Sự yêu thương trong mắt hắn chậm rãi biến thành tức giận ẩn nhẫn nhưng hắn vẫn mỉm cười rung động lòng người như vậy, thanh âm vẫn ôn nhu như vậy.  “Nàng thực sự phải đi, ta cũng có rất nhiều cách để giữ nàng lại. Ví dụ như bẻ gãy chân nàng để nàng cả đời cũng không đi được. Hoặc là bịt miệng nàng lại để nàng vĩnh viễn cũng không dám nói thêm câu rời khỏi ta lần nào nữa!"  "Hay biện pháp đơn giản nhất chính là cho nàng uống thuốc khống chế, để nàng vĩnh viễn đều không nghĩ ra mình là ai. Nhưng….” Thấy sắc mặt nàng chậm rãi thay đổi hắn lại chậm rãi nói tiếp: “Ta sẽ không làm như vậy, bởi vì ta yêu nàng….” Đúng lúc này sau gáy Tiếu Thiên Diệp đột nhiên có một loại cảm giác lành lạnh không rõ.  Hắn đột nhiên quay đầu thế nhưng lại thấy đầu tường, dưới ánh trăng có liên tiếp một, hai, ba….càng ngày càng nhiều bóng đen nhảy lên rồi nhẹ nhàng đáp xuống hoa viên không một tiếng động. Tay phải hắn vung lên, phút chốc ngoài điện xuất hiện vô số thị vệ. Những bóng đen chậm rãi tiến lại, bọn họ đều che mặt nghiêng người cực nhẹ cực chậm tiến lại gần. Giống như thuồng luồng đáng sợ dưới hồ nước, lướt đi không một tiếng động từ từ cắn nuốt cùng bọn thị vệ mặc hồng y trộn cùng một chỗ. Lúc đầu Âu Dương Noãn cho rằng đây chính là lâm thời nảy ra ý ám sát. Hoặc là một lần chủ mưu mình lâu cung biến. Nhưng những cao thủ hắc y nhân này lại rất dễ dàng áp đảo lực lượng hộ vệ.  Âu Dương Noãn nghe thấy có người cao giọng hô: “Gọi cung thủ tiến lên!” Song phương giằng co giống như giương cung bạt kiếm. Trong thời khắc chỉ mành treo chuông Âu Dương Noãn chỉ cảm thấy thần kinh căng lên. Cung thủ nhanh chóng đã tiến đến, hàng trăm mũi tên đồng loạt bay thẳng đến hướng hắc y nhân. Không biết vì sao ngực Âu Dương Noãn bỗng nhiên thắt lại.  Vô số tiếng vun vút, các mũi tên lạc vào bụi hoa. Ánh mắt Tiếu Thiên Diệp lạnh lùng nhìn những mũi tên bay đi, vài hắc y nhân ngã xuống.  Nhưng không biết vì sao bọn họ lại không hề sợ chết, cứ người này ngã xuống là người khác lại xông lên. "Noãn Nhi, mau tránh ra!” Thanh âm của Tiếu Thiên Diệp giữa những tiếng leng keng của binh khí va chạm vào nhau lọt vào tai Âu Dương Noãn. Cơ hồ như đồng thời một tử sĩ hắc y nhân máu tươi đầm đìa ngã xuống dưới chân nàng. Những hắc y nhân muốn tiến tới Âu Dương Noãn liền lui về sau một bước. Lúc này hộ vệ trong cung dốc toàn bộ lực lượng, đám hắc y nhân kia cũng không khiếp sợ chút nào, chỉ nghênh không tránh, từng chiêu đều ngoan lệ nhào tới.  Nhưng trên vách tường hành lang thanh chuyên, bóng người này khởi bỉ tiêu, cạnh tướng sát hại truy đuổi. Vũ khí trong tay hắc y nhân đều là chém sắt như chém bùn. Trong đó người cầm đầu lại càng lợi hại du đao đi kiếm, trạc thứ, cử phách, lợi trảm, chiêu chiêu đều độc ác, lấy một địch trăm, không thấy có xu hướng suy tàn, đúng là thế lực ngang nhau. Âu Dương Noãn nhìn mà trợn mắt há mồm, lại không biết vì sao cảm thấy tình cảnh này giống như đã từng gặp. Nhưng cường đao lạnh lẽo không nhanh không chậm từ từ tới gần. Trong giây lát nàng đột nhiên rơi vào tay đối phương.  Sắc mặt Tiếu Thiên Diệp đại biến, lớn tiếng: “Buông nàng ra!” “Buông nàng ra?” Âu Dương Noãn nghe thấy hắc y nhân phía sau cười nhẹ. Nàng mơ hồ có cảm giác quen thuộc. “Có thể, đương nhiên có thể! Nhưng còn phải xem bệ hạ có nguyện dùng tính mạng của mình tới đổi hay không?” Thanh đao sắc bén tiếp xúc vào da thịt, cũng không thấy đau đớn, chỉ là mơ hồ cảm thấy có dòng nước ấm áp, dọc theo cổ uốn lượn xuống. "Không được thương tổn nàng!” Tiếu Thiên Diệp nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn, ánh mắt quặn đau. Hắn cắn chặt khớp hàm, thanh âm hơi run run: “Cái gì ta cũng đều đáp ứng!” Không biết vì sao, Âu Dương Noãn chỉ cảm thấy cảnh này dường như đã gặp ở nơi nào đó.  Tiếu Thiên Diệp liều lĩnh, nàng chỉ biết mình chưa từng ghét bỏ hắn. Hơn nữa còn có chút đau lòng áy náy. Nhưng, là vì sao…. “Oh? Vậy mời bệ hạ lại đây!” Hắc y nhân lại lần nữa mở miệng, một tay chế trụ yết hầu Âu Dương Noãn, một tay huy huy đao. Tiếu Thiên Diệp liền bước nhanh tới không suy nghĩ. Mọi người đều nhìn hắn, duy chỉ có Âu Dương Noãn là không đành lòng nhìn. Nhưng lúc này thế nhưng lại phát hiện phía sau bức tường có một cung tiễn đang dương cung chờ phân phó, ngắm thẳng vào Tiếu Thiên Diệp. “Đừng!” Âu Dương Noãn không biết mình làm sao giãy dụa thoát được sự khống chế của người phía sau. Nàng chính là dùng sức đẩy Tiếu Thiên Diệp đang gần trong gang tấc ra. Ba mũi tên thứ tự liên phát, thế đi mạnh mẽ. Thấy rõ phương hướng kia, Tiếu Thiên Diệp cơ hồ như điên cuồng. Trong lúc nhất thời, mãn viên đều tĩnh lặng, khoảnh khắc không một tiếng động.  Âu Dương Noãn dù đã lùi hai bước tránh được hai mũi tên nhưng còn cái cuối cùng chung quy vẫn trúng đích. Dù chỉ trúng một nhưng vẫn rất đáng sợ. "Noãn Nhi...Nàng làm sao vậy….làm sao vậy…” Tiếu Thiên Diệp ôm nàng, toàn thân run rẩy. Tay hoảng loạn bịt miệng vết thương của nàng, tựa hồ như muốn ngăn lại dòng nước ấm đang ào ào chảy ra kia. Âu Dương Noãn cũng không bi thương, nàng chính là cảm thấy rốt cuộc cũng không còn áy náy nữa. Lúc này nàng không còn cảm thấy có lỗi với người trước mắt này. Nợ cả đời này…. Trong mông lung nàng chỉ nghe thấy thanh âm tê tâm liệt phế của Tiếu Thiên Diệp vang lên… Vốn tưởng rằng mọi thứ cứ như vậy dừng lại ở đây nhưng Âu Dương Noãn không nghĩ tới, hắc y nhân kia thế nhưng lại chính là Kim Ngô vệ, cho nên mới có thể lấy một chọi mười.  Mà đầu lĩnh kia thế nhưng chính là Hạ Lan Đồ, lúc hắn bắt lấy nàng trên thực tế là nhân cơ hội hạ dược trên người nàng, có thể làm cho người ta sau một khắc hơi thở, mạch tượng đều hoàn toàn biến mất.  Sau đó đúng lúc tạo hành động bắn tên, cách này chẳng qua là kỹ xảo mà những kẻ lừa đảo trong giang hồ thường dùng. Nhưng lại đã lừa gạt được Tiếu Thiên Diệp đang điên cuồng lo lắng cho Âu Dương Noãn.  Đương nhiên chính nàng cũng bị lừa, cơ hồ hiểu lầm mũi tên kia là nhắm vào Tiếu Thiên Diệp…. Nhưng việc ngoài ý muốn vẫn có, Hạ Lan Đồ thật không thể ngờ Tiếu Thiên Diệp lại không ăn không uống canh giữ bên người Âu Dương Noãn bảy ngày bảy đêm. Nếu không phải vì ngất xỉu bị Tiếu Lăng Phong mạnh mẽ kéo đi thì hắn còn có thể vẫn không ngủ canh ở đó. Sau đó Tiếu Lăng Phong lại mạnh mẽ hạ táng Âu Dương Noãn. Lúc này Hạ Lan Đồ đã sớm dùng một nữ thi có tướng mạo, dáng người xấp xỉ Âu Dương Noãn, lại được dịch dung đã chuẩn bị tốt từ trước tráo đổi. Sau hắn lại cho Âu Dương Noãn dùng thuốc giải, khí huyết liền ổn định. Hạ Lan Đồ lúc này mới phái người đem nàng ra khỏi thành. Ngày hôm sau, khi Tiếu Thiên Diệp tỉnh lại điều đầu tiên hắn làm chính là tìm Âu Dương Noãn. Lúc hắn đang khắp nơi tìm kiếm mà không thấy thì cả người giống như một con sư tử nổi điên, thấy người nào cũng bắt lại hỏi, nếu nói không biết liền sẽ đánh. Cuối cùng một thị vệ không có cách nào khác chỉ đành nói rõ tình hình thực tế. Tiếu Thiên Diệp vừa nghe, hai mắt liền bốc hỏa, sai người truyền Tiếu Lăng Phong đến. Vừa thấy người đến liền mắng: “Ngươi chẳng qua chỉ là một vương gia, ai cho ngươi lá gan đó? Ngươi cút, ta không bao giờ muốn gặp ngươi nữa. Ngươi cút ra khỏi cung cho ta!” Tiếu Lăng Phong không biết hoàng đế nói thật hay giả, chỉ ngây ngốc đứng đó. Tiếu Thiên Diệp nóng nảy, rút bội kiếm chém lung tung về hướng hắn. Lúc này hắn mới biết hoàng đế nói thật, liền hoảng hốt xuất cung. Tiếu Thiên Diệp chống kiếm càng không ngừng thở, bỗng nhiên chỉ hướng thị vệ: “Nàng đang ở đâu?” Hộ vệ run thanh nói: “Hoàng thượng….nương nương được mai táng trong nghĩa trang. Phúc vương hạ lệnh, bọn nô tài tự tay làm, không sai được!” Tiếu Thiên Diệp tự mình dẫn một đội nhân mã đi đến nghĩa trang Tây Giao. Nơi đó quả nhiên nổi lên một gò đất mới, bên trên không có dấu hiệu gì.  Hắn sửng sốt: “Ở đây?” Thấy bọn thị vệ gật đầu, hắn không khỏi tức giận: “Nàng căn bản không chết, vậy mà các ngươi lại mai táng nàng, không phải muốn nàng nghẹn chết sao? Mau! Mau đào lên!” Bọn thị vệ không dám không làm, ba chân bốn cẳng đào lên. Chỉ chốc lát sau đã thấy quan tài lộ ra dưới lớp đất. Tiếu Thiên Diệp vội vàng nhảy xuống, mở nắp quan tài ra. "Noãn Nhi, nàng đừng sợ! Ta sẽ cứu nàng, lập tức sẽ không sao nữa! Noãn Nhi!” Rất nhanh, thanh âm bức thiết của hắn liền chuyển sang thê lương: “Không phải nàng!” Bên trong quan tài là một nữ tử có dung mạo tựa Âu Dương Noãn. Nhưng điều đó không thể nào qua được ánh mắt Tiếu Thiên Diệp.  Hắn lớn tiếng kêu: “Phong tỏa cửa thành, đuổi theo! Lập tức phải mang được người trở về!” Rời khỏi đô thành Nam Chiếu, đoàn người đi nhanh, trước mắt đã là biên cảnh. Lại không biết vì sao trời nổi gió đổ mưa, trời đất tối đen, đường lầy lội, căn bản không nhìn rõ phương hướng.  Đến giờ tuất, sắc trời đã tối hoàn toàn, thật sự không có cách nào đi tiếp. Hạ Lan Đồ liền hạ lệnh nghỉ ngơi ngay tại chỗ. Hạ Lan Đồ lấy lương khô đã chuẩn bị sẵn ra, trước hết đưa cho Âu Dương Noãn.  Âu Dương Noãn nhận lấy, vừa muốn hỏi chuyện rõ ràng bọn họ là ai, từ chỗ nào đến, vì sao lại dẫn nàng đến đây thì hắn lại đột nhiên nói: “Không cần đốt lửa!” Tùy tùng đang đốt lửa bên kia nghe vậy liền phát hoảng, vội vàng dập tắt lửa. "Làm sao vậy?” Âu Dương Noãn không hiểu hỏi. “Ở đây đã gần tới biên cảnh, lại còn dưới mí mắt đối phương. Nếu đốt lửa dụ bọn họ đến thì thật sự rất nguy hiểm!” Hạ Lan Đồ trầm giọng giải thích. Âu Dương Noãn gật gật đầu, không thể tưởng tượng được người trước mắt này còn có kiến thức như vậy. Chỉ là nàng càng nghi hoặc, mình cùng người kia rốt cuộc có quan hệ gì? Buổi tối thực yên tĩnh, bầu trời như buông xuống. Vừa mới đổ mưa, mây đen chưa kịp tán đi thế nhưng trên trời lại xuất hiện một vì sao, giống như vừa được nước mưa gột rửa, sáng ngời ôn nhu. Âu Dương Noãn ngồi trên đám cỏ còn vương nước, lấy lương khô ra ăn. Đột nhiên có một bàn tay vươn qua, đưa cho nàng túi nước. Âu Dương Noãn nhận lấy, rầu rĩ nói một câu cảm ơn. Hạ Lan Đồ không nói nhiều, thế nhưng lại cũng ngồi xuống giống như nàng. Lúc này, đột nhiên nghe thấy con ngựa bên cạnh hí vang. “Nó làm sao vậy?” Âu Dương Noãn không hiểu quay đầu nhìn Hạ Lan Đồ. Sắc mặt Hạ Lan Đồ lại ngưng trọng, lúc này một tùy tùng phụ trách trực đêm chạy tới: “Chủ tử, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, người đến tựa hồ không ít!” “Có phải là người qua đường hay không?” Âu Dương Noãn tận lực nghĩ theo hướng tích cực nhưng đáy lòng lại đột nhiên nổi lên một trận bất an. "Không có khả năng! Mệnh lệnh mọi người bỏ lại xe ngựa, lập tức lên ngựa!” Sau khi Hạ Lan Đồ lên ngựa, Âu Dương Noãn vẫn đứng tại chỗ không biết mình nên tìm một con ngựa khác hay vẫn là thế nào thì đột nhiên Hạ Lan Đồ đỡ nàng lên cùng một ngựa với hắn. Lần này Kim Ngô vệ tổn thất gần một nửa, khi đi có một trăm năm mươi người cuối cùng chỉ còn lại gần một trăm người. Bọn họ cũng ào ào lên ngựa, đoàn người phóng chạy như điên. Nếu có chỗ trốn bọn họ cũng không đến mức hoảng hốt bỏ chạy như vậy. Nhưng cố tình nơi này lại là mặt cỏ mênh mông vô bờ, căn bản không có chỗ ẩn thân.  Nếu thật sự là người Nam Chiếu võ trang hạng nặng, bọn họ không thể cùng đối phương cứng đối cứng, đây mới chính là nguyên nhân Hạ Lan Đồ đưa ra quyết định này.  Bởi vì nguy hiểm tới gần mà tim Âu Dương Noãn đập mạnh, gió thổi tóc nàng tung bay. Bọn họ bỏ chạy không bao lâu chợt nghe thấy tiếng vó ngựa ầm ầm phía sau.  Nhân mã của đối phương hiển nhiên đã vượt xa suy nghĩ của nàng. Âu Dương Noãn ý thức được, uy hiếp sống chết đang cách bọn họ càng lúc càng gần…. "Chủ tử, ngài đi trước đi, bọn thuộc hạ cản phía sau!” Kim Ngô vệ gần nhất giục ngựa, quay lại phía sau. Hạ Lan Đồ cắn răng gật đầu mang theo Âu Dương Noãn đi trước. Giống như cung đã rời tên, phi ngựa chạy như bay trong bóng đêm không nhìn thấy phương hướng. “Phía sau có bao nhiêu người?” Âu Dương Noãn vội vàng hỏi. Hạ Lan Đồ trầm mặc một chút, thanh âm trong gió có chút mơ hồ nhưng lại nói ra đáp án khiến Âu Dương Noãn không khỏi kinh hãi: “Mầy ngàn kỵ binh!” Âu Dương Noãn nhịn không được quay đầu nhìn những truy binh này. Bọn họ đã đuổi đến thật sự rất gần, tiếng vó ngựa cơ hồ đã ngay bên tai, thanh thế kinh người khiến người ta sợ hãi.  Phía sau truyền đến tiếng chém giết, Kim Ngô vệ Hạ Lan Đồ mang đến hiển nhiên đã vọt vào trận doanh của địch. Gần trăm người này đều là một chọi mười nhưng người đối phương mang đến thật sự rất nhiều, bọn họ căn bản không cản được bao lâu.  Như vậy những người này căn bản là đi chết, trong lòng Âu Dương Noãn không khỏi cảm thấy khó chịu. Mà lúc này ngựa không thể dừng lạ, bằng không nàng lại phải chịu sống những ngày giam cầm. Tuy rằng Hạ Lan Đồ có hướng nàng giải thích nguyên nhân nhưng nàng tự dưng đối với người này sinh ra một loại tín nhiệm. Nàng không biết đây có phải là vì trước kia Hạ Lan Đồ cũng từng mang nàng chạy trốn khỏi sự truy đuổi? Không biết chạy bao lâu, sắc trời đã dần sáng lên. Kim Ngô vệ ngăn cản được một lúc liền bị bọn kỵ binh kia triệt để bao vây.  Hạ Lan Đồ không nghe không thấy, càng thúc ngựa không ngừng chạy về phía trước. Thanh âm phía sau càng lúc càng lớn, thế tới rạt rào. Âu Dương Noãn quay đầu lại nhìn chỉ thấy một mảnh hàn quang lợi hại. Trong người Âu Dương Noãn một trần hàn khí xẹt qua, cũng không biết là do lạnh hay vẫn là do quá mức sợ hãi.  Nàng lần đầu tiên cảm thấy mình cách cái chết gần đến như vậy. Trong nháy mắt nàng lại cảm giác được một giọt mồ hôi chảy vào trong mắt mình, nóng bừng khiến người ta đau đớn. Sáng sớm là khoảng thời gian lạnh nhất, gió lại lớn khiến càng lạnh hơn. Âu Dương Noãn chỉ cảm thấy cả người run run.  Đột nhiên thân thể nàng chặt chẽ kéo vào lòng Hạ Lan Đồ: “Ngồi chắc!” Mắt thấy bọn họ đơn thương độc mã sẽ lâm vào tuyệt vọng thì đột nhiên nhìn thấy một đoàn quân phía trước. “Là bọn họ đến!” Âu Dương Noãn kinh hô, máu toàn thân giống như dồn hết lên mắt. Hạ Lan Đồ lúc này mới thở ra một hơi: "Không, là người của chúng ta! Ngươi nhìn lá cờ kia đi!” Âu Dương Noãn nhìn quân kỳ, không biết vì sao bởi vì một câu của Hạ Lan Đồ mà trong lòng nàng được thả lỏng. Đoàn quân kia là sớm đã ở đây chờ Hạ Lan Đồ đến, hiển nhiên không nghĩ rằng phía sau hai người còn có truy binh. Hạ Lan Đồ đi sâu vào trong đoàn quân mới vội vàng dừng lại. "Phía sau có tám ngàn kỵ binh, các ngươi tổng cộng đến đây bao nhiêu người?” Hạ Lan Đồ lớn tiếng hỏi. Một tướng quân tuổi còn trẻ tuấn lãng giục ngựa đi đến: “Hai ngàn người!” “Tỷ tỷ!” Thấy Âu Dương Noãn hắn cao giọng kêu, cơ hồ là cao hứng phấn chấn. Âu Dương Noãn ngẩn ra, hoàn toàn không nghĩ tướng quân tuấn mỹ trẻ tuổi này sẽ đột nhiên chạy tới, giống như là thấy thân nhân thất lạc nhiều năm. “Thời gian cấp bách, đợi lát nữa rồi nói sau!” Một tay Hạ Lan Đồ đỡ Âu Dương Noãn xuống ngựa: “Âu Dương thiếu tướng quân, giao cho ngươi!” “Tỷ tỷ, tỷ ngồi sau đệ!” Âu Dương Tước vươn tay đỡ lấy Âu Dương Noãn lên ngựa, để nàng ngồi phía sau. Âu Dương Noãn hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào. Nàng chỉ cảm thấy thiếu tướng quân tuấn tú này rất quen thuộc.  Nhưng nàng rõ ràng chưa từng gặp qua hắn, hắn lại còn gọi nàng tỷ tỷ, còn là giọng điệu thân thiết như vậy…. Đoàn quân này kỷ luật nghiêm ngặt, tuy rằng ngoài ý muốn nghênh địch nhưng đội ngũ vẫn chỉnh tề.  Sau khi nhận được mệnh lệnh triển khai, ngoại trừ tiếng vó ngựa thì không hề nghe thấy một tiếng rì rào nói chuyện, thậm chí cả một tiếng ho khan cũng không có, an tĩnh đến đáng sợ. Âu Dương Noãn lại ẩn ẩn cảm thấy lo lắng, đoàn quân này tuy rằng huấn luyện có tổ chức nhưng binh lực của Nam Chiếu hơn xa, bọn họ thực sự có khả năng thắng sao? Tiếu Thiên Diệp bên kia đã mang theo tám ngàn kỵ binh đuổi đến. Âu Dương Tước lớn tiếng nói: "Lập tức phá vây, nếu phá vây bất thành, liền toàn lực nghênh chiến, đến chết không rời!” Âu Dương Noãn cảm thấy trái tim từng đợt nóng lên, chưa bao giờ gặp cảnh tượng hai quân đối chọi kỳ dị này.  Rõ ràng là song phương đều vận sức chờ phát động nhưng lại an tĩnh đến đòi mạng, ngay cả thanh âm chim ưng vỗ cánh bay trên trời cũng đều có thể nghe thấy rất rõ ràng.  Nàng thậm chí còn nghe được thanh âm trái tim mình mãnh liệt nhảy lên.  Âu Dương Tước phía trước hiển nhiên cũng đã nhận ra thân thể nàng có chút cứng ngắc liền thấp giọng an ủi: “Tỷ tỷ yên tâm! Quân của Nhiếp chính vương mỗi người đều có thể lấy một chọi mười, lấy mười địch trăm, đương nhiên có thể bảo vệ chúng ta phá vây!"  "Nếu phá vây thất bại, cũng chẳng qua chỉ là tử chiến, vì nước tận trung, chết cũng không tiếc! Đệ nhất định có thể mang tỷ bình an rời đi!” Ba chữ Nhiếp chính vương này giống như gợi lại tình cảm ẩn sâu trong nội tâm nàng đã lâu khiến nàng cảm thấy tư vị vừa đau đớn vừa thống khổ nhưng cũng rất an bình. “Trả nàng lại cho ta!” Tiếu Thiên Diệp bên kia lớn tiếng hô, trên mặt tràn đầy phẫn nộ. Hắn nhìn ra bên này thề sống chết chống cự, triệt để mất đi kiên nhẫn. Âu Dương Tước cười lạnh, nhưng không đáp lời. Tay giơ cao lên, làm ra thủ thế tấn công. Tiếu Thiên Diệp giận dữ: "Bắn tên!” Lập tức hàng trăm mũi tên đều đồng loạt bắn ra, thẳng hướng quân đội Đại Lịch. Dưới chân Hạ Lan Đồ mãnh giáp bụng ngựa, huy đao tật trảm, đem mũi tên đang hướng đến chính mình bay tới. Đại bộ phận mũi tên bay về phía hắn đều rơi vào khoảng không. Đợt thứ nhất vừa xong, đợt thứ hai đã lại bay tới. Hai mắt Âu Dương Noãn nhìn chăm chú vào trận địa của Tiếu Thiên Diệp. Khi mưa tên bắn ra, trong lòng nàng cũng thập phần phức tạp.  Nàng cùng Tiếu Thiên Diệp liên lụy quá sâu, đã quá sâu rồi….Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, vì sao nàng nghĩ thế nào cũng không nhớ ra? Âu Dương Tước vì bảo vệ Âu Dương Noãn mà vẫn chưa trực tiếp nghênh địch, ngược lại chỉ ở sau đội ngũ, cũng bởi vậy mà Âu Dương Noãn có thể nhìn thấy rõ tiền phương.  Lúc này mặt trời đã lên cao, tiếng chém giết, thanh âm hò hét đang hỗn loạn thành một mảnh. Đến cuối cùng nàng cơ hồ không phân biệt rõ rốt cuộc ai là người của mình, ai là địch nhân. Nàng chỉ nhìn thấy ngọn cờ cao cao tung bay trong gió. Chẳng qua là Âu Dương Noãn hiển nhiên đã xem nhẹ lực lượng đáng sợ của quân Đại Lịch, chỉ vào lúc này đối nghịch cùng quân Nam Chiếu nàng mới sâu sắc cảm nhận được.  Lực lượng của bọn họ tuy thua xa không kịp đối phương nhưng vẫn không sợ hãi chút nào. Sau khi nhận mệnh lệnh lợi dụng thế vạn quân lôi đình hướng đội quân Nam Chiếu.  Dưới bố trí của Hạ Lan Đồ bọn họ chia làm ba đợt thay nhau hướng đối phương phát động tấn công, căn bản không giống như đang phá vây mà là đang đi liều mạng. Trận tập kích thứ nhất qua đi, nhóm binh lính đầu tiên lập tức ghìm ngựa lui ra phía sau, nhóm thứ hai lướt qua bọn họ, đánh về trận địa của địch. Sau khi nhóm thứ hai tiến công, lại đến nhóm thứ ba, sau đó lại lặp lại nhóm thứ nhất. Cứ tuần hoàn như thế, hai ngàn người lại thành thạo đối kháng với quân địch đông gấp ba lần mình. Đoàn binh đối kháng một hồi như vậy, huyết nhục vẩy ra, chết vô số. Tiếu Thiên Diệp lại cũng không có ý buông tha, hắn là Nam Chiếu hoàng đế, trong lúc vội vàng chỉ dẫn theo tám ngàn người.  Hiện tại chẳng những đơn thương độc mã mạo hiểm mà thậm chí còn lao lên phía trước, trầm ổn chỉ huy binh lính. Mũi tên bay qua người hắn cũng không hề nhăn mặt nhíu mày. Chiến trường giết địch, hăng hái chiến đấu đẫm máu, huyết nhục văng khắp nơi. Những thứ đó đối với Âu Dương Noãn mà nói quả thực là ác mộng cả đời, nàng căn bản không thể nhận, cũng không muốn nhìn, chỉ có thể gắt gao nhắm mắt lại không nhìn tới, không nghe tới. Hạ Lan Đồ quay đầu lớn tiếng nói: “Mang nàng rời đi!” Âu Dương Tước cắn răng, phóng ngựa hướng biên cảnh phía sau chạy như bay. Không biết vì sao Âu Dương Noãn chung quy vẫn quay đầu nhìn thoáng qua, lại nhìn thấy Tiếu Thiên Diệp đột nhiên quát to một tiếng rồi từ trên ngựa ngã xuống. Âu Dương Noãn ngẩn ra, cơ hồ muốn Âu Dương Tước lập tức dừng lại. Hắn có tâm bệnh, lúc này thế nhưng lại đột nhiên phát bệnh.  Nhưng Âu Dương Tước vẫn thúc ngựa dẫn nàng rời đi, dần dần bóng dáng Tiếu Thiên Diệp bị bao phủ trong đám người, cuối cùng không còn nhìn thấy nữa…. Lúc Hạ Lan Đồ trở lại quân doanh, tim xung quanh vẫn không thấy bóng dáng của Âu Dương Noãn. Hắn liền túm lấy cổ áo Âu Dương Tước: “Người đâu?” Âu Dương Tước chính là nhàn nhạt nói: "Ta đã phái người đưa tỷ tỷ đến nơi an toàn!” “Ta đã hao hết tâm tư mang nàng về là muốn để bọn họ gặp mặt. Ngươi dựa vào gì để làm như vậy?” “Chỉ bằng vào việc hắn có lỗi với tỷ tỷ của ta!” Âu Dương Tước không chút nào thoái nhượng, khí thế trên người không mảy may bị ảnh hưởng bởi một thân sát khí của Hạ Lan Đồ. Hạ Lan Đồ suy sụp buông lỏng tay: “Ngươi…” Hắn không biết nói gì, Âu Dương Noãn cùng Tiếu Trọng Hoa khúc mắc quá sâu, người ngoài căn bản không có cách nào xen vào. Âu Dương Noãn được đưa đến biệt viện Giang Nam, nơi đó có dược tuyền mà Âu Dương Noãn đã phải tốn rất nhiều tâm tư mới tìm được, ở đó cũng có người đang chờ nàng.  Bởi vì không còn dùng thuốc nữa nên trí nhớ của Âu Dương Noãn cũng dần phục hồi. Mà cùng đại công chúa gặp mặt cũng làm cho nàng nhớ lại nhiều điều.  Đương nhiên nàng sẽ không bài xích an bài như vậy bởi vì đại công chúa mang Niệm Nhi đến. Sinh mệnh nho nhỏ này, cơ hồ là lần đầu tiên nhìn thấy nàng đã liền chắc chắn đây là đứa nhỏ của mình, là nàng từng dùng hết cả tính mạng để sinh hạ. “Hạ Gia Trang đã sợ tội tự sát!” Đại công chúa nói với Âu Dương Noãn. Mà Âu Dương Noãn cũng chỉ gật gật đầu, không mấy để ý. Hết thảy đều là Tiếu Thiên Diệp an bài, không phải Hạ Gia Trang thì cũng sẽ là người khác.  Tỷ như Nhữ Nương, về sau bọn họ mới tra ra được Nhữ Nương chính là nội ứng duy nhất còn sót lại mà Tần vương an bài trong cung, về sau làm việc cho Tiếu Thiên Diệp. Lại nhìn thấy Hồng Ngọc, Xương Bồ cùng Phương mama, Âu Dương Noãn cảm giác dường như đã qua mấy đời. Cũng may tất cả mọi người đều rất ăn ý, đối với phụ thân của đứa nhỏ, nay cũng chính là Nhiếp chính vương Tiếu Trọng Hoa luôn ngậm miệng không nhắc.  Âu Dương Noãn tuy rằng sớm đã nhớ tới hắn nhưng bọn họ không nhắc nàng liền cũng không muốn biết. Trong suy nghĩ của nàng, có khả năng qua một năm nữa Tiếu Trọng Hoa sẽ tìm được một người mới, có đứa nhỏ của mình, sẽ không còn nhớ tới vị thê tử đã qua đời này nữa. Một khi đã như vậy nàng cần gì phải hỏi tới nữa! Tuy rằng đã chậm rãi khôi phục trí nhớ nhưng đã không còn yêu hận mãnh liệt như vậy nữa….Đây cũng không biết rốt cuộc là chuyện tốt hay vẫn là chuyện xấu. Cuộc sống ở Giang Nam rất bình yên, nhàn nhã, không có bất luận kẻ nào quấy rầy. Lúc đầu nàng còn có chút không quen, từ từ nàng lại cảm thấy thích nơi này. Thời gian trôi qua, chớp mắt đã được ba năm. “Mẫu thân! Mẫu thân! Ôm! Ôm!” Khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn vẫn còn vương nước mắt của Niệm Nhi gục trên người Âu Dương Noãn. Âu Dương Noãn vội vàng ôm lấy hắn: "Làm sao vậy?” Đứa nhỏ ba tuổi không ngừng cọ vào cổ nàng, hốc mắt hồng hồng, nhỏ giọng khóc nức nở vài tiếng, không chịu ngẩng đầu lên. Âu Dương Noãn bỗng chốc mềm lòng, một tay ôm hắn, một tay vuốt vuốt đầu nhỏ của hắn, kiên nhẫn dỗ: “Làm sao vậy? Ngã sao?” “Không phải!” Tiểu nam hài rất biết chuyện ngẩng đầu lên, che mặt tính giấu nước mắt, ở trên mặt nàng hôn một cái: “Con nhớ người!” Âu Dương Noãn khẽ cười nói: "Phải không? Nếu không phải bị người ta khi dễ, làm sao có thể khóc đến như vậy? Thế nào? Có người nào lại nói cái gì sao?” Tiểu nam hài khóc một chút hốc mắt lại liền đỏ hồng lên, đôi mắt trắng đen rõ ràng chớp chớp, hai giọt nước mắt liền rơi xuống.  “Hức hức….Dì Hồng cùng con đi trên đường, bên ngoài người ta nói bậy về mẹ! Bọn họ đều là người xấu….” Âu Dương Noãn sửng sốt một chút, sau đó sống mũi có chút cay cay. Nàng mỉm cười, hơi vỗ vỗ lưng đứa nhỏ: “Đừng lo, mẫu thân rất tốt. Bọn họ nói vậy thì sao?” Nàng luôn ru rú trong nhà, đại công chúa cũng chỉ ở đây nửa năm liền không thể không về.  Người ngoài không biết thân thế của nàng, chỉ biết nàng là một quý nhân đến từ kinh đô. Lúc đầu có kính sợ nhưng lâu ngày nhìn một nữ nhân trẻ tuổi mỹ mạo lại không có một nam nhân nào. Cố tình nàng lại mang theo một tiểu hài tử, trong giới quý tộc liền bắt đầu đồn đại.  Âu Dương Noãn đương nhiên không quan tâm nhưng đối với một tiểu hài tử như Niệm Nhi mà nói cũng không thể mãi đóng cửa không cho hắn ra ngoài. Niệm Nhi lau nước mắt, bởi vì quá mức kích động mà khuôn mặt đẹp đẽ cũng đỏ bừng lên: “Niệm Nhi không có phụ thân sao?” Nghe vậy Âu Dương Noãn liền sửng sốt, không biết nghĩ tới cái gì mà hơi hơi xuất thần. Niệm Nhi cọ cọ vào cổ nàng, tội nghiệp nói: “Phụ thân thực sự không cần chúng ta sao?” Thắc mắc của tiểu hài tử, từng cái từng cái khiến Âu Dương Noãn nhất thời không biết nên trả lời thế nào liền chỉ cười cười vỗ vỗ đầu hắn. Đứa nhỏ này rất đáng yêu, nhu thuận mềm mại, mặt mày thanh tú, ánh mắt thật to trắng đen rõ ràng làm người ta vừa nhìn liền yêu, không đành lòng tổn thương hắn. "Tiểu thiếu gia, kinh đô có lễ vật tặng cho ngài!” Hồng Ngọc đi vào, thấy một màn này liền mang ra một cái hộp nhỏ. Tiếu Niệm nhất thời quên mất thương tâm, nhoáng một cái đã chạy đến.  Hồng Ngọc vội vàng chạy qua đỡ, thuận tiện giúp hắn vỗ vỗ bụi đất trên quần áo. “Ngài xem, đây đều là đồ chơi mới nhất đấy!” Làm đồ chơi cho trẻ con, đều mất tâm tư. Tinh xảo hơn nữa đều dùng ngọc thạch giá trị xa xỉ chế thành.  Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua liền cười nói: “Biểu tỷ thật sự là lo lắng rồi!” “Thái hậu nương nương cũng là do nhớ thương tiểu thư, còn gửi thư thúc giục nhiều lần. Tiểu thư….có phải nên xem lúc nào thì nên trở lại?” Hồng Ngọc hỏi dò. Đúng vậy, hai năm trước hoàng đế đã băng hà, Hoàng thái tôn đăng cơ, biểu tỷ hiện tại đã là thái hậu. Nhưng…. Âu Dương Noãn cười lắc đầu: “Về sau rồi nói!” Đang nói, Niệm Nhi liền đem đồ chơi gõ leng keng. Âu Dương Noãn mỉm cười, nhìn thời tiết bên ngoài tốt liền nói: “Ngày mai mang Niệm Nhi đi chơi!” Nàng nhìn Hồng Ngọc, bổ sung một câu: “Chúng ta cùng đi!” Tiểu thư nguyện ý xuất môn? Hồng Ngọc giật nảy mình, lập tức vui mừng. Trên đường náo nhiệt phồn hoa, người đến người đi, cũng không quá chật chội. Âu Dương Noãn không ngồi xe ngựa, chỉ che mặt nắm tay Niệm Nhi đi cùng Hồng Ngọc và Xương Bồ.  Đương nhiên nàng cũng biết đại công chúa luôn phái ám vệ bảo vệ xung quanh, tùy thời tùy chỗ đều bảo vệ các nàng không bị người ngoài quấy nhiễu. Vài năm gần đây Âu Dương Noãn rất ít khi cười, chỉ có khi gần Niệm Nhi nàng mới thường xuyên cười. Cuộc sống của nàng bình yên trôi qua ba năm, không lục đục, không có ám tiễn, không phải đề phòng trước sau. Cuộc sống như vậy, hạnh phúc mỹ mãn, hòa bình yên ổn. Âu Dương Noãn ngửa đầu nhìn mặt trời trên cao, có chút chói mắt. Âu Dương Noãn luôn thành thạo trước mặt người khác sớm đã biến mất. Nàng thấy rất tốt, cuộc sống mới này thực sự rất tốt. Mà cái người không nên nhớ tới kia, sớm đã triệt để biến mất trong sinh mệnh của nàng. Mặc dù có lúc sẽ tịch mịch nhưng phần lớn thời gian nàng cảm thấy mình may mắn vì còn có thể sống sót. Ông trời lại còn ưu ái mang Niệm Nhi đến bên cạnh nàng. "Nương! Nơi đó thật náo nhiệt, thật nhiều người. Bọn họ đang làm gì vậy?” Âu Dương Noãn cười nói: “Muốn đi xem không?” “Dạ!” Niệm Nhi gật đầu thật mạnh. “Được! Chúng ta đi thôi!” Niệm Nhi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói: “Con nắm tay người! Như vậy chúng ta liền sẽ không lạc nhau!” Âu Dương Noãn giật mình, trong lòng ấm áp. “Đi nhanh!” Niệm Nhi khanh khách cười, lôi kéo tay Âu Dương Noãn chạy tới, có chút nghiêng ngả lảo đảo.  Hắn tuy rằng chạy nhanh nhưng dù sao chân vẫn còn ngắn, Âu Dương Noãn chẳng qua chỉ cần bước dài một chút liền có thể đuổi kịp. Trong nháy mắt liền đã đến trong đám người. “Ai nha! Đây là người nào a? Phô trương lớn như vậy!” “Đúng vậy! Đúng vậy!” Bên cạnh có người phụ họa, giọng điệu có chút ghen tị: “Sao ta lại không được sinh ra trong hoàng gia nhỉ? Thật hoành tráng. Chậc chậc….” Đoàn người này thật lớn, lễ nhạc pháo cổ, chung cổ tề minh. Đại mã trắng, uy phong lẫm liệt, thần khí không phải dạng vừa. “Đại mã này khí phái quá!” Niệm Nhi hiển nhiên chưa từng thấy qua việc như vậy, hiển nhiên rất hưng phấn. Trái nhìn phải nhìn, cái đầu nhỏ đưa tới đưa lui như trống bỏi. Âu Dương Noãn hiển nhiên không có tâm tình gì, ánh mắt dao động lại bỗng nhiên không nhìn thấy gì, thân thể chấn động mạnh. “Ngài có khỏe không?” Một giọng nữ ôn nhuận ngọt ngào. Tiếu Trọng Hoa nghe thanh âm đó liền quay đầu lại gật gật, ánh mắt trống rỗng mông lung không có tiêu cự. “Không sao!” Tiếu Trọng Hoa tuy rằng chỉ có thể nhìn được một bóng dáng mơ hồ nhưng thính lực hắn lại càng ngày càng tốt. Là ai đang nói chuyện hắn đều có thể mơ hồ nghe ra đại khái.