Edit: Um-um  Cuộc đời như vở kịch, phải dựa vào kỹ thuật diễn.  Có người sống thật với bản thân, cũng có người diễn xuất thuần thục. Cố Tương tự nhận đời này cô đã xác định nhân vật của mình rất chính xác, theo đuổi cuộc sống giàu có xinh đẹp nổi tiếng, là một nguyện vọng rất bình thường nhưng nào ngờ lại xuất hiện một người như Triển Dương.  Hiểu biết kiếp trước của Cố Tương đối với Triển Dương là một siêu sao tốt bụng, thần bí, kiếp này là một siêu sao có tính cách rất tốt. Không hề có hai chữ thần bí sáng chói, cuối cùng Triển Dương chỉ là một người bình thường, nhưng việc chủ động tỏ tình thế này vẫn vượt qua khả năng tiếp nhận của cô.  Đối với tính yêu, kiếp trước cô điên cuồng mù quáng, trên cơ bản chưa từng hẹn hò yêu đương tình tứ với ai. Kiếp này như chim sợ cành cong, càng không muốn chủ động dính vào việc này. Nhưng ông trời đúng là trêu người, khi cần không có, khi không cần thì có cả mớ.  Nguyên cả buổi sáng ở phim trường, trừ lúc đóng phim Cố Tương đều suy nghĩ việc này. Cô xem nụ hôn tối qua là sai lầm của nam nữ dưới sự kích thích của rượu. Dù sao bây giờ nhớ lại chuyện ấy cũng cảm thấy quá vi diệu.  Cứ như vậy cô lâm vào suy tư, không phát hiện từ lúc nào Lương Quý đã đến trước mặt mình. Mới vừa đóng xong một cảnh, hiện tại không có cảnh của họ, bây giờ là thời gian để cho họ có thể nghỉ một lát.  Cố Tương ngồi trong một góc khuất ở phim trường, tay cầm lời thoại nhưng vẫn suy nghĩ về lời của Triển Dương tối qua. Bỗng nhiên nghe phía trên có tiếng gọi: “Cố Tương”. Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Lương Quý đứng đối diện cô.  “Tôi có chuyện muốn nói với cô.” Hắn nói.  “Tôi không muốn nói gì với anh cả.” Cố Tương đứng lên, dượm bước, nhân viên phim trường đều làm việc ở đằng kia, vì cô muốn yên tĩnh nên đến đây nhưng không nghĩ Lương Quý lại quấy rầy thế này.  “Tối qua tôi nằm mơ.” Lương Quý ngăn cô lại, ánh mắt có hơi kỳ lạ.  “Tôi không phải người giải mộng.” Lương Quý không đáp lại lời nói kháy của cô, bình tĩnh nói: “Trong mơ, chúng ta là hai vợ chồng.” Cơ thể Cố Tương cứng ngắc, trong chớp mắt gương mặt tái xanh, cô quay lại nhìn Lương Quý. Lqd.d.i.e.n.d.a.n Chỉ thấy Lương Quý rầu rĩ vò vò đầu: “Tôi biết chuyện này nói ra rất hoang đường nhưng mà giấc mơ kia rất thật. Trong mơ đúng là chúng ta rất hạnh phúc, còn có một đứa trẻ. Tôi không biết diễn tả với cô thế nào nhưng tôi cảm thấy sự thật nên là như vậy, không phải, không phải giống như bây giờ. Cô hiểu ý tôi không?” Thậm chí trong giọng nói của hắn có hơi mơ hồ túng quẫn, nhưng tay lại níu chặt tay Cố Tương.  Cố Tương nhìn hắn chăm chăm, chậm rãi hỏi ngược lại: “Anh mơ thấy chúng ta rất hạnh phúc?” “Đúng vậy.” Rồi như sợ cô nghe không rõ, hấp tấp nói: “Chúng ta sống rất hạnh phúc, ba mẹ tôi cũng thích cô. Chúng ta có một đứa trẻ tên Tuyên Tuyên. Tôi biết khi tôi nói những điều này với cô, cô sẽ nghĩ tôi bị điên. Nhưng Cố Tương à, từ lần đầu khi tôi gặp cô, tôi cảm thấy cô rất quen thuộc. Tôi biết việc này rất hoang đường nhưng cô có bao giờ nghĩ đến đây có thể là một dấu hiệu không?” Cố Tương nghe đến hai chữ “Tuyên Tuyên” liền nhắm mắt lại. Khi đó cô vừa mang thai, chuyện của Lương Quý và Kiều Ánh Tinh chưa bị phát hiện, cô cho là Lương Quý bận quay phim nên ở nhà tự mình đặt tên cho đứa bé trong bụng. Bởi vì không biết trai hay gái nên chỉ có thể đặt tên gọi ở nhà là Tuyên Tuyên, nam nữ đều gọi được. Lúc đó việc cô thích làm nhất là nói chuyện với Tuyên Tuyên trong bụng mình. Kết quả chính là khi cô sinh non, Lương Quý đến nhìn cũng không nhìn cô một cái. Nếu như nói về cuộc hôn nhân với Lương Quý, khi tất cả mọi thứ đều tràn ngập phản bội, oán hận và dối trá thì Tuyên Tuyên chính là ánh sáng ấm áp duy nhất của cô. Chỉ tiếc cuối cùng ánh sáng ấm áp này cũng bị đập cho vụn vỡ.  Cô hỏi: “Vì sao anh nghĩ cuộc sống của tôi với anh là hạnh phúc?” Cố Tương cảm thấy nhất định đầu Lương Quý đã bị kẹp vào cửa. Lúc hắn vừa nói câu đó, Cố Tương cho rằng hắn cũng sống lại. Nhưng cảnh tượng Lương Quý miêu tả trong mơ rất vớ vẩn. Hạnh phúc? Ba mẹ rất thích cô? Còn có một đứa nhỏ? Chung sống ngọt ngào? Cô rất muốn hét vào mặt Lương Quý, không phải thế, cuộc sống của họ không bằng những cặp vợ chồng cãi nhau. Ít nhất khi gây nhau có lúc họ thể hiện cảm xúc chân thật của mình. Nhưng bọn cô kết hôn năm năm, trước giờ Lương Quý luôn mang mặt nạ diễn kịch với cô. Thật ra từ lâu cô đã nhận ra việc trong lòng Lương Quý có người khác, đáng tiếc có lẽ vì thể diện, có lẽ vì trước mặt người ngoài cuộc hôn nhân này quá mức êm ấm mà cô thì không muốn bị người khác chế nhạo, nên cô nhịn, nhịn đến cuối cùng vẫn trở thành trò cười. “Mơ luôn ngược với thật, anh Lương.” Cô cười lạnh: “Tôi không biết vì sao anh có giấc mộng lạ lùng như vậy. Nhưng với phán đoán của tôi, dù có kết hôn trong mơ thì chúng ta cũng không hề hạnh phúc.” “Không phải vậy.” Lương Quý còn muốn giải thích: “Giấc mơ kia rất chân thật, cô phải tin tôi.” “Dựa vào cái gì?” Cố Tương khinh miệt nhìn hắn: “Anh cũng xứng sao?” Nói xong cô gọi lớn tên Văn Tĩnh ở phía kia.  Rất nhanh Văn Tĩnh đã chạy tới. Ngay trước mặt Văn Tĩnh, Lương Quý không tiện nói thêm. [email protected] Cố Tương ra ngoài với Văn Tĩnh, Văn Tĩnh hỏi: “Hai người hơi lạ nha. Không phải anh ta làm phiền em chứ?” “Không có gì.” Cố Tương nhăn mày. Giấc mộng của Lương Quý cũng thật huyền diệu, dù nằm mơ thấy chuyện kiếp trước cũng không phải với tình huống như vậy. Chẳng lẽ giấc mơ của hắn có thể điều chỉnh, tự mình nghĩ thế nào thì ra thế đó? Vì sao Lương Quý lại mơ thấy cuộc hôn nhân của bọn cô vô cùng ngọt ngào? Đó hoàn toàn không phải sự thật mà.  Nếu có thể, Cố Tương muốn đóng gói Lương Quý ném đi thật xa. Đáng tiếc cô vẫn đang quay phim, không thể tránh được cảnh diễn chung với Lương Quý. ~~ Mọi bài đăng ngoài diễn đàn lê quý đôn - d.d.l.q.d đều không chính chủ (Um-um) ~~  Cảnh trước mặt vừa xong đã đến phần của Lương Quý và Cố Tương.  Đây là lần đầu tiên Tào Vân đi chung với Bùi Tú, Tào Vân ăn mặc theo kiểu phổ biến của thương nhân được Bùi Tú đưa đến nơi tụ họp. Bùi Tú lái một chiếc xe hơi cổ, Tào Vân ngồi trên ghế cạnh tài xế.  Bởi vì cảnh này lời thoại khá nhiều, Cố Tương thì không thành vấn đề nhưng Lương Quý nhớ lời thoại hơi kém nên hai người phải luyện tập một chút. Tần Hạo nói dứt khoát: “Hai người lái thử xe đi, mất công chút nữa sử dụng không quen.” Cố Tương rất bất đắc dĩ, lại không thể phản ứng thái quá tại đây, trong lòng rất không tình nguyện bước lên xe. Lương Quý chạy xe, xung quanh là cảnh trí thiết kế để quay phim dân quốc, kiến trúc kết hợp giữa Trung Quốc và Tây Dương, diễn viên quần chúng vẫn chưa vào vai, Lương Quý lái xe rất chậm rãi, có lẽ muốn thảo luận về giấc mơ tối qua với Cố Tương lần nữa.  “Ở trong mơ, chúng ta cũng thường lái xe đi hóng gió thế này. Cô rất thích ra ngoài nhưng sợ bị fan phát hiện, lần nào cũng ăn bận kín mít, rất kích thích.” Khoé miệng Lương Quý mỉm cười hoài niệm, khiến người khác nhìn thấy đáng sợ.  Thực tế thì quả thật Cố Tương thích đi chơi, tiếc là cho đến bây giờ Lương Quý đều không cho cô ra khỏi cửa, sau khi kết hôn, ba mẹ Lương Quý càng cấm đoán việc cô tham gia hoạt động bên ngoài, nói là nếu gặp phải người hâm mộ thì rất phiền phức.  “Anh nói xong chưa?” “Cố Tương, sao cô không tin tôi?” Lương Quý hỏi: “Tôi thật sự, thật sự có một cảm giác. Giấc mơ kia mới là sự thật, không biết vì sao, từ khi lần đầu thấy cô, tôi cảm thấy sự việc diễn ra có gì đó sai sai. Cho đến khi tôi mơ giấc mơ này, tôi liền biết mình phải làm gì.” “Não anh có bị thần kinh không hả?” Cố Tương nhìn hắn: “Bây giờ anh đang chứng minh cho tôi biết giấc mơ của anh khùng điên đến cỡ nào sao?” “Cô không tin lời tôi à?” “Việc này rất khó. Anh có thể cho tôi biết mục đích cuối cùng của anh là gì không?” “Chúng ta kết hôn đi.” Từ đầu đến chân Cố Tương muốn bốc cháy, trong thoáng chốc cô thật sự muốn bóp chết người đối diện. Loại người thần kinh tự cho mình là đúng lại còn nói chuyện như trong phim. Bởi vì bị cắm sừng nên đầu óc Lương Quý kích động hoá rồ rồi ư? “Tôi đã có bạn trai.” Cố Tương hít sâu, một lát còn phải diễn chung, phải giữ bình tĩnh.  Hình như lời này chọc giận Lương Quý, hắn đạp mạnh chân ga: “Không đúng, theo giấc mơ, cô phải ở bên cạnh tôi.” Giám định hoàn tất, [email protected] tên này ung thư thời kỳ cuối. Mặt Cố Tương lạnh tanh: “Không thể nào.” “Không đúng!” Lương Quý lặp lại, mặt đỏ gay. “Tôi vẫn phải nói: không thể nào!” Cố Tương nói: “Dừng lại! Tôi muốn xuống xe!” Cảnh này không thể quay được nữa, mẹ kiếp! Chọc trúng một con chó dại.  Vừa lúc, Triển Dương và Đường Duệ đi về phía này.  Đường Duệ mặc đồ tây trang hoạ tiết hoa lá, bá vai Triển Dương: “Anh bạn giỏi lắm, một hồi trống làm tăng sĩ khí (*), có tương lai.” (*) Một hồi trống làm tăng sĩ khí (Nhất cổ tác khí): trích từ “Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc. “Cái gì?” “Đừng giả vờ.” Đường Duệ vỗ vỗ ngực Triển Dương: “Rạng sáng nay lúc tôi quay về thấy hết rồi, chậc chậc, mượn rượu tỏ tình. Chiêu này thật tuyệt. Bây giờ hai người chính thức rồi chứ?” “Vẫn chưa.” Triển Dương lười giải thích với anh ta, suy nghĩ một lát: “Còn đang cố gắng.” “Mẹ kiếp, chị dâu khó trị thật đấy.” Sau khi than vãn, Đường Duệ hỏi: “Vậy hôm nay ông cố ý đến đây làm gì? Sau khi tan việc rước người nhà đi hẹn hò à?” “Có chuyện muốn hỏi.” Triển Dương nhớ đến cảnh sáng sớm Cố Tương rón ra rón rén chuồn mất lại cảm thấy bó tay. Cũng nói rõ như vậy rồi, thật đúng là khó trị. Nhưng việc nên hỏi vẫn phải hỏi, ví dụ như câu: “Ý em thế nào?” kia.  Nếu như bây giờ Cố Tương biết trong lòng Triển Dương đang nghĩ gì ắt hẳn trái tim cô sẽ vỡ tan. Làm gì có ai tính chuyện lớn cả đời chỉ trong một đêm kia chứ? Hai người vừa nói vừa đi đến phim trường. [email protected] Các diễn viên ở đây biết Triển Dương đến tìm Cố Tương, ai cũng rối rít chào hỏi hai người. Có nhân viên còn nhiệt tình chỉ bên kia: “Tương Tương đang luyện tập phân đoạn và lời thoại với Lương Quý ở đó, lát nữa sẽ quay lại ngay.” Đường Duệ nhìn về phía được chỉ, vỗ tay cái bốp: “Thấy rồi, cám ơn.” Triển Dương cất bước về phía ấy, Đường Duệ vội đuổi theo: “Ông đứng đây chờ không được à?” Kết quả Triển Dương không để ý anh ta, tiếp tục đi tới. Đường Duệ nhún vai, lùi lại phía sau, lấy trái cây trên bàn lên ăn. Triển Dương đang đi, bỗng biến thành chạy.  “Lương Quý, tôi nói dừng xe, dừng xe!” Cố Tương quát Lương Quý.  “Sao cô không tin lời tôi, người ở bên cạnh cô không phải là anh ta, tôi mới là chồng cô!” Lương Quý chỉ biết lặp đi lặp lại câu nói này. “Hiện giờ tôi không muốn tranh cãi với anh về vấn đề này, dừng xe!” “Cố Tương, có phải cô nhất định ở bên anh ta không? Không phải tôi đã nói cô không được như thế sao?” “Đồ điên, cút!” Cố Tương nổi giận, la lớn với nhân viên an ninh bên ngoài: “Bảo vệ! Bảo vệ!” Tiếc là bây giờ Lương Quý giống như lên cơn, đạp thật mạnh chân ga, điên cuồng lao tới ngõ hẹp trước mặt. Để cảnh quay được chân thật, trên đường có rất nhiều xe, mặc dù hiện nay không hoạt động nhưng hình ảnh cũng nguy hiểm muốn rớt tim.  “Dừng xe! Dừng xe!” “Xảy ra chuyện gì?” Cuối cùng đội bảo vệ cũng có phản ứng, gấp gáp ngăn chặn nhưng tốc độ lái xe của Lương Quý quá nhanh, dường như đã mất lý trí. Mắt hắn đỏ quạch, cả người như chó dại, rống to: “Lỗi của cô, lỗi của cô!” “Mẹ kiếp!” Sâu thẳm trong tim Cố Tương trào dâng sự sợ hãi. Không phải tên Lương Quý này muốn tự sát chung với cô đó chứ? Fuck, cô mắng một tiếng, cô muốn nhảy xuống xe nhưng không dám, muốn giành tay lái với Lương Quý lại sợ trực tiếp đụng vào bức tường phía trước. Thấy tốc độ xe ngày càng nhanh, đã đụng ngã không ít quán nhỏ trang trí trước mặt, âm thanh rầm rầm làm cho người ta run rẩy. Mà trong hoàn cảnh này cô không có cách nào trốn thoát được. Lương Quý điên rồi! Cô  nghe sau lưng có ai đó mơ hồ gọi tên mình: “Cố Tương! Cố Tương!” Hình như là tiếng của Triển Dương.  Lương Quý đạp chân ga hết mức, phía trước là bức tường chắn, hai bên là cửa hàng nhưng hắn ta không có ý dừng lại, đoan chắc sẽ phải đụng vào.  Hắn quyết tâm không chừa con đường sống cho người khác.  Tiếng la sau lưng tiếp tục vang lên, đã cách xa nhưng vẫn nghe được sự lo âu và kinh sợ trong đó. Giọng nói bình thường ôn hoà lạnh nhạt đã có chút hoảng hốt, giống như sợi dây nối liền kiếp này và kiếp trước, lôi người từ dưới vũng bùn lầy lên mặt đất đầy rơm. Mắt Cố Tương nóng lên, suýt chút rơi lệ. Cuộc đời con người quá ngắn ngủi, d(d(l(q(d(um(um thật rất ngắn. Khó khăn lắm cô mới có cơ hội sống lại, chẳng lẽ chưa kịp làm gì cứ vậy mà mất nữa sao? Hơn nữa còn chết cùng một chỗ với kẻ bỏ đi mà cô ghét nhất đời trước thế ư? Tại sao? Việc này đúng là không công bằng! Không cam lòng! Rất không cam lòng! Cô mở cửa xe, mắng một câu: “Diễn dở như hạch, tự chết một mình đi!” Tung người nhảy xuống.  Vài giây nhưng có cảm giác thật lâu.  Sau đó giống như ngắn ngủi trong chớp mắt, chỉ nghe trước mặt vang lên một tiếng “Ầm” thật lớn. Toàn bộ chiếc xe cổ đẹp đẽ húc thật mạnh vào tường, đầu xe biến dạng. Một ngọn lửa bùng lên cao như muốn thiêu rụi hết thảy.  Nhân viên nghe tin vừa mới chạy tới hiện trường đều đứng ngây như phỗng. Hình ảnh chiếc xe tan tác, xăng bắt lửa cháy phừng phừng kích thích thị giác mọi người. Sợ rằng chuyện này sẽ là tai nạn lớn nhất trong năm nay của làng giải trí đây.