Trung Khuyển Nam Thần Full
Chương 30 : Yêu Thương
Edit: Tô Huyền Ann
Tần Uyên ngẩn người, tay ôm gối dần dần rũ xuống, trong mắt cũng thoáng ảm đạm, “Anh có chỗ nào không bình thường?”
Bạch Hiểu Y ý thức mình vừa nói lời kia hình như hơi quá đáng, vội ho một tiếng nói: “Không có gì, chỉ là thấy anh đột nhiên như vậy làm tôi có chút không chịu nổi, tôi đi ngủ đây.”
Nói xong lời này liền xoay người bỏ chạy ra phía đài hướng dương, lúc ăn cơm Tần Uyên đã nói với cô đêm nay cô ngủ tại phòng kia, Bạch Hiểu Y trốn từ sân thượng ra được liền vội vàng chạy tới cửa phòng.
Mở cửa đi vào phòng, lúc xoay người đóng cửa thấy anh còn đứng trên sân thượng, trên tay anh còn bóp cái gối ôm kia, liền đứng thẳng tắp như vậy ở trên sân thượng nhìn cô. Trên ban công không mở đèn, thân thể anh ẩn một nửa trong bóng tối, không nhìn thấy rõ vẻ mặt, nhưng Bạch Hiểu Y lại cảm giác, toàn thân người luôn uy nghiêm kia giờ phút này lộ ra một luồng áp suất thấp.
Lúc này Bạch Hiểu Y liền rùng mình một cái, vội vàng đóng cửa lại.
Nằm ở trên giường, Bạch Hiểu Y thật sự càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, Tần Uyên đột nhiên lại thay đổi? Hơn nữa còn tự nguyện làm bao cát người cho cô? Nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi của anh, đưa cô gối ôm để đánh anh, cả người Bạch Hiểu Y lập tức nổi da gà.
Hiện giờ Bạch Hiểu Y thật sự hoài nghi, có phải Tần Uyên bị chịu kích thích gì hay không, đầu óc trở nên không bình thường.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Bạch Hiểu Y mở điện thoại di động ra, đã thấy trong điện thoại có vài cuộc gọi nhỡ, còn có vài tin nhắn đều do Khương Chấn Hải gửi tới hỏi cô ở đâu, tại sao không về nhà. Bạch Hiểu Y nghĩ tới giao hẹn của mình với nữ sĩ Bạch Phượng Kiều, tạm thời xem nhẹ mấy tin nhắn này.
Mặc quần áo xong xuôi ra khỏi phòng, đã thấy Tần Uyên bưng hai cái khay đi ra từ phòng bếp, vừa ngẩng đầu thấy cô liền nói: “Tới ăn cơm đi.”
Hôm nay anh thay một áo sơ mi màu trắng, không mặc màu tối như trước, áo sơ mi trắng mặc trên người làm khuôn mặt lạnh lùng nhìn qua dịu dàng hơn vài phần.
Lúc nói chuyện sắc mặt anh lạnh nhạt, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, giơ tay nhấc chân đều ưu nhã, không có cách nào tưởng tượng nổi anh và tên thần kinh hôm qua là một.
Bạch Hiểu Y thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm, cô đến bên bàn ăn ngồi xuống, đã thấy trong mâm bày hai miếng bánh mì và một quả trứng luộc, còn có chút rau được thái mỏng rất kỹ càng, bên cạnh mâm còn đặt một chén cháo loãng.
Bạch Hiểu Y bưng cháo loãng uống một ngụm, hương vị cũng không tệ.
”Sau khi anh đi làm, em muốn chơi máy vi tính cũng được, muốn xem tivi cũng được, đi dạo xung quanh cũng được, buổi trưa anh sẽ trở về nấu cơm, chìa khóa dự phòng anh để trên bàn trà.”
Bạch Hiểu Y ngẩn người, “Cái kia, anh không cần cố ý trở về nấu cơm đâu,tôi ăn đồ ăn thừa ngày hôm qua cũng được mà. Anh cũng không cần khách khí như thế với tôi, dù sao chúng ta cũng lớn lên cùng nhau, tôi nói xem anh như anh trai thì sẽ xem anh như anh trai, hơn nữa anh đi đi về về cũng rất phiền.”
”Không phiền.” Anh thản nhiên nói.
“...”
Tần Uyên ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt đương nhiên, “Dạo này anh đang học nấu ăn, muốn rèn luyện tay nghề một chút.”
“...” Thôi được rồi...
Sau khi ăn cơm, Bạch Hiểu Y tranh rửa bát, dù sao đã ăn đồ người ta nấu, không chịu động tay chân thì cũng không hay lắm.
Sau khi Tần Uyên đi làm, Bạch Hiểu Y liền ôm máy tính Tần Uyên đã chuẩn bị trở về phòng, nghĩ tối hôm qua cả đêm cô không lên mạng quản lí cửa hàng, cũng không biết có ai đặt hàng hay không, Bạch Hiểu Y liền vội vàng lên kiểm tra.
Thế nhưng không có đến một đơn đặt hàng, Bạch Hiểu Y ôm mặt, có chút uể oải, sau đó lại theo bản năng mở bảng đánh giá ra nhìn, vừa nhìn lập tức sợ hết hồn.
Mười cái bình luận chê trách thế nhưng toàn bộ đổi thành khen ngợi!!
Bạch Hiểu Y dụi mắt, đúng vậy, cô không nhìn nhầm!
Điều này sao có thể, chiều hôm qua trước khi cô rời khỏi nhà rõ ràng vẫn còn...
Không biết tại sao, trong đầu cô đột nhiên nhảy ra gương mặt Tần Uyên, cô ở lại nhà Tần Uyên một đêm, các bình luận chê trách đều biến mất, hơn nữa hôm qua cô cũng đã nói với anh về việc bình luận.
Là anh sao?
Nhân viên kỹ thuật hệ thống cao cấp như anh, chỉ cần là internet thì không có gì anh không làm được.
Bạch Hiểu Y nghi hoặc không thôi, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Tần Uyên. Điện thoại vừa vang lên vài tiếng đã có người nghe, Bạch Hiểu Y sắp xếp lại các câu chữ trong đầu rồi mới hỏi: “Cái kia... Những câu bình luận khen ngợi cửa hàng có phải do anh làm không?”
Đối phương trầm mặc một hồi, giọng điệu lãnh đạm nói: “Em thấy sao?”
Nghe giọng anh có vẻ giống như không phải do anh làm, Bạch Hiểu Y lập tức thở phào nhẹ nhõm, “À, là vậy sao, xem ra tôi nghĩ nhiều rồi.” Nói xong định tắt điện thoại, nhưng lại nghe thấy người đầu kia trầm giọng mở miệng, “Nếu như là anh làm, em định cảm ơn anh thế nào?”
Trái tim Bạch Hiểu Y căng thẳng, “Đúng là anh làm sao?”
Tần Uyên lặng yên rất lâu mới nhàn nhạt đáp một câu: “Ừ.”
“...” Bạch Hiểu Y dại ra mấy giây mới phục hồi tinh thần lại, “Anh... Tại sao? Tại sao phải giúp tôi?”
”Gần đây anh khá rảnh rỗi.”
“...” Bạch Hiểu Y bị giọng nói hời hợt của anh làm nghẹn họng, lòng cô hiếu kỳ hỏi: “Anh làm kiểu gì vậy?”
Phải biết rằng, vì để những khách hàng kia xóa bỏ bình luận chê trách, cô đã khẩn cầu bố không biết bao nhiêu lần, nhưng mấy người tùy hứng này nhất quyết không xóa, cho dù cô xóa tài khoản của bọn họ, bọn họ cũng không xóa bình luận. Không biết tại sao, chỉ là nhìn cô không vừa mắt, nhất định phải để lại vài bình luận xấu xa làm cô ấm ức. Có đôi khi cô ngẫm lại đều cảm thấy hận đến nghiến răng, hận không thể tiễn họ lên chầu trời.
Cô ngược lại không nghĩ tới Tần Uyên dễ dàng xử lý chuyện này như vậy.
”Trộm tài khoản.” Hắn đơn giản rõ ràng phun ra mấy chữ này.
“...”
Quả nhiên nhân viên kỹ thuật hệ thống cao cấp không phải chỉ là cái danh xưng...
”Cho nên, em định cảm ơn anh thế nào?” Đối phương lại cố làm ra vẻ lạnh nhạt phun ra một câu.
Mặt mũi Bạch Hiểu Y đầy bất đắc dĩ, chống cằm, “Anh muốn tôi cảm ơn anh thế nào?”
Tần Uyên do dự một lát, “Bây giờ chưa nghĩ ra, đợi anh nghĩ kỹ rồi nói cho em.”
”Vậy cũng không được nói những cái em không thể làm được, đến lúc đó sẽ rất lúng túng.”
”Ừ, em có thể làm được.”
“...”
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Hiểu Y đột nhiên nghĩ sắc mặt Tần Uyên hôm nay hình như không tốt lắm, suy nghĩ kỹ thì dưới mắt anh còn có quầng thâm. Tối hôm qua cô nói cho anh chuyện bình luận ác ý, sáng sớm hôm nay bình luận liền biến mất, nếu là anh làm, chắc chắn là làm trong tối qua, chẳng lẽ tối hôm qua anh thức đêm giúp cô?
Mặc dù cách làm của Tần Uyên có chút thiếu đạo đức, nhưng kết quả làm cô rất vui. Phải biết cửa hàng của cô mới khai trương không lâu, một bình luận chê trách liền ảnh hưởng rất lớn đối với cô, cô còn phải dựa vào cửa hàng này suốt những năm đại học nữa đấy.
Xem ra, sau khi cô triệt để buông bỏ Tần Uyên, anh cũng thay đổi không còn đáng ghét nữa.
Lúc Bạch Hiểu Y gần như đi vào cõi thần tiên, di động đột nhiên vang lên, cô còn tưởng là Khương Chấn Hải gọi tới, cầm lên nhìn lại là một số điện thoại xa lạ.
Bạch Hiểu Y nghi hoặc tiếp điện thoại, đầu kia vang lên giọng nữ nhu hòa êm tai, “Hiểu Y à, chị là Trương Văn Văn.”
“...” Bạch Hiểu Y ngẩn người, “A, chào chị.”
Bạch Hiểu Y còn nhớ hôm qua Trương Văn Văn dùng di động của cô để tìm qua điện thoại, có lẽ lúc đó đã lưu số của cô.
”Có việc gì sao?”
”À...” Đối phương rõ ràng do dự một chút, “Là thế này, sáng nay chị được nghỉ, muốn làm món ăn Uyên đại yêu thích cùng em, em và anh ấy lớn lên cùng nhau, chắc là em biết chứ?”
Bạch Hiểu Y như có điều suy nghĩ gật đầu, “Là vậy à.” Cô nghiêng đầu nghĩ, “Anh ấy thích ăn các món bún thịt, bún sườn heo, bún canh thang (*search gg ra như kiểu bún với lòng gì đó @@), nhưng tôi đề nghị chị nên nấu bún sườn heo.”
”Được, cảm ơn em.”
”Không khách khí.”
Bạch Hiểu Y nói xong đang muốn cúp điện thoại, nhưng lại nghe Trương Văn Văn vội vã hỏi một câu, “Cái kia... Em có biết anh ấy thích gì không?”
Bạch Hiểu Y không ngốc, nghe Trương Văn Văn hỏi như thế, đại khái cũng đoán được cô ta muốn theo đuổi Tần Uyên, liền hỏi dò: “Chị... Muốn theo đuổi Tần Uyên?”
Bạch Hiểu Y rõ ràng nghe thấy đầu bên kia điện thoại hít sâu một hơi, nhưng cô ta rất nhanh liền thừa nhận, “Đúng vậy,chị muốn theo đuổi anh ấy.”
Quả nhiên tính cách sảng khoái, không che giấu, hiện giờ buông bỏ Tần Uyên, lại nhìn Trương Văn Văn, Bạch Hiểu Y đột nhiên phát hiện cô ngược lại rất thích cô gái đó.
***
Edit: Tô Huyền Ann
Tần Uyên là người mạnh mẽ, Trương Văn Văn cũng không kém, ngược lại không giống như cô và Tần Uyên đời trước, một người mạnh mẽ một lại yếu đuối. Hơn nữa Trương Văn Văn này là đại mỹ nữ giỏi giang mạnh mẽ có thể so sánh được với boss như Tần Uyên, nếu hai người kia ở cùng nhau, chắc hẳn rất hài hòa.
Bạch Hiểu Y liền hào phóng tán gẫu với cô ta về Tần Uyên tính cách và sở thích của anh, còn cả các vấn đề thiết yếu cần chú ý khi muốn theo đuổi anh. Trương Văn Văn lắng nghe rất nghiêm túc, cô ta nghiêm túc ghi nhớ những gì cô nói, xem ra cô ta thật sự thích Tần Uyên. Chỉ hy vọng nếu về sau hai người có thể ở bên nhau, Tần Uyên có thể bớt lạnh lùng, đối xử cô ta thật tốt.
Sau khi Tần Uyên tới công ty liền liên tục không an tâm, nhiều lần lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại xem cô còn ở nhà hay không, cuối cùng cũng không gọi. Anh cũng sợ mình quá mức nhiệt tình sẽ làm cô không chống đỡ được, giống như ngày hôm qua đồng, kỳ thật anh chỉ muốn giúp cô giảm bớt sự khó chịu, nhưng hết lần này tới lần khác cô cảm thấy anh như người bị bệnh thần kinh.
Đến lúc tan việc, bình thường Tần Uyên đều ở lại làm thêm giờ lại vội vàng thu thập đồ đạc chuẩn bị trở về, nhưng còn chưa ra ngoài lại nghe được tiếng gõ cửa vang lên.
”Vào đi.”
Thời điểm Trương Văn Văn cầm cơm hộp tiến vào liền nhìn thấy Tần Uyên đang dọn dẹp đồ trên bàn, dáng vẻ dường như đang muốn rời đi.
Tần Uyên ngẩng đầu nhìn người vừa vào cửa, nghiêng ánh mắt nhìn đến cơm hộp trên tay Trương Văn Văn, lúc này liền nhíu mày nói với cô ta:“Thật xin lỗi, quên nói cho cậu, trưa hôm nay tôi về nhà ăn cơm.”
Nghe được lời nói này của Tần Uyên, Trương Văn Văn cũng kinh ngạc, phải biết vị bạn học thời đại học kiêm ông chủ này là cái người điển hình làm việc điên cuồng, chỉ hận không thể dùng hết thời gian một ngày để làm việc. Bình thường bận rộn liền quên hết tất cả, ăn cơm cũng quên ăn, cho nên bình thường, buổi trưa đều là cô mang cơm vào giúp anh. Hôm nay nghe anh nói vậy làm cô ta lại nghi hoặc không thôi, “Hôm nay trong nhà có việc sao?”
Ánh mắt Tần Uyên chợt thoáng lóe qua vẻ kỳ quái không dễ phát hiện, “Ừ.”
Bỏ lại lời nói này, đang muốn đứng dậy rời đi, Trương Văn Văn vội vàng nói: “Cậu chờ một lát đã.”
Tần Uyên ngừng động tác, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô ta. Trương Văn Văn cầm hộp cơm lại đây, mở nắp hộp, nói với anh: “Hôm nay mình làm thức ăn, nghe nói cậu thích ăn bún sườn heo nên cố ý làm đấy. Nếm thử một miếng cũng được, dù sao cũng một phen tâm ý của mình.”
Ánh mắt Tần Uyên nhìn qua bún sườn heo trong hộp cơm, ngược lại cũng không nghĩ nhiều, tiếp nhận đôi đũa trong tay cô ta liền gắp một miếng nếm thử.
Trương Văn Văn thấy anh ăn, lúc này ánh mắt sáng ngời, lại thấp thỏm hỏi: “Có ngon không?”
”Cũng không tệ.” Anh đánh giá thật lòng.
Trương Văn Văn cười thở phào nhẹ nhõm, “Xem ra Hiểu Y không lừa mình, quả nhiên cậu thích ăn bún sườn heo.”
Nghe nói như thế, Tần Uyên nhíu mày, “Hiểu Y? Nói như thế nào?”
Trương Văn Văn lúc này mới ý thức được mình nhanh miệng nói lỡ mồm, lúc này liền đảo tròn mắt, thong dong giải thích, “Là thế này, lần trước mình mang dưa hấu cho Hiểu Y liền tán gẫu vài câu với em ấy, ngẫu nhiên hỏi cậu thích ăn cái gì, em ấy liền nói cho mình biết.”
Tần Uyên như có điều suy nghĩ gật đầu, ngược lại cũng không hỏi nhiều, lại nói với cô ta: “Đừng lãng phí hộp cơm này, cậu xem ai muốn ăn thì đưa người ta đi.”
Sắc mặt Trương Văn Văn có chút sa sút tinh thần, “Chỉ vậy thôi à.”
Sau khi Trương Văn Văn đi ra từ phòng làm việc của Tần Uyên liền gọi điện thoại cho Bạch Hiểu Y.
Giờ phút này Bạch Hiểu Y đang bàn luận đơn hàng với khách, nghe tiếng chuông điện thoại di động, nghiêng đầu nhìn sang, nhưng thấy là Trương Văn Văn gọi tới, cô vội vàng bắt máy.
”Alô?”
”Alô Hiểu Y.”
Bạch Hiểu Y nghe ra trong giọng nói Trương Văn Văn lộ ra vài phần vui sướng, liền cười nói: “Gặp chuyện gì vui muốn chia sẻ sao?”
”Chị vừa đưa bún sườn heo cho Uyên đại, nhìn ra được anh ấy thật sự rất thích ăn, cho nên chị cố ý gọi để cám ơn em.” Mặc dù Tần Uyên chỉ ăn một miếng, nhưng từ vẻ mặt anh khi ăn bún sườn heo có thể thấy anh cực kỳ thích.
”Cũng không phải chuyện gì to tát, chị không cần phải nói cảm ơn tôi.”
”Nói gì thì nói, chị vẫn muốn cảm ơn em.” Dừng một chút, Trương Văn Văn lại thăm dò hỏi một câu: “Hiểu Y, về sau em vẫn sẽ giúp chị phải không?”
Bạch Hiểu Y trả lời cực kỳ sảng khoái, “Đương nhiên, tôi sẽ dốc hết khả năng giúp chị.”
”Vậy được, nếu chị thật sự có thể theo đuổi đại Phật Uyên đại kia thì em chính là công thần, đến lúc đó mời em ăn bữa tiệc lớn.”
Bạch Hiểu Y cũng cười, “Vậy chúc mừng chị.”
Hai người lại tán gẫu vài câu rồi mới nói tạm biệt, Trương Văn Văn cúp điện thoại, mím môi cười, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Tần Uyên đứng ở cửa phòng trà, sắc mặt anh trầm lãnh, ánh mắt rét lạnh, toàn thân lộ ra một luồng khí làm người ta hít thở không thông.
Trương Văn Văn đột nhiên nhìn thấy anh, nụ cười trên mặt cứng đờ trong nháy mắt, cũng không biết anh đã đứng ở chỗ này bao lâu, nghe được bao nhiêu.
Lúc này Trương Văn Văn vừa thẹn lại quẫn, nhưng nhìn dáng vẻ Tần Uyên lại thấy sợ hãi theo bản năng, chỉ cẩn thận nói một câu: “Uyên... Uyên đại, cậu còn chưa đi à?”
Tần Uyên thu hồi ánh mắt, “Bây giờ đi.” Cũng không hỏi nhiều, quả nhiên xoay người rời đi.
Trương Văn Văn nhìn bóng lưng anh rời đi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bộ dáng vừa rồi của anh thật đúng là hù chết người.
***
Edit: Tô Huyền Ann
Sau khi Tần Uyên ngồi vào xe, sắc mặt càng trầm hơn, thính lực của anh không tệ, cho nên câu nói vừa rồi “Đương nhiên, tôi sẽ dốc hết khả năng giúp chị.” bên đầu kia điện thoại của Trương Văn Văn tất nhiên cũng lọt vào trong tai anh.
Anh đột nhiên nhớ đến lúc anh lên cấp 3,cô nói trong lớp cô có vài bạn nữ nói bóng gió hỏi về sở thích của anh, anh còn nhớ rõ vẻ mặt của cô lúc đó.
Cô chống cằm, chu cái miệng nhỏ nhắn, lạnh lùng hừ một tiếng nói:“Còn lâu em mới nói! Họ còn nghĩ là em không biết, họ muốn biết sở thích của anh từ miệng em, Uyên Ca của em yêu thích cái gì, chỉ có một mình em có thể biết rõ, sao phải nói cho họ.”
Nhưng bây giờ thì sao... Cô lại dốc hết khả năng giúp người phụ nữ khác theo đuổi anh.
Tần Uyên không kìm nổi sự khó chị trong ngực, anh nhắm mắt lại, cố gắng nhịn xuống sự khó chịu không ngừng cuồn cuộn dâng lên, cũng không biết qua bao lâu anh mới mở mắt ra, sau một lát điều chỉnh, thần sắc trong mắt anh đã khôi phục như thường.
Anh lấy điện thoại di động ra bấm số Bạch Hiểu Y, đầu kia rất nhanh đã nghe máy.
Anh sâu hít sâu một hơi, làm cho giọng nói của mình nghe bình tĩnh một chút, “Muốn ăn món gì, anh mua về nấu.”
Nghe Tần Uyên nói, Bạch Hiểu Y lại có chút kinh ngạc, vừa rồi cô còn nghĩ nếu Trương Văn Văn đã làm cơm cho anh, vậy hẳn là anh sẽ không trở lại ăn cơm. Cô vốn còn dự định tự giải quyết cơm trưa, không nghĩ anh lại nói muốn trở về nấu cơm.
Bạch Hiểu Y ngược lại không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ nói: “Không sao cả, anh nấu món gì cũng được.”
”Được.” Anh đáp nhẹ một tiếng liền cúp điện thoại.
Bạch Hiểu Y chờ một lát Tần Uyên đã trở lại, cô ra khỏi phòng, định chào hỏi anh, lại phát hiện sắc mặt Tần Uyên khó coi, nhưng thấy giữa lông mày anh hiện một tầng khói đen, môi mỏng cũng mím chặt, toàn thân lộ ra một loại cảm giác chớ lại gần.
Nhìn qua bộ dáng này của anh, Bạch Hiểu Y dừng động tác chào hỏi lại, cô hít sâu một hơi, cẩn thận hỏi: “Có tôi giúp gì không?”
Anh vừa cầm lấy thức ăn đi vào trong, vừa nhàn nhạt ném lại một câu: “Không cần.”
Bạch Hiểu Y cũng không biết Tần Uyên đến tột cùng lại trúng gió gì, nhưng anh đã không cần cô hỗ trợ thì cô cũng không muốn tự làm mất mặt, dứt khoát quay người lại, tiếp tục quản lí cửa hàng nhỏ của mình.
Chưa được bao lâu Tần Uyên đã làm xong thức ăn, gọi cô một tiếng, Bạch Hiểu Y liền ra khỏi phòng, sắc mặt Tần Uyên ngược lại tốt hơn vừa nãy rất nhiều, Bạch Hiểu Y thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bàn ăn.
Ngày hôm qua vẫn còn thừa một món xào, anh làm thêm một món măng xào thịt, cũng là món cô thích ăn. Bạch Hiểu Y gắp lên một miếng nếm thử, hương vị thật sự rất ngon.
”Em nói sở thích của anh cho Trương Văn Văn biết?”
Bạch Hiểu Y đang ăn rất ngon miệng, không ngờ Tần Uyên lại hỏi một câu như thế.
Bạch Hiểu Y định thần lại, ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt anh vốn sắc bén, lúc này lông mày nhíu lại, làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác ngột ngạt, mặc dù nói sở thích của anh cho Trương Văn Văn vốn không phải là việc gì lớn, nhưng dáng vẻ anh như vậy, Bạch Hiểu Y lại không khỏi cảm thấy chột dạ, cũng chỉ nhỏ giọng trả lời một câu, “Đúng... Tôi nói cho chị ấy biết.”
”Tại sao?” Giọng nói anh bình thản, nghe không ra vui giận, chỉ là lông mày vẫn nhíu chặt.
”Bởi vì...” Bạch Hiểu Y cũng không biết Trương Văn Văn chưa thổ lộ với Tần Uyên, ngược lại cũng không dám nói lỡ miệng, “Bởi vì chị ấy nói anh không biết chiếu cố mình, cho nên muốn giúp anh một chút...”
”Ừ.” Anh nhẹ nhàng lên tiếng không nói lời gì nữa.
Kỳ thật Bạch Hiểu Y cảm thấy Trương Văn Văn rất tốt, hiện tại cô đã buông tay Tần Uyên, ngược lại rất hi vọng anh có thể tìm tới hạnh phúc. Trương Văn Văn rất xứng đôi với anh, mà cô cũng muốn nói tốt giúp Trương Văn Văn.
Bạch Hiểu Y suy nghĩ một chút, liền thăm dò nói: “Thật ra tôi cảm thấy Trương Văn Văn rất tốt, biết quan tâm chăm sóc, lại có năng lực làm việc, rất xứng với anh, sao anh không...”
Nghe lời này, Tần Uyên chỉ cảm thấy trái tim như bị hung hăng đâm một cái, trong nháy mắt sự đau đớn bén nhọn lan tràn qua toàn thân, anh đau đến mức không thể nhúc nhích, đau đến nỗi anh phải nhắm chặt mắt lại.
Chính tai nghe thấy người vợ mình yêu đẩy mình cho người khác, loại khó chịu này thật đúng là không có cách nào diễn tả được bằng lời, nhưng anh không có tư cách gì để phẫn nộ, bởi vì hiện tại bọn họ không có bất cứ quan hệ nào, bởi vì ngày hôm qua anh vừa mới đồng ý coi cô như em gái.
Anh không có tư cách để đau đớn, không có tư cách tức giận, chỉ có thể khẩn cầu trong lòng cô hãy thương xót anh một lần, đừng nói gì nữa, đừng tàn nhẫn đẩy anh đến bên người phụ nữ khác.
Bạch Hiểu Y đang nói chuyện, vừa ngẩng đầu phát hiện sắc mặt Tần Uyên khác lạ, hai mắt anh nhắm nghiền, môi mỏng mím lại, đôi mày nhíu chặt và thân thể run rẩy giống như là đang kìm nén cái gì. Bạch Hiểu Y gặp tình huống như vậy cũng biết là mình lắm mồm, dứt khoát ngoan ngoãn câm miệng ăn cơm.
Tần Uyên nhịn một hồi lâu mới đè được sự khó chịu xuống, lúc này mới mở mắt cố làm ra vẻ điềm nhiên như không rồi ăn cơm.
Bạch Hiểu Y đoán chừng do lời nói của cô làm anh không thoải mái, nhưng thấy sắc mặt anh hơi khá hơn một chút liền nói: “Nếu như anh không thích tôi nói sở thích của anh cho người khác thì lần sau tôi sẽ không nói nữa.” Dù sao Tần Uyên vẫn là người trong cuộc, cô phải hỏi ý kiến của anh.
”Ừ.”
“...” Xem ra, anh thật sự không thích.
Ăn cơm xong Bạch Hiểu Y tranh rửa bát, vừa mới đi ra liền nhận được điện thoại của mẹ, Bạch nữ sĩ nói cho cô biết có thể về rồi, Bạch Hiểu Y đoán là bố cô đã thỏa hiệp.
Ngược lại không nghĩ tới hiệu quả nhanh như thế, cô mới đi một ngày bố cô đã thỏa hiệp.
Bạch Hiểu Y nói việc này cho Tần Uyên, Tần Uyên ngược lại không cảm thấy kinh ngạc, chỉ nói muốn đưa cô về nhà, Bạch Hiểu Y vốn không muốn anh đưa về, nhưng Tần Uyên nhất quyết kiên trì, Bạch Hiểu Y cũng không từ chối nữa.
Tần Uyên đưa cô về đến tận cửa nhà, bởi vì công ty anh còn có việc, đưa cô về liền trực tiếp rời đi, trước khi xuống xe, Bạch Hiểu Y vẫn không quên nói một tiếng cảm ơn anh.
Cửa chính không khóa, Bạch Hiểu Y trực tiếp đẩy ra, đã thấy giờ phút này tất cả mọi người ở trong phòng khách, giống như đang đợi cô trở về.
Rất tốt, tất cả mọi người đều ở đây, xem ra đã đến lúc dễ dàng giải quyết chuyện của Khương Nghiên Kỳ và Lâm Thục Phương rồi.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
246 chương
139 chương
19 chương