Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ
Chương 129
Vương mama bị ngăn lại ngoài cửa thọ an đường, không quan tâm lớn tiếng khóc kể. Thanh âm từ xa xa liên tục truyền đến, Lý thị nơi này nghe được mà tâm phiền ý loạn, quát lớn nói: “Đuổi ra ngoài!”
“Lão thái thái!” Trương mama cảm thấy làm như vậy là có vẻ có chút không có nhân tính. Nhưng lại thấy Lý thị đang giận tái mặt liền không dám nói nửa câu, nhanh chóng bước ra ngoài phân phó người đuổi Vương mama đi.
Vương mama bị đuổi ra khỏi Thọ an đường liền cảm thấy tuyệt vọng. Lão gia bạc tình, lão thái thái lạnh lùng, trong phủ này căn bản không có một ai đáng tin. Bà ta liếc sắc trời đen kịt một cái rồi khẽ cắn môi. Những người này không được thì không cần phải cầu nữa. Trực tiếp đi tìm mấy mama có kinh nghiệm trong nhà này đỡ đẻ, ảnh hưởng của phu nhân vẫn còn, không sợ bọn họ không nghe theo.
Vương mama vừa nghĩ vừa lau mồ hôi trên trán, nhanh chóng hướng nơi ở của hạ nhân đi tới.
“Triệu mama, Lý mama đâu?”
“Hai người đều cáo bệnh, từ sớm đã về nhà rồi!” Tiểu nha đầu hồi đáp, ánh mắt lóe lên.
Vương mama mới không tin, sao lại khéo như vậy cùng cáo bệnh: “Vợ Chu Vượng kia đâu?”
“Bị Lý di nương phái đi ra ngoài rồi! Nói là vì phu nhân dâng hương, cầu mong người sinh được một tiểu thiếu gia béo trắng khỏe mạnh!” Tiểu nha hoàn trả lời thực lưu loát, như là sớm đã chuẩn bị tốt đáp án.
“Còn Hoàng đại thẩm thì sao?” Vương mama bắt lấy tay áo nha đầu, như là bắt lấy ngọn cỏ cuối cùng.
“Gia đình chồng nàng ta mới có người chết, lão thái thái sợ điềm xấu của nàng chạm vào thiếu gia trong bụng phu nhân nên đã sớm bị điều ra khỏi phủ!” Tiểu nha hoàn cúi đầu, che lại lãnh ý trong mắt.
Sao có thể? Những mama có kinh nghiệm đỡ đẻ trong phủ nếu không phải cáo bệnh thì chính là bị chủ tử phái ra ngoài làm việc, làm sao có chuyện trùng hợp như vậy? Nhất định là do Lý di nương cố tình gây khó dễ! Vương mama vỗ ngực hối hận không thôi. Phu nhân ơi phu nhân, ta sớm đã nói với người cố gắng nhẫn nhịn, lui bước trời cao biển rộng. Người lại không nên vì nhất thời tức giận mà hại đứa nhỏ của Lý di nương. Bây giờ thì hay rồi, Lý Nguyệt Nga sao có thể không hận thấu ngài cơ chứ?
Tin tức Lâm thị sinh non rất nhanh liền truyền đến Noãn các, Âu Dương Noãn khẽ nhíu mày: “Không phải còn một tháng nữa mới sinh sao? Như thế nào lại sớm như vậy?”
“Đúng vậy, Đại tiểu thư! Ngay cả mama đỡ đẻ còn chưa mời vào phủ. Đột nhiên bây giờ lại muốn sinh!” Phương mama dừng một chút rồi nói tiếp: “Nghe nói Vương mama đã đi mời lão gia cùng lão thái thái, nhưng không ai để ý. Bà ta lại chạy đi tìm mấy mama có kinh nghiệm trong phủ, ai ngờ lại không tìm được một ai. Hiện tại chắc là đã trở lại Phúc Thụy viện rồi!”
Lâm thị đột nhiên sinh non, Âu Dương Noãn cảm thấy vị tổ mẫu bộ dạng từ bi ở Thọ an đường kia không tránh khỏi liên quan. Đúng là nàng có chút bất ngờ.
“Đại tiểu thư, lúc này phu nhân đã chịu không nổi rồi!” Phương mama có chút khoái ý. Bà còn nhớ rõ khi Lâm Uyển Thanh còn đang nằm trên giường bệnh, Lâm Uyển Như cùng Lão gia tình thâm ý trọng như thế nào, ôn nhu triền miên ra sao. Vốn phu nhân rõ ràng là bị hai người vô sỉ đó tức chết, nay môn đình vắng vẻ, không người hỏi han lại biến thành Lâm Uyển Như. Quả nhiên là phong thủy thay phiên chuyển a!
“Hồng Ngọc!” Âu Dương Noãn suy nghĩ một lát rồi nhẹ giọng nói: “Thay y phục cho ta, theo ta đến Thọ an đường!”
“Tiểu thư, ngài muốn làm gì vậy?” Hiện tại không phải nàng nên đóng cửa không nghe, không thấy, không làm gì sao? Vì sao còn muốn chạy đến Thọ an đường? Hồng Ngọc có chút kinh ngạc.
Âu Dương Noãn thản nhiên tươi cười: “Mẫu thân nửa đêm lâm bồn, ta là nữ nhi nên muốn tẫn một phần sức lực!”
“Đại tiểu thư, ngài muốn khuyên Lão thái thái sao? Vì sao? Chẳng lẽ tiểu thư quên rằng trước đây phu nhân đã đối xử như thế nào với ngài cùng thiếu gia rồi sao?” Phương mama không dám tin hô lên.
Cái này tất nhiên là có nguyên nhân, Âu Dương Noãn chỉ cười cười, mang theo sự thản nhiên, lãnh ý như có như không….
Âu Dương Noãn vào Thọ an đường, khẩu khí của Lý thị cũng không khác biệt mấy với Phương mama: “Con muốn ta qua Phúc Thụy viện?” Đối với chuyện này, tâm tình của Lý thị còn phức tạp hơn Âu Dương Noãn, phương diện lo lắng cũng nhiều hơn. Lý thị trợn tròn mắt nhìn Âu Dương Noãn: “Nếu không phải tại nó, nhà chúng ta liệu có lộn xộn ầm ĩ đến mức này không?”
“Ai….Mẫu thân cũng là vì thêm hương khói cho Âu Dương gia….”
“Cái gì mà hương khói? Thứ nó mang đến cho nhà chúng ta là tai tinh! Nếu không phải vì đứa nhỏ này, chân Khả Nhi sẽ không bị phế, con cùng Tước Nhi cũng không bị tập kích, đầu của ta cũng sẽ không càng ngày càng đau như vậy…”
Lý thị hiển nhiên là đem hết thảy mọi chuyện không tốt đổ lên đầu đứa nhỏ trong bụng Lâm thị. Vẻ mặt xinh đẹp của Âu Dương Noãn ánh lên sự đồng tình, mềm nhẹ nói: “Nghe nói Vương mama khắp nơi cầu, lại vấp phải trắc trở chung quanh. Con nghe xong lòng có chút đau xót!”
“Cái kia đúng là xứng đáng. Nó ngày xưa đúng là tranh thủ tình cảm có thuật, mục sủng có cách, không biết đã chỉnh chết biết bao nhiêu người. Hiện tại không có người hỗ trợ, cũng đủ thấy nó ngày thường làm người ác độc, dẫn người oán hận!” Lý thị đã ác cảm với Lâm thị đến cực điểm. Vừa nói đến bà ta liền lộ mũi nhọn tràn ngập sắc bén.
“Tổ mẫu, người vẫn là vì kiêng kỵ thiên sát cô tinh sao?” Âu Dương Noãn trầm tư một lát mới nhẹ giọng hỏi.
“Không chỉ có như thế!” Lý thị lắc đầu, niệm phật châu trong tay. Giống như chỉ có làm vậy mới có thể bảo trì tâm bình khí hòa. Bà dừng một lát, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Âu Dương Noãn: “Ý kia của con, thật sự là muốn ta qua đó sao?”
Khẩu khí Âu Dương Noãn có chút tiếc hận: “Cháu gái thượng vô định kiến, chính là tổ mẫu cùng phụ thân là chủ tử trong nhà. Mẫu thân sinh con là chuyện đại sự. Nếu cứ như vậy…”
Lý thị nhướng mày lên: “Mama đỡ đẻ rất nhanh sẽ tới. Lý di nương cũng đã phái đi mấy mama có kinh nghiệm. Như vậy là cũng đủ rồi, còn muốn ta đến làm cái gì?”
“Tổ mẫu, dù sao nếu truyền ra ngoài cũng không tốt…”
Lý thị hơi hơi sửng sốt, sau một lúc lâu mới nói: “Là nó không chọn đúng giờ lâm bồn. Trách ai được!”
“Người khác nói gì cũng không sao cả. Nhưng Nhị cửu cửu nếu muốn mượn cớ này tới cửa trách tội phụ thân, chỉ sợ chúng ta sẽ khó ăn nói!” Âu Dương Noãn nhỏ giọng nói.
“Hắn dám!” Lý thị trong lòng có chút tức giận, khẩu khí có chút cứng ngắc.
“Nhị cửu cửu cùng phụ thân đều là người làm quan, còn có phần trợ lực cùng nhau. Nếu nay xảy ra hiềm khích thì không tốt, dù sao cũng là người một nhà. Tổ mẫu!” Âu Dương Noãn lo lắng thấp giọng nói tiếp: “Tổ mẫu đối với mẫu thân không hài lòng, Noãn Nhi biết. Nhưng cũng không nên là đầu đề bàn tán của mọi người!”
Lý thị ngẩn người, dùng thanh âm lạnh băng, nghiêm mặt nói: “Không đi, ta không đi! Con dâu không biết tôn ti, không thể cứ như vậy sủng ái nó!”
Nhưng đúng lúc này, tiếng bước chân vội vàng làm gián đoạn cuộc nói chuyện của hai người. Ngọc Mai đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc chạy vào, biểu tình thập phần khẩn trương. Lý thị lập tức ý thức được có chuyện lớn xảy ra. Ngọc Mai quỳ rạp xuống trước mặt Lý thị, ấp úng nửa ngày cũng không nói nên lời.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Là….là phu nhân khó sinh. Vương mama phái người đến truyền tin….Sợ…..sợ là không được!”
Lý thị cùng Âu Dương Noãn nhìn nhau. Lần này không đi cũng không được.
Đến Phúc Thụy viện, Âu Dương Noãn đỡ Lý thị vào cửa. Từ nhà trong truyền đến tiếng thét chói tai thê lương của Lâm thị.
“Lão thái thái, ngài trăm ngàn lần phải cứu phu nhân chúng ta a!” Vương mama gục xuống dưới chân Lý thị.
Bà chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua, Vương mama ngẩng mạnh đầu, còn muốn khóc kể thì Âu Dương Noãn lại ôn nhu đỡ đứng dậy: “Vương mama, những nghi thức xã giao này thì miễn đi. Tổ mẫu sẽ không trách tội đâu, ngươi nhanh đi chiếu cố mẫu thân đi. Đừng để người cùng đệ đệ xảy ra gì sơ suất!”
Vương mama mỗi lần nhìn thấy Âu Dương Noãn đều run sợ trong lòng. Lúc này nhìn thấy ý cười trong suốt của nàng, vẻ mặt ôn nhu, trong lòng càng sợ hãi hơn. Nhưng hiện tại ở trước mặt Lão thái thái nên không dám biểu hiện ra ngoài.
Trương mama thấy bên trong rối ren một đoàn, Âu Dương Khả đứng trong góc khóc không ra tiếng. Bọn nha đầu đi tới đi lui, vội vội vàng vàng, sắc mặt ai cũng trắng bệch, hoàn toàn là một khung cảnh hỗn loạn.
Vương mama sợ Lý thị tức giận nên lập tức uy nghiêm răn dạy một chút, an bài mỗi người một công việc, mau chóng đem những thứ đã sớm chuẩn bị lấy ra.
Bọn nha hoàn lúc này mới vội vàng mang hai cái khay sơn mạ vàng ra. Một cái để mấy bộ quần áo của tiểu hài tử, một cái để vòng tay, khóa trường mệnh, mũ các loại. Âu Dương Noãn thản nhiên mỉm cười, nếu không phải vì Lâm thị bị thất sủng thì những thứ cát tường gì đó tổ mẫu sớm đã sai người chuẩn bị tốt, làm sao có thể chỉ có mấy thứ này?
Đúng lúc này, Lâm thị trong kia lại thảm thiết kêu lên. Lý thị nhíu mày, ngồi bên ngoài nói: “Đây mà ngươi nói khó sinh sao? Phu nhân nhà ai không gặp phải trường hợp này, phu nhân nhà ngươi cũng không phải ngày đầu tiên sinh con. Hoảng cái gì!”
Vương mama đầu đầy mồ hôi, lại không dám biện bạch, chỉ có thể lúng túng nói không ra lời.
Nha đầu dẫn một mama đỡ đẻ bộ dáng đoan trang đến. Mama kia bước vào, điều đầu tiên là hành lễ với Lý thị cùng Âu Dương Noãn. Vương mama nhìn mà vội, lại không dám thúc dục. Lý thị cười lạnh một tiếng, tùy ý đối phương hành lễ xong mới thản nhiên nói: “Vào trong đi!”
Rất nhanh liền nghe thấy tiếng mama đỡ đẻ hô lên: “Mau tìm một thùng lớn rồi đổ nước ấm vào nhanh!”
Lập tức liền có người chuẩn bị, nước ấm đến quá nửa thùng thì mama lại vội vàng nói: “Mau, mau mang phu nhân vào thùng!”
Vương mama việc trước việc sau, cơ hồ chạy muốn đứt chân. Mỗi lần đi ra sai người thì thấy sắc mặt âm trầm Lý thị, trong lòng càng thêm không yên.
Tiếp theo Vương mama không ngừng thổi, gỗ cây long não trong tay Lê Hương không ngừng cháy. Lý thị bị nghẹn mày thẳng mặt nhăn.
“Lão thái thái cũng không thể an tĩnh được….Lão gia có phải nên đi trước mặt tổ tiên dập đầu, mong phu nhân mẹ tròn con vuông?” Vương mama có hơi do dự,cuối cùng vẫn đem những lời này nói ra
Lý thị cười lạnh một tiếng: “Nữ nhân sinh con thì có can hệ gì đến nam nhân? Đừng đốt nữa! Nhanh vào trong giúp phu nhân ngươi sớm sinh đứa nhỏ mới đúng!”
Vương mama sửng sốt, nhưng trước mắt vẫn phải phẫn hận cúi đầu xuống. Gia đình nhà người ta khi phu nhân sinh, mời trượng phu trong nhà đi bái phật thì có gì khó. Còn phu nhân nhà mình làm cái gì cũng bị Lão thái thái ghét bỏ.
Âu Dương Khả khẩn trương, gắt gao nhìn chằm chằm nội thất bên trong, hai tay không ngừng nắm chặt lấy khăn. Âu Dương Noãn ôn nhu nói: “Muội muội đừng khẩn trương. Mẫu thân đã từng sinh con rồi, sẽ không xảy ra chuyện lớn gì đâu!”
Âu Dương Khả nghe thanh âm của Âu Dương Noãn chỉ cảm thấy tức giận trong lòng nhưng lại không dám ra mặt chống đối nên khẽ cắn răng, làm như không nghe thấy.
“Đại tỷ ngươi nói chuyện với ngươi. Đây là thái độ gì hả?” Thanh âm Lý thị lạnh lùng, tức giận nhìn chằm chằm Âu Dương Khả.
Cả người Âu Dương Khả chấn động, vẻ mặt phẫn hận. Lại nhìn đến khoé miệng Âu Dương Noãn khẽ nhếch, mang theo chút tươi cười, nửa điểm tức giận cũng không có, ngược lại còn ôn nhu khuyên: “Tổ mẫu, muội muội chỉ là đang lo lắng vì mẫu thân mà thôi. Con không sao!”
“Hừ, nửa điểm bộ dáng tiểu thư cũng không có. Còn không biết giống ai?” Lý thị hừ lạnh, hung hăng trừng mắt với Âu Dương Khả.
“Sao lại thế này?” Đúng lúc này, Âu Dương Trì bước vào cửa, mày nhíu lại. Thanh âm trầm thấp uy nghiêm làm cho mọi người ở đây đều run rẩy.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
15 chương
21 chương
128 chương
47 chương
64 chương