Từ chỗ Gerrard trở về, cậu nhét em mèo vào trong khoang ấp ngủ, Khương Khả ngẩn người hồi lâu, rốt cục không nhịn được gõ hệ thống.
"Vì vậy, nếu tôi thường xuyên đến chỗ Trạch Duy Á xoát độ tồn tại, gia tăng thời gian ở chung giữa 2 người, thì có thể tăng độ hảo cảm đúng không?"
[Đúng vậy, chỉ cần mức độ phù hợp trên 80%, sẽ tự nhiên hình thành hải cảm.
Cố gắng tăng thời gian giữa hai bên càng nhiều càng tốt, điều này thực sự giúp tăng độ hảo cảm.
】
Khương Khả vò đầu bứt tai, sở dĩ trước đây điểm hảo cảm thấp như vậy là do dùng sai phương thức sao.
Vấn đề lớn nhất lúc này là làm cách nào để thay đổi thân phận của mình, hiện tại cậu là mèo chứ không phải người, muốn lấy độ hảo cảm thì phải dùng phương pháp của mèo, mà không phải phương pháp của người.
Mà mèo thì tăng độ hảo cảm thế nào ta? Khương Khả cố nhớ lại con mèo mà cậu đã từng nuôi, hình như là...!Cả ngày dính lấy cậu, mềm mềm nhũn nhũn kêu meo meo làm nũng.
Hình như có thể thử xem sao.
Khương Khả liếc nhìn thời gian: "Còn chưa tới một giờ, chắc vẫn còn kịp, đem vị trí của anh ấy gửi cho tôi."
...!
Khoang điều dưỡng của Khương Khả ở trên tầng ba của phi thuyền, cách nơi Trạch Duy Á đang họp không xa, Khương Khả chạy một mạch tới.
Có lẽ là Hàn Nghiêu đã chào hỏi thị vệ trên phi thuyền rồi, cả quá trình này Khương Khả không hề bị chặn lại, mãi đến khi chạy tới cửa phòng họp cậu mới bị chặn lại.
Nhìn con mèo nhỏ kêu meo meo tỏ ra đáng yêu trước mặt, Trần Ngạo cũng đau đầu, chỉ có thể ngồi xổm xuống nói nhỏ: "Ai ai, đừng kêu, nguyên soái đang bận, nên không có thời gian chơi với bé đâu.
Bé tự mình qua bên kia chơi đi, hoặc đến phòng huấn luyện tìm Đại tá Hàn cũng được.
"
"Meo meo meo meo meo."
Cậu không cần xoát độ hảo cảm với Hàn Nghiêu, cậu tìm anh ta làm gì.
Trần Ngạo thực sự bất đắc dĩ, tất cả mọi người trong phi thuyền đều biết tuy con mèo trắng trước mặt trông rất nhỏ, nhưng rất có thể sẽ là khế ước linh sủng trong tương lai của nguyên soái.
Ý của câu này nghĩa là, nếu ngày đó xảy ra, tiểu tử trước mặt này sẽ có cấp bậc còn cao hơn hắn, thật là kinh khủng.
"Tổ tông à, bé đừng la hét nữa.
Nếu như Nguyên soái nghe được về sau tức giận, bé thì không sao nhưng mà tôi sẽ gặp họa đó. o(TヘTo).
"
Ngay khi Trần Ngạo vừa nói hết câu, cửa phòng họp ở phía sau đột nhiên bị đẩy ra một khe nhỏ, Khương Khả hai mắt sáng lên, bắt chuẩn thời gian, thừa dịp lính gác không chú ý, liền vượt qua hắn xông vào.
Nhảy lên đầu gối của Trạch Duy Á.
Trạch Duy Á đột nhiên bị ngắt lời, cúi đầu sờ sờ con mèo trắng nhỏ trên đầu gối: "Làm sao vậy?"
Trần Ngạo sửng sốt, nhanh chóng tiến lên giải thích chuyện vừa xảy ra.
Trạch Duy Á không quan tâm lắm, gật đầu cho thấy rằng anh đã biết.
"Nguyên soái, sắp đến giờ nghỉ ngơi rồi," Trần Ngạo cẩn thận liếc nhìn con mèo nhỏ màu trắng đối diện, "Linh sủng chỉ có thể ngủ trong khoang dưỡng, nếu không tôi đem nó đi trước.
Đi đến cabin huấn luyện.
"
Không được.
Khương Khả nhanh chóng móc lấy cổ tay áo Trạch Duy Á.
Không thể đưa trở về, cậu còn phải xoát độ hải cảm, làm sao có thể gửi lại vào lúc này.
Trạch Duy Á gỡ móng vuốt của Khương Khả ra khỏi ống tay áo: "Không sao, cậu có thể đi ra ngoài trước, sau khi xong việc, tôi sẽ tự mình đưa nó về."
"Rõ."
Vì nguyên soái đã nói như vậy, đương nhiên Trần Ngạo chỉ có thể gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng không khỏi sửng sốt, nguyên soái từ trước đến nay đều phân biệt công tư, việc đưa linh sủng vào buổi họp như ngày hôm nay là điều không thể tưởng tượng được.
Xem ra hắn phải đánh giá lại vị trí của con mèo nhỏ này trong lòng nguyên soái rồi.
Sau khi thuận lợi ở lại, Khương Khả l cũng biết mình không thể tùy tiện làm phiền nữa, chỉ đơn giản nằm trên đầu gối Trạch Duy Á yên lặng nhìn xung quanh.
Phòng họp trước mặt rất rộng, nhưng cũng không có nhiều người, trên bàn họp ngoại trừ một người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm túc, chỉ có một người phụ trách đánh máy hồ sơ đang cúi đầu.
Cánh cửa lại đóng chặt, trước khi Trạch Duy Á kịp ra hiệu, người đàn ông trung niên khác trong phòng đã không thể chịu đựng được nữa, nói thẳng: "Bây giờ đã muộn rồi.
Tôi không muốn nói thêm về điều đó, chỉ mong rằng nguyên soái có thể suy nghĩ lại, nếu thực sự quảng bá miễn phí những giống rau mới ra thị trường, thì tất cả những nỗ lực chúng ta đã bỏ ra trước đây đều bị lãng phí...!Trong chuyện này, rõ ràng có thể hai bên cùng có lợi, vì sao cứ nhất thiết phải ta sống ngươi chết như vậy."
Loại rau mới?
Nghe được một chữ liên quan đến chính mình, Khương Khả nhanh chóng vểnh tai lên.
"Đôi bên cùng có lợi? Cái mà ông gọi là đôi bên cùng có lợi có nghĩa là tôi ngừng nghiên cứu và quảng bá các giống rau mới, sau đó độc quyền thị trường và tăng giá các loại rau mới theo ý muốn để thu lợi?"
"Không," người đàn ông trung niên nhanh chóng giải thích, "Nguyên soái sao có thể nói như vậy? Tôi chưa bao giờ ác ý muốn tăng giá rau trên thị trường.
Giống rau mới và rau bình thường vốn là khác nhau, tại sao có thể nói như vậy được, tôi không có ép tất cả mọi người phải mua những loại rau mới với giá cao hơn này.".
"Vậy ông có biết, hiện tại có rất nhiều Trùng Tộc đang ngủ sâu dần dần thức tỉnh.
Những Trùng Tộc này có sức tấn công thấp, nhưng chúng sẽ tiếp tục phát ra bức xạ có hại sau khi chết.
Nếu điều này tiếp tục xảy ra, rau quả trên thị trường sẽ sớm tàn.
Rồi một ngày nào đó sẽ trở thành hoàn toàn không thể ăn được." Zevia nói.
"Vậy thì hạ giá là được." Người đàn ông trung niên không chút áy náy nói.
Ông ta không muốn lúc nào cũng bán với giá cao, mà ông ta chỉ hy vọng bán với giá cao trong thời gian ngắn để kiếm thêm chút tiền mà thôi.
Khương Khả nhấp nhấp lỗ tai, cuối cùng nghe hiểu, nói một cách đơn giản, thì là nhân lúc vấn đề rau quả ngày càng kém ăn không ngon, hiện tại có ít nhất hai bên đang nghiên cứu cho ra chủng loại mới.
Bên này là phía Trạch Duy Á, với sự trợ giúp của Khương Khả khi cung cấp nhiều giống rau khác nhau, mục đích là muốn cải thiện hương vị của rau quả cung cấp cho người dân.
Bên kia chính là người trung niên trước mặt, tuy rằng cũng đang nghiên cứu giống rau mới, hiển nhiên cũng không phải vì lợi ích của người thường, mà hoàn toàn là vì lợi ích của chính mình.
"Ngài Bell," Trạch Duy Á ngắt lời ông ta, anh gõ nhẹ lên bàn, "Có phải ông đã hiểu nhầm gì đó rồi không? Tôi là một quân nhân, không phải doanh nhân.
Những gì ông nói là đôi bên cùng có lợi hoàn toàn không hề tồn tại.
"
"Cậu..." Người trung niên tức giận đến nói không ra lời.
"Vậy cũng tốt", Trạch Duy Á không thèm nói thêm với ông ta, dứt khoát bảo nhân viên ghi chép bên cạnh tiền khách.
"Ông cũng không cần ở chỗ này lãng phí thời gian của tôi.
Nếu không phải vì nể mặt ông quen với mẹ tôi.
Tôi đã đuổi ông ra ngoài từ lâu rồi...!Vì vậy, giống như câu vừa rồi, chúng ta mỗi người đều có khả năng tự nghiên cứu các loại rau mới.
Sau đó, tôi sẽ thực hiện mở rộng miễn phí giống rau mới ra thị trường.
Còn ông cứ bán với giá cao của mình, chúng ta không ai gây trở ngại cho ai."
Cái gì mà không gây trở ngại cho nhau.
Mày quảng bá miễn phí, thì tau còn bán thế nào nữa.
Người đàn ông trung niên đỏ bừng mặt, muốn nói lại thôi, liền bị lính gác ngoài cửa kéo ra, bịt miệng lại.
Nhìn thấy người đàn ông trung niên bị lính gác lôi đi, Trạch Duy Á bế con mèo nhỏ màu trắng lên: "Có buồn ngủ không, đưa mày về ngủ trước nhé."
"Meo meo." Khương Khả kêu lên, nghiêng đầu cọ cọ mu bàn tay Trạch Duy Á.
Tuy rằng hệ thống thường thường không đáng tin cậy, nhưng ứng viên được chọn vẫn rất đáng tin cậy.
Để lũng đoạn các loại rau mới, một người mà có thể không cần suy nghĩ về việc nó sẽ mang lại bao nhiêu lợi ích và tránh các loại cám dỗ như vậy, thì nhân phẩm chắc chắn là tốt rồi.
...!
Sự thật đã chứng minh rằng tương tác thân mật thực sự có hiệu quả trong việc tăng độ hảo cảm.
Cả đêm Khương Khả không cần làm gì, đã lấy được 2% độ hảo cảm, hiệu quả hơn so với việc nấu ngày 3 bữa cho anh ta ăn.
Thật đơn giản, thuận tiện mà không mất nhiều thời gian, Khương Khả cảm thấy cần việc thay đổi phương pháp xoát độ hảo cảm là rất cần thiết.
Cậu thoải mái vào khoang dưỡng nằm ngủ một giấc, sáng hôm sau khi đã cho các em mèo ăn xong, Khương Khả cuối cùng cũng nhớ ra mình vẫn còn một ủy thác chưa làm, liền nhanh chóng bật hệ thống phát sóng trực tiếp.
Vì buổi sáng không có quá nhiều người nên đơn hàng mới rút ra rất nhanh.
Trước khi Khương Khả mở ra xem bên trong có gì, tin nhắn của khách hàng đã được gửi đến.
[Hoàng đế Elson: Ai biểu cậu rút được ủy thác của tôi, nếu không muốn rắc rối, hãy tự mình từ bỏ, nếu không đừng trách tôi vô lễ.
】
Khương Khả: "..." Cái gì zợ???
Khương Khả không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn ủy thác vừa rút được, trong đó chỉ yêu cầu trong món ăn phải có thịt bò, ngoài ra không có thứ gì khác.
Dường như thấy Khương Khả hồi lau không trả lời, khách hàng bên kia càng thêm sốt ruột.
[Hoàng đế Elson: Cậu không hiểu tôi nói gì hả? Mau hủy ủy thác đi, tôi không muốn ăn thứ cậu làm.
】
Theo quy định của sự kiện, chỉ streamer mới có thể hủy ủy thác, người ủy thác không được tự ý hủy.
Sau khi đen hai tin tức đối chiếu với nhau lần nữa, Khương Khả càng thêm khó hiểu: "Có chuyện gì xảy ra, lúc trước tôi có đắc tội với anh sao?"
[Hoàng đế Elson: Ai quan tâm cậu có đắc tội với tôi hay không? Tôi chỉ ghét mèo.
Có vấn đề gì không? Đừng lãng phí thời gian, nhanh chóng hủy đi.
】
Mèo làm sao.
Mèo sao....!sao.
Thật ra, nếu người kia có thể ngồi xuống nói chuyện rõ ràng, lại nói rõ tiền căn hậu quả, thì cậu cũng có thể hủy đơn, dù sao thì cậu cũng không cần phần thưởng của trong web cho lắm, việc bị trừ một hai điểm cũng không thành vấn đề.
Nhưng đối phương vừa tới lại đưa ra giọng điệu mệnh lệnh như này, thật sự khó có thể chấp nhận được.
Khương Khả hất đuôi, đáp lại đối phương: "Ồ, dù sao cậu nói cái gì, tôi cũng sẽ không hủy.
Tự cậu nghĩ cách đi."
Trả lời xong, mặc kệ đối phương phản ứng như thế nào, trực tiếp đóng trang trò chuyện trước mặt..
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
37 chương
108 chương