Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt
Chương 168 : 7
Ở một đầu khác của vũ trụ, hạm đội khổng lồ Liên Bang trải qua thời gian nửa tháng, đã đến được phụ cận tinh cầu Leia.
Tàn dư bão cát vũ trụ trong Không gian thứ năm vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hành trình của hạm đội. Thông thường lộ trình luôn được tiến hành thông qua Không Gian Nhảy, nhưng hiện tại không thể đánh một đường vòng dài hơn rất nhiều.
May mắn, bất kể là Liên Bang hay Đế Quốc, đều chịu tác động như nhau.
Thế nên ở mặt nào đó, có thể xem như cân bằng.
Nhưng chỉ đẩy lùi được thời gian hai quân chạm mặt.
Lần này là một dịp hiếm hoi khi đích thân Thượng đẳng tướng quân dẫn quân ra trận, được Quân bộ trao quyền tự do quyết định và chỉ huy tuyệt đối. Sau khi xuất phát rời Thường Thắng Tinh, Lăng Thừa Vân hạ mệnh lệnh, nhằm tránh để quân đoàn Đế Quốc do thám được tình hình nội bộ hạm đội Liên Bang, chặn tất cả tuyến liên lạc không cần thiết trên phạm vi toàn chiến hạm.
Chính vì nguyên nhân đó, Lăng Vệ sau khi trốn thoát, mới không có cách nào liên hệ với hạm đội.
Và cũng bởi vì vậy, thông tin sốt dẻo “Tư lệnh Lăng Vệ mất tích” đang được các kênh truyền hình Liên Bang đua nhau phát sóng, căn bản không thể lọt tới tai mọi người trên hạm.
Hạm đội giống như một con thú to lớn bơi giữa vũ trụ vô hạn vô biên, êm đềm lướt qua căn cứ Leia ở nửa năm ánh sáng, không dừng lại nơi đây bổ sung năng lượng.
Thừa Vân hạm nghiễm nhiên là đầu lĩnh chỉ huy, dưới sự vây quanh hộ tống của tàu bảo vệ, như một bậc đế vương bễ nghễ lặng im đi tới.
“Ba.” Lăng Khiêm một thân quân phục nghiêm trang, xuất hiện trước cửa phòng Tổng chỉ huy, “Có một việc khó hiểu, con muốn hỏi ba một chút.”
“Vào đi. Chuyện gì?”
Lăng Khiêm bước vào văn phòng làm việc đượm đầy phong cách xa hoa.
“Lộ tuyến di chuyển của hạm đội, ba phút trước, đã thay đổi mười hai độ, đưa chúng ta chệch khỏi quỹ đạo hành trình mà con đã thiết lập trước đó. Đây là mệnh lệnh của ba?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì thời gian chúng ta đến được Phòng tuyến số 1 cực chính T, ít nhất sẽ chậm tới mười hai ngày!”
Trong cuộc xuất chinh lần này, vai trò của Lăng Khiêm là đội trưởng đội cơ chiến đấu, đồng thời kiêm quan lái bậc một của hạm đội.
Anh trai bị gia tộc Lawson nắm giữ, em trai hôn mê bất tỉnh, bản thân mình và ba bị buộc phải bỏ lại mẹ, bước lên hành trình lừng lẫy oanh liệt.
Giờ đây, vị công tử thế gia vọng tộc mang tâm trạng quá khác biệt so với quá khứ, bớt đi một phần khinh suất, nhiều thêm một phần lãnh liệt.
“Tại sao không thảo luận qua với con trước khi hạ xuống loại mệnh lệnh này?” Lăng Khiêm thẳng tắp đứng ở trước bàn công tác đặt câu hỏi, đối với việc người cha đồng thời kiêm Tổng chỉ huy tự ý cải biến lộ tuyến mà mình đã lập nên, mang theo khí thế quân nhân mãnh liệt biểu đạt sự không hài lòng.
Lăng Thừa Vân dùng bộ điều khiển đóng cửa phòng, khởi động thiết bị chống nghe lén, sau đó mới ngồi vào chiếc ghế bằng da đồ sộ màu đen nơi bàn công tác, nhìn chằm chằm lấy đứa con, trầm giọng trả lời, “Bởi vì đích đến của hạm đội, không phải là Phòng tuyến số 1 cực chính T.”
“Cái gì?” Lăng Khiêm không thể tin nổi.
“Lăng gia bị mắc kẹt trong vũng lầy tranh đoạt Quân bộ, bị ràng buộc đã gần trăm năm. Thể loại mặt ngoài hợp tác, bằng mặt nhưng không bằng lòng, đẩy các bên đến cục diện ngột ngạt ngáng chân lẫn nhau này, đã đến lúc phải thay đổi rồi.” Lăng Thừa Vân trầm thấp nói, “Sau những hao tâm tổn sức bố trí từng bước đi, ta rốt cuộc đạt được quyền chỉ huy tối cao một hạm đội, thoát ly khỏi trụ sở Quân bộ. Con cho rằng, ta ngu xuẩn đến mức đi đến Phòng tuyến số 1 cực chính T, tác chiến với quân đoàn Đế Quốc?”
Lăng Khiêm chấn động dữ dội!
Hắn hiểu ba đang ám chỉ điều gì.
Dưới sự kiềm chế cùng thống trị của bộ ba gia tộc, có rất ít cơ hội cho phép Thượng đẳng tướng quân được tự mình lãnh binh chiến đấu. Suốt trăm năm nay, đây đã trở thành quy tắc ngầm quan trọng bậc nhất trong Quân bộ.
Một trong những lý do, chính là để ngăn chặn các Tướng quân nắm giữ một lực lượng quân đội hùng hậu trong tay tấn công ngược trở về hai đối thủ còn lại, giáng một đòn khiến Quân bộ đối phó không kịp.
Thì ra là thế…
Hóa ra ngay từ đầu, Lăng Thừa Vân đã không có ý định nghênh chiến với quân đoàn Đế Quốc.
Trách không được ông kiên quyết chặn toàn bộ thông tin liên lạc của hạm đội, mà cũng vô cùng hợp lý khi lấy lý do tập trung vào chiến dịch, đem các tướng lĩnh không thuộc phe phái Lăng gia, chia thành nhiều đội cử đi trước thăm dò!
Đây là… binh biến!
“Nhưng mà ba! Mẹ với Lăng Hàm, còn cả anh hai nữa, tất cả đều đang ở Liên Bang!”
Chính vì Lăng Thừa Vân còn có gia đình, đặc biệt là người thừa kế được xem như con tin nơi hậu phương, Quân bộ mới có thể yên tâm để Lăng Thừa Vân mang hạm đội rời đi.
“Mẹ của con, ta đã sớm có sắp xếp, sẽ có người bảo vệ bà ấy an toàn. Về phần Lăng Vệ, nó đã rơi vào trong tay gia tộc Lawson.” Lăng Thừa Vân dừng một chút, thái độ phức tạp, “Bất kể là Lăng gia bị diệt vong, hay vẫn là Liên Bang bị chia rẽ, thì cũng không ảnh hưởng đến thái độ của Al Lawson đối với Lăng Vệ.”
“Nhưng mà anh…”
“Bình tĩnh, Lăng Khiêm! Con cứ tiếp tục ở lại Liên Bang, liệu có thể thay đổi tình hình bị cầm tù của Lăng Vệ không? Nếu không hoàn toàn đảo ngược cục diện, sẽ chỉ càng đẩy mình vào thế bị kiểm soát. Toàn bộ Lăng gia, sẽ bị những cuộc đấu đá nội bộ vắt cho khô kiệt. Những bài học vừa mới trải qua, còn chưa làm cho con sáng mắt lên sao?”
Từng lời nói bạc bẽo tuyệt tình của Lăng Thừa Vân, cứ như nước đá dội thẳng lên đầu.
Lăng Khiêm không phải dạng người vô năng kém cỏi, hắn biết ba mình đang muốn làm gì: một động thái quá mức giật gân hòng kéo Lăng gia ra khỏi đầm lầy.
Binh biến!
Thắng làm vua, thua làm giặc!
Nguy hiểm cùng cực, mà cũng táo bạo cùng cực.
“Nếu con một lòng mong bảo vệ Lăng Vệ, vậy thì ta phải nói với con điều này. Để Lăng Vệ được quay trở về, an toàn trong tay Lăng gia, phải nắm vững vàng và đầy đủ mọi lợi thế. Đây là đạo lý quá mức hiển nhiên.”
“Cứ cho là như ba nói, Quân bộ Liên Bang sau khi biết được ý định của ba, Al Lawson cũng không đụng đến anh, nhưng còn Lăng Hàm thì sao?”
Không tỏ ý quá kiên quyết phản đối kế hoạch của ba, nhưng liên quan đến sống chết của người nhà, Lăng Khiêm tuyệt đối không mù quáng gật đầu.
Con ngươi Lăng Khiêm bắn tinh quang, một bước cũng không nhường, ép hỏi, “Toàn Quân bộ đều biết hắn là con tin mà Lăng gia phải lưu lại, một khi phát sinh biến cố khủng khiếp như thế này, bọn họ sẽ không ngần ngại lấy tội danh đồng mưu phản quốc ra xử chết Lăng Hàm! Ba đây là muốn dùng tính mạng Lăng Hàm đánh đổi quyền lực sao?!”
Lăng Thừa Vân ánh mắt bình tĩnh nội liễm, không vì chất vấn của đứa con mà lăn tăn gợn sóng dù chỉ một chút.
Nhấn phím trên bộ điều khiển.
Cánh cửa bên hông văn phòng êm nhẹ mở ra.
Một người con trai dáng vẻ bình thản trầm ổn trong bộ quân trang Thiếu tướng, theo mật thất ở phía bên kia, chậm rãi bước tới dưới ánh sáng.
“Lăng Hàm?!!” Lăng Khiêm khiếp sợ vô cùng, trừng lớn mắt nhìn em trai sinh đôi bất ngờ xuất hiện, “Vậy ở trong bệnh viện là…”
“Là nhân bản của tôi, không có ý thức, thích hợp để nằm trên giường giả vờ hôn mê.”
Sau khi tiết lộ, mọi thứ trở nên đơn giản đến lạ.
Với mục đích chữa trị bằng phương pháp cấy ghép nội tạng, từng thành viên quan trọng trong gia tộc tướng quân đều được sở hữu một bản thể nhân bản tương ứng do chính bộ Khoa học nuôi cấy.
Không biết Lăng Thừa Vân dùng tay che trời làm sao, lặng lẽ trộm và thay thế nhân bản kia với Lăng Hàm.
Hai người con trai ruột, một với tư cách là cấp dưới của ông, một được ông thần thông qua mắt toàn bộ Quân bộ đưa lên quân hạm, hóa thành một bóng ma, ẩn ở mật thất bí mật trong hạm chỉ huy.
Trách không được, ông đã đặc biệt chỉ định bác sĩ quân y Mike của Lăng Vệ hạm, chuyên trách chăm sóc Lăng Hàm hôn mê bất tỉnh.
Mike nhất định cũng là người bí mật thuộc phe phái Lăng gia!
Là tâm phúc của Lăng Thừa Vân!
Lăng Khiêm nhìn người cha bình tĩnh ngồi sau bàn công tác, thêm một lần nữa xót xa minh bạch được, thế nào là Thượng đẳng tướng quân…
“Bây giờ, là lúc ba cha con chúng ta, nghiêm túc ngồi xuống thảo luận kế hoạch.”
Dưới chỉ lệnh điều khiển, mặt bàn làm việc từ màu đen nhanh chóng chuyển sang màu trắng nhờ, nổi bật lên đó là bản đồ đa chiều hệ hành tinh.
“Binh đoàn Đế Quốc đã kéo đến rất gần, nếu hạm đội Liên Bang không đứng ra chống, vậy thì Phòng tuyến số 1 cực chính T sẽ ra sao?”
“Binh đoàn vũ trụ Đế Quốc, ngay cả khi chúng công phá được Phòng tuyến số 1 cực chính T, cũng chỉ có thể chiếm tối đa được hai tinh hệ thực dân. Tuyến tiếp viện của bọn chúng quá dài, một binh đoàn khổng lồ như thế, rất khó tiến thêm một bước xâm phạm vào nội địa Liên Bang.”
Tất cả đều có cái giá của nó.
Cuộc chiến suốt cả thế kỷ với Quân bộ, đã dẫn Đế Quốc đến nhiều lần thất bại, tựa như một người có đến ba vết thương lớn chảy máu không dừng, bất kể kỹ năng đánh đấm có cao siêu bao nhiêu, cũng khó thắng được một người đô con khỏe mạnh.
Không chặn vết thương, nó sẽ đổ máu mãi.
Mà Lăng gia muốn bứt ra khỏi sự khống chế của Quân bộ, cũng phải trả giá đại giới.
Đại giới này, chính là đem hai tinh hệ thực dân, chắp tay dâng lên cho kẻ địch.
“Cách chóng vánh và sạch sẽ nhất, là tấn công Thường Thắng Tinh, phá hủy hệ thống mục ruỗng thối nát, thanh lọc đám người thuộc phe phái khác. Nhưng đây là một vọng tưởng hoàn toàn thiếu sáng suốt.”
“Cho dù có yếu kém đến đâu thì nó cũng chính là quân đội Quân bộ, nếu Tổng chỉ huy phát mệnh lệnh tấn công Quân bộ, khó đảm bảo binh sĩ sẽ không hoài nghi, thậm chí bất ngờ làm phản.”
“Do đó, chúng ta không tấn công Quân bộ, mà sẽ đi theo một lối khác.”
“Trước khi Quân bộ kịp đánh hơi, lấy danh nghĩa điều tra hướng đi dị thường của Đế Quốc, dẫn dắt hạm đội tiếp cận tinh cầu mục tiêu, đánh lừa các lực lượng phòng thủ gỡ bỏ cảnh giới, chiếm làm điểm dừng chân, lập thành một căn cứ của Lăng gia trong vũ trụ.”
“Vị trí địa lý độc đáo của tinh cầu này, đóng vai trò then chốt ảnh hưởng đến tương lai của Liên Bang. Một khi chiếm được nó, Quân bộ tuyệt không dám tấn công Lăng gia bằng vũ lực, đối với tất cả động thái của Lăng gia, bọn họ cũng thể tránh khỏi việc phải e dè mà chơi bài mềm mỏng.”
“Khi thế cục phân chia hình thành, chúng ta sẽ dựa vào binh lực cùng lợi thế tài nguyên trong tay, yêu cầu thiết lập một chính quyền thứ ba.”
“Mẹ của các con đã được đưa tới điểm an toàn, cũng sẽ được bí mật hộ tống tới hội hợp với chúng ta.”
“Ngay cả anh trai của các con, cũng có thể lợi dụng ưu thế sức mạnh, ép buộc Al Lawson giao người ra. Nếu không, đừng nói là hạm đội quân sự, chúng ta sẽ làm Liên Bang cho dù có dựa được vào hệ thống tàu vũ trụ duy trì hằng ngày, cũng sẽ lâm vào tình cảnh giật gấu vá vai.”
“Lăng Khiêm, con chắc hẳn đã có phán đoán về tinh cầu mục tiêu của hành động lần này?” Tướng quân Lăng Thừa Vân nâng hàng mày rậm.
Lăng Khiêm đương nhiên biết.
Hắn đâu phải kẻ IQ thấp, nói đến nước này, dùng đầu gối cũng có thể đoán được!
Nguồn năng lượng.
Quân bộ tuyệt đối không dám tấn công bằng vũ lực.
Mất đi nó, nguồn cung cấp năng lượng Liên Bang lập tức rơi vào thiếu hụt.
Còn có thể là đâu?
Đáp án duy nhất, chính là mạch máu năng lượng lớn nhất, quan trọng nhất toàn cõi Liên Bang – Thủy Hoa Tinh!
Năng lượng là máu của vũ trụ.
Không có năng lượng, sẽ không có phi thuyền, không có tàu vũ trụ, không có Không Gian Nhảy…
Không có năng lượng, sẽ không có mọi giấc mộng.
Thủy Hoa Tinh sở hữu nguồn tinh thể đa dạng, hàm chứa năng lượng có độ tinh khiết quá mức vượt trội. Kho tài nguyên quý báu khổng lồ ấy, một khi bị Lăng gia chiếm đóng, Quân bộ cứ việc nổi trận lôi đình, phẫn nộ đến hộc máu, cũng không thể giở sức mạnh quân sự ra mà đối kháng.
Bởi vì vụ nổ lớn gây ra bởi một cuộc tấn công vào tinh cầu năng lượng, sẽ dẫn tới sự hủy diệt hoàn toàn triệt để. Quân bộ sẽ không bao giờ chống đỡ được hậu quả của hành động ấy.
Vì vậy, kế hoạch của Lăng Thừa Vân là đột nhập, đánh lừa, chiếm đoạt.
Chứ không phải công kích.
Lăng Thừa Vân thiên ngoại phi tiên, quỷ không biết thần không hay, khoác lên mình chiếc áo vinh quang Thượng đẳng tướng quân kiêm Tổng chỉ huy tiền tuyến, hiển hách oai nghi, lại mang một âm mưu đánh chiếm Thủy Hoa Tinh ngồn ngộn tài nguyên!
Lăng Khiêm nhìn không chuyển mắt vào Lăng Thừa Vân, trí não tê dại.
Giống như lần đầu tiên hắn mới biết được, người cha thâm trầm ít nói mà mình hằng quen thuộc, trong tâm trí đã vạch vẽ ra dự định to lớn nhường nào cho tương lai, trong tay đã cất giấu sẵn một con dao sắc bén nhường nào để dọn lối cho con đường ấy, sẵn sàng đón nhận việc không bao giờ còn thấy ánh mặt trời nữa.
Tới thời điểm Lăng Thừa Vân thực hiện những trù tính kinh thiên động địa, Lăng Khiêm Lăng Hàm hai anh em, sẽ xé rách mối quan hệ với Quân bộ, tiến vào Ủy ban Quân bộ cấp cao, tra xét tình báo, uy hiếp Vương tộc… rất nhiều việc, căn bản đếm không xuể.
“Đã hiểu hết chưa?”
“Vâng, thưa ba.”
“Vậy thì dựa theo những điều vừa nói, đi thực hiện công việc của các con đi.”
“Ba…”
“Ừm?”
“Kiểm soát được Thủy Hoa Tinh rồi, thật sự có thể dùng nguồn năng lượng đưa anh trở về?”
“Ba, khi rời bệnh viện, ba đã nói với con, tất cả những chuyện chúng ta làm, sẽ không gây nguy hại cho anh ở Liên Bang.”
Trước bàn công tác, hai anh em sinh đôi đứng sóng vai, khôi ngô tuấn tú.
Trên khuôn mặt trẻ tuổi không hề giống nhau, vậy mà lại mang một chấp nhất in hệt.
“Ba không thể cam đoan với các con bất cứ điều gì. Làm một người cha, ba chỉ có thể dạy các con những trải nghiệm đáng giá nhất trong cuộc đời.” Ngữ khí Lăng Thừa Vân lạnh lùng mà sâu thẳm, rõ ràng từng chữ một, “Không năng lực, đừng đòi yêu.”
“Tình yêu trong gia tộc tướng quân, đều là đẫm máu.”
“Không có năng lực, không nắm giữ được quyền lực, không có tư cách yêu bất cứ ai.”
“Bởi vì ngay từ khoảnh khắc các con được sinh ra, đã được định là không ngừng đương đầu với chiến tranh.”
“Không đủ mạnh mẽ, đứng ở bên cạnh các con, người đó sẽ chết.”
“Nếu người các con yêu là sự tồn tại độc nhất vô nhị, thì mọi thứ lại càng khó khăn gấp bội. Các con phải càng cường đại hơn nữa, để có thể đối phó được với những khó khăn chồng chất ấy.”
Lăng Thừa Vân cho những đứa con của mình, một ví dụ mang ý tứ hàm xúc sâu xa.
“Suy nghĩ kỹ một chút, xem vì sao Al Lawson lại tự tay rút súng, bắn chết Vệ Đình.”
Hai mươi năm trước, nếu Quân bộ không rơi vào cục diện bế tắc giữa ba gia tộc.
Nếu gia tộc Lawson có quyết đoán như Lăng Thừa Vân hôm nay, có gan từ bỏ, giải thoát.
Nếu gia tộc Lawson có thực lực đối kháng với Quân bộ Liên Bang, Al Lawson trở thành người thừa kế vĩ đại nắm quyền lực độc lập, có năng lực đặt người y yêu vào vòng tay bảo vệ.
Vậy thì vị Thượng úy rạng ngời, luôn luôn tràn trề khí khái kia, liệu có chết một cách bi thảm như thế không?
Quá khứ chẳng thể vãn hồi.
Không thể có nhiều nếu như vậy.
Ánh mắt đen thùi sáng lập lòe của Lăng Khiêm và Lăng Hàm, đưa qua nhìn nhau, chỉ biết cùng chung một lòng.
Tuyệt đối không bao giờ cho phép lịch sử tái diễn.
Vì anh, bọn họ sẽ không từ thủ đoạn, trở thành kẻ hùng mạnh bậc nhất!
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
40 chương
15 chương
53 chương
74 chương
31 chương
83 chương