Âu Dương Noãn thấy thần sắc cô đơn của Lâm Nguyên Hinh, trong lòng liền hiểu ra. Lâm Nguyên Hinh là đích nữ Hầu môn, được phụ mẫu thương yêu, huynh trưởng trân trọng. Nay bị ban hôn làm trắc phi của hoàng trưởng tôn đã là ủy khuất, đã vậy Hoàng đế còn cố tình để chính phi nhà Định xa công Chu tiểu thư tổ chức đại hôn, hai người vào phủ cùng một ngày. Khó trách Lâm Nguyên Hinh lại thương tâm như vậy. Lâm Chi Nhiễm sợ muội muội đau lòng, liền khuyên: “Nha đầu ngốc, được gả cho Hoàng trưởng tôn là chuyện mà bao nhiêu thiên kim danh môn cầu mà không được. Muội lại thương tâm như vậy, truyền ra ngoài chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười sao?” Lâm Nguyên Hinh lại không cho là đúng nói: "Ai muốn cùng người khác vào cửa chứ? Hơn nữa nàng là chính phi, kiệu hoa của muội chẳng phải sẽ bị đẩy ra phía sau sao?” Lâm Chi Nhiễm sửng sốt, ở trong suy nghĩ của nam nhân quyền lực cùng lợi ích mới là thứ quan trọng nhất. Hoa kiệu cái trước cái sau thì có gì quan trọng? Thái tử thân thể hư nhược, tương lai toàn bộ thiên hạ đều là của hoàng trưởng tôn. Chính phi hay trắc phi cũng chỉ là tạm thời, tương lai rốt cuộc ai mới là người chiếm được vị trí sau cùng mới quan trọng. Trong mắt hắn, lời của muội muội có chút ngốc nhưng cũng thực ngây thơ, căn bản hắn cũng không để trong lòng. Lông mi thật dài của Âu Dương Noãn khẽ động, có chút suy nghĩ nói: “Tuy là trắc phi, nhưng một khi biểu tỷ gả qua, bọn muội nhìn thấy tỷ đều phải hành lễ a!” Lâm Nguyên Hinh sửng sốt nói: “Thật vậy sao? Lâm Nguyên Nhu cũng phải hướng ta hành lễ sao?” Nói xong thế nhưng liền thay đổi giọng điệu vui vẻ: “Tốt lắm, ta hy vọng ngày đó đến sớm một chút!” Đại phòng cùng Nhị phòng Trấn quốc Hầu phủ quan hệ ác liệt. Ngay cả bọn nhỏ cũng đều tranh đấu gay gắt. Lâm Nguyên Nhu lớn hơn Lâm Nguyên Hinh mấy tháng, vì vậy mà luôn tự xưng là Đại tiểu thư Trấn quốc Hầu phủ, khắp nơi trấn áp Lâm Nguyên Hinh khiến nàng nhiều lúc tức mà không làm gì được. Lâm Nguyên Hinh ngoài mặt còn thể hiện tỷ muội tình thâm những trong lòng đã sớm hận không thể một cước đá Lâm Nguyên Nhu bay thật xa. Nay nghe được về sau Lâm Nguyên Nhu sẽ phải hành lễ với mình thì nhất thời có chút cao hứng. Âu Dương Noãn nói: “Đúng vậy, là phải hành đại lễ!” Lâm Nguyên Hinh rốt cuộc cũng vừa lòng tươi cười: “Cái này cũng còn được, coi như chút phúc lợi khi gả cho Hoàng trưởng tôn!” Lâm Chi Nhiễm vẫn đang xem thư pháp của Âu Dương Noãn, lúc này nghe thấy lời này thì không tự chủ được mà quay đầu nói: “Một tiểu thư chưa xuất giá mà nói những lời này, để mẫu thân nghe được để xem người sẽ phạt muội như thế nào?” Lâm Nguyên Hinh buồn bực dậm chân: “Đều tại hai người cố ý, cố ý dụ ta nói, cố ý lấy ta làm trò đùa! Ta không để ý hai người nữa!” Nói xong liền đứng dậy chạy nhanh ra ngoài. Âu Dương Noãn cười nâng ly trà lên, dùng nắp khẽ gạt gạt lá trà bên trong, từ từ uống. Không nghĩ Lâm Nguyên Hinh lại lần nữa thò cái đầu nhỏ vào, tựa hồ như muốn nói gì đó nhưng lại băn khoăn Lâm Chi Nhiễm đang ở đây. Chần chờ nửa ngày mới nhỏ giọng nói: “Noãn Nhi, ngày mai ta lại tới tìm muội. Có chuyện quan trọng muốn nói với muội!” Lâm Chi Nhiễm cùng Âu Dương Noãn đều kinh ngạc nhìn nàng, Lâm Nguyên Hinh không khỏi càng đỏ mặt hơn, quay đầu bỏ chạy. “Biểu ca dùng cơm rồi sao?” Âu Dương Noãn đột nhiên nhìn về phía Lâm Chi Nhiễm. Lâm Chi Nhiễm sửng sốt, thành thật nói: “Vẫn chưa!” Nói xong liền cười cười: “Biểu muội muốn giữ ta lại dùng bữa tối sao?” Âu Dương Noãn mỉm cười nói: “Ta đã sai người thu thập rất nhiều hoa vi sắc, nghiền ra rồi làm thành bánh vi sắc, biểu ca có muốn thử hay không?” Xương Bồ bên cạnh nhanh nhẹn mở cái hộp màu quả lựu ra, Lâm Chi Nhiễm liền ngửi thấy một mùi thơm nhè nhẹ, thấm đậm vào lòng người. Hắn liền gật gật đầu, Hồng Ngọc liền vội vàng đưa qua đôi đũa, hắn gắp một miếng bỏ vào miệng thưởng thức. “Đáng tiếc trong phủ chúng ta chưa từng có ai tự mình làm những cái này!” Lâm Chi Nhiễm ăn xong một miếng, cảm thấy mùi hương vẫn lượn lờ nơi đầu lưỡi, thập phần mỹ vị, không tự chủ được thở dài. “Biểu ca nói đùa rồi, đầu bếp trong phủ đều là những người có tay nghề cực kỳ xuất chúng!” Âu Dương Noãn mỉm cười, lơ đễnh nói. Lâm Chi Nhiễm nhận lấy ly trà trên tay Hồng Ngọc, thản nhiên nói: “Không chỉ có hương vị, còn có cả tâm tình!” Âu Dương Noãn hơi hơi sửng sốt, lập tức cười nói: "Nếu Biểu ca thích ăn, trước khi rời đi muội sẽ hướng dẫn những đầu bếp trong phủ. Đảm bảo hương vị sẽ giống như đúc!” Lâm Chi Nhiễm nhìn ly trà trong tay, lâu sau mới nói: “Rời đi?” Âu Dương Noãn gật gật đầu: "Muội ở đây tĩnh dưỡng đã hai tháng rồi, đã đến lúc phải về Âu Dương gia. Không thể cứ ở mãi Trấn quốc Hầu phủ được!” “Không thể?” Lâm Chi Nhiễm ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt đã sắc bén hơn vài phần: “Có ai khó dễ muội sao?” Âu Dương Noãn bình tĩnh nhìn hắn: "Không có, mọi người đối muội rất tốt. Chỉ là muội cảm thấy bản thân đã quấy rầy mọi người rất nhiều rồi!” Lâm Chi Nhiễm yên lặng nghe, trong lòng như trút được gánh nặng, lại có chút cảm giác trống rỗng. Thấy hắn thật lâu sau cũng không nói lời nào, Âu Dương Noãn cũng hơi hơi kỳ quái nhìn hắn. Y phục khẽ lay động, nàng xinh đẹp tuyệt trần, thanh lệ mà ôn nhu yên lặng bên cạnh hắn. Lâm Chi Nhiễm nhìn nàng, bỗng nhiên có cảm giác như lạc vào ảo mộng. Hắn chậm chạp không nói, sau một lúc lâu hắn mới đứng lên, trên mặt đã khôi phục vẻ lạnh nhạt: “Nếu muội muốn đi thì cũng phải được Lão thái quân đồng ý đã!” Trong lòng Âu Dương Noãn thầm than, Tước Nhi vẫn còn ở Âu Dương gia, nàng thật sự không yên tâm. Chính là Lão thái quân lại sợ nàng phải chịu ủy khuất nên kiên quyết không chịu thả người. Nếu như Lão nhân gia đồng ý dễ dàng thì nàng còn nói với Lâm Chi Nhiễm làm gì? Chẳng phải là muốn hắn giúp đỡ nói vài câu với Lão thái quân sao? Lâm Chi Nhiễm cũng không quay đầu lại mà cứ thế rời đi, bỏ lại Âu Dương Noãn cùng hai nha đầu hai mặt nhìn nhau. Lâm Chi Nhiễm rời khỏi phòng mới lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy. Hắn nhìn thoáng qua nét chữ bên trên, trong lòng không biết làm sao nhưng lại cảm thấy bản thân có chút buồn cười. Hắn xiết chặt lấy tờ giấy, bước nhanh ra ngoài. Ngày hôm sau, không khí ấm áp. Âu Dương Noãn đang dựa vào nhuyễn tháp đọc sách. Trên người nàng mặc y phục màu xanh nhạt thêu những bông hoa nhỏ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt nàng. Nhìn cũng biết là vừa mềm mại lại vừa thoải mái, Âu Dương Noãn đọc sách một lát rồi híp mắt ngủ luôn trên ghế, giấc ngủ này vừa sâu vừa thoải mái.  Không biết qua bao lâu mới mơ hồ nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh nói chuyện. Hình như là Hồng Ngọc đang nói gì đó, nếu như các trưởng bối đến, Hồng Ngọc tất nhiên sẽ thông báo. Trong lòng Âu Dương Noãn mơ hồ nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ đang tới gần. Nàng hơi hơi hé mắt liền thấy một nam tử đang đứng trước mặt, lặng yên nhìn nàng. Nội viện Trấn quốc Hầu phủ, sao có thể để một nam tử lạ mặt xông vào? Âu Dương Noãn cả kinh, sách trong tay lập tức rơi xuống đất. Nàng nhanh chóng ngồi thẳng dậy, cao giọng hỏi: “Người nào dám vô lễ như vậy?” Người tới liền cười to, vung cây quạt, một bộ dáng phong lưu nói: “Noãn Nhi, sao ngay cả ta cũng không nhận ra là như thế nào?” Âu Dương Noãn sửng sốt, nhìn kỹ nam tử trẻ tuổi mắt cẩm y ngọc trước mặt. Thấy hắn mi loan mục tú, nhìn một lát liền cảm thấy ngũ quan vô cùng quen thuộc. Trong lòng nhất thời buông lỏng, cười rộ lên: “Hinh biểu tỷ, tỷ ăn mặc vận trang như vậy, ngay cả Biểu ca cũng không bằng a!” Lâm Nguyên Hinh nhịn không được nở nụ cười: "Mau, mau đứng dậy chuẩn bị một chút, chúng ta cùng đi ra ngoài!” “Đi đâu?” Âu Dương Noãn nhìn Lâm Nguyên Hinh một thân nam trang, sắc mặt liền thay đổi: “Tỷ muốn giả trang để xuất phủ!” “Phải!” Lâm Nguyên Hinh cũng không cho nàng cơ hội phản ứng, nhanh chóng mang một bộ nam trang khác ra, “Đây là làm theo số đo của muội, mau mặc vào!” Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua, không biết nên khóc hay cười: "Tỷ muốn muội mặc bộ nam trang này cùng tỷ ra ngoài?” “Đúng vậy! Nhanh nhanh một chút, bộ y phục này là ta phải hao hết tâm tư mới có được a!” Âu Dương Noãn: ….. Lâm Nguyên Hinh cố chấp nhìn nàng, nửa bước cũng không chịu thoái nhượng. Âu Dương Noãn trầm ngâm một lát rồi bình tĩnh nhìn về phía Lâm Nguyên Hinh: “Thực sự muốn đi?” “Đương nhiên muốn đi!” Lâm Nguyên Hinh trừng mắt với Âu Dương Noãn, “Nếu muội không đi, ta sẽ tự đi một mình. Cửa lớn không được ta sẽ trèo tường!” "Hinh biểu tỷ. Đại cữu mẫu cấm tỷ xuất môn là vì sắp tới tỷ sẽ xuất giá. Tỷ cũng nên hiểu cho nỗi khổ tâm của người, không nên gây chuyện mới phải!” Âu Dương Noãn nói như vây, Lâm Nguyên Hinh vốn luôn dịu ngoan lại thay đổi sắc mặt, chán nản ngồi xuống nhuyễn tháp: “Noãn Nhi, muội căn bản không hiểu tâm tư của ta. Phủ Thái tử là nơi nào? Một khi ta đã vào đó, sau này có thể tùy tiện bước ra sao? Không cần nói ra ngoài giải sầu, cho dù là muốn nhìn thấy mấy người bọn muội cũng cần được Hoàng trưởng tôn gật đầu. Cho dù được hắn đồng ý, còn có vô số quy củ cùng lễ nghi, trong lòng ta thực sự rất khó chịu. Hiện tại ta chỉ muốn trước lúc xuất giá đi ra ngoài một lần, sẽ không gây chuyện gì đâu!” Lâm Nguyên Hinh ánh mắt cô đơn, trong lòng Âu Dương Noãn thật sự có chút không đành lòng. Suy nghĩ một lát rồi cười nói: “Hinh biểu tỷ, ta hiểu được tâm tư của tỷ. Chỉ là tỷ nghĩ Hầu phủ là đâu chứ, mặc như vậy làm sao ra ngoài từ cửa lớn?”  Nói xong lại đánh giá một lần nữa rồi cười: “Huống chi, tỷ xem mặt tỷ như xuân hoa, mắt như thu thủy, nếu cứ tùy tiện xuất phủ như vậy, không sợ cô nương nhà người ta muốn lấy tỷ làm chồng sao?” Lâm Nguyên Hinh mặt đỏ lên. Trên mặt nhất thời có vài phần nghi ngờ: "Vậy...vậy  muội nói phải làm sao bây giờ?" Âu Dương Noãn cười nhìn nàng ta: “Chuyện này, tỷ phải đi cầu biểu ca. Chỉ cần huynh ấy đồng ý, chuyện coi như xong!” “Huynh ấy sao? Huynh ấy cũng sẽ giống như mẫu thân không chịu cho ta ra ngoài!” Lâm Nguyên Hinh vừa dấy lên hy vọng lại lập tức tan biến. Âu Dương Noãn biết nếu hôm nay không để Lâm Nguyên Hinh ra ngoài, chỉ sợ sau này cũng sẽ vụng trộm chuồn đi nên cười nói: “Chỗ Đại biểu ca ta sẽ thay tỷ thuyết phục. Chỉ là ta nghĩ, một thân xiêm y công tử này sẽ bị thay đổi!” Nói xong liền nhìn chằm chằm vào Lâm Nguyên Hinh, nhìn đến mức Lâm Nguyên Hinh có chút hồ đồ, không biết Âu Dương Noãn nghĩ ra chủ ý gì. Lát sau, ngoài dự liệu của Lâm Nguyên Hinh, Lâm Chi Nhiễm thế nhưng lại cho phép. Chẳng qua là yêu cầu nàng một thân y phục công tử quý giá đẹp đẽ đổi thành xiêm y của gã sai vặt, lẫn trong đám người đi ra ngoài. Ra khỏi Trấn quốc Hầu phủ, Lâm Nguyên Hinh cơ hồ muốn nhảy cẫng lên, dắt tay Âu Dương Noãn vui vẻ nói: “Noãn Nhi, cảm ơn muội. Thật không nghĩ rằng Đại ca lại nghe lời muội như vậy!” Lời này nói ra có chút không nghiêm túc, cũng may Âu Dương Noãn không có để ý. Nhưng Lâm Chi Nhiễm ở phía sau sắc mặt lại thay đổi, trầm mặt quát lớn: “Muội lớn hơn Noãn Nhi, sao lại nói chuyện như vậy? Không thay đổi, còn gì giống thiên kim tiểu thư nữa hả?” Lâm Nguyên Hinh thè lưỡi, cười rực rỡ nói: “Hiện tại muội cũng không phải là cái gì mà thiên kim công hầu, mà là….” Nàng nhìn nhìn bản thân rồi vui vẻ nói: “Là công tử hào môn đi dạo phố!” Con gái thích chưng diện, vừa ra khỏi cửa Lâm Nguyên Hinh đã tìm nơi thay xiêm y của gã sai vặt thành hoa y, còn kéo theo Âu Dương Noãn cũng nhất định phải thay những thứ nàng ta đã chuẩn bị. Lâm Chi Nhiễm thở dài. Âu Dương Noãn lại cười nói: "Nếu đã ra ngoài chơi, huynh cũng đừng quá quản thúc biểu tỷ!” Lâm Chi Nhiễm thấy Âu Dương Noãn tươi cười dịu dàng thanh nhã, nhất thời có chút thất thần. Đến khi phục hồi lại tinh thần thì đôi mắt thâm thúy kia đã mang theo lãnh ý: “Thân phận Hinh Nhi nay đã khác. Nếu mẫu thân biết muội ấy tự ý chạy đi như vậy, chắc chắn sẽ tức chết cũng không biết chừng. Ta cũng không biết vì sao lại đáp ứng hai người?” Âu Dương Noãn nhìn hơn mười thị vệ mặc thường phục đứng xung quanh, cười nói: “Ở dưới mắt huynh, biểu tỷ sẽ không gây chuyện gì đâu. Nhưng ngược lại nếu huynh không đáp ứng, tỷ ấy vụng trộm chạy đi, hậu quả chắc chắn không thể tượng tượng nổi. Huynh cũng biết điều đó, không phải sao?” "Vậy còn muội thì sao? Vẫn chưa khỏe hẳn, cũng chạy đến đây gây chuyện với muội ấy!” Lâm Chi Nhiễm thản nhiên nói. Âu Dương Noãn sửng sốt, lập tức cười nói: "Ta đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là mọi người lo lắng quá thôi!” Khi nói chuyện, bọn họ lại không biết bản thân đã khiến đường cái nổi lên một trận xôn xao. Lâm Chi Nhiễm dung mạo tuấn mỹ, thân hình cao lớn, một thân hoa phục tự nhiên khiến người khác chú ý.  Lâm Nguyên Hinh cùng Âu Dương Noãn tuy rằng cũng vận nam trang nhưng vóc người Lâm Nguyên Hinh nhỏ, dáng người thon thả, mi cong môi đỏ, dễ dàng bị nhìn ra là nữ phẫn nam trang. Còn Âu Dương Noãn tuy rằng nhỏ hơn nhưng vóc người cao gầy, dung mạo phong lưu, lại có phần giống thiếu niên nhược quán hơn. Mọi người khi nhìn nàng đều cảm thấy ‘hắn’ dung nhan chói lói, lại có thêm vài phần mỏng manh như cánh hoa khiến mọi người chú ý nhiều nhất. Lâm Chi Nhiễm không dám mang các nàng đi nơi khác, sợ chọc phải mối họa nào đó nên ba người chỉ có thể đến nghe hát ở đạo quán tương đối yên tĩnh. Lúc này bên trong tiếng sáo du dương, trên sân khấu là phong cảnh nỉ y xuân hoa thu nguyệt. Lâm Nguyên Hinh tuy rằng thất vọng nhưng cũng biết mình là danh môn khuê tú nên có rất nhiều nơi không thể đến. Nàng chỉ băn khoăn một chút rồi liền cười hì hì theo Lâm Chi Nhiễm bước vào. Minh Nguyệt Lâu tuy rằng là rạp hát nhưng cũng không phải là nơi bình thường. Ngoại trừ hào môn quý tộc hiển quý kinh đô thì những người khác không được vào. Gã sai vặt gác cửa vừa thấy ba người Lâm Chi Nhiễm đều mặc hoa phục cao quý thì lập tức cười khanh khách đón họ vào. Lâm Chi Nhiễm tùy ý chọn một chỗ ngồi, ba người cùng ngồi xuống, lập tức liền có tiểu nha hoàn đến dâng trà. Nha đầu kia ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, trên gương mặt trái xoan son phấn nhẹ nhàng, mi cong chớp chớp, xinh đẹp đáng yêu.  Nàng ta đang châm trà cho ba người thì ánh mắt bỗng nhiên dừng trên người Âu Dương Noãn, có chút ngây dại. Qua một lúc lâu mới biết bản thân luống cuống, trên mặt càng đỏ hơn. Chính là nàng ta làm việc ở đây lâu rồi nên cũng không quá ngại ngùng, chủ động ghé vào bàn nói chuyện, hỏi ba người Lâm Chi Nhiễm từ đâu đến? Âu Dương Noãn thấy nàng ta thái độ sảng khoái cởi mở, không hề có chút ý tứ làm ra vẻ lại cảm thấy rất đáng yêu thì không khỏi cười cười. Lâm Nguyên Hinh đột nhiên hỏi: “Trên đài đang hát cái gì vậy?” Tiểu cô nương kia cười nói: “Son hội!”