Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt
Chương 120 : 1
Liên Bang, Phòng tuyến số 1 cực chính T, một bầu không khí tử vong điêu tàn.
Vùng trời rộng lớn, có lẽ chưa bao giờ căng thẳng, cũng chưa bao giờ từng nguy nan đến thế.
Trong vòng vây trùng điệp của ba trăm tàu chiến bảo vệ, siêu hạm Hắc Thứ chứa đựng tính năng đẳng cấp hàng đầu Liên Bang tựa hạc giữa bầy gà, cũng chẳng khác nào dã thú hung dữ có thể nhảy bổ lên bất cứ thời khắc nào, lúc này vẫn đang ngủ đông, im lìm lơ lửng giữa bầu trời, toát đầy khí thế uy nghiêm.
Đây là đầu não chỉ huy, là trụ cột tinh thần của hằng ngàn binh sĩ Liên Bang.
Không gian tĩnh lặng, nhưng sát khí tỏa ra dày đặc.
Hình ảnh này, rung động và choáng ngợp biết bao nhiêu.
Được cả trăm tàu bảo vệ vây quanh hộ tống, siêu hạm Hắc Thứ ngạo nghễ như bậc Đế Vương vũ trụ.
Bên cánh trái của nó, là năm trăm chiến thuyền toàn thân bóng loáng của hạm đội Scarlet.
Còn bên cánh phải, là năm trăm hạm chiến đấu đến từ tinh cầu Lecco Mick, mà quan chỉ huy dẫn đầu phân đội này, chính là vị tướng nổi tiếng dũng mãnh can trường, đã từng đánh cho đội quân của Đế Quốc tơi bời khói lửa – Chuẩn tướng Wood.
Ở không xa phía sau, là hơn hai ngàn hạm công kích Liên Bang đang trầm mặc chờ đợi mệnh lệnh. Ánh đèn báo hiệu phía đầu và quanh thân hạm hắt vào không gian tối đen như mực, đồng thời cũng chiếu lên những họng pháo khổng lồ khiến lòng người e dè sợ hãi.
Hàng loạt họng pháo, đang hung dữ chĩa thẳng vào hàng ngũ của địch ở phía đối diện, như thể chỉ cần quan chỉ huy ra lệnh một tiếng, là ngay lập tức xé núi tách biển, nghiền nát kẻ địch thành phấn bụi.
Theo thống kê, trận chiến này Liên Bang huy động ít nhất ba ngàn tàu chiến cùng quân hạm, so với binh đoàn Đế Quốc kéo tới xâm phạm, có thể nói là thực lực ngang ngửa nhau.
“Cái đờ mờ chứ ngang ngửa nhau!”
Đứng trước khoang điều khiển của siêu hạm Hắc Thứ, đồng thời cũng là hạm chỉ huy oai phong lẫm liệt của tân Lăng Vệ hạm, ba vị sĩ quan tối cao tập trung dõi mắt lên màn hình lớn hình vòng cung, quan sát tình hình phía địch.
Lăng Khiêm nhìn chằm chằm vào rađa trên màn hình, mắt thấy số liệu hiển thị, nhịn không được buột miệng chửi một câu.
Thông tin trên màn hình cho hay, hiện tại có gần bốn ngàn điểm sáng, mật độ dày chi chít khiến lòng người rét buốt.
Vì mỗi một điểm sáng, đại biểu cho một tàu chiến của kẻ địch.
Mà ở ngay chính giữa trung tâm, được đông đảo các tàu con chẳng khác nào ong chúa được bầy ong mật vây quanh bảo vệ lại càng lấm chấm nhiều đốm sáng, đó đích thị là hạm chỉ huy của Đế Quốc – Chiến hạm Champion!
Các tính năng của chiến hạm khổng lồ này có thể so sánh là không thua kém gì siêu hạm Hắc Thứ.
Kẻ địch dẫn theo bốn ngàn tàu chiến, cộng thêm một chiến hạm Champion…
“Xem ra, nếu không muốn toàn quân bị tiêu diệt, chỉ còn nước hành động theo kế hoạch đầy mạo hiểm của anh.” Tuy rằng kế sách đã được anh trai kiêm quan chỉ huy vạch ra một cách kiên định, nhưng chỉ cần nghĩ tới anh trai hết mực yêu quý một mình lái chiến cơ, đưa mình đi mạo hiểm, thì Lăng Khiêm vẫn không thể nào cam lòng cho được.
Mới phát sinh bão cát vũ trụ trong Không gian thứ năm cách đây không bao lâu đó!
Huống hồ mấy trăm năm qua, việc nhảy từ Không gian thứ năm về Không gian thứ nhất, vẫn chưa từng có một ai thoát ra một cách chuẩn xác!
Vạn nhất sai một li thôi, nhảy đến ngay trước cổ họng địch, chiến cơ nhỏ bé cùng anh sẽ bị đạn pháo của Đế Quốc xả cho tan tác trong vòng chưa đến một giây, tất cả sẽ tàn thành tro bụi trong thoắt chốc!
“Anh nói lại lần nữa, không được gọi kế hoạch này là kế hoạch mạo hiểm, tên gọi chính thức là Kế hoạch áp dụng chiến cơ chiến đấu mini.” Lăng Vệ cải chính.
“Tên gọi có hay ho cỡ nào cũng không thay đổi được bản chất nguy hiểm của kế hoạch mạo hiểm này.”
“Lăng Khiêm.” Lăng Hàm luôn bảo trì trầm mặc rốt cục mở miệng “Bây giờ đã là lúc nào, anh không phải không biết.”
Thanh âm trầm thấp, có tác dụng giác ngộ hữu hiệu.
Khuôn mặt tuấn mỹ đốn tim biết bao nữ nhân của Lăng Khiêm, lập tức âm trầm trở xuống.
Hắn dầu gì cũng là Chuẩn tướng, chẳng còn là đứa con nít ngây ngô, đương nhiên biết hiện tại đang là lúc nào.
Hơn ba ngàn chiến thuyền cùng quân hạm Liên Bang trải dài một đoạn ngân hà, thoạt trông sát khí đằng đằng, dọa người phải chùn bước trước nó. Song kỳ thật, chỉ có những chỉ huy cùng một bộ phận nhân viên mới hay được rằng, tất cả những thứ đó chỉ là nhằm bịp bợm đối phương mà thôi.
Tình hình nội bộ thực tế, mới thê thảm làm sao.
Bên trái, phân hạm Scarlet với năm trăm chiến thuyền hùng dũng oai vệ, khí thế hừng hực mới đây không bao lâu bị kẻ địch đánh lén, toàn bộ tàu chiến không hư ít cũng hỏng nhiều.
Bảo dưỡng quân hạm là một dự án lớn. Các kết cấu trọng yếu càng cần nhiều thời gian hơn cả, tỷ như trục trặc động cơ, hay thay đổi hệ thống mới, kèm theo các loại khám kiểm cùng thử nghiệm khác, có khi kéo dài đến nửa năm.
Địch nhân ập tới chóng vánh như thế, Scarlet không thể tạm dừng để tiến hành sửa chữa tàu chiến, chỉ còn nước miễn cưỡng ra trận. Nhằm trách cho kẻ địch phát hiện nội tình, Lăng Khiêm cái khó ló cái khôn, lệnh cho căn cứ Scarlet phun một tầng nước sơn mới lên toàn bộ quân hạm.
Đáng mừng là, hệ thống phun sơn và đội ngũ kỹ thuật của căn cứ Scarlet hoạt động thực sự hiệu quả.
Có lẽ cũng nhờ trận đại chiến sắp nổ ra trước mắt thúc giục, hiệu suất làm việc cao thần kỳ, chẳng những hoàn thành nhiệm vụ đúng thời hạn, mà còn sơn phủ hết một lượt cho hai ngàn nòng pháo của hạm công kích.
Chính vì lý do đó, nhìn từ xa, lực lượng tàu chiến mới tinh nơi phân hạm Scarlet cùng hai ngàn nòng pháo bóng loáng mà lạnh lẽo, cùng nhau giương cung bạt kiếm với địch nhân, âm trầm bóp nghẹt trái tim.
Hết thảy, chỉ là bề ngoài mà thôi…
Về phần hạm đội Lecco Mick bên cánh phải do Chuẩn tướng Wood dẫn đầu, hiển nhiên vẫn quả cảm như thường lệ, nhưng bọn họ vừa trải qua một hành trình xa xôi, trên đường đi còn kiên cường chống lại bẫy rập gian xảo mà Đế Quốc bố trí, ít nhiều cũng có đôi phần mệt mỏi.
Thẳng thắn mà nói, coi như hạm đội Lecco Mick ai nấy đều tinh lực dồi dào, tinh thần phấn chấn, thì cũng chỉ có năm trăm tàu chiến, chống lại kẻ địch lên tới bốn ngàn, thực sự là châu chấu đá voi.
Còn gì nữa?
Hơn hai ngàn hạm công kích đã sớm giải ngũ, hiện tại chỉ là những hạm vận tải không có khả năng tấn công, trải qua một lớp sơn phủ, họng pháo đã rệu rã từ thuở nào thoạt trông thật hung ác!
Tình trạng tồi tệ đủ bề, thế nên Lăng Vệ thân là hạm trưởng kiêm quan chỉ huy cấp cao không thể không vắt hết óc giấu giếm tình tình hình thực tế, một bên bày binh bố trận với khí thế cường đại, một bên nhằm ổn định quân tâm mà che mắt đồng đội, tránh giảm sút sĩ khí, hoặc thậm chí là khiến bọn họ bỏ chạy lấy thân mình.
Lừa gạt người là sở trường của Lăng Khiêm.
Thậm chí còn lừa ở trình độ siêu hạng.
Quan chỉ huy của phân đội Scarlet – Thiếu tướng Duy Khải – rõ ràng đã lạc mất lòng tin. Lăng Khiêm báo cho ông ta hay, Liên Bang đã cung cấp cho bọn họ hơn hai ngàn tàu chiến để tham gia vào chiến dịch này. Bề ngoài thoạt trông xoàng xĩnh, nhưng tàng ẩn thực lực mạnh mẽ, mỗi một tàu chiến đều trang bị vũ khí bí mật chỉ mới được phát minh gần đây – bom hạch quang điện tử! Dĩ nhiên, vì yêu cầu tuyệt mật, bất luận kẻ nào chưa có sự cho phép đều không được đặt chân lên những hạm này, cho dù là phun sơn đi chăng nữa, thì kỹ sư cũng chỉ có thể tân trang lại nòng pháo.
Thiếu tướng Duy Khải chỉ biết Lăng Khiêm là con trai máu mủ của Thượng đẳng tướng quân Lăng Thừa Vân, tương lai là một nhân vật quyền lực ngang trời, nào biết được hắn là kẻ nói dối thần sầu nhường nào?
“Quân bộ thực sự cung cấp vũ khí tối mật cho chúng ta ư? Vậy ý ngài nói, là chúng ta tuyệt đối nắm được phần thắng sao?”
Được Lăng Khiêm xoa dịu nỗi bất an, ý chí chiến đấu của Duy Khải trở nên kiên định hơn hẳn.
Từ hận không thể chạy trốn, chuyển biến thành hận không thể mau chóng cùng địch đánh giáp lá cà một phen.
Tựa như nhờ vào vũ khí cường đại là có thể giành được chiến thắng vào tay, Thiếu tướng Duy Khải đương nhiên cũng hy vọng chút ít công lao sẽ giúp quân hàm trên vai lão lại lập lòe sáng thêm một ngôi sao nữa.
Mà quan chỉ huy của hơn hai ngàn hạm vận tải, là một Thượng tá hơn bốn mươi tuổi với dáng người béo ục ịch, tên gọi Navarro. Gã cũng là dựa vào họ hàng thân thích, mới bò lên nổi chức vị hiện giờ.
Về quân sự, có thể nói gã dốt đặc cán mai, thế nên ngay cả vị quý nhân hỗ trợ gã kia cũng hiểu gã chỉ xứng với việc chỉ huy hạm vận tải mà không phải là quân hạm.
Do đó, khi Lăng Khiêm nói chuyện với gã, yên cầu gã xuất động hai ngàn hạm vận tải đến địa điểm cần thiết nhằm thu nhặt chiến lợi phẩm sau trận chiến, thì gã có thể khờ dại tin theo.
“Có điều, Thượng tá Navarro, vì mục đích thu gom chiến lợi phẩm, nên các ngươi sẽ chiếm đóng ở những vị trí thuận lợi nhất. Trước khi khai chiến, hạm vận tải của các ngươi nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng, theo sát phía sau hạm chỉ huy.”
“Chỉ cần thế thôi sao? Trong thời gian đánh nhau có nguy hiểm gì không? Hạm vận tải là hạm không có khả năng chiến đấu.”
“Nếu gặp nguy hiểm, làm sao có thể gọi các ngươi tới đây? Quân bộ đã lo liệu chu đáo tất thảy, nếu không tuân thủ thì chính là kháng lệnh. Được rồi, chớ có bày ra bộ dạng khó xử như vậy, kỳ thực đây là một cơ hội tốt với Thượng tá Navarro đấy. Chỉ cần đi theo hạm chỉ huy mà không cần bắn giết, cũng được xem là lập chiến công. Sau trận chiến, biết đâu ông lại có thêm một huân chương. Lần này là trận đánh thế kỷ giữa Liên Bang và Đế Quốc, quan quân tham gia tất cả đều được đề bạt đặc biệt.”
Nghe đến những từ như huân chương đề bạt, quả thực kích thích nhiệt huyết sôi trào trong Navarro.
Trong đôi mắt bé ti hí màu xám, lóe lên thần sắc háo hức.
Tất cả rõ ràng không trốn nổi ánh mắt của Lăng Khiêm.
Lăng Khiêm rèn sắt khi còn nóng.
“Tuy rằng hạm vận tài không tham gia tác chiến, chỉ theo sát hạm chỉ huy, nhưng dám đương đầu với kẻ địch là một hành vi dũng cảm. Không những vậy, càng thu được nhiều xác tàu, công lao lại càng lớn. Quân bộ gần đây đang ngày đêm tìm tòi nghiên cứu quân hạm kiểu mới của địch, rất cần hàng mẫu, đã rõ chưa?”
“Vâng! Tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào để hoàn thành nhiệm vụ! Vì Liên Bang! Vì Quân bộ!”
Vì huân chương!
Hai vị trên đều tương đối dễ đối phó.
Tuy nhiên, quan chỉ huy của hạm đội Lecco Mick – Chuẩn tướng Wood tác phong kiên cường cùng kinh nghiệm dày dặn, thì không phải là những tên ngốc như vậy. Cũng may Lăng Khiêm là người biết gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, nếu không gạt được thì chẳng phí công làm chi cho vô ích, liên lạc với Chuẩn tướng Wood, hắn thẳng thắn nói hết phần lớn nội tình.
Tuy lão già này khiến người ta không có hảo cảm nổi, nhưng cũng không phải hạng lâm trận rồi bỏ chạy.
“Chuẩn tướng Wood, nếu quan chỉ huy của tân Lăng Vệ hạm liều lĩnh đột phá trận địa địch, nhắm trọng tâm vào hạm chỉ huy của đối phương, ông sẽ theo kịp chứ? Sẽ không bỏ lại đồng đội, một mình tháo thân chứ hỉ?”
“Hừ! Đúng là những thằng nhãi xấc xược nhà họ Lăng! Trong thời khắc nguy cấp, kẻ cắp đuôi chạy trốn chỉ có đồ nhát cáy nhà Tướng quân các ngươi! Hạm đội Lecco Mick không có hạng người ham sống sợ chết!”
Cứ như vậy, Lăng Khiêm phi thường xuất sắc hiệp trợ cho anh trai bảo bối nhà mình, hoàn thành công tác nâng cao tinh thần chiến đấu của binh sĩ trước khi lâm trận.
Thời khắc này, đội hình Liên Bang bên cánh trái, bên cánh phải, hay đằng sau đều kích động hăng hái, quả thực không thể phủ nhận công lao của Lăng Khiêm.
Ngặt thay, cho dù có là như vậy, nhưng khi quay mặt về trận hình khổng lồ của địch nhân, nhìn thấy hằng hà sa số tàu chiến tản ra ánh sáng kim loại hủy diệt, tâm tình vẫn khó mà bình tĩnh nổi.
“Đế Quốc đang thay đổi hình trận.” Lăng Vệ không nhìn màn hình, mà thông qua cửa sổ khoang thuyền trong suốt thật lớn, phóng mắt ra ngoài quan sát động tĩnh của đối phương.
“Đại khái không ngờ được chúng ta đưa ra số lượng quân hạm nhiều như vậy, nên điều chỉnh đội hình đôi chút.”
Lăng Hàm nói không sai.
Đế Quốc vốn bày ra trận địa hình thang mang tính áp chế, song sau khi phát giác Liên Bang có hơn ba ngàn tàu chiến cùng quân hạm, liền tích cực điều chỉnh biến hóa.
Hằng trăm tàu chiến thân đen sì sì di động dịch chuyển về phía trước, hình thành một mũi nhọn.
Ý đồ lúc này ắt hẳn là thay đổi thành tam giác trận thiên về đột kích.
Thay đổi đội hình cần tiêu tốn thời gian. Ba người đứng trước đầu hạm cao cao yên lặng dõi nhìn, không hẹn mà gặp, cùng phảng phất cảm nhận được cảm giác chậm chạp làm người ta có thể nhân cơ hội lợi dụng mà giở âm mưu.
“Bọn chúng đang thăm dò.” Lăng Vệ cất tiếng.
Mặc dù có tài năng đáng ngưỡng mộ, nhưng rõ ràng Lăng Vệ cũng không đủ kinh nghiệm chỉ huy, thế nhưng lúc này lại giống như một lão tướng, dùng ánh mắt xuyên thấu nhìn ra được loại trì hoãn rề rà này, chỉ là lỗi giác do kẻ địch cố tình gây ra.
Anh nhớ tới lời một thầy giáo dạy ở trường Trấn Đế từng nói.
Đụng độ trực diện giữa vũ trụ, song phương đều tựa như những con sư tử nấp mình trong bụi rậm, bất kể động tác dụi mặt, liếm tay có thoải mái tự tại như thế nào, thì trên thực tế, rất có thể ngay một giây sau đã bổ nhào lên, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xé toạc một đường vào ngực vào bụng đối phương, moi móc lấy trái tim hẵng còn chảy máu tươi nóng hổi.
Lịch sử không thiếu những ví dụ chứng minh. Rất nhiều quan chỉ huy non trẻ thiếu kinh nghiệm thừa dịp đối phương nhìn như thong thả nhanh chóng tiến hành triển khai tập kích, kết quả ngay lập tức rơi vào cạm bẫy của kẻ thù.
“Thời cơ đã đến.” Lăng Vệ dường như hít vào một hơi, rồi thở ra thật sâu, trầm giọng hạ lệnh “Toàn thể nhân viên, sẵn sàng chấp hành Kế hoạch áp dụng chiến cơ chiến đấu mini!”
Trong đôi mắt hắc mạch phân minh, tràn ngập uy nghiêm đầy tin tưởng.
“Rõ, thưa hạm trưởng!!!”
Cấp dưới đã chuẩn bị chờ đợi mệnh lệnh từ sớm, đồng thanh hô to.
Mọi người lập tức bắt tay vào thao tác hoạt động.
Tiếng máy móc bíp bíp tít tít liên tiếp vang lên cùng đủ các loại đèn tín hiệu không ngừng nhấp nháy, còn cả âm báo cáo truyền từ loa thi nhau truyền đến, mọi thứ bỗng chốc trở nên vội vã, kích thích hệ thần kinh giao cảm của của tất cả mọi người tăng tốc hoạt động.
Hỗn hợp mùi mồ hôi, hòa cùng mùi nhựa dẻo của thiết bị tỏa nhiệt khi nóng lên, tựa hồ càng lúc càng dày đặc trong không khí, khiến người ta ngột ngạt không chịu nổi.
“Báo cáo trưởng quan, tân Lăng Vệ hạm đã đạt tới tần số rung của Không gian thứ năm!”
“Báo cáo trưởng quan, đã hoàn tất kiểm tra bom hạch quang điện tử lần cuối cùng!”
“Báo cáo trưởng quan, đã hoàn tất mật mã khởi động!”
“Báo cáo trưởng quan…”
Âm thanh báo cáo dứt khoát liên tiếp cất lên không dứt.
Lăng Vệ nhập mật mã hạm trưởng vào bảng hiển thị trên màn hình, tạm thời giao quyền chỉ huy chính thức của Lăng Vệ hạm lại cho vị tướng cấp bậc cao nhất trước mặt – Lăng Hàm!
Làm xong chuyện này, Lăng Vệ vươn hai tay, nhẹ nhàng đặt lên bờ vai rộng lớn của hai đứa em, thấp giọng nói “Tất cả trông cậy vào hai đứa.”
“Anh yên tâm.” Ánh mắt Lăng Hàm kiên định như sắt thép, không thể đổi dời.
Lăng Khiêm nghẹn ngào cuống họng.
Hắn cắn chặt răng, thời điểm này rồi không thể thốt ra những lời ấu trĩ nữa, nhất định phải ra dáng một quân nhân hùng dũng!
Nhưng cuối cùng, cũng không kìm lòng được mà nghiêng đầu, áp mặt lên mu bàn tay anh trai khẽ dụi dụi má.
“Trưởng quan, Ngân Hoa Hào đã khởi động xong, sẵn sàng đợi lệnh bất cứ khi nào!”
Lăng Vệ biết, đã đến giờ xuất phát.
Thu bàn tay khỏi vai em trai, đôi mắt trở nên ngập tràn ý chí chiến đấu, sáng ngời như ánh sao.
“Liên Bang tất thắng!” Lăng Vệ giơ tay nghiêm chào, bình tĩnh tuyên bố một câu.
Trong phút chốc, ngay cả Lăng Hàm luôn điềm tĩnh tự chủ cũng vì gợn sóng mãnh liệt nhấp nhô nơi đáy lòng mà thoáng hiện ra kích động.
Hắn chậm rãi giơ tay lên, đầu ngón tay chạm vào vành mũ theo đúng chuẩn, Lăng Khiêm cũng cắn răng, giơ tay thực hiện động tác.
“Liên Bang tất thắng!” Sau một giây dừng lại, nhỏ giọng nói thêm một câu “Tụi em chờ anh trở về, anh.”
“Hai đứa làm tốt chuyện cần làm, anh mới có thể bình an trở về.”
Sau đó, Lăng Vệ xoay người, nhanh chóng đi ra cửa thang máy xuống tầng dưới.
Không chút do dự.
Để lại phía sau anh, là Lăng Hàm với ánh mắt đau đáu dõi theo thật lâu, cùng Lăng Khiêm phảng phất như một quân khuyển bị người huấn luyện bỏ rơi.
Trong chiến dịch quân sự này, bọn họ đều có những nhiệm vụ trọng yếu của riêng mình, ai nấy phải nhất định giữ vững cương vị của từng người.
Vì nhiệm vụ, không thể để tư tình khiến bản thân trở nên yếu đuối nhu nhược. Ngày hôm qua đã thống nhất rõ ràng rằng, bọn họ không được phép tự mình đưa anh đến khoang thuyền.
Ting!
Thang máy đã dừng ở tầng chót cùng nơi đỗ chiến cơ.
Cửa thang máy mở ra, thứ đầu tiên đập vào mắt, là một cỗ chiến cơ mini lặng lặng đậu trên bục giá.
Từng đường nét thanh thoát đẹp đẽ, màu bạch kim sáng bóng loang loáng, khiến nó trở nên thật rực rỡ, thật bắt mắt giữa một rừng những chiến cơ màu đen khác.
Dưới ánh đèn ca-bin, cỗ chiến cơ màu bạc trắng tỏa hào quang thật rạng rỡ mang theo nét đẹp sắc bén, ngập tràn hơi thở nguy hiểm.
Tên của nó, là Ngân Hoa Hào.
Lăng Vệ bước ra thang máy, bước chân vững vàng đi tới phía Ngân Hoa Hào. Suốt cả quá trình, anh luôn ngẩng đầu nhìn chăm chăm vào cỗ chiến cơ dần phóng đại trước mắt.
Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Ngân Hoa Hào, Lăng Vệ vẫn bị vẻ đẹp của nó làm cho choáng ngợp.
Bất kỳ một viên lái đã từng trải qua huấn luyện chiến cơ chiến đấu mà nói, đều bị nét đẹp khí phách cùng thần thái của nó thu phục.
Đương nhiên, chỉ ngoại trừ duy nhất một mình Lăng Khiêm kiêu căng chảnh chọe kia thôi.
Lần đầu tiên thấy Ngân Hoa Hào, Lăng Khiêm đã tỏ rõ thành kiến tiêu cực với cỗ chiến cơ tráng lệ tuyệt đẹp này. Theo như lời hắn nói, thì màu ngân bạch của cỗ chiến cơ đúng là ẻo lả, gặp hắn là hắn đã mở cửa khoang thuyền, đá một phát cho bay thẳng ra ngoài vũ trụ!
Hẳn là vì Al Lawson là người cung cấp Ngân Hoa Hào đây.
Lăng Vệ ca ngợi và yêu thích Ngân Hoa Hào cỡ nào không cần nói cũng hiểu.
Có Ngân Hoa Hào, Lăng Khiêm cảm giác bao nhiêu công lao và thành tích của mình khi hướng dẫn anh điều khiến chiến cơ chiến đấu thừa thãi đáng bị gạt bỏ.
Chỉ cần nghĩ đến anh luôn thích mọi thứ mà tên Al Lawson đó đem lại, thì Lăng Khiêm lập tức một bụng tức giận, thêm một bụng ghen ghét chua loét.
Tuy nhiên, khi Lăng Vệ quyết định tự mình lái chiến cơ tiến vào Không gian thứ năm, hơn nữa nhờ Lăng Khiêm với những kinh nghiệm điều khiển phong phú của hắn, mong Lăng Khiêm có thể lựa ra một cỗ chiến cơ tốt nhất trong hằng trăm chiến cơ mini, thì hắn đã không chút do dự lựa chọn Ngân Hoa Hào, mặc dù vẻ mặt không mấy cam lòng.
Lý do bởi vì Ngân Hoa Hào có tốc độ phản ứng siêu nhạy, hệ điều khiển đa cảm, còn có cả tính năng phòng hộ, so với những chiến cơ chiến đấu khác thì vượt trội hơn hẳn.
Ngay cả Lăng Vệ cũng cảm thấy kỳ quái.
Al Lawson đào đâu ra một chiến cơ mini xảo diệu đến thế?
Nên biết rằng, khi kiểm tra các chỉ số tính năng hoạt động của từng hạng mục, ngay cả Lăng Hàm cũng ngạc nhiên không kém. Lăng Hàm hiện tại đang là sĩ quan cấp cao trong Ủy ban Quân bị, chiến cơ tân tiến cỡ nào cũng đã từng xem qua, thậm chí hắn còn có quyền xem xét bản thiết kế khi phi cơ còn chưa được chế tạo thành hình.
Có thể khiến một nhân vật như vậy cảm thấy kinh ngạc, chứng tỏ cỗ chiến cơ mini này, còn vượt cả thành quả cao cấp nhất của Liên Bang.
Chẳng những vậy, chiếc chiến cơ này không phải trên đường khẩn cấp đưa tới, mà nó đã theo Lăng Vệ ngay từ ngày đầu tiên bắt đầu hành trình, đã đậu trong bóng đêm tịch mịch dưới khoang thuyền yên lặng đợi lệnh.
Ở Thường Thắng Tinh, đưa Ngân Hoa Hào lên Lăng Vệ hạm, quá trình này đều do Al Lawson một tay chủ trì. Chẳng lẽ khi đó, y đã lo liệu đến việc Lăng Vệ sẽ sử dụng đến chiến cơ mini sao?
Chu đáo như thế, cẩn thận như thế, làm cho người ta không khỏi kính phục vì khả năng điều hành và suy tính cặn kẽ, đồng thời không khỏi sinh ra một tia hàn ý.
Lăng Vệ cởi quân phục cùng áo sơ mi, thay bộ đồng phục viên điều khiển bó sát người, đặt tay lên bảng kim loại bên cạnh lan can, nhập thân phận cùng mật mã nghiệm chứng, tiến hành khởi động.
Một tiếng khí nén xì ra rất nhỏ truyền vào tai, cửa ca-bin màu ngân bạch nhẹ nhàng trượt ra.
Ngân Hoa Hào, ôn nhu mở rộng vòng tay ấm áp, đón chào người quân nhân kiệt xuất hàng đầu Liên Bang.
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
40 chương
15 chương
53 chương
74 chương
31 chương
83 chương