“Con khỏe mà mẹ.” Nhìn hình ảnh ba chiều của Lăng phu nhân, Lăng Vệ tươi cười trấn an, cố gắng cho mẹ thấy tinh thần phấn chấn nhất của mình. Không biết ai buôn dưa, đem chuyện anh ngất xỉu rỉ vào tai mẹ ở tít tinh cầu xa. Lăng Khiêm và Lăng Hàm chắc chắn không ngốc nghếch đến cỡ đó, ba một mực lo lắng cho sức khỏe của mẹ lại càng không phải. Dám cá là do mấy thím nhiều chuyện ưa tranh nhau lấy lòng phu nhân Tướng quân kia. Anh quả thực rất khó chịu, mẹ bị đau tim, nghe những tin bóng gió thế này rất tổn hại cơ thể. Tuy nhiên, mặc dù xót mẹ, nhưng đồng thời anh cũng cảm thấy ấm lòng lắm. Dẫu anh đã tốt nghiệp, noi theo cha trở thành quân nhân Liên Bang chính thức, mẹ vẫn đối xử với anh hệt như một đứa con còn bé bỏng. “Thằng bé này, trước mặt mẹ không cần phải cậy mạnh, nếu khỏe, sao lại xỉu giữa đại hội được?” Tính che chở bảo vệ gà con của Lăng phu nhân không chút thay đổi, bình thường luôn dịu dàng điềm đạm là thế, những mỗi khi thấy con trai cả bị thiệt thòi oan khuất, sẽ tỏ rõ sự cứng rắn mạnh mẽ của mình “Quan quân vô tình, xem tân sinh vừa tốt nghiệp chẳng khác nào nô lệ mà sai bảo chèn ép, căn bản không cho con người ta được nghỉ ngơi đầy đủ. Mấy chuyện này mẹ được nghe kha khá. Bọn họ dám đối xử với con mẹ như vậy sao?” “Mẹ, không ai bắt ép không cho con nghỉ ngơi cả.” Nếu có, cũng chỉ do anh thường xuyên gặp ác mộng mà thôi. Haizz. Tối hôm qua lại là một đêm dài đằng đẵng. Sau khi ăn bữa tối do Lăng Hàm chế biến công phu, còn được hai đứa em săn sóc ôm mình đi vào giấc ngủ, nhưng chưa đến nửa giờ, anh đã hoảng hốt tỉnh dậy. Kế tiếp, lại là nguyên đêm thức trắng. Lúc này đây, đứng trước bàn gọi điện từ xa, Lăng Vệ vẻ mặt thoải mái tươi cười, kỳ thực cả người mỏi mệt uể oải vô cùng. Sau khi hiếm hoi bày ra uy quyền của một phu nhân Tướng quân, trách mắng “Đám quan trên” bóc lột vắt kiệt sức con trai cả một phen, Lăng phu nhân nhấn mạnh bà sẽ tự mình nói chuyện này với chồng một lần nữa. Không những thế, đuôi cơn bão còn quét tới “Hai đứa con xấu tính”. “Lăng Khiêm sẽ không chăm sóc cho người khác, điều này mẹ cũng không lấy làm lạ, nó được nuông chiều từ bé, chỉ có người ta phục vụ nó chứ nó phục vụ ai. Nhưng mà, chẳng lẽ ngay cả Lăng Hàm cũng không quan tâm con sao? Nó cũng nhập quân vào chỗ con mà?” Lăng phu nhân hỏi “Lăng Hàm đi đâu rồi? Cũng bỏ con lại đi ra ngoài à?” Bị mẹ xướng tên, Lăng Hàm vẫn đợi cách đó không xa mới bước về phía trước, xuất hiện trên màn hình 3D. “Con đây, mẹ.” “Con thật là…” “Về chuyện này, con chịu toàn bộ trách nhiệm.” Trước khi Lăng phu nhân bắt đầu cằn nhằn, Lăng Hàm đã tỏ thái độ dứt khoát nhận tội, vô cùng nghiêm túc nói “Anh ở bên cạnh con, nhưng con không chăm lo được đàng hoàng, để anh sinh bệnh, còn ngất trước mặt mọi người, hết thảy đều là lỗi của con. Con xin lỗi mẹ, về sau con sẽ chú ý hơn.” Lời ăn năn chân thành, khiến bao nhiêu điều muốn nói của Lăng phu nhân đều bay đi hết. Bà trìu mến nhìn đứa con nhỏ tuổi mà hiểu chuyện nhất “Vừa rồi… mẹ cũng quá bức xúc. Lăng Hàm, con hứa với mẹ, chẳng những chú ý hai anh, mà còn phải chăm lo cho bản thân nữa nghe chưa. Mỗi đứa tụi con, đều là máu thịt sinh mạng của mẹ.” “Mẹ cứ yên tâm.” “Được khen thưởng là chuyện đáng mừng, có điều các con không nhất thiết phải liều mình lao vào đó, vừa mới tốt nghiệp, muốn lập công còn cả đời, đừng quá ép buộc bản thân…” Lăng phu nhân chan chứa tình thương của một người mẹ ân cần dặn dò, trước khi hai người mất hết kiên nhẫn, cuối cùng cũng chấm dứt. Ấn nút kết thúc cuộc gọi, Lăng Vệ và Lăng Hàm anh nhìn em em nhìn anh, đồng thời thở hắt ra một hơi. Lại cảm thấy buồn cười. “Hóa ra trước mặt mẹ vẻ mặt em thành thật đến thế.” “Anh trước mặt mẹ cũng vui tươi hoạt bát hẳn, vừa giống một thanh niên đầy sức sống, vừa giống một dũng sĩ khí phách hiên ngang.” Bỗng, Lăng Khiêm từ sáng sớm đã ra khỏi nhà mở cửa điện tử. “Em về rồi đây!” Vào đến huyền quan, hắn đá văng giày, chạy rầm rập vô phòng khách, chen vào giữa Lăng Hàm và Lăng Vệ, nhìn trái nhìn phải “Sáng nay hai người đều ở nhà hả? Bận chuyện gì vậy?” “Cả buổi sáng nghe mẹ ca bài ca yêu thương. Mà mẹ biết chuyện anh xỉu rồi, không cần giấu nữa.” Lăng Khiêm le lưỡi “May mà em đi ra ngoài.” Lăng Vệ hỏi hắn “Mới sáng sớm em đã ra ngoài làm gì?” “Em đi dò la tin tức cho anh đó.” “Cho anh?” “Vâng.” Lăng Khiêm nhẹ nhàng huých bả vai Lăng Vệ một cái, hắng hắng giọng, sau đó, ra vẻ nghiêm trang lão đời “Hạm trưởng Lăng Vệ, nhờ biểu hiện xuất sắc trong Đại chiến hình bình Lecco Mick cùng trận chiến Tucson, trải qua lần Quân bộ kỹ càng xem xét, quyết định khen thưởng động viên, lập tức thăng chức làm Thượng úy!” “Em đùa đấy à?” Lăng Vệ hỏi. Lăng Khiêm vẻ mặt oan uổng hết sức. “Cái gì? Anh xem tin em khổ cực lắm mới hóng được là đùa hả? Thiệt đau lòng mà. Đây là quyết định vừa được Bộ nhân sự xác nhận đó, chắc giờ còn đang soạn thành văn kiện cơ mật rồi trình lên văn phòng Tướng quân, một khi có chữ ký đồng ý của Tướng quân thì sẽ thông báo chính thức cho mọi người.” Hắn nói không ngoa chút nào. Trong Quân bộ, văn kiện liên quan đến vấn đề thăng hay giáng cấp, khi chưa được thông báo chính thức, đều thuộc hàng thông tin cơ mật. Lăng Vệ biết Lăng Khiêm luôn tinh nhạy tin tức, lại thấy bộ dạng chắc nịch của hắn, có lẽ tin này là có thực. “Trách oan em rồi, anh xin lỗi, em vất vả quá.” “Sao trông anh như không vui lắm.” “Đợi chút nhận được thông báo rồi nói sau.” Lăng Vệ nhún vai. Cả đêm mất ngủ, lúc này phải ép mình xốc lại tinh thần. Lại nói, trong cơn ác mộng kia, không phải gã đàn ông đã gọi mình là “Thượng úy” sao? Tuy rằng còn nhiều điểm mịt mờ, nhưng mọi sự trong ác mộng dường như đang dần trở thành sự thật khiến anh nổi lên dự cảm rất xấu. Suy nghĩ viển vông thần hồn nát thần tính này, không nhất thiết phải nói cho hai đứa em hay. “Cũng đúng, thăng chức như này đâu đáng ăn mừng.” Thấy Lăng Vệ không quá phản ứng, Lăng Khiêm ngược lại có vẻ cao hứng hơn hẳn, hệt như miếng kẹo cao su bám dính vào lưng Lăng Vệ. “Hmm? Vì sao?” Lăng Vệ xoay người lại, định nhấc tay Lăng Khiêm đang ăn đậu hũ bậy bạ sau lưng mình ra. Nhưng sự tình nào dễ dàng vậy. Lăng Khiêm nhanh chóng duỗi tay về phía trước càn quấy, sờ soạng vuốt ve nội đùi đến là tình sắc, lơ đãng tiếp miệng “Dựa vào Al Lawson lấy lòng mọi người để thăng chức thì có gì mà vui? Không hổ là anh của em, vừa nhìn một cái đã thấu bản tính hai mặt đê tiện của gã.” Trí óc Lăng Vệ, bỗng rõ ràng nhớ lại người đàn ông kia. Thật kỳ lạ quá. Thứ hiện lên đầu tiên không phải là khuôn mặt, cũng không phải là hình bóng khi y bước lên đài khen ngợi, mà là… xúc giác. Xúc giác, khi ở thời điểm yếu ớt nhất, được y sít sao ôm vào trong lòng… Lăng Vệ bàng hoàng thở dốc! Trời ạ, anh thiếu ngủ, thần trí mơ hồ tới nông nỗi tự dưng có ý nghĩ kỳ quái với một kẻ xa lạ! “… tiếp cận anh, mưu đồ giành được cảm tình nơi anh. Hừ, anh nào phải người tùy tiện cỡ đó, sao có thể bị danh hiệu Thượng úy làm liêu xiêu được, đúng không?” “Lăng Khiêm!” Lăng Vệ chợt nạt nhẹ, gỡ bàn tay hạnh kiểm ngày càng xấu của em trai ra. Đang ban ngày ban mặt, cứ đụng đến chỗ đó là ý gì? Mặt bất thình lình bị bóp lại, Lăng Vệ quay đầu. Lăng Hàm ánh mắt sắc bén dõi theo anh “Anh vừa thất thần?” “A… không có, anh đang nghe mà.” “Anh.” Lăng Hàm bỗng hỏi “Cảm nhận của anh về Al Lawson là như thế nào?” Giọng hắn trầm hẳn xuống, ánh mắt như có năng lực xuyên thấu xoáy chằm chằm vào Lăng Vệ, vô hình tạo thành áp lực đè nặng lên ngực… Lăng Vệ dựng hết lông tơ cả người. Căn cứ theo kinh nghiệm của dĩ vãng, khi Lăng Hàm vẻ ngoài nhìn như không để ý nhưng trên thực tế lại rất lưu tâm đã mở miệng hỏi vấn đề mà đưa cho hắn câu trả lời cho có lệ, sẽ lãnh đủ hậu quả khủng khiếp. “Cảm nhận về Al Lawson?” “Mới rồi Lăng Khiêm nhắc đến Al Lawson, không phải anh miên man xuất thần luôn sao? Cho em biết cảm nhận của anh về y.” Trong lúc Lăng Vệ sắp xếp câu chữ, Lăng Khiêm đã nghiêm túc trở lại quan sát anh thật kỹ lưỡng, như thể phải từ biểu cảm của anh tìm cho bằng được dấu vết dính dáng đến Al Lawson. “Một người xa lạ kỳ quái.” Lăng Vệ chau mày suy nghĩ nửa ngày, thật vất vả tìm được câu trả lời xem như không quá qua loa. “Sao lại dùng từ kỳ quái?” “Bởi không có lý do gì để anh ta lên tiếng vì anh ở đại hội khen ngợi cả.” “Đã nói là y dùng chiêu, bằng chút ơn huệ ít ỏi hòng chiếm được cảm tình của anh!” Lăng Khiêm lập tức cường điệu. “Nhưng, anh ta chiếm được cảm tình của anh để làm gì? Quan hệ giữa Lăng gia và gia tộc Lawson trước nay vốn đâu hề tốt đẹp.” Lăng Vệ cũng không phải là người dễ bị lừa gạt. “Tại y muốn xuống tay với anh, biết đâu chừng còn muốn xâm phạm anh!” Lời nói của Lăng Khiêm khiến Lăng Vệ vô cùng xấu hổ. Anh phẫn uất trừng mắt với hắn “Cho dù hiện tại anh với hai đứa ở chung đi nữa thì cũng không thể để cho một người lạ hoắc nào đấy vừa nhìn vào đã biết anh…” … anh bị đàn ông đè chứ! “Anh, anh hiểu nhầm ý em rồi. Mấy kẻ cuồng dâm giống Al Lawson, nửa người dưới đích thị động vật, chỉ cần nhìn một người bề ngoài không quá xấu, bất kể nam nữ đều ngỏng lên được.” “Cái gì?” “Em đã điều tra rất rõ ràng! Lúc còn đi học y quan hệ bừa bãi với không biết với bao nhiêu người, sau vì xâm phạm vài học viên con nhà bình dân mà bị chỉ trích lên án. Gia tộc Lawson, mặc dầu không lo lắng đến oán giận của đám bình dân, song cũng không thể chỉ vì một đứa con cháu bất tài mà hủy hoại thanh danh của cả gia tộc, chính vì vậy, mới đành bất đắc dĩ thu xếp đưa y đến tinh cầu xa xôi hẻo lánh để y tự mình kiểm điểm. Đây cũng là lý do tại sao mãi tới giờ y mới lộ diện.” Có cơ hội bôi nhọ gièm pha tình địch, đương nhiên không thể bỏ lỡ. Lăng Khiêm mặt không đỏ tâm không thẹn một mạch báo cáo “Kết quả điều tra” căn bản không hề tồn tại. Đổi lại là vẻ mặt kinh ngạc của Lăng Vệ. “Anh không tin em sao?” “Đương nhiên là anh tin.” Lăng Vệ không chút chần chờ mở miệng. Lăng Khiêm và Lăng Hàm không những là em trai thân thiết của anh, mà còn là chiến hữu đồng bạn. Anh không hoài nghi tin tức Lăng Khiêm tìm hiểu được, nhưng so Al Lawson trong suốt buổi đại hội mỗi một cử chỉ hành động đều toát lên vẻ nhã nhặn đứng đắn, với một tên cuồng dâm có thể xâm phạm bất cứ ai, thì khó mà tưởng tượng nổi. Không rõ tại sao, tận sâu trong lòng, anh luôn cảm thấy Al Lawson không phải người xấu, thậm chí còn có phần đáng tin cậy. “Anh cũng đừng quên Al Lawson đã làm chuyện tốt gì với cha anh.” “Điều này anh sẽ không quên.” Lăng Vệ kiên định đáp lời, nhưng tiếp theo lại nói “Có điều, sai lầm của bậc cha chú có lớn đến đâu, cũng không nhất thiết phải kéo dài thù hận đến đời con cháu. Ai cũng không đáng phải gánh vác tội nghiệt đó, anh cũng không có ý định coi anh ta là kẻ thù.” Anh chỉ nói những lời này theo công tâm của mình. Nhưng vào tai hai đứa em, lại chẳng khác nào pháo ion hạng nặng nổ uỳnh uỳnh vang dội. Xen trong lời nói thoạt nghe phân minh, ẩn chứa bản năng bảo vệ Al Lawson! Đáng giận! Cái gì mà không nhất thiết phải kéo dài thù hận! Cái gì mà không có ý định xem gã là kẻ thù! Anh… chẳng qua chỉ vừa mới gặp mặt tên kia một lần ở đại hội, vậy mà đã dành lời hay ý đẹp cho hắn! Dễ dàng cảm nhận được, giây tiếp theo, áp suất thấp đè ngạt căn phòng như thế nào. May mắn thay, khi hai tòa núi lửa im lặng bên người Lăng Vệ đang chực trào bùng nổ, thì một vị cứu tinh bất ngờ xuất hiện. Máy thông tín tích tích vang lên. “A, là ba.” Thấy ký hiệu từ nơi gửi nhấp nháy trên màn hình, Lăng Vệ hơi ngạc nhiên, nhanh tay mở xem nội dung tin nhắn “Ba muốn anh đến văn phòng ngay lập tức.” Đây cũng là cơ hội trời ban để né hai đứa em mặt đang đen sì sì kia! Lăng Vệ mau chóng thay quân trang, sau khi chào tạm biệt cặp song sinh, chẳng khác nào trốn chạy cuống quít rời đi. *** Vì chỗ nghỉ ngơi của bọn họ được bố trí khá gần trụ sở Quân bộ, giữa hai tòa nhà lại luôn chuẩn bị sẵn phi thuyền loại nhỏ phục vụ cho việc đi lại bất cứ lúc nào, nên chưa đầy năm phút đồng hồ sau, Lăng Vệ đã có mặt tại trụ sở Quân bộ. Mọi người đều bận rộn và nghiêm túc, một âm thanh dư thừa cũng không hề có, ai nấy đều chăm chú vào công việc của riêng mình, thành thử khiến kẻ khác không tự chủ được trở nên căng thẳng. Nhưng, ngoài điều đó, còn cảm thấy… quen thuộc khó tả. Lăng Vệ dị thường nghi hoặc. Đây là lần đầu tiên anh bước vào trung tâm chỉ huy quân sự tối cao của Liên Bang, làm thế nào lại có cảm giác quen thuộc được? Hơn nữa, lẫn trong sự quen thuộc ấy, còn hòa trộn điều gì đó vô cùng phức tạp, vô cùng đen tối, tha hóa, rồi lại loáng thoáng kích thích, thoáng ngọt ngào… “Hạm trưởng Lăng Vệ, Thiếu úy Lăng Vệ, phụng lệnh triệu tập của Tướng quân Lăng Thừa Vân, xin phép báo danh!” Muốn gặp Thượng đẳng tướng quân nắm trong tay quân quyền cao nhất Liên Bang, không phải là chuyện dễ dàng. May mắn anh có thân phận đặc biệt là người nhà Tướng quân, chính vì vậy, sau khi báo danh, chẳng mấy chốc đã có viên thư ký từ trên lầu bước xuống đích thân dẫn đường. Ngoại trừ bước kiểm tra vũ khí tùy thân, còn lại những lễ nghi phiền phức khác đều được miễn. Rất nhanh, anh đã đến văn phòng Tướng quân. “Lần đầu tiên con đến văn phòng của ba đúng không? Lại đây ngồi đi.” Lăng Thừa Vân nhìn người con trai cả anh dũng trưởng thành bước vào, hiền hòa chỉ ghế dựa trước mặt. Lăng Vệ tháo quân mạo kẹp vào nách, mới tuân lệnh ngồi xuống. Tư thế ngồi thẳng thớm hoàn hảo, làm Lăng Thừa Vân trước nay luôn cực kỳ khắt khe trong vấn đề giáo dục người thừa kế không khỏi mỉm cười. “Lăng Vệ, hôm nay ba gọi con tới đây chủ yếu là muốn chúc mừng con. Vừa rồi, văn bản thăng chức cho con lên làm Thượng úy đã được chính thức ký phát.” “Cám ơn ngài, trưởng quan.” “Lúc không có người ngoài, cứ xưng hô như ở nhà là được.” Lăng Vệ hơi ngập ngừng “Nhưng… nơi này là trụ sở Quân bộ ạ?” Trước mặt ba nuôi hết mực nguyên tắc, Lăng Vệ luôn cố gắng cho ông thấy những mặt tốt nhất của mình. Anh cũng luôn kính trọng và biết ơn người cha quyền cao chức trọng, đã thu nhận anh từ cô nhi viện vào nhà họ Lăng, ban cho anh một cuộc sống tốt đẹp. “Thằng bé này, đây là văn phòng của ba, ở đây con không cần phải lo sợ ai, con gọi ba là ba, người nào quản được hả?” “Thằng bé này? Đây là câu cửa miệng của mẹ.” Thái độ của Lăng Thừa Vân ôn hòa, thành thử Lăng Vệ cũng thả lỏng đôi phần. “Ồ, nghe riết, ba bị lậm theo rồi.” Lăng Thừa Vân mỉm cười “Mẹ vừa gọi điện cho ba, cứ mấy đứa con mấy đứa con miết thôi, còn phàn nàn ba không để mắt săn sóc tụi con.” Thấy ba cũng bị chỉ huy từ xa là mẹ “quản chế”, Lăng Vệ không khỏi buồn cười “Xem ra mẹ mới là quan chỉ huy cao nhất nhà chúng ta.” “Luôn là thế.” Lăng Thừa Vân giọng điệu yêu chiều. Nhìn ba mẹ hai người tình cảm mặn nồng, Lăng Vệ có phần ấm áp lây. Nếu không nhờ Lăng Thừa Vân nhận anh làm con nuôi, một đứa trẻ mồ côi như anh sao có thể tận hưởng hạnh phúc như bây giờ? Đến đây, cuộc nói chuyện giữa hai cha con bắt đầu trở nên thoải mái. “Con sao rồi, khỏe hẳn chưa?” “Dạ rồi.” “Ba biết con luôn một lòng phấn đấu, điều này ba rất hoan nghênh. Tuy nhiên, cha mẹ ban thân thể, cũng là người chịu đau…” Lăng Thừa Vân dùng ánh mắt mềm mỏng hiếm hoi, nhìn anh chăm chú “Ba chỉ là ba nuôi, nói những lời này có lẽ không thích hợp lắm. Tóm lại, dù không phải cốt nhục của ba, nhưng ba mẹ đã nuôi nấng con từ khi còn tấm bé, chậm rãi nhìn con lớn khôn từng ngày. Trong lòng ba mẹ, con cùng Lăng Khiêm và Lăng Hàm không ai khác ai.” “Ba…” Xúc động trào dâng, khiến sống mũi Lăng Vệ cay cay. Muốn đáp lời cha, nhưng lại không biết biểu đạt như thế nào. Vẫn biết ba coi mình như con ruột, thế nhưng, đây là lần đầu tiên chính tai nghe ba thổ lộ tâm tình. “Mấy năm này bận rộn công việc, ba quả thật bỏ bê con. Dù có ngày nghỉ cùng trở về nhà, song cũng chỉ nói được đôi ba câu trên bàn cơm. Con chớ vì thế mà nghĩ ba không thương con.” “Ba, ba đừng nói vậy.” “Kỳ thực, từ khi con đạt những kết quả xuất sắc trong lúc còn học tại trường quân đội cũng như thời gian chỉ huy Lăng Vệ hạm cho tới nay, con được mọi người khen ngợi thế nào, ba đều rất rõ. Chẳng qua, ba không muốn người ta có suy nghĩ con là đứa nhỏ được cưng chiều, lợi dụng quyền lực đổi lấy công danh, thế nên đã để con giành được phần thưởng bằng chính sức lực của mình. Bất quá, trong lòng, ba luôn tin tưởng vào năng lực cùng tài cán của con trai mình. Hãy tin ba, ở thời điểm thích hợp, ba sẽ làm cho tất cả nỗ lực của con trở nên xứng đáng.” Nghe những lời bộc bạch của ba, Lăng Vệ cảm động khôn xiết. Sở dĩ anh một lòng cố gắng, nguyên nhân lớn nhất, cũng là vì muốn báo đáp ân tình của ba mẹ nuôi, hy vọng được người cha rất mực nghiêm khắc này công nhận. Đối với Lăng Vệ mà nói, được nghe những lời ban nãy từ cha còn vui sướng hơn cả tin anh được thăng cấp. Có những lời này, tất thảy mọi nỗ lực đều có giá trị! Mỗi một mạch máu đều căng tràn nhiệt huyết, Lăng Vệ ngồi đối diện ba mình, bởi quá mức kích động mà ấp úng mãi không nói thành lời, chỉ có năm ngón tay bấu chặt lấy quân mạo, mắt ngấn lệ nhìn ông. “Ba…” “Con không cần phải nói gì hết. Mọi phương diện con đều xuất sắc, chỉ là trước mặt ba mẹ con quá nghiêm chỉnh, quá khách sáo. Cha bảo vệ con, vốn là đạo lý hiển nhiên. Giờ con đã trở thành quân nhân rồi, nếu có khó khăn gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tới đây gặp ba. Việc công hay tư đều không thành vấn đề, miễn là con muốn tâm sự với ba thì cứ đến, hiểu chưa?” Một câu thoáng nghe chỉ như lời dặn dò bình thường, trên thực tế, lại là đặc quyền cho phép Lăng Vệ tiến vào trụ sở Quân bộ bất cứ lúc nào!