Trung Học Mỹ Nữ
Chương 7 : Hắn dê cô giáo bị cảnh sát bắt rồi
Lan Hinh mắc cỡ mặt mày đỏ rần, hai tay dùng sức nắm lấy bàn tay dê xồm của Tạ phi Thiên, đem nó từ trên người nàng kéo xuống, xoay người một cái, thoát ra khỏi ngực Tạ Phi Thiên. bị gạt tay ra Tạ Phi Thiên cuối cùng từ mộng đẹp tỉnh giấc, nhìn Lan Hinh ánh mắt giận dữ,Tạ Phi Thiên cười ngượng ngùng, lùi tới chổ mình khi nãy đứng phạt típ tục đứng, ngoan ngoãn nghiêm đứng ngay ngắn.
"có chuyện gì? Có chuyện gì hả?" Sát vách các phòng kế bên các thầy cô vọt ra nhòm ngó hỏi han xôm sao, Khang Mỹ Cầm lập tức mặt mày hớn hở hướng về mọi người tường thuật lại sự việc càng thêm mắm thêm muối bản thân anh dũng ra sao ghê gớm ra sao. Lan Hinh thì né một góc, lấy khăn tay lau chùi bộ ngực của mình những chổ dính nước.
"Ôa... Ôa..." Bên ngoài tiếng còi xe cảnh sát vang lên, chỉ chốc lát sau, mấy chú công an cảnh sát chạy vô.
Nghe mọi người kể lại một phen đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, mấy chú cảnh sát đem mặt chuyển hướng về phía góc Tạ Phi Thiên đang đứng phạt nói: "Bạn học sinh này cùng theo chúng ta về phường lấy một thoánh khẩu cung. Ai nha, ngươi bị thương, làm sao còn đứng ở đấy, không đi phòng y tế băng bó?"
Nghe được câu này, Lan Hinh tâm lộp bộp nhớ sực, xoay đầu lại nhìn, nhìn thấy dưới cánh tay Tạ Phi Thiên áo rách một đường dính loang lổ vết máu máu còn đang nhỏ tí tích trên sàn, máu đỏ tươi đang không ngừng từ miệng vết thương loang ra bên ngoài.
Lan Hinh kéo cánh tay Tạ Phi Thiên qua, cẩn thận xem xét, trong miệng thì thào nói: "Ta làm sao tự nhiên lại quên đi ngươi bị thương, liền ngay cả ngươi bị thương cũng không nhìn thấy, còn để ngươi đứng lâu như vậy ở đây? Tạ Phi Thiên, ngươi tại sao không nói hả?" Nói xong câu cuối, trong lòng nàng mang theo ý tự trách bản thân, giọng nghẹn ngào như sắp khóc rồi.
Tạ Phi Thiên khi nào lại thấy chủ nhiệm lớp hung dữ lại dịu dàng nhỏ nhẹ mềm mại như lúc này? Nhất thời tay chân luống cuống, vội vàng rút về tay về khỏi người Lan Hinh."Thưa cô, thiệt ra không đau xíu nào, liền rách chút da mà thôi nha."
"em học sinh này, ngươi vừa nãy biểu hiện rất anh dũng, ta muốn thông báo toàn trường học sinh giáo viên hướng về ngươi học tập, học tập ngươi xả thân, vì nghĩa quên thân vì dân phục vụ vì lý tưởng của bác Hồ vĩ đại, hiện tại, ngươi nhanh đến phòng y tế xử lý vết thương đi nha? Lan Hinh, đây là học học sinh lớp ngươi à? Ngươi hãy theo hắn đi đi lo chu đáo cho hắn." Trần hiệu trưởng tức thời biểu hiện bản thân làm lãnh đạo đối với học sinh quan tâm ân cần.
"Như vậy đi, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra chút sao đó trở về cục lấy khẩu cung, tới đó xử lý, nơi đó điều kiện tốt hơn, cũng không làm lỡ việc, Trần hiệu trưởng ngươi thấy thế nào?" một chú cảnh sát lớn tuổi nói.
"Được, vậy đi đi, Lan Hinh, nhất định phải chăm sóc kỹ lưỡng cho học sinh của ngươi, đây là trường học của chúng takiêu ngạo ah." Trần giáo trưởng thân thiết vỗ vai Tạ Phi Thiên.
Tạ Phi Thiên nghe được Trần hiệu trưởng nói, trong lòng hắn dở khóc dở cười, thời gian trước mới vừa mới dán thông báo mình học sinh cá biệt đây, hiện tại là trường học kiêu ngạo là tấm gương?
"Lên, đừng đứng ở chổ này giả chết." Hai chú cảnh sát trẻ xách Vương Bân từ trên mặt đất xách lên, vổ vổ vô mặt hắn, Vương Bân dằng tỉnh lại, nhìn thấy cảnh sát trước mặt, lập tức liền ỉu xìu, rủ đầu xuống đất không dám nhìn mặt ai.
"Đi thôi, về cục ghi lại sự việc thôi." Hai cảnh sát đem thùng dụng cụ của Vương Bân tất cả đồ đạt có thể làm chứng và dẫn hắn đi tới cửa.
Vừa đi đến cửa ra vào, Vương Bân đang ỉu xìu gục đầu bổng ngóc đầu dậy, giẫy giụa quay đầu lại hét lớn: "Cảnh sát đồng chí, ta còn có một vấn đề muốn hỏi một chút, cái vấn đề này không hỏi rõ, ta chết cũng không phục nha?" cảnh sát lớn tuổi hướng về hai cảnh sát gật gật đầu.
"Trần hiệu trưởng, ta hỏi một chút, trường học các ngươi dùng là cái gì phần mềm diệt virus, là cái nào hiện đại phần mền, còn cung cấp kẻ xâm nhập tin tức cá nhân?" Vương Bân dùng ánh mắt cầu xin nhìn Trần hiệu trưởng.
"Là phần mềm diệt virus gì?" Trần hiệu trưởng lúc này cũng nhớ tới cuối cùng lúc vạch trần tên lừa đảo Vương Bân màn kia, xác thực là rất lạ nha, Trần hiệu trưởng đưa ánh mắt nhìn ngay Khang Mỹ Cầm.
"Giống như là mà ta cũng không nhớ được. Ngược lại đều là trong trường học sớm đã lắp đặt cài đặt trước ta cũng không biết gì hết." Khang Mỹ Cầm lộp bộp nói ra, đối với chức năng máy vi tính phần mền an toàn, nàng xác thực không hiểu mẹ gì hết, cũng không thèm chú ý tới.
"Không thể, sao có thể như vậy được?" Vương Bân khuôn mặt khàn lên cải, tự lẩm bẩm không ngớt. Xem ra vừa nãy cái kia máy tính hiện lên đã làm hắn sợ thành tâm ma trong lòng a không ngỡ bỏ thì con đường đại đạo hacker của hắn không thể tiếng bộ được ( hazzz đại đạo một vòng tu luyện tuế nguyệt tịch mịch vẫn là tịch mịch mình ta, ta nên chuyển tiên hiệp a haha).
Mẹ nó, chơi chết tao rồi, hi vọng bọn họ không chú ý tới ta". Một bên Tạ Phi Thiên có chút nóng trong lòng rồi, liền nhắc nhở cái khi con em nó lại hiện lên âm thanh và thông tin khoa học hiện nay vẫn chưa có a không hù chết người là còn may đấy?
"Đúng vậy, cái kia máy vi tính là em học sinh này cài đặt sửa chữa?" Trần hiệu trưởng đột nhiên nhớ tới, quả nhiên quay đầu đem vấn đề ném cho Tạ Phi Thiên.
"Trần hiệu trưởng, ta vừa nãy kỳ thực chính là làm bậy làm bạ đó, nhà ta bộ máy tính mà hư hỏng ta toàn làm vậy, ta đập đập là xong ngay, đối với phần mềm, virus gì gì đó, ta thật sự không biết là chuyện gì, có thể ta biết hack like rip nick facebook đó ngài có cần không ạ.
Tạ Phi Thiên, vò đầu cười hề hề ngây ngô giả ngu.
Cũng may Tạ Phi Thiên đó giờ biểu hiện ngu ngốc lì lợm không giỏi, tuy rằng vừa nãy máy tính bổng nhiên biểu hiện quái lạ, nhưng mọi người cũng không thèm hỏi dòm ngó chi Tạ Phi Thiên, cho rằng đó là trùng hợp mà thôi.
Bất quá, nghe được Tạ Phi Thiên biện pháp sửa máy, có người trong phòng tò mò tại máy tính chính mình đang đơ vỗ vỗ, kết quả, máy vi tín đúng là hoặt động bình thường, từ đây, Tạ Phi Thiên lung tung cách sữa máy tính trở thành truyền thuyết được ghi vô sử, sách một cách sửa máy tính hiệu quả, thời đại sao còn có người ghi chép thao tác của hắn đem đi dạy học ( he hèm ta nói hơi quá haha), sau đó chỉ cần có người máy vi tính bị hư, đầu tiên nghe thấy chính là "Ầm ầm" đập đá vào thùng máy, đúng là có tỷ lệ hiệu quả cao. Nhưng mà, chuyện đó nói sao đi.
"Mau đến xem, mau đến xem, có hai chiếc xe cảnh sát chạy vô trường chúng ta, còn hú còi in ỏi, không phải là lãnh đạo trường tham ô hối lộ cuối cùng bị hốt rồi chứ?" Lý Giang vọt vào lớp 12 (6) la lớn, thông báo sự kiện mới của trường, cộng thêm mắm muối tưởng tượng của bản thân.
"Không thấy rõ đừng có mà nói lung tung, cẩn thận giáo viên nghe được lôi đầu lên uống nước trà với hiệu trưởng. Ta vừa nãy đi ngang qua văn phòng, thật giống nhìn thấy bạn chúng ta Tạ Phi Thiên cho bắt đi rồi, liền Lan Hinh cũng đi theo, các ngươi nói xem, không phải là Tạ Phi Thiên đối với" tuyệt diệt tiểu sư thái"dâm dê, đã bị gọi cảnh sát bắt chứ?" Bao Đậu Đỏ từ cửa đi vào nói.
"Cái gì? Ở chổ nào?" Viên Hạo đang nằm sấp ở trên bàn ngủ nhảy lên la lớn, lao ra khỏi phòng học. Vừa đuổi tới hành lang, liền thấy Tạ Phi Thiên bị một người cảnh sát dìu lên một xe cảnh sát, sau đó, xe cảnh sát kéo vang còi, gào thét lao ra khỏi trường học.
Viên hạo trợn mắt hốc mồm nhìn tình cảnh này, đột nhiên nhớ tới tên nảy vừa nói lý do, hắn vội móc điện thoại ra gọi cho Tạ Phi Thiên hai ba lần điều không bắt máy.
Viên hạo vài lần thử liền bỏ cuộc, rốt cục bỏ ý định đó. Trong điện thoại danh bạ tìm tới số điện thoại của người nhà Tạ Phi Thiên bấm."dạ bác ơi,... Phi Thiên hắn xảy ra chuyện rồi,.... bị cảnh sát bắt đi,... giống như là bởi,... vì dâm dê dê xồm chúng ta cô chủ nhiệm a..."
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
10 chương
86 chương
42 chương
38 chương
97 chương
44 chương
89 chương