Trùng Sinh Chi Cố Thanh
Chương 15 : Tống hi
“Cốc cốc. . . . .”
Tiếng gõ cửa có tiết tấu vang lên.
Đưa tay mở cửa, cửa thuận thế từ bên ngoài bị mở ra, chỉ thấy đang đứng trước cửa là một sinh viên hoàn toàn xa lạ, Cố Thanh ngạc nhiên, một lúc sau mới kịp phản ứng, vội tiếp đón đối phương vào phòng ký túc xá của mình.
“Em đến xem quần áo hả?”
“Chào anh,” nam sinh lễ phép trả lời Cố Thanh, có chút ngại ngùng gật đầu, “Ừm, em có dạo qua diễn đàn của trường, thấy anh mở topic bán đồ second-hand, ngày hôm qua có gọi đến hẹn với anh đó.”
“Ừm, em ngồi chờ một chút, anh rót cho em ly nước.” Nói xong, Cố Thanh đi đến máy lọc nước, cầm ly nhựa rót một ít nước cho nam sinh kia.
“Cám ơn anh nhiều.” Nam sinh nhận lấy ly nước, nhấp một ngụm, rồi buông ly đứng lên, “À anh, em muốn xem đồ.”
“Được, em chờ tí.” Cố Thanh kéo túi da, bên trong đều là quần áo, “Em tự chọn đi, xem thử có thích cái nào không?”
Nam sinh gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó liền rút ra một cái áo mỏng bằng len màu đen, lật xem cổ áo, quả nhiên là hàng hiệu nổi tiếng thế giới, “Anh, trên diễn đàn viết cái áo này chỉ có 99 đồng, thật không?”
Cậu bé vẫn không thể tin được, dù sao áo của nhãn hiệu này ít nhất cũng phải bốn, năm trăm đồng.
Buông tờ từ vựng tiếng anh xuống, Cố Thanh liếc nhìn chiếc áo trong tay đối phương, đó là cái áo bằng len màu đen, còn mới đến 90%, xúc cảm trơn nhẵn, tinh tế, chất lượng đúng là vô cùng tốt, nhưng mà quá mức phong phanh, cổ áo hình chữ V được xẻ sâu, mặc vào nhìn quá lộ liễu, “Đúng, giá bán chỉ có 99 đồng.”
Tay phải nam sinh kia lại sờ sờ cái áo thêm mấy cái, ánh mắt mang theo nghi ngờ hỏi, “Đồ anh bán đều là hàng hiệu, cho dù là hàng sencond-hand đi nữa cũng không rẻ như vậy, huống chi em xem trong này có rất nhiều quần áo vẫn còn rất mới.”
Cố Thanh thở dài trong đáy lòng, cậu cũng biết đây là đang cố bán tống bán tháo, cũng không có cách nào khác, đống quần áo này đối với cậu mà nói, không có chút giá trị sử dụng nào, nếu đã không mặc, thì thà đem bán cho rồi.
Cậu biết Cố Thanh trước kia có không ít quần áo hàng hiệu, nhưng cậu không ngờ lại có nhiều như vậy, hơn nữa đều là kiểu đang được thịnh hành. Hai tuần trước, trường học muốn kiểm tra ký túc xá của sinh việc, lần đó nhờ cậu tổng vệ sinh mới phát hiện được đống quần áo này, tất cả đều được xếp trong một cái túi da cực lớn để trong ký túc xá, lúc đầu cậu còn tưởng là của Ngô Hạo, hỏi Phương Tử Nhạc mới biết đó là của mình.
Đối với mấy loại quần áo này, nói thật, Cố Thanh không thích lắm, tuy hình thức mới mẻ, nhưng thấy thế nào cũng quá lòe loẹt, cậu cẩn thận thu dọn một phen sau, lưu lại mấy cái vừa mắt, những cái khác liền thả lại vào túi da, nhớ tới trong diễn đàn của trường có box rao vặt, liền tìm Hàn Duy mượn máy ảnh kỹ thuật số, tốn cả buổi chiều mới up hết hình lên diễn đàn, ghi rõ tình trạng quần áo, sau đó chỉ cần ngồi còn chờ khách tới cửa mà thôi.
Cố Thanh không nghĩ tới, việc mua bán này rất nhanh liền có người tới cửa mua, có thể nhìn ra được, phần lớn mọi người vì nhãn hiệu quần áo mà đến, đa số sinh viên đều thích quần áo hàng hiệu, nhưng không phải ai cũng có điều kiện để mua, cho nên đồ đã xài rồi dĩ nhiên là một chọn lựa không tồi.
Sau một tuần mua bán, Cố Thanh đã bán được gần năm, sáu trăm đồng.
Nam sinh kia dường như rất thích cái áo len đó, cầm trên tay, lại từ túi da chọn thêm một cái quần đen bó sát, đứng lên, vừa định mở miệng hỏi giá đã bị một tiếng chuông điện thoại đáng yêu cắt đứt.
” Anh gấu lớn, nghe điện thoại nào. . . . . Anh gấu lớn, nghe điện thoại đi. . . . . .”
Đó là giọng nói trẻ con non nớt, mềm mại của Tần Gia Bảo, là tiếng chuông vừa mới thu tuần trước. Tần Gia Bảo xem trên TV biết được thì ra di động còn có thể tự chế tiếng chuông, lúc này liền ‘cướp’ lấy điện thoại của Cố Thanh, sống chết cài tiếng chuông như vậy, còn giả vờ đáng thương bảo cậu không được đổi. Cố Thanh bất đắc dĩ, chỉ có thể đáp ứng, bất quá cậu rất thích tiếng chuông này.
Cố Thanh nói với đàn em năm dưới thật có lỗi, liền nhấn nút nghe điện thoại:
“Alo, xin chào.”
. . . . .
“Ừ, tôi biết rồi. . . . . . Bây giờ thì chưa được, có chút chuyện phải giải quyết. . . Ừm, anh ra kia chờ tôi một chút, tôi sẽ ra ngay. . . . . . được, ừ. . . . . vậy tôi cúp trước. . . . .”
Cố Thanh cúp điện thoại, cứ như vậy ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại, sửng sốt vài giây.
Bên cạnh truyền đến tiếng cười, lúc này Cố Thanh mới tỉnh lại, ngượng ngùng đối với cậu sinh viên kia cười cười.
“Anh, bạn gái gọi hả?” Nam sinh lớn mật suy đoán.
“A?” Bị lời này một kích, Cố Thanh suýt nữa sặc, cậu cười nhạt giải thích không phải, trong lòng lại nghĩ mình là một gay chính hiệu, lấy đâu ra bạn gái?
“Sư huynh, đừng ngại, bộ dáng cùng khẩu khí lúc anh nghe điện thoại vừa rồi, rõ ràng giống như nói chuyện với người yêu.” Vẻ mặt nam sinh biểu hiện không tin, bạn bè bên cạnh cũng nói chuyện yêu đương cũng rất nhiều, đều là dùng vẻ mặt y như anh ấy vừa rồi. Cậu thầm nghĩ trong lòng chắc là da mặt Cố Thanh mỏng, bởi vì thẹn thùng mà nói dối.
Lúc này Cố Thanh thật sự có chút xấu hổ, người vừa gọi điện thoại cho cậu là. . . . . . Cậu lắc đầu, trong lòng suy nghĩ không có khả năng, đành mỉm cười, không đáp lời, chuyển đề tài sang giá quần áo.
Thật vất vả mới tiễn được cậu đàn em này về, Cố Thanh mở một bản bút ký ra, nhanh chóng ghi số tiền vừa bán rồi bỏ trở vào ngăn kéo, khóa lại, mang ba lô phóng ra ngoài.
Ngoài cổng trường đại học Q, một chiếc xe hơi màu đen đang đậu ở đó, vẻ ngoài thướt tha, đường cong tuyệt đẹp, nhưng hấp dẫn người ta nhất vẫn là người đàn ông đang tựa người trên cửa xe. Một bộ tây trang được cắt may bằng tay màu đen, thẳng thớm xuất sắc, hai chân thon dài đứng thẳng, gương mặt như được đao gọt đẽo giờ phút này nhướng mi, ánh mắt lợi hại thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Nếu không phải đại học Q cấm lái xe vào, sợ là Tần Lực Dương đã sớm đi vào.
Cố Thanh gần như là một đường chạy băng băng tới, xa xa liền thấy được người đàn ông gây chú ý kia đang đứng ngoài cổng trường, cậu lấy điện thoại nhìn thoáng qua thời gian, thầm than một tiếng “Xong rồi”, cuống quít tăng tốc độ chạy tới chỗ xe hơi.
Tần Lực Dương tháo mắt kính xuống, bước nhanh lên phía trước, tiếp nhận ba lô trong tay Cố Thanh, đỡ người ngồi vào vị trí phụ lái.
Bên trong xe.
Cố Thanh khẽ nhếch miệng, ra sức thở phì phò, trên trán và trên sống mũi đều là mồ hôi.
“Làm gì phải vội vã như vậy, lần sau đừng chạy, cứ từ từ đi.” Tần Lực Dương hơi trách cứ nói.
Cố Thanh méo miệng, không phải là do ông chủ là ngài đây thúc giục sao?!
Tần Lực Dương mở một chai nước khoáng đưa cho Cố Thanh, lại duỗi tay rút tờ khăn giấy chuẩn bị lau mồ hôi trên mặt cho đối phương.
Cố Thanh cầm chai nước, đang muốn đặt lên miệng, liền nhìn thấy bên trái một cái tay đưa về phía mình, theo bản năng ngửa ra sau trốn, khi thấy được đó là khăn giấy trên tay Tần Lực Dương, cậu ngượng ngùng cười, “Cám ơn, cứ để tự tôi làm là được.”
Nói xong, Cố Thanh định cầm lấy khăn giấy trong tay đối phương, lại bị người kia cản trở, “Cậu uống nước trước đi.”
Trong giọng nói mang theo một tia dịu dàng khó có thể phát hiện, trong phút chốc Cố Thanh liền bị mê hoặc.
Tần Lực Dương tiến đến gần, cẩn thận và săn sóc lau cho Cố Thanh.
Gương mặt hai người bất tri bất giác gần như kề sát nhau.
Tần Lực Dương nhìn Cố Thanh vì chạy bộ mà hai gò má đỏ bừng, còn có, đôi môi đỏ mọng kia, vì vừa uống nước xong mà bị sũng nước mà càng lộ ra vẻ ướt át, tâm bị mê hoặc, khăn tay sớm đã rời khỏi tay, rơi xuống xe, một cảm giác xa lạ dâng lên, khoảng cách gần như vậy, làm cho anh có một loại xúc động rất muốn hôn người dưới thân này.
Tần Lực Dương nghĩ liền làm.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng gần, mắt phượng trợn lên, hai tay Cố Thanh vươn ra, không chút khách khí đẩy Tần Lực Dương ra.
“A~~”
Tần Lực Dương trở tay không kịp, không hề phòng bị mà bị người này đột nhiên đẩy ra, lưng đập lên sườn ghế, từ trong mũi phát ra một tiếng rên.
Thân thể Cố Thanh cứng ngắc, hai chân khép lại, nghĩ muốn hỏi đối phương có sao không, lại cảm thấy không ổn, há miệng thở dốc, rốt cục vẫn ngậm miệng lại.
Bầu không khí xấu hổ lan tràn bên trong xe.
Một lúc sau, Cố Thanh cảm thấy nên đánh vỡ không khí nặng nề này nên mở miệng nói.
“Tần tiên. . . . . .”
Nhưng còn chưa nói xong, đã bị ánh mắt hung ác của đối phương đè nén trở về, Cố Thanh vội lược bỏ xưng hô, “Chúng ta đi đón Bảo Bảo hả?”
Cố Thanh không biết vì sao Tần Lực Dương nhất định kiên trì bắt mình gọi trực tiếp tên anh, nhưng Cố Thanh cảm giác mình cùng anh cũng không có quen thuộc lắm, hơn nữa đối phương lại là ông chủ sẽ phát lương cho mình, gọi “Tần Lực Dương” hay “Lực Dương” đều làm cậu rất không tự nhiên.
Tần Lực Dương hít sâu một hơi, gật gật đầu, “Thắt dây an toàn trước đi.”
Cố Thanh làm bộ trấn định gài dây an toàn, nhưng chỉ có chính cậu mới biết giờ phút này trong lòng mình bối rối cùng khó hiểu đến cỡ nào.
Cậu đến Tần gia nấu cơm cũng gần nửa tháng rồi, vốn là nấu cơm cho bà nội Bảo Bảo, một ngày ba bữa, nhưng ngày đầu tiên cậu đi làm thì được thông báo, bà Tần bởi vì đánh mất hộ chiếu nên không thể về, lúc ấy Cố Thanh có chút mất mát, nghĩ đến công việc có tiền lương hậu hỉnh như vậy mà không làm được.
Thật không nghĩ đến, cậu lại bị mời vào thư phòng. Cố Thanh còn nhớ rất rõ, lúc ấy Tần Lực Dương đưa cậu một tờ hợp đồng lao động, điều kiện cùng đãi ngộ không có gì thay đổi, chỉ là một ngày ba bữa biến thành hai bữa là giữa trưa cùng cơm chiều, bởi vì như vậy, nên đối phương liền đưa ra yêu cầu là hai ngày cuối tuần cậu phải đến ở Tần gia để chăm sóc Tần Gia Bảo.
Cố Thanh là một người thành thật, không thích chiếm tiện nghi người khác, nếu mỗi tháng đã cầm của người ta bốn ngàn tiền lương, cậu cảm thấy đối phương yêu cầu như vậy cũng không quá phận, liền ký tên, huống chi cậu cũng thật sự rất thích cậu bé Tần Gia Bảo đáng yêu kia.
Nhớ tới gương mặt tròn tròn vừa trắng vừa mềm của Tần Gia Bảo, Cố Thanh ngăn không được ý cười.
Tần Lực Dương chuyên tâm lái xe, nhưng vẫn hay liếc nhìn sang phía bên phải, từ lúc nãy bị Cố Thanh đẩy ra đến bây giờ, trong lòng anh chưa từng bình tĩnh phút nào, kinh ngạc, mất mát, lo lắng, tự trách. . . . . . Đó là một loại tư vị hỗn tạp vô cùng, ngay cả chính anh cũng không thể nói rõ. Nhưng sau khi nhìn thấy Cố Thanh mỉm cười, trong nháy mắt, tâm liền bình tĩnh lại.
Hai người chạy tới vườn trẻ, Tần Gia Bảo bĩu môi, hai tay tựa trên cửa gỗ, đôi mắt to tròn nhìn ra ngoài trường, đứng cạnh là một cậu bé so với nó cao hơn nửa cái trán, tay phải luôn khoác lên vai Tần Gia Bảo.
“Ba ba, anh gấu lớn. . . . . .”
Trong nháy mắt nhìn thấy hai người, Tần Gia Bảo liền nhấc chân ngắn chạy ra ngoài, nhào thẳng vào người Cố Thanh.
Cố Thanh đưa tay kéo ra, ẵm Bảo Bảo lên, trở tay, thay đổi một tư thế ôm thoải mái hơn. Mấy ngày nay, chuyện ăn uống của Tần Gia Bảo đều là Cố Thanh phụ trách, tật xấu kiêng ăn trước kia liền bị bắt sửa lại, thân mình nhỏ nhắn nay đã có chút phân lượng, cứ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngày càng trắng béo này là biết. Cố Thanh ôm nó mà cảm thấy có chút phải cố hết sức.
“Hôm nay ở trường có ngoan không?”
Cố Thanh nâng tay, đẩy sợi tóc hỗn độn dính trên trán Bảo Bảo, tiếp nhận khăn giấy Tần Lực Dương đưa tới, xoa xoa mồ hôi trên đầu nó.
“Ngoan, em rất là ngoan đó, thầy cô đều khen em.”
Như là tranh công, Tần Gia Bảo dụi dụi cổ Cố Thanh.
“Bảo Bảo, cặp nè.”
Một giọng trẻ con trong trẻo vang lên phía trước Cố Thanh.
Tần Gia Bảo quay đầu, liếc nhìn cậu nhóc kia, dùng bàn tay be bé của mình vỗ vỗ bả vai Cố Thanh, sau đó liền được thả xuống.
“Cám ơn cậu, Tống Hi.” Tần Gia Bảo tiếp nhận cặp sách trên tay cậu bé, mở khóa kéo, từ bên trong móc ra một hộp bánh quy, đưa cho đối phương, “Đây là của anh gấu lớn làm, ăn rất ngon, tặng cậu nè.”
Tống Hi không phản đối, luôn nhìn Tần Gia Bảo, trong tròng mắt biểu hiện một loại tin tức.
Tần Gia Bảo thấy thế, có chút thẹn thùng cúi đầu, đem túi sách đưa cho Cố Thanh, sau đó ngại ngùng đi đến bên cạnh Tống Hi, đôi tay be bé trắng noãn đỡ lấy bả vai của đối phương, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, ở trên mặt đối phương hôn một cái sau, lập tức xoay người chạy vào trong xe.
Cố Thanh và Tần Lực Dương ngây ngẩn cả người!
Cái này, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
58 chương
33 chương
124 chương
94 chương
10 chương
7 chương