Trùng nhiên
Chương 7 : Bất hối, vô úy. (1)
- Sao thế, con lại bị người ta đánh à?
Con trai nhào vào lòng khóc, Trình Phi Dương cảm thấy không quen chút nào, vừa là tình thân máu mủ, vừa phải giữ quyền uy của người cha, khiến ông không tự nhiên:
Chẳng biết từ bao giờ nhiều người trong số chúng ta giữa con cái và cha mẹ không còn tâm sự với nhau nữa, dù là năm đó rời nhà, chiếc tàu hỏa màu xanh đi vào ga, đến lúc bước chân lên tàu thì tiếp xúc với cha mẹ cũng chỉ là chạm phải bàn tay da đã nhăn nheo để lấy hành lý từ cha mẹ.
Đợi một ngày quay đầu nhìn lại đã bao lâu rồi không ôm con mình, con cái bao lâu rồi chưa ôm cha mẹ, đại khái cũng là lúc nửa đời người trôi qua.
Một cái ôm, sao mà khó như thế, khó tới mức dù đối diện với cha mẹ đã từng trải qua vô số gian khổ nuôi nấng ta thành người cũng không thể giang tay ôm lấy thân hình mà khi tuổi thơ từng quyến luyến không rời.
Trẻ con lớn lên giống như một cuộc cách mạng, nó sinh ra, nhưng về sau không cách nào khống chế được.
Lúc này Trình Nhiên ôm cha cảm giác vô cùng chân thật, nhưng lời của cha làm y dở khóc dở cười, cái gì mà "lại" chứ? Té ra đây là chuyện thường ngày à? Trước kia cuộc đời học sinh của mình đúng là bi ai, nhưng không bi ai tới mức đó chứ?
Sau khi bước vào xã hội, mới bắt đầu con đường người làm công, giống như có ngàn vạn tấn nước biển đè lên người, Trình Nhiên ngày qua ngày vất vả sinh tồn, làm y quên hết sạch, vứt sạch chuyện khác ra sau đầu.
Sau đó y càng như cỗ máy lạnh lùng, chỉ biết lầm lũi tiến về phía trước.
Vừa rồi khi đẩy cửa, từ đáy lòng y sợ hãi cực độ, nếu như đẩy cửa ra chỉ thấy cảnh còn người mất thì y sẽ phải đối diện với thế giới này như thế nào? Bất hạnh mà lại may mắn là, mọi thứ vẫn như cũ.
- Lấy cho anh cái áo khoác.
Trình Phi Dương chỉ tay bảo Từ Lan, một tay khác kéo Trình Nhiên lên, đợi vợ đưa cho cái áo thì khoác ở tay, xỏ chân vào giày da dậm vài cái, giống như chiến binh Sparta sắp đi tìm 50 vạn quân Ba Tư của Xerxes chiến đấu:
- Có phải bọn nhóc trên phố không ... Con theo cha đi đánh chúng. Nếu là ở trường con thì đi tìm giáo viên chủ nhiệm của con, gọi cha mẹ chúng tới, cha hỏi xem họ dạy dỗ con cái kiểu gì?
Khuôn mặt thời trẻ của cha rất tuấn lãng, nào có giống nam tử trung niên nếp nhăn hằn sâu khóe miệng, rõ ràng là Tiểu Mã Ca khoác áo ngoài cầm song thương tìm người ta liều mạng.
Chỉ là Trình Nhiên không thể lập tổ đội đi pk với cha được, đùa đấy à? Lý Trảm đang đầy một bụng tức kia kìa, giờ cha mình mà tìm tới nhà, chẳng biết từ cái mồm của lão đó phun ra cái gì, không phải mình cho ông ta cơ hội oanh tạc mình à? Đương nhiên giờ với tâm thái người trưởng thành, Trình Nhiên chẳng coi Lý đồ tể ra gì, nhưng không thể không để ý tới cảm thụ của cha mẹ.
- Không sao ạ ... Cha thấy con giống bị thương không?
Trình Nhiên vỗ vỗ khắp người thể hiện mình khỏe mạnh, toét miệng cười:
- Con nhìn thấy cha mẹ ... vui quá thôi.
Trình Phi Dương và Từ Lan nhìn nhau, mặt rõ ràng viết dòng chữ "thằng bé này không bệnh chứ", sau đó Trình Phi Dương xoa đầu con trai:
- Không sao thật chứ? Được, con không nói cũng không sao, con lớn rồi, chuyện gì bản thân cũng phải biết tính toán, biết chừng mực là được. Ăn cơm đi.
Nói rồi thay giày ngồi lại bàn, cả nhà ba người ngồi quây quần ăn bữa cơm chẳng thịnh soạn, thậm chí là cơm thừa buổi trưa, chỉ xào thêm đĩa ớt xanh xào chuối.
Hưởng thụ một bữa cơm gia đình bình thường mà đã lâu lắm rồi mình chưa từng có, Trình Nhiên bấy giờ mới nhận ra, mình hiện giờ từ trong ra ngoài đều trẻ lại, ở bên cạnh cha mẹ, y thấy nhỏ đi rất nhiều, đồng thời trong người cuồn cuộn một thứ năng lượng như cái lò xo bị nén chặt chỉ chực chờ bật tung lên.
Vừa ăn cơm vừa nhìn quanh khắp nhà, những ký ức mơ hồ nhanh chóng trở nên rõ nét, nhà y ở trên tầng ba, rộng chừng 80 mét vuông gì đó, từ cửa đi vào bên trái là phòng khách, một cái TV màu 24 inch kiểu cũ cồng kềnh treo trên giá, phía dưới có cái tủ nhỏ bày ít đồ trang trí, đối diện có cái ghế sô pha dài, góc tường treo đồng hồ quả lắc, là quà cưới của cha mẹ.
Bên phải là bếp, kê bàn ăn nhỏ cạnh cửa sổ, vừa đủ bốn người, nhỏ mà ấm cúng.
Tiếp tục đi theo hành lang, bên phải có phòng ngủ lớn của cha mẹ, bên trái là phòng Trình Nhiên và nhà về sinh góc trong cùng.
Điều kiện trong nhà Trình Nhiên rất khá, thời đó có thể coi là bước một chân vào tầng lớp trung lưu rồi, chỉ là sau đó xảy ra không ít biến cố, giai đoạn Trình Nhiên không muốn nhớ lại nhất, thậm chí từng thu dọn hành lý muốn bỏ nhà mà đi.
Tính cách y trở nên lầm lỳ.
Trình Dương gắp thêm cho con trai vài miếng thịt, giọng không có cảm xúc gì:
- Sắp trung khảo rồi, thời gian này chịu khó bồi bổ.
Từ Lan thì lo lắng nói:
- Mai mẹ phải tới đường Tân Hà mua cho con con gà về tẩm bổ, nhìn con gầy thế kia ... Một nửa hầm, một nửa đem trộn nhé, con thích ăn gà trộn lắm mà, hôm nay mẹ sẽ làm tương ớt, rang ít lạc lạc, gừng, tỏi ...
- Em cứ cầu kỳ quá làm gì, có ăn là tốt rồi, đem luộc lên là xong, thế cho tiện.
- Tiện cho anh nhắm rượu thì có, anh nên bơn bớt đi.
- Em kiếm chuyện đấy à, đừng có mà chuyện nọ xọ chuyện kia, chuyện ở đơn vị làm anh đủ mệt rồi.
- Em thì không mệt chắc.
Chỉ một chuyện rất nhỏ thôi, vậy mà cha mẹ y bắt đầu có những lời lẽ gay gắt rồi.
Trình Nhiên không nói gì, cúi đầu lặng lẽ ăn cơm như kiếp trước đã từng.
Nhưng Trình Nhiên bây giờ không phải là thiếu niên non nớt chỉ biết nhìn rồi âm thầm chịu đựng năm đó nữa.
Có điều Trình Nhiên không nóng vội.
Chẳng cần ai nói, Trình Nhiên cũng biết một người trùng sinh có nghĩa là gì, nhưng phóng mắt nhìn tới, mọi chuyện không đơn giản như vậy. Có quá nhiều bài học và lịch sử bày ra trước mắt, thời cổ xưa có Vương Mãng, Vương An Thạch, gần đây thì dù là các công ty internet vang dội đời sau, trước bọn họ, chẳng lẽ không có ai khai sáng?
Có!
Trước OICQ có ICQ, trước Ipad có DynaBook, trước FaceBook có Classmates.com, chỉ là sinh không gặp thời, có chỉ chỉ là sớm muộn một hai năm thôi, chưa kịp mượn đợt sóng tiến lên thì bị người sau đạp lên vai ấn xuống.
Đại thế tuy quan trọng, nhưng bản lĩnh mà không có xông lên cũng chỉ bị người ta ăn cả xương lẫn thịt, hoặc thời vận không tốt bị nhấn chìm.
Cho nên đôi khi tư tưởng vượt thời đại không phải đều là chuyện tốt, vẫn phải nơm nớp bước đi từng bước, huống hồ đây là thế giới song song, nhiều thứ khác nhưng cũng có vô số điều không đổi, cấm kỵ, cùng đủ loại chướng ngại nghề nghiệp ....
Bởi thế chỉ thoáng chốc mơ tưởng, Trình Nhiên kéo mình về thực tế.
Ăn cơm xong Trình Nhiên ra phòng khách ngồi ở trước TV xem hết tin thời sự, sau đó lại chuyển sang kênh có liên quan tới thời sự. Trình Phi Dương và Từ Lan không cấm, mặc dù bình thường thời gian xem TV của Trình Nhiên bị quản lý nghiêm khắc, nhưng mà nội dung chính thức như tin tức thời sự thì không bị cấm chỉ.
Thế nhưng thấy con trai cứ chuyển kênh liên tục, Trình Phi Dương và Từ Lan dần thấy lạ rồi, bọn họ biết con mình xưa nay ở trường chẳng phải là học sinh ba tốt, đừng nói với thưởng thành tích học tập, dù là đủ thứ giải thưởng lớn nhỏ như làm báo tường, thi đua vệ sinh, nề nếp ... Là cái gì thì con họ cũng tránh một cách hoàn mỹ. Thế nên họ từ lâu rồi chẳng còn mong đợi gì con mình thành học sinh ưu tú gì đó.
Nhưng mà lúc này Trình Nhiên lại chăm chú xem .... thời sự? Đáng lẽ nó phải xem phim truyền hình đấu võ bắn nhau bùm bùm, phải xem phim hoạt hình màu mè chứ ... Mà không chỉ xem đâu, còn xem rất chuyên tâm, tới mức như lọt vào thế giới riêng, làm hai vợ chồng không nỡ quấy nhiễu con.
Truyện khác cùng thể loại
186 chương
90 chương
181 chương
172 chương