Trùng Sinh Chi Ảnh Hậu Tái Lâm
Chương 65 : Thiếu
Edit: Um-um
Tin vui mùa xuân này đến thật sớm.
Trong đầu Cố Tương hoàn toàn rối bời khi được Triển Dương che chở rời đi.
Cô chỉ đến chia tay thôi mà, sao lại thành cầu hôn rồi đây? Hơn nữa không phải đám phóng viên đã được dặn dò trước ư? Sao còn nhao nhao theo Tóc Xoăn hô hào “Cưới đi cưới đi” vậy chứ? Tiếng hò hét vang trời khiến đồng hồ thuỷ tinh rung rung như muốn rớt xuống đất.
Khi Văn Tĩnh và Kevin dẫn theo bảo vệ đến nơi, chuyện đã đến mức không còn cách nào cứu vãn. Khoảng cách từ “chia tay hoà bình” đến “cầu hôn lãng mạn” cách nhau xa đến cả một rãnh Marianas.
Trong lòng Cố Tương sụp đổ. Mặc dù cô đã mỉm cười giải thích đây không phải cầu hôn nhưng không ai quan tâm đến lời nói của cô. Mọi người hứng chí bừng bừng, vừa xem kịch vui vừa cổ vũ nhiệt tình.
Cô có để đoán được mở đầu nhưng không đoán được kết quả kỳ diệu như vậy. Tất cả phóng viên đều dùng ánh mắt lưu luyến nhìn theo cho đến khi bóng dáng của Cố Tương và Triển Dương biến mất.
“Cô thấy chưa?” Thậm chí Tóc Xoăn còn nói với cô gái tóc ngắn vừa nãy nói Cố Tương và Triển Dương chia tay: “Nên mới nói, nói chuyện phải căn cứ vào sự thật nếu không sẽ bị ê mặt chết đó.”
Cô nàng tóc ngắn hung hăng trợn mắt nhìn cậu ta, ngoe nguẩy bỏ đi.
Cố Tương về nhà chưa đến nửa tiếng, trên mạng đã tràn ngập tin Triển Dương cầu hôn. Hình ảnh giăng đầy khắp chốn, rõ ràng nhất là cảnh Triển Dương dùng ngón cái và ngón trỏ khoanh thành chiếc nhẫn đeo vào ngón vô danh của Cố Tương.
“Đây chính là tay không bắt sói trắng trong truyền thuyết sao? Không có nổi một cái nhẫn luôn hả?”
“Người trên lầu không hiểu rồi. Đây là tình yêu. Nhẫn dùng lâu sẽ rỉ sét, tay đeo vào sẽ rớt. Cự Cự, em nói đúng không?”
“Lòng tôi đau quá đi. Tôi còn tưởng bọn họ quen nhau một năm sẽ chia tay, ngờ đâu bây giờ người ta đã cầu hôn. Lẽ nào sang năm sẽ có em bé sao? (╯‵□′)╯︵┻━┻ Vậy mà tôi còn ế đây này.”
“Triển Cự Cự nhanh nhẹn quá đi. Giỏi quá ↖(^w^)↗”
“Đúng là kim đồng ngọc nữ d.i.e.n.d.a.n.lqd của làng giải trí. Chúng ta ngày nào cũng được há miệng ăn kẹo của cặp đôi hạnh phúc này rồi.”
Cố Tương uể oải tắt máy tính, chỉ muốn im lặng. Bỗng nhiên điện thoại di động vang lên. Cố Nam gọi đến, Cố Tương vừa bắt máy đã nghe tiếng Cố Nam ngọt hơn mật: “Cố Tương! Ba nói chị sắp xếp dẫn anh rể về ăn cơm! Cả nhà đều ủng hộ tình yêu của chị, nhất định phải hạnh phúc nhé!”
Chữ “nhé” cuối cùng Cố Nam cố ý kéo dài ra làm Cố Tương nổi hết da gà. Cô xoa xoa trán, thở dài.
Khi đưa cô về nhà, Triển Dương đã nói: “Em thử suy nghĩ nghiêm túc đi. Anh sẽ không miễn cưỡng.”
Quả thật không hề miễn cưỡng, chỉ là hình như bây giờ cũng không cần miễn cưỡng. Cả thế giới đều biết họ ở bên nhau rồi. Hơn nữa…. trong lòng Cố Tương có một tiếng nói nhắc nhở cô, thuận theo tự nhiên đi, vốn dĩ cô có cảm tính với người này sao lại phải giấu bệnh sợ thầy. Đời người rất quý giá nhưng cũng rất
<img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3457001.png" data-pagespeed-url-hash=1513016480 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
20 chương
45 chương
19 chương
34 chương
26 chương
16 chương
8 chương