mơ hồ có chút háo hức. Người đã biết tới cái gọi là bạn bè, thì giống như là bị nhiễm độc, nếu đã biết tới, sẽ không bao giờ … có thể từ bỏ, bởi vì không thể chịu được việc lại phải cô độc. Cố Thanh vừa nghĩ, chân cũng cố bước nhẹ, phòng của họ ở ngay đầu lầu 3, là một nơi bí mật.
Đi tới cửa ký túc xá, nhìn con số quen thuộc, Cố Thanh mỉm cười, chuẩn bị móc chìa khóa mở cửa, nhưng lúc đó, từ bên trong vang lên tiếng thân thể va chạm vào cửa gỗ. Trong lòng hoảng hốt, sợ là có người đánh nhau, Cố Thanh vươn tay muốn mở cửa.
“A… Ân… Nơi đó… đừng, nhẹ… nhẹ 1 chút… A… Duy!”
Bên trong đột nhiên truyền đến giọng nói trong trẻo mang theo vài phần khàn khàn, tiếng rên rỉ quyến rũ, gián đoạn, loáng thoáng.
“Tử Nhạc, anh yêu em, anh yêu em…”
Tiếng thở dốc của đàn ông không ngừng vang lên. Cách cửa gỗ, Cố Thanh thậm chí ảo giác mình có thể nghe rõ tiếng va chạm cơ thể của 2 người.
Giọng nói này là?
Tử Nhạc và Hàn Duy?!
“A!”
Đến khi bên trong vang lên 1 tiếng thét cao vút.
Giật mình, Cố Thanh đánh rơi chìa khóa trên tay, nhanh chóng khom lưng nhặt, trong nhất thời đầu óc hỗn loạn. Cố Thanh tuy rằng là gay, nhưng chưa từng có kinh nghiệm gì, dù sao bản thân là đàn ông, cậu cũng đã xem qua GV, không cần nghĩ, cũng biết bên trong đang trình diễn tiết mục tình cảm mãnh liệt nóng bỏng. Trên mặt nóng lên, Cố Thanh cảm thấy cả người đều phát nhiệt, nâng túi hành lý rất nhẹ trong tay nhón chân chạy nhanh xuống cầu thang.
Ngồi ở ghế dài cạnh bồn hoa của ký túc xá, Cố Thanh ngửa đầu nhắm mắt nghênh đón gió lạnh thổi vào mặt, giờ khắc này, cậu cần mượn sức lực của tự nhiên để làm lạnh khô nóng trong người, dẹp loạn chấn động trong lòng.
Tử Nhạc và Hàn Duy yêu nhau sao?!
Cố Thanh cảm thấy khó tin, cho tới nay cậu rất rõ tình cảm của Hàn Duy đối với Phương Tử Nhạc, nhưng Phương Tử Nhạc, đã chấp nhận Hàn Duy khi nào a? Đó là chuyện cậu không biết. Nhớ tới lúc cuối kỳ Phương Tử Nhạc còn xấu hổ nói với cậu ước mơ cưới vợ, Cố Thanh phỏng đoán biến cố hẳn là xảy ra trong kỳ nghỉ đông. Chỉ là rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cũng chỉ có đương sự mới biết rõ ràng.
Trong đầu càng không ngừng tự hỏi, nghĩ đến sự gian nan của tình yêu đồng tính, trong lòng Cố Thanh liền không kiềm được lo lắng cho người ngây thơ hiền lành như Phương Tử Nhạc. Cố Thanh không phải không tin Hàn Duy, chỉ là số mệnh tương lai ai có thể nói trước được. Tự nói với lòng, Cố Thanh quyết không muốn thấy Phương Tử Nhạc bị tổn thương, nếu như có thể, cậu mong Phương Tử Nhạc chỉ là một người bình thường, có một gia đình giản dị nhưng hạnh phúc có thể khiến người ta ước ao. Phương Tử Nhạc là người bạn chân chính đầu tiên sau khi cậu sống lại.
Nhạc chuông đáng yêu vang lên trong buổi trưa, cắt ngang sự tự hỏi của Cố Thanh, vừa nhìn màn hình, là Tần Lực Dương gọi tới.
“Đến trường chưa?”
“Ân.” Nghe sự quan tâm quen thuộc, Cố Thanh cảm thấy ấm áp, thân thể đối với gió lạnh cũng mẫn cảm hơn, giọng cũng hơi run rẩy, “Hợp đồng ký thuận lợi không?”
“Em đang ở đâu? Bên ngoài sao? Sao không mặc thêm áo vào?”
Cố Thanh cắn môi, đứng lên đi vài vòng, ý đồ muốn chống lạnh, “Không, em đang vội vàng đến căn tin ăn. Bên chỗ anh rất lạnh à?”
“Không đến nỗi nào.”
“Cố Thanh.”
“Sao vậy?”
“Dù có thế nào, em nhất định phải tin anh, chúng ta sẽ không xa nhau!”
Giọng nói từ tính, lời lẽ kiên định, hàm chứa thâm tình, truyền vào tai Cố Thanh, cũng chảy vào tim cậu, giờ này khắc này, cậu chọn tin vào tình yêu này: “Ân!”
Tin rằng, Tử Nhạc và Hàn Duy cũng sẽ hạnh phúc!
Cố Thanh tính thời gian rồi trở về ký túc xá, mới đến đầu cầu thang, đã gặp Hàn Duy bưng chậu nước đi tới nhà tắm, không biết sao, trong đầu bất giác nhớ tới chuyện vừa rồi, xấu hổ, hướng mắt sang chỗ khác. Cố Thanh nhẹ cười gật đầu, cũng đi qua chào hỏi. Thường ngày, cậu ít giao tiếp với Hàn Duy nhất.
“Cậu đã biết.”
Hàn Duy dùng câu trần thuật khẳng định.
Sửng sốt, Cố Thanh dừng bước, trông lòng cả kinh: lẽ nào Hàn Duy đã biết mình ở ngoài cửa?! Cho nên, cố ý đập vào cửa là để nhắc nhở mình? Hàn Duy từ đầu đến cuối chưa từng sợ bị người ngoài phát hiện quan hệ của hắn và Phương Tử Nhạc sao?!
Biết được như vậy, Cố Thanh đột nhiên cảm thấy lo lắng trước đây của mình đúng là dư thừa, xảy ra chuyện như vậy, Hàn Duy còn có thể thẳng thắn, nghĩ đến hắn thực sự thích Phương Tử Nhạc. Chỉ là ——
Hàn Duy liếc mắt nhìn Cố Thanh, cũng không đợi đối phương phản ứng, đã đi thẳng về phía trước.
Cố Thanh cũng không biết lúc đó mình nghĩ như thế nào, đã vươn tay nắm lấy tay đối phương, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt chứa lo lắng, quan tâm và một tia khẩn cầu: “Tử Nhạc là người tốt, đừng phụ cậu ấy.”
Hàn Duy vốn không muốn để ý tới Cố Thanh, nhưng ý tứ trong mắt đối phương là không cho phép hắn cự tuyệt:
“Tôi sẽ không rời xa cậu ấy!”
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
34 chương
14 chương
71 chương
28 chương