Trần Duy Mặc đi vào phòng học, đơn giản tự giới thiệu bản thân rồi bắt đầu giảng bài. Môn Lịch sử ở trường cao trung, nói khó không khó, nói dễ không dễ. Lịch sử vốn dĩ là lời kể lại của kẻ chiến thắng, chỉ để đối phó với mấy kỳ thi vào trường đại học, tới đại học rồi sớm muộn gì cũng sẽ bị lật lại. Trường cao trung của Trần Duy Mặc coi như là trường nằm trong tốp đầu, cho dù anh cầm bằng thạc sĩ vẫn phải cạnh tranh kịch liệt mới vào được. Nhưng cũng may đây là trường học cũ của anh, phó hiệu trưởng từng là chủ nhiệm lớp anh. Tuy nói năm đó Trần Duy Mặc không giữ chức lớp trưởng hay cán bộ lớp gì, nhưng suốt thời gian học cao trung, trong mắt thầy cô giáo, anh vẫn là một học trò ngoan giỏi nhiều mặt, huống chi bố Trần cùng chủ nhiệm lớp anh, giờ là phó hiệu trưởng, từng là bạn giường tầng trên tầng dưới thời đại học, điều mờ ám trong đó người sáng suốt đều có thể nhìn ra, để xã hội yên ổn, đảm bảo hòa bình thế giới thì không ai nói nhiều nữa. Nói chung, Trần Duy Mặc đã phải trổ hết tài năng để cạnh tranh, thành công vào được trường. Một khối có mười lớp, những đứa trẻ mới chuyển cấp còn không tập trung, môn lịch sử là bắt buộc phải học, cũng may trường học lớn, giáo viên cũng nhiều, chỉ phân cho Trần Duy Mặc ba lớp, cả tuần tối đa cũng chỉ có tám tiết, ngoại trừ đi học, soạn bài, cơ bản Trần Duy Mặc đều ngồi ở phòng làm việc dùng máy tính, không dám công khai chơi điện tử, nhưng xem diễn đàn, xem phim gì đó cũng chẳng sao, ngoại trừ tổ trưởng khối, trong phòng làm việc đa số đều là đồng nghiệp trẻ tuổi, ngày thường nếu không trò chuyện đôi ba câu thì đều trôi qua như thế. Trần Duy Mặc hết tiết, dặn dò cán bộ môn mới chọn được vài chuyện, rồi ngồi trong phòng làm việc ngây người. Một lát sau, anh mới mở máy tính xem bài post, topic hai ngày trước còn phấp phới ở trang đầu 《CP của CV thì nói làm gì, tuyên truyền mới là tuyệt sắc 》lúc này đã không thấy bóng dáng đâu, cướp vị trí của nó là một bài thảo luận vì sao Cách vật bất trí tri đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian. Trần Duy Mặc lắc đầu, theo thói quên cầm lấy di động lên nhấn vào nút home, không có tin nhắn, cũng không có cuộc gọi nhỡ. Thật vất vả chịu đựng tới khi hết giờ, Trần Duy Mặc theo dòng người rời khỏi trường học, đi tới hiệu sách nhỏ bên cạnh trường. Cũng giống như những đứa trẻ tới trường ở đây, Trần Duy Mặc thời tiểu học, sơ trung, cao trung, thậm chí cả đại học đều đều quanh quẩn khu này, nếu nói đó là khuôn mẫu, chẳng bằng nói là ma chú, nhưng mà cũng may những trường ở đây cũng không tệ lắm, chí ít đại học cũng là 211, mà hiệu sách nhỏ kia từ khi Trần Duy Mặc học tiểu học đã mở ở đó. Hiệu sách này không giống khác cửa hàng khác đều bán sách tham khảo với đề luyện thi, nhà này có bán một ít truyện tranh, tạp chí, mấy năm gần đây còn bán truyện, học sinh quanh đây gần như không ai là không biết hiệu sách này, cho dù không mua gì cũng thường tới shopping, trước đây chính anh cũng tới đọc sách. Hiệu sách không lớn, lúc này đông đầy ngươi, hầu như đều là học sinh mặc đồng phục, Trần Duy Mặc tự biết lúc này không thể nào chen vào được, chỉ đành liếc mắt nhìn ông chủ nhỏ ngồi loay hoay nghịch máy tính ở cửa rồi về nhà. Nấu cơm, ăn, rửa bát, rửa mặt, mở máy tính, xem post… Cho tới tận khi anh tắt máy tính bò lên giường, cả một ngày trời, điện thoại di động không hề vang lên, nếu không phải tín hiệu vẫn đầy vạch, Trần Duy Mặc thực sự hoài nghi mình đang ở ngoài vùng phủ sóng. Cuối cùng, không kiềm chế được chính mình, Trần Duy Mặc lấy điện thoại gửi đi một tin nhắn.