Edit: Um-um Triển Dương lên tiếng khen ngợi Cố Tương. Đầu tiên Cố Tương sững sờ, sau đó phản ứng kịp. Với tư cách của Triển Dương, không thể nào không nhìn ra được dòng nước ngầm mới vừa rồi, đoán chừng Triển Cự Cự cũng cảm thấy loại thủ đoạn này thật sự không lên được mặt bàn.  Vốn Cố Tương cảm giác đời trước của mình là một chuyện cười, chưa bao giờ hiểu được Lương Quý đang suy nghĩ gì, hiện tại lại càng không muốn hiểu. Dù gì cũng là người từng nhận các giải thưởng lớn về diễn xuất, sao lại nghĩ đến việc dùng da thịt biểu diễn để giành vị trí như thế? Cũng không phải là người non nớt mới vào nghề, dù là người non nớt còn phải làm bộ dè dặt một chút đây.  “Trời ạ, Tương Tương thật là xuất sắc.” Tưởng Lily bước đến, vừa sợ làm lem phần trang điểm nên cầm khăn giấy chùi nước mắt, vừa nói: “Chị khóc luôn, má ơi, vốn đúng là ngược, nhưng vừa mới nghĩ đến BE (1) là cả người chị khó chịu. Quỳ xin biên kịch đổi kết cục!” (1)BE: từ viết tắt của Bad Ending. Có nghĩa là kết thúc tồi tệ, rất bi thương, buồn đau. Cố Tương: “…….” Lúc này Kiều Ánh Tinh và Lương Quý cũng bước đến. Ôn Lâm Dự còn chìm trong mớ cảm xúc không thể kiểm soát, liếc thấy nam nữ chính tới, cuối cùng bình tĩnh lại. Nghĩ đến hai người này dâng hiến và hi sinh hình tượng của mình đóng một pha nóng bỏng như vậy, đúng là nên khích lệ khen ngợi một phen, liền nói: “Vừa rồi diễn không tệ.” Kiều Ánh Tinh cười, cô ta và Lương Quý trong lúc quay không thấy được biểu diễn của Cố Tương, vì vậy không cảm thấy có gì không đúng. Thủ đoạn này hơi thấp kém nhưng hôm nay khí thế Cố Tương quá mạnh, dù gì đi nữa, trước mắt đè áp uy phong cô để cho cô thu liễm lại một chút quan trọng hơn.  Cố Tương không có tâm trạng chú ý cảm giác trong lòng Kiều Ánh Tinh. Tối nay tập hợp những phần diễn hết sức nặng. Bắt đầu từ tập 25, số lần nhân vật Thẩm Diệu ra sân ngày càng tăng lên, hơn nữa đều là diễn chính chung với Minh Quận vương và Chu Thanh Hoan. Vừa rồi đối diễn, nói chung cũng không thể gọi là đối diễn. Bởi vì từ đầu đến cuối chỉ có hai bóng lưng, màn nóng bỏng vừa rồi không đáng kể, ngay cả lời thoại và mặt đối thủ cũng không có một miếng. Nhưng cảnh kế tiếp không giống như vậy.  Hiếm có khi Cố Tương liếc nhìn kịch bản.  Trước tiên, Ôn Lâm Dự sắp xếp cảnh Cố Tương và Kiều Ánh Tinh chung nhau, bởi vì đều là cảnh đêm.  Cảnh tiếp theo là sau khi Thẩm Diệu thành công bắt kẻ thông dâm cũng không tố giác đôi tình lữ chó má yêu nhau ngay tại đó, vì nàng còn yêu sâu đậm trượng phu của mình. Cho là “Đều do cái ả không biết xấu hổ này quyến rũ nam nhân, lão nương ta sẽ thay trời hành đạo.” Đây cũng là cách bước ngày càng gần đến con đường chết kinh điển của nữ nhân vật phản diện. Thủ đoạn Thẩm Diệu cũng không phải chỉ có mấy loại.  Tấn công ngôn ngữ, tấn công vật lý, đánh đập tàn khốc.  Thủ đoạn của Thẩm Diệu luôn rất đơn giản và thô bạo với tiểu tam, chính là không ngừng mắng chửi, sau đó dưới cơn nóng giận dứt khoát ra lệnh thị vệ trung thành Giang Dạ đi chiếm trong sạch của người ta. Việc này đúng là có chút thiếu não. Đầu tiên Chu Thanh Hoan là nữ nhân của Đại hoàng đế tất nhiên không còn cái gì gọi là thân trong sạch, thứ hai cũng không hợp lý, nếu thật sự  muốn Chu Thanh Hoan mãi mãi không thể trở mình, trực tiếp tố cáo gian tình không phải nhanh hơn sao? Tuy nhiên đây là nhân vật phản diện, luôn đặc biệt thiếu não, có thể hiểu được.  Thẩm Diệu có quan hệ bà con xa với Lương Hoàng hậu, ban đầu Thẩm Diệu có thể gả cho Minh Quận vương cũng nhờ Lương Hoàng hậu làm tỷ muội tốt giúp nói qua vài lời. Vì vậy Thẩm Diệu tiến cung chỉ cần phân trần: “Bệ hạ, Hoàng hậu cho đòi ta vào cung tán gẫu.” Thẩm Diệu mượn cớ hầu Hoàng hậu nói chuyện để vào cung. Sau khi vào cung không làm gì cả, chỉ tìm người bắt Chu Thanh Hoan, nhốt vào phòng tối đen, uy hiếp và đe doạ.  Cảnh quay này là Cố Tương và Kiều Ánh Tinh đối diễn nhau, mặt đối mặt, một ngang ngược càn rỡ, một đáng thương thông tuệ, hai mặt trái phải khắc hoạ rõ nét. Nhưng trong thời gian này biểu hiện của Cố Tương làm cho mọi người cảm thấy mơ hồ, ảnh hậu kỳ cựu đối phó với người mới có năng lực, không ai biết kết quả sẽ ra sao.  Kiều Ánh Tinh rất xem trọng cảnh diễn đầu tiên, có lẽ làm nữ chính lại không thể chiếm hết danh tiếng hoặc là dân mạng hay so sánh cô ta và Cố Tương ai đẹp hơn nên Kiều Ánh Tinh nhất quyết không thể thua được. Cảnh này cô ta đã tập đi tập lại rất nhiều lần, tập từng vẻ mặt, từng động tác, hầu như dốc hết lòng hết dạ. Cô ta có lòng tin có thể diễn được, người mới có năng lực thì sao? Cái cô ta có chính là kinh nghiệm tích luỹ đã nhiều năm đấy.  Cố Tương rất mong chờ cảnh diễn này, không liên quan với việc đối thủ là ai mà do cảnh này có tiết mục bạt tai.  Bạt tai [email protected]_um_um  là một trong những cảnh quay kinh điển trong điện ảnh. Có yêu đương, có cẩu huyết, có dằn xé tất nhiên phải có bộc phát. Bạt tai là một kỹ thuật, đánh phải đánh đặc sắc, chịu phải chịu xinh đẹp.  Trong đoạn thời gian Cố Tương mới vừa ly hôn khi ấy, vì cuộc sống khó khăn, bất đắc dĩ phải nhận phim bên ngoài. Nhưng trong vòng giả trí, minh tinh hết thời không bằng chó, chỉ có thể nhận bừa một phim gia đình.  Phim gia đình trong nước cũng được đi, có chiều sâu cũng tốt, tiếc là cô nhận được phim cẩu huyết dạng Mary Sue, ví dụ như các loại “Thái Thái hấp dẫn”, mà khi đó giá trị nhan sắc của cô sụt giảm nghiêm trọng, người xinh đẹp diễn vai chính, tất nhiên xấu xí phải diễn vai phản diện.  Nhân vật phản diện chắc chắn phải bị tát tai. Có một phim Cố Tương nhớ rất rõ ràng. Cô diễn vai tiểu tam bị vợ cả tát một bạt tai, diễn viên đó là một diễn viên tuyến ba, chỉ cần tát một cái là xong, nào ngờ tát mất mười mấy cái.  Ban đầu Cố Tương tưởng mình diễn không đạt, sau thấy thái độ đạo diễn và nhân viên trong đoàn hơi kì lạ, cười hì hì, giống như cố ý cười nhạo cô. Sau nữa, từ trong miệng một người hậu đài biết được, phía trên có người chào hỏi. Còn ai ngoài Kiều Ánh Tinh. Kiều Ánh Tinh ám chỉ nên cho cô “biết tay” một chút, nếu làm tốt việc đó sẽ giúp tuyên truyền phim này lên web.  Cố Tương bị đánh sưng cả mặt, cơ thể vừa mới sinh non không khoẻ vì chuyện này mà chứng uất ức tăng lên đã vậy còn bị chụp ảnh phát tán lên mạng. Trên mạng có vài người thấy cũng nói chuyện giúp cô, cảm thấy cuộc đời của cô hơi thê thảm, sau đó trong một buổi phỏng vấn Kiều Ánh Tinh bị hỏi có ý kiến gì với chuyện này không.  Cố Tương nhớ rõ khi ấy Kiều Ánh Tinh trả lời thế nào, Kiều Ánh Tinh nói: “Tôi nghĩ đó là việc hàng ngày của diễn viên, bị bạt tai nhiều lần hay đóng cảnh nguy hiểm cũng là để khán giả được xem những cảnh tuyệt vời nhất. Nếu một diễn viên không thể chấp nhận những việc như vậy thì đúng là không chuyên nghiệp.” Vì câu trả lời này, Cố Tương trở thành tâm điểm chỉ trích của mọi người, từ người bị hại biến thành “diễn viên không chuyên nghiệp.” Lời nói Kiều Ánh Tinh đàng hoàng nhưng lại quên mất mỗi lần cô ta diễn cảnh nguy hiểm đều dùng thế thân.  Cố Tương đặt kịch bản xuống, xoay xoay khớp tay một vòng. Triển Dương thấy kì lạ, hỏi: “Đau tay?” “Đang tập luyện.” Cố Tương cười cười: “Cảnh cuối là bạt tai.” Triển Dương cũng cười, cho là cô đang nói đùa, hơi nhếch mày: “Nhớ dùng sức.” “Tất nhiên.” Cố Tương gỡ cài tóc.  Cảnh cuối mau chóng bắt đầu.  Lương Quý và Triển Dương ngồi phía sau Ôn Lâm Dự, không biết vì sao mỗi lần Cố Tương diễn với mấy nhân vật chính thì phim trường đều có cảm giác vô cùng khẩn trương. Nhưng nếu diễn với vai phụ thì cảm giác này hoàn toàn biến mất. Ôn Lâm Dự gọi nó là phản ứng hoá học tuyệt mỹ.  Phản ứng hoá học bắt đầu.  Trong căn phòng tối, cô gái xinh đẹp cài trâm, gương mặt tinh xảo, ngồi ngay ngắn trong phòng. Không thể không nói, nhân vật Thẩm Diệu do Cố Tương diễn xuất, dù có phách lối cuồng vọng cũng hoàn toàn là bộ dáng của chính thất.  Chu Thanh Hoan bị tỳ nữ dẫn đến trước mặt Thẩm Diệu, nàng ta có chút hoang mang, cẩn thận hành lễ Cố Tương theo đúng lễ nghi.  Tỳ nữ lui xuống.  “Chu Thanh Hoan.” Thẩm Diệu đứng dậy. Chu Thanh Hoan không nhúc nhích.  “Chu Chiêu dung.” Thẩm Diệu bước đến đối diện đối phương.  Chu Thanh Hoan ngẩng đầu.  “Tiện nhân!” Thẩm Diệu giơ tay lên.  Tát một cái “Chát!”, tiếng vang thanh thuý khiến mọi người trong phim trường sợ ngây người.  Triển Dương đang uống nước, phun “Phụt!” toàn bộ nước ra ngoài.  Ôn Lâm Dự choáng váng, Đường Duệ choáng váng, Tưởng Lily choáng váng, Nguỵ Khôn choáng váng, Lương Quý choáng váng, tất cả mọi người choáng váng.  Kẻ đầu têu không hề phát hiện, d(d(l(q(d(um(um hoàn toàn nhập vai. Chỉ thấy đôi mắt đẹp của Thẩm Diệu trừng to, chân mày giương lên, giọng nói hoàn toàn kiêu căng, cuồng vọng: “Tiện nhân táng tận lương tâm, phu quân của bổn vương phi mà ngươi cũng dám mơ ước? Hôm nay ta sẽ dạy ngươi biết cái gì gọi là nữ giới phụ đức.” “Chát” Dứt khoát xuống tay tát một cái.  Âm thanh vang lên khiến Ôn Lâm Dự rối rắm, động tác cũng không dừng lại.  Không thể kêu ngừng được! Diễn quá tốt! Đánh mà cũng đẹp như vậy, đây đâu phải là phản ứng hoá học, đây mẹ nó là tai nạn hoá học mới đúng.