Lâm thị trong lòng kinh hãi không thôi, vốn tưởng rằng mọi chuyện được làm rất khéo, lại được dấu kín, làm sao lại bị phát hiện được? Thật sự là đáng chết! Âu Dương Noãn nhìn bà ta, ánh mắt sắc lạnh. Âu Dương Trì ngay thẳng nhiều năm, con nối dòng Âu Dương gia lại đơn bạc, đối với Lý thị mà nói quả thực là quá đau lòng. Nhưng như vậy đối với Lâm thị lại rất có lợi, cho nên Âu Dương Noãn luôn luôn đoán rằng Lâm thị ở hậu viện tất nhiên sẽ động tay động chân, nàng căn bản là muốn lợi dụng lúc Lý di nương quản sự âm thầm điều tra một phen, thật không ngờ mình căn bản không cần ra tay, đúng lúc Chu di nương tự tìm đến cửa, có một cơ hội trời ban như thế, tất nhiên nàng sẽ không bỏ qua! Âu Dương Trì hai năm qua nạp thêm không ít nha đầu thông phòng, nhưng những người được sủng hạnh không phải chết đi thì cũng bị bán, người lưu lại nhiều năm lại không có đứa nhỏ. Lâm thị tìm mọi cách tính kế, tự nhiên sẽ không để người khác sinh con nối dòng trước, tốn nhiều tâm tư đối phó với đám nữ nhân trong hậu viện, mỗi vật phẩm mang qua nếu nhìn bề ngoài sẽ không phát hiện ra vấn đề, nhưng trên thực tế lại đều ẩn chứa huyền cơ. Như thế xem ra, lần này Chu di nương có thể mang thai đúng là tốn không ít tâm tư. Âu Dương Noãn suy nghĩ thật cẩn thận thủ đoạn của Chu di nương, có thể tránh được thủ đoạn của Lâm thị, còn cắn ngược lại bà ta một phát, tâm cơ thủ đoạn như thế quả nhiên thật lợi hại! Như vậy cũng tốt, để cho Âu Dương Trì nhìn rõ một chút thê tử của hắn hiền lành cỡ nào! Không khí trong phòng lúc này quả là dọa người. Ánh mắt Âu Dương Trì lạnh như băng, thanh âm sắc như kiếm bắn về phía Lâm thị, thấp giọng nói: ”Uyển Như, ta hỏi lại nàng một câu, những lời lão thái thái vừa nói, nàng nhận thức được hay là cố tình bỏ qua?” Sắc mặt Lâm thị trắng bệch dọa người, lung lay như sắp đổ, cơ hồ muốn té xỉu, ngẩng đầu nhìn trượng phu hằng ngày vẫn luôn ôn hòa với mình nay lại đang trừng mắt hung ác nhìn mình, bà ta lập tức di chuyển đầu gối bò đến trước mặt Âu Dương Trì, nắm lấy vạt áo hắn thê lương khóc lóc: ”Lão gia, thiếp biết lão thái thái xưa nay không vui vì thiếp không sinh được con trai. Nhưng đến nay đã mười năm, thiếp vẫn luôn cẩn thận lo lắng cố hết sức hầu hạ lão thái thái, một khắc cũng không dám lơ là, nếu thiếp có một lần không phải trong một ngàn một vạn thứ, lão gia cùng lão phu nhân cũng không nên hoài nghi lòng dạ thiếp độc ác như thế! Lão gia, thiếp thật sự không làm, tất cả đều có người hãm hại oan uổng cho thiếp, lão gia phải làm chủ cho thiếp a!” Vừa nói, nước mắt giống như liên châu chảy xuống theo khuôn mặt thanh lệ. Âu Dương Trì nhịn không được sửng sốt, Lý thị tức đến cả người phát run, nắm tay nắm chặt thành ghế cố gắng khống chế tức giận: ”Ngươi, ngươi…Ngươi thế nhưng lại không biết xấu hổ, còn sống chết không chịu thừa nhận, trong phủ này ai có thể hãm hại được ngươi, lại hãm hại như thế nào?” Vẻ mặt Lâm thị ủy khuất, ai oán nức nở nói: ”Xin lão thái thái thương xót, xin hãy nể mặt lão gia! Con tuy rằng không được như ý của người, muốn đánh muốn mắng tùy người, nhưng đừng dùng những lời lẽ như vậy oan uổng con, dù con có độc ác thế nào cũng sẽ tuyệt đối không hại con nối dòng của lão gia, đứa nhỏ kia được sinh ra con cũng mong chờ nó gọi một tiếng mẫu thân! Xin người đừng nói nữa, con dập đầu cầu xin người” Nói xong liền dập đầu liên tục xuống đất, mạnh đến nỗi còn nghe cả tiếng, đụng đến cả cái trán cũng đều bầm tím hết lên, thần sắc Âu Dương Trì buông lỏng, Âu Dương Khả lập tức bước qua, ôm lấy mẹ ruột cùng khóc không ngừng, quả nhiên là một bộ dáng ủy khuất vô cùng. Âu Dương Noãn cũng là lần đầu nhìn thấy Lâm thị khóc lóc kể lể trước mặt mọi người, trong lòng không khỏi âm thầm tán thưởng, khó trách tổ mẫu cùng phụ thân bị đùa bỡn nhiều năm như vậy, quả nhiên là có mưu trí, có bản lĩnh. Chuyện đã rõ ràng như vậy mà có thể dễ dàng đổi trắng thay đen, biện bạch một hồi, trái lại biến thành người bị hãm hại. Nghĩ đến đây, Âu Dương Noãn liền đi qua, nhẹ nhàng vỗ lưng cho Lý thị, ôn nhu nói: ”Tổ mẫu, người trăm ngàn lần đừng nghe người khác hãm hại, con tin tưởng mẫu thân vô tội. Người ngẫm lại xem, nhiều năm qua như vậy, mẫu thân đối xử với con cùng Tước nhi tỉ mỉ cẩn thận, một chút cũng không quên…” Sắc mặt Lý thị nhất thời thay đổi, đúng vậy, nữ nhân này sau lưng từng làm hại tôn tử của bà, làm được một lần tất sẽ có lần thứ hai! Bây giờ nói hai ba câu liền châm ngòi ly gián mẫu tử bà, đúng là không phải thứ gì tốt đẹp! Lý thị càng nghĩ càng thấy tức giận, sắc mặt trắng bệch, hít thở không thông, suýt nữa thì không chịu được. Trương mama ở một bên thấy vậy liền mang tới một chén nước cho lão thái thái, nói: ”Đại tiểu thư, làm phiền ngài chăm sóc lão phu nhân!” Trương mama nói xong lời này, nghiêm mặt đi lên trước vài bước, nhẹ giọng nói: ”Lão gia, mong người để nô tỳ nói vài câu!” Âu Dương Trì bất động một hồi rồi mới chậm rãi gật đầu. Trương mama nói: ”Phu nhân, nô tỳ chỉ là hạ nhân, có chuyện nhất thời không hiểu rõ, không biết ngài có thể vui lòng giải thích một hai câu được không?” Lâm thị lau nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn, Trương mama nói: ”Nếu như lời phu nhân nói, trong phủ này là có người rắp tâm hại người sao? Vậy kẻ muốn hãm hại người là ai? Là Chu di nương hay vẫn là Lý di nương? Người có chứng cớ không? Tuy rằng hiện tại Thôi mama không thể nói, nhưng nếu lão gia cho người dùng hình, chắc chắn rồi cũng sẽ khai ra người phía sau xúi giục!” Lời vừa nói ra, Âu Dương Trì nhất thời chấn động, Lâm thị sắc mặt nhanh chóng thay đổi. Trương mama quả nhiên là người đi theo Lý thị nhiều năm, hiểu rõ tâm tư lão thái thái, nếu từ từ điều tra, chẳng sợ Thôi mama chết cũng không chịu nói, vật chứng này cũng đều có thể tra ra, lúc trước là ai chọn mua, là ai đưa vào phủ, là ai phân phó cấp cho Chu di nương, từ hộp son, cây trâm nhỏ bé này đều có thể tìm ra dấu vết, trong lòng Âu Dương Noãn âm thầm cười lạnh, chợt nghe Trương mama trầm giọng nói: ”Lão gia, người trong gia đình bình thường luôn có năm thê bảy thiếp, năm rộng tháng dài, luôn luôn xảy ra tranh chấp. Việc phu nhân sửa trị nhóm di nương vỗn dĩ cũng là chuyện tranh giành sủng ái bình thường, nếu nói thành chuyện cũng không đáng phải bàn. Nhưng lão gia không vượng đường con cái, người nhà Âu Dương gia không thịnh, nếu phu nhân thật tâm suy nghĩ cho lão gia thì khi biết Chu di nương có hỉ mạch liền phải thông báo cho lão gia hoặc lão thái thái ngay, nhưng vì sao phu nhân lại ẩn nhẫn không nói? Hôm nay nếu lỡ có điều gì vạn nhất, lão gia, đứa nhỏ chỉ sợ có thể đã…” Âu Dương Trì tức giận lan ra, suy nghĩ chút liền hiểu được, ánh mắt thất vọng nhìn về phía Lâm thị, bà ta cố gắng tỉnh táo muốn mở miệng, lúc này Trương mama lại nói: ”Phu nhân, có thể người không chấp nhận được chuyện này do một nô tỳ nói ra, nhưng nô tỳ ở bên người lão thái thái ngây người nhiều năm, đấu tranh giữa thê thiếp trong nhà cũng coi như là đã nghe nhiều, xem nhiều, nhưng cũng chưa thấy phu nhân nhà ai vì vậy mà bị trách cứ quá nhiều. Nhưng cho phép nô tỳ nói với người, thứ nhất là người quá đáng muốn hại con của lão gia, thứ hai lại nói có ngươi âm mưu hãm hại phu nhân, không phải là ám chỉ lão thái thái sao? Như thế là ngỗ nghịch bất hiếu, phu nhân sao có thể phụ sự kỳ vọng của lão gia cùng lão thái thái?” Trương mama ăn nói đơn giản, nhưng từng câu từng chữ lại đánh vào trọng yếu, Lâm thị thất thanh nói: ”Trương mama, ta chưa từng đắc tội với ngươi, vì sao ngươi lại muốn vu oan cho ta? Chẳng lẽ ngươi cũng cho rằng vì ta không sinh được con trai là điều đại sai, phải đem hết mọi tội tỗi đổ lên đầu ta thì mới cam tâm?” Trương mama lại nói: ”Phu nhân nói gì vậy? Con cháu là duyên trời cho, có thể vì Âu Dương gia mà sinh con nối dòng cũng phải có nhân duyên, duyên này là do kiếp trước tu được mà có, nếu không đỏ mắt ngóng trông cũng không được!” Một câu này đúng là cay nghiệt, đánh trúng tử huyệt của Lâm thị! Đáy mắt Âu Dương Noãn cười khẽ, không sinh được con cũng là xứng đáng!