Thời gian trên chiếc đồng hồ quả lắc to tướng trong phòng Lí Thời cứ điểm từng phút từng giây trôi qua, lại thêm một lần đông qua xuân tới. Cô bé năm đó len tới chỗ cậu kể khổ nay đã học đại học rồi. Em gái chuẩn bị trước đây cũng đã kết hôn, sinh em bé. Đôi oan gia Du Phi Tầm cùng Quý Lâm Viễn đã mua một căn nhà mới ở ngoại ô. Trần Duy Mặc cũng được thăng chức thành tổ trưởng của khối. Còn Lí Thời, giống như lời cậu nói năm ấy, vẫn không rời khỏi giới võng phối như trước, chỉ là phần lớn không tiếp chủ dịch, mỗi ngày trông coi tiệm sách nhỏ của mình, nhàn nhã đi chơi phơi nắng. Mấy ngày trước, hai vị phụ huynh bay từ phía nam quê hương về, nhìn con trai nhà mình sống cũng không tệ, cũng không nói thêm gì, rốt cuộc cam chịu quan hệ của bọn họ. Kịch của Lí Thời đã ra tới năm phần, trang trí cùng hậu kỳ cũng thay đổi nhiều lần, nhưng Lí Thời nói, chỉ cần cậu còn có thể đặt bút viết, viết ra kịch bản, thì vẫn sẽ tiếp tục làm thành kịch, cho đến khi nào bị liệt. Lí Thời ngồi phía sau cửa tiệm sách nhìn từng tốp học sinh lưng đeo ba lô, mặc đồng phục, đi qua đi lại trên đường, bắt đầu chìm vào hồi ức. Nhớ tới năm đó cậu còn mộng tưởng có thể một mình yên tĩnh đọc sách vào buổi trưa, uống trà, nghe nhạc nhẹ thư giãn, để ánh nắng ấm áp xuyên qua tầng tầng mây trắng phủ lên ngón tay mình, bên chân có một chú mèo con cuộn mình, tắm rửa dưới ánh mặt trời, thỉnh thoảng nó sẽ trở mình, biếng nhác đòi cậu gãi bụng cho. Lúc ấy, Lí Thời hoàn toàn không ngờ sẽ có một người tên là Trần Duy Mặc bước vào cuộc đời cậu, cùng cậu cười, cùng cậu khóc, cùng làm tất cả những việc cậu muốn làm. Cho dù so với giấc mơ năm đó của cậu thì thua kém rất nhiều, nhưng ai có thể nói cuộc sống như hiện tại không tốt đây? Không ai có thể thật sự nắm lấy thứ gọi là “năm tháng”, cũng không ai có thể biết trước được tương lai, nhưng ít ra chúng ta có thể nắm chặt hạnh phúc nhỏ bé trong hiện tại, đúng không nào? Toàn văn hoàn