Trung Học Mỹ Nữ

Chương 53 : Trả thù

"Keng, xin mời kí chủ lựa chọn nhân vật phục chế. " Hệ Thống âm thanh máy móc vang lên trong đầu, tiếp theo là một loạt hình ảnh trong đầu lướt qua lướt qua. "Lý Tiểu Long!" Tạ Phi Thiên cũng lười chọn lựa, trực tiếp chọn người hắn thích nhất, Vua Kungfu. Trong đầu hình ảnh dừng lại ở Lý Tiểu Long hình, từng đạo từng đạo như dòng nước xanh mơn mởn chạy từ hình vẽ phân tán đến toàn thân Tạ Phi Thiên, hắn mỗi một tế bào trên người đều giống như bị rót vào thuốc kích thích cơ bắp, nhãn lực, sức mạnh, nhanh nhẹn, kinh nghiệm nhanh chóng tràn ngập đã đến mỗi tế bào hắn. "Keng, đánh lộn dị năng phục chế thành công, phục chế: Lý Tiểu Long, Dị Năng Điểm: 50 điểm." Hệ thống thanh âm lại vang lên. "Tiểu tử, đây là dạy dỗ ngươi, cho nguơi bài học, tiền của bọn ta không phải muốn cầm là cầm." Một tên thanh niên cầm trong tay ống tuýp cười gằn nói. "Con mẹ nó nói nhãm làm gì, đánh phế hắn." một tên khác đáp một tiếng, trong tay ống tuýp giơ lên thật cao, liền nhắm tới Tạ Phi Thiên đập lên người. Tạ Phi Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt âm lãnh bắn ra bốn phía. Trái tay vồ một cái, đem cái kia ống tuýt chụp lại. Người kia nện ống tuýp xuống, lại không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết trong dự định, quay mắt nhìn lại, chỉ thấy ống tuýp của mình lại bị đối phương nắm trong tay, trong lòng cả kinh, gồng tay lên dùng sức, muốn muốn đoạt lại vũ khí thuộc về mình, nhưng là bất luận hắn dùng sức thế nào, ống tuýt kia giống như là mọc ở trong tay Tạ Phi Thiên, dùng hết sức cũng không nhúc nhích được. Hắn không nhúc nhích được, Tạ Phi Thiên nhưng động được, một nguồn sức mạnh đột nhiên từ trên ống thép truyền đến, mang theo thân thể của hắn hướng về Tạ Phi Thiên kéo lại gần. Ngay khi hắn tưởng phải ngã vào lòng Tạ Phi Thiên, thì một nắm đấm thép bỗng nhiên bay ra, một quyền nện ở trên mặt của hắn. Sau đó, hắn liền cảm giác mình đang đằng vân giá vụ bay ra ngoài nằm bẹp. Tên thanh niên còn lại cũng như vậy đập ống tuýt về phía Tạ Phi Thiên nhưng chậm hơn, khi hắn nhìn thấy đồng bạn của hắn bay ra ngoài. Liền muốn thu thế lùi lại về phía sau, nhưng đã không còn kịp nữa rồi, ống tuýp gào thét từ tay Tạ Phi Thiên bay vụt qua đầu Tạ Phi Thiên, một gậy nện đến hắn, chân trái hắn liền truyền đến một tiếng lanh lảnh gãy xương: "Tạch...!" Sau đó, hắn liền thấy chân trái của chính mình bị ống thép của Tạ Phi Thiên đập đến làm chân hắn biến dạng cong, không thể nào cong hơn. "Ôi má ơi chân của ta!" tên thanh niên đó hét thảm, ôm chân lăn lộn trên đất khóc rống. "Cầu trời răng ta không sao, răng ta không sao, răng ta vẫn còn!" tên thanh niên thứ nhất trúng nắm đấm của Tạ Phi Thiên lúc này hắn mới từ dưới đất bò dậy, sau đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy từ trong miệng hắn phun ra từng viên răng một, một viên, hai viên, ba viên, trên đất rất máu me bê bét, chung quanh là tán loạn khắp mặt đất màu trắng răng, ở trong máu đỏ tươi màu trắng của răng lộ lên nổi bật. Tạ Phi Thiên cười lạnh giơ ống tuýt trong tay lên, hai tay mỗi bên nắm một ống tuýt, hơi dùng sức, mọi người liền thấy ống thép trong tay hắn lại bắt đầu cong lại biến dạng. Nhưng vẫn chưa xong, Tạ Phi Thiên lại bóp cây tuýt cong thành cây tuýt có cạnh góc vuông, cái kia hai ống tuýp liền ở trong tay của hắn đã biến thành hai cái cây đo góc chín mươi độ. Tạ Phi athieen vung tay lên, cái kia "đồ đo cạch góc vuông" cạch một tiếng rơi xuống trước mặt hai thanh niên ngáo đá. "Đây là cho các ngươi giáo huấn, không phải là người nào các ngươi cũng có thể chọc được. Cút đi, nói cho Sở Vũ khốn nạn kia là, tiền chữa bệnh ta nhất định sẽ tự mình đi lấy." Tên thanh niên hàm răng rơi sạch lồm cồm bò dậy, nâng tên đồng bạn đang còn nằm lăn lóc, dìu tới xe gắn máy, chật vật bỏ chạy. "Ha ha, tiểu tử sảng khoái, cái đám bang phái này chuyên ức hiếp kẻ yếu, sớm nên bị trừng phạt." Một chú trông lớn tuổi đẩy xe cá viên chiên tán dương dựng ngón tay cái lên với Tạ Phi Thiên. "nhanh lên nhanh lên, gọi xe cứu thương, tiểu tử kia chân bị thương rồi." Mọi người thấy hai người kia bị đánh chạy đi, mới hết sợ lại xông tới chổ Tạ Phi Thiên. "Không cần, chính ta tự đi bệnh viện được." Tạ Phi Thiên giẫy giụa đứng lên, đi từng bước khập khiển ra bắt một chiếc taxi, chui vào. "Đi bệnh viện số một thành phố." Tạ Phi Thiên dặn dò một tiếng, lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho Sở Á Nam. "Chồng yêu, làm sao vậy? Nhớ ta rồi sao?" Sở Á Nam thanh âm hưng phấn truyền tới, Tạ Phi Thiên thở phào nhẹ nhõm. "Á Nam, ta quyết định giúp ngươi đòi lại những thứ của ngươi." Tạ Phi Thiên nói. "Phi Thiên, ngươi làm sao vậy?" Sở Á Nam nghe Tạ Phi Thiên âm thanh không đúng, cũng không dám nói giỡn, lo lắng hỏi. "Không có chuyện gì đâu." "Có phải là Sở Vũ phái người động tới ngươi rồi?" "Đã bị ta đánh chạy. Ta không sao, chuyện này chính ta sẽ cùng hắn tính toán, ngươi không cần lo lắng." Tạ Phi Thiên cúp điện thoại. "chạy ngay đi, trước khi mọi điều dần tồi tệ hơn, không còn ai cạnh bên em ngày mai, tạm biệt một tương lai, ngang trời,..." - chạy ngay đi sơn tùng-MTP." Tạ Phi thiên đang định cất điện thoại, điện thoại di động liền vang lên bản nhạc chuông quen thuộc, Tạ Phi Thiên cầm điện thoại nhìn, là Lan Hinh. "Hinh tỷ." "Tạ Phi Thiên, ngươi vừa nãy gọi điện thoại cho ta có chuyện gì hả?" "Ta gọi điện thoại cho ngươi?... Nha, à đúng đúng, ta chính là muốn hỏi một chút tiếng Anh lần này thi ra sao?" Tạ Phi Thiên biện lý do qua loa nói, nguyên lai là hắn lúc trong phòng thử đồ sử dụng dị năng điều khiển điện thoại tự gọi cho Lan Hinh. "Ngươi lúc nào trở nên quan tâm đếm thành tích vậy?" Lan Hinh âm thanh cao hứng. "Không phải... Kỳ thực... Kỳ thực ta chính là muốn gọi điện thoại cho ngươi, ta muốn nghe giọng của ngươi, ta ta nhớ ngươi rồi, Hinh tỷ." Tạ Phi Thiên phát hiện mình thật sự có tố chất dẽo miệng, những lời ngon tiếng ngọt nói ra dĩ nhiên không một chút nào ngượng mồm a, hơn nữa còn rất tự nhiên, chát chát, ấm áp, tin tưởng Lan Hinh nhất định sẽ ưa thích khà khà. "Này, nói cái gì đó? Hai ngày nghĩ này, các thầy cô mới soạn xong đề thi." Lan Hinh tốc độ nói đột nhiên tăng nhanh, nói xong liền cúp điện thoại. Nếu như Tạ Phi Thiên ở bên cạnh nàng, là có thể bắt gặp nàng đang mỉm cười sững sờ nhìn điện thoại cả nữa ngày. "chú tài xế, phía trước là "Dạ Chi huyễn" trung tâm giải trí ngươi dừng ở đó một chút, chờ ta 15 phút." Tạ Phi Thiên đưa đến vị tài xế một tờ tiền giá trị lớn sau đó dặn dò. "Được rồi, tốt, chỉ có điều nơi đó không cho phép đỗ xe, ngươi nhanh lên một chút nhé." Tuy rằng không biết cái tên nhóc này đang bị thương còn không nhanh chóng tới bệnh viện mà còn vào trung tâm giải trí làm gì, nhưng mà nhận tiền người ta thì không nên hỏi nhiều nữa. Xe taxi ở trước trung tâm giải trí ngừng lại, Tạ Phi Thiên nhìn một chút chân của mình, có thể bởi vì Lý Tiểu Long dị năng gia trì nên, miệng vết thương máu dĩ nhiên không chảy ra ngoài, Tạ Phi Thiên cảm giácchân hắn hơi hơi đau, nhưng cảm thấy còn có thể chịu được. Mở cửa xe, hắn đi xuống. Tạ Phi Thiên lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, tính ra thì còn hai mươi phút nữa dị năng hết, xem ra mình phải tốc chiến tốc thắng. "Đứng lại!" Nhìn thấy Tạ Phi Thiên bộ dáng xộc xệt, chân đi cà nhắc hai têm bảo vệ tiến lại ngăn cản. "Ta tìm Sở Vũ!" Tạ Phi Thiên dưới chân căn bản không dừng lại, vẫn tiếp tục bước về trước. "Ngươi không thể..." Hai tên bảo vệ vừa mới nói ra ba chữ, Tạ Phi Thiên song quyền đã đánh tới bụng dưới của bọn họ, sức mạnh khủng khiếp cùng phần bụng là điểm yếu khiến hai tên bảo vệ ôm bụng, ngồi xổm xuống không dậy nổi. Lầu hai tại phòng điều khiển, Sở Vũ từ màn hình camera nhìn thấy Tạ Phi Thiên khập khiễn đi vào."Hừ, tiểu tử này chán sống rồi sao. A phương, ngươi dẫn người đi ra bên ngoài, đánh tên nhóc đó một trận lại nói tiếp!" Nhưng thời gian khi hắn quay đầu lại dặn dò thuộc hạ, hai tên bảo vệ dưới nắm đấm của Tạ Phi Thiên liền ngã xuống, hắn nhưng không thấy được cảnh đó.