Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt
Chương 138 : 19
Giữa biển vũ trụ tối tăm, một chiếc hạm ẩn tựa như chiếc vảy cá thẫm màu, lặng lẽ phi hành.
Ý nghĩa cũng như tên, hạm ẩn, vốn được thiết kế chuyên dụng dành cho những nhiệm vụ đòi hỏi ẩn thân bí mật, chính vì lẽ đó, kích thước so với những quân hạm loại hình công kích nhỏ hơn rất nhiều, giữa vũ trụ mênh mông vô bờ, chẳng khác nào một hạt cát giữa sa mạc, không một chút dẫn người chú ý.
Đặc biệt sau khi tiến vào trạng thái ẩn, ngay cả sóng năng lượng cũng trở nên suy yếu trên diện rộng.
Lúc này, nếu không thăm dò kỹ lưỡng, chỉ e ngay cả rađa hành tinh cấp bậc quân sự cũng khó có thể phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Đương nhiên, chiến hạm như vậy ở Liên Bang số lượng không nhiều lắm.
Để đạt tới điều kiện ẩn, có rất nhiều khó khăn trong khâu thiết kế, nguyên vật liệu cần thiết cũng hoàn toàn bất đồng với chiến hạm thông thường. Chi phí chế tạo nên một con thuyền cao ngất ngưởng, khiến Quân bộ Liên Bang suy toán cực kỳ cặn kẽ trong việc sử dụng loại hình chiến hạm này.
Thế nên, nếu giờ phút này có vị thượng cấp Quân bộ nào phát hiện chiến thuyền đang vô thanh vô tức du hành trong vũ trụ, nhất định sẽ kinh ngạc khôn xiết.
Bởi vì đây chẳng những là một hạm ẩn, mà còn là hạm ẩn cấp Tinh Vân, là vua của các hạm ẩn! Tuy rằng kiểu dáng và kích thước thoạt trông không hề khác với những hạm ẩn khác, song lại sở hữu tính năng tối ưu tân tiến nhất hiện nay.
Hơn nữa, nếu Quân bộ sửng sốt không ngừng mà bắt tay vào điều tra, sẽ phát hiện sự tình còn đáng khiếp sợ hơn.
Hạm ẩn cấp bậc Tinh Vân do Quân bộ kiểm soát, toàn bộ đều phải neo tại căn cứ một cách nghiêm ngặt. Một chiến hạm đắt đỏ tốn kém cất chứa công nghệ bảo mật tuyệt đối, không có khả năng đi ra từ bãi đỗ quân hạm tư nhân, càng đừng nói tới thoải mái rời khỏi tinh cầu.
Là kẻ nào có lá gan cùng năng lực cường đại như vậy, yên lặng không tiếng động làm nên chuyện đáng phải chấn động ngay trong không phận Liên Bang?
“Chút việc cỏn con ấy mà.” Trong hạm ẩn Tinh Vân, vị thượng cấp sở hữu khuôn mặt tuấn mỹ ngồi trước bàn công tác, nhìn cấp dưới trong màn hình, cười hời hợt như chẳng có gì to tát.
Đối lập với vẻ dửng dưng phớt lờ của y, vị cấp dưới đang tiến hành nói chuyện có gương mặt với từng đường nét khắc đậm phong sương lại hết mực nghiêm túc lẫn căng thẳng, trầm giọng nói “Trưởng quan, xin đừng thiếu cảnh giác. Đề nghị Tòa án tối cao Liên Bang hủy bỏ điều thứ 230 ‘Hiến pháp quyền tự do công dân Liên Bang’ do Nữ vương đệ trình, đã được xác định chính là phát ngôn của Lăng gia. Điều này nói cách khác, nghĩa là Vương tộc và Lăng gia đang âm thầm đạt được hiệp nghị nào đó. Nếu cứ tiếp tục như thế, mối quan hệ đồng minh giữa gia tộc Tu La và Vương tộc, cần phải nghiêm túc cân nhắc kỹ lưỡng lại.”
“Giờ ta không muốn bàn đến mấy vấn đề nhàm chán này.”
“Trưởng quan?”
“Đã sớm rõ Vương tộc là cỏ mọc đầu tường lắc lư theo gió, với tình cảnh đáng thương của bọn họ, vứt bỏ tín nghĩa mà tìm con đường sống cũng là lẽ đương nhiên, ta không nhất thiết phải trách tội bọn họ. Huống hồ, ta với cặp mẫu tử Vương tộc kia cũng nào phải tình cảm chiến hữu chân tình, chỉ cần bọn họ đừng phá hỏng chuyện của ta, thì cứ mặc bọn họ kéo dài hơi tàn một chút cũng được.”
Người ngồi trong hạm ẩn Tinh Vân, không ngoài ai khác chính là Bội Đường Tu La con nhà thế gia, mới còn trẻ tuổi đã là Chuẩn tướng quyền cao chức trọng, rất có phong độ mỉm cười, không hề cố kỵ nói ra quan điểm của mình.
Hiển nhiên, nam nhân ở trong màn hình đang đối thoại với y, là người tuyệt đối không bao giờ tiết lộ bí mật của bọn họ.
“Tóm lại, tôi chân thành khuyên ngài hãy cẩn thận với Vương tộc.” Nam nhân tên Vưu Lý, thận trọng nhắc nhở.
Hắn ở đầu xa xôi của một tinh vực khác, thông qua thị tần dõi nhìn vị thủ trưởng bí hiểm nhà mình, mang theo chút ý tứ sâu xa.
Ai nấy đều biết, người thừa kế của tam đại gia tộc Tướng quân trên cơ bản đã là mặc định, Lăng gia là Lăng Hàm đã vượt qua cuộc thi Mô phỏng phong bế đặc thù, gia tộc Lawson là Al bất ngờ xuất hiện, và gia tộc Tu La chính là Bội Đường.
Ba người này, tương lai sẽ nắm quyền lực tối thượng Quân bộ, do đó, nhất cử nhất động của cả ba đều bị ý chú rất lớn.
Hiện tại tại thời điểm này, có thể nói, thanh danh của Lăng Hàm và Al Lawson đã vượt xa Bội Đường.
Là đặc phái viên Quân bộ được cử đến Lăng Vệ hạm, mỗi một lần Lăng Vệ đánh thắng trận đều có một phần công lao của Lăng Hàm, Lăng Hàm tiếp tới sẽ thăng chức nhanh chóng ở Quân bộ là điều không thể nghi ngờ.
Al Lawson làm hậu phương tiếp tế, nhiều ít đều có công trạng.
Nhưng giúp tiếng tăm Al Lawson phút chốc nổi như cồn, lại là sự kiện sở hữu toàn quyền Lăng Vệ gần đây khiến toàn Liên Bang sôi sùng sục. Trở thành người giám hộ của Lăng Vệ, đã nâng tầm Al Lawson lên một vị trí khá đáng kể.
Mà cùng lúc đó, Bội Đường không rõ vì duyên cớ gì, sửa đổi tác phong dĩ vãng, động thái không có là bao.
Dưới hào quang bức người không thể nhìn thẳng từ Lăng Hàm và Al Lawson, người thừa kế của gia tộc Tu La, có vẻ sớm bị bỏ quên.
Song, Vưu Lý cho rằng, đây chỉ là màn đánh lừa người.
Theo hiểu biết của hắn, Tu La Tướng quân đang dần chuyển giao quyền lực vào tay người con trai của ngài. Hiện tại, ông thậm chí còn giao cả hạm ẩn Tinh Vân ngốn bộn một khoản đầu tư khổng lồ mà gia tộc đã khó nhọc lắm mới âm thầm sản xuất thành công, cho Chuẩn tướng Bội Đường sử dụng.
Đoán chừng, vị thiếu gia yên lặng vô thanh, so ra mờ nhạt hơn trong tam đại gia tộc Tướng quân, đang cách thời điểm bùng nổ hào quang không còn xa.
“Trưởng quan, tôi có thể đề cập đến một vấn đề không?” Tác phong làm việc của Vưu Lý luôn điềm tĩnh chín chắn, không biết có phải bởi vì lăn tăn trong lòng, mà nay lại đưa ra thỉnh cầu như vậy.
“Ngươi hẳn muốn hỏi, tại sao ta không lập tức công bố thân thế của Colin, đúng chứ?”
Vưu Lý kinh ngạc.
Vị thiếu gia này thậm chí còn chưa trải qua một giây suy xét, đã lập tức bóc trần băn khoăn của hắn.
Đồng thời, cũng cảm thấy một tia vui mừng.
Con trai của Tướng quân, quả thực không thể khinh thường, trẻ măng như vậy đã tỏ rõ tố chất, sau này khẳng định sẽ đầy tiềm lực.
“Lúc này, chúng ta cơ hồ đã có thể chắc chắn xác thực, Colin và Nữ vương có mối quan hệ huyết thống, nói chính xác hơn, thì Colin chính là con ruột của Nữ vương.” Vưu Lý thảo luận “Ngài có thể tưởng tượng một khi tin tức này công bố ra ngoài, sẽ chấn động dữ dội biết nhường nào? Đế Quốc ít nhất sẽ không cho phép Colin chỉ huy hạm đội của bọn chúng, thậm chí giết chết Colin, từ đó quan chỉ huy lợi hại nhất của Đế Quốc sẽ tiêu tùng. Vương tộc Liên Bang bên này, cũng sẽ bị giáng một đòn chí tử nặng nề, Nữ vương sẽ thân bại danh liệt.”
“Ừm hửm, ngươi nói có lý đấy.”
“Vậy tại sao ngài không…”
“Bởi vì bí mật phải vẫn là bí mật, mới có giá trị.”
Câu trả lời của Bội Đường, khiến Vưu Lý không khỏi lặng lại.
“Bí mật giống như quả bom, một khi công bố ra rồi, sẽ mất tác dụng. Vưu Lý, nếu là ngươi, ngươi bằng lòng sở hữu một quả bom, bất cứ lúc nào cũng có thể đẩy người vào chỗ chết, hay cho nổ tung một lần rồi thôi? Vũ khí hỏa lực hạng nặng nên được sử dụng ở địa điểm thích hợp, tốt nhất là cứ điểm của địch, hoặc nơi chốn dân cư đông đúc, nổ một cú gây thương vong cho hằng ngàn người. Thế nên, nếu ngươi cho nổ ở nơi vắng tanh thưa thớt không có lấy một ai, thì đó hoàn toàn chỉ là sự lãng phí.” Khóe môi Bội Đường giương cao, có lẽ cảm thấy hình ảnh so sánh không tệ lắm, nụ cười thậm chí còn mang theo vẻ đắc ý khờ dại.
Song, Vưu Lý lại bị con ngươi thâm sâu của y dọa sợ.
Đó không phải là cặp mắt của một kẻ trẻ người non dạ không am hiểu thế sự.
Mà là vẻ hờ hững với tất cả mọi sự, cho dù là chứng kiến thế giới bị hủy diệt ngay trước mắt, cũng vẫn có thể nói cười vui vẻ không một chút đoái hoài.
“Ta còn cần giải thích kỹ lưỡng hơn nữa không? Vưu Lý, ta thấy buồn ngủ rồi.” Bội Đường biếng nhác ngáp một cái.
“Không, thưa trưởng quan, tôi là cấp dưới của ngài, ngài không cần giải thích bất cứ điều gì cho tôi.” Vưu Lý mau chóng mờ miệng “Chuyện ngài vừa sai bảo, tôi nhất định sẽ tuân theo. Mặt khác, còn một tin tức vừa được truyền tới.”
“Tin gì?”
“Thê tử của Lăng Thừa Vân lại nhập viện. Vì là phu nhân Tướng quân, phía bệnh viên hết sức cẩn trọng, bảo mật bệnh tình vô cùng kín kẽ, trước mắt chúng ta chưa thu được nguyên nhân cụ thể bà ta nhập viện. Tuy nhiên, vị phu nhân này sức khỏe yếu ớt vốn rõ như ban ngày, trước đó không lâu, bà ta vừa thực hiện một cuộc phẫu thuật cấy ghép, đang trong giai đoạn phục hồi.”
“Ừm, biết rồi.”
Thấy Bội Đường phất tay ra hiệu, Vưu Lý kính cẩn hành lễ “Ngủ ngon, trưởng quan.”
Cuộc gọi cứ thế chấm dứt.
Bội Đường không đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Mỉm cười trên mặt chậm rãi tiêu thất, y lộ biểu tình tính toán sâu kín, khuỷu tay đặt trên bàn, năm ngón tay chống cằm. Trên màn hình đã không còn đối tượng trò chuyện, chỉ còn loang loáng chiếc bóng màu ngân bạch, phản chiếu ngược khuôn mặt của kẻ kế thừa ngôi vị Tướng quân.
Đường nét góc cạnh, mỹ mạo lạnh lùng, chính là, lại cất chứa mưu toan khiến da đầu kẻ khác phát run.
Bội Đường nhíu nhíu mày, tràn ngập chán ghét cảm nhận sự ghê tởm đang khuếch tán lan tràn trong nội tâm, y thậm chí chán ghét luôn cả chính khuôn mặt của mình trong màn hình. Thứ phản ánh lại, là sắc thái lạnh lẽo tựa băng không một chút hơi thở của sự sống nhân loại, đã chẳng còn là thiếu niên ngày xưa mà Tiểu Diệp quý mến nữa.
Nhưng vậy thì sao?
Dù muốn hay không, có đẹp đẽ, ưu mỹ, nhiệt tình, hay động nhân cỡ nào đi chăng nữa, kỳ thật bản chất của thế giới này, cũng hệt như vũ trụ vô biên vô hạn ngoài kia, nhẫn tâm và tuyệt tình.
Một thế giới đục ngầu, có lẽ, vốn không thích hợp để Tiểu Diệp sinh tồn.
Cuộc sống ngắn ngủi của Tiểu Diệp tinh khiết như giấy trắng.
Để đến cuối cùng chỉ còn một ánh mắt, khiến y đêm đêm vẫn toát đầm đìa mồ hôi lạnh, giật mình thức giấc…
Bội Đường Tu La ngăn dòng chảy trí nhớ, đôi mắt phủ một tầng sương lạnh.
Y kiềm nén không cho phép bản thân suy nghĩ hỗn loạn, dùng đầu ngón tay lạnh băng nhấn một vài nút trên bàn điều khiển, rất nhanh, dòng thông báo “Thông tin thiết lập thành công” hiện ra, màn hình lại sáng lên.
Xuất hiện, là thân ảnh Tu La phu nhân đoan trang lộng lẫy.
“Con trai tôi, mẹ rốt cuộc cũng nhận được điện thoại của con! Gần đây con không về nhà, cũng không gọi báo với mẹ một tiếng, làm mẹ lo lắng vô cùng!”
Người mẹ đang ở ban công cô đơn nhìn lên sao trời nhớ con trai mình, bỗng nhiên nhận được cuộc gọi tần số nhìn, mừng rỡ khôn siết.
“Con xin lỗi mẹ, dạo này con bận quá.”
“Giờ con đang ở đâu? Theo mẹ được biết, thời gian này con cũng không có mặt tại trụ sở Quân bộ.”
“Vì liên quan đến nhiệm vụ cơ mật, con không thể nói cho mẹ hiện tại con đang ở đâu.”
“Có thật không?”
“Đương nhiên rồi.” Gương mặt tuấn dật của Bội Đường vẽ ra nụ cười trấn an “Đúng rồi, mẹ, có một chuyện con muốn nhờ mẹ.”
Tu La chỉ còn biết cưng chiều trừng mắt nhìn y.
“Nếu không cần mẹ giúp, thì chắc con không lò đầu ra luôn quá.” Bà thở dài một hơi, nhưng thực tế lại thì đầy quan tâm hỏi “Con cần gì?”
“Lăng phu nhân nằm viện, mẹ đã nghe tin này chưa?”
“Thật không? Mẹ không nghe thấy gì hết.”
“Con có vài liên lạc bên Lăng gia, tin tức thông tri so với mẹ nhanh hơn một chút. Con có thể nhờ mẹ đi thăm Lăng phu nhân một chuyến được không? Trước kia mẹ vẫn thường đến Lăng gia uống trà chiều, giao tình khá tốt.”
Tu La phu nhân giương đôi mắt sáng lập lòe đánh giá con trai, điềm tĩnh nói “Bội Đường, mẹ con nói chuyện với nhau không cần quanh co, mẹ cũng càng không muốn nhìn con trở nên giống ba con, chuyện gì cũng bí bí mật mật giấu diếm mẹ. Con là đứa con trai duy nhất của mẹ, bất kể con làm gì, mẹ vĩnh viễn đều ủng hộ con, con hiểu không?”
Vẻ thoải mái lông bông trên mặt Bội Đường, bởi một lời thẳng thắn của mẹ cứ như vậy thoáng chốc biến mất.
Y suy nghĩ một lát, trầm giọng mở miệng “Mẹ, chuyện con nhờ mẹ làm lần này, có lẽ sẽ khiến mẹ cảm thấy bối rối và xấu hổ vô cùng…”
***
Lăng phu nhân nằm trên giường bệnh, ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ, dùng ánh mắt trầm tĩnh dị thường nhìn những tia nắng chiếu rọi phía chân trời của hành tinh Saint Marden.
Đường viền ánh lên năng lượng thần bí, hình thành nửa vòng tròn màu hồng nhạt trên bầu trời, hắt vào đôi con ngươi đen sẫm của Lăng phu nhân.
Mái tóc mượt mà của bà tản mác trên gối, đen tuyền như thác nước.
Lăng Vệ thuở bé ngủ trong vòng tay bà, bàn tay nhỏ nhắn luôn phải nắm lấy những sợi tóc ấy, như thể đó là cách duy nhất có thể đảm bảo mẹ sẽ không nhân lúc mình ngủ say mà lặng lẽ rời đi.
Vẫn nhớ, Lăng Vệ bởi từng bị những đứa trẻ trong trường mẫu giáo chế giễu không phải con ruột của mẹ mà nước mắt lưng tròng chạy về nhà, nhào chiếc đầu be bé đen thùi vào lòng mẹ, mếu máo “Mẹ, con không phải là con ruột của mẹ sao? Nhưng mà mắt của con, tóc của con, tất cả đều giống ba mẹ mà.”
Đứa bé ấy, qua tháng năm dần lớn khôn, trưởng thành thành một quân nhân khôi ngô ưu tú, thậm chí còn trở thành quan chỉ huy nổi tiếng khắp Liên Bang.
Thế nhưng, nào ai có thể ngờ?
Bà tuyệt nhiên không biết, trên người thằng bé lại chứa đựng quá nhiều bí mật đáng sợ như vậy.
Gia đình Tướng quân thoạt trông vẻ vang chói lọi, kỳ thực mang những nỗi niềm không sao giãi bày. Những đứa con thơ chỉ vừa qua mười tuổi đã được đưa vào trường quân đội tiến hành huấn luyện, số ngày nghỉ ít ỏi đến đáng thương, sau khi tốt nghiệp chính thức trở thành quân nhân, thời gian trở về nhà xum họp lại càng khan hiếm.
Có phải vì không thường xuyên gần gũi, nên bà mới kém nhạy bén như vậy?
Có phải vì lẽ đó, nên bà mới là người duy nhất trong gia đình không hay biết gì về mọi thứ đang diễn ra?
Cuộc đối thoại trước lúc té xỉu, rốt cuộc có phải là sự thật không?!
“Anh! Em yêu anh!”
“Anh, xin đừng quên lời thề của chúng ta!”
Thế giới chợt vỡ tan trước mắt.
Bà không thể phân định, lời nói khiến bà cảm thấy không khác nào như bị dao đâm vào ngực, là câu em yêu anh, là lời thề kia, hay rúng động khi chính tai nghe Lăng Vệ là một nhân bản.
Bà chỉ biết, mình là bà mẹ thất bại, vô dụng nhất trên cuộc đời.
Hóa ra, Lăng Khiêm và Lăng Hàm luôn bướng bỉnh dính chặt lấy Lăng Vệ, còn vì nguyên nhân khác, không phải chỉ là tình cảm anh em gắn bó?
Hóa ra, đứa con mà bà xem là con trai cả, không phải là đứa bé mồ côi, mà là nhân bản được tạo nên từ phương pháp phục chế? Chưa hết, nghe còn dường như, nó được chế tạo vì xuất phát từ mục đích nào đó của Quân bộ?
Dùng tâm huyết hai mươi năm nuôi nấng, dùng tình thương yêu hai mươi năm của một người mẹ, hết thảy những điều đó, chẳng lẽ… chỉ là một kế hoạch của Quân bộ?!
Lăng phu nhân siết chặt ra giường trắng muốt, mười ngón tay run rẩy.
Nước mắt tràn mi lăn xuống.
Đây là lần đầu tiên sau thời khắc tỉnh dậy bà rơi lệ.
Bà tỉnh lại khi được đưa tới bệnh viện, Lăng Khiêm và Lăng Hàm lo âu đến tiều tụy, khuôn mặt đầy vẻ tự trách khiến bà không cách nào mở miệng hỏi cho ra lẽ, cố gắng nuốt tất cả chất vấn cùng nước mắt. Hai đứa con tội nghiệp dạo gần đây đã chịu quá nhiều áp lực, bà không thể đổ thêm dầu vào lửa.
Khi được hỏi nguyên nhân té xỉu, Lăng phu nhân cũng chỉ trả lời “Đến phòng bếp muốn làm đồ ăn cho Lăng Khiêm, có lẽ do quá ỷ y, muốn tự tay bưng lên lầu, kết quả giữa chừng cảm thấy chóng mặt quay cuồng.”
Biểu hiện của cặp sinh đôi cũng khá bình tĩnh, bọn họ không thể khẳng định Lăng phu nhân có nghe được đoạn trò chuyện kia không, tuy nhiên vì có phần chột dạ, hai người càng không chủ động nhắc tới chuyện này. Suốt buổi tối, bọn họ trông nom bên giường bệnh của mẹ, không dám chợp mắt lấy một giây, thời điểm rạng sáng, máy thông tín liên tục truyền đến cấp báo quan trọng, cả hai mới không thể không rời đi.
Trước khi đi còn nghiêm nghị dặn dò bác sĩ một phen.
“A, phu nhân, người tỉnh rồi ạ?” Cửa phòng bệnh mở ra, một nữ y tá xinh xắn bước vào. Thấy mắt Lăng phu nhân ươn ướt đỏ hoe như vừa khóc, lập tức sợ hãi “Cô thấy không khỏe sao? Cháu sẽ gọi bác sĩ lại ngay!”
“Đừng gọi. Chỉ là buổi sáng thức giấc, mắt cô bị ánh sáng kích thích, nước mắt tự chảy ra vậy thôi.”
Đối phương là phu nhân Thượng đẳng tương quân, nữ y tá không có quyền tranh luận với bà. Nếu không gọi bác sĩ, chỉ có thể nửa tin nửa ngờ, lấy khăn tiêu độc mềm mại cẩn thận đưa cho Lăng phu nhân lau nước mắt.
Phu nhân trước mặt này ốm yếu mà xinh đẹp, tuy rằng khí chất nhu hòa, nhưng nhớ tới thân phận cao quý của bà, nữ y tá ngay cả thở cũng không dám thở ra.
Bà chính là mẹ của anh hùng Liên Bang hào quang vạn trượng, quan chỉ huy Lăng Vệ đó!
Hay vừa rồi bà khóc vì quan chỉ huy Lăng Vệ?
Lại nói, chuyện quan chỉ huy Lăng Vệ tuyên bố với toàn Liên Bang, thừa nhận Thiếu tướng Al Lawson là người giám hộ, nhất định khiến bà cảm thấy thương tâm lắm? Người ta còn đồn, sở dĩ quan chỉ huy Lăng Vệ rời bỏ Lăng gia, là bởi thân phận con nuôi nên bị ngược đãi… Mà giờ, nhìn bộ dáng Lăng phu nhân thế này, không giống người sẽ hành hạ con nuôi lắm nhỉ…
Ấy chết! Mải nghĩ ngợi lung tung, quên béng việc chính.
“Phu nhân, cháu vào là muốn báo với cô, trong lúc cô ngủ, Lăng tướng quân đã gọi đến đây. Ngài ấy vô cùng lo lắng tình trạng của cô, nếu cô cảm thấy ổn, thì ngài ấy hy vọng có thể gọi điện cho cô.”
“Ừ, nhờ cháu giúp cô nối máy.” Lăng phu nhân nhẹ nhàng gật đầu.
Người chồng ở Thường Thắng Tinh xa xôi đã biền biệt không còn thấy mặt kể từ khi Lăng Vệ…
Nhớ tới con nuôi, lòng Lăng phu nhân một trận quặn đau.
Ngờ vực, buồn bã, bi ai vì bị lừa dối, đồng thời kéo đến.
Nếu những điều tối hôm ấy nghe được là sự thật, vậy thì, ông ấy nhất định đã tường tỏ từ rất sớm.
Chỉnh màn hình ra giữa không gian, sau khi thiết lập tần số nhìn, nỗi kính sợ dấy lên từ sâu thẳm nội tâm khi đối diện với hình ảnh Thượng đẳng tướng quân mau chóng xuất hiện trên màn ảnh, khiến nữ y tá tự giác lập tức ly khai.
Lăng Thừa Vân mặc quân trang uy nghiêm, ngôi sao trên vai lòe sáng, thân hình vẫn cao lớn như cũ, song gương mặt đã hằn thêm nhiều mệt mỏi.
“Anh sẽ sớm đến bên em, em yên tâm nhé.” Thanh âm Lăng Thừa Vân dịu dàng khôn xiết, ôn nhu nói “Anh vừa xuất phát từ trụ sở, sau khi ghé Dược Mã Tinh, qua hai lần nhảy ngắn nữa mới tới Saint Marden. Xin lỗi em, anh bận rộn nhiều chuyện như vậy, em chắc cảm thấy buồn lắm, mấy ngày nay anh lại không thể ở bên cạnh em…”
“Lăng Vệ, thật sự, là nhân bản?”
Lăng Thừa Vân sững sờ, người vợ hiền lành vô cùng hiếm khi ngắt ngang lời ông.
Cho dù có, thì ngữ khí vẫn mềm nhẹ như cũ. Vợ chồng sắt son hơn hai mươi năm, đôi mắt Lăng phu nhân vẫn trong trẻo như thuở ban đầu, thế nhưng hiện giờ, trong đôi mắt xinh đẹp đó, lại nhiều hơn một phần hy vọng mà Lăng Thừa Vân không tài nào đối diện.
Dưới sự trầm mặc của ông, Lăng phu nhân giống như mê mang trong mộng, thấp giọng hỏi “Con của chúng ta, đứa con mà chúng ta đã nuôi nấng từ tấm bé, anh… từ ngày anh đưa nó đến bên em, anh đã biết nó chỉ là một nhân bản? Có một người bị Quân bộ hãm hại đến chết, vì muốn đoạt được năng lực thần kỳ, Quân bộ lấy DNA của kẻ đó, chế tạo một đám nhân bản, đây có phải là sự thật không? Giống như… nhận hạt giống, đưa sinh mệnh nhân tạo từ nạn nhân, mang về nhà chúng ta… là như thế sao? Vân, anh nói cho em biết, xin đừng giấu giếm em nữa!”
Nghe thê tử truy vấn, vẻ mặt gần như chết lặng của Lăng Thừa Vân trào dâng cay đắng.
Trải qua hai mươi năm, trang giấy có dày đến mấy, tới hôm nay rốt cuộc cũng không gói được lửa.
Đúng vậy, trên đời không bao giờ có bí mật nào là vĩnh viễn, mặc kệ ngươi hy vọng bao nhiêu, bí mật đến cuối cùng vẫn phơi ra ngoài ánh sáng, bắt ngươi trả giá đại giới vì tội lấp liếm chôn vùi.
Trên thế giới này, người ông không bao giờ muốn thương tổn nhất, chính là người phụ nữ này.
Lăng Thừa Vân đứng sững lặng trước màn ảnh không gian ba chiều, trầm mặc một hồi, thở dài “Chờ anh… đến bệnh viện, anh sẽ tự mình giải thích với em, được chứ? Anh sẽ đưa hết đáp án mà em muốn biết, giao cho em.”
Ngữ điệu trầm thấp ấm áp đượm đầy bi ai, khiến lòng Lăng phu nhân bỗng dưng mềm nhũn.
Bà tường tận mình bị những người thân yêu nhất che giấu, bà có quyền biết chân tướng, quyền mà chính người thân đã cướp mất từ bà. Đương nhiên, bà cảm thấy giận dữ, đau đớn, thất vọng, nhưng bà không đành lòng trút điều đó lên những đứa con của mình. Bọn chúng không hề biết quy tắc của thế giới này, là những đứa nhỏ hẵng còn chập chững biết đi, kẻ làm mẹ, theo bản năng sẽ luôn bảo bọc bọn chúng trong vòng tay mình. Thế nhưng người chồng đã sống chung hai mươi năm, từng thề thốt cả đời không lừa dối tin tưởng nhau, thẳng thắn chân thành, dựa vào đâu lại đối xử với bà như vậy?
Nhưng…
Nhìn khuôn hốc hác mặt mệt mỏi trong màn hình, Lăng phu nhân vô pháp buông những lời khiến đối phương càng thêm trĩu nặng.
Chồng bà đã không còn trẻ trung, mệt nhọc ngày đêm vì Quân bộ, tỉ mỉ nhìn xem, sẽ phát hiện mái tóc đen ngời nay đã lấm chấm bạc.
Người đàn ông nắm quyền lực to lớn đến kẻ khác phải run sợ, đồng thời cũng là một người chồng hoàn mỹ. Bà yêu ông, tin tưởng ông, tin rằng ông cũng vô cùng yêu bà.
Đàn ông quyền cao chức trọng thường hay khoe khoang đàn bà, huống hồ là tướng lĩnh cấp cao chốn Quân bộ, mấy ai không thỏa thuê tận tình hưởng lạc. Chỉ có những phu nhân sống một cuộc sống bề ngoài hào nhoáng hoa lệ, mới biết chua chát nhường nào.
Nhưng Lăng Thừa Vân trung trinh với vợ hiền, là điều rõ mười mươi mà ai nấy đều biết.
Bà không muốn ông buồn rầu, cho dù là ông sai đi nữa.
Bà không đành lòng.
“Được.” Lăng phu nhân gật đầu, khẽ cười nhợt nhạt “Em chờ anh về.”
Chồng bà mang tới cảm giác được bảo bọc chở che, cho dù vừa nhận thức được một chuyện chẳng khác nào sét đánh ngang tai, khi nhìn thấy khuôn mặt ông, nghe thấy giọng nói của ông, lòng lại âm ỷ chờ mong một tia chuyển biến tốt đẹp.
Ngắt điện thoại, Lăng phu nhân khẽ khàng khép mắt.
Mặc dù mệt mỏi, nhưng cõi lòng đã an ổn hơn. Vân, đang trên đường trở về.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng kinh động đến bà, bà mở mắt, ngoảnh về phía cửa phòng, bắt gặp nữ y tá trẻ tuổi ban nãy, nét mặt mang theo đầy ngưỡng mộ lẫn kính cẩn “Phu nhân, cô có bạn tới thăm, xin hỏi cô có muốn gặp bà ấy không ạ? Tuy nhiên nếu cô muốn nghỉ ngơi, bà ấy sẽ lấy làm hoàn toàn thông cảm.”
“Là vị nào thế?” Lăng phu nhân tò mò.
Đoán chừng là một người bạn thân phận không hề thấp.
Lăng phu nhân hiểu rõ cách thức hoạt động an ninh của bệnh viện Saint Marden. Là một bệnh nhân đặc biệt, một khi bà nhập viện, an ninh bệnh viện sẽ được tăng cường lên mức độ cao, nếu là người bình thường đến, có lẽ còn chưa đặt chân vào được tầng này đã bị bảo an mời trở ra. Thực lòng nhiều khi bà thực sự không thích tác phong làm việc chuyên quyền giống hệt như ba nó của Lăng Hàm này cho lắm, cứ như nhốt mẹ nó vào một chiếc lồng khép kín an toàn.
“Là Tu La phu nhân ạ.”
Vừa là bạn bè của Lăng phu nhân, lại có địa vị thượng lưu, hai phu nhân còn thường xuyên qua lại trò chuyện, nhóm vệ sĩ thực biết điều không bước lên ngăn cản, mà chuyển lời cho y tá thông báo với Lăng phu nhân.
“Mau mời bà ấy vào.”
Bất kể trong lòng có rối rắm, phiền não chuyện gia đình tới đâu, Lăng phu nhân vẫn tường tỏ không thể thiếu lễ độ mà cự tuyệt một vị phu nhân Tướng quân bên ngoài cửa.
Tu La phu nhân khí chất tao nhã tiến vào phòng bệnh, đi đến đầu giường, khẽ cúi cười xuống, uyển chuyển hôn chào hỏi lên hai má Lăng phu nhân.
“Khá hơn chút nào chưa?”
“Đỡ nhiều rồi. Martha, ngồi ở bên cạnh tôi đi.”
Lăng phu nhân chú ý tới vẻ mệt mỏi lộ ra trong đôi mắt đối phương, dù đã trang điểm kỹ lưỡng, nhưng để tâm một chút, vẫn có thể tinh tế nhận ra bọng sưng nơi mí mắt. Giờ mới là sáng sớm, nếu Martha đi từ nhà đến tinh cầu Saint Marden, thì ít nhất bà ấy cũng đã lên phi thuyền từ nửa đêm.
Khiến đối phương hy sinh giấc ngủ, tranh thủ thời gian tới thăm, Lăng phu nhân hiểu giao tình giữa mình và Tu La phu nhân, còn chưa nồng hậu thắm thiết đến mức đó.
“Bội Đường… thằng bé vẫn khỏe chứ?” Sau một lát trầm ngâm, Lăng phu nhân hỏi.
Bà biết Tu La phu nhân trước đó cũng vì chuyện con cái mà buồn lòng không thôi. Ôm trong người những tâm sự không cách nào giãi bày với bên ngoài, những sầu bi sau vẻ tráng lệ, phỏng chừng cũng chỉ có những người phụ nữ đồng dạng gả vào gia tộc Tướng quân mới thấu hiểu với nhau phần nào.
“Bội Đường hiện giờ đã hiểu chuyện hơn xưa.” Tu La phu nhân điềm đạm buông một câu, tạm ngừng chốc lát, khẽ cười chua xót mà phức tạp, thở dài một hơi “Đàn bà giống như chúng ta, phúc phần tận hưởng là thứ vô kể, tiền tài phú quý hiển nhiên không hề là điều to tát, thế nên nếu thứ có thể làm cho chùng ta đau đớn cùng phiền muộn, cũng chỉ có chồng và con.”
Một câu nhất thời chạm ngay vào tâm sự trong lòng Lăng phu nhân.
Lăng phu nhân cũng không khỏi buông tiếng thở dài, gật đầu “Đúng vậy, bà nói không sai.”
Tu La phu nhân cảm thông đưa mắt nhìn Lăng phu nhân, nhỏ giọng khuyên giải “Tôi hiểu bà cảm thấy sao. Tin tức đầy rẫy những ngày này, đám phóng viên phiền nhiễu luôn bới móc mọi thông tin để mổ xẻ Lăng Vệ. Có lần tôi đến nhà gặp Lăng Vệ trở về thăm cô, thằng bé đúng là một đứa bé tuyệt vời. Chẳng ngờ, nó lại không khai tuyên bố gia nhập vào gia tộc Lawson. Nhưng mà… tôi cảm thấy Lăng Vệ không phải dạng người vong ơn bội nghĩa, nó làm như thế, ắt hẳn có nguyên nhân khác…” Bà bỗng nhiên dừng lại.
Bởi bà phát hiện, Lăng phu nhân ngẩng thẳng mặt lên, dùng một loại ánh mắt khiến tim phải đập thình thịch vì khiếp đảm nhìn bà chằm chặp.
Một trận im lặng đáng sợ.
“Chẳng lẽ… chẳng lẽ, ngay cả bà cũng sớm biết?” Đôi môi Lăng phu nhân run run hỏi “Thằng bé Lăng Vệ của tôi.. lai lịch của nó, bà đã sớm biết có đúng không?”
“Ý bà là…”
“Nó là một nhân bản! Các người đều biết hết, phải không?!” Lăng phu nhân kích động tuôn hết những lời đè nén trong lòng ra.
Thanh âm chất vất bén nhọn tiến vào tai, Tu La phu nhân lắp bắp kinh hãi, theo bản năng quýnh quáng đứng dậy.
Bà vốn đinh ninh Lăng phu nhân không hề hay biết gì chuyện Lăng Vệ là nhân bản, còn đang do dự không biết nên giấu diếm phần nào mà tiết lộ ngọn nguồn sự thật.
Không nghĩ tới, Lăng phu nhân đã biết trước.
Vậy cũng tốt…
Sự thật phơi ra trước mắt, nhưng không ai có thể thay đổi. Giấy chung quy không thể gói được lửa, từ tận đáy lòng mà nói, Tu La phu nhân cũng không muốn trở thành người đánh vỡ giấc mộng đẹp đẽ của Lăng phu nhân, hung hăng kéo bà ra khỏi ảo tưởng cuộc sống hạnh phúc viên mãn.
Xem ra, có người đã nhận vai diễn đó sớm hơn bà một bước.
Tu La phu nhân khẽ vuốt bờ vai Lăng phu nhân “Bà bình tĩnh một chút, đừng nên kích động.”
“Làm sao có thể không kích động? Đó là đứa con mà tôi đã chăm bẵm suốt hai mươi năm, vậy mà tôi lại chẳng hay chẳng biết gì! Là nên nói chuyện này cả Quân bộ đều biết, hay là tôi đã quá ngu ngốc? Rốt cuộc đằng sau chứa đựng âm mưu gì? Mà có là âm mưu gì đi chăng nữa, cũng không thể dùng thủ đoạn như vậy, không thể kéo cả gia đình mình liên lụy vào. Tôi… cho tới tận bây giờ, vẫn đối xử với nó không khác gì con ruột…” Không bao giờ cho rằng bản thân sẽ rơi lệ trước mặt một phu nhân Tướng quân khác, nhưng trái tim cứ đau nhói, nước mắt cũng không nghe theo sai khiến mà không ngừng chảy xuống.
Phẫn uất của Lăng phu nhân, hiển nhiên đã khơi dậy hồi tưởng nơi Tu La phu nhân.
Vốn đến đây để động viên người bệnh, giờ hai má bà lại trở nên tái nhợt, cảm xúc cũng không hề bình tĩnh.
“Không, bà không phải là người duy nhất, cũng như bà, tôi cũng bị xem chẳng khác nào kẻ ngốc nghếch. Chuyện hai mươi năm trước, tôi cũng bị bịt mắt dối gạt. Còn nhớ khi Bội Đường phải tạm nghỉ học một năm không? Lúc đó tôi đau lòng đến vỡ tan được mất, bà luôn hỏi tôi có chuyện gì, nhưng tôi căn bản không thể nói cho bà điều gì đã xảy ra, bởi vì… bởi vì hết thảy, đều do chồng và bố chồng của chúng ta tạo nghiệt mà nên.” Giọng điệu Tu La phu nhân căm thù “Chỉ từ khi Bội Đường gặp chuyện không may, tôi mới bắt đầu đau khổ truy tìm, muốn hiểu cho ra lẽ rốt cuộc chồng tôi đang giấu tôi điều gì. Vì thế tôi mới biết đến sự tồn tại của Vệ Đình, sớm hơn bà một chút.”
Cả người Lăng phu nhân vô cớ run lên.
Vệ Đình.
Lại là cái tên này.
Kẻ xa lạ kia, rốt cuộc liên quan thế nào với Lăng gia? Tại sao lại giống một con mãnh thú nằm nấp trong bóng tối lâu ngày, nay bỗng nhiên nhảy xổ ra hủy hoại hạnh phúc gia đình bà như vậy?
Kẻ tên Vệ Đình, là ai?!
“Vệ Đình là một quân nhân trẻ tuổi đầy hứa hẹn ở hai mươi năm về trước. Qua bí mật điều tra, tôi phát hiện người này vô cùng lợi hại, từng hoàn thành xuất sắc rất nhiều nhiệm vụ đặc biệt của Quân bộ. Bởi tài năng quá xuất chúng, thanh danh trong Quân bộ càng lúc càng dâng cao, Vệ Đình bị thượng tầng Quân bộ, cũng chính là bố chồng đồng thời là ba vị Tướng quân năm xưa, xem là mối uy hiếp với Quân bộ. Do đó, bọn họ tìm cớ bắt giam Vệ Đình tiến hành thẩm vấn, bức ép hắn thừa nhận tội danh mà hắn không làm, vu oan giá họa. Kết quả, Vệ Đình không nhận tội, bị giết hại ngay trong quá trình thẩm vấn.”
Thuật lại chuyện cũ hai mươi năm trước, giọng điệu Tu La phu nhân không nhấp nhô bình thản.
Mà vẫn không che đậy được mùi máu tươi tanh tưởi.
Sự xấu xí trong bản chất của con người như dòng nước lạnh lẽo, ngấm vào xương tủy, làm cho người ta không khỏi lạnh run.
Lăng phu nhân mở to đôi mắt, cảm thấy một trận khó thở. Gả cho Lăng Thừa Vân nhiều năm, bà mơ hồ biết đến một mặt đen tối của Quân bộ, chỉ là, loáng thoáng mơ hồ và trực tiếp lắng nghe là hai chuyện cách nhau một trời một vực. Một con người có máu có thịt, có cảm giác, có linh hồn, bị hại chỉ vì nguyên nhân hắn quá tài giỏi năng lực sao?
Tu La phu nhân tiếp tục tiết lộ phát hiện của mình “Nghe nói, chỉ là nghe nói, bởi vì điều này tôi không thể tìm được căn cứ xác thực để chứng minh, chỉ dựa trên dấu vết sót lại, thậm chí là chút ít đồn đãi. Ai bảo chồng của chúng ta quá quyền năng, chuyện bọn họ muốn che giấu, ai có thể dễ dàng moi móc được? Tóm lại, tin tức tôi điều tra được đó là, Quân bộ khi ấy cho rằng Vệ Đình sở hữu một năng lực cường đại, mang đến xoay chuyển lớn lao không cách nào hình dung trong chiến tranh…”
“Là Quyết sách lực?” Lăng phu nhân bỗng nhiên nhớ lại đoạn trò chuyện mà mình nghe lén cặp sinh đôi nói chuyện, thốt ra.
Tu La phu nhân ngưng lại.
Bà hết sức kinh ngạc.
Lăng phu nhân biết đến Quyết sách lực, hiển nhiên đã nắm rõ nội tình. Là ai nói cho bà ta hay?
Người này nhu nhược, tin tưởng thân nhân đến mù quáng, không hề giống loại người sẽ âm thầm điều tra.
Hơn nữa, thông tin tuyệt mật Quân bộ không phải muốn đào bới là đào bới được.
Ngay cả chính bản thân Tu La phu nhân, lần mò nhiều năm như thế, cũng chỉ nắm được đại khái, biết được năm đó bên trong Khoa thẩm vấn nội bộ phát sinh một sự tình, dựa vào trực giác mẫn cảm của một người vợ, bằng những hiểu biết về những hành vi bất thường của chồng mà suy đoán ra. Thẳng đến tối hôm qua khi Bội Đường trò chuyện, vạch trần toàn bộ mọi sự, bà mới lần đầu tiên chân chính hiểu cái gì gọi là Quyết sách lực.
“Sau khi giết hại Vệ Đình, Quân bộ cảm thấy hối hận, bởi bọn họ không chiếm được Quyết sách lực trên người Vệ Đình. Để bù đắp lại sai lầm, kế hoạch phục chế được đưa ra, Quân bộ lấy DNA của Vệ Đình, tạo nên những nhân bản. Lăng gia, Tu La, Lawson, ba gia tộc đều nhận được một phôi mầm nhân bản Vệ Đình, tự mình nuôi dưỡng, xem ai có thể có được một tân thế hệ trung thành sở hữu Quyết sách lực. Đây chính là kế hoạch của Quân bộ hai mươi năm về trước.”
Tu La phu nhân luôn miệng nói Quân bộ, kỳ thực bà và Lăng phu nhân đều thấu hiểu, bên được xưng là Quân bộ, chỉ là ba vị Thượng đẳng tướng quân năm đó, cũng chính là cha ruột của chồng các bà.
“Nhân bản đưa về Lăng gia, biến thành Lăng Vệ, được bà chăm lo như một đứa bé, có lẽ nó là nhân bản hạnh phúc nhất cũng nên. Về phần nhân bản của gia tộc Tu La chúng tôi, nó được nuôi nhốt trong lồng, giấu dưới tầng ngầm biệt thự, bị Bội Đường phát hiện. Bội Đường nó… yêu mến nhân bản kia.” Sự tình đã trôi qua nhiều năm, nhưng mỗi khi nhắc tới, thanh âm Tu La phu nhân vẫn không khỏi run nhè nhẹ.
Tim Lăng phu nhân chợt đập mạnh.
Bà nhớ đến cảnh tượng Lăng Khiêm bổ nhào về phía hình ảnh Lăng Vệ, liều mạng hét lớn “Em yêu anh!”
Rồi quỳ sụp xuống đất, giống như dã thú bi thương ngửa đầu gào to.
Đó, căn bản không phải là đứa bé Lăng Khiêm bướng bỉnh ngỗ ngược, ưa lông bông trêu ghẹo mà bà hay biết.
“Bội Đường… và nhân bản kia…” Cổ họng Lăng phu nhân nghẹn ngào, mấp máy vài câu chữ không thể thốt thành lời, bà cố ép bản thân, song vẫn không thể cất tiếng hỏi, bèn bẻ qua hướng khác như trốn tránh vấn đề “Nó có tên không? Nhân bản nhà bà có tên không?”
“Đăng làm sao có tâm tư đâu mà đặt tên cho một nhân bản? Nhân bản, bà biết mà, không được xem là con người, bọn họ chỉ mang bề ngoài giống người, pháp luật cũng quy định bọn họ không có bất luận nhân quyền nào…”
Lời nói của Tu La phu nhân, làm cho Lăng phu nhân sinh ra xúc động muốn phản bác mạnh mẽ.
“Sao có thể nói không phải là con người? Bọn họ có cảm tình, biết nói biết cười. Không xem bọn họ là người chẳng phải rất tàn nhẫn ư?” Lăng phu nhân cầm lòng không đặng lên tiếng. Dẫu thế nào đi chăng nữa, bà cũng không thể đánh đồng Lăng Vệ mà mình một tay nuôi nấng với một sinh vật nhân tạo không có quyền nhân sinh như thế.
“Nếu xem bọn họ là con người, thì hành động mổ xẻ bộ phận của bọn họ tiến hành phẫu thuật được gọi là gì? Cuộc phẫu thuật mới đây của bà cũng chính là lấy nội tạng của một nhân bản khác để thực hiện, điều này tương đương đã giết chết…” Tu La phu nhân thoáng nhìn sắc mặt Lăng phu nhân đã trở nên cực kỳ khó coi, lập tức ngưng bặt, thấp giọng nói “Xin lỗi, tôi không nên nói như vậy.”
“Điều bà nói cũng là sự thật.”
Tu La phu nhân ngồi xuống bên giường, vòng tay qua trao cho Lăng phu nhân một cái ôm, áy náy mở lời “Tôi không muốn khiến bà khổ sở. Hôm nay tôi đến đây nói cho bà hay những điều này, là bởi chúng ta đã chịu đựng quá đủ dối trá rồi. Những kẻ làm vợ như chúng ta, vất vả cực nhọc giữ yên ấm mái nhà, lại bị chính người chồng đầu ấp tay gối của mình phản bội và lợi dụng. Chồng của chúng ta tạo nên nghiệp chướng, luật pháp Liên Bang nghiêm cấm không cho phép nhân bản thức tỉnh, song vì Quyết sách lực, bọn họ đã để nhân bản của Vệ Đình sống dậy, cuối cùng, làm cho những đứa con máu mủ của chúng ta phải trả giá đau đớn.”
Bà ngưng hồi chốc, trong mắt lóe lên oán hận.
Nghiến răng nghiến lợi nhả từng lời “Tôi vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho Đăng.”
Lăng phu nhân cảm nhận được cỗ hàn ý buốt người, ngạc nhiên lẫn bất an an ủi “Tôi hiểu tâm trạng của bà, nhưng có lẽ, Tu La tướng quân cũng có nỗi khổ riêng của ông ấy; bà cũng nói, chuyện năm xưa là do cha bọn họ xử quyết…”
“Làm chủ là cha bọn họ, nhưng bọn họ là đồng lõa. Bà có biết Vệ Đình bị đối xử thế nào trong ngục thẩm vấn không? Ngoài tra tấn ra, thì chính là luân bạo!” Tu La phu nhân nhìn chằm chặp vào đôi mắt Lăng phu nhân, như thể xăm soi hồn phách yếu ớt của bà tan ra làm trăm mảnh, nhấn rõ từng chữ một “Bọn họ cưỡng bức Vệ Đình. Toàn bộ! Từng kẻ một! Là Đăng, là cả Lăng Thừa Vân chồng bà. Người kia, chết đi trong nỗi nhục nhã cùng uất hận thấu trời!”
Tứ chi Lăng phu nhân lạnh buốt.
Toàn thân đông cứng.
“Nỗi căm hận này khủng khiếp bao nhiêu. Vậy mà bọn họ chỉ mải mê quyền lực, bị lợi ích xoay vần đến mê muội, vận kỹ thuật nhân bản cho phép một kẻ chết đi sống lại, để Vệ Đình có cơ hội trả thù chúng ta. Trả thù trên người những đứa con của chúng ta!”
Tu La phu nhân càng nói càng gay gắt, hệt như viên đạn không ngừng găm sâu vào tim, tuyệt vọng, vô tình, thê lương.
“Đây là báo ứng, bà có hiểu không? Quân bộ hại chết người kia, chồng của tôi làm chuyện ô nhục với người kia, nên nhân bản của hắn trả thù gia tộc Tu La. Hắn khiến Bội Đường yêu hắn, thậm chí vì hắn mà thiếu chút nữa bỏ mạng. Ban đầu tôi hoàn toàn không thể lý giải, vì đâu Bội Đường lại si mê một người đến mức độ ấy. Nó là một đứa bé thông minh vâng lời, song từ khi gặp gỡ nhân bản kia, quả thực không khác nào trúng tà. Giờ thì tôi đã vỡ lẽ, đây là nguyền rủa, là lời nguyền mà trước khi Vệ Đình chết gieo xuống gia tộc chúng tôi! Tội lỗi do bố chồng cùng chồng tôi gây nên, lại báo ứng trên người con trai tôi! Vì sao? Vì sao lại là con trai tôi?!” Tiếng khóc của Tu La phu nhân rốt cuộc không kiềm nén nổi nữa, bật vỡ ra ngoài.
Bà gác trên đôi vai mảnh mai, nước mắt chảy xuống, thấm vào đồng phục bệnh nhân của Lăng phu nhân.
“Tôi hận Đăng! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta! Là ông ta tạo nghiệt, bắt con tôi gồng gánh…”
Lăng phu nhân cứng ngắc, mặc Tu La phu nhân ở trên vai mình.
Tu La phu nhân khóc, mà bà cảm tưởng như, tiếng khóc đó đến từ chính mình.
Bà nhìn trân trân vách tường trắng tinh tươm phía trước, đó là nơi mà cách đây không lâu, còn truyền đến hình ảnh gương mặt khẽ tươi cười của chồng bà, mà hiện tại, lại hoàn toàn trống rỗng.
Trống rỗng.
Vân, ông ấy cưỡng bức người kia.
Ở Quân bộ bí mật bắt hắn, thẩm vấn, bức cung, tra tấn… và luân bạo!
Không, đây không phải Vân của bà!
Vân của bà, dẫu đôi khi vì xử lý công vụ mà không hề thấy mặt, dẫu đôi khi vì sự tình Quân bộ không trở về nhà, nhưng ông, chính là một người tốt.
Ông sẽ không cùng đám thú vật Quân bộ vô liêm sỉ, máu lạnh hung tàn, thay phiên cưỡng hiếp một tù phạm vô tội! Làm điều đó với một người con trai bị tra khảo đến không còn sức phản kháng, là bỉ ổi dơ bẩn biết nhường nào! Chỉ có những kẻ vô đạo đức, vô nhân tính với có thể thực hiện hành vi nhẫn tâm như thế!
Hơn nữa…
Hơn nữa nhân bản, chẳng phải giống nguyên bản như đúc sao? Vậy thì, diện mạo Lăng Vệ và người kia hẳn là y hệt.
Vân… ông làm sao có thể đối diện với Lăng Vệ hằng ngày?
Ông làm sao có thể bình thản đến vậy. Vẻ mặt người kia khi bị ông đè xuống, có phải là vô cùng khổ sở đau đớn? Người có khuôn mặt giống Lăng Vệ đó, hai mươi năm trước, có từng thoi thóp cầu xin ông không?
Ông không cảm thấy ghê tởm vì những chuyện mình đã làm ư?
Sao ông có thể giỏi giang đến thế, khi Lăng Vệ gọi ông một tiếng ba, ông không hề thấy xấu hổ mà gật đầu đáp lại?
Cả người Lăng phu nhân đờ đẫn như mất đi tri giác, cảm nhận cõi lòng nát tan từng mảnh.
Vợ chồng hai mươi năm, bà bỗng dưng phát hiện, hóa ra bà không hề hiểu chồng mình một chút nào.
Bà ngồi như tượng trên giường, thậm chí Tu La phu nhân rời đi lúc nào cũng không hay. Mặt trời tại hành tinh Saint Marden đã hoàn toàn lên cao khỏi đường chân trời, ánh nắng vàng tươi chiếu rạng rỡ khắp đại địa, nhưng căn phòng bệnh, lại phảng phất bị vùi vĩnh viễn trong một góc lạnh lẽo u tối.
Không biết qua bao lâu, tiếng gõ cửa phòng lại vang lên.
Người xuất hiện lần này là bác sĩ Mafil phụ trách điều trị cho Lăng phu nhân. Ông cho rằng bệnh viện cử ông đến thông tri cho Lăng phu nhân, nhằm tỏ rõ sự tôn trọng mà bệnh viện dành cho Lăng tướng quân.
“Phu nhân, chúng tôi nhận được tin báo, phi thuyền của Lăng Tướng quân vừa tiến vào tầng khí quyển tinh cầu Saint Marden, ước chừng nửa giờ nữa, là phu nhân có thể gặp quý Tướng quân.” Ngữ khí Mafil mang theo phấn khởi thông báo.
“Bảo ông ấy đi đi.”
“Phu nhân?” Mafil sửng sốt.
“Nói với chồng của tôi, Lăng Thừa Vân, hiện giờ tôi không muốn nhìn thấy ông ấy.” Lần đầu tiên Mafil nghe giọng điệu Lăng phu nhân lãnh đạm cùng cương quyết đến vậy “Nói với ông ta, nếu còn một chút tôn trọng tôi, thì xin ông ấy hãy lập tức rời đi. Hơn nữa, trước khi tôi quyết định gặp, ông ấy không cần đến quấy rầy tôi!”
Đây là quả báo.
Là quả báo mà người tên Vệ Đình kia để lại Lăng gia.
Quân bộ hại chết Vệ Đình, bắt nhốt, tra khảo, bức cung, luân bạo!
Mà chồng bà, rõ ràng nắm tất thảy sự thật, rõ ràng làm chuyện đáng sôi gan, rõ ràng biết thù hận của người kia với Lăng gia, thế nhưng lại công khai mang nhân bản tạo thành từ người kia về nhà của bà, để bà dành hết tình yêu cùng tâm huyết nuôi nấng.
Làm cho Lăng Khiêm và Lăng Hàm của bà, chịu đựng tra tấn cùng giày vò không cách nào hình dung.
Vân, đây là nghiệt, do chính ông tạo nên!
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
40 chương
15 chương
53 chương
74 chương
31 chương
83 chương