(Vì chương trước anh Công đã phát hiện ra hình người của Khương Khả nên bắt đầu từ chương này sẽ đổi xưng hô là tôi - em nha.)
Khương Khả háo hức nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa quay màu vàng, sau khoảng sáu bảy giây, chiếc đĩa cuối cùng cũng dừng lại.
[Chúc mừng kí chủ trúng giường ru ngủ dành cho linh sủng.
】
Giường ru ngủ cho linh sủng?
Khương Khả ngơ ngác tại chỗ, một hồi lâu sau cậu mới phản ứng lại, "...!cái máy ru ngủ dành cho linh sủng là cái quái gì vậy?"
[Bạn phiền não vì linh sủng nhà mình không chịu ngủ, bạn lo lắng vì hàng đêm bị đánh thức, không sao đã có giường ru ngủ dành cho linh sủng, linh sủng của bạn sẽ ngủ từ tối cho đến bình minh, giúp bạn tránh xa những lo âu vì mất ngủ.】
Vì vậy, đây là vật dùng để ru linh sủng đi ngủ.
Khương Khả lắc lắc cái đuôi, không còn sức để mà thở dài nữa, dùng mười hạt cỏ cầm máu, thay vào đó là một thứ vô dụng như này sao.
[Đặc biệt lưu ý: Máy ru ngủ đặc biệt dành cho linh sủng trị giá 200.000 điểm hệ thống.
Một khi bị hỏng, không thể sửa chữa.
Mong ký chủ sử dụng cẩn thận tránh làm hỏng.
】
Hai trăm ngàn điểm tích phân?
Khương Khả suýt chút nữa cho rằng mình nghe nhầm, đây là giá gần bằng một chiếc lá chắn bảo vệ cao cấp đấy, một cái máy ru ngủ mà lại có thể đắt như vậy sao.
Nhưng mà...!Khương Khả đột nhiên nghĩ tới cái gì, tức khắc dùng bước chân: "Cái mày ru ngủ này dùng được cho Bạch Linh Miêu chứ??"
【Dùng được, bất kể giống loài và tuổi tác, chỉ cần là linh sủng, sau khi sử dụng, trong khoảng thời gian ngắn có thể nhanh chóng phát huy tác dụng gây buồn ngủ.
】
Khương Khả cào cào lỗ tai, tuy rằng vẫn không hiểu tại sao chiếc máy này lại đắt như vậy, nhưng nếu thật sự giống như hệ thống nói, thì thứ này xem ra cũng có chút ích lợi.
Có thể coi đây là một vấn đề mà Khương Khả đang vướng mắc trong thời gian gần đây.
Mặc dù thời gian ngủ của Bạch Linh Miêu rất dài, nhưng thực tế lại không đều đặn.
Lúc thì đi ngủ sớm dậy muộn, lúc thì lại ngủ muộn dậy sớm, có khi đang nửa đêm đột ngột thức dậy.
Khương Khả lo lắng mấy chú mèo con sẽ chạy loạn cho nên chỉ có thể cả ngày cảnh giác, vừa thấy động một chút là sẽ thức dậy, cho nên mấy ngày nay đều luôn không ngủ ngon giấc.
[Kí chủ muốn từ bỏ phần thưởng lần này sao? 】
Theo quy tắc của hệ thống, mỗi khi rút được phần thưởng, nếu không ưng vẫn còn 3 lần để quay lại, coi như cấp cho Khương Khả một đường lui.
"Không cần," Khương Khả lắc đầu, "Cứ dùng thử xem sao đã."
Tuy rằng mỗi ngày đều phải quay lại khoang bồi dưỡng, nhưng ngay khi vừa thức dậy, những các em mèo đều lựa chọn phòng hoạt động ngay cách vách khoang bồi dưỡng để chơi.
Phòng hoạt động rất lớn và có đầy đủ các đồ chơi nhỏ dành riêng cho linh sủng.
Bởi vì Khương Khả bận việc, đã lâu không chơi cùng các em mèo, khi bọn nó thấy Khương Khả đều rất vui vẻ chạy tới chỗ cậu.
Khương Khả miêu một tiếng, cậu không quá quen thuộc nhưng vẫn giúp các em mèo liếm lông tơ trên đỉnh đầu, quay đầu gõ hệ thống: "Cái giường ru ngủ vừa nãy có thể lấy ra không?"
[Có thể, chỉ cần đặt ở một nơi thoáng mát rồi bật công tắc lên.】
Khương Khả gật đầu, lấy máy ru ngủ ra.
Nó cũng không giống với hình trong mô tả, chiếc máy ru ngủ này chỉ có kích thước như một hộp quà thông thường, toàn bộ thân máy có màu hồng nhìn trông rất nữ tính.
“Meo meo?” Nhìn thấy anh đại đột nhiên lấy ra một vật kỳ quái, mấy em mèo không khỏi tò mò nghiêng người.
Khương Khả không biết phải sử dụng thứ này như nào cho chính xác, chỉ có thể thử ấn cái nút bên cạnh máy, sau đó liền thấy vô số bong bóng màu hồng phun ra từ trong máy.
Những bong bóng màu hồng bay ra rất mịn và nhiều, ngay lập tức cả căn phòng đã bị lấp đầy.
Những em mèo vốn đi theo Khương Khả vì tò mò mà chạy theo bong bóng, chỉ vài giây sau, chúng đều điên cuồng chìm vào giấc ngủ.
Khương Khả suýt nữa đụng phải bong bóng cùng đi ngủ với chúng nó:"..."
Quả nhiên là máy do hệ thống sản xuất, vô cùng mạnh mẽ và hiệu quả.
Máy móc rút được từ bốc thăm trúng thưởng tuy không có tác dụng gì, nhưng vẫn có thể sử dụng được.
Khương Khả lắc lắc cái đuôi, lần lượt đem mấy con mèo đang ngủ say trở về tổ, đang định mở hệ thống phát sóng trực tiếp kiếm điểm thì thấy cửa phòng sinh hoạt đột nhiên bị đẩy ra.
“Này, sao hôm nay lại ngủ sớm như vậy.” Hàn Nghiêu vừa vào liền phát hiện mấy con mèo nhỏ đang ngủ bên cạnh, định đi lên vuốt ve chúng nó liền bị Khương Khả chặn lại.
"Có chuyện gì không, nếu không, tôi phải phát sóng trực tiếp."
“Đừng đừng đừng, đương nhiên có chuyện,” Hàn Nghiêu nhìn mèo con trong chốc lát, bất đắc dĩ thu tay về, “Tôi vừa rồi quên nói với bé là chúng ta sắp trở về tới Thủ đô tinh rồi, phòng ở của cậu Nguyên Soái đã chuẩn bị tốt, ngài ấy bảo tôi đưa bản thiết kế căn phòng tới cho bé, hỏi xem có cần chỉnh sửa cái gì không?"
Chuẩn bị phòng?
Khương Khả đột nhiên đứng lên: "Phòng ở đâu, anh ta muốn tôi tới nhà anh ta ở sao?"
“Ừ,” Hàn Nghiêu chắc chắn nói, không biết cậu đang kinh ngạc vì cái gì.
”Nguyên soái tốn nhiều thời gian đến tìm bé, để che dấu, ngài ấy còn cố ý nhận nhiệm vụ bao vây và trấn áp Trùng Tộc, tất nhiên là muốn đưa bé về nhà rồi, bằng không có thể đi đâu được.
"
"Đúng rồi," Hàn Nghiêu cười, " Có lẽ bé không biết, mẹ của soái ca rất thích bé, mỗi ngày đều thúc giục nguyên soái hỏi khi nào thì đưa bé về đó.
"
Trạch Duy Á muốn đưa cậu về nhà.
Dù đã có linh cảm từ trước nhưng Khương Khả vẫn cảm thấy tim mình đập rất nhanh, thậm chí không thèm quan tâm đến Hàn Nghiêu đang ở trước mặt, xoay người chạy ra ngoài cửa.
Không có sự ngăn cản của lính canh, Khương Khả chạy rất nhanh, thậm chí còn sử dụng cả dị năng dùng tốc độ nhanh nhất lao vào văn phòng.
Dùng cả bốn chân trực tiếp nhảy lên đầu gối của Trạch Duy Á.
“Meo meo, meo meo meo!” Khương Khả ngẩng đầu quát.
“Ừ, tôi chuẩn bị đưa em về.” Nhìn phụ đề hiển thị bên cạnh Khương Khả, Trạch Duy Á đặt tập tài liệu trên tay xuống, sờ lên đỉnh đầu.
“Phòng tôi cũng đã thiết kế xong rồi.
Phòng ngủ, phòng hoạt động, phòng huấn luyện đều đã sẵn sàng."
"Nhưng mà bên ngoài sân chưa kịp dọn dẹp.
Chờ sau khi về tới nhà, tôi sẽ nhờ người khoanh vùng một khu vực riêng tiện cho em có thể tùy ý di chuyển."
Có lẽ vì lo lắng rằng Khương Khả sẽ không thể hiểu mình đang nói gì, Trạch Duy Á mở quang não ra, bật các bản thiết kế chi tiết lên.
"Tự em xem đi, nếu thiếu gì thì bây giờ mua luôn cũng không muộn."
Cái gì cũng không thiếu.
Khương Khả nhìn chằm chằm bản thiết kế trên màn hình, trong lòng đột nhiên thấy chua xót, không khỏi dùng móng tay móc nhẹ tay anh, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ cha mẹ chưa có ai đối xử tốt với cậu như vậy.
Thấy Khương Khả im lặng hồi lâu, Trạch Duy Á nghi hoặc nhéo bàn chân cậu: "Làm sao vậy?"
Anh có một đôi mắt màu xanh lam, tuy không có nhiều cảm xúc nhưng lại làm cho người ta có cảm giác sâu không thấy đáy, nhưng một khi ôn hòa, chúng sẽ giống như mặt biển vào buổi sáng sớm, có từng lớp gợn sóng nhẹ nhàng hiện ra.
Khương Khả nhanh chóng dời ánh mắt, cảm thấy nhịp tim không còn bình thường, không dám ở lại nữa, nhanh chóng nhảy khỏi đầu gối của anh, chạy ra khỏi phòng như đang chạy trốn.
…
Mãi cho đến khi chạy về phòng, Khương Khả thở gấp, cậu không nhịn được vùi đầu vào đệm, đợi đến khi hô hấp và nhịp tim bình tĩnh lại mới chịu đứng dậy.
[Ký chủ, vừa rồi nhịp tim của cậu giống như.
】
"Câm miệng," Khương Khả trực tiếp ngắt lời hệ thống.
"Không cần phải nói, vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Giúp tôi xem khi nào nhiệm vụ ngẫu nhiên tiếp theo sẽ được làm mới."
[Thời gian phát nhiệm vụ ngẫu nhiên không thể xác định, mong ký chủ hãy kiên nhẫn, …… nhưng vừa rồi nhịp tim của ký chủ giống như...]
"Nhịp tim gì, nhịp tim của tôi từ trước đến nay vẫn bình thường," Khương Khả bày ra bộ dạng lạnh nhạt, lấy vật dụng ra chuẩn bị mở phát sóng trực tiếp, "Thời gian cũng đã muộn, nếu chưa làm mới nhiệm vụ vậy thì chuẩn bị phát sóng trực tiếp đi."
Ngay khi Khương Khả vừa mở phòng phát sóng trực tiếp, một thông báo nhiệm vụ hiện lên.
Khương Khả sửng sốt một chút, sau khi đọc kỹ tin nhắn từ đầu đến cuối, cậu phát hiện nhiệm vụ này không liên quan gì đến hệ thống, mà chỉ là một hoạt động do trang web tổ chức hàng tháng.
Nếu Khương Khả muốn tham gia thì phải theo nội dung chủ đề để phát sóng trực tuyến, sau đó khán giả sẽ bình chọn cho tất cả các streamer tham gia, chỉ cần là ba người đứng đầu về số lượng bình chọn, liền được trang web đề cử trên trang chính trong vòng 1 tuần, cùng một phần thưởng đặc biệt.
Phần thưởng thì Khương Khả không cần, nhưng còn phần thưởng được trang chủ đề xuất 1 tuần thì Khương Khả vẫn là rất muốn, suy nghĩ một chút, cậu liền nhấn xác nhận tham gia.
Ding Dong.
Một thông báo hiện lên.
[Streamer Bạch Linh Miêu xác nhận tham gia sự kiện hàng tháng của trang Long Đằng.
Chủ đề của sự kiện tháng này là "Ngọt ngào".
Mong streamer Bạch Linh Miêu sử dụng "Ngọt ngào" làm nội dung phát trực tiếp, tự do phát huy sáng tạo, làm cho giới ẩm thực ngày càng thêm phong phú.】
Thông báo trên trang web được đăng trực tiếp trong phòng phát sóng trực tiếp, trước khi Khương Khả phản ứng lại, những người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp đã cười điên cuồng.
[Hahahaha, bé dễ thương chính là linh sủng nha, muốn phải thế nào mới “Ngọt ngào” được nha, trang web này thật biết làm khó người, a không làm khó mèo.
】
[Ai nói linh sủng không thể ngọt ngào, hai con cáo đuôi đỏ ở nhà tôi suốt ngày thể hiện tình cảm ngọt ngào, ngọt đến phát ngấy khiến tôi ăn bánh kem thậm chí không cần thêm đường luôn.
】
[Ý kiến hay đấy, bé dễ thương kiếm thêm một con mèo khác đến cùng phát sóng trực tiếp đi ….
Mà vậy thì là mèo đực hay mèo cài? Hình như chưa từng có ai đề cập đến vấn đề này thì phải?】
[Bé dễ thương đẹp như vậy chắc chắn là mèo cái rồi.
】
[Chắc chắn là mèo đực, cũng rất nhiều con mèo đực đáng yêu mà.】
Chặn hết tất cả các suy đoán về giới tính về cậu xong, Khương Khả nhìn chằm chằm vào hai chữ chủ đề của sự kiện.
[Các nhiệm vụ trên trang web không liên quan gì đến nhiệm vụ của hệ thống, ký chủ có thể chọn từ bỏ.
】
"Từ bỏ," Khương Khả bụm lỗ tai, "Còn không phải là ngọt ngào thôi sao?.
Lại không nói ngọt cái gì."
[Vậy kí chủ chuẩn bị...]
Khương Khả vẻ mặt bình tĩnh: "Ồ, không có gì, làm một món điểm tâm vô cùng ngọt đi."
[...] Có thể..
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
37 chương
108 chương