Âu Dương Noãn thản nhiên nhìn nam tử tuấn tú trước mắt này. Đây là người nàng đã từng dùng hết tâm trí để yêu, nhưng hắn lại nhẫn tâm tổn thương nàng. Nếu lúc đó, nàng chịu oan trầm sông hắn có thể vì nàng nói một câu thì nàng cũng sẽ không phải chịu kết cục đau đớn như vậy. Trùng sinh lại đời này, hắn vậy mà cư nhiên còn dám đến trước mặt nàng, dõng dạc hỏi nàng vì sao chán ghét hắn. Trong ánh mắt trong suốt của Âu Dương Noãn hiện lên ánh sáng lạnh, nhưng lại ôn nhu nói: “Công tử nói quá lời rồi. Âu Dương Noãn cùng ngài không thân quen, sao lại nói đến chán ghét?” “Nếu không phải chán ghét, vì sao tiểu thư không chịu ở đây băng bó cho con thỏ này?” Tô Ngọc Lâu nhìn thẳng vào mắt Âu Dương Noãn, giống như là thầm oán, chỉ là trong giọng nói có hàm chứa ba phần tình ý. Ánh mắt Âu Dương Noãn càng lạnh hơn, liếc mắt với Hồng Ngọc. Hồng Ngọc nhanh ý tiến lên cứng rắn nhận lấy con thỏ, động tác lưu loát băng bó vết thương, sau đó hỏi: “Tiểu thư, có thả hay không?” Âu Dương Noãn gật gật đầu, Hồng Ngọc lập tức đem con thỏ bỏ vào bụi cỏ bên cạnh. Tô Ngọc Lâu nhíu mày, nếu đổi lại là một nữ tử khác, nhất định sẽ chính tay làm. Nhưng Âu Dương Noãn lại để cho một nha đầu đến làm chuyện này, tương đương với việc không chút lưu tình đem tâm ý của Tô Ngọc Lâu vứt qua một bên. “Tô công tử, còn có rất nhiều khách nhân đang đợi ta. Thất lễ rồi!” Âu Dương Noãn không muốn cùng hắn lãng phí thời gian. Sau khi thi lễ liền dẫn Hồng Ngọc lập tức rời đi. Tô Ngọc Lâu trơ mắt nhìn nàng đi qua mình. Trong nhất thời muốn vươn tay giữ lại nhưng liền phát hiện bản thân không có lý do nào để giữ nàng lại. Trước kia nữ hài tử đối với hắn chính là hâm mộ nhưng lại vô phương và bất lực tiếp cận, nhưng Âu Dương Noãn lại một chút cũng không hề để hắn trong lòng.  Tô Ngọc Lâu đứng nguyên tại chỗ nhìn Âu Dương Noãn đi qua hoa viên, một trận gió thổi qua liền thổi bay những cánh hoa, giống như một màn hoa vũ mang đến từng đợt từng đợt hương khí thoang thoảng. Tô Ngọc Lâu một mực lặng yên nhìn bóng dáng Âu Dương Noãn, nhìn đến khắp y phục nàng đều vương cánh hoa. Thế nhưng nàng lại như không chút lưu tâm, cũng không gạt đi khiến hắn không tự chủ được mà mơ hồ cảm thấy nàng cũng giống như hương hoa này, làm người ta có một loại cảm giác không thể nào nắm bắt được… Hồng Ngọc thấp giọng nói: “Đại tiểu thư, Tô công tử cứ nhìn chằm chằm vào người!” Âu Dương Noãn cũng không thèm quay đầu lại nói: “Mặc kệ hắn!” Hồng Ngọc lại cảm thấy Tô Ngọc Lâu có chút đáng thương, cảm thấy Đại tiểu thư chưa bao giờ đối với ai lạnh lùng như vậy nên không tự chủ được mà hỏi: “Tiểu thư đừng trách nô tỳ nhiều lời, người cũng chưa từng đối với người khác như vậy….” Lời nói của Hồng Ngọc giống như cây đao đâm thẳng vào ngực Âu Dương Noãn, làm cho máu bỗng chốc muốn trào ra ngoài. Nàng đột nhiên đứng lại, quay mạnh đầu nhìn Hồng Ngọc. Hồng Ngọc chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt lạnh lùng như vậy của Âu Dương Noãn, nhất thời hoảng sợ. Âu Dương Noãn nhìn, đột nhiên tỉnh ngộ lại. Đúng rồi, Hồng Ngọc cũng không biết từng phát sinh những chuyện gì….Khi đó…ánh mắt của nàng bỗng nhiên dừng lại trên cái trán của Hồng Ngọc.  Khi đó, Hồng Ngọc khóc hướng từng người cầu xin nhưng lại chẳng ai mảy may. Tất cả mọi người đều không chút lưu tình nhục mạ, ném đến vô số gạch đá cùng rác rưởi. Cái cảm giác lạnh lùng tàn khốc này nàng cả đời không thể quên được. Âu Dương Noãn nhìn Hồng Ngọc đang lo sợ cùng nghi hoặc, khóe miệng nhất thời hiện qua nét cười, thản nhiên nói: “Chân thỏ con kia, là bị người ta cố ý bẻ gãy!” Hồng Ngọc nhìn vào ánh mắt lạnh như băng của Âu Dương Noãn, không khỏi giật mình nói: “Ý của tiểu thư là…..”  Chẳng lẽ Tô công tử cố ý bẻ gãy chân thỏ con để tiếp cận tiểu thư? Điều này sao có thể? Tô công tử kia không chỉ rất phong độ, lại còn tuấn mĩ dị thường, làm sao lại là người tâm ngoan thủ lạt như vậy? “Có một số việc, có một số người, không thể chỉ nhìn bề ngoài!” Đôi mắt Âu Dương Noãn nhanh chóng ảm đạm.  Nếu không phải trải qua một kiếp kia, nàng cũng sẽ vì Tô Ngọc Lâu ôn nhu đa tình mà động tâm. Cũng khó trách Hồng Ngọc lại cảm thấy nàng lãnh khốc vô tình, chỉ là những chuyện đã qua, nàng nói được với ai? Ai sẽ tin tưởng? Nàng cũng không còn muốn nhắc lại nữa. Tại chỗ rẽ hành lang, Tô Ngọc Lâu vẫn còn ngây người đứng đó. Bỗng nhiên có người chậm rãi đến gần, một đạo âm thanh e lệ truyền vào tai hắn: “Tô ca ca, huynh…” Âu Dương Khả vẫn còn xẩu hổ, ấp a ấp úng. Tô Ngọc Lâu đã hồi phục tinh thần, quay đầu thấy nàng ta thì nhất thời sửng sốt, giọng điệu cũng có vài phần khó chịu: “Nhị tiểu thư đứng đây từ khi nào?” Thanh âm mang theo một loại sắc bén, Âu Dương Khả cả kinh, khuôn mặt đỏ bừng liền trắng bệch. Nước mắt lập tức dâng lên như liền ngay lập tức có thể òa khóc. Tô Ngọc Lâu thấy thế vội nhướng mày nói: “Thật có lỗi, ta đi trước!” Nói xong liền rời đi. Âu Dương Khá vội vàng kéo ống tay áo hắn: “Tô…Tô ca ca, ta…ta…” Lúc này, một thanh âm mềm nhẹ liền nói thay Âu Dương Khả: “Đại ca, Nhị tiểu thư chỉ là muốn cùng huynh nói chuyện một chút thôi. Hỏi huynh chừng nào thì lại đến Âu Dương phủ làm khách?” Hai người cùng quay đầu liền thấy Tô Vân Nương đang chậm rãi bước đến, nàng ta mím môi cười nói: “Nhị tiểu thư, ta nói có đúng không?” Tô Ngọc Lâu thấy muội muội liền không lập tức rời đi nữa. Âu Dương Khả cảm thấy xấu hổ, Tô Vân Nương buồn cười nhìn Âu Dương Khả: “Nhị tiểu thư, mẫu thân ta cùng Âu Dương phu nhân là bằng hữu tốt. Ta và tiểu thư cũng thân cận, ca ca của ta cũng giống như ca ca của tiểu thư, làm gì mà khách khí vậy chứ?” Mặt Âu Dương Khả càng đỏ, ngập ngừng nói không ra lời. Mỗi lần đứng trước Tô Ngọc Lâu là tim đều khẩn trương mà đập mạnh. “Vừa rồi hình như ta có nhìn thấy Đại tiểu thư đi qua, ca ca có nhìn thấy không?” Tô Vân Nương cố ý dò hỏi. “Đúng vậy, Đại tiểu thư vừa mới đi qua. Chúng ta còn cùng nói mấy câu!” Tô Ngọc Lâu nhìn muội muội mình, tự nhiên biết trong lòng nàng ta gấp cái gì. Chỉ là rất nhiều chuyện muốn gấp cũng không được, Âu Dương Noãn cũng không phải hạng nữ nhi tầm thường, rất khó đả động đến. Vừa nghe đến Âu Dương Noãn, Âu Dương Khả đột nhiên trầm mặt xuống. Nàng ta nhìn nhìn Tô Ngọc Lâu, lại hơi thâm ý nhìn Tô Vân Nương. Âu Dương Khả đột nhiên tỉnh ngộ, vừa rồi Tô Vân Nương lên tiếng không phải muốn giúp mình mà là muốn xen vào giữa Tô Ngọc Lâu và mình.  Chẳng lẽ….Ngay cả Tô Vân Nương cũng hy vọng Âu Dương Noãn làm tẩu tẩu của mình? Nhưng mà vì sao? Âu Dương Khả nàng kém hơn so với Âu Dương Noãn sao? Đều là nữ nhi Lại Bộ Thị Lang, đều là thiên kim tiểu thư cao cao tại thượng, đều là người có nhan sắc….Âu Dương Khả nghĩ đến đây, đột nhiên cúi đầu nhìn chằm chằm vào chân mình. Duy chỉ có một điểm không giống, hiện tại nàng đã không còn một thân thể lành lặn, nàng đã thành người tàn tật! Nghĩ đến điều đó, mặt Âu Dương Khả không tự chủ được mà trắng bệch, run giọng nói: “Tô ca ca, tỷ tỷ của ta là người rất khó ở chung. Huynh cùng tỷ ấy có nói chuyện sao?” Một lời nói ra làm Tô Ngọc Lâu nhíu mày, gương mặt tuấn mỹ kia lúc nhìn Âu Dương Khả liền có chút phiền chán: “Nhị tiểu thư nói như vậy thật không ổn. Về sau không cần nhắc lại!” Ngay khi Âu Dương Khả đang hối hận khi lỡ lời thì Tô Ngọc Lâu liền không dây dưa nữa mà xoay người, không chút lưu luyến rời đi. Âu Dương Khả tức giận đến mặt đỏ bừng, nàng ta nhìn Tô Vân Nương nói: “Ca ca ngươi vì sao lại nói như vậy? Chẳng lẽ tỷ tỷ ta trong cảm nhận của huynh ấy quan trọng như vậy sao?” Lời này vừa thốt ra Âu Dương Khả thế nhưng không chút ý thức được những lời này không nên nói ra từ một thiên kim tiểu thư. Tô Vân Nương nhìn Âu Dương Khả, một mặt trong lòng không khỏi chế giễu Âu Dương Khả không biết tự lượng sức mình, mặt khác lại ôn nhu khuyên bảo: “Nhị tiểu thư, tiểu thư không cần tức giận đại ca. Huynh ấy là nam nhân, vốn rất chán ghét nữ tử cãi cọ, càn quấy. Vừa rồi là huynh ấy nghe được tiểu thư là đang oán giận, cảm thấy có chút lòng dạ hẹp hòi nên mới nói vậy. Tiểu thư không cần để trong lòng!”  Mấy câu này như lửa đổ thêm dầu, Âu Dương Khả cười lạnh: “Lòng dạ hẹp hòi? Âu Dương Noãn thì rộng lượng sao? Tỷ ấy mới chính là người tâm ngoan thủ lạt. Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu như ngươi giúp đỡ tỷ ấy vào Tô gia, tương lai sẽ có lúc ngươi phải khổ sở!” Tô Vân Nương sửng sốt, cảm thấy vị Nhị tiểu thư này đúng là quá mức tùy hứng điêu ngoa. Trong lòng càng thêm không vui, liền cúi đầu xuống đến khi ngẩng đầu lại nhẹ nhàng tươi cười: “Nhị tiểu thư nói phải. Chỉ là chúng ta đều là nữ nhi khuê các, sao cứ mở miệng lại nói chuyện vào cửa như vậy? Nếu để người khác nghe được còn tưởng rằng Nhị tiểu thư là đang nóng vội muốn gả đi a!” Âu Dương Khả nghe xong lời này thì thập phần tức giận, đang muốn cãi lại thì nghe thấy Tô Vân Nương hô nhỏ một tiếng, nói: “Ai nha, kịch lại sắp bắt đầu rồi. Ta thực sự muốn xem một chút, tiểu thư kia cùng công tử gặp gỡ như thế nào? Nhị tiểu thư, ta đi trước!” Nói xong liền liếc mắt nhìn nha đầu rồi bước nhanh rời đi, như là sợ Âu Dương Khả đuổi theo tìm phiền toái. Âu Dương Khả nhìn mà nghiến răng nghiến lợi, lại không thể không nề hà. Thật ra nàng ta cũng muốn giữ Tô Vân Nương lại nói hai ba câu, nhưng lại sợ đi nhanh sẽ bị người khác nhìn thấy khuyết điểm. Hạ Tuyết an ủi thật lâu, trong lòng Âu Dương Khả vẫn không thoải mái, cắn răng nói: “Bọn họ một người hai người đều vây quanh Âu Dương Noãn, nó thì có gì tốt chứ?” “Tiểu thư yên tâm, Lão gia vô luận thế nào cũng sẽ không có khả năng gả Đại tiểu thư cho Tô công tử. Tiểu thư không cần vì thế mà phiền lòng!” Hạ Tuyết hùa theo tâm tư Âu Dương Khả mà nói. Âu Dương Khả lắc lắc khăn tay, sắc mặt liền tối sầm lại. Tổ mẫu, phụ thân đều cất nhắc tỷ tỷ, không thèm để nàng vào mắt, bọn họ không hề đặt hy vọng vào nàng. Mẫu thân nay chỉ tâm tâm niệm niệm tiểu đệ đệ, căn bản cũng mặc kệ nàng.  Bây giờ Âu Dương Khả nàng lại còn bị tật, mẫu thân tuy rằng luôn miệng nói sẽ an bài cho nàng một con đường tốt nhưng đại tộc hào môn ai lại cần một cô nương chân què chứ? Tô Ngọc Lâu lại không giống, hắn xuất thân từ một thương hộ, nàng lại là nữ nhi Lại Bộ Thị Lang, nếu hứa gả cho hắn cả nhà Tô phủ đều kính nàng. Không ngờ cố tình Âu Dương Noãn lại chen giữa. Không, tương lai của nàng không thể bị hủy trên tay Âu Dương Noãn được. “Nhị tiểu thư, người muốn đi đâu?” Hạ Tuyết kinh ngạc, đi ra sân khấu không phải ở hướng ngược lại sao? “Đi Phúc Thụy viện!” Càng nghĩ càng thấy chuyện này nếu không dựa vào mẫu thân thì không thể chu toàn. Chỉ khi nào Lâm thị gật đầu thì chuyện này mới có thể thành. Âu Dương Khả quyết tâm, không chút do dự đi đến Phúc Thụy viện. Phúc Thụy viện. Vương mama lấy từ trong tay áo ra một hũ nhỏ tinh xảo: “Ngươi tìm cách nhân cơ hội trộn nó vào ly trà của Đại tiểu thư!” Nhìn cái hũ nhỏ, giống như những hộp phấn son bình thường mà các tiểu thư hay dùng. Nhưng lại làm Lê Hương sợ tới mức phát run. Vương mama cứng rắn đem nhét vào tay nàng ta rồi nói: “Sau khi Đại tiểu thư uống, chúng ta tự nhiên sẽ có cách dẫn những người khác rời đi. Ngươi chỉ cần mượn cơ hội dẫn Âu Dương Noãn đến chỗ vắng vẻ, hết thảy đều đã nước chảy thành sông…” Tay Lê Hương run lên, ‘lạch cạch’ một tiếng đánh rơi cái lọ xuống đất. Lâm thị thu liễm nét cười, Vương mama nổi giận đùng đùng tát một cái thật mạnh vào má Lê Hương: “Phu nhân đây là đang cất nhắc ngươi! Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám không đáp ứng hả?” Lâm thị nhìn vẻ mặt đang cứng ngắc của Lê Hương, cả người nàng ta như đang choáng váng. Lâm thị liền mỉm cười, nhẹ nhàng mở miệng: “Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết. Việc này không thể không thành, cho dù không phải ngươi thì cũng có người khác đi làm. Chỉ là đến lúc đó, ngươi cảm thấy ta sẽ còn giữ lại phản đồ như ngươi sao?” Lâm thị trăm phương ngàn kế giữ lại mạng sống của Âu Dương Hạo, một mặt là xuất phát từ tình mẫu tử, mặt khác cũng là có dụng ý. Ngày đầy tháng Âu Dương Hạo, tân khách đầy đủ, nếu như lúc đó Âu Dương Noãn cùng nam nhân phát sinh chuyện cẩu thả vậy thì đại thế gia toàn kinh đô này đều biết, hiệu quả so với việc bị tập kích bên ngoài càng hiệu quả hơn.