“Không hổ là thần tượng Liên Bang, sức quyến rũ của anh còn ghê gớm hơn em nữa.” Đối diện với vô số đèn nháy cùng camera, Lăng Khiêm thầm nghĩ. Nửa đầy tự hào, nửa lại hờn oán. Bộ ngực căng tràn của mụ dẫn chương trình cứ đong đưa trước mắt, trông cứ như hai quả bom đàn hồi cỡ lớn. Người đẹp diện chiếc đầm dài màu đen, một bên giơ microphone, một bên hỏi han tỉ mỉ từng chi tiết về quan chỉ huy Lăng Vệ. “Quan chỉ huy có sở thích cá nhân gì không?” “Quan chỉ huy cũng như bao người bình thường khác, đương nhiên có những sở thích riêng của mình.” Đó chính là được hắn ôm vào lòng, hung hăng đè ra làm tình, trêu chọc thân thể đến thích ngất đi mới thôi. Nhưng đây, là chuyện giữa anh em bọn hắn. “Có thể nói cụ thể hơn không ạ?” Lăng Khiêm trưng vẻ mặt khiến người khác không thể có ác cảm nổi, mỉm cười nói “Xin thứ lỗi, những vấn đề liên quan đến riêng tư của Chuẩn tướng Lăng Vệ, ta không tiện tiết lộ.” “Quan chỉ huy đã điều khiển chiến cơ mini, thực hiện một màn chiến đấu rung động lòng người. Có phải ngài ấy có phương pháp luyện tập đặc biệt không?” “Đúng thế, có phương pháp luyện tập đặc biệt.” Trong buồng lái chiến cơ mini, mỗi lần hắn đều mạnh mẽ đào tạo anh thể nghiệm một tầng “nhẫn nhịn” cùng “bền bỉ” mới. Một bên xâm phạm cặp mông căng tròn, một bên không ngừng chỉ huy anh đưa ra mệnh lệnh… Kỳ thật, làm huấn luyện viên cũng chẳng dễ dàng. Đương nhiên, đây cũng là chuyện của riêng anh em bọn hắn. “Xin hỏi phương pháp đặc biệt đó là gì thế?” Lăng Khiêm khoe nụ cười so với người dẫn chương trình còn càng chuyên nghiệp, càng chói lói hơn nữa “Phương pháp huấn luyện chiến cơ chiến đấu là thông tin cơ mật, không thể tiết lộ.” Mấy nhà truyền thông rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế? Cho phép một con mẹ dẫn chương trình ăn mặc như vậy lên sóng. Áo quần hở hang, vú mớm gì muốn lòi hết cả ra, định quyến rũ quan chỉ huy thuần khiết hấp dẫn nhất Liên Bang đấy à? Hừ, mơ mà có cửa! Quyết định phỏng vấn thay anh, quả nhiên quá chính xác! Mấy vấn đề kế tiếp, Lăng Khiêm đều dùng “Không thể tiết lộ”, “Cơ mật”, “Vấn đề cá nhân” linh tinh trả lời cho có lệ. Người nữ dẫn chương trình trẻ trung xinh đẹp, miệng mồm lanh lợi khéo léo như nước trong uốn lượn, đối mặt với Lăng Khiêm thân thế cao quý, tuấn mỹ tao nhã kiên cố như sắt, hoàn toàn bất lực. Chết tiệt! Đây không phải là điều cô đã trông đợi ở cuộc phỏng vấn! Cô đã vận rất nhiều mối quan hệ cùng công sức, mới khiến giám đốc gật đầu đồng ý cử một phi thuyền đưa mình đến căn cứ Tucson, tiếp theo sử dụng hết mọi mánh khóe, mới giành được quyền phỏng vấn trước tiên vị quan chỉ huy này. Không ngờ, người tới phỏng vấn lại là một quân nhân trẻ măng khác! Nếu đổi lại là một cuộc phỏng vấn với những đối tượng bình thường, cô nhất định sẽ nổi giận hỏi xoáy vào những vấn đề châm chích, đào móc ra những chủ đề chắc chắn thu hút lượt xem. Tỷ dụ như, hình ảnh về cuộc chiến lần này chưa được Quân bộ phê chuẩn phát sóng trực tiếp, có phải do quan chỉ huy Lăng Vệ cố ý tiết lộ hay không? Hay ví dụ như, tại sao sau khi xảy ra sự việc phát sóng trực tiếp Quân bộ lại bắt rất nhiều cán bộ truyền thông? Truyền thông trở thành vật hy sinh của quan chỉ huy Lăng Vệ ư? Và còn nữa, anh có thể chia sẻ thông tin về thái độ kỳ lạ của Quân bộ đối với anh trai mình không? Anh trai của anh né tránh cuộc phỏng vấn này, có phải có ẩn tình đằng sau đó? Rất nhiều. Nhưng cô không dám làm xằng. Đối phương là con trai của Thượng đẳng tướng quân, sau lưng là gia tộc quyền thế bậc nhất Liên Bang, đắc tội với một người như vậy, đừng nói đoạn phỏng vấn ngày mai không thể lên sóng, mà ngay cả cô biết đâu chừng sáng mai cũng không còn được nhìn thấy ánh mặt trời nữa. Bản thân chật vật lắm mới leo lên được ngai vàng nữ dẫn chương trình hàng đầu Liên Bang, dĩ nhiên càng không muốn rơi vào kết cục chết không có chỗ chôn thây. Nói đi cũng phải nói lại, quan chỉ huy Lăng Vệ để em trai mình đi phỏng vấn thay, quả là sáng suốt. Vừa có thể không phải đối mặt trực tiếp với truyền thông, vừa có thể giữ vững sức ảnh hưởng của mình. Quả là bậc chỉ huy. Giỏi giấu tài, am hiểu lợi dụng từng ưu thế một. “Vậy thì, khi còn bé, ngài có kỷ niệm nào đáng nhớ với quan chỉ huy Lăng Vệ không?” “Kỷ niệm đáng nhớ à?” “Vâng, các ngài lớn lên cùng nhau, tình cảm chắc hẳn thân thiết gắn bó lắm?” “Cực kỳ thân thiết gắn bó luôn.” Hắn mỗi ngày đều rình xem anh tắm rửa ngủ nghỉ ra sao, lúc ăn cơm còn tranh ngồi cạnh, đánh nhau với Lăng Hàm hoài chứ gì. “Vậy chuyện thú vị nhất mà ngài và quan chỉ huy từng thực hiện cùng nhau là gì? Việc khiến ngài có ấn tượng sâu đậm nhất ấy.” Chuyện ấn tượng nhất á? Lăng Khiêm vẻ mặt suy ngẫm. Chuyện hắn ấn tượng, gần đây nhất… thích nhất, là len lén tới gần anh! Từng cử chỉ dù là nhỏ nhất nơi anh, đều thu hút chết được. Trong mắt của hắn, anh lúc nào cũng đẹp trai ngời ngợi, dù là động tác giơ tay hay nhấc chân, đều tràn ngập vẻ đẹp nam tính. Nét nam tính này hoàn toàn bất đồng với những quân nhân bình phàm khác, tựa như một dòng suối trong lành, dưới ánh nắng mặt trời tỏa sáng lấp lánh. Ấm áp, cuốn hút, khiến người ta không thể không truy đuổi. Làm hắn không sao cưỡng lại phải đi rình rập, ngắm trộm, nghía trộm, thậm chí còn từng lén lút lấy cả quần áo của anh về đặt như thờ ở trên giường. Lần đầu tiên tự thẩm, cũng là một bên ngửi quần lót của anh, một bên… À há, chuyện này mà tiết lộ trong cuộc phỏng vấn, vẻ mặt anh chắc sẽ đáng yêu lắm. “Chuẩn tướng Lăng Khiêm?” “Chuyện ấn tượng nhất ấy à? Có chứ, ta và anh Lăng Vệ trước đây thường xuyên đến thư viện đọc sách về lịch sử chiến tranh Liên Bang. Những điểm ta không hiểu, anh ấy đều giải thích rất kỹ lưỡng.” “Còn chuyện gì nữa không ạ?” “Lúc rèn luyện thể lực, ai thua sẽ phải chạy ba vòng.” “Đây cũng… là chuyện lý thú ư?” “Đương nhiên.” “Xem ra quan chỉ huy Lăng Vệ từ nhỏ đã bộc lộ tài năng thiên bẩm của một quân nhân xuất sắc.” Người dẫn chương trình chỉ còn nước nói câu này để kết thúc cuộc nói chuyện, đôi mắt thể hiện vẻ đồng tình. Tuổi thơ của mấy đứa con gia tộc Thượng đẳng tướng quân, hình như không có gì hay ho đáng nói. Kết thúc phỏng vấn, Lăng Khiêm không muốn chen chúc giữa đám phóng viên đang chực chờ sẵn bên ngoài, lệnh cho vệ binh dàn đường cho hắn, sốt sắng đi lên phi thuyền, trở về Lăng Vệ hạm. Cao hứng bừng bừng xô cửa phòng hạm trưởng, phát hiện bóng hình mình chờ mong không ở đây, Lăng Khiêm sờ sờ mũi, vẻ cà lơ phất phơ dựa vào vách tường hành lang, bấm dãy số quen thuộc trên máy thông tín. Đáp lại, là tiếng tín hiệu rè rè kéo dài. Đây cũng là tình trạng thường thấy khi thiết bị bị nhiễu sóng. Anh chạy đi đâu rồi? “Quan quân nhu.” “Trưởng quan, ngài gọi tôi có việc gì ạ?” Quan quân nhu Trần Anh ôm một chồng văn kiện điện tử, vừa ngang qua hành lang, nghe thấy tiếng cấp trên gọi mình, nhanh chóng chạy lại đây. “Thấy hạm trưởng đâu không?” “Buổi sáng tôi có gặp một lần. Lúc đó hình như hạm trưởng đang định lên căn cứ Tucson, nói muốn xem tình hình sửa chữa Ngân Hoa Hào.” “Ngân Hoa Hào…” Lăng Khiêm nhướn hàng mày xinh đẹp. Chiến cơ của tên khốn kia thì có gì mà coi?! Tuy rằng trong chiến đấu tính năng của nó tuyệt vời đấy, cũng biết nếu không nhờ nó thì anh đã khó bảo toàn tính mạng. Nhưng mà!!! Nhớ tới người cung cấp cỗ chiến cơ này là ai, Lăng Khiêm thực sự khó lòng khoan dung, đối xử hòa nhã với Ngân Hoa Hào nổi! Chỉ cần là thứ dính líu đến Al Lawson, bất luận tính năng siêu việt cỡ nào, trong đó nhất định đều ẩn chứa dụng tâm hiểm ác khôn lường! Kẻ này, ánh mắt sắc bén tàn nhẫn như diều hâu nhìn chòng chọc con mồi, chưa cướp được Lăng Vệ từ tay anh em bọn họ, y còn mơ mới từ bỏ ý đồ. “Biết anh ấy đi từ mấy giờ không?” “Tôi thấy hạm trưởng chừng một tiếng trước.” “Cả tiếng rồi hả? Coi sửa chữa gì thì giờ này cũng phải về rồi mới đúng.” Lăng Khiêm xem đồng hồ “Hơn nữa, máy thông tín của anh cứ không liên lạc được. Đúng là cái đồ không thể khiến người ta yên tâm!” Thấy Chuẩn tướng đối đãi cứ như với trẻ con, Trần Anh không khỏi ngớ người. Rồi lập tức thầm mỉm cười. Xem ra tình cảm giữa hạm trưởng với em trai rất tốt, đúng là hiếm thấy. Những người mang huyết thống bình dân được gia tộc Tướng quân quyền thế ngút trời nhận làm con nuôi, thông thường đều bị chèn ép, tiếng nói không chút trọng lượng. Không những thế, bởi xuất thân thấp kém mà còn bị hứng chịu đủ nhục nhã ức hiếp. Nhưng có vẻ như, trưởng quan Lăng Vệ hoàn toàn không gặp phải những vấn đề này. Lăng phu nhân rất hay thường xuyên gọi điện đến thăm hỏi các con. Trần Anh có một lần đứng gần đó, dám khẳng định chắc nịch, Lăng phu nhân vô cùng quan tâm cậu con trai lớn, thậm chí còn hỏi han anh nhiều hơn con ruột. Hai vị con máu mủ của Tướng quân là Lăng Khiêm và Lăng Hàm, khỏi bàn cãi hiển nhiên cũng rất thương yêu người anh trai không cùng huyết thống với mình. Không, phải nói là cưng chiều vô đối mới đúng. Mất cha lẫn mẹ từ hồi bé xíu đúng là thảm kịch, nhưng sau đó được Lăng tướng quân nhận nuôi, có một gia đình cùng người thân như vậy, trưởng quan Lăng Vệ quả là quá may mắn. Trần Anh đồng dạng cũng mất cha mẹ từ khi còn bé nhưng lớn lên ở cô nhi viện, không khỏi hâm mộ vị quan chỉ huy khí khái kia. “Trưởng quan đang lo lắng cho hạm trưởng sao? Tôi thấy ngài cứ yên tâm, hạm trưởng đơn thân độc mã mà vẫn có thể đánh tan tác hạm chỉ huy của kẻ địch kia mà. Tín hiệu trong khu vực duy tu thường không được tốt lắm, rất hay mất sóng. Hơn nữa, chắc ngài cũng biết khu vực sửa chữa của căn cứ Tucson rộng lớn nhất nhì Liên Bang, đi hết một vòng trong đó phải mất cả giờ đồng hồ. Quan chỉ huy đi coi Ngân Hoa Hào, sợ là muộn chút nữa mới về.” An ủi Lăng Khiêm một phen, Trần Anh chỉnh lại chồng hồ sơ “Ngài có cần phân phó gì không, thưa trưởng quan?” Bộ dạng như có việc cần rời khỏi. “Không có, ngươi lo làm việc của mình đi.” Lăng Khiêm trở lại phòng hạm trưởng. Có điểm mất hứng. Đúng thế, anh bây giờ đã là quan chỉ huy, không phải đứa con nít ba tuổi nữa, hoàn toàn có những công việc cá nhân của riêng mình. Huống chi, căn cứ Tucson khác với những nơi khác. Cựu Tư lệnh Miran được bổ nhiệm làm quan chỉ huy căn cứ là nhân vật phái chủ chiến, tuy rằng có giao hảo với gia tộc Tu La, nhưng làm việc luôn có chủ kiến riêng của mình, không thể coi là tay sai của Tu La. Còn quan chỉ huy mới nhậm chức Vương Duyệt, từng cùng anh em bọn họ tác chiến chống lại đội hình tập kích của Đế Quốc, giao tình khá tốt. Được rồi. Để anh ra ngoài giải sầu một chút vậy. Vì sau khi trở về Thường Thắng Tinh, e rằng anh sẽ không có ngày nào rảnh rỗi. Mấy lão già chết toi ở Quân bộ, đảm bảo sẽ không bỏ qua chuyện rò rỉ tín hiệu chiến dịch. Điểm này, Lăng Thừa Vân cũng đã nhắc nhở anh em bọn họ. “Anh.” Xuất hiện cùng lúc với tiếng gọi, là bóng dáng cao lớn từ ngoài cửa phòng bước vào của Lăng Hàm. Thấy rõ người trong phòng là Lăng Khiêm, đáy mắt Lăng Hàm ánh lên một tia thất vọng rất nhỏ nhưng tuyệt không để người phát hiện, sau đó tiến vào, cởi áo khoác quân phục màu đen, ngồi xuống ghế sô pha. “Anh đến căn cứ Tucson xem sửa chữa Ngân Hoa Hào rồi, đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi. Vết thương thì chưa lành, chờ anh ấy về, tôi với cậu dạy cho ảnh một bài đi. Thương tích đầy mình mà cứ ưa chạy lung tung, làm quan chỉ huy cả rồi, mà cứ khiến người ta lo lắng!” Lăng Khiêm nói một tràng, bỗng nhiên dừng lại, nhạy cảm quan sát Lăng Hàm “Thu thập lời khai xong rồi à?” “Ừm.” “Có bị vặn vẹo gì không? Uầy, chả ngờ mấy lão già sắp nằm đất tới nơi đó còn bản lĩnh dữ.” Lăng Khiêm ngồi vào ghế sô pha đối diện, mở bình pha lê rót một ly rượu trái cây, đưa cho Lăng Hàm. Lăng Hàm nhận lấy, đưa lên môi. Không có tâm tư nói chuyện, chỉ lẳng lặng thưởng thức chất rượu dịu nhẹ trong ly thủy tinh. Cảm giác mát lạnh nồng đượm, phảng phất thông qua mũi, lan tỏa lên con ngươi đen láy lòe sáng, như ngọn lửa thiêu đốt băng giá lạnh lẽo ngàn năm. “Ngày hôm nay hoàn thành thu thập lời khai, có người đề xuất kiểm tra tín hiệu các camera đối ngoại của Lăng Vệ hạm.” Lăng Hàm thấp giọng nói. Ánh mắt Lăng Khiêm híp lại. Hắn hoàn toàn tường tỏ hàm ý của những lời này, là nguy hiểm đang tiến tới gần bọn họ. Vừa định mở miệng đáp lại, một trận chuông đổ dồn dập từ máy thông tín, đã cắt đứt mật đàm của hai anh em. Người gọi tới, là Bội Đường Tu La. Lăng Khiêm và Lăng Hàm nhìn nhau, chuyển tín hiệu từ máy thông tín qua màn hình lớn, hình ảnh ba chiều của Bội Đường xuất hiện, chẳng khác nào người thật đang hiển hiện trước mắt. “Họp tổ Nghịch Thứ sao, Bội Đường?” “Phải, muốn mở một cuộc họp từ xa với mọi người. Trước tiên xin chúc mừng thắng lợi ở tiền tuyến, tôi cũng có theo dõi trực tiếp, quả thực rất đáng nể phục.” “Cám ơn.” “Đi vào chính sự. Về phía Colin ở Đế Quốc, tôi thật vất vả mới thu thập được ít tư liệu.” Bội Đường điểm vào không trung vài cái, trên màn hình phía bên này lập tức xuất hiện một văn bản cùng một tấm hình. Hắn đang định giải thích, bỗng nhiên ngừng lại “Đây là cuộc họp tổ Nghịch Thứ, Lăng Vệ và Al Lawson đâu?” “Anh đến khu vực sửa chữa, nơi đó tín hiệu không tốt, máy thông tín không liên lạc được, thông cảm. Tư liệu trước tiên giao cho tụi này, chờ anh về sẽ chuyển giao lại.” Lăng Khiêm nói. Lăng Hàm đánh hơi thấy mùi nguy hiểm, bất động thanh sắc hỏi “Al Lawson không phải đang ở Thường Thắng Tinh sao? Tại sao lại hỏi bọn này tung tích của y?” “Theo tôi được biết, sau khi nhận tin tức thắng lợi của các cậu, thì Al Lawson đã rời Thường Thắng Tinh, hơn nữa hiện tại chắc chắn đang ở căn cứ Tucson.” Không khí trong phòng lập tức đóng băng! “Cậu chắc chứ?” “Tin của tôi không bao giờ sai, Al đang ở căn cứ Tucson. Các cậu không biết ư?” Vẻ mặt Bội Đường vô cùng ngạc nhiên, kèm theo vài phần vô tội. “Không thể nào! Nếu Al Lawson đến căn cứ Tucson, tụi tao làm sao có thể không biết? Kẻ nào xuất nhập căn cứ đều có ghi chép rõ ràng!” Mặt ngoài tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng Lăng Khiêm đã muốn phát hoảng! Nhằm đảm bảo an toàn cho anh, mỗi lần dừng lại ở đâu, Lăng Khiêm đều tự mình đích thân kiểm tra bản ghi chép ra vào, xác định trong danh sách không có những cái tên cần kiêng kỵ, cặp sinh đôi nhà họ Lăng mới yên tâm để anh đi lại chung quanh. Xuất nhập cảnh trong căn cứ có hệ thống theo dõi cực kỳ nghiêm ngặt, cho dù là Al Lawson cũng không thể tự tiện ra vào mà không có tên trong bản ghi chép! “Là Vương Duyệt!” Lăng Hàm trầm giọng. Lời của hắn, hệt như búa tạ giã vào tim. Đám mây đen u tối, chồng chất kéo đến. Al Lawson im hơi lặng tiếng tiến vào căn cứ Tucson. Quan chỉ huy căn cứ Vương Duyệt rất có thể đã che giấu hành tung của Al Lawson. Mà anh, hiện tại không rõ ở nơi nào… Vẫn cho rằng một cuộc đấu tàn khốc sẽ xảy ra ở Thường Thắng Tinh, nhưng không ngờ, kẻ địch ra tay quá chóng vánh! Cặp sinh đôi bừng bừng lửa giận, cơ hồ cùng lúc lao như điên ra khỏi phòng hạm trưởng, chạy xuống hành lang nhấn còi báo động! Tiếng rú chói tai vang lên, réo rắt khắp toàn bộ khoang hạm, đinh tai nhức óc! Mọi người vừa khẩn trương vừa kinh ngạc, bằng thời gian nhanh nhất cấp tốc trở về cương vị làm việc! “Nâng cấp độ cảnh giới của toàn bộ hạm lên bậc một! Ba trăm tàu bảo vệ lập tức sẵn sàng, khởi động vũ khí, phong tỏa toàn bộ căn cứ, một con ruồi cũng không được thoát khỏi!” Chạy rầm rập trên hành lang, Lăng Khiêm thông qua máy thông tín không ngừng hét mệnh lệnh chuẩn bị chiến tranh. Lăng Hàm tức tốc truyền liên tiếp cả chục mệnh lệnh, sau đó mở thiết bị đối ngoại cao tần, vặn âm thanh lên mức cao nhất, hướng vào micro, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo “Al Lawson, ta cho ngươi ba phút để cút ra đây, bằng không, đừng trách ta không khách khí!” Loa phóng thanh phát ra tiếng gầm giận dữ, vang dội khắp trên đầu căn cứ!