Đổng Ngạc phi, dung mạo đoan trang hiền huệ, dáng dấp thướt tha uyển chuyển, lại vì thân thể suy nhược mà càng lộ ra vẻ yếu đuối khiến người ta thương mến. Tang Chi đi theo cung nữ kia ra ngoài, từ xa đã trông thấy thân ảnh của Đổng Ngạc phi đứng trước cửa cung Khôn Ninh cung. Trước cửa cung tràn đầy khí thế, dáng hình của Đổng Ngạc phi khiến cho Tang Chi bỗng nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt. Thân thể có chút quá gầy, trong bộ sa phục[1] đẹp như tranh vẽ, mà lại khiến người ta trào lên loại cảm giác kính sợ. Tang Chi nhớ lại ngày ấy mình từ Vĩnh Thọ cung về, lúc đó cũng không nghĩ tới chỉ một hành động lại có thể kéo theo nhiều sự kiện trong cuộc đời mình như thế. Ngay cả Tố Lặc, người kia tưởng như cả đời này cũng chẳng hề liên quan tới nàng, vậy mà bất tri bất giác, bằng một phương thức kỳ diệu, lại dần dần tiến vào thế giới của nàng. Mà chính nàng, cũng là bởi vì bị Vĩnh Thọ cung hạ độc suýt bỏ mạng, là Tố Lặc cứu nàng một mạng. Lại nói, khi ấy ở Thừa Càn cung, Đổng Ngạc phi cũng đã cứu nàng một mạng. Có lẽ Đổng Ngạc phi đã sớm quên, nhưng Tang Chi vẫn nhớ rõ như in. Khi ấy nàng đau đớn khó chịu tới cực điểm, vậy mà trong lúc u mê nhất lại thấy một bóng người, lại nghe được tiếng hỏi nàng thấy thế nào, mà người kia còn gọi Thái y cho nàng. Phần ân tình này, Tang Chi chưa bao giờ nói ra, nhưng dù là hư tình hay giả ý, nàng cũng sẽ không quên. Cũng vì vậy mà có những thời điểm nàng không nhịn được mà cảm thấy thương tiếc cho Đổng Ngạc phi, mặc dù nàng và Đổng Ngạc phi thực chất là hai chiến tuyến. Tang Chi kiêng dè tâm cơ của người này, nhưng cũng không phải là chán ghét. Từ nhỏ tới lớn, hình tượng Đổng Ngạc phi trong lòng Tang Chi cũng không phải là một người có tâm địa ác độc. Có điều, nàng và Đổng Ngạc phi không chung một thuyền, cho nên cũng không còn cách nào khác. Đủ loại mưu kế âm hiểm, cũng là vì tranh đấu mà thôi. Ai cũng là người. Đổng Ngạc phi nhìn thấy Tang Chi, lại bắt gặp ánh mắt sâu hút mơ màng của nàng, tựa như còn đang trong dòng hồi tưởng. Nhìn Tang Chi đi ra từ chính điện Khôn Ninh cung, Đổng Ngạc phi đột nhiên cảm thấy mình đã sai lầm rồi – Sai vì đã không để Tang Chi ở lại Khôn Ninh cung, sai vì đã không phát hiện ra người này sớm hơn. Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong chốc lát. Cung nữ Tang chi này, muốn ở lại bên cạnh mình,, nếu muốn - ắt phải làm cho người này toàn tâm toàn ý trung thành. Tang Chi chạm tới ánh mắt của Đổng Ngạc phi, lập tức hoàn hồn, lại thầm than trong lòng. Tâm tư bất an, nàng hành lễ. "Không cần đa lễ." Đổng Ngạc phi đỡ lấy người kia, sắc mặt dịu dàng ấm áp, "Hoàng hậu nương nương hiện tại ra sao rồi?" Tang Chi theo bản năng đưa mắt liếc về phía Lục Oanh, đáp, "Nô tì cũng đã nói với Lục Oanh rồi, Hoàng hậu nương nương vẫn chưa được tốt lắm." Đổng Ngạc phi khẽ nhướn mày, nhìn sang Lục Oanh, lại không mở miệng. Nàng thở dài, nói với Tang Chi, "Ngươi nhất định phải tận tâm." "Nô tì không dám phụ kỳ vọng của nương nương." Tang Chi cúi đầu, trong lơ đãng lại vô tình phát hiện ra bàn tay đang nắm chặt thành quyền của Lục Oanh, thậm chí còn có chút phát run. Nàng nhìn lên, kín đáo nhìn sang Lục Oanh, lại thấy thần sắc người kia không đổi. Môi mỏng khẽ nhếch, Lục Oanh nói với Đổng Ngạc phi, "Nương nương, mấy ngày hôm nay trời càng ngày lạnh, thân thể nương nương không khỏe, những chuyện thế này cứ giao cho nô tì là được rồi a. Sáng sớm nay nô tì đã tới hỏi thăm trước, nhưng còn chưa kịp báo lại, nương nương người đã đích thân tới rồi." Ánh mắt Đổng Ngạc phi chuyển hướng, nhìn sang Lục Oanh. Cái nhìn đánh giá, lại cười cười, "Hoàng hậu đang còn bệnh, thân là phi tử chẳng nhẽ lại không đến?" "Chỉ e rằng nương nương có lòng tốt, nhưng có người lại không cảm kích..." Lục Oanh lộ vẻ không cam lòng, như đang oan ức thay cho chủ tử. "Lớn mật!" Đổng Ngạc phi nghiêm mặt quát lớn. Lục Oanh sợ hãi, lập tức quỳ rạp trên đất, nơm nớp lo sợ. "Bổn cung đã nhiều lần nhắc nhở cung quy nghiêm ngặt, Lục Oanh, ngươi đã quên hết rồi sao?" Lục Oanh dập đầu sát đất, "Nô tì đáng chết! Xin nương nương tha mạng!" Tang Chi biết Lục Oanh đã phạm vào đại kỵ của Đổng Ngạc phi, cũng lo lắng Lục Oanh sẽ bị phạt nặng, vội nói, "Nương nương! Lục Oanh hầu hạ người, trước nay đều tận tâm tận lực, tuyệt đối chưa hề có nửa điểm lười biếng qua loa. Hôm nay bất quá là bất bình thay cho người, cho nên lời nói ra mới không cân nhắc đúng sai, xin nương nương độ lượng nhân từ, đừng gán cho nàng tội mạo phạm!" Đổng Ngạc phi lại nói, "Trong cung, miệng lưỡi hấp tấp làm hỏng việc lớn, bổn cung xưa nay ghét nhất thói này." Rồi thở dài, "Ở đâu có nữ nhân, ở đó có ganh ghét đố kỵ. Ganh ghét đố kỵ rồi sẽ châm ngòi thị phi, rồi sẽ có lá gan đổi trắng thay đen. Thấy người khác hơn mình, bên ngoài thì vài câu nịnh nọt, nhưng bên trong lại chỉ cầu người ta lộ ra sơ hở, lộ ra sơ hở rồi, cũng thuận tiện thả đá xuống giếng mới cam tâm." Đoạn, lại liếc nhìn Tang Chi, "Còn ngươi, trước này rất nhiều sai xót, hiện tại còn ai không biết mỹ danh của ngươi khi còn ở Tân Giả khố? Nếu như ngươi đoan chính không có chỗ bắt bẻ, vậy thì ngươi vẫn sai lầm rồi, sinh ra làm nữ tử chính là cái sai của ngươi đấy. Dù ngươi có không làm gì sai, vẫn có người ở bên ganh ghét ngươi, nghĩ đủ biện pháp kéo ngươi xuống, giống như là, muốn một lời thoát ra khỏi miệng lập tức đẩy ngươi vào hiểm cảnh. Tang Chi, ngươi xin tha cho nàng, là bởi vì không biết nơi hậu cung này, đầu lưỡi có thể giết người đúng không?" "..." Tang Chi nghe, âm thầm khiếp vía. Mà lại nghĩ, Đổng Ngạc thị đột nhiên nói những lời này là có ý tứ gì? Chớ nói trong thời đại này, ngay cả ở xã hội văn minh của nàng, những chuyện đố kỵ ganh ghét này cũng diễn ra như cơm bữa. Có điều, sự tàn nhẫn thì khó mà so sánh được. Đổng Ngạc phi hiểu chuyện lục cung, mà Tang Chi đối với cửa cung sâu tựa biển này, xem ra mới chỉ hiểu được một phần mà thôi. Một tràng của Đổng Ngạc phi khiến Tang Chi như nghẹn ở yết hầu, ánh mắt nhìn về Lục Oanh cũng phức tạp thêm. Nàng cho rằng Lục Oanh khác những người khác, nhưng suy cho cùng, Lục Oanh cũng chỉ là một trong số bọn họ, dù là khôn ngoan hơn, nhưng sao có thể tránh khỏi thói đời. Lúc này lại nghe ý tứ của Đổng Ngạc phi, dường như là thực không muốn bỏ qua cho Lục Oanh. Lục Oanh cũng khẽ ngẩng đầu nhìn về nàng, ánh mắt cầu khẩn kia khiến Tang Chi không đành lòng, rốt cuộc vẫn là mở miệng, "Nương nương, xin người nể tình Lục Oanh lần đầu..." "Chính bởi vì là lần đầu cho nên mới phải nghiêm phạt." Đổng Ngạc phi ngắt lời nàng, "Nàng là người bên cạnh bổn cung, nếu dễ dàng tha thứ, sau này ắt sẽ cho rằng bổn cung dễ dàng bỏ qua. Huống hồ, e rằng lại có người cho rằng bổn cung thiên vị, chỉ cần nghe lời nịnh nọt liền cho phép nô tài tùy ý làm bậy, điều này chấp nhận được không?" Sắc mặt nghiêm khắc, khiến Lục Oanh ngay cả câu xin tha cũng không dám nói ra. Tang Chi thấy thái độ người kia kiên quyết, tự biết rằng nói thêm cái gì cũng là vô dụng, cũng đành ngậm miệng không nói. Nhưng đến cùng vẫn là có phần không đành lòng, mà vẻ này lại rơi vào trong mắt Đổng Ngạc phi. Nàng lắc đầu, "Không có quỷ củ, sao có thể minh bạch vuông ra vuông, tròn ra tròn? Trong hậu cung này không có chuyện ngẫu nhiên... Lòng dạ đàn bà, hại người hại mình." Nói xong, lại tiến đến cầm lấy tay Tang Chi, "Tang Chi, ngươi có hiểu được điều này hay không?" Không hiểu tại sao đối phương lại cầm tay mình, hành động đột xuất này của Đổng Ngạc phi khiến Tang Chi nhất thời ngỡ ngàng. Đang lúc bối rối không rõ, nhìn ánh mắt ý vị thâm trường của người kia xoáy thẳng vào mình, Tang Chi mới chấn động trong lòng. Nàng hiểu ra – Đổng Ngạc phi thực ra không phải đang nói về Lục Oanh, mà đang nói lên chính tâm tư của mình, lòng dạ đàn bà hại người hại mình! Trái tim Tang Chi dường như có chút run lên, hiểu được lời này chính là ám hiệu, cũng là cảnh cáo dành cho mình. Tang Chi hít vào một hơi, "Nô tì cẩn tuân nương nương dạy bảo." Đổng Ngạc phi hài lòng vỗ vỗ tay nàng, ánh mắt vẫn xoáy sâu, nhưng cũng nhanh chóng dẫn Lục Oanh rời khỏi. Lúc này Tang Chi đã đổ một tầng mồ hôi lạnh. Thân ảnh của Đổng Ngạc phi và Lục Oanh vì khuất trong tầm mắt, đang còn xuất thần, từ sau lưng đã truyền tới một giọng nói, "Hoàng quý phi nương nương này, quả nhiên không phải người lương thiện." Tang Chi kinh hãi, thân thể lập tức cứng ngắc. Quay đầu nhìn lại, thì ra là Thái Uyển Vân. Thái Uyển Vân quan sát Tang Chi từ trên xuống dưới, lại nói, "Bất quá xem ra lời nói khó mà thấu được." Lại tiến lên một bước, tới gần Tang Chi, "Tang Chi cô nương là đại hồng nhân của Thừa Càn cung, hôm nay tới hầu hạ ở Khôn Ninh cung, phải chịu ấm ức rồi?" Ánh mắt này, không chút che giấu địch ý. --- Hết chương 45 --- Editor lảm nhảm: Vừa đầu năm mới nên việc về hơi nhiều, lu bu quá ko update đều hàng ngày được TvT Mong mọi người thông cảm và tiếp tục đồng hành <3