Trung cung lệnh
Chương 143 : khó cả đôi đường
Khi Hoàng hậu và Thái Uyển Vân tới Từ Ninh cung, Tô Ma Lạt Cô đang thêu giày, Thái hậu ngồi đó, thong thả uống trà, lại nói, "Giao cho nô tài làm là được rồi."
"Lão nô không yên tâm." Tô Ma Lạt Cô đáp, cũng không ngẩng đầu lên, "Đồ Thái hậu chủ tử người dùng, vẫn là tự tay lão nô làm mới yên tâm."
"Vài năm nữa, đợi lúc ấy mắt ngươi mờ rồi, xem ngươi yên tâm thế nào."
"Mắt lão nô vẫn còn sáng lắm." Lúc này Tô Ma Lạt Cô mới ngẩng đầu lên, cười, "Coi như có không sáng bằng Thái hậu người, nhưng vẫn là phải qua vài chục năm nữa mới có thể mờ. Khi xưa mỗi tháng lão nô đều có thể làm một đôi đấy, bây giờ cũng vẫn còn có thể."
Thái hậu cười một tiếng, "Mắt ngươi còn có thể dùng vài chục năm nữa, vậy sau đó thì thế nào?"
"Ông trời không nhẫn tâm như Thái hậu người đâu, Thái hậu người còn ở đây, ông trời cũng sẽ không để cho mắt lão nô mờ!"
Thái hậu cũng dở khóc dở cười, "Ngươi còn dám oán trách ai gia rồi? Nói ngươi làm đừng làm nữa ngươi cũng không nghe."
Hoàng hậu đi vào, nghe thấy câu được câu chăng. Sắc mặt như thường, nàng khuỵu gối thỉnh an, "Thần thiếp thỉnh an Hoàng ngạch nương."
"Hoàng hậu tới rồi, vừa khéo, nói lời công bằng cho ai gia đi."
Thái Uyển Vân đang đỡ lấy tay Hoàng hậu để Hoàng hậu vị lấy đứng lên, lại nghe Thái hậu nói, "Ai gia nói Tô ma giao những việc thế này cho nô tài làm, Tô ma không những không chịu còn trách ai gia nhẫn tâm. Hoàng hậu nói xem, là ai gia sai rồi sao?"
Hoàng hậu không vội đáp. Tuy thân là Hoàng hậu, thế nhưng địa vị của Tô Ma Lạt Cô cũng không phải dạng thường, thậm chí còn cao hơn tần phi, ngay đến Hoàng hậu đây cũng vài phần nhường nhịn lễ nghĩa. Tô Ma Lạt Cô liếc nhìn Hoàng hậu, rồi lại nói với Thái hậu, "Thái hậu người không phải là đang bắt nạt lão nô đấy hay sao! Hoàng hậu nương nương thương Thái hậu chủ tử nhất, Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ cho là người đúng, lão nô sai rồi."
Thái hậu tỏ vẻ cả giận, "Sẽ có ngày ai gia khâu miệng ngươi lại."
Lúc này Hoàng hậu mới cung kính, "Tô Ma cô cô một lòng vì Hoàng ngạch nương, thần thiếp vốn nên lấy đó làm gương. Xưa nay thần thiếp cũng vẫn luôn kính trọng Tô Ma cô cô, những chuyện kia... vốn thần thiếp cũng nên chia sẻ một phần mới phải. Thần thiếp cân nhắc không chu toàn, xin Hoàng ngạch nương đừng giận." Nàng không nói ai đúng ai sai, lại tự nhận lỗi về mình.
"Hoàng hậu sao lại vậy." Thái hậu khẽ than thở, "Đường đường là Quốc mẫu, nếu đã muốn quản đến những chuyện này, chỉ cần hầu hạ Hoàng đế cho tốt là được rồi." Cung phi may vá thêu thùa y phục cho Thái hậu tỏ lòng hiếu cũng chẳng phải chuyện hiếm, chỉ có điều, chuyện này Hoàng hậu trước nay chưa từng làm. Triều đình lấy chữ Hiếu trị quốc, Hoàng hậu nói thế cũng là hợp tình hợp lý, mà Thái hậu lại đáp lại như vậy, đương nhiên là có ẩn ý khác.
Có ẩn ý gì sao Hoàng hậu không hiểu, thế nhưng thực lòng mà nói, xưa nay nàng cũng chưa từng có lòng muốn tự tay làm thứ đồ gì đó tặng cho Thái hậu, ngay cả là Hoàng đế cũng chưa từng. Thứ nhất, nàng vẫn luôn bài xích chán ghét Hoàng đế. Thứ hai, nàng biết mình cũng chỉ là một quân cờ của Thái hậu, có đối tốt với nàng e cũng chỉ là ba phần thực bảy phần giả, nhìn bên ngoài sẽ thấy nàng nhún nhường nhu thuận đấy, thực chất bên trong quật cường không thiếu một phân. Hôm nay lão nhân gia còn bày ra màn này mà âm thầm chỉ trích nàng vô tâm không để Thái hậu lẫn Hoàng đế vào mắt.
Hoàng hậu quỳ xuống, "Thần thiếp không chu toàn, xin Hoàng ngạch nương trách phạt."
Thái hậu cũng chẳng nói nàng đứng lên, "Xưa kia ai gia thấy ngươi còn đang nhỏ tuổi, cũng không kỳ vọng nhiều, cũng không yêu cầu gì nhiều ở ngươi. Nhưng ngày hôm nay cũng đã không còn nhỏ nữa rồi, tâm nên để ở đâu, sức nên đặt chỗ nào, ai gia hy vọng tự lòng ngươi hiểu cho rõ."
Hoàng hậu khó mà tránh khỏi chột dạ. Năm nay nàng đã qua mười chín rồi, vẫn chưa hề có lấy một Hoàng tự. Ý tứ của Thái hậu rất rõ ràng, ý chính là nhắc nhở nàng phải đặt tâm ở bên Hoàng đế, hậu hạ cho tốt mới có thể có Hoàng tự. Những lời này Thái hậu sẽ không nói thẳng, nhưng Hoàng hậu chắc chắn sẽ hiểu. Vì thế nàng cúi đầu, "Thần thiếp tạ ơn Hoàng ngạch nương dạy bảo."
"Đứng lên đi, thưởng ngồi." Lúc này Thái hậu mới nói. Thái Uyển Vân nhanh chóng đỡ chủ tử đứng dậy.
Lại nghe Thái hậu nói, "Nghe nói sáng nay Hoàng đế lại tức giận rồi?"
Lời này vừa nói ra, Hoàng hậu đã lập tức đứng dậy.
Thái hậu liếc mắt, "Hoàng hậu cũng nên tự biết thân phận của mình." Giọng nói vẫn bình thản đạm đạm, thế nhưng ý tứ chỉ trích rõ ràng.
Hoàng hậu ổn định ngữ khí, "Thần thiếp không dám." Nàng không ngại Thái hậu đề cập tới vụ án xảy ra ở Giáng Tuyết hiên, thế nhưng Thái hậu nói đến chuyện này, nàng chỉ lo Thái hậu sẽ trực tiếp vạch trần chuyện của nàng và Tang Chi. Hoàng hậu vốn đã bất an, nghe những lời gần xa này còn càng thấp thỏm. Nếu như vạch trần ngay ở lúc này, Tang Chi chỉ còn có đường chết, Hoàng hậu cũng chẳng biết cứu thế nào. Dù cho cả hai người các nàng liều chết phủi sạch không nhận, thế nhưng rồi mạng Tang Chi cũng chẳng giữ được. Đối với Tố Lặc, không có chuyện gì đáng sợ hơn việc cầm người trong tim mình ra đặt cược, nàng bị những lời gần xa này dọa cho đổ một thân mồ hôi lạnh rồi.
"Phải, tốt nhất là nên không dám."
Một đòn cảnh cáo như thế, chính là để đánh bay nhuệ khí của Hoàng hậu, khiến nàng trở tay không kịp. Cứ mặc cho Hoàng hậu trước khi tới đây đã chuẩn bị tâm lý đến thế nào, vẫn là bị rơi xuống thế hạ phong.
Lúc này Thái hậu mới nói, vô cùng từ tốn, "Tối qua có án mạng xảy ra ở Giáng Tuyết hiên?"
Lúc này Hoàng hậu càng không dám chậm trễ nấn ná, lập tức trả lời, "Hồi Hoàng ngạch nương, đúng thế."
"Tra thế nào?" Thái hậu dường như chỉ thuận miệng mà hỏi một câu mà thôi, nhưng lại khiến cho Hoàng hậu khó mở miệng.
Nàng vốn là muốn chủ động kể lại sự tình, nói rằng án đã kết thúc, nhưng chưa kịp đã bị Thái hậu dùng chuyện ban sáng mà trách cứ chỉ trích một hồi. Hoàng hậu thấp thỏm, động môi mới nói, "Vẫn... còn đang tra."
Lúc này Thái hậu mới ngẩng đầu nhìn, "Vậy sao?" Hoàng hậu đưa ra đáp án này, Thái hậu rất hài lòng. Bởi vì lão nhân gia đã biết rõ nàng đã hạ lệnh kết án rồi, lúc này lại nói thế kia, hiển nhiên là đòn phủ đầu có hiệu quả rồi. Thái hậu cười, nụ cười không biết là có ý tứ thế nào, "Vẫn còn đang tra?"
"Hồi Hoàng ngạch nương, đúng vậy." Hoàng hậu hơi cúi đầu, "Nhưng thần thiếp đã hạ lệnh khép án rồi, không muốn rút dây động rừng."
Thái hậu gật đầu, tán thưởng, "Phải, Hoàng hậu chu đáo." Lại đặt chén trà xuống, như là đang suy nghĩ gì, mới nói, "Hoàng hậu bận rộn nhiều việc, cũng không nên để bản thân mệt mỏi quá độ, điều quan trọng nhất vẫn là hầu hạ Hoàng đế cho tốt. Thế này đi, án này hãy cứ để Tô ma xử lý."
Sống lưng lạnh buốt, Hoàng hậu thầm thán, "Quả nhiên!" Quả nhiên là muốn nhúng tay vào cho bằng được, quả nhiên vụ án này không đơn giản như vậy! Hoàng hậu rõ trong lòng, Lục Oanh bất quá cũng chỉ là một con tốt nhỏ nhoi mà thôi. Nàng tựa như dám vững tin rằng Thái hậu đã đặt mạng của Tang Chi vào trong tay Lục Oanh từ lâu rồi, nếu giết được Tang Chi, vậy chứng minh Tang Chi không còn chút giá trị lợi dụng, mà nếu không giết được ắt cũng sẽ phải xảy ra chuyện, cho dù là chuyện gì, Thái hậu cũng vẫn là người được lợi. Lục Oanh hay Tang Chi, bất kể ai sống ai chết, lợi ích vẫn là về Thái hậu mà thôi. Tang Chi chết, coi như mất một quân cờ, nhưng trừ được nguy cơ cho thể diện Hoàng thất sau này. Lục Oanh chết Tang Chi sống, Hoàng hậu sẽ vì bảo vệ Tang Chi mà càng nghe lời. Còn cả hai đều vong mạng, Thái hậu cũng chẳng hề có tổn thất. Dù kết quả là như thế nào đi chăng nữa, Thái hậu chính là ngư ông đắc lợi.
Lục Oanh, thật đáng tiếc cho Lục Oanh, sống chết đã sớm bị người khác định đoạt. Lục Oanh chết mới là kết cục Thái hậu mong chờ nhất.
Nhưng, biết rõ âm mưu, tường tận chân tướng thì thế nào? Đây cũng chính là một loại bản lĩnh đấy, dù ngươi có nhìn rõ rằng ở kia có một cái bẫy, thế nhưng không còn cách nào khác ngoài trơ mắt cắn răng mà bước vào. Hoàng hậu cắn răng, biết rõ rằng mình không có khả năng cự tuyệt Thái hậu, rằng mình chỉ có thể lui. Nàng lui một bước, rồi lại khiến nàng và Tang Chi tiến thêm một bước vào trong lòng bàn tay của lão nhân gia, sẽ tiến một một bước vào hiểm địa. Nhưng nàng còn cách nào nữa đâu? Yêu cầu hợp tình hợp lý, căn bản không thể phản bác. Tuy rằng nàng biết rõ án này rồi cũng sẽ về đến Từ Ninh cung, thế nhưng khi trong tay mình đã cầm được chân tướng rồi lại phải tảng lờ mà giao ra, thực sự vô cùng khó chịu. Có điều nàng không ngờ Thái hậu sẽ để Tô Ma Lạt Cô ra mặt, dù sao cũng là có danh vọng có địa vị như vậy, nếu như là trong sáng ngoài tối thì lại là chuyện khác. Rồi lại nói, trong cung này ngoài Thái hậu ra còn ai có tư cách sai bảo Tô Ma Lạt Cô, mà ngoài Tô Ma Lạt Cô ra Thái hậu còn tin tưởng ai khác.
Hoàng hậu hận đến mức khớp hàm cứng lại, không nghĩ Thái hậu lại tuyệt tình mà chặn hết đường lui của nàng như vậy.
Nhưng chính là nàng không có cách nào để án này vào đến trong tay Tô Ma Lạt Cô. Bởi vì nếu như thế, mạng sống của Tang Chi sẽ nằm gọn trong tay Thái hậu, nàng sẽ chỉ có thể đứng ngoài trơ mắt nhìn.
Hoàng hậu như thể bị đông cứng lại, những lời đã tính tới tính lui đều như đã bị chặn lại trên đầu lưỡi. Nàng nhất định không chịu đồng ý, thế nhưng rồi lại không có biện pháp cự tuyệt.
Trong lúc nhất thời, chính điện Từ Ninh cung rơi vào sự yên lặng khiến người ta ngạt thở.
--- Hết chương 124 ---
Editor lảm nhảm: Có người inbox than nhớ mấy đoạn kịch trường như hồi 3 năm trước khi editor còn trẻ trâu, vậy thì hôm nay bonus vậy, cho những ai có hứng, hy vọng mọi người không phiền ;))
"Giao án ra đây cho ai gia."
"Không giao."
"Vì sao không giao? Một mạng chết trong tay người nhà cô, cô còn mặt dày mày dạn không giao?"
"Chuyện nhà con để con xử. Khôn Ninh cung nằm ở Hậu tam cung giữa cái Tử Cấm Thành, Từ Ninh cung nằm tận thành nội ngoài tây Lộ Long môn, Hoàng ngạch nương hóng chuyện nhà hàng xóm thôi chứ hóng gì mà hóng xa thế? Vừa phải thôi chứ? Có cái mạng người mà cũng ầm ĩ hết cái TCT. Còn chưa kể Lục Oanh kia chết cũng đáng lắm, ai bảo phận làm em gái mưa của nữ chính mà không chịu an phận chi."
"Cô..."
"Nào rồi con làm sao? Xong chưa để con về, chồng con đang đợi."
Truyện khác cùng thể loại
243 chương
24 chương
36 chương
76 chương
22 chương
87 chương
1521 chương