Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt
Chương 6 : 5
Ăn xong bữa sáng sỉ nhục nhất trong cuộc đời, Lăng Vệ vội vàng lấy cớ chào mẹ, trở về phòng mình.
Xoay người tính toán đóng cửa phòng. Thấy người theo mình mà tới. Bỗng nhiên sững ra. Chỉ chốc lát sau lửa giận kiềm chế đã lâu mạnh mẽ bùng nổ tại nơi không có người thứ ba đứng xem.
Lăng Vệ hai tay nhấc cổ áo em trai, kéo cậu ta vào phòng mình, chân dùng sức hung hăng đạp cửa phòng.
Bịch!
Cửa nhỏ cách âm dày đụng vào khung cửa, lập tức khép kín không kẽ hở.
Hai cánh tay rắn chắc tràn ngập phẫn nộ không chút lưu tình ném thiếu niên lên tấm thảm trên mặt đất.
"Cậu đã nói sẽ tiêu hủy ghi hình!" Trong phòng cách âm không cần lo lắng để lộ tiếng động, Lăng Vệ nghiêm nghị chỉ trích em trai đang từ trên thảm chậm rãi bò dậy.
"Em đã từng nói. Hơn nữa, cũng xác thực đã tiêu hủy." Bị thô bạo ném lên thảm trên đất, cọ đến da dẻ có chút đau. Có điều so với cảm giác luôn bị anh trai cứng nhắc xem nhẹ trong quá khứ tốt hơn nhiều.
Đứng mặt đối mặt với Lăng Vệ, Lăng Khiêm không chút để ý lộ ra nụ cười, "Chuyện em nhận lời anh đều làm theo toàn bộ, anh tại sao phải nổi cáu?"
Lăng Vệ ngây ra.
Quả thật, lúc bữa sáng. Ghi hình Lăng Khiêm nói với mẹ, chỉ là ghi hình nghi lễ duyệt binh mà thôi.
Thế nhưng, động tác dưới bàn, chính là làm cho không người nào có thể chịu được!
"Anh tự mình mở chân ra." Lăng Khiêm lại có thể đánh đòn phủ đầu. Châm biếm nhìn chăm chú anh cả. "Là tối hôm qua thực tủy tri vị, vì thế lại lấy em trai còn bé đến đạt được khoái cảm đi? Thật hạ lưu."
Lăng Vệ bị trả đũa như vậy sợ ngây người.
Cậu học chính là chương trình học quân sự, đạn đạo, laser ion, vũ khí quốc phòng, chỉ huy quân hạm, thế nhưng lại làm cho cậu biến thành một đứa ngốc lớn tuổi.
Quân nhân với vô lại như thế, lựa chọn duy nhất chính là sử dụng vũ lực. Nhưng ngôn từ của Lăng Khiêm so với vũ lực càng đáng sợ hơn, "Định đánh em phải không? Hừ, mình làm ra chuyện vô sỉ, ức hiếp em thoải mái xong, còn muốn dùng nắm đấm ép em câm miệng."
"Cậu nói bậy." Lăng Vệ trầm mặt.
Lăng Khiêm khinh thường mỉm cười, "Em chính là con ruột của Lăng Thừa Vân, khác với anh. Em người như vậy, nói chuyện cũng đều có bằng chứng."
Đè điều khiển từ xa xuống, màn ảnh trên tường xuất hiện hình ảnh ba chiều, làm cho Lăng Vệ như bị sét đánh.
Dưới quay phim đa góc độ HD, tất cả dâm mỹ tối hôm qua tái diễn.
Hình ảnh chính mình nằm trên giường, chủ động dùng hai tay tách đùi ra, cho Lăng Khiêm ngậm bộ phận khẩu giao, khiến cho huyết sắc trên mặt Lăng Vệ mất hết.
"Nhìn nhìn thật kỹ gương mặt của mình, anh trai." Lăng Khiêm mang nụ cười mỉm ác ý trên mặt. Thưởng thức kiệt tác quay phim dưới máy theo dõi mình đã sớm thiết đặt, "Chậc, vẻ mặt thật thoải mái. Bắn trong miệng em trai mình. Cảm giác ấy cực kỳ thích thú đi. Không nghĩ tới, con nuôi của tướng quân Lăng Thừa Vân, lại là một biến thái thích chơi với em trai."
Câu thóa mạ cuối cùng. Oán độc mà bén nhọn.
Lăng Vệ không cam tâm lắc đầu. Ánh mắt luôn luôn kiên nghị, trở nên dao động yếu ớt bất định. Nhưng tâm huyết của quân nhân rất nhanh khiến cậu tỉnh táo lại, cương quyết ngẩng đầu. Tiếp tục đứng song song với Lăng Khiêm. "Đây là âm mưu của cậu. Cậu hãm hại tôi!"
"Hãm hại anh?" Lăng Khiêm khịt mũi, "Em có thể chứng minh đoạn ghi hình này chưa từng bị sửa đổi."
"Cậu. Cậu." Lăng Vệ tức giận đến cả người phát run.
Kiểm nghiệm, bất cứ ai cũng có thể chứng minh đoạn ghi hình này.
Cậu quét mắt sang ghi hình còn đang được chiếu, màn ảnh vừa mới kéo gần dừng lại trên mặt chính mình. Thời khắc trước khi bắn tinh khoái cảm điên đảo mê loạn bao trùm gương mặt mình.
Nét mặt cực kỳ dâm đãng của bản thân, đả kích cậu tới tuyệt cảnh tan vỡ dồn dập.
"Có muốn em giao ghi hình này cho ba hay không? Ừm, em cân nhắc rồi. Tim của mẹ không tốt, nếu thấy, có lẽ sẽ thực sự giận đến bệnh cũ tái phát."
"Thế nhưng, tất cả của nhà họ Lăng, tôi chưa từng nghĩ tới muốn được cái gì. Tương lai tốt nghiệp trường quân đội, tôi cũng chỉ là một gã sĩ quan bình thường danh nghĩa của ba mà thôi. Cậu và Lăng Hàm mới là người thừa kế của nhà họ Lăng, hai người sẽ kế thừa tất cả, tôi chỉ là một người ngoài."
"Nói anh chỉ là một người ngoài?" Đột nhiên cắt ngang lời nói của Lăng Vệ, khuôn mặt tuấn mỹ của Lăng Khiêm phủ lên một tầng hung tàn rõ ràng.
Hắn cắn răng cười lạnh, "Anh là thuộc về nhà họ Lăng, biết không?"
Đối với thâm ý trong lời nói của cậu ta, Lăng Vệ như hiểu như không.
"Tương lai của tôi sẽ đi theo ba trên chiến trường, làm người trung thành nhất của ba.."
"Anh là thuộc về nhà họ Lăng." Lăng Khiêm lại hung hăng lặp lại lần nữa. Vẻ mặt chững chạc đàng hoàng kia của Lăng Vệ làm hắn hoàn toàn bị chọc, hắn vươn tay bóp yết hầu của anh trai. Đặt cơ thể rắn chắc còn cao hơn mình một chút lên tường, "Lăng Vệ, anh phải rõ ràng! Cha mẹ tôi nuôi dưỡng và dạy dỗ anh mấy năm nay, tốt nghiệp trường quân đội, nói hai tiếng cám ơn, liền tính toán vỗ mông chạy lấy người, tham gia quân ngũ làm sĩ quan của anh, kết hôn sinh con sao? Dễ dàng như vậy"
Trong miệng Lăng Khiêm, quỹ đạo cuộc sống vốn cảm thấy đương nhiên, tràn đầy cảm giác vong ân phụ nghĩa.
Lăng Vệ có tinh thần trách nhiệm rất mạnh, đối với trách cứ phẫn nộ của Lăng Khiêm, bỗng nhiên tìm không được từ nào để phản bác mạnh mẽ.
Cố gắng từ trường quân đội lấy thành tích ưu tú tốt nghiệp. Sau đó tiến vào phục vụ quân đội. Kết hôn sinh con. Dường như thực sự chỉ là con đường muốn làm cho mình hạnh phúc mà thôi.
Sau khi bị Lăng Khiêm hung ác chất vấn, dùng hạnh phúc của cá nhân mình để báo đáp công ơn nuôi dưỡng, ngay cả Lăng Vệ cũng hiểu được có chút không thể nào nói nổi.
"A, đầu óc anh trai ích kỷ vong ơn phụ nghĩa của tôi hình như có chút hồ đồ. Sức lực của Lăng Khiêm, lớn hơn so với sự tưởng tượng của Lăng Vệ, gắt gao đặt Lăng Vệ không lòng dạ nào thực sự dùng vũ lực lên tường, thậm chí không cho cậu nhúc nhích. Lăng Khiêm sáp mặt qua, thổi khí với khuôn mặt đường nét cương nghị của cậu, ngả ngớn giương môi, "Đừng lo, hôm nay, để chúng ta nói rõ ràng từng vấn đề một."
Trường quân đội Chinh Thế lấy bồi dưỡng tướng quân tối cao sau này làm mục tiêu, chương trình học mở ra hoàn toàn bất đồng với trường quân đội bình thường.
Ngoại trừ chương trình học kỹ thuật quân sự, càng quan trọng hơn là như thế nào nắm quyền lợi trong tay, thao túng cấp dưới.
Thiên phú của Lăng Khiêm ở phương diện này không cần hoài nghi.
Trước kia hắn che giấu rất tốt. Mãi đến khi thời cơ chín muồi, thời khắc quyết định áp dụng hành động đã tới.
Bây giờ, Lăng Vệ mọi khi mỗi năm chạm mặt ngắn ngủi một lần, không thể nào cảm giác được bộ mặt kia của Lăng Khiêm, hiện tại hoàn toàn không có giữ lại bộc lộ ra.
"Đầu tiên, anh thuộc về nhà họ Lăng, phải không?"
Lăng Vệ không thể có ý kiến khác.
Tâm tính phá lòng cảm ơn, cậu từ trước đến giờ đều coi mình là một phần của nhà họ Lăng, thế nhưng, chỉ có được nghĩa vụ của người nhà họ Lăng. Mà không có được quyền lợi của người nhà họ Lăng. Đây là quy tắc Lăng Vệ tự ý thức định ra cho mình.
Nhà họ Lăng nuôi dưỡng và dạy dỗ cậu, nếu nói cậu thuộc về nhà họ Lăng. Cũng quả thật không thể dị nghị.
"Rốt cuộc phải hay không? Tôi muốn anh chính miệng thừa nhận." Bàn tay chặn cổ của anh trai, mang tính uy hiếp đè xuống.
Lăng Vệ cảm giác được phẫn nộ cùng nôn nóng của em mình.
"Phải."
Đáp án như thế, làm cho bàn tay đang đè chặt cổ hơi buông một chút.
Ít nhất làm cho Lăng Vệ không cảm thấy hô hấp khó khăn nữa.
"Như vậy," giọng điệu bức cung cũng thoáng ôn hòa một chút, khóe môi Lăng Khiêm cong độ cong mỉm cười quỷ dị, "Anh trên thực tế là tài sản riêng thuộc về nhà họ Lăng."
"Hử?" Ánh mắt Lăng Vệ thêm một phần sai biệt ứng phó không kịp.
Tài sản riêng. Giống như nói mình thành một đồ vật.
"Hử cái gì? Đừng giả bộ ngốc!" Mỗi lần không chiếm được đáp án mình muốn, ánh mắt Lăng Khiêm liền trở nên hung ác, giống như quát tháo cấp dưới, "Anh cho là mình có thể tùy tiện yêu bỏ chạy theo một người đàn bà đó sao? Ném nhà họ Lăng dưỡng dục anh bao nhiêu năm. Tự mình hưởng thụ?"
"Tôi không nghĩ như vậy."
"Anh cũng không muốn báo đáp ân tình của nhà họ Lăng đi."
"Không!" Lăng Vệ mẫn cảm bảo vệ cảm tình của mình đối với nhà họ Lăng, quật cường trừng mắt em trai, từng chữ nói, "Tôi sẽ không tiếc hết thảy báo đáp."
Trầm mặc khác thường.
Cách một lúc. Lăng Khiêm ngưng mắt nhìn cậu dường như xác định cậu nói là lời thật lòng, xán lạn lộ ra khuôn mặt tươi cười, "Không tiếc hết thảy? Là thật?"
"Tôi không có nói dối."
"Trả giá gì cũng có thể?"
"Chỉ có vì nhà họ Lăng."
"Được, em tin anh." Lăng Khiêm buông bàn tay uy hiếp anh trai ra, để cho anh đứng thẳng trên vách tường.
Dường như đã hỏi rõ ràng câu hỏi, đã tiêu tan hiềm khích lúc trước, giữa anh em có thể xóa đi toàn bộ bầu không khí không thoải mái, Lăng Khiêm bỗng nhiên nói, "Em là biến thái."
Lăng Vệ nhất thời không cách nào tiếp thu lời nói cổ quái này.
Cậu nhăn mày lại, hoang mang nhìn em trai từ trước đến nay được người ngoài tán thưởng là rất có gia phong, tương lai chắc chắn có thành tích.
"Nghe không hiểu?" Lăng Khiêm bình tĩnh nói, "Em là một biến thái thích đàn ông, hơn nữa dục vọng tình dục vô cùng mạnh."
Lời như vậy lại có thể nói ung dung. Bộ óc được quân quy giáo dục cẩn thận tỉ mỉ bị khiếp sợ hoàn toàn rối loạn.
"Vì thế chuyện anh bắn trong miệng em, cũng không tất quá lo lắng, dù sao nhà họ Lăng chúng ta... về sau còn có thể xảy ra gièm pha kinh người hơn. Tỷ như con trai của tướng quân Lăng Thừa Vân, là một biến thái thích đàn ông, mỗi tối đều lêu lổng với đàn ông khác nhau."
Lăng Khiêm mỉm cười không thèm để ý,
"Bị trường quân đội đuổi cũng tốt, quân quy gì cũng không cần để ý tới nữa. Trở về lần này, có thể tìm em trai xinh xắn khắp nơi, chơi mấy người."
"Lăng Khiêm, cậu đang nói bậy bạ gì đó?"
"Em đang nói bí mật nhỏ của mình cho anh biết a."
"Làm liều!" Lăng Vệ kìm lòng không đậu gánh vác vai trò của anh cả. "Tuyệt đối không cho phép em xằng bậy như thế. Em đã nghĩ tới, chuyện như vậy truyền đi, sẽ tạo thành thương tổn thế nào với ba mẹ chưa?"
Lăng Khiêm hèn mọn cười lạnh. "Em không cách nào giao tiếp với người vô sỉ như anh này, lúc em khẩu giao cho anh, sao anh cũng không suy nghĩ thử xem thương tổn đối với ba mẹ chứ? Em chí ít tốt hơn anh, sẽ không xuống tay với em trai mình, nếu tìm cũng chỉ là đi ra tìm người khác.
"Lăng Khiêm!"
"Anh rống với em cũng vô dụng." Lăng Khiêm căn bản cũng không để uy hiếp của anh cả vào mắt, "Ham muốn sinh lý của đàn ông là bình thường, không có khả năng không phát tiết."
"Quân nhân là có lý trí."
"Mỗi người đều có lý trí, đã sớm thế giới thống nhất, đế quốc và liên bang còn phải dùng tới chiến tranh sao?" Lăng Khiêm cắt ngang dạy dỗ của anh trai, khuôn mặt phóng đãng ngang ngạnh, "Chuyện riêng của em không tới phiên anh con nuôi này để ý tới, lại nói, anh mấy ngày sau phải trở về trường quân đội đi?"
Hiểu rõ ràng chính mình không có quyền hạ cưỡng chế gì đối với Lăng Khiêm. Lại không thể báo cáo sự tình cho cha mẹ. Lăng Vệ quả thực không có cách nào đối với hỗn thế ma vương trước mắt này.
Nhận thức duy nhất, chính là một khi Lăng Khiêm xằng bậy bên ngoài, sẽ đả kích thật lớn danh vọng của nhà họ Lăng.
Lăng Vệ thật sự không rõ. Mình toàn tâm toàn ý bảo vệ nhà họ Lăng như thế, vì sao Lăng Khiêm kế thừa huyết thống, lại buông trôi chính mình làm hại cha mẹ cùng nhà họ Lăng như vậy.
"Cậu..." Lăng Vệ thử phân tích lợi hại với em trai "Cậu không thể vì dục vọng nhất thời, làm ra thương tổn vĩnh viễn đối với gia đình mình. Vạn nhất cậu muốn ba và mẹ sau này gặp người thế nào. Dù sao không thể làm quá phận. Càng không thể ỷ vào thế lực con trai của tướng quân tùy tiện cưỡng bức thúc ép người bình thường. Tôi cho rằng..."
"Anh cho rằng cái gì, anh trai?" Lăng Khiêm thản nhiên tự tại chờ đợi cậu tiếp tục nói tiếp.
Lăng Vệ nghiêm túc đề nghị. "Tôi cho rằng. Hoặc là cậu tìm bạn cố định."
"Tìm bạn cố định, cũng là một biện pháp." Lăng Khiêm vui vẻ lộ ra khuôn mặt tươi cười, kéo dài âm điệu, "Có điều tìm ai đây?" Thấy vẻ mặt Lăng Vệ bị hỏi, Lăng Khiêm trêu chọc nói, "Bây giờ cũng không phải là thời đại cả đời gì, cho dù em mong muốn cố định, đối phương cũng chưa chắc chịu a."
Ánh mắt đen nhánh, ẩn ý dừng trên mặt Lăng Vệ, giọng Lăng Khiêm ám muội, "Nếu nói về cố định, bên cạnh em không có ai càng cố định hơn anh, ít nhất anh sẽ không nửa đường quăng em, ra ngoài tìm đàn ông hoặc là đàn bà buông thả đi?"
"Tôi?" Lăng Vệ hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Cậu ý tốt khuyên nhủ, nhưng chưa từng nghĩ tới tình thế sẽ phát triển như thế.
Khóe miệng Lăng Khiêm, hiện lên một tia trào phúng, "Em đã biết những lời hứa vì nhà họ Lăng không tiếc tất cả kia không thể tin, chẳng qua quên đi, người là sinh vật ích kỷ, ai có thể buông tha tự do của mình vì người khác đây? Ngay cả em cũng làm không được, đừng nói anh."
Hắn xoay người đi đến cửa phòng. Nhẹ nhàng vứt lời nói lại phía sau, "Anh quản tốt chuyện của mình là được. Em thích làm loạn bên ngoài, cũng không có quan hệ tới anh."
Trở lại trong phòng của mình, Lăng Khiêm không thể chờ đợi được mở ra màn ảnh trên tường ra. Cười thưởng thức anh trai bị hắn quăng xuống, Lăng Vệ đang ngồi ở bên giường. Suy sụp buồn rầu ôm đầu. Cố gắng suy tư giải quyết.
"Tên khốn kiếp này! Tên súc sinh này! Tên bất hiếu cuồng tình dục này!" Trong micrô truyền đến tiếng gầm nhẹ táo bạo rối loạn của Lăng Vệ.
Lăng Khiêm mím môi mỉm cười.
Hắn ép con mồi đến bên cạnh cạm bẫy, chờ nó sắp ngã xuống, tâm tình thật sự là vui sướng không gì sánh bằng.
Ý thức trách nhiệm bảo vệ nhà họ Lăng, còn có chính trực trời sinh, chắc chắn ép anh trai xuống.
Lăng Khiêm đánh giá khuôn mặt đẹp trai đoan chính của anh trai trong màn ảnh trên tường, thu lại lo lắng tựa như dụ dỗ người dùng đầu ngón tay khe khẽ xoa bằng.
"Anh trai, anh cũng thật mê người a." Lăng Khiêm mỉm cười nói câu với màn ảnh trên tường, cởi bỏ dây lưng của mình. Đưa tay vào trong quần, cầm bộ phận của mình vuốt từ trên xuống dưới.
Lăng Vệ luôn là thứ ảo tưởng của hắn. Cho dù chỉ là thủ dâm, nhanh chóng, cảm giác tắc nghẽn cùng với nhiệt độ cũng thực sự khác nhau. Nhưng chỉ cần coi tay của mình trở thành tay của Lăng Vệ, cũng đủ để Lăng Khiêm liên tục bắn năm sáu lần.
Đẩy ngã anh trai, đè trên giường, dùng gậy vừa cứng vừa nóng xỏ xuyên qua, chỉ mới tưởng tượng, dưới háng đã lập tức cứng rắn đến phát đau.
"Ưm. Lại đến." Trong phòng cao cấp của con tướng quân, quanh quẩn tiếng rên rỉ dâm mỹ của giống đực.
"Anh trai, thật không tệ, ngậm lấy bảo bối của em đi."
"Bị em chơi rất thoải mái đi. Mông lại lắc lư dùng sức chút. Ưm, quá sung sướng."
Khoái cảm tột cùng làm cho phần lưng trong nháy mắt co giật.
Lăng Khiêm thống khoái mà thở ra một hơi, vươn tay ra. Lấy khăn tay chà lau dịch trắng dính trên năm ngón tay, tiếp tục ngẩng đầu xem xét con mồi của mình.
Trên màn ảnh, Lăng Vệ đã không mắng nữa.
Sau khi phát tiết cơn giận, còn thừa lại chính là buồn bực nhất thiết phải giải quyết vấn đề. Cậu nằm trên giường. Mu bàn tay che trán, dường như đang bị đau đầu kịch liệt quấy nhiễu.
Thân hình thon dài của anh cả hai mươi tuổi. Nhân tố hoàn mỹ kích động toàn bộ tham lam.
Lăng Khiêm không ngừng cắt mấy cảnh, kéo màn ảnh gần lại, hi vọng có thể thấy rõ ràng biểu cảm trên mặt anh trai.
Thế nhưng dưới che chắn của mu bàn tay, vẫn là khó mà đạt được mục đích.
"Đáng giận!" Lăng Khiêm phẫn nộ mắng một tiếng, hung tợn thề với bóng người đang bị nhìn trộm hoàn toàn không biết gì cả trong màn ảnh trên tường, "Chờ thời điểm tới rồi. Em muốn anh mỗi ngày đều cởi hết trong phòng cho em xem."
Nghĩ tới hình ảnh anh cả sau này không có cách nào, mỗi ngày phải trần truồng đi lại trong phòng, cho mình tùy thời thưởng thức, dưới háng lại là một trận xúc động mãnh liệt.
Lăng Khiêm không chút do dự lại đưa tay vào trong quần, nhìn chằm chằm anh trai trên hình, thống khoái mà xoa nắn bộ phận sinh dục của mình.
Ánh mắt thiếu niên giống như Hắc Diệu Thạch (1). Tựa như chim ưng tràn ngập dục vọng chiếm hữu, giao thoa với nhau. Lại có nhớ nhung ôn nhu tế nhị.
Một mình trong phòng. Không khí bị thở dốc hỗn loạn cùng mùi xạ hương dâm mỹ khuấy đục.
Lần này hắn hưởng thụ khoái cảm càng dài hơn, dáng người tùy ý nằm trên giường của Lăng Vệ, trong bình thản lộ ra dụ hoặc lay động thần kinh.
"A!" Lăng Khiêm phát ra rên rỉ khoái cảm không đè nén chút nào, "Anh, em muốn chơi chết anh..."
Tinh dịch tiết ra nơi thân dưới.
Môi hồng kế thừa từ người mẹ xinh đẹp của Lăng Khiêm, thở dài một tiếng như dư vị chưa dứt.
"Thật tốt quá. Anh à." Hắn đứng lên, mở hai cánh tay ra, nhẹ nhàng áp mặt mình vào màn ảnh đang phát hình trên tường. Cảm nhận chính mình đang ôm anh cả trong hình, si mê thì thào. "Đừng rời khỏi em. Anh à. Em sẽ thật yêu anh, mọi thứ của nhà họ Lăng em đều không cần, em chỉ cần anh"
Chú thích:
(1) Hắc Diệu Thạch: Obsidian còn gọi là đá vỏ chai, Hắc Diệu Thạch là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá Mácma phun trào. Nó được tạo ra khi dung nham Felsic phun trào ra từ núi lửa và nguội lạnh nhanh nên bên trong nó có các tinh thể rất nhỏ.
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
40 chương
15 chương
53 chương
74 chương
31 chương
83 chương