– Trùng sinh. Lúc Lục Quân Càn tỉnh lại, anh thấy mình đang dựa vào bồn cầu. Anh nhìn chằm chằm thứ màu trắng dưới tay mình mấy giây, đúng vậy, không sai, chính là bồn cầu, bên trong còn có một bãi nôn, tỏa ra mùi hương say lòng. Lục Quân Càn vội bật dậy lui về phía sau. Lục thiên vương anh tuy không quá khiết phích, nhưng cũng ưa sạch sẽ, loại chuyện ghé vào bồn cầu này đúng là quá ghê mà! Lục Quân Càn cảm thấy cả người mình nhơm nhớp dính dấp từ bãi nôn, muốn nhanh chóng bật vòi hoa sen tắm một cái, nhưng đến khi nhìn thấy cảnh vật xung quanh, anh không khỏi sửng sốt. Anh đang ở trong một phòng vệ sinh, tuy phòng vệ sinh này có chút quen mắt nhưng chắc chắn không phải của khách sạn nơi đoàn làm phim sắp xếp cho anh. Lục Quân Càn chợt nhớ tới chuyện xảy ra trước khi mất ý thức, vội vã đặt tay lên tim. Tim không có cảm giác khó chịu, thậm chí cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái này anh chưa từng cảm thấy qua, đầu anh vẫn có chút choáng váng. Anh sờ soạng vài cái, nét mặt trở nên cổ quái —— cảm giác tay này, cứ có cái gì đó sai sai! Phía bên cạnh bồn cầu có một bàn gương, Lục Quân Càn đi tới, nhìn vào trong gương —— “A!!!!!!” Anh như gặp phải quỷ mà nhảy về phía sau một bước dài, lưng chạm mạnh vào tường. Anh thấy người trong gương lộ ra nét mặt hoảng sợ, bàn tay khua loạn trong không khí. Chuyện gì đây? Sao có thể? Đây rõ ràng là gương mặt Lục Lăng Hằng mà! Sao anh lại thành Lục Lăng Hằng rồi?! Lục Lăng Hằng cũng không phải ai xa lạ, chính là em họ bà con xa của Lục Quân Càn, cậu ấy cũng là một nghệ sĩ. Cùng họ Lục, điều kiện Lục Lăng Hằng cũng không kém anh là bao, hơn nữa cậu ta cũng có vài phần giống Lục Quân Càn, chỉ là đồng nghiệp bất đồng mệnh, vận khí của cậu ấy hiển nhiên không tốt bằng Lục Quân Càn. Khi Lục Quân Càn còn đang học ở học viện điện ảnh thì anh đã có tiếng tăm, trở thành nam thần trong trái tim nhiều cô gái. Còn Lục Lăng Hằng năm nay hai mươi ba, tốt nghiệp đại học được một năm, nhưng danh tiếng vẫn khá mờ nhòa, cũng nhờ có Lục Quân Càn giúp đỡ nên cậu ấy mới có thể nhận được mấy vai, cho nên không đến mức thất nghiệp, diễn mấy vai mờ nhạt kiếm miếng ăn qua ngày. Cuối cùng Lục Quân Càn cũng nhớ ra đây là nơi nào. Đây chính là một trong những căn nhà của anh. Sản nghiệp của anh tương đối lớn, Lục Lăng Hằng tốt nghiệp xong không có chỗ ở, anh liền cho cậu ấy thuê một căn nhà của mình. Thật ra anh vẫn luôn chiếu cố quan tâm đến cậu em họ này, Lục Lăng Hằng ở cùng công ty quản lý với anh, khỏi nói cũng biết đều do anh giới thiệu mới vào được. Anh cũng nghĩ cách giúp Lục Lăng Hằng lấy được vài tài nguyên, nhưng giới giải trí cạnh tranh khốc liệt, nếu không có bối cảnh hùng hậu thật sự rất khó đứng vững, cho nên Lục Lăng Hằng vẫn dậm chân trong trạng thái nửa thất nghiệp. Mà Lục Quân Càn lại là siêu sao nổi tiếng, căn bản không có thời gian trông coi người khác, vả lại Lục Lăng Hằng cũng chỉ là bà con xa, anh có thể giúp được như vậy là đã tận tâm tận tình lắm rồi. Lục Quân Càn đi ra khỏi buồng vệ sinh, thấy trên bàn ngoài phòng khách ngổn ngang toàn vỏ rượu. Anh cũng biết em họ mình là quỷ rượu, cũng đã khuyên qua vài lần, nhưng đáng tiếc cậu ấy không chịu nghe. Lục Quân Càn tiến lên trước, thấy năm chai rượu rỗng, cả kinh đến líu lưỡi. Một mình Lục Lăng Hằng uống hết chỗ này sao? Không sợ ngộ độc hả? Khác quái nào tự tìm đường chết?! Một ý niệm bỗng nhiên xẹt qua đầu Lục Quân Càn, anh như người bị sét đánh, nhất thời ngây ra. Chết… Anh sải những bước dài quay lại phòng vệ sinh, nhìn chằm chằm người trong gương. Đã chết? Lẽ nào anh đã chết? Anh biết bệnh tim của mình, một khi phát bệnh, nếu không chữa trị kịp thời, rất có khả năng tim không chịu nổi mà ngưng đập. Bác sĩ đã cảnh báo anh rất nhiều lần, cho nên bình thường trước khi đi ngủ anh luôn đặt điện thoại di động và thuốc ở đầu giường, nếu cảm thấy không thoải mái sẽ lập tức gọi người ngay. Nhưng hừng đông hôm ấy, anh nghĩ đã uống thuốc rồi nên chủ quan, đến khi phát bệnh không kịp gọi người. Lẽ nào Lục Lăng Hằng cũng chết vì ngộ độc rượu, nên anh trở thành Lục Lăng Hằng.. Lục Quân Càn lại chạy về phòng khách tìm kiếm khắp nơi, Lục Lăng Hằng ở một mình, rất bừa bộn, quần áo bít tất vứt vương vãi khắp nơi, vất vả lắm Lục Quân Càn mới tìm được điện thoại trong túi quần áo của cậu em họ, anh vội vã mở ra. Bây giờ là hai giờ chiều ngày mười lăm tháng tư. Lục Quân Càn nhớ rõ rạng sáng hôm ấy mình quay phân cảnh cuối cùng là ngày mười hai tháng tư, nói cách khác, anh đã “chết” được ba ngày. Anh biến thành Lục Lăng Hằng, liệu Lục Lăng Hằng có bị biến thành anh không? Lục Quân Càn lập tức gọi đến số của mình, điện thoại tắt máy. Anh lại vào weibo đăng nhập tài khoản của Lục Lăng Hàng, đang tính gửi tin nhắn cho mình, vừa mở weibo ra, anh nhất khựng lại, điện thoại thiếu chút nữa rơi xuống đất. “Thiên vương Lục Quân Càn bởi mệt mỏi quá độ nên đã đột tử, hàng ngàn người hâm mộ điện ảnh xót thương.” Trên trang chủ weibo phát một loạt tin tức về cái chết đột ngột của anh. Đã chết.. đã chết thật rồi.. Lục Quân Càn đã chết, Lục Lăng Hằng đã chết, Lục Quân Càn trở thành Lục Lăng Hằng, trong mắt mọi người anh đã chết… Lục Quân Càn như du hồn mà đi vào phòng tắm, quần áo không cởi mà trực tiếp mở vòi hoa sen, nước lạnh xả xuống cơ thể anh, khiến anh dần dần tỉnh táo lại. Chuyện này là sự thực, không phải anh đang nằm mơ. Nếu anh đã thực sự biến thành Lục Lăng Hằng, vậy anh phải ngẫm xem nên làm sao bây giờ. Đúng lúc này, phòng khách truyền tới tiếng chuông điện thoại, Lục Quân Càn vội vã đi ra ngoài nghe máy. Trên màn hình hiển thị tên Tiểu Tiền. Lục Quân Càn mất vài giây để suy nghĩ, nhớ ra Lục Lăng Hằng có một trợ lý tên Tiền Duyệt, anh lập tức nghe máy. “Lăng Hằng, cậu chuẩn bị xong chưa, đi thôi!” Lục Quân Càn hỏi: “Đi đâu?” “Đi dự lễ truy điệu của anh họ cậu ấy, hai hôm trước cậu bảo thế còn gì, hai hôm liền cậu không nghe điện thoại, tôi còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì rồi.” Lục Quân Càn sửng sốt. Người chết sau khi được xác định đã tử vong thì ba bốn ngày sau bắt đầu làm tang lễ. Anh đã chết được ba ngày, nên hôm nay lễ tang được tổ chức. Lục Lăng Hằng uống nhiều như vậy, có lẽ bởi nghe thấy tin người thân mình qua đời mà bi thương… không ngờ chuyện lại thành ra như này. “Này? Còn nghe không đấy?” Lục Quân Càn hoàn hồn, không khỏi cười khổ. Tham dự tang lễ của chính bản thân mình, loại cảm giác này đúng là.. Nhưng anh muốn đi, phải đi mới biết được chuyện đã thành ra thế nào. Anh hỏi: “Khi nào thì xe tới đón?” Tiền Duyệt bất mãn nói: “Lấy đâu ra xe, cậu tự bắt xe đi! Không thì tôi bắt xe tới đón cậu cũng được.” Lục Quân Càn không khỏi ngẩn người một lúc. Trước kia anh là siêu sao, sớm đã quen ăn ngủ nghỉ đều có người sắp xếp giúp đỡ, tự ra cửa bắt xe đã là chuyện bảy tám trăm năm trước rồi. Nhưng bây giờ anh không còn là Lục Quân Càn. Anh lúng túng nói: “Địa chỉ ở đâu? Cái kia.. hay là cậu bắt xe tới đón tôi đi.” “Được, vậy chuẩn bị cho tốt vào, chừng một giờ nữa tôi tới dưới nhà cậu.” Bộ dạng của Lục Quân Càn, à không, nên nói là bộ dạng của Lục Lăng Hằng bây giờ rất tiều tụy. Dù sao cũng mới say rượu quá độ, sắc mặt tái nhợt như quỷ, đến mấy cọng tóc trên đầu cũng nồng mùi rượu. Lục Quân Càn cẩn thận sửa sang chỉnh đốn cái thân xác này một chút, lấy trong tủ quần áo ra một bộ tây trang đen, xong xuôi vừa hay Tiền Duyệt gọi điện tới. Lục Quân Càn xuống lầu, thấy có một chiếc taxi đỗ dưới lầu, Tiền Duyệt hạ cửa kính vẫy tay với anh, anh đã gặp người trợ lý của Lục Lăng Hằng này mấy lần nên có thể biết được, vội vã lên xe ngồi. “Sao trông tiều tụy vậy?” Tiền Duyệt hỏi. Lục Quân Càn cười khổ. Tuy rằng anh đã sửa sang qua, nhưng Lục Lăng Hằng coi thường thân thể như vậy, trong vòng một giờ không thể chỉnh đốn tốt được, huống hồ giờ lại đi dự tang lễ, không thể mặc mấy bộ quần áo khỏe khoắn năng động. Anh chỉ có thể nói: “Tôi có chút khó chịu trong người.” “Aii….” Tiền Duyệt thở dài, vẻ rất đau xót, cậu ta cũng là fan của Lục Quân Càn: “Ai ngờ sẽ xảy ra chuyện này…” Tài xế taxi mở radio, trên radio vừa thông báo tin Lục Quân Càn qua đời. Dù sao Lục Quân Càn cũng là người có tiếng tăm, tin anh qua đời thực sự gây chấn động cả nước, bởi ba ngày nay Lục Quân Càn không có ý thức, bằng không anh sẽ thấy, đi đến đâu mọi người cũng đang nói về chuyện của anh, thậm chí so với lúc anh sống còn nổi hơn nữa. � MC trong radio dẫn một chuyên mục tưởng nhớ Lục Quân Càn, sau khi kể hết số phim anh từng đóng qua, tài xế taxi đột nhiên cất tiếng: “Mấy hôm nay mở tivi, kênh nào cũng chiếu phim của Lục Quân Càn, làm con gái tôi khóc đến là sốt ruột.” “Ồ?” Lục Quân Càn sửng sốt một chút: “Chiếu phim của tôi… của anh ấy sao?” “Ừ, chiếu mấy bộ phim cậu ấy đóng lúc còn sống, cả phim truyền hình lẫn phim điện ảnh. Gần đây toàn bộ tin tức đều nói về cậu ấy, sớm nay nghe phát thanh, hình như còn có hai đài truyền hình cãi vã nhau vì chuyện của cậu ấy.” Lục Quân Càn càng nghe càng mờ mịt: “Cãi nhau? Vì sao?” Tiền Duyệt không nhịn được thở dài: “Tôi cũng biết chuyện này! Bọn họ.. nói là để tưởng nhớ anh Quân Càn, thực ra là để kiếm lời mà thôi! Giờ tất cả các kênh truyền hình đều chiếu phim của Quân Càn, nói cái gì mà để tưởng niệm, nhưng thật ra để thu tỷ số rating, đài A này cho phát sóng phim của anh Quân Càn, bộ phim này đài A và đài B cùng mua bản quyền, vốn là đồng thời phát sóng, nhưng đài A lại cố ý phát trước đài B hai tiếng đồng hồ, thu được rating cao, hai bên đang định kiện nhau ra tòa vì chuyện này đấy!” “Ra là chuyện như vậy.” Tài xế taxi nói: “Cái đài truyền hình kia thật không biết xấu hổ!” “Còn hơn vậy ấy chứ!” Tiền Duyệt tức giận nói: “Toàn vì tiền cả. Giờ có rất nhiều người lấy danh tưởng nhớ anh ấy để tranh thủ kiếm tiền, gì mà in quần áo cốc chén ra xong bán đắt gấp vài lần, nhân tình đều bị đồng tiền che mờ mắt rồi!” Lục Quân Càn nghe xong vô cùng chua xót. Mấy người của công chúng như anh, thay vì nói nghề nghiệp vất vả, không bằng nói nghề này để mua vui cho thiên hạ thì hơn, chỉ cần khán giả vui vẻ là được. Cho nên mấy scandal thị phi bình thường Lục Quân Càn đã sớm không để tâm. Nhưng khi biết sau khi mình đã chết còn bị lôi ra làm công cụ kiếm tiền, cảm giác này thực sự không dễ chịu gì. Không bao lâu, xe taxi dừng trước cửa nhà tang lễ. “Lăng Hằng, ngây ra đó làm gì, mau xuống xe đi!” Tiền Duyệt thúc giục. Lúc này Lục Lăng Hằng mới nhận ra mình thất thần, anh hít sâu một hơi, xuống xe taxi. Lễ tang của chính anh.. không biết sẽ có những ai đến…